Đời Đời Kiếp Kiếp Chỉ Yêu Em
Chương 55: Đồng ý
Du Thừa Ân lâu lâu lại quay lại khách sạn, cô thường sẽ mua theo một hộp trái cây sau đó ngồi ăn ở sofa, nhớ đến lúc trước chỉ cần một hộp trái cây thôi cũng rất thú vị.
Bây giờ cho dù trái cây có ngọt có ngon đến mấy, đều giống như cô đã mua phải loại chưa chín, cả khoang miệng tràn ngập vị chát.
Lúc dọn dẹp mở tủ ra mới vô tình tìm thấy một cuốn album mới tinh, đó là cuốn album ảnh cưới mà bọn họ đã chụp ở rất nhiều nơi trên thế giới.
Du Thừa Ân ngồi trên giường, nhẹ nhàng lật giở cuốn album, từng kỉ niệm cứ như thế phơi bày ra trước mắt, ở cuối bỗng nhiên rơi ra một tấm ảnh.
Tấm ảnh mà cô đã tự tay cầm máy ảnh chụp, anh ấy đang bế một đứa bé giúp cô bé qua đường, lúc đó cô cảm thấy rất ấm lòng, nếu như anh có con, nhất định sẽ rất cưng chiều.
Trên tấm ảnh có một giọt nước rơi xuống ngay giữa mặt anh, khuôn mặt bị dính nước không còn nhìn rõ nữa giống như muốn nói rằng rồi sẽ có một ngày cô sẽ không thể nhớ rõ khuôn mặt mà mình đã từng rất yêu thương.
Cuối cùng cô để lại cuốn album ngăn nắp vào chỗ cũ và đứng dậy rời đi, dặn lòng mình sẽ không bao giờ trở lại đây nữa.
Hôm nay giờ nghỉ trưa, cô như mọi ngày lại rảnh rỗi lướt tin tức ở trên mạng sau đó liền thấy một tấm ảnh của người quen.
Du Thừa Ân chưa bao giờ chủ động điều tra thông tin về Hàn Thiên Viễn và đây chính là thông tin đầu tiên cô có được về anh sau ba năm qua.
Người con trai ấy vẫn đẹp trai như thế phong độ như thế, nhưng anh không chỉ có một mình mà bên cạnh lại xuất hiện một cô gái khác rất xinh đẹp còn tươi cười rất hạnh phúc, nụ cười mà cô cũng đã từng có.
Cho đến khi cô để ý đến dòng tiêu đề bằng tiếng anh ở bên trên: Tổng giám đốc J&J cùng vợ tham dự lễ kỉ niệm....
Chỉ cần đọc đến đây, cô như có tiếng súng nổ bên tai, trái tim như bị ai đó hung hăng bóp thật mạnh.
Cô đã từng hi vọng nhất định sẽ có một ngày anh trở về và nói rằng mọi thứ đều ổn rồi.
Không ai làm tổn thương cô cả, cô bị tổn thương bởi chính hi vọng của chính mình.
Thanh âm xung quanh bắt đầu ù lên, hình như có ai đó có gọi nhưng cô chẳng nghe được rõ là ai.
Dạo này cô làm việc đến không biết giờ giấc, cảm giác trong người bây giờ chẳng còn một chút sức lực.
Du Thừa Ân nằm gục trên bàn, màn hình máy tính vẫn đang dừng lại ở tấm hình được chụp lén của anh và "vợ"
Khi cô tỉnh dậy lần nữa đã thấy bản thân mình nằm ở trong bệnh viện, bàn tay đang được truyền nước truyền đến một cơn đau nhói.
Sau khi cô xoay đầu một cái thì thấy có người đang ngồi ở bên cạnh giường.
Không thể là ai khác, chính là Cẩn Dịch, khi thấy cô đã tỉnh anh vội rót cho cô một ly nước ghé sát miệng cô:"Em uống một chút nước đi"
Du Thừa Ân không để anh đút mà nhận lấy ly nước uống một ngụm, sau khi uống anh ấy lại nâng bát cháo lên nói rằng:"Em đã ngủ một ngày rồi, bây giờ em nên ăn chút gì đó"
Kì thực Du Thừa Ân cũng cảm thấy có chút đói, dưới sự kiên định của anh, cô đành để Cẩn Dịch đút cháo cho mình, anh ấy vô cùng ân cần thổi từng muỗng cháo đang bốc khói nghi ngút rồi đưa tới miệng cô.
Du Thừa Ân cảm kích vô cùng, những lúc suy sụp nhất vẫn có anh ấy ở bên.
Ngày hôm sau là có thể rời viện, hai người tản bộ trên con đường từ bệnh viện trở về. Cây cỏ bị gió thổi phát ra tiếng xào xạc lại yên bình đến lạ.
Thế nhưng Cẩn Dịch đã gọi giật cô lại, giọng nói của anh đã phá tan bầu không gian thanh tịnh ấy:"Ân Ân"
Du Thừa Ân theo tiếng gọi quay lại, nghe anh ấy nói:"Chúng ta hẹn hò đi"
Hôm nay không có hoa không có quà, không khoa trương cũng không nói ra những lời mật ngọt sến súa.
Anh ấy chỉ nói một câu mà câu trả lời của người kia chỉ cần là có hoặc không.
Du Thừa Ân vô thức nhìn xung quanh, thầm nghĩ anh mau đến đi, nếu không em sẽ đồng ý hẹn hò với người khác đấy.
Cô tự đếm trong lòng từ 1 đến 3, lúc đếm còn ăn gian 1 ; 1.5 ; 2 ; 2.25 ; 2.5..
Cứ như vậy đến ba cũng không có ai xuất hiện..
Mà sự chờ đợi chỉ nên tiếp diễn khi nó thật sự đem lại kết quả mà bạn mong muốn.
Dù cho bây giờ cô có chờ anh đến hết đời, thì anh cũng sẽ không đến, bởi vì anh đã có hạnh phúc mới của đời mình.
Cô không tự đặt ra câu hỏi tại sao anh lại làm như vậy. Bởi vì điều đó chẳng còn quan trọng nữa, xa nhau là xa nhau.
Nếu biết, có thể đưa anh trở lại được không?
Cẩn Dịch vẫn đang kiên trì chờ đợi câu trả lời từ cô.
Du Thừa Ân mỉm cười nhưng cuối cùng lại rơi một giọt nước mắt gật đầu một cái.
Cẩn Dịch nhận được câu trả lời kéo cô lại gần hơn lau đi vệt nước mắt của cô, nhưng Du Thừa Ân né tránh, cô nói:"Em cần thời gian để thích ứng"
Anh lúng túng đứng cách xa cô một chút nói:"Được"
________________
Tô Lam vừa mới thành lập công ty, hôm nay cô ấy đến sửa sang chỉnh chu lại mọi thứ.
Tiếng nói không bao giờ đàng hoàng vang lên:"Cũng ra dáng tổng giám đốc rồi đấy"
Tô Lam theo tiếng nói quay lại tươi cười chào một tiếng:"Anh Vương"
Vương Mạo bật cười, hai người ra phía bên ngoài công ty, ngồi lên chiếc ghế đá bắt đầu trò chuyện.
Cô nói một câu cảm ơn:"Cảm ơn anh thời gian qua đã giúp đỡ em không ít, nếu không em cũng không thể có ngày hôm nay"
Vương Mạo nói:"Đừng cảm ơn anh, bây giờ em phải làm việc để đem thật nhiều tiền rót vào túi của anh chứ, anh là nhà đầu tư là cổ đông lớn nhất đấy nhé"
Cô gái mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng đều, vẫn là mái tóc dài màu nâu thẳng đuột nhưng khuôn mặt lại mang vẻ chững chạc hơn rất nhiều.
Tô Lam có chút ấp úng nói:"Chuyện nhà hàng.."
Vương Mạo nhìn đi xa xăm cắt ngang lời cô:"Nhà hàng tứ xuyên đó, anh sẽ đầu tư cho nó hoạt động thật tốt, em đừng lo"
Cô mỉm cười nhìn anh lại tiếp tục nói lời cảm ơn:"Cảm ơn anh, sau này công ty hoạt động ổn định sẽ không phiền anh nữa"
Cô không muốn hộp đêm đó bị đập đi, nếu nó có thể cải tiến lại thành một nhà hàng, cô vẫn có thể thường xuyên lui đến, nhìn ngắm khung cảnh quen thuộc xung quanh.
Vương Mạo xoay đầu nhìn cô có chút nghiêm túc khác hẳn với thường ngày:"Anh không mong như thế"
Tô Lam khó hiểu nhìn anh cho đến khi Vương Mạo tiếp tục nói.
Cô nhất thời lúng túng không biết nói gì, tay chân nên để đâu và làm gì.
Tô Lam cúi gằm mặt, nhớ lại ngày Hải Đường đánh Vương Mạo, anh ấy đã tức giận và trút hết lên người cô, chà đạp lên trinh tiết trong trắng mà cô rất coi trọng.
Bao lâu nay, Vương Mạo đối tốt với cô như thế, chưa bao giờ cô cân nhắc đến không phải là cô không một lần nào rung động, mà bởi vì cô cảm thấy bản thân mình không còn xứng đáng với anh ấy nữa.
Tô Lam rơi nước mắt, mất một lúc mới có thể vươn tay ra ôm lấy anh ấy vào lòng.
Bây giờ cho dù trái cây có ngọt có ngon đến mấy, đều giống như cô đã mua phải loại chưa chín, cả khoang miệng tràn ngập vị chát.
Lúc dọn dẹp mở tủ ra mới vô tình tìm thấy một cuốn album mới tinh, đó là cuốn album ảnh cưới mà bọn họ đã chụp ở rất nhiều nơi trên thế giới.
Du Thừa Ân ngồi trên giường, nhẹ nhàng lật giở cuốn album, từng kỉ niệm cứ như thế phơi bày ra trước mắt, ở cuối bỗng nhiên rơi ra một tấm ảnh.
Tấm ảnh mà cô đã tự tay cầm máy ảnh chụp, anh ấy đang bế một đứa bé giúp cô bé qua đường, lúc đó cô cảm thấy rất ấm lòng, nếu như anh có con, nhất định sẽ rất cưng chiều.
Trên tấm ảnh có một giọt nước rơi xuống ngay giữa mặt anh, khuôn mặt bị dính nước không còn nhìn rõ nữa giống như muốn nói rằng rồi sẽ có một ngày cô sẽ không thể nhớ rõ khuôn mặt mà mình đã từng rất yêu thương.
Cuối cùng cô để lại cuốn album ngăn nắp vào chỗ cũ và đứng dậy rời đi, dặn lòng mình sẽ không bao giờ trở lại đây nữa.
Hôm nay giờ nghỉ trưa, cô như mọi ngày lại rảnh rỗi lướt tin tức ở trên mạng sau đó liền thấy một tấm ảnh của người quen.
Du Thừa Ân chưa bao giờ chủ động điều tra thông tin về Hàn Thiên Viễn và đây chính là thông tin đầu tiên cô có được về anh sau ba năm qua.
Người con trai ấy vẫn đẹp trai như thế phong độ như thế, nhưng anh không chỉ có một mình mà bên cạnh lại xuất hiện một cô gái khác rất xinh đẹp còn tươi cười rất hạnh phúc, nụ cười mà cô cũng đã từng có.
Cho đến khi cô để ý đến dòng tiêu đề bằng tiếng anh ở bên trên: Tổng giám đốc J&J cùng vợ tham dự lễ kỉ niệm....
Chỉ cần đọc đến đây, cô như có tiếng súng nổ bên tai, trái tim như bị ai đó hung hăng bóp thật mạnh.
Cô đã từng hi vọng nhất định sẽ có một ngày anh trở về và nói rằng mọi thứ đều ổn rồi.
Không ai làm tổn thương cô cả, cô bị tổn thương bởi chính hi vọng của chính mình.
Thanh âm xung quanh bắt đầu ù lên, hình như có ai đó có gọi nhưng cô chẳng nghe được rõ là ai.
Dạo này cô làm việc đến không biết giờ giấc, cảm giác trong người bây giờ chẳng còn một chút sức lực.
Du Thừa Ân nằm gục trên bàn, màn hình máy tính vẫn đang dừng lại ở tấm hình được chụp lén của anh và "vợ"
Khi cô tỉnh dậy lần nữa đã thấy bản thân mình nằm ở trong bệnh viện, bàn tay đang được truyền nước truyền đến một cơn đau nhói.
Sau khi cô xoay đầu một cái thì thấy có người đang ngồi ở bên cạnh giường.
Không thể là ai khác, chính là Cẩn Dịch, khi thấy cô đã tỉnh anh vội rót cho cô một ly nước ghé sát miệng cô:"Em uống một chút nước đi"
Du Thừa Ân không để anh đút mà nhận lấy ly nước uống một ngụm, sau khi uống anh ấy lại nâng bát cháo lên nói rằng:"Em đã ngủ một ngày rồi, bây giờ em nên ăn chút gì đó"
Kì thực Du Thừa Ân cũng cảm thấy có chút đói, dưới sự kiên định của anh, cô đành để Cẩn Dịch đút cháo cho mình, anh ấy vô cùng ân cần thổi từng muỗng cháo đang bốc khói nghi ngút rồi đưa tới miệng cô.
Du Thừa Ân cảm kích vô cùng, những lúc suy sụp nhất vẫn có anh ấy ở bên.
Ngày hôm sau là có thể rời viện, hai người tản bộ trên con đường từ bệnh viện trở về. Cây cỏ bị gió thổi phát ra tiếng xào xạc lại yên bình đến lạ.
Thế nhưng Cẩn Dịch đã gọi giật cô lại, giọng nói của anh đã phá tan bầu không gian thanh tịnh ấy:"Ân Ân"
Du Thừa Ân theo tiếng gọi quay lại, nghe anh ấy nói:"Chúng ta hẹn hò đi"
Hôm nay không có hoa không có quà, không khoa trương cũng không nói ra những lời mật ngọt sến súa.
Anh ấy chỉ nói một câu mà câu trả lời của người kia chỉ cần là có hoặc không.
Du Thừa Ân vô thức nhìn xung quanh, thầm nghĩ anh mau đến đi, nếu không em sẽ đồng ý hẹn hò với người khác đấy.
Cô tự đếm trong lòng từ 1 đến 3, lúc đếm còn ăn gian 1 ; 1.5 ; 2 ; 2.25 ; 2.5..
Cứ như vậy đến ba cũng không có ai xuất hiện..
Mà sự chờ đợi chỉ nên tiếp diễn khi nó thật sự đem lại kết quả mà bạn mong muốn.
Dù cho bây giờ cô có chờ anh đến hết đời, thì anh cũng sẽ không đến, bởi vì anh đã có hạnh phúc mới của đời mình.
Cô không tự đặt ra câu hỏi tại sao anh lại làm như vậy. Bởi vì điều đó chẳng còn quan trọng nữa, xa nhau là xa nhau.
Nếu biết, có thể đưa anh trở lại được không?
Cẩn Dịch vẫn đang kiên trì chờ đợi câu trả lời từ cô.
Du Thừa Ân mỉm cười nhưng cuối cùng lại rơi một giọt nước mắt gật đầu một cái.
Cẩn Dịch nhận được câu trả lời kéo cô lại gần hơn lau đi vệt nước mắt của cô, nhưng Du Thừa Ân né tránh, cô nói:"Em cần thời gian để thích ứng"
Anh lúng túng đứng cách xa cô một chút nói:"Được"
________________
Tô Lam vừa mới thành lập công ty, hôm nay cô ấy đến sửa sang chỉnh chu lại mọi thứ.
Tiếng nói không bao giờ đàng hoàng vang lên:"Cũng ra dáng tổng giám đốc rồi đấy"
Tô Lam theo tiếng nói quay lại tươi cười chào một tiếng:"Anh Vương"
Vương Mạo bật cười, hai người ra phía bên ngoài công ty, ngồi lên chiếc ghế đá bắt đầu trò chuyện.
Cô nói một câu cảm ơn:"Cảm ơn anh thời gian qua đã giúp đỡ em không ít, nếu không em cũng không thể có ngày hôm nay"
Vương Mạo nói:"Đừng cảm ơn anh, bây giờ em phải làm việc để đem thật nhiều tiền rót vào túi của anh chứ, anh là nhà đầu tư là cổ đông lớn nhất đấy nhé"
Cô gái mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng đều, vẫn là mái tóc dài màu nâu thẳng đuột nhưng khuôn mặt lại mang vẻ chững chạc hơn rất nhiều.
Tô Lam có chút ấp úng nói:"Chuyện nhà hàng.."
Vương Mạo nhìn đi xa xăm cắt ngang lời cô:"Nhà hàng tứ xuyên đó, anh sẽ đầu tư cho nó hoạt động thật tốt, em đừng lo"
Cô mỉm cười nhìn anh lại tiếp tục nói lời cảm ơn:"Cảm ơn anh, sau này công ty hoạt động ổn định sẽ không phiền anh nữa"
Cô không muốn hộp đêm đó bị đập đi, nếu nó có thể cải tiến lại thành một nhà hàng, cô vẫn có thể thường xuyên lui đến, nhìn ngắm khung cảnh quen thuộc xung quanh.
Vương Mạo xoay đầu nhìn cô có chút nghiêm túc khác hẳn với thường ngày:"Anh không mong như thế"
Tô Lam khó hiểu nhìn anh cho đến khi Vương Mạo tiếp tục nói.
Cô nhất thời lúng túng không biết nói gì, tay chân nên để đâu và làm gì.
Tô Lam cúi gằm mặt, nhớ lại ngày Hải Đường đánh Vương Mạo, anh ấy đã tức giận và trút hết lên người cô, chà đạp lên trinh tiết trong trắng mà cô rất coi trọng.
Bao lâu nay, Vương Mạo đối tốt với cô như thế, chưa bao giờ cô cân nhắc đến không phải là cô không một lần nào rung động, mà bởi vì cô cảm thấy bản thân mình không còn xứng đáng với anh ấy nữa.
Tô Lam rơi nước mắt, mất một lúc mới có thể vươn tay ra ôm lấy anh ấy vào lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương