Đâm Tường Nam - Nguyệt Kim An

Chương 83: Phiên ngoại: Giang Nam thương nữ x khâm sai kinh thành (Tâm động)



Bình thường, không ít người khen ngợi Thẩm Minh Châu, đặc biệt là các lão bà đến tiệm may mua y phục, hầu như ai cũng phải khen nàng một câu chăm chỉ thông minh.
Trước đây, nàng không thấy có gì đặc biệt, nhưng hôm nay, khi biểu huynh khen nàng một câu như vậy, nàng lại cảm thấy vành tai nóng ran.
Thẩm Minh Châu trầm ngâm một lát, nói:
“Chuyện trên triều đình, những tiểu dân như chúng ta không rõ, nhưng giờ không còn là thời trọng nông ức thương nữa. Ngay cả một người mở tiệm nhỏ như ta cũng hiểu đạo lý này, biểu huynh chắc chắn hiểu chứ?”
Lời nói rõ ràng, mạch lạc, Tạ Thanh Lâm nhìn đôi lông mi dài như cánh chim của nàng khẽ chớp, cùng thần thái tự tin, không khỏi gật đầu.
“Vậy chắc hẳn lần này biểu huynh đến đây, cũng chỉ để điều tra chủ mưu buôn muối lậu và các quan viên liên quan?”
Nàng nói trúng tim đen, gần như hoàn toàn trùng khớp với suy nghĩ của Tạ Thanh Lâm, khiến hắn không nhịn được tiếp tục gật đầu.
“Vậy có lẽ, những thương nhân và nông dân làm muối này, thực ra vẫn có cơ hội sửa sai và tiếp tục sống?”
“Không hẳn.” Tạ Thanh Lâm trầm ngâm.
“Cũng có thể giết gà dọa khỉ.” Hắn bất giác nhìn Thẩm Minh Châu, cảm thấy khi nàng nói chuyện như vậy, hắn không nỡ rời mắt.
“Nếu muốn giết gà dọa khỉ, ngày đầu biểu huynh đến, chắc đã có người vào ngục rồi.” Thẩm Minh Châu cười.
“Bởi vì đã là quan sai được phái đến, tuyệt đối không thể chỉ dựa vào nghi ngờ mà đến.”
Câu này khiến Tạ Thanh Lâm sững sờ. Tin tức này chưa từng bị tiết lộ, càng không ai nói với biểu muội xa này, vậy mà nàng chỉ dựa vào việc hắn đến đây đã suy ra được. Thấy hắn không phản ứng, Thẩm Minh Châu tiếp tục:
“Vậy sao biểu huynh không đưa rà một cơ hội cho các thương nhân muối? Họ cũng chỉ muốn sống. Xét cho cùng, những thương nhân và nông dân làm muối này chỉ đang vùng vẫy để bảo vệ mạng sống và lợi ích sau này của họ thôi.”
Con đường này quá rõ ràng, hoàn toàn khớp với cách làm hiện tại của Tạ Thanh Lâm, khiến hắn không khỏi trầm tư. Trước đây, hắn không tán thành hành vi của các thương nhân này, nhưng qua lời phân tích của Thẩm Minh Châu, hắn nhận ra định kiến của mình quá hẹp hòi.
Nghĩ đến đây, Tạ Thanh Lâm mỉm cười vui vẻ, ánh mắt đầy sự tán thưởng khen ngợi: “Biểu muội, nếu ngươi là nam tử, thành tựu tuyệt đối không thua ta.”
Lời này khiến Thẩm Minh Châu có chút khinh thường, nàng phản bác:
“Dù ta là nữ tử thì đã sao? Thời buổi này, những người giúp ta trên con đường này đều là nữ tử. Từ Mai nương luôn theo ta, đến người đầu tiên kéo ta một tay là biểu di mẫu, họ đều là nữ tử.”
Tạ Thanh Lâm nghe ra sự khinh miệt và chút tức giận trong lời nàng, vội xin lỗi:
“Là ta nói sai. Dù biểu muội là nữ tử, thành tựu vẫn không thể giới hạn.”
Thái độ xin lỗi của hắn đủ chân thành, không chút qua loa, làm dịu cơn giận của Thẩm Minh Châu, khiến nàng đánh giá hắn cao hơn.
“Không sao, biểu huynh nói cũng có lý, thời buổi này đúng là khó khăn cho nữ tử.”
Cả hai lần lượt nhường nhịn nhau, vô tình chạm mắt. Tạ Thanh Lâm nhìn đôi mắt trong veo như nước của nàng, cảm thấy chúng trong hơn dòng sông hắn từng thấy, rực rỡ hơn những vì sao hắn từng ngắm. Hắn chìm đắm, không nỡ rời mắt, như thể chỗ mềm mại nhất trong lòng bị nàng khẽ chạm vào, sự điềm tĩnh và quy củ thường ngày tan biến.
Lúc này, Tạ Thanh Lâm đã làm quan hai năm, hai mươi hai tuổi, đáng lẽ nhiều người ở tuổi này đã có con, nhưng hắn chưa từng đính hôn. Không phải vì lý do gì khác, phụ thân Tạ hầu gia từng hỏi hắn có cô nương nào vừa ý không, bạn đồng môn cũng giới thiệu muội muội, nhưng Tạ Thanh Lâm luôn cảm thấy đang chờ đợi điều gì đó. Hắn tin rằng, nếu cưới vợ, phải như phụ mẫu hắn, cùng dìu dắt yêu thương nhau.
Nhìn Thẩm Minh Châu, hắn sững sờ không chỉ vì dung mạo kinh diễm, mà còn vì sự thông minh điềm tĩnh không thua bất kỳ ai. Hắn cảm thấy tim mình rối loạn.
Thẩm Minh Châu, đã lăn lộn nơi phố chợ lâu năm, nhận ra ánh mắt hắn là sự ngưỡng mộ, nhưng ý nghĩa trong đó quá nóng bỏng. Nàng cũng quan sát hắn.
Hôm qua, hắn còn như tiên nhân lạnh lùng, hôm nay ánh mắt nhìn nàng lại mang chút nhân tình, hòa quyện kỳ diệu với khí chất cao quý, dễ dàng làm loạn lòng nàng. Nàng nhìn thoáng qua, cảm thấy tai nóng ran, vội quay đi, giả vờ nhìn trời nhẹ giọng:
“Tạ biểu huynh, trời muộn rồi, ta phải về.”
Tạ Thanh Lâm chưa kịp hoàn hồn, nghe nàng nói trời muộn, ngây ngô đáp:
“Ừ, đúng là muộn rồi.”
Thấy hắn vẫn nhìn mình, Thẩm Minh Châu không nhịn được. Dù nàng từng trải, lúc này cũng lộ vẻ thẹn thùng của thiếu nữ, đỏ mặt nói:
“Vậy, vậy ta về trước.” Nàng định rời đi, nhưng lại không ngờ tới Tạ Thanh Lâm lúc này đã phục hồi lại tinh thần định đi vòng qua, nhưng cả hai lại bước cùng hướng va vào nhau.
Lần này, không chỉ Thẩm Minh Châu mặt đỏ, ngay cả gương mặt cao quý của Tạ Thanh Lâm cũng đỏ rực.
Chàng trai cao lớn tuấn tú giờ lúng túng như thiếu niên chưa hiểu sự đời, tay chân không biết để đâu, ấp úng:
“Vậy, ta đưa ngươi về.” Phản ứng của hắn ngoài dự đoán, một người ở tuổi này lại ngây ngô như cậu trai trẻ.
Nhiều năm qua, không phải chưa có nam tử hứa hẹn với Thẩm Minh Châu, nhưng nàng chỉ thấy trong mắt họ sự thèm muốn đáng ghét. Nhưng người này khác biệt, Thẩm Minh Châu mỉm cười, không nhịn được nói:
“Vậy làm phiền biểu huynh.”
Nụ cười của nàng, kèm theo má hồng, như hoa quỳnh nở trong ánh trăng, khiến Tạ Thanh Lâm hoảng hốt không dám nhìn thẳng. Hắn kìm nén sự lúng túng, nghiêng người, thân hình cao lớn lại cứng nhắc, khiến Thẩm Minh Châu cố nhịn cười. Dù nói là đưa nàng về, nhưng người đánh xe là ám vệ lão Thập. Tạ Thanh Lâm không biết bị gì, lần đầu phá vỡ lễ nghi, nhất quyết vào trong xe với nàng.
Hai người trong xe, khoang rộng rãi bỗng chật chội.
Nhận ra ánh mắt Thẩm Minh Châu, Tạ Thanh Lâm ho khan, chưa đợi nàng nói, đã tự nói:
“Biểu muội giúp ta chuyện lớn như vậy, ta chưa biết cảm ơn thế nào.”
Dù lăn lộn quan trường hai năm, hắn vẫn vụng về trước cô nương mình thích, mặt đỏ bừng. Thẩm Minh Châu đoán được ý hắn, nhưng sợ hiểu lầm sẽ xấu hổ. Nàng cười khẽ, không vạch trần nói:
“Nếu biểu huynh thật muốn cảm ơn, chi bằng mời ta một bữa cơm nhé.”
Nàng nghiêng người nhìn hắn:
“Biểu huynh thấy thế nào?”
Bị ánh mắt nàng lướt qua, Tạ Thanh Lâm cảm thấy mặt nóng ran, đỏ mặt nói:
“Vậy, vậy chẳng phải quá đơn sơ, dù sao cũng là việc lớn.”
“Quà nhẹ tình nặng mà.” Thẩm Minh Châu nháy mắt, cười như tiểu hồ ly.
“Với tài học của biểu huynh, chẳng lẽ không hiểu?”
Tạ Thanh Lâm bật cười:
“Được, vậy khi nào?” Hắn nói quá gấp, như sợ nàng chỉ nói đùa, lại như vội muốn gặp lại.
Lời này khiến Thẩm Minh Châu bật cười, nàng nhìn hắn như đang suy nghĩ.
Lúc này xe đến nơi nàng ở, ám vệ lão Thập dừng xe. Nàng nhanh nhẹn xuống xe, trước khi đi cười tinh nghịch với Tạ Thanh Lâm:
“Nếu biểu huynh đã thành tâm, chi bằng chiều mai sau khi tiệm ta đóng cửa, cuối giờ Thân nhé?” Không đợi hắn đáp, nàng đã rời đi, không ngoảnh lại, bước vào ngõ nhỏ về tiểu viện.
Nàng thầm đếm: một, hai… Chưa đến ba, từ xe ngựa vang lên tiếng Tạ Thanh Lâm gấp gáp:
“Được, mai cuối giờ Thân ta đến tìm ngươi.”
Lúc hoàng hôn buông, Thẩm Minh Châu bước nhẹ nhàng vào tiểu viện, khóa cửa xong mới nghe tiếng xe ngựa “lộc cộc” xa dần. Nàng tựa cửa mỉm cười. Có lẽ, nàng đoán không sai.
Về dịch trạm, Tạ Thanh Lâm không nhận ra mình cười suốt trên dọc đường. Vào thư phòng, nhìn hộp gỗ Thẩm Minh Châu để lại hắn vẫn cười.
Tiểu đồng Tùng Mặc bưng trà vào, thấy thiếu gia cười rạng rỡ, ngẩn người ra. Hắn chưa từng thấy thiếu gia vui vậy, liền hỏi:
“Thiếu gia, vụ muối lậu ở Giang Nam có tiến triển rồi ạ?”
“Coi như có chút.” Tạ Thanh Lâm đáp, “Nhưng còn cần thời gian.”
Tùng Mặc nghi hoặc: “Vậy sao thiếu gia vui thế?”
Ngay cả ngày thiếu gia được điểm trạng nguyên trước điện, cũng chỉ khẽ cười, thần thái đầy tự tin. Nay vụ án chưa xong, sao thiếu gia lại vui vẻ thế?
Tùng Mặc đang thắc mắc thì nghe thiếu gia hỏi:
“Tùng Mặc, ngươi nói xem, nữ tử thích ăn gì? Nếu mời tiệc, quanh đây có tửu lâu tốt không?”
Tùng Mặc mù mịt, chưa kịp đáp, lại nghe thiếu gia lẩm bẩm:
“Biết thế để muộn chút, ít ra hỏi biểu muội thích ăn gì, đỡ phải lúng túng thế này.”
“???” Tùng Mặc mù mịt đi ra, tò mò hỏi ám vệ lão Thập trong góc tối:
“Thiếu gia bị điên rồi sao?”
Hắn chỉ rời một lúc đi nghe ngóng tin tức, sao về đã thấy thiếu gia như mất hồn? Ám vệlLão Thập nghiêm túc đáp:
“Biểu tiểu thư đến, nói chuyện một lúc, thiếu gia đưa nàng về, hẹn mai mời nàng ăn cơm.”
“???”
“Vậy sao thiếu gia vui thế? Mời người ăn cơm khiến người ta vui vậy sao? Thiếu gia đâu phải kẻ ham ăn uống?”
Tùng Mặc hỏi liên tiếp, khiến lão Thập thấy phiền, im lặng không đáp.
Hôm đó, Tạ đại trạng nguyên trằn trọc cả đêm, quyết định mai phải hỏi thật sớm – người mà hắn coi là biểu muội.
Nàng thích ăn gì?
Hay thích thứ gì khác? N
ếu nàng nói thích kiểu người thế nào thì tốt hơn.
Nhưng nếu nàng không thích kiểu như hắn thì sao?
Không được, hay là đừng hỏi…

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...