Cướp Ngôi Nữ Chính, Nữ Phụ Ta Tỏa Sáng
Chap 125: Mới Chào Đời Đã Có Nguy Cơ
Vị bác sĩ bước ra sau 20 phút ở trong phòng sinh,vẻ mặt ông bác sĩ hơi tái lúc đi ra gần như là loạng choạng sắp ngã tới nơi. Mọi người thấy ông bác sĩ đi ra liền gấp gáp chạy tới -Bác sĩ! Con gái tôi sao rồi?-Lãnh Hoàng lo lắng hỏi-Ông là người nhà của bệnh nhân? Vậy tốt quá! Tôi đang có việc muốn hỏi,bệnh nhân mang thai này là thụ tinh nhân tạo ông có biết không?-bác sĩ hỏi-Cái gì?!-tất cả mọi người đều kinh ngạc thốt lên-Vì cô ấy vẫn còn... nên việc sinh đẻ là vô cùng khó khăn,cộng thêm việc hôn mê lâu không tập các bài tập sinh nở...tôi không biết diễn tả thế nào nữa.. chỉ là nó sẽ đau gấp trăm lần so với bình thường-vị bác sĩ thông báo rồi lại tiếp tục đi vào trong phòng sinh...-Cái gì chứ?! Thụ tinh nhân tạo?-Vương Tâm Ngọc sợ hãi thốt lên-Tớ cũng không biết,từ đầu đến cuối bọn tớ đều nghĩ cái thai đó là của Âu Dương Ngạo khi anh ta cưỡng bức Sương-Vu Hàn Nhiên cũng bất ngờ nói Trần Tích Phong lo lắng,còn Nam Cung Thiên vẻ mặt âm trầm lao thẳm về phía Trần Tích Phong mà tung ra một quyền xé gió. Rất may,trong gang tấc Trần Tích Phong đỡ được,dùng vẻ khó hiểu vì sao hắn lại tấn công mình?-Tất cả là lỗi tại mày! Thằng khốn!-Nam Cung Thiên gằn giọn Sora đỡ Lãnh Hoàng ngồi nghỉ trên ghế,xong cũng bước tới can ngăn hai người-Thôi đi. Đừng có gây loạn trong bệnh viện,có gì lát giải quyết sau-Sora lên tiếng-Hừ!-Nam Cung Thiên hừ lạnh một cái quay đi Sora nhìn Trần Tích Phong rồi nói:-Nếu anh không mời Sương đến đám cưới của mình và con ả kia,có lẽ cô ấy đã không bị bắt mà biến thành bộ dạng này. Anh tự nhận mình là chồng chưa cưới của Sương sao? Anh-không xứng! Trần Tích Phong vẻ mặt bàng hoàng,lưng tựa vào bờ tường như tìm chỗ dựa. Ánh mắt lam lo lắng cùng tự trách,hai người kia nói đều không sai. Không khí cứ trầm ngâm như vậy,cảm giác như nghẹt thở Vu Hàn Nhiên cực kì khó chịu Lisette trong tâm thức đã tỉnh và muốn giành quyền điều khiển cơ thể. Bàn tay đặt trên đùi khẽ siết chặt lại thành quyền,cúi đầu im lặng. .....1 tiếng....2tiếng......3 tiếng Cạch! Tiếng cửa phòng sinh bật mở,ánh mắt mọi người đều hướng về phía vị bác sĩ bước ra-Thế nào rồi bác sĩ?!-Nam Cug Thiên tiến tới gấp gáp hỏi-May cho nhà ông lắm đấy,mẹ tròn con vuông rồi!-ông bác sĩ ra vẻ trách cứ nói Nghe xong, mọi người đều thở phài nhẹ nhõm,cô bình an là tốt rồi,tốt rồi-Vậy bao giờ tôi có thể vào thăm bệnh nhân?-Nam Cung Thiên gấp gáp hỏi-Cái này...,bệnh nhân bây giờ tâm tình không tốt lắm,để 2 tiếng nữa thì có thể vào thăm-bác sĩ nói rồi rời đi Trần Tịc Phong nghĩ cái gì,liền quay lưng đi mọi người ai cũng làm việc của mình. Hàn Nhiên thì về lại phòng bệnh,Tâm Ngọc về công ty chỉ còn Sora và Nam Cung Thiên thì đi đâu đó. Trong căn phòng bệnh,một cô gái thở đều đều,đôi lông mày nhíu chặt lại vẻ khó chịu. Được một lúc cô cựa người,mí mắt hé ra một nửa bị đôi lông mi che khuất. Thoáng thấy màu tím trong vắt của đôi mắt làm tất cả như lắng đọng. Mỹ nữ mím môi,nghẹn khuất rồi hít một hơi-cmn,đau chết mất! Fu**,tên Âu Dương Ngạo khốn khiếp bắt bà phải chịu cái đau này,mẹ nó lần sau gặp ta không để yên đâu! Cả cục thịt nhỏ kia nữa,chui ra liền gào khóc ầm ĩ nhức cả tai tí nửa mà gặp ta sẽ tét vào tiểu thí thí* nhà ngươi mấy phát!-cô gào lên *thí thí:mông. Tiểu thí thí:cái mông nhỏ :)))) Thấy bên tring phòng ầm ĩ tiếng chửi rủa,Nam Cung Thiên cùng Sora dẫn đầu bước vào-Sương,ổn chứ?-Nam Cung Thiên hỏi-Ổn? Ổn thế méo nào được,đau gần chết ấy! Mẹ nó,đâu sẽ là lần đầu cũng là lần cuối bà mày đẻ con,thật con mẹ nó biến thái-Lãnh Huyết Sương tức điên lên gào thét Lisette nhìn vẻ Lãnh Huyết Sương phát khùng mà không nén cười được. Không hiểu sao bảo rất ghét cô ta nhưng Lisette lại có phần muốn thân cận làm bạn,nghĩ đến nụ cười trên môi cô chợt cứng lại lủi vào góc tối nhìn Lãnh Huyết Sương. Đang chửi đổng lên thì ánh mắt cô rơi lên người Sora,tiếng chửi dừng lại không khí trong phòng trầm hẳn. Cô nhìn vẻ suất cả của cậu trông tầm tầm 25 tuổi nhưng mang nét trẻ con. Mím môi,cô cười xã giao nói-Không biết cậu là?--Sương,em là Sora,Sora Watanabe -Sora lúng túng nói-Sora trong mắt tôi là đứa trẻ 10 tuổi,cậu-đâu phải!-Lãnh Huyết Sương không vui nói Sora như nghẹn họng,nước mắt từ khóe mẳ thi nhau rơi lã chã rồi bùm một cái. Vị suất ca đã từ trong làn khói trở về khuôn dạng của một đứa trẻ 15 tuổi khả ái. Vai run run,tau nhỏ phấn dụi dụi lau đi nước mắt như vỡ van. Lãnh Huyết Sương luống cuống,cô sợ nhất là trẻ con khóc nha!-Này! Đừng...đừng có khóc...tôi...tôi không biết dỗ đâu-cô lắp bắp nói Vừa nói xong Sora lại gào khóc to hơn,nhanh như sóc chạy tới ôm chặt lấy cô.-Hự!-kẻ vừa đẻ đau như Lãnh Huyết Sương giờ bị một con bạch tuộc bám thì cơn đau dưới bụng là hết nói rồi-Huhuhuh....oaoaoaoa...Sương,đừng ghét tôi mà...oaoa...hức..đừng ghét...tôi ..tôi..thích cậu lắm...đừng ghét tôi....hức..huhu-Sora khóc nức nở trong lòng cô Lãnh Huyết Sương giận vì Sora nói dối mình nhưng trong thời gian cô hôn mê cô cũng nhớ Sora luôn đến thăm mình,cơn giận cũng nguôi đi nhiều cơ mà cô vẫn muốn tính sổ với cậu ta. Ai ngờ người thiệt lại là mình,cậu ta ôm ngày càng chặt làm vùng bụng dưới của cô cũng bị ảnh hưởng mà nhói đau-Được rồi! Được rồi! Tôi tạm tha cho cậu,mau buông!-Lãnh Huyết Sương thỏa hiệp gằn lên-Thật?-Sora dương mắt to tròn-Hỏi lắm,đương nhiên là thật giờ thì lăn ra chỗ khác-vừa đáp cô vừa nâng tay dồn sức ném Sora như bạch tuộc xang một bên Ồn ào cũng được một líc,Lãnh Huyết Sương chợt nhớ mục đích ban đầu của mình liền hỏi:-Cục thịt nhỏ kia đâu?--Cục thịt nhỏ? Ý bà là đứa bé á?-Vương Tâm Ngọc giật mình trước cách gọi của Huyết Sương Cô gật đầu đáp:-Chứ còn cái gì nữa! Đưa nó cho tớ xem--Con bà chứ có phải hàng hóa đâu mà kêu như thế!-Lisette có chút không đành nói-Kệ chứ! Bà có biết tôi mất 3 tiếng đau đớn mới ra được cái cục thịt đó không?!-Lãnh Huyết Sương đáp Bỗng Lãnh Hoàng từ ngoài vào tay ông đang nâng niu một cục khăn gì đó trong lòng. Lãnh Huyết Sương vừa thấy đã hướng người nói:-Cha! Đưa con xem--Được,được. Cháu ông ra với mẹ nhé!