Cướp Ngôi Nữ Chính, Nữ Phụ Ta Tỏa Sáng
Chap 126+127
Chap 126: Anh là ai? Lãnh Huyết Sương thở phào nhẹ nhõm khi cục thịt nhỏ chịu nín, thực là dọa chết cô rồi trẻ con sao cứ động tí là khóc vậy????(Au:vì nó là trẻ con :))) )-Cảm ơn anh nhiều lắm-Lãnh Huyết Sương cảm kích nói Người đàn ông thở phào,đỡ đứa trẻ đã ngủ về lòng của Lãnh Hoàng. Lãnh Hoàng gật đầu sau đó đi ra ngoài,hình như là trả lại thằng nhóc về lồng ấp. -Trẻ con mới sinh còn hơi sợ người lạ,lúc nó khóc nêm nhẹ vuốt lưng nó cho đỡ sợ thì tốt hơn-người đàn ông cười dịu dàng nói-Ồ?-Lãnh Huyết Sương ngạc nhiên bắt đầu tiếp thu thông tin từ người xa lạ Nhưng đầu óc của cô hoạt động chẳng được bao lâu liền bị mùi thức ăn trong lồng trên tay người đàn ông đại soái thu hút. Nam Cung Thiên tức tới đỏ mắt,còn Sora đúng kiểu âm trầm-À,em mới sinh sau nên ăn chút gì đó tẩm bổ đi!-nói rồi người đàn ông đưa cặp lồng cho cô-Cảm ơn-cô vui vẻ nhận lấy cặp lồng Vừa mở ra một mùi thơm nức mũi truyền đến,là cháo gà a! Hồi trước ốm dậy cô thích nhất là ăm cháo gà do anh nấu vì rất ít khi bệnh nên thi thoảng mới được ăn thôi. À rê? Anh-là ai ấy nhỉ? Hình ảnh một người đứng ngược sáng không rõ mặt,thoáng thấy nét cười ôn nhu tay nâng bà cháo gà thơm phức-Hì hì,cháo của anh là ngon nhất đó,....--Tốt rồi,vậy còn không mau ăn-người ấy xoa đầu cô cười-Yêu anh nhất đấy,....-cô mỉm cười gọi tên người ấy Người ấy,là ai ấy nhỉ? Vì sao cô lại không nhớ được gì? Nhận thấy cái nhăn mày của cô,Nam Cung Thiên tiến tới hỏi-Đồ ăn không vừa miệng sao? Vậy để mua thứ khác Cô giật mình,tay ôm chặt tô cháo lắc đầu đáp-Không...không,ăn rất ngon chỉ là tự nhiên có chút chuyện không nhớ ra Cảm giác đang ăn ngon cứ bị người khác nhìn chằm chằm thực không tốt,rất khó tiêu hóa. Thế là Lãnh Huyết Sương lườm một cái,cả ba người đứng hình lủi thủi đi ra ngoài.-Chờ đã! À...ừm...etou,anh ở lại đi-Lãnh Huyết Sương lúng túng nói Người đàn ông thấy cô chỉ mình liền dừng bước, còn Nam Cung Thiên và Sora thì bực dọc đi ra. Lãnh Huyết Sương lúng túng,người này thực sự rất quen và cô hình như có biết cơ mà có nghĩ nát óc ra cũng không thể nhớ được.-À,cảm ơn nhé. Cháo rất ngon anh là đầu bếp sao?-cô mỉm cười hỏi-Hả? Sương,anh không phải đầu bếp-người đàn ông kinh hách trước vẻ xa lạ của cô nói Lãnh Huyết Sương nhíu mày,quả nhiên cô và người này có quen biết cơ mà tại sao cô không nhớ được đây là là ai nhỉ? Chưa để cô kịp hỏi bác sĩ đã bước vào nói-Lãnh tiểu thư đến giờ kiểm tra sức khỏe rồi,mời cô theo chúng tôi--A! Được-cô gật đầu nâng người muốn đứng Cảm nhận đôi chân vô lực,cô theo đà mà ngã xuống,may thay có người đàn ông ở gần đó đỡ. Hơi ấm từ lồng ngực anh ta rất quen,tựa như việc này đã xảy ra rồi nhưng đầu óc cô trống rỗng. Ánh mắt cô trầm xuống khi nhớ ra rằng:cô giờ chỉ là một phế nhân-Lấy cho tôi xe lăn- người đàn ông nói với bác sĩ-À đúng rồi thất trách quá,tôi sẽ đem đến ngay!-người bác sĩ nhớ ra gật đầu Lãnh Huyết Sương nằm im lặng trên giường,sau được người dìu lên xe lăn đi vào phòng kiểm tra. Vừa yên vị được 2 phút thì có tiếng bước chân xồng xộc chạy tới. Cô quay đầu,nở một nụ cười vui vẻ nói:-Lâu rồi không gặp,Tiêu Mặc--Sương....-Tiêu Mặc thở dốc đi đến gần chỗ cô Ánh mắt anh thoáng ngạc nhiên khi thấy cô im lặng ngồi trên xe lăn. Vẻ mặt không đành lòng,nở một cười gượng gạo nói:-Để tôi khám cho--Được-cô mỉm cười gật đầu Cẩm tờ giấy xét nghiệm trên tay,Tiêu Mặc vui vẻ đến gần chỗ Lãnh Huyết Sương nói:-Sương! Chân của cậu....-Hết hi vọng rồi phải không?-giọng cô chán nản-Không phải! Âu Dương Ngạo tiêm thuốc cho cậu chỉ là tê liệt thần kinh thôi,nếu cố gắng dùng thuốc và tập bài tập trị liệu thì vẫn có thể đi lại được-Tiêu Mặc cười tỏa nắng-Thật? Chân tôi còn có thể bình thường lại sao?-cô khó tin hỏi lại Tựa như đang ở dưới vực sâu có người thả dây xuống muốn kéo cô lên vậy. Thật sự quá bất ngờ và xúc động. Tay vô thức đặt lên đôi chân,chỉ có thể cảm nhận khóe mắt cay cay ẩm ướt. -Thật tốt quá,tốt qúa rồi-cô ôm mắt không kìm được nước mắt. Tiêu Mặc nhìn cô xúc động mà mỉm cười,đây quả là một điều may mắn. Đẩy xe lăn về phòng bệnh của cô,Lãnh Huyết Sương ngạc nhiên người đàn ông khi nãy còn ở đây. Chợt nhớ ra cô chưa hỏi tên người ta,thực sự cô rất rất tò mò về người này. Đợi cô ổn định ngồi trên giường,người kia mỉm cười lấy một trái táo gần đó bắt đầu gọc vỏ. Động tác vô cùng thuần thục cứ như đầu bếp chuyên nghiệp vậy. Cô như há hốc mồm nhìn vỏ táo gọt ra mỏng đều. Nhận lấy một miếng tao từ tay người kia,cắn một miếng cảm nhận vị ngọt lịm của táo làm cô thích thú cười. Táo rất giòn,và mọng nước ăn cũng rất mát và ngọt. Tiện mồm vừa ăn cô vừa hỏi:-Giờ mới hỏi được. Hình như trước kia chúng ta có quen nhau đúng không? Anh là ai vậy?- Quả táo trên tay người kia vô cản mà rơi xuống đất,lưỡi dao sắc bén cứa một đường ngọt lịm lên ngón tay người kia. Máu tươi ồ ạt chảy ra,người kia như không biết đau ánh mắt lam ngạc nhiên nhìn cô,đau đớn hỏi:-em không nhớ anh sao? Sương,anh là Tích Phong người em yêu- Lãnh Huyết Sương ngạc nhiên,nếu là người yêu vì sao cô lại không nhớ gì? Vì sao cô tất cả đều nhớ là lại quên người cô yêu? ĐừngcốnhớgìvềTrầnTíchPhong. Côcàngnhớsẽchỉcàngđaukhổthôi Giọng nói ai lạnh buốc ưu thuơng vọng trong tâm cô. Giật mình,cô ngẩng đầu hai mắt đối diện nhau. Cô sợ hãi,hình như cô rất không muốn nhớ ra người kia! -Thằng khốn mày còn dám nói là người cô ấy yêu sao?! Đúng là không biết ngượng mồm!