Quả nhiên trong phòng mát mẻ hơn ngoài trời rất nhiều. Tạ Thanh Lâm bước vào, trước tiên chào hỏi Giang Thiếu An theo lễ tiết, rồi hành lễ với mẫu thân. Hắn nhìn thấy Thẩm Minh Châu, người vừa nãy ngoài kia còn cười nói vui vẻ, giờ đây lại đổi sang vẻ mặt câu nệ, hành lễ với hắn.
Ánh nắng xuyên qua màn lụa chiếu rõ khuôn mặt nàng, khiến thần sắc trên đó càng thêm rõ ràng, làm Tạ Thanh Lâm lại thêm một trận tức tối. Hóa ra khi có Giang Thiếu An thì nàng cười tươi như vậy, còn khi hắn vào, nàng lại mang vẻ mặt thế này sao?
Hơn nữa, vừa rồi hành lễ, nàng còn chẳng thèm gọi tên hắn, chỉ qua loa cho xong. Sao chứ, gặp hắn khiến nàng tức giận đến mức lười cả xưng hô sao?
Từ lúc Tạ Thanh Lâm bước vào, không chỉ Thẩm Minh Châu trở nên câu nệ, mà ngay cả Tạ phu nhân, vốn đang vui vẻ vì Giang Thiếu An biết cách chọc cười, không giống tên tiểu tử ngang bướng nhà mình lúc nào cũng ra vẻ đạo mạo như lão phu tử, giờ thấy hắn lại bày ra bộ mặt cứng nhắc ngồi một bên, nhìn thôi cũng khiến người ta bực bội.
“Không biết Giang thế huynh đến đây có chuyện gì?”
Tạ Thanh Lâm ánh mắt vẫn trầm tĩnh, tiện tay chỉnh lại tay áo, rồi như vô tình liếc nhìn Thẩm Minh Châu bên cạnh. Chỉ thấy nàng cúi đầu, thậm chí không thèm nhìn hắn lấy một cái.
“Trước đây không ngờ rằng, Nhị bá phụ nhà họ Châu, huynh trưởng của Tạ phu nhân, lại chính là di trượng (dượng) của tại hạ. Nghe được chuyện này, tại hạ vội mang lễ vật đến bái kiến bá mẫu.”
Giang Thiếu An nở nụ cười, gương mặt ôn nhuận như ngọc càng khiến Tạ phu nhân nhìn thuận mắt. Lời nói cũng thỏa đáng, khiến bà không nhịn được hỏi về chuyện gia thất của hắn.
“Giang thế điệt thật sự khách sáo, trước đây ngươi cũng không biết chuyện này,” Tạ phu nhân dùng ánh mắt đánh giá hiền tế tương lai nhìn Giang Thiếu An vài lượt, cảm thấy hắn tạm thời khá ổn, khách sáo vài câu, cuối cùng vẫn hỏi ra câu đó, “Không biết Giang thế điệt đã đính hôn chưa?”
Câu hỏi quá thẳng thắn khiến sắc mặt Tạ Thanh Lâm càng khó coi, nhưng người hỏi là mẫu thân hắn, hắn tuyệt đối không thể phản bác. Hắn vừa định mở miệng đổi chủ đề, không ngờ Giang Thiếu An lại lên tiếng trước.
“Tại hạ không sánh được với tài học xuất chúng của Tạ thế đệ. Những năm qua bận rộn với việc học hành và thi cử, nên có phần chậm trễ.”
Hắn thần sắc thản nhiên, không hề né tránh chuyện này, khiến Tạ phu nhân lại càng đánh giá cao hắn.
Nhưng Tạ Thanh Lâm lại không nghĩ vậy. Con cháu thế gia thường từ mười mấy tuổi đã có thông phòng (nha hoàn hầu hạ, thường có quan hệ thân mật), dù trước khi cưới chính thê sẽ không có trắc thất (thiếp), nhưng tuyệt đối không kéo dài đến tuổi hai mươi ba như bây giờ mà vẫn chưa từng xem mắt. Hắn lạnh lùng liếc nhìn gương mặt ôn nhuận của Giang Thiếu An, khuôn mặt từng được chính Hoàng thượng khen ngợi trước triều đình, bỗng nhớ ra điều gì, thần sắc mang theo chút nghiêm túc.
Hiện nay Hoàng thượng chưa hạn chế quá nhiều thế lực của các thế gia, chỉ vì động vào một nhà sẽ kéo theo cả hệ thống liên kết chằng chịt. Mà Giang Thiếu An này, diện mạo và tài học đều…có thể coi là tạm được, vậy mà chưa từng xem mắt, hoặc là hắn nói dối.
Nhưng nói dối chuyện này thì để làm gì?
Nếu không nói dối, chắc chắn trong đó có ẩn tình gì.
“Giang thế huynh nói vậy quá khiêm tốn,” Tạ Thanh Lâm nâng chén trà bên cạnh. Vừa nãy luyện kiếm quá lâu mà không thấy Thẩm Minh Châu mang trà tới, giờ hắn thật sự khát. Nhưng vừa uống một ngụm trà, hắn đã nhíu mày đặt xuống. Hóa ra là trà hoa, mang vị ngọt, hắn thật sự không quen uống.
“Về thơ ca từ phú, tài học của Giang thế huynh vượt xa tại hạ.”
Lời này không sai, vì lúc trước ở tiền điện, Hoàng thượng chủ yếu khảo sát về sách lược trị quốc. Tạ Thanh Lâm nhân lúc đặt chén trà, lén liếc nhìn Thẩm Minh Châu, thấy đôi mắt trong veo của nàng ánh lên chút tò mò, đang nhìn Giang Thiếu An. Đột nhiên, đôi môi đỏ hồng của nàng khẽ động.
“Chẳng trách Giang biểu huynh uyên bác như vậy, hóa ra biết nhiều câu chuyện đến thế.”
Thẩm Minh Châu ngẩng đầu, thần sắc thản nhiên mang theo chút ý cười. Mấy câu chuyện vừa rồi khiến nàng, người vốn quen đọc tạp thư* và truyện chí quái, cũng cảm thấy thú vị.
*Tạp thư: Sách không thuộc kinh điển Nho giáo, thường là tiểu thuyết, truyện kỳ quái, hoặc sách giải trí.
Giang Thiếu An, người sáng nay đến để kết nối quan hệ chỉ mong gặp được mỹ nhân, vốn chưa được nàng chủ động bắt chuyện, nghe vậy lập tức vui mừng khôn xiết. Nhưng trước mặt Tạ phu nhân, hắn vẫn phải giữ phong độ.
“Chỉ là đọc nhiều tạp thư hơn một chút thôi.”
Hắn hứng thú nhìn thần sắc tò mò của thiếu nữ, đôi mắt trong veo ấy khiến lòng hắn nóng lên, không nhịn được nói tiếp.
“Hóa ra Minh Châu muội muội cũng thích những câu chuyện chí quái này. Hiếm có người cùng sở thích, đợi ta về nhà sẽ mang một ít tạp thư đã đọc gửi đến cho muội giải khuây.”
Như vậy, hắn sẽ có cớ để ngày sau đến gặp nàng. Trà hoa này thật sự quá khó uống, Tạ Thanh Lâm hoàn toàn mất hứng uống trà, hận không thể ném chén trà xuống đất để trút bớt cơn giận trong lòng.
Hắn nheo mắt nhìn về phía Thẩm Minh Châu, muốn nghe kỹ xem muội muội tốt của hắn sẽ trả lời thế nào.
Câu chuyện hôm nay thực sự hấp dẫn. Thẩm Minh Châu thường ngày ít ra ngoài, tạp thư nàng đọc đa phần là xin từ thư phòng của Tạ Thanh Lâm. Gần đây lại tránh mặt hắn, nên không còn tạp thư để giải khuây.
Nghe lời Giang Thiếu An nàng nhất thời thực sự hứng thú, nhưng không biết trả lời thế nào, vì nữ tử khuê các tùy tiện xin đồ của nam nhân bên ngoài, quả thực không hợp lễ. Nàng vô thức cắn môi, đôi môi vốn đỏ hồng thoáng trắng đi, rồi lại càng thêm đỏ rực.
Tạ phu nhân nhìn ánh mắt của nữ nhi vừa nhận, đương nhiên hiểu nàng đang do dự gì. Lại nhìn vẻ nhiệt tình của Giang thám hoa bên cạnh, bà cười một tiếng.
“Nếu Giang thế điệt đã nói vậy, Minh Châu con cứ nhận, đến lúc đó đọc xong cũng có thêm chuyện kể cho ta nghe cho vui, đúng không?”
Thẩm Minh Châu ngẩng đầu nhìn Giang Thiếu An, ánh mắt mang theo chút ý cười, “Vậy trước tiên cảm tạ Giang biểu huynh. Ta nhất định sẽ giữ cẩn thận, tuyệt đối không làm hỏng, ngày sau sẽ trả lại.”
Nụ cười trong ánh mắt nàng thật sự quá mê hoặc, vẻ kiều diễm của thiếu nữ và dung nhan vốn đã rực rỡ khiến người ta không thể rời mắt. Giang Thiếu An ngây ra một lúc, mới đỏ mặt vội nói tốt. Còn Tạ Thanh Lâm, người từ đầu đến giờ quan sát mọi chuyện, sắc mặt hoàn toàn tối sầm.
Trước đây nàng xin sách của hắn, chưa từng nói những lời như vậy, chỉ rụt rè đến, ấp úng giơ sách hỏi, hắn phẩy tay là nàng cầm đi. Nào có nghe nàng nói những lời hiểu lễ nghĩa như sẽ trả sách thế này.
Nhưng Tạ Thanh Lâm quên rằng, khi Thẩm Minh Châu xin tạp thư của hắn, hắn mang vẻ mặt khinh thường ra vẻ, còn nói “tạp thư rốt cuộc khó lên mặt bàn,” rồi phẩy tay đầy ghét bỏ. Điều đó khiến Thẩm Minh Châu buồn lòng rất lâu, làm sao dám nhắc chuyện trả sách.
Bên này bất kể sắc mặt Tạ Thanh Lâm ngày càng tối, bên kia Giang Thiếu An lại mở ra chủ đề mới, kể về những chuyện kỳ lạ xảy ra ở quê nhà Giang Nam những năm qua, khiến Tạ phu nhân và Thẩm Minh Châu đều chăm chú lắng nghe.
Đặc biệt là Thẩm Minh Châu, nghe Giang Thiếu An nhắc đến việc ngành tơ lụa và thêu thùa ở Giang Nam ngày càng phát triển, những cánh rừng dâu từng bị chê cười vì trồng quá nhiều giờ đã thành báu vật, nàng không nhịn được hỏi vài câu.
Nhà Giang Thiếu An lại có những sản nghiệp này, là trưởng tử trong nhà, hắn cũng am hiểu không ít, kiên nhẫn trả lời trôi chảy. Tạ phu nhân nhìn thần sắc tò mò và thoải mái của Thẩm Minh Châu, trong lòng nhẹ nhõm, nghĩ rằng con bé có lẽ đang nhớ quê hương.
“Hiện nay là mùa xuân, nhìn thời tiết năm nay, chắc chắn sẽ là một năm sản lượng tơ lụa dồi dào.” Thấy Thẩm Minh Châu lại tò mò về chuyện buôn bán tơ lụa, vốn là nhà họ Giang kinh doanh tơ lụa và cung cấp hàng dệt lụa cho hoàng thất, Giang Thiếu An càng thêm ấn tượng tốt về nàng. Dù hiện nay không còn coi trọng tư tưởng trọng nông ức thương* như triều trước, nhưng vẫn có không ít tài tử giai nhân coi thường người làm thương mại. Nhưng Thẩm Minh Châu lại khác, nàng thực sự quan tâm đến chuyện kinh thương.
*Trọng nông ức thương: coi trọng nông nghiệp, kiềm chế thương nghiệp
Thẩm Minh Châu chợt nhớ ra, khi bị phụ thân vứt đến nhà ngoại tổ mẫu, để tránh bị đàm tiếu, ông ta chiếm hết nhà cửa và ruộng đất dưới danh nghĩa mẫu thân nàng, chỉ để lại cho nàng một ngọn núi không có gì ngoài rừng dâu. Nàng cẩn thận khâu tờ khế đất ấy vào trong áo, giữ sát người. Đồ của mẫu thân để lại chẳng còn bao nhiêu, đây đã là thứ quý giá duy nhất nàng bảo vệ được.
Thẩm Minh Châu căng thẳng, nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt vô thức lộ vẻ buồn bã. Đôi mắt như muốn nói lại thôi trầm ngâm một lúc, nàng nhìn Giang Thiếu An, đột nhiên hỏi, “Giang biểu huynh, huynh có biết nếu có khế đất rừng dâu, nhưng đất đó bị người chiếm thì phải làm sao để đòi lại không?”
Bị đôi mắt ấy nhìn, đừng nói là hỏi chuyện này, dù nàng muốn trái tim của Giang Thiếu An, lúc này hắn cũng sẽ đồng ý. Nhưng hắn chưa kịp trả lời, đã bị người bên cạnh sớm đã không kiên nhẫn cắt ngang.
“Có khế đất mà còn để người khác chiếm, thật sự hết thuốc chữa.”
Tạ Thanh Lâm không nhịn được nữa. Vừa nãy không chen lời được, cuối cùng cũng có cơ hội nói. Nghe nàng gọi “biểu huynh,” hắn đã vội vàng lên tiếng. Hắn cảm thấy trong lòng lập tức thoải mái, nhưng quên rằng cắt ngang lời người khác như vậy thật sự không phải phong thái của bậc chính nhân quân tử. Hắn chỉ muốn Thẩm Minh Châu đừng tiếp tục trò chuyện từng câu một với tên thám hoa lang kia trước mặt hắn, hai người nói chuyện hợp ý như vậy, còn hắn đã gần nửa tháng không nói chuyện với Thẩm Minh Châu rồi!
Nhưng lời vừa thốt ra, thần sắc Thẩm Minh Châu lập tức u ám. Vẻ mặt vốn mang ý cười của nàng biến đổi, nàng cúi đầu, như lười để ý đến hắn, hồi lâu mới thốt ra một tiếng “Ừ.”
Tạ Thanh Lâm còn đang đợi nàng nói tiếp, nghĩ rằng có thể như vừa nãy, nhân đề tài này mà trò chuyện. Không ngờ, đợi mãi, nàng chỉ ném ra một tiếng “Ừ” để đuổi hắn đi, thậm chí còn quay đầu, không thèm nhìn hắn nữa.
Không hiểu sao, không khí trong phòng đột nhiên ngưng đọng, như bóp chặt cổ Tạ Thanh Lâm. Hắn nuốt nước bọt, nhưng không tìm ra chỗ nào sai, cuối cùng đành nhịn xuống.
“Tạ thế đệ nói cũng không sai,” Giang Thiếu An khẽ ho một tiếng, nhìn Thẩm Minh Châu thần sắc có phần u ám, không hiểu sao sinh ra chút thương tiếc muốn giải quyết vấn đề cho nàng.
“Nhưng thế sự khó lường, luôn có người gặp khó khăn.”
Sắc mặt Tạ Thanh Lâm sớm đã mất vẻ trầm tĩnh thường ngày, hắn nheo mắt, định dùng luật pháp triều đình để phản bác, không ngờ Thẩm Minh Châu, người vừa nãy còn im lặng như bầu khô, lại giành nói trước.
“Đa tạ Giang biểu huynh giải đáp.”
Tốt, tốt lắm. Giờ lại biết nói rồi sao? Tạ Thanh Lâm đột nhiên nâng chén trà bên cạnh, gần như uống ừng ực một ngụm lớn, nhưng lại ho sặc sụa. Chết tiệt, ai pha trà hoa này vậy!
