Cúc Non Trong Tầm Mắt - Sầm Mạn

Chương 34



Người xưa thường nói, liều một năm xuân thu, đổi lấy cả đời không hối hận.

Suốt một năm lớp 12, Hà Viện dốc toàn lực vào kỳ thi đại học, điểm thi thử mỗi tháng luôn lên xuống thất thường, chẳng có quy luật gì.

Cô không thuộc kiểu con gái thông minh lanh lợi, nhiều khi để hiểu một vấn đề, người khác chỉ mất vài giây, còn cô thì phải mất đến hai, ba ngày.

Không khí trong lớp cũng ngột ngạt.

Bốn người họ vẫn đi về cùng nhau mỗi tối, nhưng không còn cười cợt như trước, đề tài nói chuyện cũng từ chuyện đông chuyện tây biến thành lý tưởng và mục tiêu tương lai.

Còn ba, bốn ngày nữa là đến kỳ thi đại học.

Sau khi phát xong thẻ dự thi, giáo viên chủ nhiệm thông báo không cần đến trường nữa, nhưng Hà Viện không hề buông lơi, vẫn cắm đầu học bài trên bàn trong phòng mình.

Tôn Lập Côn vẫn như cũ, một mình làm hai công việc.

Thời gian học sáng ở trường rất chặt, lúc ra khỏi nhà vào buổi sáng, cửa phòng người đàn ông vẫn đóng im lìm, trưa hai người đều không về, chỉ đến tối muộn mới chạm mặt nhau một lát.

Vào hai ngày thi đại học.

Mưa rả rích đổ xuống đúng như dự báo.

Nhìn chằm chằm vào tờ đề trắng đen, âm thanh sột soạt của đầu bút lướt trên giấy như dồn hết toàn bộ ba năm kiến thức trong đầu đổ lên trang giấy.

Kết thúc môn cuối cùng – tiếng Anh, Hà Viện cất bước chạy băng qua đường.

Người đàn ông đang ngậm nửa điếu thuốc, một tay đút túi đứng cạnh xe máy, tay kia cúi đầu bấm điện thoại.

Hà Viện tưởng Tôn Lập Côn chưa nhìn thấy mình, mím môi, cố nén cười, đi vòng ra sau lưng anh, nhón chân vỗ nhẹ lên vai trái anh, định bụng lúc anh quay đầu sẽ từ bên phải vòng lên phía trước.

Tôn Lập Côn không hề quay đầu, chỉ nghiêng mắt nhìn cô gái trước mặt: “Càng lớn càng giống con nít hả?”

“Chán thật.”

Hà Viện chắp tay sau lưng, dõi mắt nhìn dòng người qua lại xung quanh.

Người đàn ông vẫn đang bấm điện thoại, trông có vẻ là đang nhắn tin.

“Anh thấy em đến rồi à?”

“Không.”

“Vậy sao biết là em?” Hà Viện chờ anh nhắn xong.

“Không phải em thì ai rảnh rỗi như vậy nữa?”

Hà Viện bật cười, bước lên vài bước: “Có ý gì vậy hả, em vừa thi xong mà, thời khắc quan trọng như vậy, thái độ gì mà hời hợt vậy?”

“Ừ, chúc mừng em trưởng thành.”

Hà Viện trợn mắt nhìn anh, nghiêm giọng: “Em đã trưởng thành từ năm ngoái rồi, từ hôm nay, em là người tự do!”

“Anh giam lỏng em hay gì?”

Hà Viện thấy anh vẫn đang nhắn tin, không trả lời nữa.

Tôn Lập Côn ngẩng mắt lên, cất điện thoại đi, bật cười, xoa đầu cô: “Biết rồi, vừa nãy bận chút. Vậy giờ đi ăn không?”

Hà Viện nghe anh dịu giọng, mỉm cười: “Đi thôi, ăn lẩu nhé!”

Tôn Lập Côn nhướng mày, đã quen với chuyện này từ lâu.

Họ tìm một quán lẩu ở trung tâm thành phố, vừa ngồi chưa bao lâu, mồ hôi đã bắt đầu túa ra.

“Cảm giác thế nào?”

Tôn Lập Côn rót thêm nước cho cô, hỏi bâng quơ.

Hà Viện: “Dạ?”

“Kỳ thi.”

Hà Viện gắp đồ ăn bỏ vào miệng, nghiêm túc trả lời: “Anh muốn nghe thật lòng không?”

Tôn Lập Côn liếc mắt nhìn cô.

“Thật lòng là, bình thường thôi. Em thấy có khi còn không bằng mấy lần thi thử.”

Không phải nói suông, vốn dĩ cô cũng chẳng định nói ra, nhưng vì Tôn Lập Côn đã hỏi, cô cảm thấy không cần tránh né nữa.

Lần này điểm toán của Hà Viện chắc chắn sẽ bị kéo xuống không ít, có một câu lớn cô không làm được, thêm vào đó địa lý cũng luôn là điểm yếu, nên cô không thấy có gì chắc chắn.

Tôn Lập Côn gật đầu, nói gọn: “Không sao, cố hết sức là được.”

Ánh mắt người đàn ông nhìn quanh quán lẩu, buôn bán có vẻ khá tốt.

Điện thoại trên bàn bất ngờ rung lên, Tôn Lập Côn nghiêng đầu nhìn qua, lông mày hơi nhíu lại.

Anh do dự vài giây, rồi vẫn quyết định nghe máy.

Hà Viện ngừng nhai, ngẩng đầu nhìn anh, người đàn ông nhìn cô một cái, nói: “Em ăn trước đi, anh ra ngoài nghe điện thoại.”

Cô gật đầu, gượng cười.

Hà Viện cúi xuống, lặng lẽ uống từng ngụm canh.

Điện thoại của Tôn Lập Côn để trên bàn, vừa nãy cô vô tình nhìn thấy tên người gọi đến.

Là… Quan Tư Mẫn.

Nói chính xác, cô không biết Quan Tư Mẫn là ai, nhưng cái tên đó lại khiến cô cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ, có thể là bạn cũ của Tôn Lập Côn, hoặc là người tìm anh làm việc.

Nhưng dù là khả năng nào, trước đây Tôn Lập Côn cũng chưa bao giờ tránh cô để đi nghe điện thoại.

Trong lòng Hà Viện dần dần có đáp án.

Phụ nữ đều như nhau, chỉ cần trong lòng nhen nhóm một chút nghi ngờ, thì nó sẽ nhanh chóng lan rộng và bén rễ.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài qua lớp kính trong suốt, người đàn ông nói chuyện rất nhanh, lông mày nhíu nhẹ, đó là dấu hiệu anh đang mất kiên nhẫn.

Không lâu sau.

Tôn Lập Côn cúp máy quay lại.

“Sao không ăn? Còn nhiều thế kia.”

Hà Viện lắc đầu, nhìn anh: “Em no rồi, anh ăn thêm chút đi.”

Tôn Lập Côn khựng lại một lúc, nói: “Anh cũng không đói lắm, ăn xong đưa em về nhé?”

Hà Viện theo phản xạ hỏi: “Anh không về sao?”

“Ừ, anh có chút việc, sao vậy?”

Không khí như đông cứng trong vài giây.

Hà Viện mím môi, chợt hỏi: “Tối nay anh có về không?”

Tôn Lập Côn ngẩng mắt, nhất thời chưa hiểu: “Không về thì đi đâu?”

Hà Viện chỉ cười, đeo ba lô đứng dậy: “Vậy đi thôi…”

Dưới ánh đèn neon nhấp nháy, con phố rực rỡ nhất thành phố càng thêm náo nhiệt.

Ngã tư đèn tín hiệu đổi luân phiên, từng chiếc xe lao vút qua.

Trong khu dân cư, bình yên lặng lẽ.

Chiếc xe máy đỗ dưới mái hiên, Tôn Lập Côn đưa cho cô chiếc ba lô kèm cả chìa khóa xe.

Hà Viện nhìn anh, ngạc nhiên: “Sao lại đưa chìa khóa cho em?”

Cô nhớ anh vừa nói là có việc phải ra ngoài.

Tôn Lập Côn giơ tay vuốt tóc, đáp: “Chỉ loanh quanh trong khu này, không cần.”

Chỉ loanh quanh trong khu này… là người đó sao?

Hà Viện cuối cùng không hỏi gì nữa, chỉ gật đầu, quay người bước vào lối cầu thang.

Tôn Lập Côn đứng lại một lúc, ngẩng đầu nhìn ánh đèn cầu thang từng bậc nhấp nháy.

Lát sau, cửa tầng ba mở ra rồi khép lại, tiếp đó, đèn phòng khách cũng sáng lên.

Anh vừa thu lại ánh nhìn thì xoay người đi về phía bên kia của khu dân cư.

“Cốc cốc cốc!”

Tiếng gõ cửa vang lên ba tiếng liên tiếp.

Bên trong vang lên tiếng bước chân gấp gáp, cửa nhanh chóng mở ra.

Ánh mắt người phụ nữ ngập tràn ý cười, nghiêng người để anh bước vào.

“Sao giờ anh mới đến?”

Tôn Lập Côn không đáp, ngược lại hỏi: “Lại cái gì hỏng nữa?”

“Chẳng có gì hỏng cả, chỉ là muốn gọi anh đến ăn cơm!”

Tôn Lập Côn đứng thẳng lưng, không bước vào, thản nhiên nói: “Tôi chẳng đã nói là tôi ăn rồi sao?”

Nụ cười trên mặt người phụ nữ khựng lại vài giây, rồi lại ra vẻ chẳng có gì: “Ăn rồi thì vẫn có thể ăn thêm bữa nữa mà!”

Tôn Lập Côn nghiến răng sau, bỗng cảm thấy người phụ nữ này thật khó đối phó.

Quan Tư Mẫn thấy anh không nhúc nhích, đành rũ mắt xuống, giọng nói mang theo chút uất ức.

“Anh Côn, vào trong một lát được không?”

Quan Tư Mẫn tiến lên một bước, đưa tay định kéo cánh tay anh.

Tôn Lập Côn nghiêng người né tránh, ánh mắt dừng lại nơi phần ngực rộng mở của cô ấy, nâng cằm nói: “Đi mặc thêm cái áo vào đi.”

Quan Tư Mẫn cúi đầu nhìn một cái, rồi mỉm cười ngẩng đầu, vừa định quay về phòng ngủ thì lại nhìn anh chằm chằm.

Tôn Lập Côn đoán được tâm tư cô ấy, bước lên một bước.

“Đóng cửa lại, vào rửa tay rồi ăn cơm!”

Người phụ nữ cong môi cười, xoay người đi vào trong.

Thái dương Tôn Lập Côn giật giật, thật chưa từng thấy người phụ nữ nào phiền phức như vậy.

Anh nể mặt mũi cô ấy, không muốn nói quá rõ ràng, nhưng trong lời nói và thái độ đều đã có ý từ chối. Đều là người thông minh, sao lại không hiểu?

Thế nhưng cô ấy luôn mượn cớ là cảm ơn anh, tỏ ra như không có gì, mà một khi như vậy, Tôn Lập Côn nói thêm thì chẳng khác nào trở thành kẻ nhỏ nhen.

Hôm nay Quan Tư Mẫn mặc một chiếc áo hai dây đen ngắn, vốn không có gì, nhưng cô ấy rõ ràng biết Tôn Lập Côn sẽ đến mà vẫn cố tình ăn mặc như vậy, rõ ràng có dụng ý.

Tôn Lập Côn ngồi bên bàn ăn, chẳng có chút h*m m**n nào, trong đầu chỉ toàn nghĩ phải nói rõ chuyện này thế nào.

Quan Tư Mẫn thấy anh ngồi thừ ra, bèn đẩy dĩa thức ăn về phía anh: “Sao anh không ăn? Không ngon sao?”

“Tôi ăn rồi.”

Quan Tư Mẫn hạ giọng, bỗng cười hỏi: “Vậy tối nay anh ăn với ai?”

Một thoáng, hình ảnh trong quán lẩu hiện ra trong đầu Tôn Lập Côn, khóe miệng anh kéo lên một nụ cười: “Hà Viện.”

Quan Tư Mẫn gắp rau, thản nhiên hỏi: “Hà Viện là ai?”

Tôn Lập Côn khựng lại, rồi đột nhiên đổi lời: “Em gái tôi.”

“Anh còn có em gái?”

“Ừ.”

“Vậy sao không cùng họ?”

Tôn Lập Côn không muốn giải thích, nếm một miếng canh mướp trước mặt, đáp qua loa: “Cũng như nhau thôi.”

Người phụ nữ nhìn anh một cái, rồi như tự nói với mình: “Hình như em chẳng biết gì về anh cả…”

Quan Tư Mẫn là người mắt một mí, đôi mắt quyến rũ của cô ấy luôn có thể thu hút ánh nhìn của đàn ông mọi lúc. Đôi lông mày thanh mảnh, sống mũi cao, hòa lại với nhau tạo nên một vẻ gợi cảm đầy tự tin.

Ánh mắt Tôn Lập Côn dừng trên gương mặt cô ấy, bật cười: “Cũng phải, chúng ta có nói chuyện bao nhiêu đâu.”

Thật ra họ gặp nhau chẳng bao nhiêu lần, mỗi người đều có cuộc sống riêng, chỉ là đôi khi cô ấy gọi anh đến sửa ống nước, điện đóm, một hai lần thì không sao, lâu dần Tôn Lập Côn cũng cảm thấy có gì đó khác lạ. Nhưng vì là kiếm cơm, chỉ cần có tiền, thì chẳng có lý do gì để từ chối cả.

Trên bàn ăn chỉ còn tiếng va chạm nhẹ giữa đũa và chén dĩa.

Giọng Quan Tư Mẫn rất nhỏ: “Là vì anh quá cố chấp.”

Thật ra gần đây, Quan Tư Mẫn cố ý vô ý quan sát Tôn Lập Côn, hình như anh cũng sống trong khu này, thỉnh thoảng cô ấy gọi anh đến sửa đồ, lúc anh sắp đi thì cô ấy mời anh ở lại ăn cơm, nhưng Tôn Lập Côn luôn từ chối rất nghiêm túc. Lâu dần, cô ấy cũng đoán được tính anh.

Anh thích rạch ròi ranh giới với cô ấy. Ban đầu, cô ấy tưởng anh cố tình né tránh mình vì không muốn nhớ lại những ký ức cũ, dù sao cũng có những chuyện chẳng ai muốn khơi lại, nhưng phần lớn thời gian, Tôn Lập Côn đều tỏ ra chẳng để tâm.

Nếu không phải vì nguyên nhân đó, thì chắc chắn là lý do khác: anh không muốn dính líu quá nhiều với cô ấy.

Theo cô ấy quan sát, Tôn Lập Côn chưa kết hôn, cũng không có bạn gái, nhưng hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn một mình, nguyên nhân thật sự thì cô ấy không hề biết…

“Anh Côn, giờ anh vẫn một mình sao?”

Tôn Lập Côn nheo mắt: “Ừ, sao vậy?”

“Anh đang có ai trong lòng đúng không?”

Tôn Lập Côn ngả người tựa vào ghế, nhìn chằm chằm vào bao thuốc trên bàn: “Suy nghĩ xa quá rồi, em cũng vậy mà?”

“Không giống.” Cô ấy quả quyết, nói: “Em không muốn vòng vo nữa, em nghĩ anh hiểu rõ ý em rồi, nhưng anh cứ cố tình né tránh, em nhìn ra được.”

Tôn Lập Côn không lên tiếng, chợt muốn hút thuốc.

Quan Tư Mẫn mỉm cười nhìn anh, tiếp tục nói: “Em muốn biết… rốt cuộc anh nghĩ sao?”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...