-Lãnh Hoàng cười hiền lành đáp Khi đón được cục khăn vào lòng,Lãnh Huyết Sương thẳng tay muốn lên tét vào tiểu thí thí kia vài phát vì tội hành cô đau đẻ. Chỉ là cô ngỡ ngàng Cục thịt nhỏ trong lòng cô bé tí tẹo,ngoan ngoãn cuộn tròn người nhỏ nhắn trong chiếc khăn bông. Làn da phấn nộn hồng hồng,cái bàn tay bé xíu nắm thành một quả tròn tròn. Ngón tay ngắn cũn chỉ gần bằng hai đốt tay cô. Hai má phúng phính hồng hồng hơi phị ra do ngái ngủ,môi như cánh hoa anh đào phai mềm mại,mí mắt nhắm tịt lại như mèo nhỏ. Lông mi như cánh quạt nhỏ dài mà cong vút,trên cái đầu nhỏ kia có vài sợi tóc thưa thưa. Nhìn cục thịt nhỏ,trong lòng cô trào lên một cảm xúc khó nói. Đây là một cục thịt nằm lì trong bụng cô 9 tháng 10 ngày,rồi hành hạ cô 3 tiếng đồng hồ đau đến chết đi sống lại. Thật muốn đánh đòn nó,nhưng lại như không nỡ chỉ muốn nâng niu sinh linh nhỏ bé này. Rất nhiều lần đặt tay lên bụng cô tự mường tưởng ra hình dáng cục thịt nhưng nó lại cách xa tưởng tượng của cô,nó nhỏ bé yếu ớt và khả ái hơi rất nhiều. Cục thịt trong lòng cô cảm nhận hơi ấm,theo bản năng nó khịt cái mũi nhỏ một cái rồi rúc vào người cô. Trong thoáng chốc,mí mắt nó mở ra. Là màu tím-màu tím trong vắt tựa như bảo thạch,trong trẻo ngây thơ mà sáng ngời. Mọi người đứng hình,quả thực là một đứa bé khả ái,dễ thương hơn tất cả những đứa bé mà họ từng thấy. Cái miệng nhỏ hơi hé ra thành nụ cười,cute không tả được vừa ngốc lại vừa đáng yêu. Cô dụi đầu vào cục thịt,nghe tiếng cười khanh khách như chuông bạc của cục thịt cô thấy lòng mình vui vẻ và thoáng đãng như trời cao. Nhẹ giọng nói-Nên đặt tên cục thịt là gì nhỉ? Ái Na được không? Lãnh Ái Na nghe hay chứ?-Không được!-cha cô lên tiếng phản đối-Vì sao vậy cha? Tên Ái Na không hay sao?-cô khó hiểu hỏi-Ái Na tên rất hay,tuy nhiên con không thể dùng tên đó cho con trai được-Lãnh Hoàng đen mặt nói-Cái gì?! Con trai????-cô kinh ngạc à không mọi người kinh ngạc thốt Không kìm được,cô đưa tay vén khăn nhìn con chim nhỏ hiện diện trước mắt,hai má hơi đỏ lên đứng hình. Cái gì? Khả ái như vậy sao lại là trai????? Ông trời đang đùa cô sao? Nam Cung Thiên hồi hồn nhanh nhất,đưa tay cuộc đứa bé lại vào trong khăn ôm vào lòng. Chỉ là đứa bé vừa nằm gọn trong lồng ngực Nam Cung Thiên thì liền khóc rống lên. Nhìn gương mặt phấn nộn đang nhăn nhó,đôi mẳ tím chan chứa nước mắt làm người ta đau lòng. Nam Cung Thiên luống cuống,Sora nhanh tay ôm lấy đứa trẻ dỗ dành. Nhưng còn chưa để cô thở phào nhẹ nhõm thì đưa bé lại một lần nữa nhăn mặt khóc Vương Tâm Ngọc đã chạy biến,còn Lisette thì lẩn vào góc tối. Đùa sao? Các cô thích trẻ con chứ không biết chăm a! Lãnh Hoàng tiếp tay cũng không được,Lãnh Huyết Sương tay chân luống cuống lại càng không,nhìn cục thịt nhỏ khóc tâm cô như bị nhéo lên mấy cái liền. Bỗng một người tiến tới ôm lấy đứa bé. Diu dàng và cẩn thận nâng nó lên,xoa cái lưng nhỉ được một lúc nó lại im,sau đó còn vui thích được người đó ôm mà dụi vào lòng người đó cười khanh khách. Người kia thở phào,trên tay còn là một cặp lồng chứa thức ăn thơm phức làm Lãnh Huyết Sương chảy dãiĐốbiếtaiđếnnào? Cơmàcácbạnmuốnđến chapbaonhiêuthìkếttruyện? À,cácbạncócâuhỏigìvểcácnhânvậtthìđóng góp nhé mìnhchapcuốisẽtổnghợpcâuhỏiđểcácnhân vật ratrả lời.Ok,hếtchaprồitạm biệt
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương