Tôn Lập Côn nửa đêm dậy đi vệ sinh, lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn, phía trước bỗng vang lên một tiếng r*n r* nhỏ. Anh lập tức nhận ra có chuyện, liền chạy nhanh về phía giường ngủ.
Ánh mắt anh tối sầm lại: “Mẹ mày chán sống rồi hả!”
Tôn Lập Côn ghì chặt tay gã đàn ông, tay kia vung mạnh đấm thẳng vào mặt ông ta.
Gã đàn ông không đứng vững, ngã đập vào bàn gấp, “rầm” một tiếng, ly nước rơi xuống đất vỡ tan.
Lúc này, cả toa tàu đều dồn về phía phát ra tiếng động, chen lấn vây quanh xem.
Tiếng bàn tán, xôn xao vang lên khắp nơi.
Trong bóng tối, Tôn Lập Côn không nhìn rõ sắc mặt Hà Viện, lồng ngực anh phập phồng vì giận dữ, ánh mắt sắc như dao, vung nắm đấm nện liên tục vào hạ bộ gã đàn ông.
Liên tiếp mấy cú, ông ta không chịu nổi, quỳ rạp dưới chân Tôn Lập Côn, vừa định giơ chân đá thêm thì ông ta bất ngờ rút từ sau lưng ra một con dao nhỏ, rạch vào cánh tay anh.
Tôn Lập Côn cúi đầu nhìn vết thương, rồi nắm lấy cổ áo ông ta, đấm thêm mấy cú liên tiếp.
Chẳng mấy chốc, máu trào ra từ khóe miệng gã đàn ông, ông ta mếu máo van xin: “Tôi sai rồi, tha cho tôi đi, chỉ là hiểu lầm thôi…”
Ông ta lắp bắp cầu xin.
Tôn Lập Côn không hề có ý dừng lại, đám người vây quanh không rõ chuyện gì, cũng chẳng dám xông vào can.
Hà Viện hoảng sợ, từ phía sau ôm chặt lấy eo anh, sợ anh lỡ tay đánh chết người.
“Anh… đừng đánh nữa…”
Tôn Lập Côn khựng lại.
Một lúc sau anh mới buông cổ áo đối phương ra.
Bỗng đèn hành lang toa bật sáng.
“Làm ơn tránh ra, mọi người về lại chỗ của mình.”
Nhân viên tàu vừa hô vừa chen vào từ phía sau.
Một bảo vệ đứng đầu, tay cầm dùi cui, lạnh lùng cất tiếng.
“Tại sao đánh nhau?”
Tôn Lập Côn dời ánh mắt lạnh lẽo khỏi gã đàn ông, không đáp, quay sang nhìn Hà Viện.
Mắt cô đỏ hoe, tay nắm chặt áo khoác, môi mấp máy mà không nói nên lời.
Tôn Lập Côn lạnh giọng: “Cho hành khách tản ra trước đi, bọn tôi sẽ nói chuyện ở phòng nghỉ.” Anh khẽ nghiêng cằm, chỉ về phía buồng giữa toa tàu.
Nhân viên tàu nhìn xung quanh, nhìn gã đàn ông mặt mũi bầm dập, trầm giọng gật đầu.
“Được rồi, mọi người giải tán đi, đừng tụ tập.”
Đám đông cuối cùng cũng tản ra, Hà Viện cúi đầu, theo sau Tôn Lập Côn, ánh mắt không rời vết thương trên tay anh.
Dừng lại trước cửa phòng nghỉ của nhân viên tàu.
“Nói đi, chuyện gì xảy ra?”
Gã đàn ông trung niên định mở miệng, nhưng thấy ánh mắt Tôn Lập Côn dán chặt vào mình, liền cúi đầu, không dám nói gì.
“Sao không trả lời? Các người đánh nhau là vi phạm quy định, có thể bị xử lý đấy…”
Hà Viện lên tiếng ngắt lời, giọng nhẹ: “Khi em đang ngủ, ông ta đã sàm sỡ em.”
Vừa dứt lời, Tôn Lập Côn nhíu mày, mắt tối sầm, mặt lạnh như tiền, giơ chân định đá vào ông ta, ông ta rú lên, tránh sang một bên, không dám phản kháng.
Nhân viên an ninh lập tức ngăn: “Này! Bình tĩnh lại!”
Anh ta quay sang gã đàn ông hỏi: “Cô gái này nói có đúng không?”
Ông ta không dám nhìn Tôn Lập Vôn, vừa né tránh vừa cắn răng: “Hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Tôi thấy cô gái rơi mền nên chỉ giúp đắp lại…”
Hà Viện thấy ông ta nói dối trắng trợn, ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng: “Lúc tôi tỉnh dậy, rõ ràng thấy tay ông đang kéo khóa áo tôi.”
“Cô gái à, đừng nói bừa, tôi chỉ có ý tốt thôi, sao lại bị hiểu lầm thành kẻ xấu, còn bị bạn trai cô đánh đến thế này…”
Tôn Lập Côn lập tức nắm cổ áo ông ta, đấm thẳng vào sống mũi: “Còn dám nói nhảm nữa hả?!”
“Làm gì vậy! Dừng tay lại!”
Nhân viên bảo vệ vội can ngăn Tôn Lập Côn.
Hà Viện kéo áo anh, không muốn mọi chuyện ầm ĩ, giọng run run: “…Đừng đánh nữa.”
Tôn Lập Côn nuốt nghẹn, buông tay, đáp khẽ: “Được rồi, không sao.”
“Rốt cuộc là chuyện gì!” Nhân viên hỏi lại.
Gã đàn ông vẫn cố chấp cãi lại y như cũ, không chút ăn năn.
Hà Viện thấy ông ta bóp méo sự thật, nghẹn ngào trong lồng ngực, bất chấp thể diện, định cãi lý.
Tôn Lập Côn khẽ nhếch môi, đột nhiên nói: “Tôi cho ông thêm một cơ hội. Nếu không nói thật với cảnh sát trên tàu, khi xuống tàu… tôi không chắc đôi tay ông còn nguyên vẹn đâu.”
Gã đàn ông lạnh sống lưng, nhớ lại ánh mắt và cú đấm khi nãy của Tôn Lập Côn, cả người lạnh toát.
Một lúc sau, ông ta mới miễn cưỡng gật đầu thừa nhận.
Nhân viên an ninh hiểu rõ chuyện, thấy hành vi và lời nói của ông ta đầy đê tiện, liền còng tay ông ta lại, nghiêm giọng: “Ga Thiên Thủy xuống xe, tôi sẽ liên lạc với đồn công an địa phương. Trước mắt, ở yên trong này, đừng có gây chuyện.”
Quay lại giường, xung quanh đã trở nên im ắng.
Người phụ nữ nằm đối diện Hà Viện ngồi dậy, ánh mắt lảng tránh, có phần áy náy: “Em gái, em không sao chứ?”
Hà Viện không tiện giả vờ không nghe, liền cười nhẹ: “Em không sao, cảm ơn chị.”
Cô ngẩng đầu một chút, thấy hai người nằm ở tầng trên từ đầu tới cuối vẫn không xuống, vẫn nằm yên như không có chuyện gì.
Hà Viện không nói gì thêm với người phụ nữ giường dưới, chị ta chắc chắn đã tỉnh từ lâu, chuyện lớn như vậy sao có thể không thấy gì, nhưng lại chọn im lặng.
Ai cũng có cách sống của riêng mình, ra ngoài phải biết giữ mình, cô không lạ gì điều đó.
Nên cô hiểu.
“Ngủ một chút đi, còn chưa đến hai giờ.” Giọng Tôn Lập Côn trầm thấp.
Hà Viện không đáp, kéo tay áo anh: “Tay anh sao rồi?”
Tôn Lập Côn chủ động xắn tay áo lên cho cô xem, “Không sao, dao của ông ta nhỏ, anh tránh kịp, chỉ bị xước da thôi.” Hiếm khi anh giải thích nhiều đến vậy.
Cô xác định không có gì nghiêm trọng mới yên tâm gật đầu.
“Hà Viện, ông ta…” Anh cắn răng.
Hà Viện biết anh định hỏi gì, vội đáp: “Không có gì đâu, em mặc áo dày, chỉ bị chạm bên ngoài thôi…”
Tôn Lập Côn không để cô nói tiếp, nhẹ nhàng an ủi: “Không sao… không sao rồi.”
Hà Viện không nhìn rõ cảm xúc trên mặt anh, ánh đèn quá mờ.
Im lặng một lúc.
Tôn Lập Côn xoa đầu cô: “Ngủ đi, anh không lên giường trên đâu.”
“Không cần đâu, em không sao mà…”
Tôn Lập Côn hạ giọng gọi: “Hà Viện!”
Thấy anh nghiêm mặt, lại sợ ảnh hưởng đến người khác, cô không nói nữa, nghiêng người nằm xuống.
…
Sáng sớm, một tia nắng xiên qua ô cửa.
Dòng người qua lại chen chúc trong hành lang, tay xách tay đẩy.
Nhân viên tàu hét khản giọng, vừa điều phối vừa hướng dẫn trật tự xuống tàu.
Thấy toa chỉ còn vài người lẻ tẻ, Tôn Lập Côn khom lưng nhẹ nhàng đánh thức Hà Viện.
Nhân viên tàu bên kia vẫn gào to: “Mọi người đừng chen lấn, xếp hàng xuống tàu…”
Hà Viện thấy các giường xung quanh trống trơn, vội ngồi dậy, luống cuống mang giày.
“Mấy giờ rồi, đến nơi rồi hả anh?”
“Ừ, mười giờ rưỡi rồi.”
Hà Viện quay lại, lật mền: “Ba lô của em đâu?”
“Anh thu dọn hết rồi, ở đây này, ra xếp hàng đi.” Tôn Lập Côn xách một túi, đeo một túi lên vai.
Hai người một trước một sau tiến về cửa.
Hà Viện bất chợt quay đầu hỏi: “Sao giờ anh mới gọi em dậy?”
Tôn Lập Côn cười như không cười nhìn cô: “Thấy em ngủ say vậy, còn ngáy nữa, anh không nỡ đánh thức.”
“Anh nói bậy!” Cô đỏ mặt.
Cả hai đều ngầm hiểu, xem chuyện đêm qua như một sự cố trên đường, không ai nhắc lại nữa.
Một cơn gió lùa qua, mang theo hương vị phương Bắc.
Hà Viện thấy Tôn Lập Côn mặc thêm một chiếc áo gió bên ngoài, mỉm cười.
Chẳng bao lâu sau, mặt trời lên cao, ấm áp hơn nhiều.
Ra khỏi nhà ga, Tôn Lập Côn lại đến bến xe mua vé, đường đó không có tàu hỏa, phải đổi sang xe khách. Một chặng Nam Bắc, thật không dễ dàng.
Xe khách từ từ dừng lại, Hà Viện ngáp dài, theo sau anh bước xuống chậm rãi.
Phía xa là dãy núi, tuy không cao nhưng cũng có chút khí thế.
Đường thị trấn khá sạch sẽ, có vẻ mới tráng xi măng, hai bên đường là những hàng cây khô khốc, trông như những ông lão gầy gò.
“Phía trước là đến rồi, không còn bao xa.” Tôn Lập Côn thấy cô thở hổn hển, mồ hôi lấm tấm.
Hà Viện hơi lo lắng, nghiêng đầu nhìn anh, mấp máy môi nhưng không nói gì, rồi lại quay đi.
Tôn Lập Côn ít nhiều cũng đoán ra: “Không sao đâu, ở nhà thế nào, về đây cứ vậy.”
Ánh mắt Hà Viện sâu thẳm: “Không giống nhau đâu.”
Tôn Lập Côn nhìn mái ngói đỏ phía trước, khói bếp lượn lờ, chợt nói: “Chuyện trong nhà em cũng biết chút rồi, lần trước anh nói chuyện với Đông Tử, chắc em nghe được. Đừng nghĩ nhiều, cứ thoải mái là được.”
Hà Viện bừng tỉnh, thì ra hôm đó cô trốn sau cửa, anh đã biết.
Mái ngói đỏ càng lúc càng gần.
Tôn Lập Côn bước vào sân, không thấy ai, liền cất tiếng gọi.
Chốc lát sau.
Một người phụ nữ trung niên đeo tạp dề từ căn nhà bên trái chạy ra, cười rạng rỡ: “Con trai, con về rồi hả.”
Tôn Lập Côn tháo balô, nhìn vào bên trong, mỉm cười: “Mẹ, sao chỉ có mình mẹ?”
“Còn thằng em con nữa, ba con ra chợ mua đồ chưa về!”
Nụ cười rạng rỡ trên mặt mẹ Tôn phai đi đôi chút, dừng lại, ánh mắt lướt qua Hà Viện phía sau anh.
Hà Viện bước lên vài bước, dịu giọng chào: “Con chào bác gái, con là Hà Viện ạ.”
Trên tàu, Hà Viện đã hỏi Tôn Lập Côn khi gặp người lớn nên xưng hô thế nào.
Anh vừa ăn mì vừa gặm chân vịt, nói: “Thích gọi sao thì gọi.”
Hà Viện trừng mắt nhìn anh.
Anh cười, nói: “Chỗ anh, tụi anh gọi là đại gia đại nương, đại nương tức là bác gái, tùy em.”
Hà Viện nghĩ, nhập gia tùy tục, nên gọi “bác gái”.
Mẹ Tôn đáp một tiếng, sắc mặt không biểu lộ gì, vẫn nở nụ cười tiếp đón cô.
Tôn Lập Côn vẫy tay: “Vào đi, ngoài này nhiều gió cát lắm, phòng đầu tiên bên phải là phòng anh.”
Hà Viện gật đầu, chào mẹ anh một tiếng, rồi mang hành lý vào trong.
Vùng quê này nằm ngay cửa gió, quanh năm gió cát thổi ào ào.
Tôn Lập Côn thu ánh mắt lại, xoa xoa mặt, làn da đàn ông vốn đã sần sùi, giờ lại cảm thấy khô rát.
Mẹ Tôn gọi anh vào bếp: “Lập Côn, mau vào đây, mẹ đang nấu cơm.”
Vừa vào sân, tay trái chính là bếp. Ở quê phần lớn là nhà tự xây, mấy năm gần đây điều kiện khá hơn thì đều sửa sang lại. Tôn Lập Côn quan sát căn nhà, quả thật sáng sủa hơn trước rất nhiều.
“Mẹ, đừng làm nhiều quá, nấu sơ sơ là được rồi.”
Tôn Lập Côn thấy trên thớt có thịt ba chỉ, trong nồi thì đang hầm gà, liền thuận miệng nói với mẹ.
“Sao mà được, chẳng phải cái cô em gái nuôi của con cũng về đây sao?”
Tôn Lập Côn kéo ghế ngồi xuống, cười nói: “Em gái nuôi gì chứ?”
Mẹ Tôn có chút lúng túng, rồi vội vã sửa lời, cười gượng: “Đúng đúng, cách gọi đó nghe không hay, miễn là con hiểu ý mẹ là được.”
Tôn Lập Côn không nói thêm về Hà Viện, chỉ trò chuyện với mẹ vài chuyện trong nhà, còn giúp bà ấy chuẩn bị bữa ăn.
Chẳng bao lâu, Tôn Chính Hùng đẩy cửa bước vào.
Ông ấy nhìn Tôn Lập Côn một cái rồi quay đi, bất ngờ lên tiếng.
“Về rồi à.”
Tôn Lập Côn bật cười, anh biết ba mình vốn là người như vậy — làm nhiều, nói ít.
Như bây giờ, anh thấy trong ánh mắt ba lướt qua là hai món nguội trên bàn — tai heo trộn, chân gà ngâm ớt.
Toàn là món anh thích nhất hồi nhỏ.
Nhưng hồi đó điều kiện gia đình không khá, chỉ những dịp Tết mới cải thiện được chút đỉnh.
Hơn chục năm, Tôn Chính Hùng vẫn còn nhớ rõ.
Tôn Lập Côn đứng dậy, cười nói thân thiện, bước lại gần ba: “Ba dạo này trông cứng cáp quá, sức khỏe tốt đấy!”
Tôn Chính Hùng “hừ” một tiếng, không nhìn anh: “Không bị mày chọc tức thì chắc sống đến trăm tuổi.”
Tôn Lập Côn phá lên cười, tiếp lời: “Vậy thì đừng nói trăm năm, có khi sống thêm ngàn năm cũng được.”
“Ngàn năm là con rùa! Biến đi thằng ranh!” Tôn Chính Hùng đen mặt, trợn mắt mắng.
Tiếng cười sảng khoái của hai cha con vang lên trong bếp, nghe thật đầm ấm.
Mẹ Tôn cắt ngang, kêu ông ấy ra bàn bày đồ ăn.
Hà Viện tay chắp sau lưng, đầu nghiêng nghiêng nhìn quanh phòng Tôn Lập Côn, thấy khá sạch sẽ, chắc mẹ anh đã dọn dẹp kỹ.
“Đừng ngó nữa, ra ăn cơm đi.” Tôn Lập Côn đứng ở khung cửa, bật cười.
Hà Viện chạm tay lên má, bước ra: “Dạ.”
Ngồi vào bàn ăn, Hà Viện cảm thấy hình như thiếu ai đó.
Đột nhiên, Tôn Lập Côn quay sang hỏi mẹ: “Mẹ, Lập Sơn đâu rồi? Sao không ra ăn?”
Mẹ Tôn dường như đã quen, giọng thản nhiên: “Hôm nay đông người, nó lại không muốn ra, con thử gọi nó xem?”
Tôn Lập Côn im lặng một lúc rồi đứng dậy.
Lúc này trên bàn chỉ còn ba người, ba anh vốn ít nói, chỉ có mẹ anh thỉnh thoảng trò chuyện.
Bà ấy nhìn cô gái đối diện — ngoan ngoãn ăn cơm, không nhiều lời, là một đứa trẻ ngoan, khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn.
“Cô bé, ăn nhiều thịt nhé.” Mẹ Tôn cười rạng rỡ, gắp đồ ăn cho cô.
Hà Viện vội đưa chén đỡ, mỉm cười: “Được rồi bác gái, con tự ăn được, bác cứ ăn đi ạ.”
“Đừng khách sáo, coi như nhà mình thôi.” Bà ấy tiếp tục hỏi: “Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?”
“Dạ mười bảy, mới vào lớp 11 ạ.”
Mẹ Tôn cũng không muốn để lại ấn tượng không tốt, tiếp chuyện: “Vậy mà cao dữ, Lập Côn cho con ăn gì mà tốt vậy?”
Hà Viện đỏ mặt, định đáp thì Tôn Lập Côn từ trong nhà bước ra.
“Cái gì cũng ăn, dễ nuôi.” Anh bất ngờ chen vào.
Nhìn lại, Hà Viện thấy sau anh là một chàng trai trẻ trắng trẻo, có lẽ lớn hơn cô một chút, nhưng không nhiều.
Mẹ Tôn cười tươi, tay không cầm đũa vỗ đùi: “Biết ngay là con đi gọi là được, hồi nhỏ nó cũng chỉ nói chuyện với con thôi.”
Tôn Lập Sơn không biểu cảm, ngồi xuống ăn cơm, chìm trong thế giới riêng, không nói một lời. Tôn Lập Côn thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho anh ấy, nhưng anh ấy chỉ nhìn rồi cho vào miệng, không nói gì.
Ăn xong, Hà Viện chủ động dọn bàn nhưng mẹ Tôn không cho, cười bảo Tôn Lập Côn dẫn cô về phòng nghỉ ngơi.
Với mẹ Tôn, bà ấy không thể nói là thích hay không thích Hà Viện, nhưng chỉ cần Tôn Lập Côn đã chấp nhận thì bà ấy có nói gì cũng vô ích.
Dù sao với những gì con bà ấy đã quyết, không ai thay đổi được.
Buổi chiều, anh theo ba đi thăm mấy nhà họ hàng.
Trước khi đi, anh lấy đặc sản mang từ Lư Thành ra, không nhiều, chia chút là hết.
Đến hơn chín giờ tối, Hà Viện vẫn chưa thấy anh đâu.
Mẹ Tôn gõ cửa phòng Tôn Lập Côn, nói vọng vào một lúc: “Cô bé, bác mang bộ chăn ga mới, trải ở giường nhỏ bên cạnh nhé. Giường đó trước là của Lập Sơn, giờ nó có phòng riêng rồi. Giường trong góc là của Lập Côn, chăn ga bác đã phơi rồi, sạch sẽ lắm, con thích nằm giường nào thì chọn.”
Hà Viện nghe vậy, lập tức ra nhận chăn ga, mím môi: “Không sao đâu bác gái, giường nào cũng được ạ.”
Mẹ Tôn giọng pha chút tự trào: “Sao mà được, con quen sống ở thành phố lớn, về quê thế này, bác sao dám lơ là.”
Lời đã nói đến nước này, Hà Viện mà còn không hiểu thì quả là vô tâm.
Cô khẽ mỉm cười, không nói gì thêm — quả thật mình đến đây là đã làm phiền.
Dù gì so với Tôn Lập Côn, cô mới là người ngoài.
“Con ngủ trước đi nhé, Lập Côn với ba nó chưa biết khi nào mới về.”
Hà Viện gật đầu, nhẹ nhàng đáp lại.
Giường nhỏ khá hẹp, dọn dẹp xong cô liền nằm xuống.
Cô nhớ đêm qua Tôn Lập Côn chắc cả đêm không ngủ, nằm dưới ghế hành lang chật chội, chỉ để canh chừng cho cô yên giấc.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô khẽ nhìn người đàn ông một cái.
Dù trong đêm tối, dáng người anh vẫn cao lớn, thẳng tắp, đầy vững chãi.
