Cướp Ngôi Nữ Chính, Nữ Phụ Ta Tỏa Sáng
Chap 143: Thân Phận
Lam Huyền Minh ngẩng đầu,đôi mắt tím trong veo như ngọc khẽ híp lại. Dưới ánh trăng xanh,bóng người thon dài từng bước đi tới. Ôm chầm lấy cô,Lam Huyền Minh ngơ ngác. Là mùi cỏ,giống như đang ở trên một thảo nguyên bao la bát ngát, có làn gió khẽ luồn vào lọn cỏ xanh mượt.-Ah! Anh là ai?! Bỏ Huyền Minh ra!!-Kha Bất Hà quát Lam Huyền Minh sực tỉnh, vẻ mặt đề phòng nhìn người kia-Anh là ai?- Người kia buông cô ra,mặc kệ Kha Bất Hà,dịu dàng vuốt tóc của cô. Lam Huyền Minh cảm giác như mình sắp bị đắm chìm vào trong đại dương xanh thẳm nơi đáy mắt của người kia.-Lại lần nữa,em lại một lần nữa quên anh-người kia thở dài nói Gã sát thủ tưởng như bị lãng quên lén lút xông lên,Kha Bất Hà vẻ mặt kinh ngạc không kịp xông lên. Khi mũi dao chỉ còn một chút nữa là tiếp cận người kia,anh ta bỗng quay người lại. Trên tay là một khẩu súng bạc Pằng Gã sát thủ trợn trừng mắt,gã chết một cách quá đột ngột. Lam Huyền Minh giật mình,lại chẳng có chút nào kinh ngạc. Giống như...giống như đã quá quen cảnh máu tươi lan tràn này.-Giết...người?!-Kha Bất Hà trợn mắt kinh ngạc hô lên Lam Huyền Minh mím môi,lạnh lùng nhìn cái xác của tên sát thủ. Cô thở dài,đứng lên trong ánh mắt kinh ngạc của Kha Bất Hà-E...em..k..không..có.tà...-Kha Bất Hà lắp bắp-Không có tàn phế,chỉ là bị thương nhẹ thôi-Lam Huyền Minh lạnh nhạt nói Ánh mắt cô nhẹ nhàng,quay lại nhìn người đàn ông mái tóc màu bạch kim với đại dương nhu hòa nơi đáy mắt-Tôi có quen anh sao?-Lam Huyền Minh nghi hoặc hỏi-Có chứ,chúng ta đã từng rất thân quen-người đàn ông mỉm cười dịu dàng xen lẫn chút chua xót Ngày trước,anh và em đã từng,phải. Đã từng.-Anh tên là gì?-Lam Huyền Minh hỏi-Trần Tích Phong-Trần Tích Phong cười đáp Khóe môi anh nhếch lên dịu dàng,xoa xoa mái tóc nâu nhạt của cô. Lam Huyền Minh nhìn Kha Bất Hà đứng ngơ ngẩn,ánh mắt tử sắc vờn lên một đường thị huyết. Kha Bất Hà cảm thấy cơ thể cứng nhắc rồi đột ngột ngã xuống bất tỉnh.-Này,nếu anh thực sự quen biết tôi. Có thể kể cho tôi về quâ khứ không?-Lam Huyền Minh hỏi Trần Tích Phong dìu Kha Bất Hà vào nhà của Bá thẩm. Anh quay đầu lại cười nói:-Nếu em muốn nghe- Lam Huyền Minh gật đầu ngồi xuống bên cạnh anh. Trần Tích Phong nhìn đôi mắt màu tím trong veo kia của cô,ánh mắt lại hiện lên tia đau lòng. -Bắt đầu từ thế giới này trước,em có tin vào xuyên không không?-Trần Tích Phong mỉm cười hỏi Lam Huyền Minh ngạc nhiên,vẫn bình thản lắc đầu. Chuyện này gần như không thể nào,nhưng các giả thiết về việc này không phải không có.-Em thực ra tên là..... Lam Huyền Minh nhốt mình trong phòng,Trần Tích Phong đem hết thảy nói lại cho cô. Bao gồm cả thân phận,quá khứ,gia đình. Có nhiều chi tiết bị hổng,là do Trần Tích Phong không tự mình chứng kiến nên không nói. Nhưng chỉ bấy nhiêu,Lam Huyền Minh đã muốn ngừng thở. Ấy vậy mà bấy lâu nay cô cứ như một con búp bê bị những con người xoay đi xoay lại. Cô cũng hiểu vì sai mình lại có một thân võ nghệ như thế,càng lí giải được năng lực có thể nhìn thấu người khác của cô. Những nghi vẫn được một chiếc chìa khá mở tung ra hết thảy,thông tin làm cô thực không muốn chấp nhận. Cô lấy ra một bức ảnh có rất nhiều người chụp chung mà Trần Tích Phong đưa cho mình. Toàn những gương mặt xa lạ nhưng cũng quá đỗi thân quen. Cô chỉ có thể nhận ra mình,Trần Tích Phong và Sora. Cô không biết phải nói gì,cô căm ghét bị lừa dối,vậy mà năm lần bảy lượt lại bị những người bên cạnh cô lừa gạt. Cô cả đêm không ngủ,viền mắt đã biến thành gấu trúc,Bá Như ngáp dài nhìn vẻ đờ đẫn của cô mà hốt hoảng đi tới hỏi han-A Minh,con không sao chứ? Ngủ không được hả? Có mệt lắm không? Ăn chút cháo nhé?- Lam Huyền Minh khẽ cười mệt mỏi lắc đầu,cô đưa Trần Tích Phong đến trước mặt Bá Như-Bá thẩm,đây là bạn của con Tích Phong,cảm ơn dì đã cưu mang con trong suốt thời gian qua,con giờ phải quay về-Lam Huyền Minh cúi người nói Bá Như nhìn thấy Trần Tích Phong trong mắt đầy sự ngạc nhiên.-P..phong ..nhi-Bá Như lắp bắp nói-Mộ Dung Hoàng Vân...-Trần Tích Phong kinh ngạc Lam Huyền Minh cũng giật mình,Mộ Dung Hoàng Vân,mẹ của chủ thân thể này...-Mộ Dung phu nhân,cháu tìm cô thật cực khổ,Sương và Lãnh Hoàng bác đã luôn mong có thể gặp lại cô-Trần Tích Phong cười nói Lam Huyền Minh cảm thấy cả người chấn động,bấu thật chặt vào hai cánh tay của Mộ Dung Hoàng Vân quát lên:-Vì sao chứ?! Rõ ràng là còn sống,tại sao lại không quay về?! Rõ ràng là còn tồn tại cớ gì lại biệt tăm biệt tích để con chỉ có cha?! Để con bị ả độc phụ kia cùng con gái của bà ta hành hạ?! Vì cái gì chứ?! Mau trả lời đi!!!-Lam Huyền Minh gào lên Nước mắt lưu chuyển trong hốc mắt lăn tròn trên má,đôi mắt tím long lanh ngập nước đầy sự đau lòng. Mộ Dung Hoàng Vân kinh ngạc nhìn chăm chăm Lam Huyền Minh,rồi thở dài,nói:-Từ lđầu ta đã thấy con rất quen,sao lại có thể giống anh ta đến vậy. Thực không ngờ A Minh lại là Sương nhi,con gái của ta- Nước mắt trên khuôn mặt thanh tú của Lam Huyền Minh khẽ rơi,cô ngạc nhiên,kia hẳn là những cảm xúc suy nghĩ của nguyên chủ. Cô khẽ cắn răn kìm nén lại những giọt nước mắt. Phải rồi,cô chính là Lãnh gia đại tiểu thư LãnhHuyếtSương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương