Cuốn Sách Ma Thuật Bị Cấm Của Dorothy

Chương 10: Dấu ấn của Chén Thánh



Trong trận giao chiến trong rừng, Dorothy đã lợi dụng hỗn loạn khi đội thợ săn của Cục An Ninh phục kích nhóm người của tổ chức bí ẩn.

Cô điều khiển con chó đen — múa rối xác chết — để cướp chiếc cặp gỗ chứa “phần thưởng” mà hai bên định trao đổi.

Thế nhưng, khi vừa rút lui, đội trưởng thợ săn phát hiện ra.

Anh ta ném một thanh kiếm ngắn, khiến con chó bị thương nặng, gần như ngã gục giữa rừng.

Dorothy nghĩ rằng kế hoạch đã thất bại.

Nhưng ngay lúc đó, tướng lĩnh của tổ chức bí ẩn, dù đã trúng nhiều đạn, vẫn bật dậy phản công, đẩy ngược thế trận.

Đòn tấn công bất ngờ ấy khiến mặt nạ sắt của đội trưởng thợ săn rơi xuống.

Tất cả, Dorothy đều chứng kiến rõ ràng qua tầm nhìn của con chó đen đang ẩn trong bụi rậm.

Và rồi — cô nhận ra khuôn mặt ấy ngay lập tức.

Không ai khác, đó là Gregor, người anh trai đã rời quê lên thành phố nhiều năm trước.

Dù nay anh đã cao lớn, trưởng thành hơn, nhưng chỉ cần một thoáng nhìn, Dorothy vẫn nhận ra.

Ký ức về người anh ấy — sâu đến mức không thể nhầm lẫn.

Cô chưa từng nghĩ rằng Gregor lại gia nhập Cục An Ninh, hơn nữa còn trở thành đội trưởng một đội thợ săn!

“Ra là thế... Trong thư anh nói ‘mọi chuyện đều ổn’, hóa ra là ám chỉ việc này.”

Dorothy khẽ cười, giọng pha chút buồn.

“Chắc dì Hannah mà biết được thì mừng lắm đây.”

Trong ký ức của cô, Gregor khi còn nhỏ là đứa nghịch ngợm, thích đánh nhau, luôn kéo theo phiền phức — hoàn toàn trái ngược với cô bé Dorothy ngoan ngoãn, trầm lặng.

Dì Hannah ngày ấy phải lo cho anh không biết bao nhiêu lần.

Anh vốn nóng nảy, lại chẳng ham học. Viết đọc cũng khó.

Dì từng nghĩ, nếu anh lên thành phố, cùng lắm cũng chỉ xin được vào xưởng làm công, giỏi lắm thì thành tổ trưởng.

Ai ngờ bây giờ anh lại là một viên chức thật sự, có cấp bậc và chức vụ hẳn hoi.

“Công việc của anh toàn đánh nhau... cũng hợp với anh thật.”

Dorothy bật cười nhẹ, lắc đầu.

Cô gạt hết suy nghĩ về Gregor sang một bên.

Thứ cần quan tâm lúc này là chiếc cặp gỗ — một việc cấp bách hơn nhiều.

“Để xem... ‘phần thưởng’ mà bọn chúng nói đến rốt cuộc là gì.”

Cô xách cặp lên, rời khỏi nơi ẩn nấp.

Dưới ánh trăng mờ, bóng cô dần tan vào màn đêm.

---

Mang theo chiến lợi phẩm, Dorothy trở lại thị trấn Vulcan và bước vào quán trọ nơi mình tạm trú.

Sau khi vào phòng, cô khóa chặt cửa, rồi ngồi xuống bên bàn.

Chiếc cặp gỗ đặt trước mặt.

Dorothy cẩn thận kiểm tra từng chi tiết, đề phòng bẫy hay cơ quan ẩn, rồi mới mở nắp.

Trước đó, cô đã để một rối xác chết thử mở thay — cho chắc chắn.

Bên trong chỉ có vài món:

một tập hồ sơ, một cuốn sổ nhỏ, và một chiếc hộp gỗ dài.

Dorothy mở tập hồ sơ trước.

Bên trong chỉ có mực, vài tờ giấy trắng, và một bản đồ quận Igwynt.

Quận Igwynt là một khu hành chính thuộc Vương quốc Pritt, tương đương với một tỉnh lớn.

Thị trấn Vulcan — nơi cô đang ở — cũng nằm trong địa phận ấy.

Ngoài ra còn vài bức thư Edrick từng gửi cho tổ chức, nhưng nội dung không có gì đặc biệt.

Trong xấp giấy, cô còn thấy lại bức ảnh mà chính mình đã gửi trước đó.

“Ít ra thì cũng lấy lại được thứ này.”

Dorothy khẽ thở dài, nhét bức ảnh vào túi áo.

Nếu tấm hình này lọt vào tay người anh trai đội trưởng, mọi chuyện chắc chắn sẽ phức tạp.

Sau khi xem qua hồ sơ, Dorothy cầm lấy cuốn sổ nhỏ.

Bìa của nó màu đỏ sẫm, in mờ hình chiếc chén.

Ngay khi chạm vào, một luồng cảm giác kỳ lạ chạy dọc cơ thể cô — như thể bên trong cuốn sổ có một sức mạnh đang âm thầm khuấy động.

Cảm giác ấy chỉ thoáng qua.

Dorothy giữ bình tĩnh, mở sổ ra.

Trang đầu tiên là một lời dẫn, viết riêng cho người được nhận — Edrick.

---

Thư gửi Ngài Edrick

Chúc mừng ngài đã vượt qua bài kiểm tra.

Chúng ta sẽ không quên công lao của ngài với tổ chức.

Như đã hứa, đây là phần thưởng xứng đáng.

Dù cuốn sổ trông đơn giản, nhưng trong đó chứa đựng tri thức bí mật từ thế giới huyền bí bên kia — những điều mà người thường không bao giờ tiếp cận được.

Nó sẽ dẫn ngài bước vào thế giới huyền bí ấy.

Trước hết, cần hiểu rằng thế giới huyền bí sinh ra từ ma thuật.

Ma thuật càng cô đặc, thế giới ấy càng hiện rõ.

Nếu hỏi ma thuật ở đâu, câu trả lời là: ở khắp mọi nơi.

Mọi thứ tồn tại — kể cả bản thân ngài — đều chứa ma thuật, chỉ khác nhau ở mức độ mạnh yếu, thuần hay đục.

Tiếp đến, phải biết rằng ma thuật có thuộc tính riêng.

Mỗi thuộc tính tạo nên một hình thái khác nhau của thế giới huyền bí.

Cái gọi là Con đường Siêu Việt chính là hành trình gom tụ một loại ma thuật đặc trưng trong bản thân để vươn đến sự thăng hoa.

Có sáu loại ma thuật, mỗi loại mang ý nghĩa và biểu tượng riêng.

Dưới đây là phần tóm lược, nhưng hãy nhớ rằng bản chất thật của chúng sâu xa đến mức vượt ngoài hiểu biết của con người.

---

Thứ nhất:“Đèn Lồng”của Trật Tự, còn gọi là “Ánh Sáng”hay “Cây Trượng”.

Nó tượng trưng cho mặt tích cực của thế giới — hướng thượng, chủ động, có trật tự và soi đường.

Thứ hai:“Bóng Tối”, còn gọi là “Ngọn Kiếm” hay “Thiêu Thân”.

Nó đại diện cho mặt tiêu cực — hướng xuống, bị động, hỗn loạn và ẩn giấu.

Thứ ba:“Hòn Đá”, hay “Đồng Xu”.

Đó là ma thuật của vật chất vô tri — của núi non, sông suối, khoáng thạch.

Nó là loại ma thuật thực tế và trần tục nhất, nhưng cũng tẻ nhạt nhất.

Thứ tư:“Chén Thánh”— ma thuật của máu, của thể xác và của d*c v*ng.

Nó tượng trưng cho sự sống, h*m m**n và bản năng nguyên sơ.

Đây là loại ma thuật vĩ đại nhất, gắn liền với chân thần tối cao.

Và đó cũng là Con Đường mà ngài được định sẵn phải bước đi!

Vinh danh Chén Thánh!

Dưới quyền năng ấy, hãy thuận theo bản năng của sinh mệnh…

---

Dorothy lướt qua phần dài lê thê đầy những lời tán tụng, rồi đọc tiếp:

---

Thứ năm:“Tĩnh Lặng”— ma thuật nguy hiểm bậc nhất.

Nó gắn liền với linh hồn, tượng trưng cho cái chết, sự phân rã và tĩnh mịch vĩnh hằng.

Hãy luôn cảnh giác với loại ma thuật này.

Cuối cùng:“Khải Huyền” — một loại ma thuật hiếm đến mức chỉ còn tồn tại trong truyền thuyết.

Người ta nói rằng đây là một ma thuật khác gắn liền với tâm hồn.

Theo truyền thuyết, nó tượng trưng cho sự sáng suốt và giác ngộ, trí tuệ sâu sắc và hiểu biết toàn diện.

---

Dorothy khép cuốn sổ lại.

Dưới ánh đèn leo lét, dòng chữ “Chén Thánh” khắc trên bìa đỏ như khẽ sáng lên một tia máu mờ.

Cô lặng lẽ nhìn nó, đôi mắt trầm ngâm.

Từ giây phút này, cô biết —

con đường trước mặt mình đã không còn đường lui.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...