Cướp Ngôi Nữ Chính, Nữ Phụ Ta Tỏa Sáng
Chap 128+129
Chap 128: Nỗ lựcLãnh Huyết Sương hét kên đau tới tê tâm liệt phế,hốc mắt lưu chuyển giọt nước mắt long lanh lã chã rơi từ gương mặt trái xoan nhỏ nhắn. Lãnh Băng Băng nhìn cô thống khổ cười như điên dại,xoay người muốn nhảy xuống. Dù có điên, cô ta cũng hiểu chết còn thoải mái hơn là rơi vào tay của Lãnh Huyết Sương lúc này-Nghĩ cũng đừng nghĩ! Bắt lấy cô ta!!!!-Lãnh Huyết Sương điên cuồng gào lênLisette bên cạnh,nhíu mày thầm vận chút năng lực. Bàn tay dấu trong ống tay áo hiện lên nếp nhăn thiếu sức sống,chỉ là vừa xong cả người Lãnh Băng Băng cứng đờ ngã ra đằng sau thành công bị người của Lãnh Huyết Sương tóm được. Cô ta sau lấy lại được ý thức liền điên cuồng giãy giụa liều chết muốn thoát ra nhưng vô ích. Người của Lãnh Huyết Sương huấn luyện 7 năm,há có thể đơn giản? Chế trụ được Lãnh Băng Băng,Lãnh Huyết Sương đau đớn đến chết lặng,cảm giác như trong tim bị khoét một mảng lớn đau đớn nghẹn ứ không thể nói nên lời.-Oe.....oe....oe-tiếng trẻ con khóc vọng lên từ tầng dưới-Cái gì?!- cả Lãnh Huyết Sương cùng Lãnh Băng Băng kinh hãiLãnh Huyết Sương như vớ được phao khi sắp chết đuối được Trần Tích Phong đỡ lên xe lăn dùng tốc độ nhanh nhất mà đi xuống tầng hai. Càng đến gần tiếng trẻ con càng rõ ràng,trái tim cô như lơ lửng treo ngược nơi cổ họng-oe....oe...oe....-tiếng khóc trẻ con vọng từ căn phòng trước mắtKhông do dự,Lãnh Huyết Sương đẩy cửa xông vào bên trong ánh mắt cô ngạc nhiên nhìn người đàn ông đang bỡ ngỡ nâng niu. -Cục thịt!!!!-Lãnh Huyết Sương vui mừng thốtÂu Dương Ngạo quay người,chầm chậm bước đến gần cô ngơ ngác trao cục thịt nhỏ lại vào lòng cô. -Cảm ơn! Cảm ơn! Cảm ơn! May quá rồi,cục thịt...may quá...-cô vui sướng ôm chặt cục thịt nhỏCục thịt như cảm thấy cô,liền nín khóc ngoan ngoãn để cô ôm trọn vào lòng. Được một lúc cô mới ngẩng đầu lên,dịu dàng nhìn cục thịt nhỉ đang say ngủ. Vẫy tay một cái,Vương Tâm Ngọc như hiểu ý đưa một viên thuốc hình con nhộng cho cô.-Âu Dương Ngạo,để cảm ơn anh đã cứu con tôi,tôi cho anh cái này. Uống đi-cô cườiÂu Dương Ngạo vẻ mặt hơi phòng,bị mắt khẽ đánh sang chiếc ghế. Lãnh Huyết Sương cũng nhìn theo,ánh mắt cô hiện lên sự kinh ngạc. Một người đang ngồi đó,mặc trên mình bộ quần áo trắng tinh đẹp đẽ. Ánh mắt lặng hẳn đu,không phải người mà là một cái xác... đó là thi thể của Vũ Hạo. Lúc cô cho Vũ Hạo viên thuốc kia,nó sẽ làm chậm quá trình lão hóa tức phân hủy của xác vậy nên thi thể của cậu có thể giữ được 2 năm.-Anh....-Lãnh Huyết Sương nén tiếng thở dài nơi cổ họng muốn tiến lên-Đừng-Vương Tâm Ngọc tiến tới ngăn cô-từ khi cậu ấy qua Âu Dương Ngạo đã bị chứng tâm thần phân liệt giống người bình thường thôi nhưng đã không còn bình thường nữa--Vậy sao?