Cướp Ngôi Nữ Chính, Nữ Phụ Ta Tỏa Sáng

Chap 141:Một Nơi Mà Không Ai Biết Mình



   Lam Huyền Minh ngồi bó gối trong căn phòng bẩn và đầy bụi, cô úp mặt xuống đầu gối ngăn không cho mình phát ra những tiếng nức nở. Cô thực sự rất muốn Sora có thể ở đây, ngay lúc này. Cô muốn có ai đó để dựa vào. Một hình bóng lướt qua rong tâm trí cô, tựa như chuồn chuồn nước trên mặt hồ phẳng lặng. 

     ...Em muốn dựa vào ai đó! Em mệt mỏi lắm, em còn chẳng thực sự là người con cả của Lãnh gia, thực sự em muốn rời đi, đến một nơi mà không ai biết đến mình. Nơi có những con diều chạy nhảy trên bầu trời, những con sóng vỗ lăn tăn hơi mặn chát. Ánh mắt tà ôm lấy đại dương cùng làn gió nhẹ cuốn theo hương violet dịu dàng

   Sương, đừng quá lo lắng. Tiểu Miên sinh ra trước em, nhưng sức khỏe yếu hơn nên mẹ muốn em làm một người con cả. Cố gắng lên, cuộc chiến của gia tộc đang bắt đầu

 Em không muốn cố gắng, em chỉ muốn làm một cô gái bình thường, mở một tiệm cafe nhỏ nhắn qua ngày. Đôi lúc em thực sự muốn chối bỏ cái tên này. ....Em muốn....được sống

     -Đến một nơi mà không ai biết đến mình.....- Lam Huyền Minh lẩm bẩm

     Cô đột ngột mở mắt, trên mặt có cái gì ẩm ướt. Cô đưa tay lên vuốt nhẹ, giọt nước mắt dọng lại trên tay, tròn nhỏ yên lặng.Cô đã khóc?Vì ai?Vì cái gì? Cô không hiểu.  Ngước lên nhìn cửa sổ, ánh trăng mờ ảo chiếu vào trong kho. Cô nheo mắt, thì ra mình đã thiếp đi được một lúc rồi nhỉ? Cô đứng dậy vươn vai mỏi nhức, đầu bỗng choáng váng. Ah, cái chứng đau đầu này...

  ah! Cô đột ngột nhận ra, cô không nhớ bất cứ thứ gì cả. Nhưng những thói quen kì lạ chợt đến chợt đi làm cô sợ hãi, có thực cô chỉ là Lam Huyền Minh không?Rốt cuộc, cô là ai kia chứ?!

  Cô đứng dậy đi về phía cánh cửa gỗ. Rút ra trên đầu một cái kẹp tóc màu đen đâm vào lỗ khóa. Tiếng lách cách vang lên giữa màn đêm tĩnh lặng.

  cạch

   Cửa được mở, Lam Huyền Minh bình tĩnh bước ra. Ánh mắt màu tím càng trở nên lạnh lẽo. Em ghét những người nói dối, Sora.

       1h sau

    Lam Huyền Minh quay trở về kho cũ, khóa lại cửa và nằm xuống, cô muốn nghe tiếng violin...

      1 tuần sau

   Lam Huyền Minh như thường lệ mở đôi mắt tím. Cả người cô ướt sũng, là nước lau sàn đã bẩn...oh,cô đang bị ngược đãi. Ánh mắt cô ngoan lệ nhìn những thằng hầu đang cười nhìn cô như một "gái". Cô căm ghét cái loại ánh mắt ấy, nó như một sự vũ nhục mà cô tức giận.  Mộng La, vẫn là một bộ váy trắng ngứa mắt. Cô ta đưa đến cho cô một sự bất ngờ-một chiếc tivi. Ah, không phải là cô ta tốt bụng gì đâu. Cô ta chỉ cho cô xem một tin mà thôi

   Tôi-Sora Takahishi sẽ kết hôn với tiểu thư Mộng La vào 2/5 tới.

   Lam Huyền Minh như chết lặng, hình như, hôm ấy, là sinh nhật của cô.....

  Tối hôm ấy

   Lam Huyền Minh lại mở cửa phòng, nhìn vào tòa biệt thự. Ara, Sora đã về. Cô men theo hành lang nhìn gương mặt say ngủ của cậu mỉm cười, cuối cùng là quay lưng đi. Trong màn đêm, hình như có cái gì đó tan vỡ....

  Sora mở mắt, đôi mắt xám tro nhìn trần nhà, Ah, đau đầu quá! Hình như, cậu đã gặp phải..... sau đó bị khống chế.

-Chết tiệt! Phải mau đi tìm Huyền Minh!-Sora bật dậy

  Không có, nơi này cũng không có, không có, không có bóng dáng, không, không, Huyền Minh, không thấy nữa rồi.....Huyền Minh...

     Lam Huyền Minh chạy trên lối mòn, cơ quan ám khí của gia tộc Takahashi quả nhiên không tầm thường. Cô đã bị thương, nhưng vì không băng bó nên càng nặng hơn. Cô không hiểu vì sao mình lại làm việc ngu ngốc như thế, chỉ là cô muốn chạy thật xa, thật xa  đến nơi mà khôngai biết đến mình...chăng?

    Một lần nữa cô lại ngã xuống sông, ah,sao cô lại nhớ? Chằng biết nữa. Cơ thể trôi nổi bị dòng nước cuốn đi thật nhanh và xa,mí mắt đã không còn muốn nhấc lên nữa, thật mệt mỏi. Trái tim như thủy tinh lần nữa bị một bàn tay độc ác ném đi. Vỡ rồi, vỡ tan. Và thật đau, thật đau.

    Cô-tỉnh, lờ đờ nhìn xung. Một căn nhà không lớn, cô đã trôi đến đâu vậy?

-Ara cô gái nhỏ, cháu bị thương khá nặng đó mau nằm xuống nghỉ ngơi đi-một đại thẩm tốt bụng bước vào

    Lam Huyền Minh ngơ ngác, đây là đâu?

-Cô gái nhỏ, cháu tên là gì?-đại thẩm cười hỏi

-Cháu...cháu tên là Lam Huyền Minh-Lam Huyền Minh ngập ngừng đáp

    Đại thẩm hé đôi mắt đen hiền từ nhìn cô, cười nói:

-Vậy ta gọi cháu là A Minh nhé?-

-A..?Được ạ-Lam Huyền Minh gật đầu đáp

    Đại thẩm tên là Bá Như, không có con cái. Đây là một làng nhỏ thô sơ ít ai biết tới. Lam Huyền Minh được Bá Như coi làm con, ở đó dưỡng thương. Nhìn cánh đồng đầy lúa vàng ươm, cùng cánh diều chạy nhảy trên bầu trời. Tiếng rì rào của cơn gió hòa vào mùi hương của violet dịu dàng, thoáng qua nhẹ bước trên mặt hồ phẳng lặng. Cô mỉm cười, ngồi trên ghế tựa,thi thoảng nghiêng người theo cơn gió nhàn nhạt. 

   Tiếng trẻ con chơi đùa, cô dạy bọn chúng đọc, viết, vui đùa. Ở một nơi là không ai biết mình là ai, với gió và mây.......
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...