Đâm Tường Nam - Nguyệt Kim An

Chương 24: Từ kinh thành đến Giang Nam, đường sá xa xôi



“Thẩm cô nương, Triệu chưởng sự của tiệm lụa ở trấn bên cạnh đã bất chấp mưa gió mà vội vã đến đây. Ta thấy trên xe ngựa của ông ta mang theo không ít quà cáp đâu. Bây giờ Vân Tưởng Các của chúng ta xem như đã nổi danh khắp gần xa rồi!”
Người thêu thuê đầu tiên được cửa tiệm chiêu mộ, Tần Mai Nương, mặt mày rạng rỡ bước từ ngoài vào. Nàng ta thay Thẩm Minh Châu bưng đi tách trà đã nguội trên bàn, nhiệt tình đổi sang một tách trà nóng mới.
“Ôi chao, hôm nay đã lập thu rồi, sao Thẩm cô nương vẫn còn uống trà nguội thế này.”
Nhìn sổ sách đã sắp xếp xong xuôi trong tay, Thẩm Minh Châu mới ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, liếc mắt ngắm sắc trời ẩm ướt.
Trước đó bận rộn đến khuya, nàng thật sự không để ý, hóa ra giờ đã vào thu rồi.
“Không sao đâu, Mai Nương, ngươi đi lấy danh sách vải lụa mà ta đã soạn cho cửa hàng mới mở, đưa cho Triệu chưởng sự trước. Lát nữa ta sẽ xuống ngay.”
Những hạt mưa thu tí tách rơi ngoài trời, dù mang theo chút se lạnh, vẫn mang nét dịu dàng đặc trưng của vùng Giang Nam – không giống trận mưa đầu hè ở kinh thành ngày nàng rời đi. Màn mưa ấy như thể được tạt ra từ một chiếc gáo nước, đổ ập lên dấu vết xe ngựa của nàng, xóa sạch sẽ những dấu tích vốn đã chẳng rõ ràng.
Thẩm Minh Châu bước đến bên cửa sổ, đưa tay ra thử đón lấy chút mưa Giang Nam này, để những giọt mưa rơi xuống lòng bàn tay. Cảm giác mát lạnh ấy giống hệt chiếc vòng ngọc nàng từng đeo trước đây – chỉ là giờ đây cổ tay nàng trống rỗng, chẳng còn gì cả.
Không chỉ chiếc vòng ngọc ấy, ngày rời khỏi kinh thành, Thẩm Minh Châu không mang theo bất kỳ thứ gì thuộc về nhà họ Tạ.
Giờ đây đã rời xa kinh thành lâu như vậy, nàng nghĩ nhà họ Tạ chắc hẳn không có chuyện gì. Dù sao ngày đó Quốc công gia đã đích thân đến phủ hỏi về chuyện hôn sự thay Hoàng hậu. Dù người ấy vì lý do gì đó hai ngày không về nhà, nhưng chắc hẳn cũng đã được toại nguyện.
Chỉ là Thẩm Minh Châu không hề hay biết, trận mưa ấy cũng đã khiến cả kinh thành rối loạn trời long đất lở.
Liên tục ba ngày, các triều thần đều nín lặng như ve sầu mùa đông. Không hiểu vì sao Thánh thượng nổi giận lớn, nghiêm khắc trách mắng Tạ trạng nguyên lang – người từng được mọi người cho rằng sẽ được phong phò mã. Thánh thượng phạt hắn quỳ dưới mưa lớn trước cửa cung. Tạ Hầu gia, phụ thân của hắn, không đành lòng nhìn nhi tử của mình như vậy, dâng tấu xin tha, nhưng lại bị phạt phải về phủ đóng cửa suy nghĩ.
Cơn sóng gió này kéo dài khá lâu, mãi đến khi Tạ Hầu gia trở lại triều đình, còn vị Tạ đại trạng nguyên lang từng tài hoa xuất chúng ấy bị đày đến vùng đất Thục hoang vu để điều tra vụ án tham ô của quan viên địa phương, mọi chuyện mới tạm lắng xuống.
Những người trong triều đình đều dồn ánh mắt vào nhà họ Tạ, cho rằng lần này thế gia như nhà họ Tạ có lẽ sẽ sa sút, mất đi vị thế. Họ chờ xem trò cười của nhà họ Tạ, mà không để ý rằng tại chùa Hưng Quốc – nơi hương khói nghi ngút có một vị Tuệ Tịch đại sư, Vương gia trong thế gia, có thêm một vị Vương Xương Bình..
Ngày Trường Lạc công chúa lên đường đến đất phong của mình, trong đoàn loan giá phượng xa của nàng ta, người đi cùng chính là Vương Xương Bình.
Còn vị Tạ trạng nguyên lang khi đến đất Thục– nơi sản xuất nhiều quặng sắt – trong hành trang trên lưng hắn mang theo một thanh thượng phương bảo kiếm. Lúc ấy, đất Thục cũng đang mưa, mặt đất lầy lội. Một viên quan lớn từng dựa vào việc đất Thục sản xuất quặng sắt để buôn lậu cho các bộ tộc man di, kiếm được bát đầy chậu tràn, giờ đây không màng đến bùn đất, co ro như chó nhà có tang, cầu xin trước mặt Tạ Thanh Lâm – người mà trước đây hắn từng khinh thường.
Hắn ngàn vạn lần không ngờ rằng, Hoàng thượng đày Tạ trạng nguyên lang đến đất Thục, nhưng lại bí mật giao cho hắn nhiệm vụ điều tra vụ buôn lậu quặng sắt. Khi sự việc bại lộ, chính hắn lại trở thành con khỉ đáng thương trong trò giết gà dọa khỉ!
Không lạ gì khi Hoàng thượng cố tình tỏ ra tức giận, bởi vụ buôn lậu quặng sắt động chạm đến lợi ích của quá nhiều người, trong đó không thiếu hoàng thân quốc thích. Giao nhiệm vụ này cho Tạ Thanh Lâm, ai dám nói rằng Thánh thượng đã chán ghét hắn? Rõ ràng đây là kế *ám độ trần thương!
*Ám độ trần thương: là kế thứ 8 trong 36 kế, đại loại hơi giống giương đông kích tây.
Thấy dù uy h**p hay dụ dỗ thế nào, vị Tạ đại trạng nguyên lang này vẫn không hề nương tay, viên quan lớn từng tự cho rằng mình nắm giữ bí mật của nhiều quan viên khác, tức giận mắng chửi Tạ Thanh Lâm.
Những quan viên đi cùng, dù bị uy thế của thượng phương bảo kiếm trấn áp, vẫn thầm tính toán trong lòng: người trẻ tuổi này dù sao cũng chỉ là một văn nhân, có lẽ không dám làm gì quá đáng.
Nào ngờ, vị Tạ trạng nguyên lang mặc quan bào màu đỏ thắm, dung mạo như nữ tử, lại giơ tay rút kiếm, trong chớp mắt đã lấy mạng viên quan kia.
Tạ Thanh Lâm chậm rãi thu lại thượng phương bảo kiếm, thậm chí không thèm nhìn những quan viên địa phương đang quỳ trong máu và nước mưa, kinh hãi tột độ. Hắn chắp tay sau lưng, rời đi.
Hắn không còn hứng thú nhìn đám người đáng chết này cắn xé lẫn nhau. Hắn đã ba tháng mười lăm ngày không gặp Thẩm Minh Châu, nếu còn lãng phí thời gian ở đây, làm sao hắn có thể đi tìm nàng?
Chuyện này vừa bắt đầu, tin tức lập tức truyền về kinh thành. Những quan viên và con cháu quý tộc từng hả hê vì nhà họ Tạ sa sút, giờ đây không khỏi run sợ trong lòng. Được ban thượng phương bảo kiếm, chắc chắn là được Hoàng thượng tin tưởng. Hơn nữa, phá được vụ án tham ô quặng sắt lớn như vậy, tiền đồ của hắn sau này chắc chắn vô hạn lượng.
Lúc này, các quan viên ở đất Thục ai nấy đều nơm nớp lo sợ, nhưng làm việc lại cực kỳ nhanh nhẹn, chỉ sợ vị Tạ trạng nguyên lang này, người có thể trảm trước tấu sau, thủ đoạn tàn nhẫn, lại đặt thanh thượng phương bảo kiếm lên cổ họ.
Tạ Thanh Lâm nhìn đống chứng cứ vụ án đã được kiểm tra xong, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Ngày đó, hắn đến chùa Hưng Quốc nhưng không tìm được Cửu vương gia. Để ngăn cản Thánh thượng ban hôn, hắn đã dùng tiền đồ của mình làm con cờ, bày ra kế hoạch này.
Từ mùa hè nóng bức đến mùa thu hôm nay, Tạ Thanh Lâm cuối cùng không phụ sự kỳ vọng của Thánh thượng. Hắn rốt cuộc có thể trở về, đường hoàng nói với Thẩm Minh Châu rằng hắn muốn cưới nàng!
Đến giữa tháng chín, Thánh thượng triệu Tạ Thanh Lâm hồi kinh báo cáo.
Ngày ấy, trên triều đường, Thánh thượng đích thân đỡ Tạ Thanh Lâm đang quỳ bái, khiến đám quan viên xung quanh nhìn mà lòng sinh ganh ghét. Người này sau này chắc chắn sẽ thăng quan tiến chức, họ đã không thể sánh bằng.
Mọi người đều nghĩ rằng vị Tạ đại trạng nguyên lang đang như mặt trời giữa trưa này sẽ ở lại kinh thành. Nào ngờ, sau hai tháng báo cáo công việc, hắn lại dâng tấu xin được đến Giang Nam điều tra vụ án buôn lậu muối tư.
Ngày Thánh thượng chuẩn tấu, Tạ Thanh Lâm đứng ngoài cửa cung, cảm nhận gió lạnh buốt xương, nhưng trong lòng lại nóng bỏng. Hắn cuối cùng có thể đi gặp nàng rồi!
Nhưng một người bất ngờ đã chặn bước chân vội vã của hắn. Giang Thiếu An đứng trước mặt hắn, sắc mặt đầy phẫn uất nhìn hắn.
“Nhà họ Giang chúng ta xưa nay với nhà họ Tạ các người nước sông không phạm nước giếng. Dù mẫu thân ta ngày đó có hành động xem như đắc tội với các người, nhưng Tạ Hầu gia đã đàn áp các cửa hiệu của chúng ta ở kinh thành đến mức buộc phải dời đi.”
Dường như rất tức giận, Giang Thiếu An không còn vẻ ôn hòa như ngọc nữa, mang theo chút dữ tợn, nghiến răng nói: “Vậy ngươi cũng không cần phải đối đầu với ta như thế!”
Mấy ngày trước, hắn phụng chỉ tiếp đón quốc khách, nhưng không ngờ trong số đó có một người liên quan đến vụ buôn lậu quặng sắt. Tạ Thanh Lâm không chỉ mang binh bao vây hắn, mà còn công khai tống hắn vào đại lao, khiến mẫu thân Giang thị sợ hãi phát bệnh, phải dưỡng bệnh trong phủ, trì hoãn việc trở về Giang Nam.
Sau đó, Tạ Thanh Lâm còn nhân cơ hội này, trước mặt Thánh thượng nặng nề tấu một bản về lỗi lầm của hắn, khiến hắn dù chưa bị giáng chức, nhưng không còn chút cơ hội thăng tiến nào.
Sắc mặt Tạ Thanh Lâm không hề thay đổi, chỉ đáp: “Giang thế huynh nói quá rồi, Tạ mỗ chỉ phụng chỉ làm việc, xử lý công bằng mà thôi.”
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Giang Thiếu An lập tức trắng bệch, hắn phẫn hận nhưng lại bất lực. Nghĩ đến việc người này sắp đến Giang Nam, không chừng sẽ gây khó dễ cho bổn gia của hắn… trong lòng càng thêm hoảng loạn.
Thấy sắc mặt hắn thay đổi, Tạ Thanh Lâm khẽ mỉm cười, hành lễ với hắn rồi xoay người rời đi.
Bóng lưng hắn thẳng tắp, như thể đang đi dự một yến tiệc, bước chân nhanh nhẹn. Quan bào màu đỏ thắm tung bay trong gió lạnh, nhưng lại như một nhát dao đâm vào lòng Giang Thiếu An.
Nếu sớm biết thế này… Giang Thiếu An hối hận muộn màng, chỉ muốn nhanh chóng trở về bảo mẫu thân gửi thư cho phụ thân, lệnh ông nhanh chóng vứt bỏ những thứ không sạch sẽ, cắt đuôi để cầu sinh.
Lần trước khi Tạ Thanh Lâm đến đất Thục, hắn không nói rõ với Tạ mẫu về những lợi hại trong đó, khiến bà ở kinh thành ngày ngày lau nước mắt. Nữ nhi trong lòng bà, Thẩm Minh Châu, đã phải trở về Giang Nam, còn nhi tử bà lại bị Thánh thượng đày đến vùng đất hoang vu. Dù Tạ Hầu gia biết trong đó có thể có ẩn tình, nhưng cũng không thể nói rõ.
Vì thế, lần rời đi trước, hành trang của Tạ Thanh Lâm không được chuẩn bị kỹ càng.
Nhưng lần xuất hành này, Tạ mẫu thân đã sớm bắt đầu thu dọn hành lý trước nửa tháng, hận không thể nhét cả gia sản vào xe ngựa của hắn, khiến tiểu đồng khuân vác đồ đạc Tùng Mặc kêu khổ không ngừng.
Đến tận trước khi lên đường, Tạ mẫu thân vẫn còn suy nghĩ làm sao nhét thêm đồ vào. Bà lẩm bẩm: “Giang Nam ẩm lạnh, Minh Châu của ta trước đây từng nổi mẩn trên người, không biết giờ thế nào rồi. Những thứ này nhất định phải mang theo.”
Tạ Thanh Lâm nhìn xe ngựa đầy ắp đồ đạc. Dù mẫu thân đã chuẩn bị đủ, nghe bà nói vậy, hắn dù trong lòng hận không thể bay ngay đến Giang Nam, vẫn nhẫn nại cho thêm một xe đồ nữa.
Từ kinh thành đến Giang Nam, đường sá xa xôi, hắn thúc ngựa ngày đêm, đến nơi đúng vào ngày tuyết lớn.
Còn ngày hôm ấy, Thẩm Minh Châu lại đang ở trong Vân Tưởng Các mới mở của mình, bị vị Thất gia nhà họ Giang quấy rầy.
Trước đây, nàng dựa vào thủ đoạn của mình, tìm được nhược điểm của Trịnh thị, nắm thóp được vị kế mẫu kia, lại nhờ cơ hội kiếm được nhiều tiền mà khiến phụ thân gần như hoàn toàn nghe theo nàng, chỉ sợ nàng không đưa tiền nuôi gia đình.
Nhờ những điều này, Thẩm Minh Châu từng chút một tìm lại được của hồi môn bị đem cầm cố của mẫu thân. Dù vẫn còn thiếu một chút, nhưng nàng luôn có cách giải quyết.
Nhưng vị Thất gia nhà họ Giang, người trên danh nghĩa là vị hôn phu của nàng, lại khiến nàng hoàn toàn bất lực.
Ở đất Giang Nam, không ai dám đắc tội nhà họ Giang. Đừng nói là nàng, một nữ tử nhà thương nhân, ngay cả những gia đình quan lại bình thường cũng phải cung kính với họ, chỉ sợ đối phương không vừa ý, sẽ vô duyên vô cớ gặp tai họa.
Trước đó, nàng còn lo lắng, ngày ấy ở kinh thành nàng từng đắc tội với mẫu thân của Giang Thiếu An, chính là chủ mẫu nhà họ Giang. Nếu người đó trở về, nàng sẽ phải làm sao.
May mà người đó thật sự chưa từng trở về. Nàng lại mang thư do Tạ Hầu gia đưa trước khi rời đi, tìm đến Hà Bình Sơ – người bạn vào sinh ra tử của ông – tạm thời kéo dài chuyện hôn sự này.
Nhưng dù Hà đại nhân đã cố hết sức, vẫn không thể khiến vị Thất gia nhà họ Giang, người đã gặp Thẩm Minh Châu một lần, từ bỏ ý định cưới nàng vào cửa.
Quả nhiên, ngoài kia ồn ào huyên náo, người đó dẫn theo một đám lưu manh, giương cờ đến thăm “vị hôn thê” của mình, lại gây rối trước Vân Tưởng Các.
Thẩm Minh Châu cố gắng đè nén bất an trong lòng, mạnh mẽ thẳng lưng. Nàng không thể sợ.
Dù con đường này đầy trắc trở, nàng chỉ dựa vào một hơi quyết tâm trong lòng mà đi tiếp. Dù con đường có khổ sở thế nào, nghĩ đến những gì người ấy từng dạy nàng, Thẩm Minh Châu nàng tuyệt đối cũng có thể tự mình bước đi.
Chỉ là trong lòng vẫn sinh ra chán ghét. Nàng chỉ muốn sống thật tốt, sao lại khó khăn đến vậy.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...