Cướp Ngôi Nữ Chính, Nữ Phụ Ta Tỏa Sáng

Chap 121: Bi Kịch



Lãnh Huyết Sương tức giận,Âu Dương Ngạo có phải đầu đất không vậy?! Nếu không phải cô dùng năng lực của mình thì cũng không biết Âu Dương Ngạo lại não có chứa đất như thế. Ghét! Cô thực sự rất ghét Âu Dương Ngạo nhưng phần nhiều cô lại cảm thông cho Vũ Hạo. Âu Dương Ngạo quả thực là một người vô cùng kiêu ngạo và tự tin,chính vì vậy sự phản kháng của Huyết Sương ngày trước đã làm tổn thương cái lòng tự kiêu của Âu Dương Ngạo một cách sâu sắc. Không giống với Lăng Nguyên,Âu Dương Ngạo hoàn toàn không có ai ở bên để cảnh tỉnh mình. Chính vì điều đó anh ta vẫn luôn cho rằng,người mình yêu là Lãnh Huyết Sương. Ngày cô đi ra nước ngoài là dấu mốc đánh giá mọi thứ,Vũ Hạo bước chân vào cuộc đời Âu Dương Ngạo. Không cần biết là thế nào,nhưng Vũ Hạo đã vô thức có một vị trí thật quan trọng trong lòng Âu Dương Ngạo mà chính anh ta cũng không nhận ra. Có lẽ,sự khuất mắc chính là lúc Lãnh Băng Băng sử dụng năng lực điều khiển của mình không thành công trên người Âu Dương Ngạo.

"Nếu" tỉnh táo một chút mọi thứ cũng sẽ không đi đến bước này

\

Lisette mỉm cười,môi đỏ mọng mấp máy

-Thú vị,rất thú vị. Xem ra một vòng này cũng thật quá luẩn quẩn-

Phất tay, Vũ Hạo giật mình nhìn động tác của Lisette,chân phải tê rần đang chảy máu do phát bắn của Lãnh Huyết Sương khi nãy. Một đạo kình phong lao tới ập lên người Vũ Hạo. Cả người Lãnh Huyết Sương vô lực ngã xuống, may thay có Trần Tích Phong bên cạnh đỡ lấy.

-không sao chứ?-Trần Tích Phong lo lắng hỏi

-ừ-Lãnh Huyết Sương gật đầu dõi mắt theo từng cử chỉ của Lisette.

Âu Dương Ngạo đôi mắt màu nâu mở to kinh ngạc, Vũ Hạo cả người tựa như một con rối không cần dây điều khiển. Vẻ mặt cậu vô hồn, còn nụ cười trên môi của Lisette thì tràn ngập sự thích thú. Trên tay Vũ Hạo là một con dao, nó đang nhỏ từng giọt, từng giọt xuống mặt đất. Đó là con dao bằng bạc,mà Lãnh Huyết Sương dùng để đâm vào hông của Âu Dương Ngạo khi nãy.

-Này, đâm xuống đi nào,con rối của ta-Lisette mỉm cười nói

Vẻ mặt Vũ Hạo lạnh băng,hai tay hơi run run một chút rồi bình ổn trở lại. Bóng của cậu đổ xấp lên người Âu Dương Ngạo. Ánh mắt Âu Dương Ngạo trở nên khó xử,nhìn người con trai đang từ từ nâng con dao bạc lên, theo góc sáng mà con dao ánh lên tia sáng bạc chói mắt. Nhớ lại những gì mà mình đã làm với Vũ Hạo,Âu Dương Ngạo cảm thấy thật hổ thẹn,vì sao ngay từ đầu anh lại không biết mà trân trọng cậu ấy hơn. Chỉ vì lòng kiêu ngạo mù quáng của mình mà anh lại đẩy mọi thứ đi quá xa.

-Hạo,cậu có nghe thấy tôi nói gì không?-Âu Dương Ngạo khẽ nói

Lisette nhíu mày,ánh mắt đen láy của Vũ Hạo trở nên gợn sóng,từng đợt sóng lăn tăn đang nổi lên trong đôi mắt đen của cậu. Cả người Vũ Hạo khựng lại,Âu Dương Ngạo mỉm cười anh biết cậu có nghe thấy. Đứng dậy,hai ty dang lớn ôm trọn cả người cậu vào lòng. Cả người Vũ Hạo trở nên bài xích, có giãy giụa nhưng càng giãy Âu Dương Ngạo lại càng ôm cậu chặt hơn.

-Nghe nhé Hạo,thực xin lỗi-

Ba từ 'thực xin lỗi' của Âu Dương Ngạo làm Vũ Hạo đứng hình. Nguyên bản một đôi mắt đen mờ đục nay lại trở nên lấp lánh hốc mắt lưu chuyển những giọt lệ long lanh thấm đẫm cả bộ vest trắng của Âu Dương Ngạo.

-Xin lỗi vì đã không trân trọng cậu,tôi đã quá khờ khạo. Chỉ vì lòng kiêu ngạo ngu ngốc kia mà tôi lại để vụt mất cậu. Nhưng tôi tin là dù tôi có làm gì thì khi tôi quay lại lại, cậu vẫn ở bên tôi-Âu Dương Ngạo gục đầu bên vai của Vũ Hạo nhẹ giọng nói

"Nếu" biết trước anh nhất định sẽ dành tất cả để yêu em

-Ngạo...-Vũ Hạo không kìm được nước mắt củ mình, nhưng bây giờ lòng cậu đang hạnh phúc hơn bao giờ hết

Phập

Máu tươi tuôn ra như suối,vẻ mặt mọi người kinh ngạc còn nụ cười trên môi của Lisette thì càng đậm.

-a...a....a...Ngạo...Không phải...không...em...không em không..cố ý-Vũ Hạo sợ hãi đôi mắt đen hoảng loạn nhìn con dao dính máu

-ưm...-Âu Dương Ngạo mím môi, nhíu mày thật chặt

Ở phần vai trái đang thẫm máu, đôi mắt màu nâu ngập sự đau nhói ngẩng đầu lên nhìn Vũ Hạo. Lisette cười đến vui vẻ, Vũ Hạo vẻ mặt bàng hoàng sợ hãi. Ánh mắt cậu hoang mang nhìn con dao bạc trên tay, bàn tay run run.

keng

Tiếng chuôi dao rơi xuống chạm lên mặt đất, Vũ Hạo sợ hãi ôm đầu co rúm người lại.

-Hạo!-Âu Dương Ngạo lo lắng ôm lấy cậu

-Ngạo....-Vũ Hạo mắt ngấn lệ nhìn bờ vai đang ngày một thẫm máu của Âu Dương Ngạo

Lãnh Huyết Sương mím môi,quay người nói:

-Lisette dừng lại! Đừng làm hại họ!

-hahaha,Sương, nếu cô nói câu này với Nhiên xem ra còn có chút tác dụng nhưng nói với tôi thì quả là một sai lầm đấy. Trừ phi cô mạnh hơn tôi,nhưng bây giờ cô chỉ là một phế nhân lấy cái gì để cản tôi cơ chứ

Đầu của cô không tự chủ mà cúi thấp đi một chút. Khóe mắt cay cay xuất hiện hơi nước bao quanh, phải rồi. Giờ cô cũng chỉ một phế nhân mà thôi, lấy cái gì để ngăn cản Lisette cơ chứ?

Lisette không tiếp tục nói chuyện với Lãnh Huyết Sương, ánh mắt đỏ rực ngắm về phía Âu Dương Ngạo đang ôm lấy Vũ Hạo lo lắng cố gắng trấn tĩnh cậu.

-Thế nào, nhát dao tình yêu tuyệt chứ hả?-Lisisette liếm môi nói

-Hừ!-Âu Dương Ngạo ấn đầu Vũ Hạo lên vai cho cậu bớt sợ hừ lạnh một cái nhìn Lisette.

-ai nha,sợ quá đi!-Lisette cười đùa cợt nói

Tay phải khẽ phất một cái, cả người Vũ Hạo trong lòng Âu Dương Ngạo run lên, cậu hét lên một tiếng rồi ôm đầu ngã gục trên mặt đất. Âu Dương Ngạo đôi mắt màu nâu mở to ngạc nhiên, ngay lập tức sắc mặt trầm xuống khẩu súng nhét trong áo lập tức được rút ra nã đạn về phía Lisette. Lisette mỉm cười,viên đạn dừng giữa không trung rồi rơi trên mặt đất,hiển nhiên cô ta coi việc Âu Dương Ngạo làm vô cùng phi nghĩa.

-A..a...a-Vũ Hạo ôm đầu đau đớn kêu lên

-Dừng lại! Cô không được phép làm hại cậu ấy-Âu Dương Ngạo chắn trước người Vũ Hạo quát

-Hể? Anh là cái gì mà ra lệnh cho tôi?-Lisette vẻ mặt trầm xuống nói

Vũ Hạo đau đớn hét càng dữ dội,Lãnh Huyết Sương ở trên xe lăn gấp gáp, đầu óc cô trống rỗng giờ không biết nên làm gì cho phải nữa. Bàn tay đặt trên xe lăn nắm chặt lại thành quyền,cô vừa muốn ngăn cản Lisette lại vừa không muốn làm tổn thương cơ thể của Hàn Nhiên.

-Phản kháng cơ à? Âu Dương Ngạo này, người yêu anh quả thực rất yêu anh đấy,bình thường khi tôi làm như vậy người bình thường sớm đã bị tôi điều khiển rồi-Lisette nhíu mày nói

Âu Dương Ngạo bất ngờ, ánh mắt nâu không tự chủ được mà xuất hiện vô vạn yêu thương, lòng càng quyết tâm bảo vệ Vũ Hạo.

-Lisetete dừng lại đi! Con mắt phải của cô vãn còn mà, tôi cất giữ nó rất cẩn thận. Bình tĩnh lại đi, về nhà rồi chúng ta sẽ phẫu thuật mắt cho cô nhé-Lãnh Huyết Sương nhẹ giọng khuyên

-Về nhà hử?-Lisette cúi đầu vẻ ngẫm nghĩ

-về nhà-Lãnh Huyết Sương thấp thỏm nói

-Hahaah,cô nghĩ tôi là trẻ lên ba sao?! Cái gọi là nhà thì Vu thị cũng chẳng thể cho tôi đâu! Thời gian qua cô nghĩ tôi đã phải chịu đựng những gì hả? Bạn cô Hàn Nhiên đã phải chiu đựng những gì hả? giờ nói tôi tha? Tha thế nào đây?! Lúc trước tôi thật hối hận, "nếu" biết trước tôi tuyệt đối sẽ không để Hàn Nhiên đi cứu cô. 'Nếu' biết trước tôi tuyệt đối không thỏa hiệp với Hàn Nhiên,để cô ấy tự lo liệu và trở thành thế này!-Lisette gào lên tức giận nói

Lãnh Huyết Sương giật mình, cô cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại không thể thốt lên dù chỉ là một tiếng. Lisette hận cô là không sai, chỉ vì sự chủ quan của cô mà lại đẩy Hàn Nhiên rơi vào địa ngục.Hàn Nhiên,xin lỗi cậu! 'Nếu' biết trước cô tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm như vậy!

Do mải cãi nhau với Lãnh Huyết Sương, Lisette làm chậm năng lực cho Vũ Hạo dễ thở một chút.

-Hạo! Không sao chứ?-Âu Dương Ngạo lo lắng hỏi

-Ừm-Vũ Hạo vẻ mặt tái mét đáp

Lãnh Huyết Sương đang hoang mang,trên vai phải bỗng nặng hơi một chút cô ngẩng đầu nhìn nụ cười dịu dàng trấn an của Trần Tích Phong,đâu đó trong lòng khẽ rung lên nhè nhẹ. Cô tự cười nhạo bản thân,rõ ràng đã nói là sẽ từ bỏ anh vậy mà cô vẫn luôn không tự chủ được mà động lòng.

-Chị Nhiên!Chị Sương!-một tiếng gọi vọng ra từ đằng sau thu hút sự chú ý của Lãnh Huyết Sương và Lisette

Bóng dáng cam thuần chạy tới, một thân kimono ngoài Sakura em họ của Tâm Ngọc thì con ai nữa. Mọi người đều kinh ngạc nhìn Sakura,,à không, đúng hơn là nhìn lọ thủy tinh đang được Sakura cẩn thận cầm trên tay. Đó là cái lọ Âu Dương Ngạo sau khi móc con mắt phải của Hàn Nhiên đựng vào mà đưa cho cô.

-Sakura!Đưa cho chị cái lọ! Mau lên!!-Lãnh Huyết Sương gấp gáp nói

Sakura mới đến hoàn toàn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chị họ thì ngất xỉu bên kia còn chị Hàn Nhiên thì trông rất lạ. Lisette vừa mới hoàn hồn chưa kịp làm gì thì Sakura đã ném cái lọ vào tay của Lãnh Huyết Sương.

-Lisette! Nếu cô còn không dừng tay tôi lập tức đập vỡ cái lọ! Nếu con mắt tiếp xúc với không khí sẽ không thể tái tạo ghép lại vào trong mắt được đâu! Cô hiểu mà đúng chứ!-Lãnh Huyết Sương gào lên quát với Liétte

-Cô được lắm!-Lisette vẻ mặt lạnh lẽo nói

Lãnh Huyết Sương vẻ mặt khó xử,trên tay nắm thật chặt lọ sứ. Lisette hoàn toàn không có khả năng sử dụng khiến sai lên người cô nữa.

-Vũ Hạo,nói cho tôi biết tin tức của Mộ Dung Hoàn Vân-cô quay lại nói vơi Vũ Hạo'

Vũ Hạo giật mình,chợt nhớ tới điều vừa nãy cậu nghĩ tới:cậu biết Mộ Dung Hoàng Vân-mẹ của Lãnh Huyết Sương đang ở đâu.

-Nếu...nếu cậu tha cho tôi và Ngạo tôi sẽ nói-Vũ Hạo khó khăn nói

Lãnh Huyết Sương quay đầu nhìn Lisette,ánh mắt đỏ rực cả Lisette chứa sự giận dữ hừ lạnh nói:

-Đừng mơ! Lãnh Huyết Sương cô đừng có ép người vào đường cùng. Tôi nhất định phải tính cho xong món nợ với Âu Dương Ngạo!

-Vậy hãy để Vũ Hạo sống,còn cô muốn làm gì Âu Dương Ngạo cũng được-Lãnh Huyết Sương nói

Lisette cúi đầu ngẫm nghĩ cuối cùng chốt lại nói:-Thành giao!

Vũ Hạo ôm lấy Âu Dương Ngạo quay lại nói với Lãnh Huyết Sương:

-Sương! Tôi không cần mình được sống,nếu chỉ có một mạng được giữ lại vậy hãy giữ lấy mạng của Ngạo! Tôi vẫn sẽ nói chỗ ở của Mộ Dung Hoàng Vân cho cậu, chỉ cần cậu và cô ta tha cho Ngạo!

-Chuyện này là không thể nào!-cả Lãnh Huyết Sương và Lisette đều phản đối

Người trực tiếp gây nên đau thương cho cả Lãnh Huyết Sương và Lisette chính Âu Dương Ngạo. Đối với một Lisette máu lạnh, chuyện tha thứ là không thể nào, còn Lãnh Huyết Sương cô cũng không phải thứ tốt đẹp gì dù có thương cảm ho Vũ Hạo cô vẫn không thể phủ nhận một điều rằng cô cực kì hận Âu Dương Ngạo. Cô có thể dung thứ cho Vũ Hạo đã là điều không tưởng đối với Lãnh Huyết Sương rồi!

-Tôi ẽ chỉ nói nếu cô tha cho Ngạo! Còn Lisette đúng không? Cô muốn tra tấn tôi thế nào cũng được hết!-Vũ Hạo bất chấp nói

-Hạo! Đừng làm chuyện ngu ngốc!-Âu Dương Ngạo giật mình lớn tiếng nói

Lãnh Huyết Sương lắc đầu,cuối cùng cô lạnh giọng nói

-Vũ Hạo,nói cho cậu hay thực ra tôi cũng không hoàn toàn là Lãnh Huyết Sương. Thế giới này đối với tôi chỉ là những dòng chữ trên tờ giấy trắng kết thành một quyển sách mà thôi. Cơ thể này nguyên bản cũng chẳng phải của tôi, nên đương nhiên Mộ Dung Hoàng Vân cũng không hoàn toàn là mẹ của tôi. Tôi chỉ là điều này vì nguyên chủ của thể xác này thôi, tôi đồng ý tha cho cậu là tốt rồi đừng thể hiện tình cảm ở đây nữa và chạy đi-

Âu Dương Ngạo và Vũ Hạo kinh ngạc, nhiều hơn là sự thất vọng trong lòng của Vũ Hạo. Cậu không nghĩ sợi dây cứu mạng duy nhất mà cậu dành cho Ngạo hóa ra chẳng là gì. Đầu gục xuống,sau cậu thất tha thất thiểu đứng dậy Âu Dương Ngạo hơi kinh ngạc nhưng cũng không nói gì vì anh biết mình được như vậy là quá tốt rồi. Nhưng Âu Dương Ngạo đang định buông xuôi, bàn tày của Lisette chuẩn bị vung lên thì Vũ Hạo đột ngột quay lại nã đạn về phía Lisette. Vì quá bất ngờ nên Lisette chỉ có thể làm chệch hướng đi của đạn sượt qua vai trái.

-Xem ra muốn tha cho cậu thì cậu vẫn muốn dẫn xác tới nhỉ?-Lisette vẻ mặt lạnh băng nói

-Ngu ngốc! Vũ Hạo cậu điên à??!-Lãnh Huyết Sương ở trên xe lăn cũng bất ngờ hét

Vũ Hạo sợ hãi đến rơi cả khẩu súng trên tay, trong đầu cậu chẳng nghĩ được gì nữa chỉ là nếu Ngạo chết vậy cậu cũng sẽ chết với anh ấy. Vẻ mặt cậu vui vẻ cười tươi ngốc nghếch nói với Âu Dương Ngạo vẻ mặt đang bàng hoàng

-Ngạo,em sẽ không bỏ anh lại-

-Đồ ngốc này!-Âu Dương Ngạo cảm xúc hỗn loạn không biết nên vui hay nên buồn nữa

Bỗng nụ cười của Vũ Hạo tắt ngúm, vẻ mặt cậu sợ hãi cả người che cho Âu Dương Ngạo

-Sương! Hãy tha cho Ngạo đi!-cậu cương quyết nói

-Vũ Hạo tránh ra!-Lãnh Huyết Sương gằn giọng nói]

Trên tay cô là khẩu súng mày đen tuyền, tay cô không hề run rẩy chính vì vậy nếu bắn một phát này Vũ Hạo chết là điều không thể nghi ngờ. Âu Dương Ngạo đương nhiên hiểu rõ điều đó, anh sợ hãi. Sợ sẽ mất người con trai khờ khạo dám vì mình mà bất chấp tất cả kia, mặc kể cả người đầy máu và đau nhức anh vẫn gượng dậy đứng lên ôm lấy che chắn cho Vũ Hạo. Vẻ mặt Lãnh Huyết Sương danh lại nhìn tấm lưng của Âu Dương Ngạo đang hướng về phía cò súng cùng cô. Chỉ một phát thôi, một phát thôi thì kẻ mà cô hận nhất trên thế gian này sẽ chết, ai lo cho người khác nữa chứ cô không phải thánh mẫu cô không thể nào tha thứ cho Âu Dương Ngạo được chỉ cần một phát, một phát.....

Cả hai bàn tay cô nắm chặt lấy khẩu súng ve cứng rắn của cô bỗng dưng trở nên thật ngu ngốc bàn tay đang cứng cáp lại đang un rẩy, run rẩy, nhưng vì điều gì? Cô cũng không ra

-A!-cô thét lên nổ súng

Đoàng! keng! Viên đạn bay chệch hướng ghim thẳng vào cây cột gần nới Âu Dương Ngạo và Vũ Hạo đang đừng. Môi mắt tím của cô hiện lên rõ sự hoang mang vô định, bàng hòang nhìn khẩu súng trên tay. Cô giật mình, ngẩng đầu lên nhìn Tích Phong, anh đang cười ôm lấy cô khẽ thì thầm

-Đừng tự ép bản thân-anh nhẹ giọng nói

Bỗng cả người Lãnh Huyết Sương run rẩy, mắt tím lấy lại sự bình tĩnh hướng về phía Lisette trong mắt hiện ra sự khó chịu khi bị áp bạch.Lisette thế mà lại điều khiển cô!

-Nếu cô đã không thể nổ súng cho chính xác thì để tôi giúp vậy-Lisette khẽ cười nói

Bàn tay phất lên khẩu súng trên tay Lãnh Huyết Sương một lần nữa chĩa vào tấm lưng của Âu Dương Ngạo

1

2

3

.

.

.

.

.

.

.

.

-Đừng mà!-Vũ Hạo kinh hách hét lên

Pằng!

Viên đạn một lần nữa đi chệch hướng ghim lên trần nhà, vẻ mặt Lãnh Huyết Sương lạnh băng còn Lisette thì ngược lại. Sắc mặt ô tái mét, mái tóc đã hoàn toàn chuyển sang màu bạch kim, năng lực khiến sai của Lisette đã đi tới giới hạn.

'

Âu Dương Ngạo thở phào nhẹ nhõm, cánh tay đang đang giữ chặt Vũ Hạo buông lỏng đôi chút. Nhưng nụ cười trên khóe môi đã tím tái của Lisette bỗng nhếch lên

-KHÔNG!!!!!!!!-

Pằng!

Máu-máu tươi, mùi máu quanh quẩn nơi chóp mũi. Vết máu tuôn ra như những viên ngọc thạch đỏ rượu vô cùng tinh tế. Ôm lấy cơ thể đang trở nên tím tái, cảm nhận sự sống của người đang bị rút dần. Trong không gian vang vọng

-Hạo!!!!!!!
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...