Đâm Tường Nam - Nguyệt Kim An

Chương 82: Phiên ngoại: Giang Nam thương nữ x khâm sai kinh thành (Quen biết)



Ngày hôm sau, Tạ Thanh Lâm đang ở dịch trạm trò chuyện với Lưu Sơ Bình, một người bạn thân của phụ thân hắn, Tạ Hầu gia, về vấn đề muối lậu ở vùng Giang Nam. Đúng lúc này, quan sai ngoài dịch trạm đến thông báo.
Nói rằng có một vị thương nhân đến bái kiến.
Chuyện này khá thú vị, ngày thường đám thương nhân đều tránh xa quan sai như bọn họ, vậy mà người này lại dám đến tìm đường dây của Tạ Thanh Lâm.
“Bọn họ giờ đã không ngồi yên được nữa sao?”
Tạ Thanh Lâm cười lạnh, gạt viên chặn giấy trên bàn sách sang một bên, chỉ vào bản đồ địa hình nơi này cho Lưu Sơ Bình xem.
“Buôn lậu muối, giờ đây lại có cả một con đường thương mại chuyên dụng.”
Lưu Sơ Bình nhíu mày, nhìn con đường thương mại trên bản đồ, thoáng cảm thấy bùi ngùi:
“Vậy thế điệt có muốn đi gặp người thương nhân muối này không?”
Ngừng một lát, Tạ Thanh Lâm khinh thường nói:
“Hắn đã tự dâng đến cửa, sao ta lại không cho hắn mặt mũi chứ.”
Hắn quay đầu nói với quan sai đến báo tin: “Mời người đó đến sảnh đường ngoài kia chờ.”
Lưu Sơ Bình có chút không hiểu, nghi hoặc hỏi:
“Đối phương chưa biết chừng mang theo thứ hối lộ gì, thế điệt phải cẩn thận. Những chuyện như này, một khi dính vào khó tránh bị người ta đàm tiếu.”
Chưa kịp để Tạ Thanh Lâm trả lời, từ ngoài đã nghe được tin tức từ ám vệ lão Thập.
“Thương nhân muối đó dẫn theo hai sấu mã, đang chờ ở sảnh đường ngoài kia.”
Sấu mã* :ngựa gầy, chỉ các kỹ nữ được nuôi dưỡng ở lầu xanh.
Cái gọi là sấu mã, thực chất là những kỹ nữ được nuôi dưỡng ở các lầu xanh như Tần lâu Sở quán ở vùng Giang Nam những năm gần đây, giỏi ca múa nghệ thuật, trở thành món quà thượng hạng để tặng giữa các thương nhân giàu có và quan viên.
Phong tục này ở kinh thành bị cấm nhiều lần nhưng không dứt, Hoàng thượng Lý Thích từng nổi giận vì chuyện này, nhưng vẫn không có hiệu quả.
Dù sao ở dưới lén lút, ai có thể cưỡng lại những nữ tử trẻ trung xinh đẹp, lại đầy phong tình này? Lời nói mềm mại kiểu Ngô (vùng Giang Nam) gần như khiến xương cốt đàn ông tan chảy.
Vị thương nhân muối kia dường như đã nghiên cứu kỹ, hai sấu mã được gửi đến có dung mạo giống Thẩm Minh Châu đến năm phần, lại cố ý bắt chước dáng vẻ, từ xa nhìn gần như thật giả khó phân.
Nghe đến đây, Tạ Thanh Lâm đã hiểu. Trong dịch trạm này của hắn khắp nơi đều là mật thám. Chỉ hôm qua hắn liếc nhìn biểu muội xa nhà họ Thẩm, hôm nay thương nhân muối đã tìm đường dây đến tận mặt hắn.
“Đi, đi xem nào.” Trên mặt hắn thoáng chút giận dữ, bước đi vừa nói:
“Xem thử là người thú vị đến mức nào, mà tin tức linh thông đến vậy.”
Khi thấy Tạ Thanh Lâm cùng Lưu Sơ Bình xuất hiện, thương nhân muối kia vội vàng cung kính hành lễ:
“Tạ đại nhân từ kinh thành xa xôi đến đây, quả là may mắn lớn cho đám thương nhân muối chúng tôi ở Giang Nam.”
Không đáp lời, Tạ Thanh Lâm như có chút hứng thú, nhướng mày hỏi:
“Ai đưa tin cho ngươi nói bổn quan thích mỹ sắc vậy?”
Giọng hắn ôn hòa, chậm rãi liếc nhìn hai nữ lang đứng sau thương nhân muối. Khi thấy dung mạo giống Thẩm Minh Châu, ánh mắt hắn mang theo chút khinh miệt.
Chẳng giống chút nào.
Như vẽ hổ theo mèo, không có lấy nửa phần khí chất của nàng.
Thương nhân muối cố ý giả vờ không biết, lảng sang chuyện khác:
“Chỉ là tình cờ có được hai mỹ nhân thông thạo thi thư, nghĩ rằng Tạ đại nhân từng là trạng nguyên do thánh thượng đích thân chọn, chắc chắn là người phong nhã.”
Tạ Thanh Lâm cười lạnh, liếc nhìn thương nhân muối vẫn giữ tư thế hành lễ, ánh mắt trầm xuống.
“Hoàng thượng từng nghiêm trị việc tặng sấu mã để hối lộ ở kinh thành. Sao, đã biết ta là Tạ Thanh Lâm từ kinh thành đến, lại không biết chuyện này sao?”
Nhận ra mình trở thành con dê thế tội do nhà họ Giang đưa ra, chẳng trách người truyền tin nhanh chóng đồng ý như vậy, vị thương nhân muối này cũng là nhân vật có máu mặt. Thấy mình đắc tội Tạ Thanh Lâm, hắn lập tức quỳ xuống, đập đầu côm cốp.
“Đại nhân tha mạng, tiểu nhân đáng chết!”
Hai sấu mã đứng sau thương nhân muối cũng vội quỳ xuống. Họ vốn nghĩ mình sẽ bị tặng như món quà cho lão quan già nua nào đó, nên khi thấy vị đại nhân trẻ tuổi này, trong lòng mừng rỡ. Không ngờ người đưa họ đến lại lập tức đắc tội vị đại nhân này.
Họ được dạy dỗ để học cách hầu hạ người, sau này tìm một chỗ dựa, giúp họ không bị mua đi bán lại coi như thoát khỏi biển khổ.
Tạ Thanh Lâm từ trên cao nhìn xuống thương nhân muối đang mềm nhũn dưới đất, ánh mắt lướt qua hai nữ lang có vài phần giống Thẩm Minh Châu phía sau, không tự giác mang theo chút cuồng nộ mà chính hắn không nhận ra.
Mày kiếm lạnh lùng, hắn nâng tay gõ nhẹ lên bàn:
“Chủ tử của ngươi không dạy ngươi, nếu ta không nhận món quà này, không lên con thuyền của các ngươi, ngươi sẽ chịu hậu quả gì sao?”
Thương nhân muối họ Tiền cứng đờ tại chỗ.
Lúc này hắn mới phát hiện, trong mắt vị khâm sai đại nhân nhìn qua ngay thẳng thanh liêm này, từ lâu đã là một vực sâu không thấy đáy.
Bên trong tràn ngập sát ý nồng đậm, nhấn chìm hắn hoàn toàn.
“Không dạy thật sao sao? Vậy là chắc chắn ta sẽ dạy?” Tạ Thanh Lâm ánh mắt băng lạnh, rõ ràng đang cười.
“Chắc là biết ta trước đây làm việc ở Hình bộ chứ. Tuy nơi đó chuyện bẩn thỉu nhiều hơn, nhưng thứ nhiều nhất vẫn là các loại hình phạt.”
“Dù là dùng con dao mỏng như cánh ve, từng lát từng lát cắt thịt người dọc theo xương, rồi mời lang trung giỏi nhất đổ thuốc chữa thương, phạm nhân căn bản không chết được.”
“Thịt cắt xuống, nấu chín ngay trước mặt phạm nhân, ném trước mặt hắn, để đói vài ngày, tự hắn sẽ ăn sạch thịt của chính mình.”
Giọng hắn nhẹ nhàng bình thản, như không nói điều gì đáng sợ, nhưng khiến đám người quỳ dưới đất mặt mày xanh trắng, ngay cả Lưu Sơ Bình ngồi bên cũng có chút khó chịu.
“Đùa thôi.” Nhìn thương nhân muối đã run như cầy sấy, Tạ Thanh Lâm thấy lửa đã đủ, hiện giờ hắn chưa có chứng cứ trong tay, đứng dậy mỉm cười nhẹ với họ, nói lớn:
“Tuy nhiên, nếu sau này tra ra chuyện muối lậu, hình phạt chắc chắn không nhẹ hơn thế này.”
Nhìn thương nhân muối gần như run rẩy không đứng nổi, mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống gương mặt xanh trắng, hắn muốn ói nhưng không dám đắc tội khâm sai đại nhân, cứng rắn khiến sắc mặt chuyển thành xanh đen.
“Thời gian không còn sớm, ta còn việc khác. Hai người này?” Tạ Thanh Lâm nhìn thương nhân muối họ Tiền ngã ngồi dưới đất, thần sắc mang chút thờ ơ. “Vẫn là ngươi tự dẫn đi đi.”
Nói xong, hắn định bước đi nhưng phía sau vang lên giọng run rẩy của thương nhân muối họ Tiền.
“Tạ đại nhân, ta, ta cũng thân bất do kỷ!”
“Ở Giang Nam này, ai cũng có thể đắc tội, nhưng tuyệt đối không thể đắc tội…”
Dường như nói ra điều gì kinh thiên động địa, giọng thương nhân muối mang theo chút sợ hãi, ngừng một lát, mới thì thào bổ sung:
“Tuyệt đối không thể đắc tội nhà họ Giang, nếu không sẽ không còn chỗ dung thân.”
Tạ Thanh Lâm không quay đầu, chỉ dừng lại thoải mái một chút:
“Mang thành ý của ngươi đến làm việc cho bổn quan, ngươi cũng nên biết, triều đình không muốn quét sạch đám thương nhân muối dưới đáy như các ngươi.”
“Bổn quan cũng không bạc đãi người đi theo ta, dĩ nhiên, cũng không tha cho bất kỳ ai dám cản đường bản quan.”
Chuyện ở dịch trạm tạm gác lại, bên kia Thẩm Minh Châu đang định đóng cửa tiệm, chợt nghe tiếng bước chân vội vã.
Nàng nhìn ra ngoài, thấy một thương nhân bụng phệ cười tươi, nói với nàng: “Chắc hẳn đây là Thẩm cô nương. Trước đây nghe nói tiệm may của cô nương làm ăn tốt, nhưng chưa đến chúc mừng.”
Điều này khiến Thẩm Minh Châu ngạc nhiên. Nàng trước đây không quen biết vị thương nhân này, nhìn y phục và trang sức hắn mặc đều là tơ lụa thượng hạng và ngọc bội vàng ròng chất lượng cao, chắc chắn không phải nhà nhỏ.
Nàng không tiện lạnh mặt, nghi hoặc hỏi: “Xin hỏi, ngài là?”
Thương nhân lộ vẻ xảo quyệt, ánh mắt ám muội, nịnh nọt đưa một hộp gỗ tinh xảo:
“Ôi, chỉ là chút đồ chơi nhỏ, mong Thẩm cô nương sau này trước mặt Tạ đại nhân nói vài lời hay cho ta.”
“Chỉ cần Thẩm cô nương chịu, đây chỉ là một phần mười. Sau này còn nhiều lợi ích hơn.”
Hộp gỗ mở ra, bên trong lấp lánh cả một hộp đầy thỏi bạc, còn có hai thỏi vàng óng ánh, khiến Thẩm Minh Châu giật mình.
“Ngài tìm nhầm người rồi. Ta chỉ là biểu muội xa của nhà họ Tạ thôi. Tạ đại nhân chỉ vì lời dặn của mẫu thân mà đến xem nhà ta, trước mặt người ta, ta căn bản không nói được gì.”
Thấy nàng cương quyết, thương nhân như đã lường trước, cười tươi nói:
“Nhà họ Tôn chúng ta trước khi phát đạt đã dựa vào nghề muối. Giờ Tạ đại nhân đến điều tra muối lậu, khó tránh khỏi…”
Hắn còn định nói thêm, Thẩm Minh Châu chỉ cảm thấy mí mắt giật điên cuồng, lập tức đóng hộp gỗ lại:
“Vị Tôn bá phụ này, ngài thật sự tìm nhầm người. Ta thực sự không nói được gì với Tạ đại nhân.”
Thương nhân nhà họ Tôn lắc đầu:
“Vị Tạ đại nhân này đến Giang Nam, ngoài việc gặp Lưu Sơ Bình đại nhân, chỉ gặp cô nương. Xin cô nương chỉ cho đám thương nhân muối chúng ta một con đường sáng, đừng để ngành muối bị kẹt như vậy. Đám nông dân muối dưới kia đã lâu không có thu nhập.”
Thẩm Minh Châu bình tĩnh trả lại hộp gỗ: “Ta không giúp được việc này, con đường này cũng không phải ta có thể chỉ dẫn.”
Thương nhân nhà họ Tôn sốt ruột, hắn vốn muốn học nhà họ Tiền, tặng một mỹ nhân sấu mã, nhưng phu nhân nhà hắn quản nghiêm, căn bản không tìm được, đành đến thử tìm đường dây qua Thẩm Minh Châu.
Hắn ngừng một lát, định lấy lùi làm tiến:
“Ôi, Thẩm cô nương nói gì thế. Dù việc không thành, cứ xem như nhà họ Tôn ta tặng quà chúc mừng tiệm của cô nương.”
Nói xong, hắn đặt hộp gỗ xuống, bất chấp Thẩm Minh Châu ngăn cản, thân hình mũm mĩm nhưng linh hoạt leo lên xe ngựa nhà mình, ngoảnh đầu sai xa phu đánh xe đi xa.
Nhìn món quà chúc mừng đắt giá trong tay, Thẩm Minh Châu chỉ cảm thấy đau đầu. Đây là chuyện gì chứ? Nhưng nàng quyết không thể nhận số tiền này. Quyết định xong, nàng đóng tiệm, tìm một cái giỏ đặt hộp gỗ vào, quay người đi đến dịch trạm hôm qua.
Trong dịch trạm, Tạ Thanh Lâm vừa xử lý xong công vụ từ Hình bộ kinh thành gửi đến. Công việc hai nơi khiến hắn hơi mệt mỏi, định gọi tiểu đồng Tùng Mặc pha trà, thì nghe tiếng nói ngoài cửa.
“Xin hỏi, Tạ biểu huynh có ở đây không?”
Vì hôm qua đã đến một lần, lại đến gặp khâm sai đại nhân trong dịch trạm, nên người dẫn đường ở dịch trạm rất nhiệt tình, dẫn thẳng Thẩm Minh Châu đến thư phòng của Tạ Thanh Lâm.
Nghe giọng nói, Tạ Thanh Lâm cảm thấy tinh thần phấn chấn, bất giác nhớ đến biểu muội nhà họ Thẩm hôm qua, nói chuyện không kiêu không nịnh, thần sắc mang chút bướng bỉnh nhàn nhạt.
Hắn lặng lẽ đặt công vụ xuống, nói ra ngoài: “Nhanh mời vào.”
Vừa bước vào, Thẩm Minh Châu ngửi thấy trong phòng như có mùi giấy bị đốt. Nàng không dám nhìn lung tung, chỉ kể hết chuyện hôm nay có người đến tặng quà.
Nàng đặt hộp gỗ đắt giá lên bàn, không chút lưu luyến:
“Đây là thứ thương nhân nhà họ Tôn đưa. Thực sự không từ chối được, không nghĩ ra cách giải quyết, đành mang trả lại ngài.”
Tạ Thanh Lâm liếc nhìn hộp gỗ, tùy tay mở ra, thấy từng hàng thỏi bạc, nhìn hai thỏi vàng thì nhướng mày: “Thương nhân muối ở Giang Nam quả nhiên ra tay hào phóng.”
Hắn mím môi cười, dường như hài lòng với cách giải quyết thông minh và trung thực của Thẩm Minh Châu.
“Ngươi đúng là thông minh.”
Thẩm Minh Châu nhận ra tâm trạng hắn tốt, nháy mắt không nhịn được nói: “Chỉ là chuyện nhỏ. Ngày trước khi buôn bán, ta gặp chuyện khó hơn thế này nhiều.”
Lời này khiến Tạ Thanh Lâm bật cười thành tiếng, không nhịn được hỏi: “Vậy ngươi biết chuyện nông dân làm muối và việc triều đình nghiêm tra muối lậu không? Nếu là ngươi, ngươi sẽ giải quyết thế nào?”
Hắn không xem thường nàng. Có thể tạo chỗ đứng ở đây, mở tiệm từ hai bàn tay trắng đến nay không lo ăn mặc, chắc chắn có thể tin tưởng nàng.
Hôm ấy, Tạ đại trạng nguyên quyết định không ngại hỏi người dưới. Hắn cảm thấy biểu muội nhà mình quả không hổ là người nhà, đúng là thông minh.
Còn nữa, hai nữ lang mà thương nhân họ Tiền đưa đến, căn bản không giống nàng.
Nàng đẹp hơn họ nhiều lắm.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...