Cướp Ngôi Nữ Chính, Nữ Phụ Ta Tỏa Sáng
Chap 136: Ngày Ấy Em Từng Nói Yêu Anh
Tácgiảmìnhcóđôilời. Thựcrabộtruyệnnàykhôngchỉdừngởxuyênkhôngmàcòncótrọngsinhtutiênsinhtử,nhưngmìnhđãtựloạibỏ. Rấtxin lỗi vìlàmmọingườihiểulầm,namchínhchỉcó 3 ngườimàthôi. Mìnhkhôngmuốnchonữchínhquáđatâm,hơn nữa nếucóhứngthúmìnhsẽviếtbộnguyêngốccủatruyện,đólàtiền kiếp. Vàchắc chắn,khôngcódroptruyệnđâu. Lãnh Huyết Sương thở dài, kí ức trong đầu cô loạn thành một đoàn. Có những khoảng sương mùi trong kí ức,dù muốn tản đi vẫn đặc lại ở đó không thấy được gì. Đặt lại xấp tài liệu lên bàn, Lãnh Huyết Sương nhíu mày có chút bất lực mà đi ra khỏi phòng. Vừa xuống tầng cô liền hướng nhà bếp mà đi tới. Chỉ là, lại làm cô thất vọng vì chiếc bánh ngọt vị trà xanh đã không còn ở trên bàn nữa. Chỉ còn Trần Tích Phong vẻ mặt âm trầm không biết đang nghĩ -Chiếu bánh đâu rồi?-Lãnh Huyết Sương đến gần hỏi Trần Tích Phong đột ngột ngẩng đầu, đứng dậy nâng tay ôm trọn Lãnh Huyết Sương vào lòng. Lãnh Huyết Sương ngạc nhiên, nhanh chóng đẩy Trần Tích Phong ra-Làm cái gì vậy?!-cô nghi hoặc hỏi-Anh...-Trần Tích Phong lên tiếng rồi ngậm ngừng Nếu là ngày trước, cô nhất định sẽ dang hai tay lên ôm lại anh giọng nói sẽ lo lắng hỏi:sao vậy? Chứ không phải vẻ nghi hoặc phòng bị mà xa lạ ấy.-Woa! Tốt quá Sương! Gặp cậu ở đây chúng ta đi chơi đi!-Sora đột ngột xuất hiện-Hả?À...ừ..được!-Lãnh Huyết Sương gật đầu rồi đi cùng với Sora Để lại một mình Trần Tích Phong một mình trong phòng bếp, trên sàn nhà bóng loáng đổ xuống hai bóng người. Trần Tích Phong ngẩng đầu nhìn Vu Hàn Nhiên cùng Vương Tâm Ngọc khoanh tay để trước ngực-Sao? Đau đớn chứ Trần thiếu- Vu Hàn Nhiên cười lạnh nói Vương Tâm Ngọc không có ý kiến,chỉ nhìn biểu tình vô tâm cười lạnh của cô là đủ hiểu. Trần Tích Phong nhíu mày,địch ý của Vu Hàn Nhiên không chút nào che dấu. Trong ngực ẩn ẩn khó chịu nhưng chẳng thể nào phản bác. -Bơ tôi cũng được. Chỉ là tôi khuyên anh đừng cố khiến Sương thích anh nữa. Giờ cậu ta có Nam Cung Thiên và Sora là đủ rồi,không cần kẻ tổn thương mình- Trần Tích Phong ánh mắt băng lam nhiễm vẻ lạnh lùng, như nhớ cái gì ánh mắt lại trở nên dịu dàng nói:-Đây là điều Sương muốn,cô ấy sẽ vẫn yêu tôi- Nói rồi chưa kịp để Vu Hàn Nhiên phản ứng liền quay đi. Vu Hàn Nhiên nhíu mày,không đúng hơn là Lisette. Thực ra cô cũng không tính là chán ghét Lãnh Huyết Sương. Dù sao thất bại không hẳn là lỗi của cô ấy. Hơn nữa,Lãnh Huyết Sương bị dằn vặt cũng không kém cô là bao. -Sao vậy? Hàn Nhiên-Vương Tâm Ngọc vỗ vai hỏi-À...không có gì-Lisette đáp Dấu tia lạnh lùng sau đáy mắt, Lisette thản nhiên quay đi hướng về phòng mình. Ở khu vui chơi giải trí-Mami! Người xem-Thiên Minh vui vẻ nói Trên tay nó là một cái kẹo bông gòn màu xanh lá trông đáng yêu vô cùng. Cộng thêm đôi mắt tím trong vắt và gương mặt bánh bao núc ních thịt làm bé càng dễ thương. Lãnh Huyết Sương khẽ cười,trả tiền cho người bàn hàng cùng Sora dắt Thiên Minh đi chơi. Chủ yếu là Thiên Ninh kéo cô đi,dù sao Lãnh Huyết Sương đến khu vui chơi chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mà lần nào đến cũng là thị sát đầu tư không có chơi đùa.-Chậm thôi-Lãnh Huyết Sương gọi với-Vâng!- Thiên Minh hồ hởi đáp rồi chạy đi Sora đứng bên cạnh Lãnh Huyết Sương cười,chỉ lên đu quay cao ngất trước mắt nói:-Chúng ta chơi trò đó đi?- Lãnh Huyết Sương đầu gỗ,sau có thể phát hiện tâm tình của Sora,chỉ trúc trắc gật đầu cùng Sora mua vé đi lên. Sora nhìn vẻ mặt Lãnh Huyết Sương chăm chú nhìn ra bên ngoài khẽ cười. Thực ra,đu quay này có một truyền thuyết nếu cùng ở đỉnh cao nhất của đu quay viết tên hai người vậy tình yêu sẽ được thần bảo hộ. -Sương,chúng ta khắc tên mình đi!--A...? cũng được-Lãnh Huyết Sương cười đáp Đợi khi hai người khắc xong cũng đã là lúc đu quay dừng ở vị trí cao nhất. Màu xám tro tring mắt Sora trở nên mê muội,ước gì thời gian lúc này có thể ngừng trôi. Chẳng biết từ lúc nào,bất tri bất giác cậu đã yêu cô. Càn yêu càng lún sâu không thoát ra được,mà khờ khao là chính bản thân cậu lại không có cự tuyệt cũng chẳng muốn thoát khỏi đoạn tình cảm đơn phương này. Tách Sora từ từ lùi lại cười hối lỗi với Lãnh Huyết Sương-Xin lỗi,hậu đậu quá-Sora nó-Không việc gì-Lãnh Huyết Sương cười phất phất tay Trở về nhà đã khá muộn,Thiên Minh sớm đã ngủ say trên lưng Sora. Về nhà,đợi tạm biệt Sora xong Lãnh Huyết Sương mới về phòng. Ánh mắt tím lóe lên,trước cửa là một bông lavender xinh đẹp,lạ kì hơn là những giọt sương long lanh đậu trên cánh hoa mờ ảo. Cúi người cô thấy trên cành hoa còn có một tờ giấy Quaylưng,đithẳngrasânmườibước. Lãnh Huyết Sương bị thu hút làm theo. Ra ngoài sân vườn,một bữa ăn với ánh nến lãng mạn làm cô giật mình. Vẫn ngoan ngoãn ăn xong,Lãnh Huyết Sương tựa hồ đã biết ai là người làm trò này rồi Ănngonchứ? Monglàemthích,giờvậnđộngmộtchaut. Trêncànhcâycàosaulưngởđỉnh caonhấtcómột món quànho nhỏ Lãnh Huyết Sương mấy hai mươi phút mới leo được lên đỉnh. So với ngày trước quả thực là yếu đi nhiều lắm. Trên đỉnh cây,ánh trăng đêm nhàn nhạt tỏa ra mê người,địa điểm thích hợp để ngắm trăng. Tờ giấy tring tay nương theo ánh trăng hiện lên dòng chữ mờ Uốngchútrượuvangnhé? Lãnh Huyết Sương nghi hoặc nhìn li rượu,đây là rượu vang táo cô thích nhất nhưng chẳng có ai biết sở thích này cơ mà? Bảnviolonnàymonglàem thích. Đượcrồi! Anhcómộtmảnhgiấyở 'đó',em tìmnóhộanhha Lãnh Huyết Sương ngạc nhiên,cố gắng trèo xuống cây. Ngơ ngơ ngẩn ngẩn này mà cũng tìm được một tờ giấy gấp ngay ngắn. Này chính là nơi nào? Sao lại quen thuộc đến thế.? 1.Anhmuốnnóivớiemđiều này,nhìnsangsố 5 nhé2.Câutrả lờiởsố 83.Đừng vộinhìn vàosố 9 đi.4.Bình tĩnh nhìnvàosố 6 nào5.Hãynhìnvàosố 2 đi6. Tiếntớisố 10 nào!7.Anhyêuem8.Điềuanhmuốnnóilàởcâu số 39. Chờ đợi làhạnh phíc,hãynhìnsố 4 nào10.Lầncuối,thềđấy. Hãynhìnsố 7 đi. Lãnh Huyết Sương đầu gỗ đến thế nào vẫn sẽ làm theo và lọt vào mắt là ba từ "anhyêuem". Từ lúc nào một đôi giày da lọt vào mắt cô, Lãnh Huyết Sương ngẩng đầu nhìn đóa lavender trước mắt-Sương nhi,anh yêu em- Sau lưng vút lên những đợt phái bông màu sắc. Chỉ thấy đôi mắt Lãnh Huyết Sương thoáng trầm. Từ xa thấy đôi môi cô mấp máyrồi quay đi không ngoảnh lại. Trong màn đêm,những đợt pháo bông lả tả rơi phá lệ hoa mỹ mà chất chứa bi thương. "....thựcxin lỗi..." Trần Tích Phong nhìn đóa lavender trên tay,đầu gối quỳ gục trên làn cỏ xanh. Nước mắt từ từ lăn trên gò má. Đau,thực sự rất đau. Nếu là ngày trước,cô nhất định sẽ khóc lên vì vui sướng và hạnh phúc chứ không phảu là anh khóc. Haha,thực là giễu cợt làm sao....TrầnTíchPhong,thực xin lỗi ngườitôithíchlàNamCungThiên. Sương,ngày ấyemtừngnóiyêuanh.́
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương