Cướp Ngôi Nữ Chính, Nữ Phụ Ta Tỏa Sáng

Chap 124: Tỉnh



   Trong một căn phòng bệnh,một cô gái đang im lặng nằm đấy. Từ cửa sổ,gió thoảng qua như ghé thăm phòng bệnh khẽ lùa vào thổi lọn tóc cô khẽ bay.

    Bên cửa,thân hình người đàn ông trưởng thành đứng tựa nhìn cô. Ánh mắt anh tràn ngập yêu thương và áy náy. Hai tay khoanh lại chắp trước ngực,bàn tay trái còn đang nâng một bó hoa lavender tím xinh đẹp. Thời gian tựa như ngừng trôi,người đàn ông dùng vẻ trìu mến nhìn cô,đến gần thay lọ bông trên bàn gần giường bệnh.

    Cho tới khi hết giờ thăm bệnh,người đàn ông mang vẻ tiếc nuối đứng dậy rồi ra về. Chỉ là từ đầu đến cuối,người đàn ông vẫn không dám chạm vào cô gái đang say ngủ.

    Vị y tá trực phòng ban,nhìn người đàn ông lịch thiệp soái vô cùng đi ra từ phòng bệnh. Đôi mắt hình trái tim sáng lấp lánh,vị y tá khẽ gọi người đàn ông:

-Vị tiên sinh này,anh vừa đi thăm người ốm sao?-

    Người đàn ông giật mình,sau đó quay lại gật đầu đáp:

-Vâng,tôi đến thăm vợ chưa cưới của mình-

    Nói xong liền quay đi,để lại mấy vị y tá gần đó vẻ mặt thất vọng.

-Ưm...-cô nhíu mày mắt hé mở đón nhận ánh sáng

    Xung quanh cô là một không gian rất rộng, đều là những tòa khối pha lê trôi nổi vô định. Lãnh Huyết Sương ngồi dậy,mắt tím nhìn xung quanh. Bỗng,một giọng nói vang lên đằng sau lưng cô

-Xin chào,xem ra cuối cùng cô vẫn dùng chiếc vòng nhỉ?-nguyên chủ nhìn cô mỉm cười nói

     Lãnh Huyết...à không,bây giờ nên gọi là Lãnh Huyền Sương. Cô quay lại,cười buồn với nguyên chủ đáp:

-Khiến cô chê cười rồi,giờ tôi muốn xóa đi tất cả kí ức về Trần Tích Phong-

-Được! Nhưng việc tách bỏ các kí ức là rất khó,nên cô và tôi sẽ vừa sửa vừa xóa đi từng kí ức nhé?-Lãnh Huyết Sương-nguyên chủ  nói

-Được-cô gật đầu

    Nguyên chủ cười,tay phất nhẹ một cái từ trong đầu cô,những dải băng kí ức cứ tuôn ra như vô tận. Nhiều,rất nhiều có cả những kỉ niệm cô còn không nhớ nổi cũng hiện ra rất rõ ràng.

-Rồi! Bắt đầu làm việc thôi-nguyên chủ vỗ tay nói

    Cô ấy đưa cho Huyền Sương một cái bút và một cục tẩy,cô mím môi tay nắm chặt cây bút bắt đầu hạ xuống.

-Lisette! Mau cho tôi ra ngoài-Vu Hàn Nhiên gằn lên vẻ tức giận

-Không,cô không thấy sự yếu đuối của cô đã gây ra điều gì hả?! Nếu sớm biết tôi tuyệt đối sẽ không để cô tự do hành động,tốt nhất cô nên ở trong này đi!-Lisette khoanh tay vẻ lạnh lùng đáp

    Hàn Nhiên nhíu mày,đối diện Lisette lạnh lùng. Một sợi dây sau lưng từ từ xuất hiện trong tích tắc lao về phía Hàn Nhiên.

-A!-Hàn Nhiên phản ứng không kịp bị trói chặt

    Lisette mỉm cười,đưa Hàn Nhiên đặt lên giường. Nhìn Hàn Nhiên giãy giụa, cô cười nói:

-Nếu cô ngoan ngoãn một chút. Có lẽ khi tôi mệt sẽ cho cô ra ngoài một chút. Tuy nhiên,nếu cô không ngoan tôi sẽ cho cô chỉ có thể sống trong tiềm thức cả đời đấy!

    Hàn Nhiên sững người, cuối cùng vẫn là cắn răng mà nằm yên. Cô biết,Lisette nói được làm được. Lisette thấy Hàn Nhiên khuất phục thì gật đầu vui vẻ,thoáng cái chiếm quyền kiểm soát cơ thể,chậm rãi mở mắt ra.

-Ưm!-khó khăn thích nghi với ánh sáng Lisette mở mắt

    Mặc trên người bộ quần áo sọc xanh quen thuộc của bệnh nhận,tay trái đang được truyền nước cả căn phòng xộc mùi thuốc men cô ghét. Nhíu mày,Lisette khó nhọc đứng dậy,đi ra khỏi phòng

-Nhiên! Cậu tỉnh rồi à? May quá-một giọng nói xuất hiện đằng sau làm Lisette giật mình

    Quay lại thì ra là Vương Tâm Ngọc,cô đang mặc một bộ quần áo thể thao năng động tay đang nâng một xấp tài liệu vẻ mặt hớn hở đi tới chỗ Lisette. Lisette quay đầu,cứng nhắc nói

-Ừ-

-Vậy tốt,tôi cứ sợ bà còn hôn mê lâu hơn cơ xem lại cuối cùng bà lại tỉnh trước Sương nhỉ?-Vương Tâm Ngọc kéo tay Lisette vào lại phòng bệnh nói

-Ân? Lãnh Huyết Sương chưa tỉnh hả?-Lisette nhíu mày hỏi

-Ừ,bà tỉnh dậy thì tốt,công việc Vu gia bà vứt cho tôi 2 năm nay không ít đâu! Thử ra viện xem,bà sẽ phải làm hết tất cả!-Vương Tâm Ngọc gằn lên nói

   Lisette giật mình,việc này hầu như toàn là Hàn Nhiên làm,Lisette không để ý giờ....Nghĩ lại nếu để Hàn Nhiên ra thì lại có chuyện thế là Lisette lại ngậm ngùi mà làm việc. Vương Tâm Ngọc nhìn vẻ mặt khóc không ra nước mắt của Lisette mà cười thỏa mãn,giờ chỉ cần  Huyết Sương tỉnh là có thể tống cứ đống việc chất như núi mày đi.

-Hách xì-Lãnh Huyền Sương hắt hơi một cái

    Nguyên chủ nhìn cô cười,nói:

-Có khi có người vừa nhắc tới cô đấy-

-Chắc vậy- Huyền Sương nhíu mày khịt mũi đáp

   Cô nhìn khung kí ức màu xám,đó là hình ảnh một đêm trăng tròn lần đầu tiên cô gặp anh. Cục tẩy trên tay khẽ siết cô đặt xuống xóa đi.

-Vị tiên sinh này,vợ anh vẫn chưa tỉnh sao?-vị y tá mắt lấp lánh nhìn người đàn ông hỏi

-Vâng,có lẽ cô ấy giận tôi nên không muốn tỉnh-người đàn ông cười buồn đáp

    Vị y tá nhìn bóng dáng người đàn ông dần khuất sau cánh cửa bệnh viện,thầm ghen tị với cô gái được người đàn ông chung thủy này yêu. Vị y tá nhận việc,đẩy chiếc xe thuốc đến phòng vip 344. Và vị y tá bất ngờ nhận ra. Gió thổi đem hương hoa lưu luyến trong căn phòng bệnh. Vị y tá bất ngờ, đóa lavenser tím tươi trong trẻo được cắm cẩn thận trong chiếc bình. Cứ cách 4 ngày một lần vị tiên sinh lịch thiệp soái vô cùng kia đều xuất hiện đều đặn từ 7h sáng tới 10h sáng,lúc nào cũng là bó lavender tươi trên tay.  Vị tá tò mo hướng người về phía giường bệnh,trong nháy mắt lại bỡ ngỡ vì vẻ đẹp của cô gái. Mái tóc nâu mềm tựa như tơ thoáng lay động khi gió lùa nhẹ,mí mắt cô nhắm lại, cái sống mũi cao cao hơi thở nho nhỏ đều đều,lông mi cong vút  khẽ rung rung khi cô hít thở,làn da trắng nhưng hơi tái, cùng với đôi môi thiếu sức sống. Vị y tá trộm nhìn,bất ngờ nhìn cái bụng nhô lên của cô,đại khái cũng được 6 tháng rồi. Trước khi đi ra ngoài, vị y tá thì thầm với cô

-Cô gái,mau tỉnh dậy nhé, chồng cô ngày nào cũng mong cô đấy còn cả tiểu bảo bảo cô đang mang nữa mà-

   Cô gái hít thở lắng lại, nhịp tim hiện thị tăng lên đôi chút như đáp lại lời của vị y tá. Vị y tá quay lưng nhanh nhẹn đẩy xe thuốc ra khỏi phòng bệnh. Phòng bệnh lặng thinh, một lát lại xuất hiện một bóng người cao ráo bước vào. Bộ vest đen lịch thiệp,mái tóc ngắn vuốt lên đậm chất tổng tài. Hắn ngồi bên cạnh giường bệnh, chân trái vắt lên,tay  phải chống cằm ánh mắt màu hổ phách hiện lên chứa vạn yêu chiều khắc ghi hình bóng người con gái đang say ngủ trên giường bệnh.. Khẽ vuốt lên mái tóc mềm mại của cô,lọn tóc mềm nằm gọn trong bàn tay to lớn của hắn. Hắn mỉm cười,cúi người bờ môi chạm nhẹ lên trán cô một cái đầy dịu dàng. Thời gian trong phòng bệnh như ngừng trôi, đến khi vị bác sĩ mặc áo blue trắng thông báo hết giờ thăm bệnh hắn mới tiếc nuối nhìn cô rồi quay lưng ra về. Vị y tá nọ đến chảy nước dãi với vị tổng tài tây trang đen sẽ luôn ghé thăm cô gái mỗi ngày ngay sau khi người đàn ông lịch thiệp rời đi. Ánh mắt trái tim của vị y tá vẫn chưa đổi,vì vị y tá biết ngoài hai quý ông này vẫn có một người vào 2h chiều sẽ đến thăm bệnh vị công chúa say ngủ. Qủa nhiên, khi kim đồng hồ chỉ đến số 2 quen thuộc, một thân  hình xuất hiện trong mắt vị y tá. Đằng sau còn có hai người vệ sĩ cao lớn,người ở giữa đi trước có vẻ thấp hơn, nhưng mang vẻ  lạnh lùng cao quý. Một đôi mắt màu xám tro chứa vẻ hàn băng lạnh lẽo. Bước chân thẳng táp hướng tới phòng bệnh 344, hai người vệ sĩ đứng bên ngoài canh chừng

 

    Người mới đến ngồi bên giường bệnh. Tay nắm chặt lấy bàn tay gầy của cô gái,nâng lên khẽ đặt lên đó một nụ hôn. Đôi mắt màu xám nhìn đóa hoa lavender tím trong lọ,ánh mắt lạnh lẽo,cậu ra lệnh:

-Người đâu!

-Dạ,thiếu chủ?-một người vệ sĩ bước vào phòng

-Đem lọ hoa này,vứt-vị thiếu chủ lạnh lẽo nói

    Vị y tá trốn bên ngoài nghe thế liền bất bình chạy vào bên trong,hai tay chống hông chỉ vào lo hoa trên tay tên vệ sĩ quát:

-Này! Bó hoa đẹp như vậy tại sao lại vứt đi chứ! Mà cậu có quyền gì mà vứt hoa của cô gái này,đấy là hoa mà chồng cô ấy đem tặng đấy!-

-Chồng hử?-vị thiếu chủ lạnh lùng quay lại nhìn vị y tá

    Vị y tá cảm nhận sự hàn băng nơi đáy mắt người,không tự chủ được mà nuốt nước bọt.

-Anh ta,không xứng!-vị thiếu chủ lạnh lẽo nói

    Người vệ sĩ còn lại đẩy vị y tá đang sợ hãi ra ngoài,còn người kia thì đem bó hoa lavender tươi thắm đi vứt. Chỉ còn lại cô gái và vị thiếu chủ,cậu hạ thấp người ôm chặt lấy cô. Cảm nhận hương trà thoáng qua nơi chóp mũi,cậu nhắm mắt tận hưởng hơi ấm yếu ớt của cô. Được một lúc,cậu buông tay lấy trong túi một chiếc hộp nhỏ màu đen tuyền. Mở hộp ra,bên trong là một chiếc bông tai màu tím hình giọt nước tinh xảo. Cậu cẩn thận cài vào bên tai trái của cô. Vuốt mặt đá tím trong,cậu khẽ cười. Đứng dậy,hôn lên má cô một cái rồi đứng dậy ra về.

   Vị y tá hoàn hồn thì bản thân đã lại ngồi trong phòng trực ban. Một vị y tá bước vào,mang vẻ hâm mộ nhìn vị y tá ngồi trên ghế.

-Mỹ Liên tỷ tỷ vận khí quả thực không tồi. Chăm sóc cho bệnh nhân phòng 344 ngày nào cũng được nhìn thấy trai đẹp nhá!-vị y tá nói

-Hả? À...ừ-vị y tá tên Mỹ Liên gật đầu đáp

-Mà cô gái ở phòng 344 cũng tốt số thật,được một vị tiên sinh,một tổng tài,một thiếu chủ yêu thích-vị y tá nữ vẻ mặt ửng hồng nói

-Nhưng Diệp Anh,cô có biết cô gái trong phòng bệnh đấy là ai không? Tôi nhìn quen mắt lắm-Mỹ Liên nói

-Hả?! Chị không biết sao,đấy là Lãnh đại tiểu thư của Lãnh thị đấy! Còn cái vị tổng tài kia là Nam Cung tổng tài đấy-Diệp Anh hăng hái đáp

-Nhưng sao cô ấy lại....-Mỹ Liên hỏi

-Hôn mê sâu hả? Chả biết nữa,cái này dân thường chúng ta không biết được đâu,cơ mà hình như trưởng khoa não biết đấy-Diệp Anh đáp

     Mỹ Liên ồ lên một cái,sau đấy lại bắt đầu làm việc. Ngày nào cũng nhìn thấy hai vị đại soái một thiếu chủ một tổng tài đến thăm cô gái. Chỉ có vị tiên sinh kia là 4 ngày đến một lần. Nhìn thấu trưởng khoa não bước ra từ phòng bệnh vio 344,Mỹ Liên nhanh chóng đến gần chào hỏi

-Trưởng khoa!-

-À,Mỹ Liên hả?-trưởng khoa quay lại cười đáp

-Tôi có thắc mắc về bệnh nhân trong phòng bệnh 344 này-Mỹ Liên chỉ vào phòng bệnh nói

    Sắc mặt vị trưởng khoa khẽ biến,sau đó dùng tập tài liệu đánh kên đầu Mỹ Liên một cái nói:

-Tốt nhất là đừng quan tâm những chuyện không phải của mình,nếu không sẽ tự rước họa vào thân đấy-

    Mỹ Liên ôm đầu ngậm ngùi về chỗ của mình trong sự tò mò.

-Cho hỏi,đóa hoa lavender trong lọ đâu rồi?-vị tiên sinh hỏi Mỹ Liên

-Bị một vị thiếu chủ ném đi rồi-Mỹ Liên thành thật trả lời

   Chỉ thấy sắc mặt vị tiên sinh khẽ tái,sau đó lại đem đóa hoa lavender cắm vào trong lọ. Mỹ Liên khó hiểu tò mò hỏi:

-Nếu là vợ chồng,thì anh đã làm gì để cô ấy giận đến mức không muốn tỉnh?

    Vị tiên sinh lặng người,không đáo lời Mỹ Liên đẩy cô ra ngoài rồi lại tiếp tục im lặng ngắm nhìn cô gái say ngủ.

-Nhiên,khỏe hơn chưa?-Vương Tâm Ngọc hỏi

-Tạm-Lisette lạnh nhạt đáp qua loa

    Tỉnh lại đến giờ cũng là 2 tháng,chỉ là cái giá phải trả khi dùng năng lực khiến sai quá độ khiến Lisette không thể cử động. Mái tóc giờ đã hoàn toàn là màu trắng xóa,rất may là sau thời gian  2 tháng Lisette đã hồi phục cơ thể đôi chút. Miễn cưỡng có thể đi lại,nhưng nếu để hoạt động như ngày trước hoàn toàn là chuyện xa vời!

    Lisette khó khăn đi trên hành lang bệnh viên,tựa người vào bờ tường khó khăn nhấc từng bước. Miệng lẩm bẩm:tầng 4 dãy phòng 11 nhà A,số phòng 344 nơi Lãnh Huyết Sương kia nằm! Mở cửa ra,Lisette ngó chừng không có ai ngoài cô gái đang say ngủ.

   Lisette ánh mắt oán hận nhìn cô gái đang say ngủ. Trong tâm thức là một mảnh tối đen hận thù quay cuồng,hai tay tuy gầy yếu nhưng lại ngoan độc nâng lên bóp cái cổ mảnh khảnh của cô gái.

Rầm!rầm!

    Lãnh Huyền Sương ngẩng đầu ánh mắt lo lắng nhìn những tinh thể pha lê đang nứt vỡ. Nguyên chủ đứng dậy,sắc mặt cũng khong tốt nói:

-Không ổn! Có ai đó ở bên ngoài đang muốn giết cô-

-Ai chứ?!-Lãnh Huyền Sương bất ngờ hỏi

   Hai cô gái nhìn nhau,không đoán ra được. Nhưng cả hai đều hiểu,nếu cô không tỉnh dậy nhất định sẽ chết!

-Dừng rồi?-Lãnh Huyền Sương ngạc nhiên nói

    Các khối pha lệ dừng nứt vỡ,bắt đầu tự tái tạo. Dù không hiểu lắm nhưng tạm thời cô đã an toàn. Nắm chặt cây bút Lãnh Huyền Sương tiếp tục viết lên kí ức:phải mau mau làm xong và tỉnh dậy.

  Bên ngoài

-Ha...ah..ahh...may quá,mình dừng lại kịp-Hàn Nhiên một tay nắm chặt lấy tay phải đang đặt trên cổ Lãnh Huyết Sương nói

-Cô dám?!-Lisette trong tâm thức tức giận gằn lên

-Cô không được tổn thương bạn của tôi!-Vu Hàn Nhiên kiên quyết nói

   Lisette biết Vu Hàn Nhiên cố chấp,sau đó cũng yên vị để Vu Hàn Nhiên nắm quyền điểu khiển tuy nhiên,chỉ là tạm thời thôi.

  4 tháng sau

-Sắp xong chưa?-nguyên chủ quay lại hỏi cô

-Ừm,còn một chút nữa-cô đáp

-Bác sĩ! Nếu bây giờ bệnh nhân không tỉnh thì sao sinh được đây?!-vị y tá gấp gáp hỏi

-Nếu đến cuối cùng vẫn không tỉnh dậy,chúng ta đành phải bỏ đứa trẻ này thôi-vị bác sĩ đáp

.

.

.

.

.

.

.

-Sương,nếu ngày mai em còn không tỉnh thì tiểu bảo bảo trong bụng liền phải bỏ đi đấy-Nam Cung Thiên vuốt lên má cô nói

-...- không ai đáp lời

-định hôn mê bao lâu nữa hả? Có biết nhiều lần bạn em còn muốn vào giết em không? Đừng làm người ta thêm lo chứ!-giọng hắn toàn là trách cứ

-...-

-Này,nếu sinh tiểu bảo bảo ra anh có thể làm cha nó không?- Nam Cung Thiên đỏ bừng mặt hỏi

    Cô vẫn hít thở đều đều,không có một đâu hiệu nào sẽ trả lời hắn. Hắn cười ôn nhu,vuốt lên mái tóc cô.

-Nếu em mà không tỉnh,sẽ có chuyện lớn đấy. Em không tỉnh có phải vì Trần Tích Phong không?- hắn hỏi giọng âm trầm

-...-

-Ghen tị thật đấy,vì anh ta quen biết em trước,lại là người em yêu-Nam Cung Thiên hạ giọng nói-Anh chỉ muốn nói,anh cũng yêu em. Mau tỉnh dậy đi-

.

.

.

.

.

-Xem này Sương,bông tay giọt nước tím là biểu tượng của chủ mẫu nhà Takahashi đấy. Đeo trên người em thực sự rất vừa vặn. Có phải vì em chính là chủ mẫu của nhà Takahashi không? Như vậu,em là vợ anh rồi-cậu nâng tay cô cười nói

-...-

-Tên đó tự nhận mình là chồng chưa cưới của em. Không đúng! Hắn không xứng chút nào,làm em đau khổ như thế nhưng anh cũng không khá hơn nhỉ? Lại chẳng thể giúp đỡ em được. Em có,giận anh không?-cậu hỏi giọng tha thiết

-...-

-Không biết khi em tỉnh,sinh ra tiểu bảo bảo thì anh và nó ai sẽ dễ thương hơn? Em vẫn phải để ý đến anh,không anh sẽ tủi thân lắm đấy-

.

.

.

.

.

-Sương. Mau tỉnh dậy đi-

-Bác sĩ! Đến giờ sinh rồi nhưng bệnh nhân vẫn chưa tỉnh!-vị y tá gấp gáp nói

-Đành vậy,mau đưa bệnh nhân vào tiến hành phá thai-vị bác sĩ lắc đầu đáp

    Cửa phòng sinh sáng lên,có tất cả 6 người ngóng chờ bên ngoài. Vu Hàn Nhiên và Vương Tâm Ngọc chấp tay cầu nguyện,Nam Cung Thiên nghiến răng khó chịu nhìn Trần Tích Phong dựa vào tường nhắm mắt,còn Sora ngồi yên vị mắt chưa từng rời khỏi phòng sinh dù chỉ một giây

-Cháu! Có thể kể cho bác việc hai đứa mất tích được không?-người thứ sáu là cha cô Lãnh Hoàng gáp đi tới hỏi Vu Hàn Nhiên

-Dạ...chuyện là....v..v..v...-Vu Hàn Nhiên vẻ mặt xám xịt kể lại từ đầu đến cuối

   Sắc mặt Lãnh Hoàng lúc trắng lúc xanh giống như chỉ hận không thể bổ Âu Dườn Ngạo ra thành nghìn mảnh.

-Bác sĩ....-

-Được rồi! Bắt đầu thôi!-vị bác sĩ lắc đầu hết cách nói

    Khi mọi người nâng dụng cụ lên,tiến tới gần cô. Máy đo nhịp tim bỗng tăng nhịp thật mạnh bất thường. Suốt gần một năm trời thực vật,đôi mắt tím lại lần nữa mở ra!

-Nếu dám phá,tôi sẽ giết mấy người-câu đầu tiên cô nói sau lần hôn mê dài là sự đe dọa

   Bác sĩ sợ hãi gật đầu cùng y tá tiến tới giúp cô sinh đứa bé. Chỉ là chưa tập cho việc sinh,cơ thể cô không thích hợp cho đẻ mổ nên điều đón nhận cô sau cơn hôn mê dài là sự đau đớn tột độ mà cô cả đời cũng không muốn trải qua lần nào nữa.

   Khi mệt lử người,cô thóang nghe trong đầu một lời nói.

Đừngbaogiờcốnhớlạibấtcứđiềuvề Trần TíchPhong.

   Thông điệp cuối mà cô để lại,khi cô xóa đi rất cả. Vì là thay đổi kí ức nên chỉ có thể quên vẫnn có thể nhớ lại,và điều đó là điều cô không muốn chút nào.
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...