Đâm Tường Nam - Nguyệt Kim An

Chương 40: “Minh Châu huyện chủ, thần xin mời người đến dịch trạm”



Tạm không nhắc đến chuyện ban ngày ở Vân Tưởng náo loạn ầm ĩ đến mức nào, chỉ cần nói đến việc loan giá của Trường Lạc công chúa cũng đủ khiến dân chúng ở trấn Lâm Thủy bàn tán xôn xao suốt mấy ngày. Hơn nữa, họ còn tận mắt chứng kiến thánh chỉ sắc phong huyện chủ!
Những rương vật phẩm ban thưởng của triều đình chất đầy kia suýt nữa khiến mắt họ hoa cả lên. Từ nay về sau, mỗi khi gặp chưởng quỹ Thẩm cô nương của Vân Tưởng Các – giờ đây nên đổi cách gọi là Minh Châu huyện chủ rồi.
Phải nói rằng danh hiệu này thật sự rất kêu, chính là lấy thẳng từ tên của Thẩm cô nương.
Những dân chúng ít học, không hiểu rõ ý nghĩa sâu xa bên trong, đương nhiên không biết rằng thông thường huyện chủ không có danh hiệu riêng, thậm chí một số quận chủ được truy phong cũng chỉ dùng họ hoặc tên đất phong làm danh xưng.
Danh hiệu Minh Châu huyện chủ này là do Trường Lạc công chúa phải năn nỉ mềm mỏng lẫn cứng rắn suốt nửa ngày mới xin được. Bởi nàng ấy hiểu rõ, một nữ tử sống trong thế đạo này khó khăn đến nhường nào. Dù cao quý như nàng, vẫn không thể thoát khỏi những lời đàm tiếu thế tục, huống chi Thẩm Minh Châu còn có một người phụ thân như thế . Nếu cứ gọi nàng là Thẩm huyện chủ, chẳng phải ngày ngày sẽ nhắc nhở nàng về người phụ thân họ Thẩm đáng khinh kia sao?
Người tốt thì làm đến cùng, đưa Phật thì đưa tới Tây Thiên, nàng – Lý Trường Nhạc – là người giữ lời hứa!
Mãi đến khi mọi chuyện đã được định đoạt, phẩm phục của huyện chủ được Thẩm Minh Châu nâng niu trong tay, nàng vẫn cảm thấy tim đập thình thịch, sợ hãi không thôi.
Dù sao thì trong thánh chỉ có ghi rõ, nàng – Thẩm Minh Châu – có giao tình thân thiết với Trường Lạc công chúa, điều này khiến nàng có chút mơ hồ, không rõ rốt cuộc chuyện này là thế nào.
Trong lúc Thẩm Minh Châu cố gắng giữ bình tĩnh, nàng dường như cảm nhận được một ánh mắt từ trên loan giá phượng hoàng vàng của Trường Lạc công chúa, ánh mắt ấy đang chăm chú nhìn nàng. Nàng chợt có cảm giác, ngẩng đầu nhìn lên.
Tạ Thanh Lâm đứng thẳng trước hàng quan sai, bộ quan bào màu đỏ thắm của sứ thần triều đình khoác trên người khiến hắn trông tuấn tú đến mức khiến người ta không thể rời mắt. Ở thắt lưng đeo một thanh kiếm, dường như không phải thanh kiếm hắn thường dùng trước đây – Thẩm Minh Châu nhớ rõ, trên thanh kiếm kia có tua kiếm là do chính tay nàng thắt.
Đôi mắt đen láy của hắn nhìn nàng, mang theo nụ cười chân thành. Nụ cười ấy hiện rõ trên khuôn mặt Tạ Thanh Lâm, khiến Thẩm Minh Châu bất chợt hiểu ra điều gì đó.
Hóa ra… vài ngày trước, nàng có thoáng nhắc vài lần rằng khi chọn địa điểm, nàng bị mấy tên địa đầu xà (những kẻ quyền thế ở địa phương) ép buộc phải đổi chỗ.
