Hai ngày này chính là ngày Tạ Hầu gia được nghỉ ngơi, hơn nữa Tạ Thanh Lâm cũng đã đi thăm bằng hữu mấy ngày, những người thầy và bằng hữu cần gặp đều đã hẹn thăm xong, ngoại trừ cái tên Giang Thiếu An kia.
Mấy ngày gần đây, hắn luôn tìm đủ mọi cớ để bắt chuyện với Tạ Thanh Lâm, nhưng chẳng nói được mấy câu đã lái câu chuyện sang Thẩm Minh Châu, thật sự khiến người ta phiền muộn. Hơn nữa, tuy Tạ Thanh Lâm và Giang Thiếu An thuộc hai thế gia khác nhau, nhưng hai nhà lại có quan hệ thông gia liên tục, nên căn bản không thể từ chối những lần ghé thăm của người này. May mà hôm qua Tạ Hầu gia đã lên tiếng, bảo Tạ Thanh Lâm dành ra một ngày rảnh rỗi. Nhờ cái cớ này, Tạ Thanh Lâm cuối cùng cũng được thanh nhàn một chút.
Hôm nay thời tiết thực sự rất đẹp. Thẩm Minh Châu vừa dùng xong bữa sáng, đã thấy biểu di mẫu của mình dẫn theo các nha hoàn, tay bưng một đống đồ vật đến sân viện của nàng. Chỉ thấy biểu di mẫu hôm nay mặc một bộ y phục khác hẳn ngày thường, quý khí ngời ngời, khiến Thẩm Minh Châu nhìn mà không thể rời mắt, khen ngợi không ngớt.
“Y phục của biểu di mẫu hôm nay thật sự vừa đẹp vừa có khí chất, làm cả sân viện của con sáng bừng lên trong chớp mắt.”
“Minh Châu, cái miệng của con thật ngọt, ngọt đến tận lòng người.” Tạ phu nhân thương yêu bước đến sau lưng cháu gái, nắm tay nàng kéo vào trong phòng. “Chẳng trách miếng bánh ngọt sáng nay ăn chẳng ngọt chút nào, hóa ra đường đều tan trong miệng con rồi.”
Hai người cười nói ngồi xuống. Thẩm Minh Châu có chút tò mò nhìn lướt qua những chiếc rương kia, hỏi: “Biểu di mẫu, những thứ này là…?”
Tạ phu nhân chỉnh lại sắc mặt, nhìn cháu gái ngoan ngoãn của mình, nghiêm túc nói: “Minh Châu, ta và Tạ Hầu gia chỉ có mỗi tên tiểu tử ngang bướng là biểu huynh của con. Ban đầu ta nghĩ rằng…” Bà dừng lại, sắc mặt lộ vẻ tức giận, “Tên tiểu tử đó không biết điều, nhưng biểu di mẫu thật sự rất thích con.”
Thẩm Minh Châu mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp nhìn Tạ phu nhân đầy chân thành, “Biểu di mẫu đối xử tốt với con, Minh Châu biết rõ.”
“Ôi, vì thế, ta đã bàn bạc với Tạ Hầu gia. Nếu con đồng ý, sau này con hãy nhận ta, Châu Sính Đình làm can nương(mẹ nuôi) Tạ phu nhân hiếm khi nhắc lại tên khuê danh thời thiếu nữ của mình, hiện giờ bà nhắc như mang theo chút hào khí của thời trẻ, “Từ nay về sau, con chính là nữ nhi của nhà họ Tạ chúng ta. Ai dám bắt nạt con, chính là đối đầu với nhà họ Tạ!”
Thẩm Minh Châu như ngây ra, ngẩn ngơ chớp mắt, dường như chưa kịp phản ứng. Một lúc sau, những giọt lệ bất chợt lăn dài từ đôi mắt tuyệt đẹp của nàng.
“Biểu di mẫu, con…” Nàng dường như bị tin này làm cho kinh ngạc, đôi môi bất chợt run rẩy.
“Còn gọi biểu di mẫu? Con không muốn sao?” Tạ phu nhân nhìn thần sắc của nàng, trái tim mềm nhũn.
Không ngờ, Thẩm Minh Châu đột nhiên đứng dậy, rồi lập tức quỳ xuống.
“Dạ, Can nương.” Nàng đôi mắt ngấn lệ, thần sắc lại vô cùng nghiêm túc. “Trước đây mẫu thân qua đời, phụ thân xem con là gánh nặng, lại sợ con sau này sẽ lấy đi của hồi môn của mẫu thân, nên đã đưa con đến nhà ngoại tổ mẫu, không cho con một đồng bạc nào.”
“Nếu không nhờ người đưa con về nhà, Minh Châu tuyệt đối không thể lớn lên thuận lợi như vậy.”
“Chỉ cần người không ghét bỏ con, sau này Minh Châu nhất định sẽ coi người như mẫu thân ruột mà phụng dưỡng.”
Tạ phu nhân thấy nàng quỳ xuống, lại thêm một trận đau lòng, vội nắm tay nàng, giọng nói tràn đầy tình cảm tích lũy bao năm, “Đã nhận một câu này của con, sau này không cần gọi can nương, cứ gọi Châu Sính Đình ta một tiếng nương là được rồi.”
“Đợi con đến tuổi cập kê, ta sẽ tìm cho con một mối hôn sự tốt ở kinh thành này. Ở đây, nghĩa phụ Tạ Hầu gia của con cũng có chút bản lĩnh, dù thế nào cũng không ai dám bắt nạt con.”
“Dù sau này ta và nghĩa phụ của con có qua đời, tên tiểu tử ngang bướng kia, huynh trưởng Tạ Thanh Lâm của con, cũng tuyệt đối sẽ không bỏ mặc con.”
Thẩm Minh Châu nghe Tạ phu nhân nói xong, đã sớm lệ rơi đầy mặt. Nàng lao vào lòng bà, khẽ nức nở: “Nương.”
“Ôi, con ngoan.” Tạ phu nhân lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, vung tay ra hiệu, các nha hoàn liền mở từng rương ra, “Lại đây Minh Châu, hôm nay nương sẽ trang điểm cho con thật đẹp. Sau này ra ngoài, con không cần mang khăn che mặt nữa, để người ngoài cũng được thấy, nữ nhi nhà họ Tạ chúng ta xinh đẹp nhường nào.”
Câu này Tạ phu nhân đã muốn nói từ lâu, nhưng bà hiểu nỗi lo của cháu gái. Nàng hiếm khi ra ngoài, mà dù có ra cũng che mặt bằng khăn, thực ra là sợ người khác nhận ra, làm điều gì sai trái sẽ bị chỉ trích liên lụy đến Tạ phu nhân.
—
Bên kia, trong thư phòng của Tạ Hầu gia, Tạ Thanh Lâm được gọi đến từ sớm. Thấy phụ thân trong ngày nghỉ ngơi lại không mặc mấy bộ trường bào quen thuộc, hắn có chút ngạc nhiên hỏi: “Phụ thân hôm nay gọi con đến, có chuyện gì sao?”
“Không có gì to tát, chỉ muốn hỏi con nghĩ gì về biểu muội của con, Thẩm Minh Châu?” Tạ Hầu gia nói.
Trong thư phòng, ánh nắng xuyên qua tấm lụa mỏng mùa xuân chiếu lên người Tạ Thanh Lâm. Hắn nhất thời không đoán được ý nghĩ trong lòng phụ thân. Tuy từ nhỏ phụ thân ít quản giáo hắn, nhưng tuyệt đối không tùy tiện như người ngoài nhìn vào.
“Biểu muội nàng ấy tính tình ôn hòa.” Tạ Thanh Lâm trầm ngâm hai giây, lời vừa thốt ra, lại nhớ đến đôi mắt của Thẩm Minh Châu, bất giác dừng lại. Trước đây, khi nhìn hắn, đôi mắt ấy luôn tràn đầy ý cười. Nhưng hôm qua, trong sự bình tĩnh ấy lại xen chút u sầu, thậm chí có chút hoảng sợ né tránh, khiến Tạ Thanh Lâm, người luôn nghĩ nàng vô cùng ôn thuận, cảm thấy một tia chua xót khó hiểu dâng lên trong lòng.
“Ồ?” Tạ Hầu gia mang theo chút ý tứ trêu đùa, nhìn con trai, “Vậy đó là lý do con ở bên ngoài mắng con bé sao?”
“Muội ấy đã nhận sai rồi.” Tài tử kinh thành Tạ Thanh Lâm, người thường ngày trích kinh dẫn điển, lúc này lại không biết nói gì.
“Nên chuyện này đã qua rồi.”
“Con còn nhớ gia huấn nhà họ Tạ không?” Tạ Hầu gia bước đến sau lưng nhi tử, hai tay chắp sau lưng, giọng nói tưởng chừng thờ ơ nhưng lại lộ ra vài phần nghiêm khắc.
“Nếu lần sau ta còn thấy mẫu thân con vì những lời ngốc nghếch của con mà tức giận.” Ông đưa tay vỗ nhẹ lên vai nhi tử, người đã cao hơn mình, rồi chậm rãi bước đi.
“Đừng trách ta không nhận con là nhi tử.”
“À.” Như nhớ ra điều gì, Tạ Hầu gia dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Còn một chuyện nữa, từ nay về sau, Thẩm Minh Châu chính là muội muội của con.”
“Muội muội?” Tạ Thanh Lâm nghe mà giật mình, không biết diễn tả tâm trạng lúc này thế nào. Hắn gần như không đáp lại, chỉ lẩm bẩm một câu.
Hắn dường như nghe thấy phụ thân Tạ Hầu gia bật ra một tiếng cười khẩy, nhưng lại như không nghe thấy.
“Đúng vậy, mẫu thân con và ta quyết định nhận con bé làm nghĩa nữ. Sau này, con bé sẽ từ Tạ Hầu phủ chúng ta xuất giá.” Tạ Hầu gia chậm rãi bước ra ngoài, thậm chí còn thong dong trêu con chim họa mi treo ở cửa: “Con đó, làm huynh trưởng, sau này phải để ý những nam nhân tốt phù hợp cho muội muội của con.”
“Vì gần đây chuyện khiến mẫu thân con phiền lòng nhất, chính là chọn cho mình một hiền tế* thật xuất sắc cho muội muội của con.”
*Hiền tế: con rể
“Hy vọng con có thể chủ động chia sẻ nỗi lo với mẫu thân, coi như là bù đắp vì trước đây con nói những lời không đúng khiến bà ấy buồn lòng.”
Tạ Thanh Lâm lẽ ra nên đáp lại lời phụ thân, vì trước khi đến đây hắn còn lo lắng, sợ phụ thân sẽ giống mẫu thân, muốn hắn cưới Thẩm Minh Châu. Nhưng giờ đây, tin tức này đáng lẽ phải khiến hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hiểu sao Tạ Thanh Lâm lại cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Có lẽ vì đã gần cuối mùa xuân, ánh nắng chiếu lên gương mặt Tạ Thanh Lâm, hắn bực bội nhắm mắt lại, hàng mi dài rũ xuống, trong bóng tối, ánh mắt trở nên u ám.
Chắc là do mấy ngày nay bị Giang Thiếu An lải nhải làm phiền.
Đợi đến khi Tạ Hầu gia đi xa, không nghe thấy tiếng bước chân theo sau, ông dừng lại ở cửa viện, quay đầu nhìn nhi tử, chỉ thấy Tạ Thanh Lâm vẫn đứng đó bất động, như đang suy nghĩ điều gì khó khăn.
Tạ Hầu gia hừ một tiếng từ mũi, trên mặt mang theo chút hả hê. Nhi tử của ông từ nhỏ thông minh, nhạy bén, hiếu học, gần như chưa từng gặp khó khăn gì. Nhưng để tên tiểu tử này chịu chút khổ sở cũng tốt, còn hơn ngày ngày giữ cái vẻ tài tử thanh cao, khiến ông, lão gia tử này, nhìn mà đau đầu.
Từ xa, Tạ Hầu gia gọi tiểu đồng Tùng Mặc đến.
“Đi gọi thiếu gia đến đại sảnh, lát nữa sẽ làm lễ nhận thân, bảo hắn tuyệt đối đừng đến muộn.”
Tùng Mặc lanh lợi lập tức lĩnh mệnh, vội vàng đi báo cho thiếu gia. Nhưng thấy thiếu gia, người ngày thường lạnh lùng như trăng sáng, dường như đang gặp điều gì khó hiểu. Đến khi Tùng Mặc không nhịn được gọi thêm một tiếng “thiếu gia” để nhắc nhở, mới nhận được một tiếng đáp khẽ.
“Ừ.”
“Lui đi.”
Đêm qua vừa mưa, khi đi đến tiền viện, từ xa Tạ Thanh Lâm đi ngang qua một cây hạnh, chỉ thấy hoa rơi đầy đất. Hắn liếc nhìn, cảm thấy những bông hoa xuân nhẹ nhàng mà ngày thường hắn không ưa, sau cơn mưa gió bị thổi rơi đầy đất, dáng vẻ không thể tự chủ lại khiến người ta thêm vài phần xót xa.
“Đêm qua gió thổi mạnh thật.”
Hắn dừng chân nhìn một lúc. Đúng lúc một cánh hoa trắng hồng xoay tròn, chậm rãi, như cố ý bay về phía vai Tạ Thanh Lâm.
Tạ Thanh Lâm vốn định phủi đi, nhưng nhìn cánh hoa kia như mang theo chút đắc ý, xoay vài vòng quanh hắn rồi mới cẩn thận đáp xuống vai, hắn không khỏi thất thần. Rõ ràng trước đây hắn còn cho rằng loại hoa mềm mại như thế này chỉ biết bị mưa gió vùi dập, không chút cốt cách. Nhưng giờ đây, Tạ Thanh Lâm chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một tia thương tiếc. Hắn lấy cánh hoa xuống, thở dài, định lấy túi thơm tùy thân để cất vào, nhưng s* s**ng lại trống không.
Hắn đâu còn túi thơm. Cái cũ trước đây đã sờn chỉ, ngày thường Thẩm Minh Châu sớm đã làm cái mới cho hắn, nhưng vì ngại trực tiếp đưa, chắc chắn đã đặt ở chỗ mẫu thân, hắn đến là lấy được.
Không hiểu sao, Tạ Thanh Lâm có chút bực bội. Hắn đưa tay cất cánh hoa vào tay áo, rồi tiếp tục bước về phía đại sảnh.
Vừa ngồi xuống, đã nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rộn ràng kèm theo tiếng cười. Dường như là mẫu thân bị trêu đùa đến cười lớn. Tạ Thanh Lâm đặt chén trà xuống, ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Ánh nắng xuân dịu dàng chiếu lên nhóm người bước vào. Thẩm Minh Châu đỡ mẫu thân, vừa cười vừa nói đi vào. Eo thon của nàng được bao bọc trong một chiếc váy dài màu xanh nhạt thêu hoa vàng, dường như đeo cả bộ trang sức vàng, trên đó khảm đá lục bảo, chắc là bộ trang sức trong của hồi môn của mẫu thân trước đây. Ở thắt lưng còn đeo một túi chuông ngọc bích viền vàng, theo từng bước đi phát ra những âm thanh lanh lảnh.
Theo lý, nhiều trang sức vàng như vậy, người thường khó mà áp chế được. Nhưng trên người Thẩm Minh Châu, lại vừa vặn khiến vẻ đẹp kiều diễm vốn có của nàng thêm phần quý khí, như đóa mẫu đơn nở rộ, rực rỡ chói mắt.
Chắc là gần trưa rồi, Tạ Thanh Lâm rũ mắt xuống, hắn bị ánh nắng trước mặt làm lung lay, không dám nhìn thẳng.
