Duy Hứa Hầu Phu Nhân (Chỉ Nguyện Nàng Là Phu Nhân Hầu Phủ)

Chương 14: Hoang Mộng



“Ngải Diệp, vào đây rồi nói.”

Trong phòng vọng ra thanh âm của Đỗ Linh Tĩnh. Nha hoàn Ngải Diệp vội vã nghe lệnh, bước nhanh qua cửa.

Hôm qua, Đỗ Linh Tĩnh đã sai Ngải Diệp đi dò hỏi tại kinh thành: vì sao Lục Thận Như đã ngoài hai mươi lăm tuổi mà vẫn chưa cưới vợ. Không ngờ, Ngải Diệp còn chưa kịp về bẩm báo thì hôm nay hắn lại tự mình đến cửa.

Đỗ Linh Tĩnh liền hỏi thẳng.

Đây chính là chỗ bất phàm nhất trên người vị hầu gia kia, nếu có thể tìm ra chân tướng, biết đâu nàng có thể nắm lấy một tia cơ hội.

Ngải Diệp bẩm lại:

“Hồi cô nương, trong kinh thành người hiếu kỳ chuyện này vô cùng nhiều. Chỉ cần nhắc đến Vĩnh Định hầu, ngoài việc hắn tay nắm trọng binh, nâng đỡ Tuệ Vương, địa vị ngang hàng với trọng thần quan văn, thì cũng chỉ còn lại việc này. Chỉ là nô tỳ đi một vòng dò hỏi, nhưng lý do truyền ra lại không thống nhất.”

Đỗ Linh Tĩnh gật đầu, ra hiệu nàng ấy tiếp tục.

Ngải Diệp nói: “Cách nói được truyền nhiều nhất là Lục hầu vẫn luôn chờ đợi một người. Họ nói hắn chờ chính là thiên kim của Quốc cữu gia.”

Mẫu thân của đương kim hoàng thượng mẫu thân mất sớm, khi người còn chưa chưa đăng cơ, Quốc cữu cùng Quốc cữu phu nhân đã hết lòng che chở. Đợi đến khi Hoàng thượng lên ngôi, liền phong Quốc cữu làm Tín Vân Hầu, đề nhậm chức Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, lại đặc phong Quốc cữu phu nhân làm Bảo Quốc phu nhân.

Phu thê Quốc cữu sinh được hai trai một gái. Trong đó nữ nhi này là thiên kim duy nhất của Tín Vân Hầu phủ, năm nay mới mười bốn, phải sang đầu xuân năm tới mới đến tuổi cập kê.

Lấy vinh sủng của Tín Vân Hầu phủ hiện nay, Lục hầu chờ đợi cũng không phải không có lý. Huống chi Bảo Quốc phu nhân vốn mang họ Lục, xuất thân từ Vĩnh Định hầu phủ, tuy là bàng chi, song cũng coi như có quan hệ cô cháu của Lục hầu.

Mối hôn sự này là chuyện được bàn tán nhiều nhất trên phố, bao năm qua cũng đều được nhắc đến.

Năm nay, không ít người còn đặt cược rằng thánh chỉ sẽ hạ ban, chỉ hôn cho hầu gia nghênh thú thiên kim Quốc cữu, chờ sang đầu xuân năm tới sẽ thành hôn.

Thế nhưng thánh chỉ mãi không xuống, những kẻ đánh cược đều trắng tay lỗ vốn.

Ngải Diệp thưa: “Lời đồn hầu gia đang chờ đợi thiên kim Quốc cữu, quả thực chiếm hơn phân nửa.”

Nàng ấy khẽ liếc về phía tiểu thư đang ngồi trên cao: “Có điều, hiện giờ mà nói chuyện này, chi bằng bảo rằng bao năm nay hầu gia vẫn chưa thành thân, kỳ thật… là đang chờ cô nương vậy.”

Đỗ Linh Tĩnh khẽ nhíu mày.

“Lời đồn vô căn cứ.”

Ngải Diệp vội vàng đổi sang lời đồn khác: “Trừ việc ấy ra, bàn tán nhiều nhất vẫn là tin đồn về công chúa Thát Đát. Có kẻ nói hầu gia từng cùng một công chúa Thát Đát có nhân duyên tiền định, cũng có kẻ nói là một quý nữ trong bộ lạc, thân phận bất đồng nên không thể nghênh thú. Nhưng cũng có người đồn rằng vị Thát Đát quý nữ kia vốn chỉ là ca cơ của Băng Châu lầu, mà Băng Châu lầu lại nằm gần phường Tích Khánh, cách hầu phủ không xa, hầu gia vốn cũng là khách quen nơi ấy.”

Đỗ Linh Tĩnh nghe xong khẽ nhíu mày: “Chỉ có vậy thôi ư?”

Ngải Diệp lại thưa: “Kỳ thật còn có một lời đồn khác…”

Nàng ấy có chút khó mở miệng, nhưng rốt cuộc vẫn nói: “Có người bảo hầu gia năm xưa nơi biên quan từng bị thương, nên mãi không cưới vợ, chỉ sợ là… không thể gần gũi nữ nhân.”

Lời còn chưa dứt, Đỗ Linh Tĩnh chưa kịp phản ứng, thì Thu Lâm bên cạnh đã trừng to mắt:

“Thật vậy sao?!”

Rồi quay sang thì thầm với cô nương: “Nếu lời đồn là thật, vậy cũng chẳng phải không thể nghiệm chứng…”

Đỗ Linh Tĩnh liếc nàng ấy một cái đầy ý cảnh cáo.

Ngải Diệp cũng vội nói: “Nhưng mấy lời này không có mấy ai tin tưởng, ai nấy đều thấy hầu gia một thân oai hùng hiên ngang, hẳn không thể như vậy được.”

Quả thật là vậy. Đỗ Linh Tĩnh nhớ tới dung mạo kia của vị hầu gia, cảm thấy lời đồn ngoài phố nghe đều thái quá, như chuyện bảo hắn đang chờ nàng vậy, toàn là điều khó tin.

Chỉ là, Ngải Diệp dường như còn điều ngập ngừng, bị Thu Lâm thúc giục, nàng ấy mới nói tiếp:

“So với lời đồn hầu gia bất lực nên không cưới vợ, nô tỳ thấy có một cách nói khác càng đáng tin hơn.”

“Là gì?” Đỗ Linh Tĩnh hỏi.

Ngải Diệp đáp: “Họ bảo, hầu gia từ nhỏ đã lớn lên nơi sa trường biên quan, như hổ như lang, nữ tử tầm thường chịu không nổi khí thế ấy… Hầu gia biết rõ điều này, nên mới chậm chạp chẳng nghênh thú khuê các quý nữ.”

“A?” Thu Lâm nhịn không được kinh ngạc.

Đỗ Linh Tĩnh cũng không biết nên tỏ thái độ thế nào, chỉ cau mày lắng nghe.

Ngải Diệp lại nói: “Người ta còn đồn về ca cơ Băng Châu lầu. Nàng ta vốn xuất thân Thát Đát, mấy năm trước đã rời khỏi nơi đó, tung tích không rõ. Có kẻ lại bảo nàng ta đã vào hậu viện của hầu phủ. Những việc mà người khác không thể làm đều là để nàng ta, hầu gia chỉ sủng ái riêng nàng ta, thậm chí còn truyền rằng mấy năm nay nàng ta đã sinh cho hầu gia ba trai hai gái.”

Thu Lâm nghe vậy sững sờ không thốt nên lời.

Đỗ Linh Tĩnh chỉ khẽ cụp mi mắt, che đi tia gợn sóng trong lòng.

“Rốt cuộc chẳng có lời nào đáng tin cả sao?” nàng khẽ hỏi.

Ngải Diệp lắc đầu, nhưng ngẫm nghĩ rồi vẫn nói thêm: “Kỳ thật nô tỳ cảm thấy, lời đáng tin nhất vẫn là: hầu gia mắt cao hơn đầu, nữ tử tầm thường nào lọt nổi vào mắt hắn. Bởi thế đến nay vẫn chưa cưới vợ.”

Đỗ Linh Tĩnh khẽ nhắm mắt.

Nàng vốn không cho rằng bản thân có gì hơn người để lọt vào mắt hắn. Nhưng hắn đã hứa cùng Đỗ gia kết thân, ắt hẳn còn có suy tính khác.

Nghe xong bao nhiêu lời đồn thổi thêu dệt, đầu óc nàng cũng rối loạn cả lên.

Đỗ Linh Tĩnh lại trở về ngồi trước án thư đọc sách, song trong đầu lúc nào cũng quanh quẩn những lời đồn quái dị về Lục hầu, càng nghĩ càng phiền.

Cứ thế trôi qua hai ngày, nàng mới dần an tĩnh, nhưng thánh chỉ ban hôn thì nàng vẫn chưa nghĩ ra phương án để giải quyết. Hôm nay đã là ngày hai mươi sáu tháng tám, cách kỳ hạn hẹn mồng sáu tháng sau chỉ còn mười ngày.

Nghĩ tới đây, chữ trong sách cũng chẳng lọt vào mắt. Đúng lúc ấy, Nguyễn Cung truyền lời:

“Cô nương, Thái phi nương nương sai cung nữ đến nhắn, thỉnh cô nương đi một chuyến đến Chẩm Nguyệt Lâu.”

Đỗ Linh Tĩnh thay xiêm y rồi lập tức lên đường.

Nhưng đến nhã gian ở Chẩm Nguyệt Lâu, nàng lại chỉ thấy Phác ma ma, người hầu cận bên Thái phi.

“Ma ma, Thái phi nương nương không tới sao?” Đỗ Linh Tĩnh hơi ngạc nhiên.

Phác ma ma khẽ lắc đầu: “Nương nương đã đi Hồng La Tự thanh tu. Trước khi đi, người đặc biệt dặn nô tỳ chuyển lời lại cho cô nương.”

Năm xưa, khi nàng cùng Tam Lang còn ở kinh thành, tiên đế vừa băng hà, Thái phi liền vào Hồng La Tự đóng cửa thanh tu. Nàng cùng Tam Lang nhiều lần đến chùa thăm viếng, Thái phi sai Phác ma ma nấu cơm chay cho hai người ăn.

Lần này, nếu chẳng phải vì chuyện của nàng, e rằng nương nương cũng sẽ không quay lại kinh thành.

Đỗ Linh Tĩnh thu lại thần sắc: “Chẳng hay nương nương có lời gì phân phó?”

Phác ma ma nhìn nàng một lượt. Thiếu nữ ngày nào nay đã trưởng thành hơn nhiều, khi ấy nàng tuy trầm tĩnh điềm đạm, song trong mắt vẫn như suối trong dưới ánh dương, sóng gợn long lanh. Còn hôm nay, mí mắt nửa rũ, ánh sáng không còn, tựa hồ dòng nước lạnh chìm trong màn sương đậm đặc, lặng lẽ trôi.

Trong mắt Phác ma ma không khỏi lộ ra vẻ yêu thương.

“Nương nương bảo ta nói với cô nương…” bà dừng lại một thoáng: “Đừng quá tưởng nhớ Tam gia.”

Chỉ một câu, như cơn gió thoảng qua, mà nước mắt Đỗ Linh Tĩnh lại đột nhiên rơi lã chã.

Trong nhã gian yên lặng đến cực điểm. Thu Lâm đưa tay che miệng mũi, Phác ma ma cũng đỏ hoe đôi mắt.

Bà nhẹ giọng: “Nương nương không đến gặp cô nương trực tiếp, chính là sợ phải thấy cô nương rơi lệ.”

Đỗ Linh Tĩnh ngẩng đầu, giọng nghẹn ngào: “Nhưng ma ma, ta lại phải làm sao… mới có thể không nhớ đến chàng?”

Tiếng nàng run rẩy đến mức khiến người nghe khó mà cầm lòng. Phác ma ma dù ở trong cung từng trải sóng gió lớn nhỏ, lúc này cũng không khỏi ứa lệ.

“Đó cũng là điều nương nương dặn ta truyền lại câu thứ hai.”

Đỗ Linh Tĩnh ngẩng mắt, Phác ma ma lại nói:

“Nương nương bảo, cô nương còn trẻ. Thế gian này không chỉ có phụ từ nữ hiếu, thanh mai trúc mã; cũng không chỉ có thư sơn học hải, cổ kim văn chương. Người nói, cô nương trời sinh thông tuệ, tài học vượt hơn thường nhân; vậy nên càng cần có một nhân sinh cao rộng hơn, để không uổng công một chuyến tới nhân gian này.”

Đỗ Linh Tĩnh ngẩn ngơ một hồi, rồi cúi thấp đầu, khẽ thì thầm:

“… Nương nương e là đã xem trọng ta quá.”

Từ sau khi phụ thân cùng Tam Lang qua đời, nàng chỉ mong được yên ổn sống nốt quãng đời còn lại trong Miên Lâu mà thôi.

Không cầu cao sang rộng lớn gì, chỉ cần ở trong tàng thư viện, mỗi ngày đều cảm giác như bọn họ vẫn còn kề bên, thì nỗi cô độc cũng vơi đi phần nào, như vậy đã là điều hiếm có.

Hiện giờ, e rằng ngay cả chút an ủi khó có được ấy cũng chẳng thể giữ nổi.

Nàng cúi đầu, trầm mặc.

Phác ma ma khẽ thở dài: “Nương nương còn dặn câu thứ ba.”

“… Ma ma xin cứ nói, Tĩnh Nương đang lắng nghe.”

Phác ma ma nhìn thiếu nữ trước mắt tựa chiếc bóng lặng lẽ trong mưa đêm.

“Nương nương nói, thánh chỉ khó cưỡng. Nhưng Lục hầu gia chưa chắc đã không phải là lương xứng với cô nương.”

Lời vừa dứt, Đỗ Linh Tĩnh kinh ngạc sững sờ.

“Lương xứng ư?”

Nàng không khỏi lắc đầu: “Không đâu… Tĩnh Nương chưa từng nghĩ vậy.”

Nàng hết lần này đến lần khác lắc đầu, không nói thêm, chỉ để mặc dòng lệ rơi theo từng cái lắc nhẹ ấy.

Phác ma ma lại nặng nề thở dài: “Đứa nhỏ này, tính tình quả thật bướng bỉnh…”

Truyền xong ba lời của Tưởng Thái phi, bà liền chuẩn bị rời đi. Bà còn phải kịp trở về Hồng La Tự trước khi trời tối để bẩm báo.

Đỗ Linh Tĩnh chẳng thể giữ bà lại, chỉ đành đứng dậy tiễn bước.

Nào ngờ vừa ra khỏi nhã gian, đi tới chỗ thang lầu, các nàng lại chạm mặt một người.

“Phác ma ma.”

“Hầu gia?”

Phác ma ma thấy rõ Lục Thận Như, vội vàng tiến lên hành lễ.

Lục Thận Như nhanh chóng đỡ bà đứng dậy, ánh mắt liền dừng nơi bóng dáng cô nương phía sau ma ma.

Nàng đôi mắt ửng hồng.

Rõ ràng vừa mới khóc.

Nam nhân khẽ mím môi.

Phác ma ma còn bận lên đường, thấy vậy lập tức cáo từ, nhưng trước khi đi còn quay đầu nhắc nhở Đỗ Linh Tĩnh: “Cô nương không cần tiễn.”

Nói xong, bà dẫn theo tiểu cung nữ đi xuống thang lầu.

Đỗ Linh Tĩnh không muốn nán lại, càng không muốn ở lâu trước mặt người này. Nàng lặng lẽ hành lễ rồi định rời đi.

Thế nhưng hắn vẫn đứng đó, dưới bậc thang gỗ, thân hình bất động, chỉ ngẩng đầu nhìn nàng.

Vẫn là Chẩm Nguyệt Lâu, vẫn là khung cảnh nơi thang lầu này.

Nếu nói lần trước chỉ là trùng hợp, vậy thì lần này… Đỗ Linh Tĩnh khựng lại, trong lòng dấy lên ý nghĩ: chẳng lẽ hắn mượn Tưởng Thái phi nương nương cùng Phác ma ma để làm thuyết khách cho mình?

Nàng vừa nghĩ thế, liền đưa mắt nhìn sang. Ánh mắt chỉ lướt qua, Lục Thận Như đã hiểu nàng hiểu lầm, bèn mở miệng giải thích:

“Ta chỉ là vừa lúc đi ngang qua.”

Hắn quả thực chỉ tình cờ ngang qua. Hôm nay vốn hẹn gặp các quan viên Thiểm Tây đang ngụ tại đây. Chẳng qua khi vào cửa, quả thật nghe thị vệ nhắc nàng cũng đang ở Chẩm Nguyệt Lâu.

Nam nhân biết, lời này dẫu có giải thích cũng khó mà tin được, ít nhiều vẫn khiến nàng sinh nghi rằng hắn theo dõi mình. Hắn đành để mặc nàng phán đoán.

Nghe xong nàng thu hồi ánh mắt.

Đỗ Linh Tĩnh khó mà tin được: vị hầu gia này lúc trước rõ ràng tỏ vẻ chán ghét Chẩm Nguyệt Lâu, sao nay lại “tình cờ” đi ngang qua nơi này?

Nàng quay đầu sang hướng khác, không thèm nhìn nữa, chỉ gật đầu qua loa coi như đáp lại, rồi cất lời:

“Hầu gia xin cứ tự nhiên. Còn Đỗ Linh Tĩnh muốn ghé Sùng Giáo phường mua vài quyển sách cho phu quân ta, không dám chậm trễ việc của hầu gia.”

Nói đoạn, nàng nghiêng người tựa vào vách tường, ý bảo hầu gia cứ lên lầu trước.

Chỉ khi hắn lên lầu, nàng mới có thể đi xuống. Bằng không, hắn vẫn cứ đứng chắn ngay dưới thang gỗ như vậy.

Nam nhân há lại không hiểu ý nàng?

Nàng tuy giữ lễ, ngữ khí tròn trịa chu toàn, nhưng hai tiếng “gia phu” kia…

Nàng quả thật biết chọn lời hợp tai hắn.

Khóe môi Lục Thận Như bất giác khẽ cong, nở một nụ cười nhạt.

Hắn chẳng để tâm đến câu gọi ấy, chỉ nói với nàng một câu khác:

“Hầu phủ đã chuẩn bị hôn lễ của ta và nương tử gần như chu tất. Thỉnh nương tử cứ yên lòng.”

Lời này khiến Đỗ Linh Tĩnh quay phắt đầu lại.

Trong khoảng không gian chật hẹp nơi thang lầu, chỉ còn lại tiếng hít thở mơ hồ của hai người, kẻ đứng trên, người phía dưới.

Lục Thận Như ngẩng đầu nhìn nàng, chạm thẳng vào đôi mắt kia.

Đôi mắt còn vương đỏ, sống mũi trắng mịn cũng ửng sắc hồng, bên má vẫn còn sót lại dấu lệ chưa khô.

Vì sao lại vì người khác mà rơi lệ?

Nhưng Đỗ Linh Tĩnh lại bất giác nhớ đến hôm ấy, trong thư phòng, hắn khăng khăng muốn nàng buộc sính lễ lên bên hông.

Đó cũng có thể coi là “lương xứng” ư?

Hơi thở quấn quýt, nàng tựa hồ mơ hồ cảm nhận được khí tức nóng bỏng trên người hắn, thứ khí tức khiến người ta khó lòng kháng cự.

Mà nàng thì không muốn cùng hắn kéo dài giằng co thêm nữa.

Nàng lập tức quay đầu đi, thấy hắn quả thật không tiếp tục cưỡng ép, liền nhấc chân định bước xuống lầu.

Nàng quyết ý rời đi, chỉ là hắn vẫn chưa tránh sang, khoảng cách giữa hai người bỗng chốc thu hẹp đến cực điểm.

Lục Thận Như không kìm được, giơ tay nắm lấy cổ tay nàng.

Lòng bàn tay nóng rực truyền đến, khiến thân thể nàng khẽ run.

Đỗ Linh Tĩnh thấp giọng: “Hầu gia.”

Nam nhân hiểu ý tứ trong lời ấy.

Hắn bất đắc dĩ đáp: “… Được.”

Khẽ thở dài một hơi, hắn buông lỏng tay nàng, nghiêng người nhường lối. Nhưng ánh mắt vẫn dõi theo bóng nàng, càng lúc càng xa, cuối cùng khuất hẳn nơi hành lang.

Nàng thì không một lần ngoái lại.

*

Sùng Giáo phường nằm ở đầu bắc phố Sùng Văn Môn. Đỗ Linh Tĩnh vốn chỉ viện cớ, chẳng có lòng đi thật, nên rời Chẩm Nguyệt Lâu liền quay thẳng về nhà.

Buổi tối kinh thành như đang ôm ấp một cơn mưa. Giọt nước chưa rơi đã khiến không trung nặng nề, bức bối khó chịu.

Thu Lâm cầm quạt đưa đến: “Chẳng lẽ đêm nay sẽ còn oi nóng hơn cuối thu vừa rồi?”

Trong phòng hầm hập, Đỗ Linh Tĩnh tâm tư rối loạn, viết vài hàng chữ rồi cũng buông bút. Thu Lâm hầu hạ nàng rửa mặt, sau đó thổi tắt đèn, khuyên nàng đi ngủ sớm.

Không biết có phải vì oi bức hay không, mà đêm ấy nàng ngủ chẳng yên.

Mơ mơ màng màng, nàng chập chờn trong mấy giấc mộng. Tiếng sấm ì ầm như rót thẳng vào tai. Cảnh trong mơ liên tục biến đổi, bất chợt hiện ra một cổng lớn cao ngất, chạm trổ tinh vi.

Nàng không rõ đó là nơi nào, chỉ ngoảnh đầu nhìn dọc hành lang, liền thoáng thấy bóng dáng hầu gia.

Nam nhân chỉ mặc trung y và q**n l*t, đứng xoay lưng dưới ánh đèn. Ngọn lửa hắt bóng lên tấm lưng ướt đẫm kia, phập phồng mơ hồ.

Hắn khẽ nghiêng nửa người, vạt áo buông lỏng, để lộ hơn nửa đường xương quai xanh rắn rỏi. Đỗ Linh Tĩnh kinh ngạc, chẳng biết mình rốt cuộc đang ở đâu.

Ngay lúc ấy, một nữ tử dung mạo Thát Đát, vận bộ y phục hở hang mát mẻ, bỗng xuất hiện trước mặt hắn.

Trong đầu nàng lập tức thoáng qua một ý niệm —

Chẳng lẽ đây chính là Thát Đát ca cơ đã sinh cho hắn ba trai hai gái?

Giờ khắc này, ca cơ kia rõ ràng đã sinh con cho hắn, thế mà dáng hình vẫn mềm mại diễm lệ như trước. Nàng ta bước đến trước mặt nam nhân, ngón tay dọc theo xương quai xanh khẽ lướt qua gân xanh nơi cổ, lại chầm chậm v**t v* gương mặt hắn.

Nam nhân cúi đầu cùng nàng ta mỉm cười, kế đó, hắn bỗng vươn tay ôm bổng nữ tử, xoay người đặt thẳng nàng ta lên án cao phía sau.

Ngọn đèn dầu chợt lóe sáng rồi tối đi, quần áo rơi vương vãi trên đất, hắn nắm lấy cổ chân ca cơ kia, cảnh tượng ph*ng đ*ng lộ liễu...

Đỗ Linh Tĩnh kinh hãi, vội xoay người định bỏ chạy. Nào ngờ nam nhân đột nhiên quay đầu, qua cửa sổ lia mắt nhìn thẳng về phía nàng.

Ngay tức khắc, trước mắt nàng trời đất quay cuồng. Khi nàng mở bừng mắt ra, dưới ánh đèn kia, người bị ôm ngồi trên đài cao đã chẳng còn là ca cơ Thát Đát nữa.

Cánh tay tr*n tr** của nam nhân nóng rực, một bàn tay siết chặt nơi thắt lưng, tay kia khóa chặt cổ tay nàng.

Quần áo rơi rớt… người bị thay thế chính là nàng!

Nam nhân cúi đầu, ánh mắt như khóa chặt lấy gương mặt nàng. Đỗ Linh Tĩnh ngây dại, rồi đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Trời đã sáng. Cơn mưa vẫn chưa đổ xuống, bầu trời mịt mờ một màu xám tro, không một ngọn gió khẽ lay.

Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, nàng ngồi bật dật cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy áo lụa mỏng chẳng biết từ khi nào đã tuột xuống, nửa vai lộ ra ngoài.

Nhớ lại giấc mộng hoang đường vừa rồi, nàng vội vàng kéo áo che kín bờ vai, rồi vén rèm gọi Thu Lâm.

“Thu Lâm, mang cho ta một ly trà lạnh.”

Thu Lâm nghe tiếng, hối hả đi lấy.

Đỗ Linh Tĩnh bưng nước trà, uống một hơi cạn sạch, mới thấy hồn vía yên ổn lại đôi phần.

“Cô nương sao toàn thân đầy mồ hôi? Mơ thấy gì vậy?” Thu Lâm đưa khăn sạch cho nàng lau người.

Giấc mộng vừa rồi, cùng hình ảnh hầu gia trong mộng… Đỗ Linh Tĩnh chưa từng gặp qua giấc mộng nào quái lạ và kinh hãi như thế.

“Không.” nàng lắc đầu: “Không có gì cả.”

Nhưng… ngày thành hôn với hắn, chỉ còn lại chín ngày.

Bỗng Ngải Diệp hấp tấp chạy vào.

“Có chuyện gì vậy?” – Thu Lâm vội hỏi.

Ngải Diệp đáp: “Nhị cô nương đêm qua phát sốt cao, sáng nay lại hôn mê bất tỉnh. Nhị lão gia gấp rút mời đại phu đến.”

Đỗ Linh Tĩnh khẽ nhíu mày.

Nhị muội thân thể vốn vẫn khỏe mạnh, cớ sao bỗng dưng sốt cao đến ngất đi?

Nàng lập tức đứng dậy thay xiêm y: “Đi, qua đó xem.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...