Hắn nghiêm túc, trầm ngâm nói với nàng: “Đừng quá lo lắng.”
Dù cách đám đông người tấp nập, Thẩm Minh Châu đối diện với hắn trong khoảnh khắc, thấy Tạ Thanh Lâm vừa cười vừa làm khẩu hình với nàng. Nàng nhìn rõ, chỉ là đột nhiên cảm thấy tai nóng bừng. Hắn nói: “Đừng quá lo lắng, có ta đây.”
Loan giá phượng hoàng vàng của Trường Lạc công chúa phải trở về hành cung, bởi vị Vương Xương Bình thường đi bên cạnh nàng ta không thể trì hoãn chuyện quan trọng hiện tại. Có vị sư huynh từng kinh tài tuyệt diễm này lo liệu, Tạ Thanh Lâm đương nhiên được rảnh rỗi.
Hơn nữa, Thẩm Minh Châu vừa nhận sắc phong Minh Châu huyện chủ, chắc chắn sẽ có quan viên địa phương cùng gia quyến đến chúc mừng. Nàng chưa từng trải qua những chuyện này, tất nhiên cần Tạ Thanh Lâm ở bên cạnh hỗ trợ.
Tạ Thanh Lâm suy nghĩ một chút, trước tiên gọi ám vệ Lão Lục chuẩn bị sẵn xe ngựa, bảo Thẩm Minh Châu đến chỗ ở của hắn ở dịch trạm trước. Ngày mai, tại đó tiếp đãi quan viên và gia quyến địa phương sẽ đúng với quy củ hơn.
Ánh mắt Thẩm Minh Châu có chút đờ đẫn, nàng bị niềm vui lớn lao này làm cho choáng váng. Giờ đây, nàng đã khác xưa, phải biết rằng danh hiệu huyện chủ này đủ để khiến thuế má của nàng giảm xuống còn một phần ba hiện tại. Hơn nữa, khi đi khắp nơi buôn bán, những tên địa đầu xà hay đám lưu manh đến quấy rối cửa hàng của nàng sẽ không còn là nỗi lo. Nàng gần như có thể tự do tung hoành mà không chút kiêng dè. Lúc này nàng mới hiểu, hóa ra tự mình kinh doanh, tích lũy gia sản mới là điều khiến nàng yên tâm nhất.
Thấy nàng ngẩn ngơ, Tạ Thanh Lâm bỏ đi vẻ lạnh lùng thường ngày, mỉm cười dịu dàng, lấy một chiếc áo choàng từ trên xe ngựa khoác lên cho nàng, giọng nói mềm mại mang theo chút an ủi:
“Minh Châu huyện chủ, thần xin mời người đến dịch trạm, ngoài kia gió lớn, chớ để bị lạnh.”
Giọng nói này không chỉ để Thẩm Minh Châu nghe, mà còn để gia đình Triệu Ôn đang bị áp giải bên cạnh nghe thấy. Cố ý thì đã sao, Tạ Thanh Lâm chưa bao giờ nói mình là người tốt. Hơn nữa, chuyện này chẳng hề vi phạm gia huấn, hắn không hề ỷ thế h**p người chút nào.
Thẩm Minh Châu vốn nghĩ hôm nay chỉ là ngày khai trương cửa hàng mới, không ngờ ngày tốt lành này lại mang đến cho nàng niềm vui lớn đến vậy, gần như thay đổi số phận của nàng từ nay về sau, khiến nàng có chút hoảng loạn. Trong lúc hoang mang, may mà có Tạ Thanh Lâm – người huynh trưởng này ở bên cạnh, nàng không cần lo lắng thêm nữa. Nghe lời hắn chắc chắn không sai.
Thế là nàng gật đầu, nhưng tay vẫn nắm chặt chiếc áo choàng, dường như vẫn còn chút hoảng hốt.
Tạ Thanh Lâm hiểu rõ, động tác nhỏ này là thói quen của Thẩm Minh Châu khi không biết phải nói gì. Hắn dịu dàng, như hồi nhỏ dỗ nàng đừng sợ bóng tối, khẽ nói: “Nếu sợ, thần sẽ đi cùng người, được chứ?”
Tạm thời, chuyện xử lý gia đình họ Triệu có thể để sau, không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ lỡ cơ hội ở bên Thẩm Minh Châu trên đoạn đường này. Giọng điệu dỗ dành trẻ con như thế khiến Thẩm Minh Châu cảm thấy xấu hổ, không nhịn được trừng mắt nhìn hắn. Nhưng ánh mắt ấy không còn mang vẻ giận dữ hay lạnh lùng như trước, mà ẩn chứa chút phong tình, khiến ánh mắt Tạ Thanh Lâm trở nên sâu thẳm.
“Mai Nương, chuyện trong cửa hàng giao cho ngươi,” dù đã được phong huyện chủ, Thẩm Minh Châu vẫn không quên việc mình cần làm. Nàng dặn dò xong chuyện trong cửa hàng, thấy Tôn Trượng Thanh ở ngoài, vội dẫn vào uống chén trà mừng khai trương. Nàng lấy bao lì xì đã chuẩn bị sẵn, bảo Mai Nương phát cho mỗi nha hoàn và ma ma trong cửa hàng, để họ nhận chút niềm vui.
Không ngờ, vừa phát tiền xong, cả đám người lập tức quỳ xuống ngay ngắn, đồng thanh cảm tạ Minh Châu huyện chủ ban thưởng. Dù Thẩm Minh Châu từng chứng kiến nhiều cảnh lớn ở kinh thành, đây là lần đầu tiên được người khác quỳ bái như vậy, nhất thời không biết làm sao.
Tạ Thanh Lâm bên cạnh, lợi dụng ống tay áo rộng của mình, khẽ kéo tay áo nàng, nhắc nàng bảo mọi người đứng lên, nhưng không để lộ chút nào trước mặt người khác. Thấy Thẩm Minh Châu không hề luống cuống, bình tĩnh sai bảo mọi người đứng dậy, lại nhanh chóng sắp xếp công việc trong cửa hàng, đám đông vây xem bên ngoài đều liên tục khen ngợi. Quả không hổ là người được Hoàng thượng đích thân sắc phong Minh Châu huyện chủ, khí độ này không ai sánh bằng.
Trong khoảnh khắc ấy, Thẩm Minh Châu chợt hiểu ra, vì sao trước đây khi cùng Triệu Ôn đi gặp các chưởng quỹ thương vụ hay các thuyền trưởng, họ chỉ tôn trọng Triệu Ôn là Triệu chưởng quỹ, mà không coi nàng là người quản lý.
Bởi lẽ sự giúp đỡ của Triệu Ôn dành cho nàng đều phải thể hiện ra trước mặt người khác, như thể ý kiến của nàng không quan trọng, công lao cuối cùng đều thuộc về hắn. Người thực sự tốt với một người, sẽ không như Triệu Ôn.
Hiểu ra điều này, những tổn thương mà nhà họ Triệu gây ra không còn khiến trái tim Thẩm Minh Châu dao động. Nàng chậm rãi đứng dậy, quay sang Tạ Thanh Lâm bên cạnh, nói:
“Biểu huynh, đi cùng ta đến dịch trạm nhé.”
Nàng dường như nhớ ra, lúc hắn say rượu từng giận dỗi bảo nàng đừng gọi là huynh trưởng, mà phải gọi là biểu huynh. Thôi thì, nể tình hắn, cứ gọi biểu huynh trước đã.
Đường đến dịch trạm không xa, nhưng xe ngựa cũng phải đi mất một nén hương. Chỉ là khi vào trong xe ngựa ấm áp, Thẩm Minh Châu lại lén khóc một trận. Thật kỳ lạ, khi tỷ tỷ nhà họ Triệu mắng nàng, nàng không khóc; khi người ngoài cười nhạo nàng, nàng cũng không khóc. Nàng tưởng rằng mình đã trải qua đủ nhiều, tưởng rằng trái tim mình sẽ không còn buồn bã vì những lời đàm tiếu hay thái độ của những người không quan trọng.
Ai ngờ, khi mọi thứ đã yên ả, nàng lại không kìm được nước mắt. Nàng chỉ cảm thấy lòng chua xót, rõ ràng nàng chẳng làm gì sai.
Bên ngoài còn có người đánh xe, bên cạnh là Tạ Thanh Lâm cưỡi ngựa đi theo, nàng không dám khóc thành tiếng, chỉ dùng khăn tay cẩn thận lau nước mắt. Nhưng nàng không biết, người luyện võ đều tai thính mắt tinh. Huống chi Tạ Thanh Lâm suốt đường chăm chú nhìn xe ngựa của nàng, hận không thể nhìn xuyên thấu xe để thấy rõ nàng. Tiếng nức nở khe khẽ cuối cùng cũng bị hắn nghe thấy. Hắn hô dừng xe, xuống ngựa, giao dây cương cho thị vệ bên cạnh, bước nhanh lên xe ngựa. Khẽ gõ lên cửa xe, Tạ Thanh Lâm thấp giọng nói:
“Minh Châu, ta có thể vào nói vài chuyện với muội không?”
Bên trong vang lên tiếng đồng ý, hắn vui mừng khôn xiết, nắm chặt chiếc khăn lụa trong tay, chui vào xe. Xe ngựa tiếp tục lăn bánh êm ái hướng về dịch trạm.
Tạ Thanh Lâm cẩn thận nhìn sắc mặt Thẩm Minh Châu, thấy mắt nàng hơi đỏ nhưng thần sắc đã bình tĩnh hơn nhiều. Chiếc khăn lụa trong tay nàng nắm chặt, hắn thầm tiếc nuối vì không phát hiện sớm, nếu không đã đưa khăn của mình cho nàng.
Nếu đưa được, nàng sẽ thấy khăn của hắn cũ rồi, biết đâu vì lần này mang ơn hắn, nàng sẽ tự tay làm cho hắn một chiếc khăn mới.
Thấy hắn nhìn mình chằm chằm, Thẩm Minh Châu có chút ngượng ngùng, quay mặt đi, mở lời:
“Rốt cuộc chuyện sắc phong này là thế nào?” Dù biết nguyên do chắc chắn là nhờ người trước mặt giúp đỡ, Thẩm Minh Châu vẫn muốn nghe hắn nói rõ hắn nghĩ gì.
Tạ Thanh Lâm nhìn người gần trong gang tấc, không kìm được mím môi, hàng mi dài khẽ hạ xuống, nói:
“Không nói trước với muội là ta không đúng.”
Hả? Sao người này lại xin lỗi trước thế này, Thẩm Minh Châu cảm thấy hắn chu đáo đến mức hơi quá. Sắc phong huyện chủ cơ mà, đó là niềm vui lớn trời ban, vậy mà hắn còn nói vì chưa bàn bạc trước với nàng. Đúng là một lão học cứu* cổ hủ, Thẩm Minh Châu không nhịn được, lại gọi hắn bằng biệt danh ngày trước nàng đặt.
*Lão học cứu: là một thuật ngữ tiếng Trung, dùng để chỉ một người học thức già dặn, uyên thâm nhưng thường bảo thủ, cứng nhắc trong cách suy nghĩ hoặc hành xử.
Thấy nàng cười tươi như thế, không còn vẻ lạnh lùng, tái nhợt vì buồn bã như trước, Tạ Thanh Lâm thật sự nở nụ cười chân thành. “Chuyện này ta sẽ kể chi tiết sau khi về, Minh Châu huyện chủ, muội chỉ cần biết, Trường Lạc công chúa và phò mã của nàng ấy nợ chúng ta một món nợ nhân tình lớn.”
Hắn nhướng mày, đôi mắt sáng ngời nhìn Thẩm Minh Châu, như hồi thiếu thời, dựng ngón trỏ chạm nhẹ lên môi hai lần:
“Suỵt, đây là bí mật giữa chúng ta.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...