“Nhìn gì vậy? Anh cậu đi lâu rồi.”
Trần Tiểu Như nháy mắt với cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười mập mờ, mang theo chút tinh nghịch.
Hà Viện nghiêng mặt sang, cười khẽ: “Cậu tới lúc nào vậy?”
“Lúc không nên tới thì lại tới.”
Hà Viện bật cười rạng rỡ, không thèm tiếp lời, đi về phía cửa vào ga: “Vào trong đợi hai người họ nhé? Ngoài này nóng lắm.”
Trần Tiểu Như trợn mắt, lườm cô một cái: “Không phải cậu nói với anh cậu là sẽ đứng ngoài đợi bọn mình à? Hóa ra là muốn tiễn anh ấy đi?”
Hà Viện mím môi, không phủ nhận, cuối cùng chỉ khẽ kéo tay bạn.
“Đi nhanh đi!”
Trần Tiểu Như thấy dáng vẻ chẳng có chí khí của cô, thở dài một hơi: “Nếu là mình, đã nói thẳng ra từ lâu rồi.”
Hà Viện cúi đầu, khẽ v**t v* tấm vé tàu đỏ trên tay.
Một lúc sau, cô mới khẽ cất tiếng từ trong cổ họng: “Cậu không hiểu đâu…”
Loại quan hệ này thật ra từ lúc bắt đầu đã được định hình, cô không thể mở miệng, cũng không biết mở miệng thế nào.
Những năm trước, cô luôn cho rằng đó là vì mình còn nhỏ, ngày thường chỉ có hai người sống cùng nhau, chưa từng thực sự suy nghĩ về mối quan hệ giữa hai người, cô cứ nghĩ đó chỉ là thứ tình cảm bình thường của em gái dành cho anh trai.
Nhưng thời gian trôi qua, cô nhận ra không phải vậy, cô luôn không ngừng nghĩ đến người đàn ông ấy, sẽ để tâm đến việc anh về trễ, để tâm đến việc anh có mệt không, cũng để tâm xem anh có người nào bên cạnh không.
Trong những năm tháng đã cùng nhau trải qua, cô từng có lúc lạc lối.
Túi hành lý để trên ghế, Trần Tiểu Như nhìn cô bình thản nói: “Cậu đâu phải em gái ruột của anh ấy, cũng không còn vị thành niên, sao lại phải lo nghĩ nhiều đến vậy?”
Hà Viện ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, cô cảm nhận được Tôn Lập Côn thật sự chỉ coi cô là em gái, là cái kiểu hoàn toàn không có suy nghĩ gì khác, nếu cô bất ngờ phá vỡ mối quan hệ này, thì phải kết thúc thế nào đây?
“Anh cậu năm nay hơn ba mươi rồi đúng không?”
Hà Viện nghiêng đầu: “Ừm.”
“Cậu sợ anh ấy bận tâm vấn đề tuổi tác, hay là vấn đề đạo lý?”
Hà Viện lắc đầu, không chỉ vậy.
Còn rất nhiều điều chẳng thể nói rõ thành lời.
Trần Tiểu Như quay sang nhìn cô, trong mắt lộ chút u sầu, nói thẳng: “Cậu năm nay mười chín, nhưng cậu biết anh ấy hơn cậu bao nhiêu tuổi không?”
Biết.
Trong vô số đêm tối, ý nghĩ ấy cứ âm thầm len lỏi trong tim cô.
Mười ba mười bốn tuổi, đó là sự thật không thể thay đổi.
“Người đàn ông hơn ba mươi tuổi, cậu mãi mãi không biết được giây tiếp theo anh ấy sẽ đưa ra lựa chọn gì. Cậu muốn đợi thêm? Đợi đến lúc tốt nghiệp đại học luôn sao?” Trần Tiểu Như chậm rãi nói, đưa ra sự thật: “Nếu anh ấy kết hôn thì sao?”
Cơ thể Hà Viện khựng lại, quay đầu nhìn Trần Tiểu Như.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện Tôn Lập Côn sẽ kết hôn, vì trong tiềm thức, cô không dám buông thả mình nghĩ về điều đó.
“Hà Viện… chỉ cần trong lòng anh ấy trong sáng, thì chẳng có điều gì là vấn đề cả.”
Trần Tiểu Như nhìn về phía xa, nơi có một nam một nữ đang bước nhanh về phía họ, người thanh niên xách hai túi hành lý trong tay.
Hà Viện nhìn theo ánh mắt cô ấy, chợt hiểu được hàm ý trong lời nói đó.
“Hai cậu tới sớm vậy?” Tiểu Ngũ hất cằm, ngồi phịch xuống ghế với dáng vẻ thoải mái.
Hà Viện cười nhẹ, thấy Mạnh Hội không tới gần mà rẽ sang hướng khác, liền hỏi: “Cũng sớm hơn cậu một chút, Hội Hội đi đâu vậy?”
Tiểu Ngũ vặn nắp chai nước, chưa mấy chốc đã uống cạn: “Đi vệ sinh, đợi cậu ấy một lát.”
Phòng chờ tầng hai đông nghẹt người như nước chảy.
Trần Tiểu Như ngẩng đầu nhìn bảng chuyến tàu, nói với hai người bên cạnh: “Sắp đến giờ kiểm soát vé rồi, qua bên kia xếp hàng nhé.”
Cậu con trai nhìn về hướng nhà vệ sinh, sau đó gật đầu.
Lên tàu, cả nhóm tìm đúng ghế theo số vé, Tiểu Ngũ đứng dậy đưa hai túi hành lý lên giá để đồ, rồi quay đầu giơ tay ra phía Trần Tiểu Như: “Cái của cậu, đưa luôn cho mình.”
Trần Tiểu Như ngẩng đầu, đối diện là Mạnh Hội đang cúi đầu xem điện thoại, cô ấy mỉm cười đưa hành lý cho Tiểu Ngũ, không khách sáo gì.
Tiểu Ngũ thấy Hà Viện bên cạnh hơi kiễng chân, hất tay đưa luôn hành lý lên kệ, nhướng mày cười: “Khá lắm nha!”
Hà Viện ho khan một tiếng, đưa cho cậu ấy một ánh mắt cảnh cáo.
Chuyến đi Quảng Châu lần này là do Tiểu Ngũ đề xuất, vừa muốn đi chơi vừa tiện xem trường học. Cả nhóm bốn người đều đã thống nhất định thi vào đại học ở Quảng Châu, phần vì nhiều trường tốt, phần vì tiện đường, chỉ hơn một tiếng tàu hỏa là đến.
…
Ra khỏi ga, trời đã dần tối.
Cả bốn người đi thẳng đến khách sạn gần đó, Tiểu Ngũ đặt ba phòng đôi, Hà Viện và Trần Tiểu Như ở một phòng, Mạnh Hội và Tiểu Ngũ mỗi người một phòng.
Hành lang tầng hai vang lên những bước chân “lộp cộp”, kèm theo tiếng cười đùa.
“Nghỉ ngơi một lúc? Hay đi ăn luôn?”
“Để đồ xong thì đi luôn đi.” Mạnh Hội trả lời: “Đói quá rồi.”
Tiểu Ngũ cười, rồi quay sang nhìn Hà Viện và Trần Tiểu Như, Trần Tiểu Như đáp: “Tụi mình cũng đi.”
“Vậy lát nữa gặp nhau ở đầu cầu thang nhé.”
Đặt túi xong, Hà Viện nằm vật xuống giường, lấy điện thoại nhắn tin cho Tôn Lập Côn, nói đã tới nơi.
Bên kia rất nhanh đã trả lời: “Ừ, ra ngoài chú ý an toàn.”
Tôn Lập Côn sau khi ra khỏi ngân hàng thì hẹn Lý Duy Đông đến một quán nướng ở phố đêm.
Nhân viên phục vụ mang ra một két bia, lại bưng thêm một dĩa thịt xiên đặt lên bàn thấp.
Lý Duy Đông vừa quạt áo vừa nhăn nhó: “Mẹ nó, nóng thế này, cậu chọn cái chỗ gì vậy?”
Tôn Lập Côn cắn miếng ớt xanh nướng: “Ngồi giữa thiên nhiên, không tốt à?”
“Giờ cậu phất rồi, đến nhà còn mua được, mời tôi ăn mỗi vầy?” Lý Duy Đông chặc lưỡi, cầm lấy xiên bắp.
Tôn Lập Côn nhìn, khóe môi khẽ cong, thong thả lên tiếng: “Chờ chút, mấy món mặn chưa mang ra, làm chai bia trước?”
Lý Duy Đông nhìn sang bếp nướng, lại nhìn quanh vài quán gần đó, cầm chai bia, nói: “Tôi thấy rồi, nghề ăn uống là lời nhất.”
Tôn Lập Côn không đến muộn, giờ này bên ngoài đã kín chỗ, dọc vỉa hè từng tốp ba tốp năm, không còn chỗ trống, anh lại chuyển sang quán khác.
“Cậu cũng ổn mà?” Anh nâng ly chạm nhẹ vào ly của Lý Duy Đông.
Không nhắc thì thôi, nhắc đến Lý Duy Đông liền chua chát.
Anh ấy chau mày: “Ban đầu làm riêng cũng được, nhưng mấy năm nay ngành này bị độc quyền hết rồi, nhiều khu dân cư giờ toàn khoán ra ngoài, nhà ai có trục trặc gì là gọi thẳng cho ban quản lý, họ lập tức liên hệ công ty phụ trách, cử người tới, tôi thấy làm ăn giờ phải có đồng đội.”
Tôn Lập Côn gật đầu, không chỉ mình anh phát hiện: “Ừ, đúng là phiền.”
Lý Duy Đông thở dài: “Cậu thì còn đỡ, chỉ làm tạm, bọn tôi sống nhờ nó mới khổ…”
Ánh mắt Tôn Lập Côn khẽ động: “Cậu tự đứng ra làm đầu tàu, tìm vài người quen biết cùng làm, dần dần sẽ khá lên.”
Lý Duy Đông nốc một ngụm bia: “Ừ, để tôi suy tính xem.”
Không bao lâu sau, nhân viên lại mang thêm một dĩa ra, nhìn bàn xiên một lượt, cười híp mắt: “Anh ơi, đủ cả rồi nha!”
Lý Duy Đông cười đáp: “Cảm ơn em gái nhé!”
Tôn Lập Côn liếc anh ấy một cái, cười gian cả mặt.
Lý Duy Đông đang cắn xiên thịt cừu, bỗng khẽ ngoắc tay, cười gian xảo: “Anh em có mục tiêu rồi…”
“Cái gì?”
“Tìm chị dâu cho cậu đấy!”
Tôn Lập Côn uống một ngụm bia, mắng một câu: “Biến đi, lớn nhỏ không phân biệt.”
“Anh em không đùa đâu, người đó cậu còn quen cơ.” Lý Duy Đông cười hớn hở, sau đó nghiêm túc lại: “Đoán xem?”
Tôn Lập Côn chần chừ một lúc: “Người quê cũ? Hay ở đây?”
“Tất nhiên là ở đây rồi, quê thì đến mặt cũng chẳng gặp, yêu đương cái quái gì, đợi đến lúc đầu mọc cỏ à?”
Tôn Lập Côn hiếm khi bật cười sảng khoái như vậy: “Nhìn cũng thấu đáo đấy.”
“Chính là Tiểu Nhuỵ.” Lý Duy Đông không vòng vo: “Sau đó gặp lại mấy lần, rồi nói chuyện dần thân.”
Người qua lại trên con phố đầu ngõ, khắp nơi là những chiếc quần đùi nóng bỏng.
“Tề Hiểu Nhuỵ sao?”
“Chính là cô ấy.”
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mùi thơm mê hoặc lan tỏa trong không khí.
“Nghiêm túc đấy chứ?” Tôn Lập Côn nhàn nhạt hỏi.
Lý Duy Đông dừng tay, đặt ly xuống: “Chỉ không biết người ta có để ý tới tôi không?”
“Đồ nhát gan.” Tôn Lập Côn cười nhạt mắng nhẹ.
Lý Duy Đông lắc đầu, chuyển chủ đề: “Còn cậu, sao chưa kiếm ai?”
Người đàn ông vừa định mở miệng, Lý Duy Đông đã chặn trước:
“Đừng có đổ tại tôi, ít nhất tôi cũng có đối tượng rồi, cậu thì sao, định sống độc thân cả đời hay gì?”
Tôn Lập Côn nghĩ một lúc, thật ra cũng không có câu trả lời nào rõ ràng.
Không biết Lý Duy Đông nghĩ đến điều gì, cắn một miếng thịt, cười hì hì bên kia bàn.
“Cậu lại ủ mưu trò xấu gì nữa vậy?” Tôn Lập Côn lạnh nhạt hỏi.
Lý Duy Đông ngẩng đầu: “Mai mốt cẩn thận không Hà Viện lấy chồng rồi, cậu còn ngồi đây vui vẻ một mình!”
“Cút đi.”
Tôn Lập Côn nghiêng đầu nhìn điện thoại, vẫn còn dừng ở tin nhắn vừa rồi anh gửi, không biết cô gái kia đã xem chưa.
Câu nói trước đó của Lý Duy Đông, anh trước nay chưa từng nghĩ tới, ở bên nhau tám chín năm, nếu thật sự phải nói cảm giác là gì.
Chắc là không nỡ.
Gái lớn rồi, yêu đương, lấy chồng là chuyện sớm muộn, nhưng nghĩ vậy rồi, trong lòng anh lại trào dâng một cảm xúc khó gọi tên.
“Này, nghĩ gì vậy, đừng nói là không nỡ nhé?”
Một hồi im lặng, giữa tiếng ồn ào xung quanh, anh lại tỉnh táo lại.
Tôn Lập Côn khẽ cười, thẳng thắn: “Ừ.”
“Mẹ kiếp!” Lý Duy Đông trợn mắt: “Cậu thế này còn hơn cả cha già rồi.”
Lại im lặng một lúc.
Lý Duy Đông bất ngờ hỏi: “Cậu hơn Hà Viện bao nhiêu tuổi?”
Trong đầu anh thật sự lướt qua dòng thời gian, từ lần gặp đầu tiên năm mười tuổi cho đến bây giờ, từ tiệm sửa xe đến căn nhà cũ, thời gian trôi thật không ngắn.
“Bao nhiêu tuổi…” Tôn Lập Côn cười, mơ hồ đáp: “Mười ba, mười bốn gì đó.”
Một lúc sau, Lý Duy Đông không nói gì, lại khui thêm chai bia, rót vào ly, nhìn người đàn ông đối diện.
“Cũng không phải lớn quá mà, giờ nhiều cặp như thế…”
Tôn Lập Côn dùng răng cạy nắp chai, bọt bia trào từ đáy lên.
“Con bé là em gái tôi.”
Chưa từng nghĩ đến chuyện gì khác, cũng sẽ không nghĩ.
Trong mắt Tôn Lập Côn, cô xinh đẹp, dịu dàng, rộng lượng, anh dùng những từ ngữ nghèo nàn nhất của mình để mô tả, nhưng không từ nào sai cả.
Còn anh, đời này đã hỏng rồi, những gì có thể làm được, chỉ là khiến cô trở nên tốt hơn.
Lý Duy Đông cười gượng, không nói gì thêm.
“Tối nay có đi làm không?”
Tôn Lập Côn đứng dậy ra quầy thanh toán, ngoảnh lại: “Không, nghỉ một ngày.”
Dù sao thì, làm nhiều làm ít cũng không giàu lên được.
Ở một thành phố khác.
Mấy người Hà Viện cũng vừa ăn tối xong, đi dạo tiêu cơm bên bờ sông.
Thành phố về đêm rực rỡ ánh đèn, người đi lại hối hả hai bên đường.
Nam nữ trong đêm đô thị tay trong tay, nói cười lướt qua nhau, chìm trong bóng đêm yên bình.
Hà Viện ngoảnh đầu nhìn ba người phía sau đang ăn kem, bỗng chốc thèm thuồng.
Trần Tiểu Như bước lên vài bước, tay còn lại ôm lấy tay cô, cười nói: “Đừng nhìn nữa, về uống nước nóng đi!”
Hà Viện lườm cô ấy một cái.
Trần Tiểu Như vẫn đang cắn nốt nửa que kem, cười khẽ.
Hà Viện nghiêng đầu, bất ngờ lên tiếng: “Mình tưởng cậu không đi.”
Lời vừa dứt, Trần Tiểu Như quay lại nhìn đôi nam nữ phía sau, Tiểu Ngũ vẫn đang luyên thuyên, Mạnh Hội thì cúi đầu cười, không đáp.
“Tại sao lại không đi? Không đi mới là tỏ ra chột dạ.”
Suốt năm lớp 12, Trần Tiểu Như và Mạnh Hội vẫn là bạn cùng bàn, Mạnh Hội không biết tâm sự của cô ấy, mà cô ấy cũng chưa từng bài xích Mạnh Hội.
Mỗi lần Tiểu Ngũ đến lớp họ, Mạnh Hội đều gọi cô ấy đi cùng, nhưng Trần Tiểu Như luôn từ chối.
Vì cô ấy biết Triệu Chí Ngũ đến là vì Mạnh Hội, cô không muốn là kẻ không biết điều, cũng chẳng muốn làm thế.
“Hội Hội biết không?” Hà Viện hỏi.
Trần Tiểu Như nhìn Mạnh Hội phía sau một cái, mím môi cười, rồi lại quay đầu: “Không biết, nhưng cậu ấy từng hỏi mình một lần…”
Hà Viện ngạc nhiên nhìn cô ấy: “Khi nào vậy, mình chưa nghe cậu kể bao giờ?”
Trần Tiểu Như chậm rãi nói: “Hôm chụp ảnh tốt nghiệp, Tiểu Ngũ có đến lớp bọn mình, sau đó Tiểu Ngũ muốn rủ Mạnh Hội chụp riêng một kiểu, Hội Hội kéo mình đi cùng, nhưng mình từ chối.”
Hôm đó, Tiểu Ngũ đứng dưới tán cây, tay đút túi chờ đến cuối buổi chụp mới bước đến, muốn chụp riêng một tấm với Mạnh Hội, nhưng cô ấy chỉ nhàn nhạt nói: “Đã là hàng xóm mười mấy năm, chụp hay không có gì khác đâu?”
Tiểu Ngũ hé miệng định nói, nhưng quay đầu thấy Trần Tiểu Như bên cạnh, lại nuốt lời.
Mạnh Hội cũng thấy Trần Tiểu Như, gọi cô ấy một tiếng, rồi quay sang Tiểu Ngũ: “Hay là bốn người cùng chụp đi? Hà Viện đâu, cậu đi gọi cậu ấy nhé?”
“Về trước rồi, hôm nay anh cậu ấy đến đón.”
Từ xa, quả bóng rổ lăn đến chân họ, mấy người bên kia gọi vọng sang, Tiểu Ngũ nhặt lên, chạy đà một đoạn rồi ném bóng vào rổ.
Mạnh Hội gật đầu, nghiêng người nói với Trần Tiểu Như: “Vậy ba người bọn mình chụp đi, sau này bổ sung cho cậu ấy sau cũng được.”
Trần Tiểu Như mỉm cười, ghé sát tai Mạnh Hội thì thầm: “Mình không tham gia đâu, Tiểu Ngũ đến là vì cậu mà, dù sao cũng nên cho người ta chút thể diện…”
Mạnh Hội nheo mắt lại.
Một lát sau, cô ấy đáp: “Không sao, chúng ta đều là bạn mà.” Vừa nói vừa đưa tay kéo Trần Tiểu Như.
Trần Tiểu Như khẽ giằng ra, ly nước trên tay không cầm chắc, “bộp” một tiếng rơi xuống đất.
Cô ấy lạnh giọng: “Mình đi trước đây, đợi cậu trong lớp.”
Mạnh Hội giơ tay định giữ lại, nhưng chỉ với vào khoảng không.
Tiểu Ngũ lau mồ hôi, quay lại, ánh mắt hướng về bóng lưng của Trần Tiểu Như: “Sao Tiểu Như đi rồi?”
Mạnh Hội chần chừ một lúc, đáp lại: “Không có gì đâu.”
Tiểu Ngũ nhìn cô ấy: “Nếu cậu không thích chụp thì thôi, mình chỉ muốn có một tấm kỷ niệm giữa hai đứa mình thôi mà.”
Mạnh Hội bỗng bật cười, nói chắc nịch: “Chụp đi!”
Trần Tiểu Như quay lại lớp chưa được bao lâu, vừa thu dọn cặp sách xong thì Mạnh Hội cũng bước vào.
Hai người lúc đó có chút gượng gạo, chẳng rõ vì sao, nhưng Mạnh Hội vẫn là người lên tiếng trước, xin lỗi: “Mình không để ý đến cảm xúc của cậu, lần sau sẽ không vậy nữa.”
Trần Tiểu Như ngẩn ra vài giây, rồi lại thấy mình làm quá mọi chuyện: “Không sao đâu, mình chỉ đang vội đi vệ sinh thôi…”
“Thật sao.” Giọng nói của Mạnh Hội hơi mơ hồ: “Tiểu Như, có phải cậu đối với Tiểu Ngũ—”
Mạnh Hội mang theo chút dò xét, phần nhiều là tò mò. Cô ấy không chỉ một lần phát hiện Trần Tiểu Như khi thấy Triệu Chí Vũ thường hay thất thần.
“Nghĩ gì vậy!” Trần Tiểu Như ngắt lời cô ấy, rồi chậm rãi giải thích: “Thật sự không có chuyện đó.”
Không rõ Mạnh Hội có tin hay không, chỉ thấy vẻ mặt cô ấy vẫn mang chút do dự, khẽ gật đầu.
…
Trần Tiểu Như không biết Mạnh Hội có tin lời mình không, nhưng từ hôm đó về sau, hai người gặp nhau vẫn như trước, coi như chuyện ấy chưa từng xảy ra.
Những tòa nhà phía xa rực rỡ ánh đèn luân phiên thay đổi.
Hà Viện nói: “Hôm đó anh mình tan làm sớm, tiện thể đưa mình về luôn, mình không ngờ…”
“Chuyện đó tự nhiên lắm rồi, cũng chẳng sao cả, vẫn cứ như vậy thôi!” Trần Tiểu Như nói nhẹ nhàng.
Hà Viện nhìn đồng hồ, rồi quay người vẫy tay gọi hai người phía sau.
Vào phòng, Trần Tiểu Như vào phòng vệ sinh tắm trước.
Hà Viện ngồi ngay ngắn bên mép giường, lấy điện thoại ra, lướt tới tin nhắn mà Trần Lập Côn để lại lúc chạng vạng.
Cô do dự một lúc, cuối cùng cũng gửi đi một dòng tin nhắn.