-Lãnh Huyết Sương thản nhiên chỉ là có chút gì đó thương tiếcTận mắt thấy Âu Dương Ngạo nuốt xuống viên thuốc,ánh mắt cô trầm hẳn:nếu như vậy,việc kéo dài tuổi thọ cho anh ta sẽ là một sự tra tấn dài đằng đẵng.....-Cục thịt nhỏ thật sự rất đáng yêu nhỉ?-Sora áp tay vào lồng kính nói-Vậy à? Chỉ tiếc lại là con trai-Lãnh Huyết Sương có chút tiếc nuối đáp-Vậy tên đứa trẻ cậu đặt chưa?-Lisette bình bình đạm đạm hỏiLãnh Huyết Sương im lặng,thế là đủ hiểu cô chưa biết đặt. Mím môi,ánh mắt cô có chút lười biếng né tránh hỏi:-Không thể gọi là cục thịt nhỏ sao?--....-all mọi người(o(╯□╰)o :đó là con cô đó nha!!!!)Lãnh Huyết Sương đột ngột như nhận ra cái gì,bên sườn mắt hồng hài của cục thịt nhỏ nói-Vậy gọi là Thiên Minh đi,Lãnh Thiên Minh--Được không? Nghe có vẻ hơi...-Tâm Ngọc có chút ái ngại-Được mà! Cứ quyết thế đi,giờ đi làm giấy khai sinh thôi-Lãnh Huyết Sương quyết định nói rồi xoay người điều khiển xe lăn rời đi-Bây giờ tôi tiêm thuốc kích thích vào,cố gắng dồn hết tinh thần mà đứng lên. Ban đầu sẽ thất bại nhưng chỉ cần cố gắng đều có thể làm được-Tiêu Mặc nắm chặt qỉa đấm hướng Lãnh Huyết Sương khích lệ-Được rồi! Bắt đầu đi-Lãnh Huyết Sương phì cười gật đầu đápTring phút giây cảm nhận dung dịch lam nhạt chuyền vào hai chân,Lãnh Huyết Sương cảm nhận đôi chân như tê dần bắt đầu có chút cảm giác. Lãnh Huyết Sương nhíu mày,từ trên xe lăn chống hai tay gồng sức ý niệm mạnh mẽ thúc ép đôi chân run rẩy:phải đứng lên!-!!!!- dưới con mắt ngạc nhiên của ý tá và Tiêu MặcLãnh Huyết Sương yếu ớt đứng lên,hai chân run rẩy hơi khụy vào nhau tay nắm chắc vào thành lan tập luyện tìm điểm tựa. Cô vui mừng,nhìn đôi chân của mình dù đang yếu ớt nhưng đã đứng lên được! Bỗng cả đôi chân vô lực loạng choạng làm cô nghiêng người muốn ngã. -Cẩn thận!-Sora kinh hách xông tới ôm lấy côCả người cô dựa vào lồng ngực thanh niên tầm 18 tuổi,cảm nhận mùi hoa lavender dịu dàng trên người cậu Lãnh Huyết Sương mỉn cười-Cảm ơn-cô nói-Ân-Sora đápCậu đưa cô ngồi lại trên xe lăn,Lãnh Huyết Sương nhíu mày tay thử dừng lực đập thật mạnh vào đôi chân của mình. Không quá đau đớn,nhẹ nhàng ngứa lạ cứ như bị kiến cắn nhưng có chút cảm giác làm cô vui sướng.-Được rồi,tập thêm chút bài trị liệu sau đó nghỉ ngơi! Mai chùn ta lại tiếp tục-Tiêu Mặc ghi gì đó lên bệnh án nói-Được-Lãnh Huyết Sương gật đầuCô không vội,cô hiểu dụng tốc là bất đạt,không nên nóng vội. Được Sora đưa vào phòng,cô áp mắt vào gối mềm mín môi trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Trần Tích Phong. Thực sự người kia rất quen,chỉ là dù có cố nhớ đến thế nào cô cũng không thể nào nhớ được người kia là ai? Tại sao trái tim cô như thắt lại khi nghĩ đến người ấy? Còn có,lúc mới tỉnh dậy cô nghe trong đầu vang lên giọng nói lạnh lão đau thương như chết lặngĐừngcốnhớgìvềTrần Tóchh Phong,càngnhớchỉcàngđaukhổ thôi. Lãnh Huyết Sương nhắm nghiền mắt lại. Có gì đó thôi thúc cô phải nhớ lại,nhưng lí trí của cô lại cứng rắn ngăn chặn nói rằng:tuyệt đối không được nhớ. Cô là một người đung lí trí lên đầu vì vậy,cô chọn nghe theo lí trí...Chap 129: Âu Dương Ngạo đáng thương hay đáng ghét?Trần Tích Phong đứng ở bên ngoài lan can bệnh viện,ánh mắt lam xa xăm nhìn bầu trời. Cứ ngẩn người,tiếng bước chân cộp cộp vang đằng sau lưng-Một điếu không?-Sora đưa bao thuốc lá hướng Trần Tích Phong-...Cảm ơn-Trần Tích Phong cười rút một điếu rồi bắt đầu châm thuốc Phù Hai đợt khói xám ngắt tỏa ra rồi tan dần trong không khí. Ánh mắt Trần Tích Phong mơ màng,môi bạc hé mở,đợt khói trắng tan dần mờ nhạt-Cậu không ghét tôi sao?-Trần Tích Phong gạt tàn thuốc xuống hỏi-Anh đề cao tôi quá rồi,đơn giản là tôi kiềm chế bản thân tốt hơn Nam Cung Thiên thôi-Sora nhún vai vẻ bất cần Đến khi điếu thuốc tàn,Sora vứt điếu thuốc dưới chân nghiềm nát rồi thản nhiên đút tay vào túi quay đi. Trần Tích Phong thở dài,tự dập tàn thuốc ánh mắt mông lung nhìn xa xăm-Phong,nếumộtngàyemgiànua xấuxí,anhcócònthíchemkhông?-côhỏi-Ngốc này,toànlothứgìkhông. Đươngnhiênlàanhvẫnyêu em-anh cườibúngtráncômộtcái-còn em? Nếu anhlàchuyệngìcólỗi với em,emvẫnyêuanhchứ?--hehe,cáinàycòntùytâmcủabảncônươnga! Nhưngnếurội qus lớnemsẽgiậnmàquên bẵng anhđấy?-côgiơnắmđấmvẻ uy hiếp-nhưngemtindùemcóquênanh,anhvẫnsẽkhiếnemyêuanhđúngchứ?!-Được!-anhphìcườigậtđầu Hứarồi nhé- haingón út ngoắc vàovới nhau Đúng vậy,anh đã hứa...chỉ là khó quá Sương. Trái tim anh như không thể đập khi em dùng ánh mắt lạnh lùng ấy nhìn anh,em né tránh anh,thân cận với người khác ngoài anh...ah,thật khó chịuĐiếu thuốc tàn rụi,anh dẫm nát nó. Cô từng nói,cô ghét men rượu nồng mà đắng chát,chẳng biết khi nào anh lại có thói quen uống rượu vào đêm để thư giãn. Cô nói,mùi thuốc lá nặng nồng mà đắng cay, nhưng khi rít chút mùi thuốc lá đầu óc mụ mị làm anh thoải mái hơn nhiều..... Trong căn phòng lớn,có hai thân ảnh dựa vào nhau. Ánh mắt nam nhân nhắm nghiền,cố cảm nhận chút hơi ấm từ người kia. Người kia,đáng buồn thay đã không còn thở màu da trắng bệch không chút huyết sắc. Là một cái xác.-Hạo,em đói bụng chưa? Được rồi! Anh đi nấu cơm ha-Âu Dương Ngạo gượng cười nói Người kia lặng thinh,mái tóc khẽ bay khi những cơn gió thoáng lùa nhẹ. Âu Dương Ngạo mỉm cười dịu dàng,cố gắng vì người kia làm một bữa thật ngon.-Hạo,đồ ăn không ngon sao?-...--À,hay anh bón cho em ha?