Sáng sớm, mặt trời vừa mới nhú lên một chút.
Một tia nắng ban mai chiếu lên ngọn đồi đất xa xa, khiến cho vùng cao nguyên nhuốm thêm vài phần sắc màu khác lạ.
Bên ngoài thỉnh thoảng vang lên vài tiếng chó sủa.
Hà Viện co người lại, mơ màng dụi mắt.
Tôn Lập Côn vẫn còn ngủ, quần áo vẫn là bộ hôm qua, trong phòng vẫn còn vương chút mùi rượu, rõ ràng hôm qua anh uống không ít.
Hà Viện vén rèm lên nhìn ra ngoài, sân vẫn chưa có ai, cô lấy điện thoại ra xem giờ, rồi kéo mền lại nhắm mắt thêm lát nữa.
Tôn Lập Côn dậy mà không gọi Hà Viện, lấy bộ quần áo sạch rồi đi ra ngoài.
“Lập Côn, dậy sớm vậy?”
Tôn Lập Côn gật đầu, hỏi: “Mẹ, con đi tắm, nhà mình còn nước nóng không?”
Mẹ Tôn đặt chổi xuống, đi xem thử: “Còn chút, không đủ thì mẹ đun thêm cho.”
“Dạ, lát nữa mẹ đi sang nhà cô gái kia thì gọi con.” Vừa nói, Tôn Lập Côn vừa đi về phía căn nhà gỗ.
Mẹ Tôn cười đáp liên tục, vốn dĩ bà ấy còn tưởng Tôn Lập Côn quên mất chuyện này, định bụng sẽ nhắc nhở, thấy anh còn nhớ, lập tức yên tâm phần nào. Bà ấy hiểu rõ, lần này Tôn Lập Côn trở về, phần lớn là vì chuyện của Lập Sơn, chỉ cần anh còn quan tâm đến gia đình, thì chuyện cưới hỏi của Lập Sơn cũng không đến nỗi khó khăn.
Mở cửa ra, Hà Viện đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi ngay ngắn.
Tôn Lập Côn lắc lắc nước trên đầu, tiện tay cầm khăn khô lau tóc.
“Sao ngồi ngơ ra vậy? Sao không ra ngoài?”
Hà Viện lơ mơ nhìn anh: “Không biết anh đi đâu, nên ngại không dám ra…”
Tôn Lập Côn bật cười: “Ngại vậy à? Mẹ anh nói gì không?”
“Không, bác gái dễ gần lắm.”
Tôn Lập Côn không hỏi thêm, nói với cô: “Sáng nay anh phải ra ngoài một chuyến, ở nhà chắc chỉ còn em với Lập Sơn, em cứ ở phòng làm bài tập là được, không cần để ý đến nó, nó bình thường cũng không ra khỏi phòng đâu.”
“Anh đi đâu? Trưa có về không?”
Tôn Lập Côn hơi khựng lại, rồi tiếp tục lau đầu: “Về.”
Hà Viện gật đầu, đứng dậy chuẩn bị đi vệ sinh, Tôn Lập Côn thấy cô cầm giấy, chợt hỏi: “Biết chỗ chưa?”
“… Em đâu phải con nít, hôm qua cũng đi rồi.”
Tôn Lập Côn “hừ” mũi một tiếng, lôi chiếc áo khoác trên giường khoác lên người.
Sau bữa sáng, ba mẹ Tôn vội vàng kéo theo bà mối cùng đi, bà mối thì cười tươi như hoa, miệng gần như ngoác đến mang tai, không biết lần này chạy qua chạy lại có thể kiếm được bao nhiêu phí mai mối.
Tôn Lập Côn đến chợ một chuyến, tuy không mấy lạc quan về cuộc hôn nhân này, nhưng lễ nghĩa cơ bản vẫn phải đầy đủ.
Cô gái tên là Trương Cầm, trông không tệ, lớn hơn Lập Sơn một tuổi, năm nay vừa tròn hai mốt, người cũng nhanh nhẹn hiểu chuyện, vẫn luôn ở phòng ngoài rót trà mời nước.
Nhưng ba mẹ nhà gái thì lại không dễ nói chuyện như vậy, thấy Tôn Lập Côn xong, hai ông bà lại càng co ro khúm núm.
Mẹ Tôn trước đó đã nói với nhà gái rằng trong nhà chỉ có Tôn Lập Côn là người quyết định được, chuyện sính lễ phải đợi con cả về mới bàn được.
Ba Trương gào to, quát con gái: “Tiểu Cầm, mày chết đi đâu rồi, mau rót nước cho anh của Lập Sơn!”
Tôn Lập Côn mỉm cười nhạt: “Chú à, không cần bận bịu, hôm nay con đến là thay mặt Lập Sơn đến thăm hai bác, có gì muốn nói hay có ý gì thì cứ nói thẳng với con là được, ba con tuổi cao rồi, cũng không tiện chạy tới chạy lui vì chuyện này.”
Ba Trương cười gượng hai tiếng, mưu tính trong bụng bị vạch trần, có chút xấu hổ.
Nhưng mẹ Trương thì mím môi, nói thẳng một cách cứng rắn: “Lập Côn à, bác biết con thấy sính lễ không ổn, nhưng bác chỉ có một đứa con gái tốt này thôi, gả vào nhà các con, Lập Sơn chẳng thiệt thòi gì cả, huống hồ trong cả cái làng này, chỉ có Tiểu Cầm là chịu về làm dâu nhà họ Tôn thôi.”
Nghe vậy, mẹ Tôn có phần không vui, nhưng vì giữ thể diện nên không nói khó nghe: “Chị Trương à, chị nói vậy hơi quá rồi, Lập Sơn tuy ít nói, tính tình trầm lặng, nhưng thực ra là đứa rất tốt, không khác gì các thanh niên khác cả, gả về nhà tôi, chị cứ yên tâm trăm phần trăm.”
Ở đây thường lấy vợ sớm, tuổi của Tôn Lập Sơn coi như vừa đẹp, nhưng mẹ Tôn lo càng kéo dài thì càng bất lợi cho con, nên mới gấp gáp muốn định chuyện hôn nhân này.
Tôn Lập Côn chau mày, không lên tiếng, anh không hứng thú với những lời xã giao này. Anh cũng hiểu ba mẹ nhà gái, dù sao cũng là con gái ruột họ nuôi lớn, ba trăm ngàn có thể không nhiều với nhà có điều kiện, nhưng với làng quê nhỏ thế này, quả thật là quá sức.
Tôn Lập Sơn bị tự kỷ bẩm sinh, ngoài tính khí khép kín, không thích giao tiếp, thì không có vấn đề gì khác, sinh hoạt hàng ngày hoàn toàn tự lo được. Nhưng chính vì sống ở làng quê, nên hàng xóm mới hay tụ tập nói chuyện đông tây.
Nghe suốt hơn hai tiếng mà chẳng đâu vào đâu.
Tôn Lập Côn vốn không giỏi đàm phán những việc như thế này, thừa dịp hai bên phụ huynh đang nói chuyện riêng, anh đứng dậy ra sân hút thuốc.
Cô gái tên Trương Cầm đang rửa rau bên bể, thấy có bóng người phía sau mới quay đầu lại nhìn.
Trương Cầm đứng thẳng dậy, cười ngoan ngoãn chào hỏi.
Tôn Lập Côn gật đầu, nói cô ấy cứ làm tiếp, cúi nhìn điếu thuốc trong tay, rồi đứng ra ngoài sân một chút.
Đợi anh quay vào, cô gái vẫn đang rửa, một chậu đầy rau tần ô.
Tôn Lập Côn dừng chân, chợt hỏi: “Tiểu Cầm, từng gặp Lập Sơn chưa?”
Trương Cầm hơi sững vài giây, rồi cười nói: “Gặp rồi ạ, năm em mười lăm, dì Thẩm dẫn em qua nhà các anh!”
Tôn Lập Côn nghĩ mãi mới nhớ ra “dì Thẩm” cô nói là ai, lát sau mới nhận ra đó là bà mối.
“Vậy em thấy Lập Sơn thế nào?”
Trương Cầm cười ngượng ngùng: “Thật ra em thấy cũng được, lúc đầu cậu ấy không nói chuyện với em, em toàn phải tự nói một mình, sau đó em chạm vào con diều của cậu ấy, thì cậu ấy mới có chút phản ứng.”
Tôn Lập Sơn rất thích tự làm diều, chẳng ai dạy, toàn tự mình mày mò, mà lại làm ra hẳn hoi ra dáng.
Tôn Lập Côn cười nhẹ một tiếng: “Lập Sơn vẫn chịu nói chuyện, lâu dần sẽ quen thôi.”
Trương Cầm vui vẻ đáp lại anh: “Không phải đâu, Lập Sơn có nói chuyện với em mà, tuy là em hỏi thì cậu ấy trả lời, nhưng cũng không phải là không để ý tới em, em còn thấy cậu ấy dễ thương nữa.”
Trên mặt Tôn Lập Côn lộ chút ngỡ ngàng, có phần bất ngờ, xem ra cô gái này cũng không phải dạng người tầm thường.
“Em nghĩ vậy là tốt rồi, yên tâm đi, ba mẹ anh cũng không phải người vô lý, em gả vào sẽ không bị ức h**p đâu.”
Trương Cầm thẹn thùng gật đầu.
Cô gái này là người tốt, chỉ là ba mẹ có phần áp đặt, nhưng cũng chẳng trách được, ở vùng quê nhỏ thế này, vẫn luôn là ba mẹ định đoạt, bà mai làm chủ.
May mà, sống với nhau là cô gái này, chắc cũng không đến mức có vấn đề gì.
Tôn Lập Côn không vào nhà nữa, mãi cho đến khi mặt trời đã lên cao, mới thấy hai bên cha mẹ đi ra.
Cảnh tượng trông vẫn khá hòa hợp.
Ba mẹ Trương Cầm cười tiễn khách, nói chọn ngày nào đó ăn bữa cơm chung.
Mẹ Tôn miệng cười nói được, nhưng quay lưng lại thì mặt đã nhăn nhó, trên đường không ngừng lải nhải.
Ba Tôn nghe đến bực: “Thôi đủ rồi đấy, im lặng chút đi.”
Đợi đến gần về đến sân nhà mình, bà ấy mới kéo giọng gào lên: “Tôi mà im lặng thì người ta cưỡi lên đầu nhà mình rồi! Ông mà có tiền thì lấy luôn hai trăm ngàn ra đi, đừng chỉ biết quát tôi!”
Tôn Chính Hùng nhíu mày: “Bà gào lớn thế làm gì, sợ người khác không nghe thấy chắc?”
Mẹ Tôn nghiêng đầu nhìn Tôn Lập Côn, thấy anh không có phản ứng gì, liền đi thẳng vào nhà, cơn giận trong lòng không sao nén nổi.
Bà ấy quay lại đối mặt với Tôn Chính Hùng, kéo ông ấy vào bếp, chìa tay ra mắng: “Nuôi con trai mà không giúp được gì, sau này con ruột ông sống thế nào còn phải xem sắc mặt người ta, tôi thấy cái nhà họ Tôn này sau này mà có tuyệt tự thì cũng đừng có trách là tại tôi!”
Tôn Chính Hùng hạ thấp giọng, thở dài rồi nói lại: “Bà nói ít thôi, lời này sau này đừng nhắc lại nữa, con ruột hay con nuôi cũng đều như nhau cả.”
Mẹ Tôn bước lên mấy bước, vừa định mở miệng thì thoáng thấy ngoài cửa có người lướt qua.
Hà Viện vừa mới bước vào cổng, từ xa đã nghe thấy tiếng cãi nhau trong bếp, đến gần mới nhận ra là ba mẹ Tôn, nguyên nhân đại khái cũng đoán ra được, nhưng cô không muốn chạm mặt mẹ Tôn lúc này, thật sự rất ngượng, nên vội vàng lùi bước rời đi.
Trở lại phòng, thấy người đàn ông trên giường đang tựa lưng vào tường, hai tay gối đầu.
Tôn Lập Côn ngẩng mắt lên: “Em đi đâu vậy?”
Hà Viện đóng cửa lại, nói thật: “Bên ngoài náo nhiệt quá, em đi dạo một vòng, lúc quay về thì đúng lúc thấy bác gái với bác trai ở bếp.”
“Ừm.”
Tôn Lập Côn đứng dậy, đứng trước tủ, lấy hành lý ra, lục lọi một lúc rồi xoay người ra ngoài.
Hà Viện thấy tâm trạng anh không tốt, cũng không đuổi theo hỏi. Chuyện này, cô không tiện xen vào, cũng chẳng có tư cách để xen vào.
Chiều tối, bầu trời mang theo một tầng đỏ ửng.
Mấy hộ dân ngoài sân cũng lục tục tan tiệc, ai nấy về nhà chăm sóc người già và trẻ con.
Chẳng mấy chốc.
Chỉ còn lại ánh hoàng hôn mờ nhạt và cơn gió Bắc đang dần mang theo hơi lạnh.
Hà Viện thu dọn sách vở, xoay cổ hoạt động một chút, rồi đứng dậy kéo rèm cửa sổ, nhìn ra sân.
Mẹ Tôn đang dọn dẹp bàn ăn.
Cô vội chạy ra giúp: “Bác gái, để con giúp bác.”
Cô muốn để lại ấn tượng tốt với mẹ Tôn.
Mẹ Tôn không có tâm trạng, lạnh nhạt mở lời: “Cái thằng anh nuôi anh niết gì của cô đâu rồi? Cả buổi chiều chẳng thấy mặt.”
Nụ cười trên mặt Hà Viện chợt khựng lại.
Một lúc sau.
Cô trả lời: “Có lẽ anh ấy có việc phải ra ngoài, chắc một lát sẽ về ạ.”
Mẹ Tôn không nói gì với cô, quay sang gọi vào trong nhà: “Tôn Chính Hùng, gọi con trai ông ra ăn cơm, không ra thì đừng mong tôi đem vào cho!”
Ba Tôn lưng còng bước vào phòng của Tôn Lập Sơn.
Một lúc sau, hai cha con mới ra.
Một bàn ăn nặng nề u ám, Hà Viện cũng không dám chủ động nói gì, chỉ mong Tôn Lập Côn mau về.
Tôn Lập Sơn vẫn yên lặng ăn cơm, không nói không rằng, chỉ cắm cúi ăn cơm trong chén mình.
Không rõ là mẹ Tôn không còn chỗ để trút giận, hay là cố tình, bà ấy nhìn Tôn Lập Sơn rồi nói: “Mày còn tâm trạng ăn hả? Suốt ngày ru rú trong phòng không ra, mày có thể sống với căn phòng đó cả đời không? Đợi tao với ba mày chết rồi, xem mày sống sao, anh mày sau này cũng không về, mày lại không lấy được vợ, định làm thằng độc thân cả đời chắc?”
Tôn Chính Hùng đập đũa xuống bàn, hét lên: “Bà lại lên cơn gì nữa! Toàn nói bậy với con cái!”
“Tôi nói sai chỗ nào? Toàn sự thật đấy, sau này con trai lớn ông sống sung sướng ở bên ngoài, liệu còn về nữa không?”
Không khí rơi vào im lặng.
Một lúc sau.
Trên mặt Tôn Lập Sơn cuối cùng cũng lộ chút cảm xúc, nhẹ nhàng nói: “…Anh ấy không phải người như vậy.”
Mẹ Tôn cũng chẳng để ý Hà Viện đang ngồi đó, hoặc có lẽ là cố tình nói cho cô nghe.
“Còn tưởng mình là báu vật à, sau này ai còn nhớ tới mày là em trai nữa?”
Hà Viện cúi đầu, mím môi, thấy chán ngấy.
Cô cảm thấy bất công cho Tôn Lập Côn, buổi chiều lúc anh đi ra ngoài, Hà Viện có thấy anh mang theo thẻ ngân hàng, không cần đoán cũng biết là đi ngân hàng rồi.
Hà Viện cười khổ một tiếng, chợt thấy việc đến đây thật là một sai lầm.
Khi Tôn Lập Côn bước vào, trên bàn ăn lặng lẽ một cách kỳ lạ.
Một bữa cơm, trông như yên ổn mà kết thúc.
Buổi tối, Hà Viện ở trong phòng thu dọn hành lý, nhét hết sách vào trong ba lô.
Tôn Lập Côn nằm trên giường, nhả một làn khói thuốc, hỏi cô: “Bài tập làm xong hết chưa?”
“Rồi.”
Trong phòng rất yên tĩnh, như mặt nước chết lặng.
Tôn Lập Côn bỗng dập tắt điếu thuốc, ngồi dậy, mang dép đi ra ngoài.
“Mẹ.” Anh gõ cửa.
Chẳng bao lâu sau, ba Tôn mở cửa, để anh vào.
Mẹ Tôn cười nhạt: “Lập Côn à, sao còn chưa ngủ?”
Tôn Lập Côn dựa vào bàn: “Dạ, con nói với ba mẹ một tiếng, mai bọn con về rồi.”
Tôn Chính Hùng há miệng, định nói rồi lại thôi, nuốt lời xuống.
Trên mặt Mẹ Tôn mang theo vẻ kinh ngạc: “Nhanh vậy à, chẳng phải mới ở được hai ngày sao?”
“Cả đi cả về mất bốn ngày rồi, Hà Viện còn phải đi học, bên con cũng bận, không thể xin nghỉ dài được.”
Mẹ Tôn đang cúi người dọn chăn đệm, lẩm bẩm: “Đối với cô em gái nửa chừng này đúng là khác biệt thật…”
Đêm tối rất lạnh, lạnh đến tận xương.
Mẹ Tôn ngồi trên giường: “Nhà họ Trương chịu hạ sính lễ xuống còn hai trăm ngàn, nói là không thể nhượng bộ thêm được nữa.”
Tôn Lập Côn châm một điếu thuốc, đứng bên bậu cửa sổ, nhìn vào màn đêm đen kịt.
“Cứ vậy đi. Cô gái đó, mẹ xem rồi, rất tốt, tình huống cũng đặc biệt mà.”
Mẹ Tôn khoanh tay, cúi đầu, tiếp tục nói: “Ba con đến hai trăm ngàn cũng không lấy ra được, mấy năm trước sửa nhà, lại xây thêm một phòng ở phía Đông…”
Bên ngoài vẫn treo lơ lửng một nửa vầng trăng.
Tôn Lập Côn thu lại ánh nhìn, quay người lại, đột nhiên cảm thấy cái nhà này như một vỏ bọc rỗng, chỉ có bề ngoài mà không có bên trong. Hoặc có lẽ, từ trước đến giờ anh chưa từng thực sự bước vào ngôi nhà này.
Anh lôi từ túi sau quần ra một chiếc thẻ, đưa cho mẹ Tôn, cổ họng nghẹn đắng: “Mẹ, con không lấy ra được hai trăm ngàn lúc này, trong này có bảy mươi ngàn, mẹ cầm tạm đi.”
Bảy mươi ngàn này là số tiền anh đặc biệt giữ lại trước khi mua nhà, nếu không vì chuyện này, anh cũng không cần vay ngân hàng.
Mẹ Tôn nhìn chằm chằm vào tấm thẻ Tôn Lập Côn đưa qua, một lúc sau mới nhận lấy.
“Số tiền này, coi như ba mượn của con…” Tôn Chính Hùng tựa vào cạnh tủ, bỗng lên tiếng.
Mẹ Tôn cười gượng, bước lên mấy bước, vỗ vỗ ông ấy: “Ông xem ông kìa, người một nhà mà, sao lại nói lời khách sáo như vậy!”
Ba Tôn không đáp, im lặng một lúc, rồi nói tiếp với Tôn Lập Côn: “Ba với mẹ con còn để dành được ít tiền dưỡng già, sau này đừng gửi gì về nữa, lo mà sống cho tốt, con cũng lớn rồi, nên nghĩ đến chuyện của mình.”
Tôn Lập Côn nhả một làn khói, không do dự: “Dạ.”
Mẹ Tôn vừa định nói gì, đã thấy Tôn Chính Hùng trừng mắt dữ dằn nhìn mình, không dám lên tiếng nữa.
Tôn Lập Côn bước đến cửa, bỗng quay đầu lại: “Mẹ, Hà Viện tốt hơn mẹ nghĩ nhiều, con bé vẫn còn nhỏ, sau này mẹ đừng nói những lời như vậy nữa.”
Nói xong.
Tôn Lập Côn không quay đầu lại, đóng cửa cái “rầm” rồi đi ra ngoài.
Gió rít gào ngoài sân, táp thẳng vào mặt.
Trong sân nhà tối tăm, chỉ còn lại một màn đêm cô tịch và lặng lẽ.
Một bãi đầy mẩu thuốc lá.
Tôn Lập Côn không về phòng mình, đứng dưới gốc cây dương trắng khô héo ở sân trước, hút hết điếu này đến điếu khác.
Trời tờ mờ sáng, Hà Viện đang mơ thì giật mình tỉnh dậy.
Cô nghiêng đầu nhìn sang, Tôn Lập Côn vẫn chưa về.
Cô khoác áo, rời giường bước ra.
Bên ngoài xám xịt một màu, cô bước nhẹ chân, đi ra, dưới bóng lưng người đàn ông trước mắt, Hà Viện lờ mờ thấy được nét tang thương, thất vọng và kiềm nén.
Cô nhẹ nhàng bước tới, cúi người, khoác chiếc áo gió trong tay lên lưng người đàn ông đang ngồi.
Tôn Lập Côn quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm ban đầu còn lạnh lẽo.
Sau khi nhận ra là cô, lông mày và ánh mắt anh dịu lại, nở nụ cười nhạt.
“Sao em dậy rồi?”
“Sao anh chưa ngủ?”
Tôn Lập Côn đứng dậy khỏi băng ghế đá, xoay cổ tay: “Mới ra ngoài chưa lâu.”
Anh không nhìn vào mắt Hà Viện.
Nhưng Hà Viện biết, anh nói dối.
Cô nhìn về phía ngọn núi không xa đang le lói ánh bình minh, bỗng nhiên nhận ra, lần cuối cùng cô thấy núi là ở Quý Châu. Ở Lư Thành bao năm, cô đã sớm quên mất cuộc sống ban đầu.
Điều duy nhất cô còn nhớ, chỉ có Tôn Lập Côn.
“Chúng ta mấy giờ đi?”
“Hơn bảy giờ.”
Hà Viện nhìn anh: “Vậy cũng sắp rồi.”
Tôn Lập Côn khẽ hỏi: “Em muốn đi rồi hả?”
Trầm mặc một lúc.
Cô đáp: “Muốn về nhà rồi.”
Tôn Lập Côn nghiêng đầu, khóe miệng bỗng nở một nụ cười: “Vậy đi bây giờ nhé?”
“Được không?”
Người đàn ông đã sải bước về phía sân nhà: “Đi.”
Hà Viện định nói mọi người chưa ai thức, nếu đi mà không từ biệt có khi nào sẽ không hay?
Nhưng cô không nói.
Bởi vì, cô cũng muốn một lần được tự do buông thả.
Vẫn là con đường lúc đến, nhưng lần này dường như tâm trạng đã khác, cô chắc chắn, người đàn ông bên cạnh rồi sẽ trở thành người thân thực sự của cô.
Chỉ là, còn phải chờ.
Đợi đến ngày có thể không giữ lại điều gì, không lo ngại gì mà nói ra tất cả.
Hà Viện đột ngột hỏi: “Anh đưa thẻ cho bác gái rồi hả?”
“Ừ.”
Hà Viện khẽ gật đầu.
Một lúc sau.
Người đàn ông trầm giọng, giải thích với cô: “…Hà Viện, dù thế nào thì họ cũng từng nuôi anh, hiện giờ anh có thể báo đáp, cũng chỉ còn lại chừng đó.”
Bởi vì, sau này anh sẽ rất ít khi quay về nữa.
Hà Viện hiểu, cũng không để tâm, anh không cần phải giải thích với cô.
Hồi nhỏ, anh và Đông Tử hay gây chuyện, mỗi lần gặp rắc rối là lại chạy về tìm Tôn Chính Hùng, trước tiên là bị đánh một trận, bị mắng một hồi, rồi Tôn Chính Hùng lại cam tâm tình nguyện đi xin lỗi người ta.
Anh còn nhớ mỗi lần nghịch ngợm xong về, mẹ Tôn luôn để phần bánh đại mạch lớn nhất cho anh.
Anh không hiểu sao mình lại nhớ kỹ mấy chuyện nhỏ nhặt này, rõ ràng chẳng đáng gì, cũng chẳng đáng nhắc tới.
Có lẽ, con người ta chỉ khi hoàn toàn mất đi, mới nhớ về những điều tốt đẹp chân thành nhất từng có.
Ánh bình minh xuyên qua từng làn sương mỏng.
Chẳng mấy chốc, đã leo lên tới đỉnh núi.
Trên đường chỉ còn hai bóng người, vô tình chạm khẽ vào tay nhau, bước chân không dừng, hướng về trạm xe.
Ngoảnh đầu nhìn lại.
Đã là chuyện cũ rồi.