- Nam Cung Thiên từ bên ngoài xông vào đấm một cú vào khuôn mặt tuấn tú của Trần Tích Phong-Dừng lại!- Lãnh Huyết Sương giật mình trước hành động giận dữ của Nam Cung Thiên quát Rốt cuộc Trần Tích Phong là ai? Sao Nam Cung Thiên lại tức giận như vậy? Quá khứ có anh ta của cô có chuyện gì??? Trong đầu cô lúc này tràn ngập những dấu hỏi chấm không lời giải.-Nam Cung tổng tài,tôi và anh không có xích mích gì mong anh đừng gây chuyện với tôi-Tràn Tích Phong lạnh nhạt nó-Sẽ là thế nếu mày không phải là người làm Sương tổn thương!-Nam Cung Thiên gằm giọng quát Cô ngớ người,cái gì tổn thương? Trần Tích Phong làm cô buồn sao? Chap 127: Bắt cóc Chưa kịp để cô loading xong thông tin thì tiếng bước chân dồn dập bên ngoài. Cô giật mình sau bất ngờ khi thấy Lisette vẻ mặt hốt hoảng thở không ra hơi nói-Không ổn...ha...ah...cục...cục thịt nhỏ bị Lãnh Băng Băng bắt đi rồi!!!--Cái gì?!-cô kinh hách Mắt tím mở to sợ hãi,cục thịt nhỏ,con của cô,bị ả rắn độc kia bắt đi rồi. Làm sao đây? Cục thịt! Loạng choạng làm cô suýt ngã lăn xuống giường bệnh may có Sora bên cạnh đỡ lấy-Không! Không được! Mau đi tìm cục thịt nhỏ,phải đi tìm cục thịt,không...cục thịt...con nhất định không được có việc gì...-Lãnh Huyết Sương sợ hãi lắp bắp Tim như bị khoét đi một khoảng lớn,cô có tình cảm gắn bó với một cục thịt nhỏ mới ra đời có 10 tiếng. Lồng ngực-rất đau,rất sợ khi nghĩ đến tiểu sinh mệnh kia có mệnh hệ gì,cô không biết mình có sống nổi không nữa. Sora cảm nhận cơ thể cô run rẩy,cậu ôm cô chặt hơn muốn an ủi cô-Không sao đâu Sương,người của ta sẽ sớm tìm được con cậu mà-cậu nói-Cục thịt nhỏ...cục thịt nhỏ..tuyệt đối không được có chuyện gì...-Lãnh Huyết Sương như không nghe ai nói liên tục lẩm bẩm Lisette nhìn vẻ sợ hãi của Lãnh Huyết Sương mà ngạc nhiên. Dù là bị Âu Dương Ngạo...nhưng cô ta vẫn không có biểu cảm khủng hoảng như bây giờ,có vẻ đứa trẻ đó rất quan trọng với cô ta,Lisette thầm nghĩ.-Sương! Qua camera cho thấy Lãnh Băng Băng đi về tòa nhà phía tây,nơi của "hắn"-Tâm Ngọc gấp gáp xông vào nói Lãnh Huyết Sương ngẩng đầu,ánh mắt lóe lên sự lo lắng:vì sao cô ta lại chạy tới chỗ của hắn?-Đứng lại!!!!-nhân viên bảo vệ chay phía sau hét Thân ảnh tả tơi đầy máu và vết thương. Trong ngực còn đang ôm một cục chăn màu trắng đã dính mái từ lồng ngực người kia. Tiếng trẻ con gào khóc thảm thiết nghe rất thương tâm. Nhưng người kia vẫn không có dấu hiệu dừng lại ánh mắt vui sướng khi nhìn thấu tòa biệt thự vắng người trước mắt. Cạch! Tiếng cửa lớn bị đẩy ra,người kia thở hồng hộc nhanh tay khóa cửa lại muốn ở trong biệt thự mà lẩn trốn.-Sắp đến nơi của 'hắn',Lisette...kiềm chế-Lãnh Huyết Sương quay đầu nói Lisette ở ngay bên cạnh cô,ánh mắt không cam lòng cuối cùng vẫn gật đầu. Tay nắm chặt lại như kìm ném sự thèm khát máu tươi cứ dị động trong óc. -Hừ!-À,còn về mắt phải của cậu. Yên tâm đi,ta sẽ tiến hành phẫu thuật sau khi kết thúc chuyện này-Tâm Ngọc bên cạnh lên tiếng-Cơ mà Sương,em có chắc là muốn đi không? Em có thể là pử lại trong bệnh viện đợi tin của mọi người-Nam Cung Thiên không đành lòng nói-Không thể! Tôi nhất định phải tận mắt thấy cục thịt nhỏ bình an-Lãnh Huyết Sương lắc đầu từ chối Nam Cung Thiên nhận thấy sự cố chấp của cô,không đành lòng. Trần Tích Phong bên cạnh mở lời:-Để cô ấy đi,có cản cũng như không thôi--Đúnh vậy-Lãnh Huyết Sương nói-Hừ!-Nam Cung Thiên hừ lạnh một cái Khi thấy căn biệt thự lớn đập vào mắt mình,trong lòng tim như gia tốc vậy. Cô lo lắng,cho người đẩy cửa xông vào-Tìm cho ta! Dù có phải lật tung cả cái biệt thự này cũng phải tìm cho ra Lãnh Băng Băng-cô ra lệnh-Rõ!-đám người đằng sau nhất loạt hô -Và tuyệt đối phải giữ an toàn cho đứa trẻ,nếu đứa bé có một vết xướt nhỏ nào liền hỏi tội các người!-Lãnh Huyết Sương gằn giọng nói Nhận thấy hàn khí trên người cô,đám người không tự chủ mà run. Huhu,boss thật đáng sợ,mà cũng phải thôi đó là thiếu chủ tương lai a! Lãnh Băng Băng kia quả là ăm gan hùm rồi mới dám bắt cóc con của boss.-Chủ nhân,người của ta sẽ sớm tìm được thiếu chủ-Ni Khắc bên cạnh lo lắng nói Lãnh Huyết Sương vẻ mặt trầm ngâm hoàn toàn không đem lời của Ni Khắc nghe vào tai,Ám Dạ bên cạnh đặt tay lên vai Ni Khắc lắc đầu. Chủ nhân lúc này,dù là ai cũng không khuyên nổi đâu. Lisette bên cạnh nhíu mày,đây là nơi Lãnh Huyết Sương cho "hắn" ở sao? Xem ra đối đãi cũng tốt quá nhỉ,sau tất cả những gì hắn đã làm, như vậy ổn nhỉ...khẽ cười lạnh một cái,ánh mắt rơi lên người con gái trên xe lăn.-Boss,tìm được rồi! Cô ta đang ở tầng 3 phía Tây-Ni Khắc vui vẻ nói Ánh mắt cô thoáng xuất hiện tia sáng,nhanh như không tồn tại. Chậc một cái,khẽ phất tay mọi người theo lệnh cô tiến lên tầng 3. Cạch!-Thả đứa trẻ ra mau! Lãnh Băng Băng!!- Lãnh Huyết Sương gằn giọng -Mơ tưởng!-Lãnh Băng Băng cười lạnh nói Lãnh Băng Băng bây giờ không còn hình dáng cao cao tại thượng nữa. Cô ta cả người toàn là vết thương và máu tươi,trong ngực còn ôm lấy một cục khăn. Lãnh Huyết Sương lo lắng hơn khi nghe tiếng khóc của đứa trẻ trong lồng ngực của Lãnh Băng Băng-Hahaha,Lãnh Huyết Sương lo lắng lắm đúng không?! Aiya,cô biết không đứa bé này thật sự rất đáng yêu đấy. Đáng yêu như vậy,tôi thực chán ghét nó tới tận xương tủy. Theo pháp lý nó là cháu tôi đấy,người dì này nên làm gì với đứa cháu bé bỏng này đây-Lãnh Băng Băng như điên cuồng Lãnh Huyết Sương sợ hãi không dám tiến lên,cô chỉ sợ Lãnh Bâng Băng sẽ điên lên mà muốn đồng quy vu tận với đứa bé. Không,không tuyệt đối không thể! Cô bần thần,sợ hãi run người-Làm ơn! Cầu xin cô đừng làm hại đứa bé,tôi sẽ làm tất cả..-Lãnh Huyết Sương gục đầu thều thào-Tất cả? Haha,vậy cô hãy quỳ xuống lạy tôi!-Lãnh Băng Băng gào lên-Cô điên rồi,Lãnh Băng Băng!!!-Trần Tích Phong gằn giọng-Ha,anh không có quyền phán xét tôi Tích Phong! Tôi yêu anh nhiều như thế,cuối cùng anh lại chọn cô ta! Cô ta thì có gì tốt?! Tôi cũng tốt vì sao anh lại không nhìn tôi mà chỉ nhìn cô ta???-Lãnh Băng Băng gào lên Trần Tích Phong nhíu mày,,Nam Cung Thiên sớm đã rút súng chĩa về phía Lãnh Băng Băng. Họng súng đen sâu hun hút nhe một lời nguyền làm con người ta điên dại. Sora đứng gần đó,thầm liệt Lãnh Băng Băng vào án tử hình. Lãnh Huyết Sương trên xe lăn đổ người xuống,chân cô không cử động vậy là quỳ xuống chân Lãnh Băng Băng-Sương?!-Nam Cung Thiên bất ngờ lên tiếng Anh ngạc nhiên nhìn cô gái cao ngạo kia đang quỳ xuống chỉ mong bảo vệ an toàn được cho đứa trẻ. Không bằng lòng muốn kéo cô dậy-Đừng động vào tôi! Lãnh Băng Băng,cô hài lòng rồi chứ?-Lạn Huyết Sương nói-Dập đầu trước tôi!-Lãnh Băng Bằn nói-Sương!-mọi người sợ hãi Cộp Cộp Cộp cái trán nhẵn bóng giờ sưng lên,bắt đầu có vết sướt. Nhưng cô lại hoàn toàn không quan tâm tới nó,liên tục dập đầu từng tiếng dập đầu vang lên và cô không cho phép ai dừng mình lại. Lãnh Băng Băng nhìn cô dập đầu càng cười điên cuồng. Cục thịt nhỏ trong tay cô ra khóc càng to hơn,như thể nó biết mama đang bị người ta bắt nạt vậy. -A! Phiền quá,chết đi!-Lãnh Băng Băng gào lên tay như muốn ném cục thịt nhỏ ra ngoài ban công-Đừng! Làm ơn đừng!!!!-Lãnh Huyết Sương sợ hãi gào lên muốn chạy tới Chỉ là đôi chân không cử động,cô chỉ có thể gào tê tâm liệt phế người đằng sau cũng sợ hãi muốn xông lên. Cục thịt nhỏ trong khăn từ lòng của Lãnh Băng Băng rơi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương