Cướp Ngôi Nữ Chính, Nữ Phụ Ta Tỏa Sáng
Chap 140:Mất Trí Nhớ
Trong căn phòng kiểu nhật rộng lớn, một cô gái băng bông trắng tinh lẳng lặng nằm ngủ. Trên dung mạo động lòng người kia lại có cái nhăn mày suy tư làm người ta tiếc thương tiếc thay cho cô.-Ưm...?-cô gái nhúc nhích người Ánh nắng mai chiếu vào hàng mi đen thanh tú,đôi mắt tím hé mở long lanh như cẩm ngọc. Cô khó khăn ngồi dậy, ánh mắt ngơ ngác dáo dác nhìn xung quanh. Một người con trai với mái tóc bạch kim bông xù như đám mây chạy ùa vào ôm lấy cô-Tốt quá rồi...cậu tỉnh là tốt rồi,bác sĩ đã nói cậu không thể tỉnh lại nữa. Nhưng không sao, tôi đã cho tên lang băm kia chết không toàn thây Dám trù ẻo cậu,sao tôi để yên được kia chứ!-người kia nói vừa siết chặt cánh tay ôm cô-Câ..cậu là ai vậy?-cô hỏi Trong đầu lúc này chỉ có một khoảng trống rỗng, đây là đâu?người này là ai?Trên hết cô là ai? Bây giờ trong đầu cô một chút kí ức cũng không còn sót lại hoàn toàn trống rỗng. Người kia đầu tiên là bàng hoàng rồi lo lắng hốt hoảng hiện rõ nơi đáy mắt. Gương mặt của người ảy dường như rất quen, là người quen của cô sao?-Câ..cậu mất trí nhớ?-người kia run rẩy hỏi Cô cúi đầu bỗng mắt chợt lóe sáng đột ngột ngẩng đầu lên cười to-Haha, cậu ngốc thật đó! tôi đang thử trêu cậu thôi, ai ngờ cậu lại tin thật kia chứ!hahahaha Người kia yên lòng thở phào nói-Đừng trêu tôi,cậu làm tim tôi nhảy thẳng lên họng rồi đấy. Được rồi,nằm nghỉ đi tôi đi gọi bác sĩ đến kiểm tra thân thể cho cậu- Nói rồi người kia đứng dậy đi ra ngoài đóng cửa để lại một mình cô trong phòng. Cô không có nằm xuống mà đứng lên đi lại, bước chân chậm chạp rất khó điều khiển, cô nhíu mày không nói gì. Cho tới khi vị bác sĩ áo blue trắng đi vào một mình cô mới quay người lại. Một tay túm cổ lấy bác sĩ sắc mặt âm trầm hỏi:-Người vừa mời ông đến đây tên là gì? Đây là đâu?Trả lời!--Vi...vị tiểu thư này, đừng động thủ! tôi nói! tôi nói! người kia tên là Sora Takahashi,đây là nước F a!!!-vị bác sĩ bị dọa sợ kinh hô Cô thả vị bác sĩ ra để ông ta xemxét cơ thể mình, mím môi đuổi ông ta ra ngoài. Khi cô đã ngủ,vị bác sĩ run rẩy báo lại tình trạng cho Sora-Vậy là cô ấy thực sự mất trí nhớ...Sao lại không nói thật? Là không muốn mình lo lắng sao?-Sora lẩm bẩm nhìn vào cánh cửa căn phòng cô đang nằm -Huyền Minh, đói không?Ăn chút gì nhé?-Sora vẻ mặt tươi cười bước vào nói Cô ngẩng đầu mơ màng đáp ứng, thì ra cô tên là Huyền Minh sao?Không biết họ là gì nhỉ?-Lam Huyền Minh, cậu có nghe không đó. Lần trước đi chơi sao lại không cẩn thận như vậy?Lại để bị thương thế này là tôi thực sự rất lo lắng!-Sora nói vẻ âu lo cùng trách cứ Lo lắng và trách cứ là thật thế nên Huyền Minh thực không tìm ra lỗi sai nào, cô chỉ gật đầu nói rằng do bất cẩn. Tiếp tục thăm dò "mình"của trước kia như thế ảo, để người con trai ngây thơ này không phiền lòng vì mình. Chẳng hiểu sao, cô không muốn trên gương mặt này xuất hiện nước mắt,có chút gì đó không nỡ chăng?1 tuần sau Lam Huyền Minh mở tivi,ngày ngày đàm đạo với Sora làm cô sắp nổ não mất rồi! Tivi vừa bất lên đã có một tin thời sự nóng đập vào mắt cô Lãnh đại tiểu thư Lãnh Huyết Sương của đệ nhất gia tộc mất tích! Ai có thông tin xin liên hệ số xxxxxxxxxxx,đây là dung ma... Lam Huyền Minh còn chưa kịp xem hết thì màn hình tivi bỗng vụt tắt. Cô nhíu mày khó hiểu quay lại nói:-Sora,cái gì vậy? Để yên cho tôi xem tivi nào!- Sora tay cầm điều khiển ánh mắt xám tro không vui,nói:-Cậu đang bị thương không nên tiếp xúc với đồ điện tử. Ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi! Đây là lời của cậu chủ đấy- Lam Huyền Minh phồng má hờn dỗi quay đi,hứ! Tưởng làm chủ nhân của tôi thì ngon sao? Suốt ngày chỉ biết ra lệnh cấm cái này cái nọ,thấy ghét! Sora phì cười nhìn vẻ giận dỗi của Lam Huyền Minh,xoa xoa đầu cô rồi đặt một nụ hôn lên cái trán nhẵn bóng nói:-Tôi phải đi công tác một thời gian,cậu ở nhà ngoan đấy đừng khiến tôi lo lắng--Biết rồi mà! Tôi đâu phải con nít!-Lam Huyền Minh phồng má nói Có chút gì đó hơi tiếc khi không được gặp lại cậu ta. Cô đỏ bừng cả mặt,đây là...thích sao? Rồi lại tủi thân lắc lắc đầu,cô chỉ là một cô nhi được gia tộc Takahashi cưu mang thôi sao có thể thích cậu chủ như Sora được chứ?! Sora ở khu sân bay tư nhân của gia tộc ôm lấy Lam Huyền Minh nói:-Tôi sẽ về sớm thôi,cậu ở nhà ngoan nhé. Có gì cứ nghe lời Mộng La là được--Được,tôi biết rồi. Cậu mau đi đi-Lam Huyền Minh đáp Mộng La là thanh mai trúc mã của Sora,tính tình hiền hòa đối xử với cô cũng rất tốt,chỉ là cô ấy có gì đó rất giả tạo làm Lam Huyền Minh không muốn đến gần. Tại biệt thự chính của nhà Takahashi. Lam Huyền Minh đang lau cửa kính,bỗng xô nước bẩn đổ đầy lênh láng trên sàn. Lam Huyền Minh nhíu mày,ngẩng đầu lên nói:-Ai vậy? Sao không nhìn đường thế!- Mộng La một thân dầm trắng trong trẻo đứng trước mặt cô. Vênh mặt hất cằm cao cao tại thượng,Lam Huyền Minh trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo. Mộng La đến gần tát cô thật mạnh chỉ vào Lam Huyền Minh căm tức quát:-Con tiện nhân,chỉ là một thường dân kiến bọ mà dám mơ tưởng bò lên giường của Sora à?! Cô đừng có quên cô chỉ là một người hầu thôi! Đừng có chim sẻ muốn bay làm phượng hoàng,người xứng đôi với Sora chỉ có thể là Mộng La này!- Lam Huyền Minh ôm mặt,lạnh lẽo ngẩng đầu nói:-Cô nghĩ cô là cái gì mà dám đạn tôi? Trong phút chốc,khí thế của Lam Huyền Minh thay đổi. Không còn nhu hòa,thoải mái mà cao quý khác thường giống như. Mộng La mới chính là loài sâu bọ. Mộng La sợ hãi nhưng vẫn cố cao giọng,gọi mấy nam hầu đến quần ẩu Lam Huyền Minh. Lam Huyền Minh vết thương trước quả thực đã tốt lắm nhưng vẫn còn rất yếu. Lam Huyền Minh nâng chân đá bay hai nam hầu,Mộng La ngạc nhiên thì Lam Huyền Minh càng ngạc nhiên hơn. Nhìn tay của mình cô sợ hãi,đây là cô sao? Rõ ràng Sora từng bảo cô chưa từng học võ,vậy thế võ quen thuộc này là sao? Lam Huyền Minh không có nhiều thời gian để nghĩ ngợi,đám nam hầu lại xông lên. Dù cô có một thân võ thuật nhưng vẫn bị thương. Mộng La đột ngột ngã xuống,ngay lúc này một giọng nói uy nghiêm xuất hiện-Náo loạn cái gì?! Muốn làm phản sao?- Lam Huyền Minh quay lại,cúi đầu nói:-Thưa phu nhân,có chút xung đột nhỏ--Xung đột nhỏ?-Otami nhíu mày Otami Takahashi mẹ của Sora nhăn mày. Bà chỉ nhìn thấu con dâu tương lai mà mình chấm Mộng La bị Lam Huyền Minh con ở đánh đến ngất đi. Bà ngày ở trong gia tộc không tiếp xúc với bên ngoài cũng phải tức giận quát:-Hỗn láo! Có đầu tớ này dám phản lại chủ không?!--Lỗi không phải do tôi,đây là Mộng tiểu thư gây chuyện-Lam Huyền Minh bình tĩnh nói Đến cả cô cũng không biết sự bình tĩnh này từ đâu đến nữa. Giống như là đã ăn vào máu. Otami không giữ được bình tĩnh liềm sai người bắt cô ném vào chỗ chứa đồ không ăn không uống một tuần. Lam Huyền Minh cười lạnh,đây không phải muốn mạng cô sao? Được,vậy tôi chơi vớ bà. Chỉ là trong tim có chút gì đó chua xót,khi cô cần nhất Sora đã không thể ở bên cô. Không phảu là cô trách cứ gì,có thể cậu ta hoàn toàn không biết nhưng cô có chút gì đó vẫn bị tổn thương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương