Tôn Lập Côn khi còn trẻ từng trải qua một mối tình, khi đó anh còn làm việc ở sòng bài gần cảng.
Cô gái là người Chương Châu, Phúc Kiến, làm việc trong một siêu thị chuỗi, hai người quen nhau trong một tiệm bánh cuốn.
Nguyên do là vì khi cô gái tính tiền, phát hiện ví tiền trong túi không cánh mà bay, ông chủ đã quen với cảnh tượng này nên không hề mềm lòng, bắt cô ấy gọi bạn đến trả thay.
Cô gái cứ vừa khóc vừa giải thích, nói rằng mình mới đến Lư Thành, đất khách quê người, không có ai có thể gọi là bạn.
Có lẽ chính câu nói đó khiến Tôn Lập Côn động lòng, anh đứng sau cô ấy xếp hàng chờ tính tiền, vốn cũng đã sốt ruột vì chờ quá lâu.
Vậy nên anh trả tiền thay cô ấy.
Ông chủ dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà đánh giá Tôn Lập Côn một cái, “hừ” lạnh một tiếng rồi để cô gái đi.
Tôn Lập Côn quay về hướng cảng, bất chợt nghe thấy phía sau có người gọi mình, anh dừng bước quay lại nhìn, thì ra là cô gái lúc nãy trong tiệm bánh cuốn.
Cô gái không muốn mắc nợ người lạ, chủ động xin cách liên lạc, nói rằng nhất định sẽ trả lại tiền cho anh vào một ngày gần nhất.
Tôn Lập Côn thấy buồn cười, chỉ là tiền một phần cơm, có cần phải làm to chuyện, đuổi theo để hứa hẹn đến mức đó không?
Nhưng nhìn gương mặt mộc mạc của cô gái, anh cũng mềm lòng, gật đầu đồng ý.
Lần thứ hai gặp lại, cô ấy đứng ngay trước cửa, nói rằng mình lĩnh được lương rồi, mời anh ăn cơm. Cứ như vậy, hai người qua lại rồi ở bên nhau.
Tính ra, cũng chỉ yêu nhau chưa đầy nửa năm, phần lớn là vì Tôn Lập Côn thường xuyên phải đi làm việc xa. Khi ấy anh rất được Quách Quảng Hồng trọng dụng, thường đi khu vực tam giác với Tần Siêu và mấy người kia, có khi mỗi lần đi về cũng mất hai, ba tháng, cô ấy chịu không nổi kiểu yêu xa như vậy. Hai người không cãi vã, cũng không trách móc gì nhau, cứ thế mà tự nhiên, nhẹ nhàng chia tay.
Nói cho cùng, vẫn là vì không đủ yêu.
Cho nên, khi có người hỏi anh tại sao vẫn còn một mình.
Trong đầu anh chỉ hiện ra một câu trả lời, là vẫn chưa gặp được người phù hợp.
Có lẽ, đã gặp rồi, chỉ là anh chưa nhận ra.
Cũng có thể, nhận ra rồi, nhưng không muốn thừa nhận.
…
Sau khi dọn bàn, Quan Tư Mẫn mời anh ngồi lên ghế sofa, Tôn Lập Côn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn nên cho cô ấy một lời rõ ràng, bèn nán lại thêm chút nữa.
Anh châm một điếu thuốc, khói thuốc từ từ bốc lên, anh nhìn về phía Quan Tư Mẫn.
“Tôi không nghĩ gì nhiều, chỉ là cảm thấy không phù hợp. Thật ra chúng ta cũng đâu quen thân, đột ngột ở bên nhau thì cả hai đều không có trách nhiệm.”
Quan Tư Mẫn vốn dĩ muốn nghiêm túc nghe anh trả lời, tuy trong lòng đã lờ mờ đoán được, nhưng khi người đàn ông trực tiếp từ chối, cô ấy lại cảm thấy khó mà chấp nhận. Đây là lần đầu tiên cô ấy bị từ chối, cũng là lần đầu tiên cô ấy chủ động theo đuổi một người đàn ông.
“Anh còn chưa thử, sao biết là không hợp?”
Người đàn ông không nói gì.
Một lúc sau, anh bỗng hỏi: “Tôi nhớ em từng nói là bỏ việc ở Thượng Hải mới về Lư Thành đúng không? Tốt nghiệp đại học đã sang đó, cũng tích lũy được không ít mối quan hệ, sao lại quay về đột ngột vậy?”
Quan Tư Mẫn ngẩn ra vài giây, trong đầu bất chợt hiện lên khuôn mặt một người đàn ông khác, người mà đã lâu không liên lạc.
Cô ấy mỉm cười nhìn anh: “Bên đó áp lực lớn, không bằng ở đây.”
“Ừ.”
Quan Tư Mẫn dịch lại gần anh, đưa tay định đặt lên cánh tay anh: “Anh Côn… đừng từ chối vội, ít ra cũng nên cho em một cơ hội chứ?”
Tôn Lập Côn rụt tay về sau, tay cô ấy khựng lại giữa không trung.
Anh hạ giọng, ánh mắt sâu thẳm: “Tư Mẫn, em rõ ràng có thể chọn người tốt hơn, sao cứ phải đi ngược hướng? Những lời này tôi xem như em chưa từng nói, sau này gặp lại, cứ như cũ.”
Im lặng một lúc.
Người đàn ông chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Những điều cần nói, không nên nói, đều đã nói hết, phần còn lại, là chuyện của chính mình.
Giọng người phụ nữ từ sau lưng vang lên: “Vậy sau này nếu em gọi điện cho anh, anh còn đến không?”
Tôn Lập Côn vẫn đứng yên.
Quan Tư Mẫn dịu giọng lại, không muốn để mọi chuyện trở nên tồi tệ, cô ấy rất hiểu đạo lý ‘đường dài mới biết ngựa hay’, mỉm cười: “Ý em là, sau này em cần sửa gì đó, anh vẫn sẽ đến chứ?”
Tôn Lập Côn quay người lại, bất chợt bật cười: “Nhà ai mà điện nước cứ hỏng mãi vậy?”
Quan Tư Mẫn cười gượng.
Người đàn ông mở cửa, một lúc sau, giọng anh từ ngoài truyền vào: “Không còn sau này nữa.”
Hành lang lờ mờ ánh sáng, chỉ còn lại tiếng bước chân đều đều của người đàn ông, cho đến khi chìm vào trong màn đêm.
…
Hà Viện có đồng hồ sinh học rất chuẩn, chưa đến sáu giờ đã ngồi dậy.
Đã liên tục hơn mười ngày nay đều như vậy.
Trước kỳ thi đại học, cô từng nghĩ rằng chỉ cần tốt nghiệp xong, bất kể ai gọi cũng không dậy, phải ngủ đến tận trưa. Nhưng thực tế khi đã thức rồi, lại chẳng thể ngủ tiếp.
Cô chẳng có việc gì làm, rời xa học hành, bỗng chốc nhẹ nhõm hẳn, thay quần áo rồi đi mua bữa sáng.
Lúc Tôn Lập Côn thức dậy, đi ngang phòng Hà Viện, cửa phòng mở toang.
Anh nhìn vào bên trong, không thấy ai.
Lại đi ra phòng khách, vẫn trống trơn, nhưng trên bàn lại tỏa ra mùi thơm.
Anh bước tới mở túi ra, bánh bao, sữa đậu nành.
Trong bếp vang lên tiếng nước chảy, Tôn Lập Côn đi theo âm thanh đó.
Hà Viện quay đầu lại, khóe miệng nở nụ cười: “Anh, mau rửa tay đi, trên bàn có đồ ăn sáng đó.”
Đôi khi Tôn Lập Côn không thể không thừa nhận, cô gái trước mặt thực sự có chút dáng dấp người lớn rồi. Như hiện giờ, cô đang cúi người rửa chén, cột tóc đuôi ngựa cao, mặc chiếc váy trắng giản dị nhất, thắt dây tạp dề sau lưng, nét ngây thơ pha chút trưởng thành.
“Sao dậy sớm vậy?”
Tôn Lập Côn bước chậm rãi đến bồn rửa tay.
Hà Viện mỉm cười nghiêng người nhường chỗ: “Đồng hồ sinh học của em cố định mất rồi, không đổi được nữa.”
Tôn Lập Côn bật cười khẽ: “Đây là một loại bệnh, biết gọi là gì không?”
Hà Viện rõ ràng bị anh hù dọa, đồng tử hơi mở to, ngạc nhiên nhìn anh: “Hả?”
Tôn Lập Vôn lau tay, không trả lời.
Hà Viện bước theo sau anh ra khỏi bếp, lúc ngồi xuống còn không quên hỏi lại: “Lúc nãy anh nói là bệnh gì cơ?”
Người đàn ông ăn một miếng bánh bao, mùi vị quen thuộc đã lâu không gặp.
Bỗng anh cười khẽ: “Là bệnh rảnh rỗi.”
Hà Viện liếc xéo anh một cái, cầm lấy một chiếc bánh bao: “Nhàm chán.”
Tôn Lập Côn nhướng mày, bất chợt nhớ ra mấy ngày trước cô có nhắc đến chuyện đi du lịch, lúc đó đang bận làm việc nên anh không nghe rõ.
“Em định đi đâu chơi?”
Hà Viện nhất thời không chắc anh đang nói đến chuyện gì, liền hỏi lại: “Anh nói là vụ đi du lịch với mấy người Tiểu Như hả?”
“Ừ, chắc là chuyện đó, mấy hôm trước em nhắc với anh còn gì?”
Hà Viện nghĩ một lúc: “Là chuyện đó thật, nhưng em tưởng anh không đồng ý.”
“Sao lại không đồng ý?” Tôn Lập Côn không hiểu ý cô.
“Hôm đó em nói với anh, anh chỉ ậm ừ hai câu, em cũng không chắc anh nghĩ gì, nên không dám nhận lời bọn họ.”
Tôn Lập Côn nhớ lại, hôm đó trong tiệm nhận được đơn hàng lớn, mà ở đó lại chỉ còn một mình anh…
Anh hỏi: “Vậy bọn họ đi rồi chưa?”
Hà Viện: “Chắc là chưa, vé ngày hai mươi mốt.”
Tôn Lập Côn nhìn thời gian trên điện thoại, cau mày: “Vậy chẳng phải là hôm nay sao? Gọi điện hỏi thử đi, nếu chưa đi thì em đi cùng bọn họ, suốt ngày ở nhà cũng buồn.”
Hà Viện suy nghĩ một lúc, gật đầu đồng ý.
Bốn cái bánh bao, Tôn Lập Côn ăn hết ba cái, cộng thêm ngụm cuối cùng của chén sữa đậu nành, tất cả đều trôi vào bụng, nóng hổi thơm ngon.
Anh trầm ngâm hồi lâu, nhìn về phía cô: “Gần đây có tiệm bánh bao mới mở sao?”
Miệng Hà Viện vẫn còn đặt bên chén, nhấp ngụm sữa đậu: “Không có, em đi mua ở phố Kiến Thiết.”
Tôn Lập Côn khựng lại, sắc mặt nghiêm lại: “Đi xa vậy hả?”
Hà Viện không để tâm, trong đầu bỗng thoáng qua một ý nghĩ, mỉm cười đáp: “Dù sao em cũng mắc ‘bệnh rảnh’ mà!”
Tôn Lập Côn bị cô làm nghẹn, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.
“Lần sau đừng đi nữa, xa quá, ăn tạm chỗ nào gần cũng được.”
Hà Viện hiểu rõ trong lòng, mỉm cười dịu dàng: “Dạ.”
Ngoài cửa sổ, bóng cây lay động.
Gió thổi khiến lá xào xạc, nhảy múa theo gió.
Tia nắng vàng óng xuyên qua tầng tầng lớp lớp tán lá, trải xuống mặt đất một lớp bóng râm yên tĩnh.
Buổi sáng, sau khi gọi điện xong, Hà Viện ngạc nhiên thấy Tôn Lập Côn không đến tiệm mà lại co chân nằm ngửa trên sofa xem bóng đá.
Cô vòng ra trước mặt anh, chậm rãi hỏi: “Sao anh còn ở nhà?”
Tôn Lập Côn nghe vậy, nghiêng đầu nhìn cô: “Anh không thể ở nhà sao?”
Hà Viện tưởng anh hiểu lầm, ấp úng: “Ý em là sao anh không đến tiệm làm?”
Cũng chẳng trách được anh, bình thường Tôn Lập Côn rất hiếm khi nhàn rỗi, gần như ngày đêm đều làm việc, có nghỉ cũng là có lý do đặc biệt.
Tâm trạng Tôn Lập Côn hiếm khi tốt, nói chuyện với cô thêm một lúc: “Hôm nay đường Thuận Phủ bị phong toả, nghe nói có lãnh đạo gì đó đi ngang, mấy tiệm gần đó đều nghỉ hết một ngày.”
Hà Viện gật đầu, cùng anh xem TV một lát.
Nhưng cô không hứng thú lắm với thể thao, chẳng bao lâu đã bắt đầu buồn ngủ.
Tôn Lập Côn nhìn cô một cái, đưa tay lấy điều khiển từ xa, tùy tiện chuyển kênh, hình như là một chương trình tạp kỹ.
Hà Viện giật mình tỉnh dậy, ngồi thẳng lên.
Người đàn ông ngậm thuốc, bỗng lên tiếng hỏi cô: “Gọi điện chưa? Bạn em không nói gì sao?”
Hà Viện quay đầu nhìn anh, kể lại lời Trần Tiểu Như nói: “Chưa, năm giờ chiều mới đi, chắc chơi vài ngày rồi về.”
Tôn Lập Côn gật đầu: “Họ đi bằng gì?”
“Tàu hỏa, đi Quảng Châu, gần lắm.”
“Ừ, vé dễ mua, chút hỏi xem chuyến nào, trưa ăn xong anh đưa em ra đó.”
Hà Viện cười nhẹ: “Sao anh sốt sắng hơn cả em vậy?”
Tôn Lập Côn nhìn cô, không đáp.
Một lát sau.
Anh bỗng hỏi: “Có mấy người đi?”
Hà Viện đang xem tivi, mắt không rời màn hình, hơi nghiêng đầu: “Bốn người thì phải, sao vậy?”
Tôn Lập Côn gật đầu, vốn định hỏi cụ thể là những ai, nhưng về mấy chuyện này anh cũng không tiện hỏi nhiều, sợ khiến Hà Viện phản cảm, cuối cùng vẫn không mở miệng.
Hà Viện chờ một hồi cũng không thấy anh nói gì.
Chợt, cô nhớ ra: “Em với Tiểu Như thì anh biết rồi, còn một nam một nữ nữa, cũng là bạn học cấp ba, đều quen cả.”
Tôn Lập Côn dập thuốc, chỉ nói một câu: “Tự lo an toàn khi ở ngoài.”
Hà Viện bĩu môi, đáp: “Biết rồi.”
Buổi chiều.
Tôn Lập Côn kêu cô thu dọn hành lý trước, rồi dẫn cô đi siêu thị mua một số thứ cần dùng mấy hôm, sau đó cùng đến ga tàu.
Quầy bán vé chỉ có vài người lác đác, Tôn Lập Côn vào xếp hàng, mua xong đưa vé cho Hà Viện, bảo cô vào trong trước.
“Vào trước đi, bên ngoài nắng lắm.”
Hà Viện không đi, hỏi anh: “Anh về nhà hay đi đâu?”
“Anh qua ngân hàng một lát.” Còn khoản cuối cùng của khoản vay là xong.
Hà Viện cũng biết chuyện nhà cửa, năm ngoái lúc từ Thanh Hải về, anh đã thẳng thắn kể với cô.
Bao nhiêu năm nay, dường như anh chưa từng giấu cô chuyện gì, sớm hay muộn, cuối cùng đều sẽ kể ra hết.
“Chắc mấy người họ cũng sắp tới rồi, em đợi họ vào chung.”
Tôn Lập Côn tùy ý cô, gật đầu, nhìn cô một cái rồi quay người leo lên xe máy.
“Anh chạy chậm thôi!” Hà Viện đột nhiên nhắc.
Tôn Lập Côn nở nụ cười, đáp: “Ừ.”
Chốc lát sau.
Bóng dáng người đàn ông biến mất nơi đường cái, hòa vào biển người đông đúc.
Hà Viện nhìn theo rất lâu, cho đến khi cái bóng đen đó bị dòng xe che khuất.
Cô thu lại ánh nhìn, vừa định quay đầu thì gương mặt tinh nghịch của Trần Tiểu Như đã xuất hiện sau lưng.