-Thôi vậy,nếu em không muốn ăn cũng được. Có lẽ do anh nấu không ngon-Hạo,hôm bữa anh thấy một bộ quần áo rất hợp với em. Anh đã đặt mua,anh thực muốn thấy em mặc nó-Hạo,em mệt chưa? Chúng ta đi ngủ nhé,để anh bế em vào Nằm trên chiếc giường lớn,anh ôm chặt người kia vào lòng. Như thể muốn truyền hơi ấm từ thân nhiệt của mình cho cở thể lạnh ngắt của cậu. -Hạo,anh muốn em quá--Hạo,đừng giận anh không làm gì đâu-Hạo,ngủ thôi....-Hạo, anh không ngủ được,anh sợ..-Hạo,anh đã làm điều không tốt với em và Sương,anh sợ cô ấy và Hàn Nhiên không bỏ qua cho em và anh-Hạo,anh yêu em nhiều. Anh sẽ bảo vệ em-Hạo,anh muốn nghe giọng em...-Hạo,mở mắt ra đi-Hạo,anh yêu em rất nhiều,bằng tất cả mọi thứ của anh--Hạo,anh yêu em. Anh gọi em là vợ nhé? Chúng ta sẽ kết hôn,thật tuyệt-Vợ à,em có yêu anh không?-Vợ à,sáng nay nắng đẹp lắm em có muốn ra hóng không?-Vợ ơi,em mặc bộ đồ này rất đẹp-Vợ ơi,anh yêu em-Vợ ơi,em có thể mở mắt ra không?-Vợ ơi, anh muốn thấy em cười-Vợ ơi,.... 2năm ,độc thoại một mìnhÂu Dương Ngạo loanh quanh trong căn biệt thự rộng lớn chăm sóc cho di thể của Vũ Hạo. Hai người,à không là một người và một thi thể. Cùng ăn cùng ngủ,và cùng có một đám cưới và không có bất cứ sự chúc phúc nào. -Âu Dương Ngạo,dừng lại đi!-Lãnh Huyết Sương gằn giọng nói Âu Dương Ngạo quỳ dưới chân cô,dập đần đã hơn 15' rồi,trán đã sưng và rướm máu. -Cầu xin cô,hãy cho tôi loại thuốc ấy-Âu Dương Ngạo lại dập đầu giọng tha thiết cầu xin-Anh điên rồi sao?! Vũ Hạo đã chết rồi! Tôi cho anh viên thuốc ấy là để abh có thể ở bên di thể của cậu ấy lâu hơn đôi chút,chứ không phải là để anh coi cậu ấy là một người còn sống!-cô lạnh lẽo nói-Không phải! Cậu ấy còn sống,vợ tôi cìn sống chỉ là đang ngủ mà thôi. Thế nên tôi cầu xin cô,làm ơn hãy cho tôi viên thuốc ấy,dù có phải trả cái giá lớn thế nào-Âu Dương Ngạo điên cuồng phản bác-Nếu đã qủa quyết như vậy,anh hãy ôm cái xác của Vũ Hạo mà đợi nó mục rữa đi!-Lãnh Huyết Sương nói phất tay liền có người đuổi Âu Dương Ngạo ra ngoài-Tiểu thư,mưa rồi-Ám Dạ nói-Anh ta vẫn ở đó sao?- cô chống nạnh đi gần về phía cửa sổ hỏi-Thưa,vâng-Ni Khắc cung kính đáp Cô không nhìn nữa,ánh mắt lạnh băng cố nhích từng bước khó nhọc đi về phòng. 2 tiếng sau-Tiểu thư Âu Dương Ngạo ngất rồi--Chậc,đúng là cứng đầu. Đem anh vào trong gọi cho Tiêu Mặc đi-Lãnh Huyết Sương nói-Vâng-Ni Khắc cung kính nhanh nhẹn dời đi-Ốm ,sốt cao-Tiêu Mặc nói-Chăm sóc đi,có gì nói tôi-Lãnh Huyết Sương ngẫm nói liền quay đi Cô đến biệt thự sắp xếp cho Âu Dương Ngạo. Nhìn xác Vũ Hạo lạnh ngắt với bộ quần áo xinh đẹp. Cô lắc đầu,phẩy nhẹ tay có mấy người cẩn thận nâng xác cậu kên lặng lẽ rời đi. Ánh mắt tím chứa tia buồn rầu, Âu Dương Ngạo đáng thương hay đáng ghét? Cá nhân cô,hắn ta đáng thương nhiều hơn
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương