Cướp Ngôi Nữ Chính, Nữ Phụ Ta Tỏa Sáng
Chap 135:Trùng Sinh?
Lãnh Huyết Sương cười lạnh nhìn Trương Tử Kì cả người đang run rẩy sợ hãi. Ánh mắt tím lạnh lẽo, nói:-Nam Cung gia chủ, vợ của ông tự giải quyết cho tốt vào- Cô cười nhạt, quay lưng đi thẳng cũng cự tuyệt Nam Cung Thiên muốn đưa cô về. Nam Cung thiên nhìn Tự Nhu Tình ngất dưới đất thực chỉ muốn đá cô ta vài phát cho hả giận. Mất bao lâu anh mới cưa đổ được Sương nhi vậy mà, hazzi!!!! Lãnh Huyết Sương vẫy vẫy tay, một chiếc taxi dừng lại bên cô mở cửa xe ngồi vào nhắm mắt dưỡng thần.-Làm ơn đưa đến phố XX, đường YY căn biệt thự 0411-cô nói với tài xế Lãnh Huyết Sương thực sự không có giận Nam Cung Thiên,tình cảm của cô cũng không thể vì một trò trẻ con thế này mà lung lay, chỉ là cô vẫn có chút giận dỗi đối với Nam Cung Thiên, thực ra nếu anh ấy nói ngay từ đầu cô sẽ không để bụng chuyện này. Chỉ là, Nam Cung Thiên lại không nói. Lúc Lãnh Huyết Sương đang ngẩn ngơ nghĩ ngợi thì xe đã đến biệt thự Hoàng Vân của cô, trả tiền xe cô thơ thẩn vào nhà. Vừa vào nhà đã ngửi được mùi bánh ngọt thơm lừng, ánh mắt khẽ lóe lên tia sáng lấp lánh. Mùi vị này, thực sự rất quen tựa như đã nhận thấy cả tỉ lần rồi. Cô tò mò đi vào bếp, thấy bóng lưng cao ráo đang đưa về phía cô, mái tóc bạch kim khẽ lay động.-Tích Phong?-Lãnh Huyết Sương hô-À, Sương em về rồi sao? Lại đây thử bánh đi-Trần Tích Phong mỉm cười dịu dàng nói Lãnh Huyết Sương lúng túng ngồi xuống bàn ăn, khẽ nuốt một ngụm nước miếng khi nhìn thấy miếng bánh ngọt vị trà xanh xinh đẹp. Thật là hoàn hảo a,đến một người kén đồ ngọt như cô nhìn mà cũng muốn chảy cả nước dãi. Nhanh nhẹn ăn một miếng, vị ngọt dịu kích thích vị giác của cô làm hai mắt Lãnh Huyết Sương sáng ngời, ngon a! Qủa thực, Trần Tích Phong mà không đi làm đầu bếp chính là uổng phí của trời. -Ngon chứ?-Trần Tích Phong tay chống cằm cười hỏi-Ngon!Yêu chết mất-cô đáp lại không chút nghĩ ngợi Bầu không khí đột ngột yên lại, Trần Tích Phong nhìn Lãnh Huyết Sương lúng túng cúi đầu bỗng nhớ lại ngày trước cô cũng nói câu ấy với anh nhưng không có sự xấu hổ và xa lạ như bây giờ. Thoáng nghĩ, ánh mắt băng lam nhợt nhạt một dấu vết ưu thương. Lãnh Huyết Sương không nhận thấy sự ưu thương đó, chỉ thấy cô lúng túng một hồi thì Ni Khắc từ ngoài chạy vào-Lão đại thân yêu!!!! Có tin này- Lãnh Huyết Sương ngẩng đầu, sau đó ánh mắt hướng lên lầu cùng Ni Khắc đi lên. Trần Tích Phong vẻ mặt lạnh tanh nhìn miếng bánh trà xanh mới ăn được một góc nhỏ, Nếu là ngày trước, Sương tuyệt đối sẽ nói:-Anh ấy là người nhà Rồi để anh cùng ở bên san sẻ công việc với cô ấy, còn bây giờ thì cô ấy chỉ dành cho anh sự xa lạ cùng phòng bị,anh không cách nào trách được cô vì trong trí nhơ của cô đã không còn anh nữa. Bàn tay khẽ siết chặt lại thành quyền,gân xanh nổi lên.-Ara? Trần thiếu gia sao lại ngồi đây với chỗ bánh kem này?-một giọng nói giễu cợt vang lên Ánh mắt Trần Tích Phong hoàn toàn là một mảnh lạnh lẽo,trong đôi mắt băng lam phản chiếu hình ảnh thiếu niên đến gần-Sao không nói gì? Chuột tha mất lưỡi rồi à?-Sora cười đến vô hại-Không cần cậu lo!-Trần Tích Phong nhạt giọng nói-Thôi vậy-Sora cười nhún vai Chỉ thấy cậu đến gần lấy chiếc nĩa khi nãy Lãnh Huyết Sương ăn mà cắm xuống miếng bánh ăn dở gặm một miếng to. Sau đó chèm chẹm cái miệng ra chiều đánh giá-Ngon thì ngon thật nhưng mà vô dụng thôi, Sương sẽ chẳng bao giờ thích anh nữa đâu-Sora cười lạnh-Đây không phải là chuyện của cậu- Trần Tích Phong không kiên nhẫn nói Bỗng cánh tay truyền đến một trận đau nhức, ngay tức khắc anh xoay người vung một cú đấm muốn công kích Sora. Chớp mắt lại bị Sora dùng tay khác bao lấy chặn lại, chỉ thấu ánh mắt xám tro lạnh lẽo-Tôi không cần biết Sương ngày trước yêu anh bao nhiêu, sâu đậm thế nào .Chỉ cần biết giờ trong mắt cô ấy anh chỉ là một người xa lạ ở nhờ không hơn không kém, trong kí ức của cô ấy anh vốn không hề tồn tại. Thứ không biết trân trọng mất rồi đừng có mà hối tiếc, đừng để cô ấy phải nhớ lại đoạn kí ức đau buồn kia!-nói xong cậu quay người lên tầng Trần Tích Phong cúi đầu nhìn không thấy sắc mặt, chỉ thấy anh đứng ngẩn người hồi lâu rồi cầm khay bánh còn nguyên chiếc bánh lớn ném vào thùng rác-Cháu thấy có mùi bánh kem mà!đâu mất rồi?-Thiên Minh từ bên trọng chạy vào hỏi-À,Thiên Minh hả cháu? Bánh là chú làm hỏng, để lúc khác làm một cái khác ngon hơn cho cháu ăn nhé?-Trần Tích Phong khôi phục vẻ dịu dàng nói-Vâng ạ!-Thiên Minh gật đầu vui vẻ Nó rất rất thích sự dịu dàng ôn nhuận của Trần Tích Phong, hơn nưa chú này nấu ăn rất ngon lại còn thích mẹ của nó nên luôn chiều nó. So với Sora và Nam Cung Thiên, nó thích Trần Tích Phong hoàn hảo không tì vết hơn.-Sao?Có tin gì?-Lãnh Huyết Sương hỏi Ni Khắc xoay người đóng cửa phòng lấy trong túi một xấp tài liệu, cung kính đưa cho cô nói:-Lãnh Băng Băng đã chết--Chết?Chết thế nào?-cô hỏi-Dạ, bị lăng nhục đến chết. Trước đó cũng đã nếm đủ tất cả mọi loại cực hình của ta-Ni Khắc cung kính đáp-Được rồi-cô gật đầu phất tay Đợi Ni Khắc đi ra ngoài, cô mới nhìn xấp tài liệu báo cáo. Thực ra cô không nhớ Lãnh Băng Băng là ai, chỉ biết cô ta là nữ chính nhưng lại muốn hại con của cô, điều này không thể tha thứ! Một cơ thể trong phòng tối tăm khẽ nhúc nhích, chỉ thấy cơ thể lao tới bàn uống nước uống ừng ực. Rồi ngạc nhiên tột độ nhìn mình trong gương, khuôn mặt trong đêm tối khẽ cười nhếch môi cười
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương