Trong hoa sảnh, Tạ phu nhân vốn vui vẻ trong lòng. Bà cảm thấy Giang Thiếu An quả thực rất tốt, chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng giọng điệu khi nói chuyện với nữ nhi Minh Châu cũng đủ thấy hắn thích nàng.
Điểm này đã hơn hẳn tên tiểu tử ngang bướng nhà bà. Hơn nữa, Giang phu nhân đến với thái độ khách sáo, lời lẽ đều là ca ngợi, khiến Tạ phu nhân – người chưa từng trải qua những âm mưu trong đại trạch môn – lập tức buông lỏng cảnh giác.
Nào ngờ, chuyến viếng thăm này của Giang phu nhân không phải để kết thân. Bà ta cười tươi, trước tiên khen ngợi đại công tử Tạ Thanh Lâm hết lời, rồi chuyển sang khen y phục của Tạ phu nhân, cuối cùng dẫn dắt câu chuyện đến Thẩm Minh Châu.
Cuối cùng cũng được gặp cô nương khiến nhi tử bà ta hồn xiêu phách lạc, Giang phu nhân cười lạnh trong lòng, không ai có thể cản đường nhà họ Giang.
Nghe tiếng động từ xa, Giang phu nhân chưa kịp nhìn kỹ, chỉ liếc từ xa đã thầm kêu không ổn. Cô nương này đẹp xuất chúng, chẳng trách khiến nhi tử của bà ta mê mẩn, thậm chí bỏ mặc cả mẫu thân từ xa lặn lội đến.
Nhưng đến gần, Giang phu nhân càng thêm kinh hãi. Dung mạo thế này thật khó đối phó. Chính bà ta nhờ sắc đẹp mà cướp được hôn sự từ tay tỷ muội, nên hiểu rõ sức mạnh của nó.
Nhưng để khiến nhi tử đổi ý, bà ta không phải không có cách. Nghĩ vậy, bà nở nụ cười hiền hậu, nói với Thẩm Minh Châu:
“Chẳng trách Tạ phu nhân ở đây khen mãi, hóa ra là một mỹ nhân nổi bật thế này.”
Nhưng Thẩm Minh Châu lại cảm nhận được điều ẩn sau nụ cười của Giang phu nhân. Sự khinh miệt trong mắt bà ta gần như đập vào chân nàng, vậy mà vẫn khen ngợi, rõ ràng che giấu ý đồ xấu.
Trong một năm ở nhà ngoại tổ mẫu, nàng đã thấy không ít phụ nhân như vậy – miệng mật, lòng độc, chỉ muốn lột da nàng bán thịt, trước mặt người ngoài còn giả vờ tốt lành. Những người này mới đáng sợ nhất.
Thẩm Minh Châu biết người này không có ý tốt, nhưng vẫn tỏ ra ngượng ngùng như không quen được khen, hành lễ đúng mực, chỉ nói:
“Giang phu nhân thật quá khen.”
Tưởng rằng đây là thân thích xa của nhà họ Tạ, chắc không biết lễ nghi, nào ngờ dù Giang phu nhân soi xét kỹ, cũng không tìm ra nửa điểm sai trong tư thái của Thẩm Minh Châu. Bà ta vẫn giữ nụ cười giả tạo, quay sang Tạ phu nhân,
“Không biết cô nương nổi bật thế này, Tạ phu nhân đã hứa gả cho nhà nào chưa?”
Câu hỏi đột ngột, nhưng Tạ phu nhân chỉ nghĩ Giang Thiếu An có ý, nên mẹ hắn đến hỏi, không đề phòng, nhưng vẫn giữ quy củ,
“Nói gì thế, nữ nhi ta vừa nhận chưa được mấy ngày, ta còn chưa nỡ xa.”
Nhưng trong giọng điệu có phần nồng nhiệt, vì trong mắt Tạ phu nhân, Giang Thiếu An là ứng viên hiền tế tốt. Tạo mối quan hệ với Giang phu nhân sớm cũng không tệ. Hơn nữa, người ta mang lễ đến, nhiệt tình như vậy, sao bà có thể lạnh nhạt.
Chỉ là Tạ phu nhân liếc nhìn Thẩm Minh Châu đã ngồi xuống, thấy nàng bình tĩnh, cúi mày uống trà, như không để ý đến người trước mặt. Lòng bà chợt nguội, cảm thấy mình hơi quá nhiệt tình, bèn bình tĩnh lại, chỉ nói vài câu chuyện nhà, không đáp lại lời tâng bốc của Giang phu nhân.
Chu Sính Đình bà mặc dù không hiểu lắm những rắc rồi lòng vòng bên trong đại trạch, nhưng bà cũng không phải ngốc, lúc trước là co cảm thấy người này đến với vẻ thân thiện, hơn nữa bà thực sự cảm thấy Giang Thiếu An và Minh Châu sẽ có kết quả không tệ. Nhưng nữ nhi nhà mình thần sắc như vậy, rõ ràng là cảm thấy chút gì đó, bà vẫn là cẩn thận một chút tốt hơn.
Tiếp khách xem trọng việc khách tùy chủ tiện(khách theo ý muốn của chủ nhà), chủ nhà không còn ý nhiệt tình, khách một mình diễn trò cũng khó thành. Giang phu nhân nói vài chuyện mà không khơi được cảm xúc của Tạ phu nhân, lòng cũng thấy lạ.
Nhưng bà ta vẫn khinh thường. Dù nhà họ Tạ cao hơn nhà Giang, Tạ Thanh Lâm là trạng nguyên vượt thám hoa nhà bà, nhưng bà nghe nói, một trạng nguyên như vậy lại vào Bộ Hình.
Những vụ án bẩn thỉu trong ngục, sao sánh được với nhi tử bà ở Bộ Lễ – nơi thăng quan nhanh nhất.
Quả là tầm nhìn hạn hẹp của nữ nhân, dù gia chủ nhà Giang dặn nhiều lần không được đắc tội người ở kinh thành, nhất là thế gia, bà ta đều quên sạch.
Vậy nên giọng điệu đổi khác, thấy Tạ phu nhân không muốn tiếp chuyện, Giang phu nhân không nhịn được nói ra suy nghĩ
“Tưởng rằng đại công tử nhà các người được Hoàng thượng điểm trạng nguyên, sau này sẽ vào Bộ Hộ, Bộ Lễ, ai ngờ lại vào Bộ Hình. Chỗ đó đâu phải nơi người đỗ đạt như chúng ta nên đến.”
Lời vừa dứt, sắc mặt Tạ phu nhân thay đổi, bà định lên tiếng, nhưng Thẩm Minh Châu khẽ kéo tay áo, kìm lại lời mắng sắp tuôn ra.
Thẩm Minh Châu không đổi sắc mặt, giọng vẫn dịu dàng
“Giang phu nhân dường như không hài lòng với lời vàng ý ngọc của Hoàng thượng.”
Câu này khiến cả hoa sảnh im phăng phắc, đến gió ấm thổi qua cũng không dám gây tiếng động.
Nếu tội danh này bị gán, đừng nói đến tiền đồ của nhi tử, cả nhà Giang cũng không bảo vệ được bà ta.
Giang phu nhân hoảng hốt, gượng cười, “Chỉ là vài câu nói riêng tư, nữ nhân như chúng ta đâu hiểu chuyện này.”
Tiểu tiện nhân này nói chuyện sắc bén thật, Giang phu nhân quen bắt nạt các tiểu thiếp trong hậu viện, nghĩ vài câu sẽ khiến cô nương thiếu hiểu biết này mất mặt. Nào ngờ học thức của Thẩm Minh Châu đều từ Tạ Thanh Lâm mà ra.
Thẩm Minh Châu không hiểu trò cay nghiệt trong hậu viện, nhưng nàng hiểu tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, hiểu lòng người khó lường, nói nhiều ắt sai. Nàng không thể để lời giận dữ thốt ra từ miệng mẫu thân.
Có lời mọc cánh bay xa, hôm sau không biết gây họa cho mẫu thân ở đâu, nhưng có lời phải nói. Huynh trưởng của nàng văn võ song toàn, mọi thứ đều xuất sắc, sao có thể để người này bôi nhọ.
Vuốt lại y phục, Thẩm Minh Châu thong dong nâng chén trà. Bộ trường bào lụa vân hương không còn giản dị như trước, hoa văn phức tạp càng làm nổi bật đôi mày mắt vốn quyến rũ, thêm phần rực rỡ.
Nàng không tiếp lời Giang phu nhân, mà nghiêm mặt:
“Huynh trưởng ta nổi danh tài hoa nhưng vẫn ngày ngày khổ đọc thi thư, thăm viếng tiên hiền, chỉ mong tinh tiến bản thân, sau này lợi quốc lợi dân. Dù huynh trưởng đi đâu, làm gì, cũng không đến lượt ai bôi nhọ.”
Gió ngoài kia như trở lại, có người khẽ dừng bước cách một khung cửa sổ, lần đầu tiên bậc quân tử nghe lén chuyện nữ nhân lại có chút thiên phú, không ai phát hiện.
Tạ phu nhân nghe lời này cũng ngạc nhiên. Ngày thường, Minh Châu tính tình ôn hòa, không bao giờ cãi ai, thỉnh thoảng nghịch ngợm cũng chỉ đấu miệng với tên tiểu tử ngang bướng nhà bà. Sao giờ bỗng nhiên bà thấy nàng nghiêm túc, lạnh mặt, giống hệt Tạ Thanh Lâm.
Giang phu nhân nghe vậy, trong lòng giận dữ, miệng không giữ thể diện:
“Tưởng cô nương tính tình ôn hòa, dung mạo ngoan ngoãn mới được Tạ phu nhân nhận làm nghĩa nữ, không ngờ miệng lưỡi sắc bén thế, nếu ai cưới phải e là trong nhà không yên.”
Lời này nói ra thật độc ác, gần như phá hủy tiền đồ của Thẩm Minh Châu.
Nhưng không ảnh hưởng chút nào đến nàng. Những lời khó nghe hơn nàng từng nghe nhiều, giọng vẫn trong trẻo, không nhanh không chậm:
“Ta trên có phụ mẫu, dưới có huynh trưởng lo liệu, không cần Giang phu nhân vượt quyền thay thế.”
Không đợi đối phương phản ứng, nàng mỉm cười dịu dàng, nâng chén trà nhìn Giang phu nhân:
“Nhưng Minh Châu không trách Giang phu nhân. Dù sao Giang biểu huynh có nhiều huynh đệ tỷ muội, có lẽ phu nhân quen lo liệu, thấy trẻ con là xem như người nhà.”
Hôm trước, nàng nghe Giang Thiếu An kể, nhà có nhiều huynh đệ do thiếp sinh, mỗi lần về phải mang nhiều quà. Lúc đó chỉ để khoe khoang gia sản với Thẩm Minh Châu, nào ngờ hôm nay trở thành lưỡi dao sắc trong tay nàng, đâm thẳng vào lòng mẫu thân hắn.
Tạ phu nhân cũng không chịu nổi Giang phu nhân. Hồi khuê trung, bà vốn là cô nương hào sảng, những năm nay Tạ Hầu gia yêu chiều, mọi chuyện theo tính bà, chỉ có Thẩm Minh Châu và Tạ Hầu gia khiến bà kiềm chế. Bà không nhịn nữa, lạnh lùng cười:
“Giang phu nhân, ta không khỏe, người đâu, tiễn khách.”
Hai người một câu tiếp một câu, chặn họng Giang phu nhân đang định phản bác, tức đến đỏ mặt, muốn nói gì đó cay độc, nhưng thấy Thẩm Minh Châu ngồi đó bình thản, mở miệng:
“Giang phu nhân, mẫu thân ta vốn sức khỏe yếu, nếu thật sự tức giận, ta sẽ bẩm báo rõ ràng với phụ thân và huynh trưởng.”
Lời này khiến Giang phu nhân không dám nói nửa chữ, mặt mày xám xịt được đầy tớ nha hoàn dìu đi.
Sau khi người này rời đi, sắc mặt Tạ phu nhân không tốt, nhưng lại thấy bất lực.
Nhi tử vào Bộ Hình là nỗi lo của bà.
Thẩm Minh Châu nhận ra, đứng dậy nắm tay bà:
“Con ngược lại thấy huynh trưởng vào Bộ Hình là chuyện tốt. Trước đây huynh trưởng từng nói, hiện nay thế gia đại tộc trong triều quá đông, lại có quan hệ thông gia, khiến nhiều việc không minh bạch.”
“Huynh trưởng tuyệt không nói suông, vào Bộ Hình chắc chắn là ý nguyện của huynh ấy. Người ngoài không hiểu huynh trưởng, nói bậy, mẫu thân tuyệt đối đừng để tâm.”
Trong hoa sảnh, Tạ phu nhân yên lòng, sắc mặt dịu lại, cười nói chuyện nhà với Minh Châu, xua tan bất an từ người đến trước đó mang lại.
Dưới khung cửa sổ ngoài kia, nghe nàng bênh vực và ỷ lại mình, một góc mềm mại trong lòng Tạ Thanh Lâm bị chạm đến. Nghe nàng an ủi mẫu thân, tình cảm khó tả khiến hắn vui đến quên phải làm gì, đứng đó không biết xử trí ra sao.
Nàng hiểu hắn, nàng thật sự hiểu hắn.
Ngay cả phụ thân nghe quyết định của hắn cũng ngạc nhiên, nào ngờ hắn chỉ vô tình nhắc đến hoài bão, lại được thiếu nữ ấy ghi nhớ trong, thậm chí nói đúng ý định thật của hắn.
Đúng vậy, Tạ Thanh Lâm muốn làm một lưỡi dao, dọn sạch bè phái và hỗn loạn trong quan trường thế gia. Vào Bộ Hình là bước đầu tiên, con đường tiếp theo còn khó khăn hơn.
Cảm giác được thấu hiểu như ngọn lửa nóng bỏng nhưng không thiêu đốt, khiến hắn từ đầu đến chân ấm áp. Một cơn gió xuân thổi qua, Tạ Thanh Lâm như thấy cô gái nhỏ năm nào trong trẻo làm nũng, nói với hắn.
“Biểu huynh, những gì huynh dạy, ta đều ghi nhớ trong lòng.”
Đâm Tường Nam - Nguyệt Kim An
Chương 14: “Biểu huynh, những gì huynh dạy, ta đều ghi nhớ trong lòng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
