Duy Hứa Hầu Phu Nhân (Chỉ Nguyện Nàng Là Phu Nhân Hầu Phủ)

Chương 13: Cho nàng



Đỗ Linh Tĩnh sững sờ tại chỗ.

Nàng thật không hiểu vị hầu gia này, làm sao có thể nói ra những lời như vậy?

Là co được dãn được mới là trượng phu, hay là do nơi cung đình quyền lợi đổi thay, nên miệng lưỡi quen bôi son trát phấn, muốn nói thế nào thì nói?

Đỗ Linh Tĩnh ngẫm, chỉ thấy hắn hẳn là loại người sau. Đến nỗi hắn nhắc đến cái gọi “vừa gặp đã thương” nơi Chẩm Nguyệt Lâu, tựa như cũng không phải lời thật.

Nhưng nếu cưới nàng, rốt cuộc hắn muốn đạt được điều gì?

Nàng im lặng không động, lại thấy nam nhân từ trong lòng ngực lấy ra một vật, nâng niu trong tay như trân bảo.

Đỗ Linh Tĩnh liếc mắt nhìn, hóa ra chỉ là một chiếc chìa khóa.

Hắn mở miệng:

“Lục mỗ có dựng một tòa thư viện tại kinh thành, cao rộng thông suốt, so với Miên Lâu trong nhà nương tử còn to lớn thâm sâu hơn mấy lần, bên trong có hơn mười vạn quyển thư. Người ta đều nói có thể sánh ngang Văn Lan Các của hoàng gia, hoàn toàn không phải là nói chơi. Tòa lâu này khởi công đã nhiều năm, vừa mới hoàn thành nửa năm trước.”

Hắn vươn tay, đem chiếc chìa khóa kia đưa tới trước mặt nàng.

Chìa khóa bằng đồng thau óng ánh, đỉnh khắc hình tòa lâu cao ngất, tinh xảo vô cùng.

Đỗ Linh Tĩnh đã sớm nghe qua, tòa thư lâu của Lục thị này vốn mượn thợ thủ công trong cung do Công Bộ quản lý, từ khi Lục Thận Như hồi kinh từ biên quan Tây Bắc đến nay, phải mất sáu năm xây dựng mới hoàn thành.

Nàng từng cùng Tam Lang cảm thán, nói Lục thị tài lực hùng hậu, có thể xây được lâu các nguy nga đến vậy; đáng tiếc Đỗ gia chỉ có thể miễn cưỡng duy trì Miên Lâu, giữ cho tàng thư không tiêu tan thất lạc, chứ nào dám mơ tưởng khởi dựng tòa cao lầu như thế.

Lúc đó Tam Lang chỉ mỉm cười, chẳng nói một lời.

Nay, chiếc chìa khóa Thư lâu kia, hắn lại cứ thế đưa đến trước mặt nàng.

“Tòa lâu này, Lục mỗ vẫn chưa biết nên đặt tên gì. Lần này, kính thỉnh nương tử nhận lấy, kể từ nay nó là của nàng, do nàng đặt tên.”

Ánh sáng chiếu xuống chìa khóa bằng đồng lấp lánh, khiến Đỗ Linh Tĩnh thoáng ngẩn ngơ.

Nàng từng mong muốn có một tàng thư các cao vợi như thế, nhưng không phải bằng cách này.

Nàng khẽ lắc đầu.

“Vật ấy quá mức quý trọng, Đỗ Linh Tĩnh thật không dám nhận.”

Nàng không cần.

Sắc mặt nàng bỗng căng thẳng, lại nghiêng đầu né tránh, tựa hồ vật kia chẳng phải chìa khóa Thư lâu, mà như một món đồ ô uế không thể dính vào, đến cả chạm khẽ một chút nàng cũng chẳng muốn.

Lục Thận Như mím môi, rồi bỗng bước lên nửa bước.

Thư phòng vốn đã nhỏ hẹp, nay lại càng thêm chật chội, khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa đến nửa bước.

Đỗ Linh Tĩnh toan lùi về sau, nhưng phía sau toàn là bàn ghế, không còn chỗ thoái lui.

Hơi thở nam nhân phảng phất bên tai, rõ ràng đến mức có thể nghe thấy. Đỗ Linh Tĩnh chưa từng quen ở gần người khác như vậy, tim bất giác đập gấp gáp.

Nàng âm thầm siết chặt nắm tay, rồi ngẩng đầu đối diện hắn.

Đôi mắt hắn thăm thẳm như mực, trong sâu thẳm ẩn chứa ý vị chẳng thể hòa tan.

Nàng lúng túng, chỉ có thể lặp lại một lần nữa: “Chìa khóa này quá mức quý trọng, thỉnh Hầu gia thu hồi...”

Lời chưa dứt, nam nhân đã cúi người, đem chìa khóa buộc vào bên hông nàng.

Đai lưng nơi hông nhẹ nhàng bị kéo căng, cả người nàng liền bị kéo lại gần hắn hơn.

Trong lòng Đỗ Linh Tĩnh chấn động, vội vươn tay muốn gỡ xuống. Nhưng hắn đã ngẩng đầu, ánh mắt sâu như mực dán chặt vào nàng:

“Trong đống đồ sính lễ, chẳng thứ nào đáng để nhắc tới. Chỉ có cái này là tâm ý ta muốn trao nàng. Đừng tháo ra.”

Giọng nói trầm thấp, mang theo chút kiên định lẫn mệnh lệnh, thì thầm sát bên tai nàng.

Động tác nàng thoáng khựng lại, mà hắn đã buộc chặt chiếc chìa khóa nơi eo nàng.

Đỗ Linh Tĩnh chưa từng thấy ai tặng lễ cho người khác theo cách này!

Nhưng khóe môi nam nhân khẽ nhếch, trong mắt tràn ngập ấm áp nhu hòa, rồi bước chân thong thả lui về chỗ cũ.

Đỗ Linh Tĩnh chỉ mím môi trầm mặc.

Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng thúc phụ nàng hỏi vọng vào: “Hầu gia có cần pha thêm một bình trà mới chăng?”

Đỗ Trí Kỳ sợ chất nữ lại vô cớ gây chuyện, nào dám để nàng đơn độc cùng Lục hầu trò chuyện quá lâu.

Nghe vậy, Lục Thận Như thoáng liếc nhìn thiếu nữ bên cạnh. Thấy nàng cố tình tránh ánh mắt mình, chẳng hề liếc hắn nửa phần, cũng chẳng còn lời nào muốn nói, hắn bèn đáp lại Đỗ Trí Kỳ:

“Đỗ đại nhân không cần bận rộn. Thời gian cũng không còn sớm, Lục mỗ nên cáo lui trở về.”

Ánh mắt hắn lại lướt qua người nàng, mà nàng đương nhiên chẳng hề muốn giữ hắn lại nửa phần.

Nhưng nam nhân chỉ cần nhìn thấy chiếc chìa khóa hắn buộc nơi hông nàng chưa bị tháo xuống, trong lòng đã cảm thấy mỹ mãn.

Đợi đến khi Đỗ Trí Kỳ bước vào thư phòng, hắn liền cùng thúc cháu hai người nói:

“Lục mỗ đã thỉnh Khâm Thiên Giám chọn ngày lành, định vào mùng sáu tháng sau thành hôn.” Hắn tiếp: “Khi ấy cổ nhạc vang lừng, hồng lụa trải phố, Lục mỗ sẽ thân chinh nghênh thú cô nương nhập môn.”

Lời vừa rơi xuống, thúc cháu hai người đều sững sờ.

Mùng sáu tháng sau?

Tính ra cũng chỉ còn nửa tháng nữa!

Đỗ Linh Tĩnh không kìm được ngẩng đầu nhìn hắn, mà hắn thì nhu hòa mỉm cười với nàng.

Đỗ Trí Kỳ nhịn không được hỏi: “Hầu gia nói, là mùng sáu tháng chín? Kia thì chỉ còn nửa tháng chuẩn bị...”

“Như vậy là đủ.” Lục Thận Như không thèm để mắt tới hắn, ánh nhìn chỉ dừng nơi mi tâm nàng khẽ nhíu: “Hầu phủ trong nửa tháng ắt sẽ chuẩn bị chu toàn, tuyệt không để Hầu phu nhân chịu nửa phần ủy khuất.”

Nói xong, hắn cũng không lưu lại thêm, cáo từ rời đi.

Đỗ Linh Tĩnh chỉ thấy hốc mắt khô rát, lan đến nửa bên trán cũng đang ẩn ẩn nhức buốt.

Nàng muốn trở về sân mình, song thúc phụ lại gọi giật:

“Ngươi mới rồi cùng Hầu gia nói chuyện gì? May mà Hầu gia không so đo với ngươi. Ngươi cũng biết hắn là Vĩnh Định hầu, trong tay nắm trọng binh nơi biên quan, đến cả Hoàng thượng cũng phải kính nhường ba phần, ai dám tùy tiện hồ ngôn loạn ngữ với hắn?”

Đỗ Trí Kỳ nhớ lại vừa rồi chất nữ đột ngột muốn đơn độc cùng Lục hầu trò chuyện, khiến ông ta giật thót tim.

Trước kia, nàng lặng lẽ gặp Thiệu Bá Cử, gây nên một trận sóng gió kinh thành; nay lại muốn một mình đối diện Lục hầu, ông ta thật chẳng biết nàng định giở trò gì.

Nghĩ đến chất nữ vẻ ngoài trầm mặc ít lời, nhưng hết lần này tới lần khác dám gây ra phong ba bão táp, Đỗ Trí Kỳ nhịn không được quở trách:

“Lần sau ngươi muốn làm gì, chẳng lẽ không thể trước tiên báo với ta một tiếng?!”

Lời buột ra, khiến Đỗ Linh Tĩnh kinh ngạc nhìn thúc phụ một cái.
Chính Đỗ Trí Kỳ cũng thấy lời này có phần buồn cười, nếu nàng báo trước, thì còn làm sao “gây sóng gió” được chứ?

“Dù sao, ngươi cũng để ta bớt lo một chút!”

Nói xong, thấy chất nữ dường như tâm tình không vui, chỉ miễn cưỡng đáp lại một tiếng “Ừm”.

Đỗ Trí Kỳ che trán, ngồi xuống, đầu đau như búa bổ.

Đỗ Linh Tĩnh một đường trở về, đi ngang qua chính viện, chợt thoáng thấy vạt váy ai đó.

Có người dường như vội vàng tránh đi, song vạt váy vẫn còn lộ ra bên ngoài.

Thu Lâm thì thầm: “Là nhị cô nương. Vừa rồi nhị cô nương vẫn luôn chú ý tiền viện, nơi cô nương, Hầu gia cùng nhị lão gia đang trò chuyện.”

Nàng ta để tâm tiền viện cũng không lạ, chỉ lạ ở chỗ: vì sao chính mình vừa đi tới, nàng ta lại vội vã tránh đi?

Song lúc này Đỗ Linh Tĩnh chẳng còn tâm trí suy xét, chỉ để ánh mắt lướt qua vạt váy kia của Đỗ Nhuận Thanh, rồi thẳng trở về Tây viện.

Nàng bảo Thu Lâm lấy tráp trống ra, còn bản thân thì cúi đầu tháo chìa khóa nơi hông.

Nàng không muốn làm phu nhân của vị hầu gia kia, tất nhiên cũng chẳng cần đến chìa khóa hắn tặng.

Chỉ là, chiếc chìa khóa kia lại buộc quá chặt, tựa hồ dùng loại thắt nút đặc chế nào đó. Nàng loay hoay hồi lâu vẫn chưa gỡ được, Thu Lâm đến giúp, hai người cùng tháo cũng không thể.

“Nhìn giống như nút dải rút, nhưng tháo ra lại thành khóa chết, cứ thế siết chặt nơi eo cô nương. Vậy thì làm sao bây giờ?”

Đỗ Linh Tĩnh bất giác nhớ lại vừa rồi, khi nàng cự tuyệt vật của Lục hầu, hắn lại thẳng tiến đến trước mặt, buộc nó vào bên hông nàng.
Nàng im lặng giây lát, rồi bỗng cầm kéo trong tay.

Thu Lâm hoảng hốt: “Cô nương! Dù sao cũng là Hầu gia ban tặng chìa khóa, còn dùng lụa đặc chế buộc vào, sao có thể cắt bỏ?”

Song cô nương càng thêm trầm mặc, chỉ nắm chặt kéo, dứt khoát cắt phăng đai lụa nơi hông.

“Xoẹt” một tiếng, đai lụa đứt lìa, chìa khóa rơi xuống đất vang lên một tiếng “keng”.

Nàng chẳng buồn liếc mắt, chỉ tiện tay gạt nó sang bên án thư.
Rồi mở ra sách cũ, bắt đầu chép lại từng dòng bản thảo, từ đầu chí cuối không nói thêm một câu.

Thu Lâm cũng chẳng dám động tĩnh gì nữa ——

Bởi nàng ấy biết, lúc cô nương tức giận nhất, chính là khi chẳng nói chẳng rằng, chỉ vùi đầu vào chép sách.

Lần chép này kéo dài mãi đến khi màn đêm buông xuống, đèn dầu trong phòng đã được thắp sáng đến mấy lần.

Thu Lâm đang định vào khêu thêm tim đèn, thì vừa lúc nha hoàn Ngải Diệp trở về.

“Thu Lâm tỷ, chuyện cô nương sai ta hỏi thăm về Vĩnh Định hầu, ta đều nghe được cả rồi.”

Thu Lâm liền mừng rỡ, mà trong thư phòng, cô nương rốt cuộc cũng cất tiếng:

“Ngải Diệp, vào đây bẩm lại.”

“Vâng!”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...