Cướp Ngôi Nữ Chính, Nữ Phụ Ta Tỏa Sáng
Chap 142: Gặp Gỡ
Lam Huyền Minh cười xòa,nghiêng mình trên chiếc ghế tựa ánh mắt xa xa nhìn bầu trời hoàng hôn nhàn nhạt-A Minh,đến giờ ăn tối rồi đó!- Bá đại thẩm cười nói-Vâng-Lam Huyền Minh đáp Cô ngồi trên một chiếc xe lăn nhỏ,xoay lưng đẩy chiếc xe đi vào căn nhà gỗ. Mùi đồ ăn thơm nứt mũi,cô thõa mãn mỉm cười.-A Minh,vết thương ở chân thế nào rồi?-Bá mẫu cười hiền hỏi-A,đã rất tốt rồi ạ-Lam Huyền Minh đáp Bữa cơm rất ấm áp,ở đây ít khi bật tivi. Mọi thứ gần như được cách biệt hết tất cả-Minh tỷ,tỷ dạy ta học đi!!- tiểu đồng tử nói với Lam Huyền Minh Lam Huyền Minh cười đặt cuốn sách Bá mẫu đưa cho xuống bàn,nói:-Được,đem sách vở lại đây nào!- Trong ngôi làng này có rất nhiều trẻ con,chỉ là lại thiếu cô giáo dạy học. Lũ trẻ rất đáng yêu,cô rất quý bọn chúng. Lực tiếp thu cũng rất ư là mạnh 10:00 Tối,ánh trăng khuya chiếu xuống căn nhà nhỏ,Lam Huyền Minh nằm trên giường nhớ lại nụ cười ngây thơ của lũ trẻ. Cô lại cười Mẹ..mẹ! ....conđã hoàn thành bàimàVubàbàgiaorồi A ... ngoan lắm,conlàngườithừakế. Áp lực chắc chắn làrấtlớn,conphảicốgắnglênnhé Vâng! Consẽ cốgắnga...-Oh!-Lam Huyền Minh sực tỉnh giấc Cô nhìn lũ trẻ đã ngủ ngon lành bên cạnh chân cô. Giống như một đám tiểu mao mao rất đáng yêu. Lam Huyền Minh khẽ cười,bỗng nhớ lại giấc mơ vừa rồi cô lại trầm ngâm. Sao lại cảm giã như mình đã quên,quên một điều rất quan trọng. Quan trọng đến nỗi cô lại cảm thấy đau nhói ở lồng ngực-Ah..ah,thật mệt mỏi-Lam Huyền Minh thở dài Cô đỡ mấy đứa trẻ vào trong phòng ngủ. Làm việc rất cẩn thận,đơn giản ai cũng nghĩ Lam Huyền Minh cô đã tàn phế luôn ngồi trên xe lăn. Cũng không phải cô muốn dối gạt gì mọi người nhưng thực sự cô có chút..haha,mệt mỏi-A Minh,còn thức chứ?-tiếng Bá mẫu vang lên Lam Huyền Minh giật mình ngẩng đầu nói:-Ah,còn ạ- Bá Như đi vào trong phòng đưa cho cô mấy tấm ảnh. Lam Huyền Minh đón lấy,khó hiểu hỏi:-Bá mẫu,đây là?--Đây đều là trai làng chúng ta,ha hả. A Minh thân là con gái của ta lại xinh xắn như vậy ai cũng muốn có cuộc xem mắt với con đó-Bá Như cười nói-Xem mắt sao? Nhưng con...-Lam Huyền Minh ngạc nhiên nói-Ah! Con sao có thể tàn phế được kia chứ,ta thừa biết là con giả vờ-Bá Như vỗ vỗ tay trừng mắt nói Lam Huyền Minh im lặng nhìn mấy tấm ảnh,làng này gen cũng thật trội 10 người thì 9 người đẹp,một người khá. Đáng khen nhất là Kha Bất Hà,trưởng thôn làng này. Anh tài xuất chúng,hầu như mọi cô gái trong làng đều hướng tới hắn. Nhưng Bất Hà này lại khá lạnh lùng,cái này cô cũng không quan tâm. Quan tâm là sau khi cô đến đây,Bất Hà luôn đến giúp đỡ cô. Kì thực,hắn không phải không tốt chỉ là ánh mắt luôn ra vẻ nhu tình. Cô không có thích hắn nha!!!! Hôm sau-Huyền Minh!-giọng nam trầm vang lên-Oh? Kha đại ca?-Lam Huyền Minh cười xoay bánh xe lăn-Huyền Minh,nghe nói em muốn đi xem mắt?-Kha Bất Hà hỏi-Ân,trong đó cũng có hình của Kha đại ca đấy-Lam Huyền Minh nháy mắt nói Kha Bất Hà mặt hơi hơi đỏ,ôm chầm lấy Lam Huyền Minh nói:-Anh thích em- Lam Huyền Minh im lặng để Kha Bất Hà ôm,cuối cùng lạnh nhạt gỡ tay của hắn ra nói:-Em..thực xin lỗi- Kha Bất Hà siết chặt cánh tay,nụ cười bên khóe miệng có chút run rẩy nói:-Không phải lỗi của em,tình cảm vốn không thể cưỡng cầu. Nhưng anh vẫn thích em,rất thích. Nên có thể,cho anh một cơ hội không?--Ah...,Kha đại ca,anh đâu cần... thôi được,em cần thời gian để suy nghĩ kĩ về chuyện này-Lam Huyền Minh thở dài-Được,anh đợi em-Kha Bất Hà nói Anh hôn nhẹ lên trán cô một cái rồi dời đi. Lam Huyền Minh thở dài,sao phải cố chấp như thế?-Lãnh Hàn!!!! Chịu chết đi!!!-tiếng nam tử gằn lên hận thù Lam Huyền Minh nhíu mày,Kha Bất Hà đi chưa nửa bước liền dừng lại,đứng chắn cho cô-Ngươi là ai? Sao lại muốn giết tôi?-Lam Huyền Minh lạnh nhạt nói-Hahahahaha!!!!! Lãnh Hàn ngươi lại muốn giả ngủ?! Nữ nhân lại phẫn nam trang đi vào hắc đạo tạo nên huyết vũ! Dẹp gọn hết các bang hắc đạo! Bang của ta cũng là một trong những bang bị ngươi diệt trừ đấy!-tên kia điên cuồng gào to-Tôi họ Lam tên Huyền Minh,là cô nhi được gia tộc Takahashi nhận về. Không phải Lãnh Hàn mà ngươi nói đến-Lam Huyền Minh nói Trước sau gương mặt của cô không hề thay đổi,vẫn là một vẻ lạnh nhạt bình ổn. Kha Bất Hà chắn trước cô,tuy đang run lên nhưng vẫn cố chấp bảo vệ cô-Không nói nhiều!!! Chịu chết đi-tên kia gào lên-Minh nhi! Cẩn thận-Kha Bất Hà nhắm chặt mắt quát-Hết cách rồi nhỉ?-Lam Huyền Minh nhẹ giọng nói Gã lao lên cầm súng màu đen tuyền. Lam Huyền Minh theo bản năng đứng lên,nhếch môi. Tay đưa lên-Cẩn thận! Sương nhi-giọng nam trầm ấm hô lên Lam Huyền Minh ngẩng đầu,bên cạnh ánh trăng xanh,một đôi mắt mèo trong vắt như ngọc khẽ chớp. Cảm như cả một đại dương ở trong mắt hắn. Hắn,là ai vậy? Cốgắngviếtnốtchapnàychocác bạn đó Mìnhsẽcốgắnghọc,cảmơnmọi người nhiều!!!!! VĩVĩyêumọingười lắm
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương