Duy Hứa Hầu Phu Nhân (Chỉ Nguyện Nàng Là Phu Nhân Hầu Phủ)

Chương 15: Trộm Long



Khi Đỗ Linh Tĩnh đến nơi, đại phu đang châm cứu, Nhị muội Đỗ Nhuận Thanh đã tỉnh lại.

Đỗ Trí Kỳ vội vã hỏi đại phu nguyên do, đại phu lại ngồi xuống bắt mạch cho tiểu cô nương.

Đỗ Linh Tĩnh thấy sắc mặt nhị muội khi xanh khi trắng, còn đại phu thì nói là bị nhiễm hàn khí, rồi lại liếc nhìn Đỗ Nhuận Thanh: “Cô nương tuổi còn nhỏ, nhưng suy nghĩ lại quá sâu nặng. Lo lắng quá mức thì dễ để tà khí xâm nhập, không tránh khỏi ngã bệnh.”

Lời ấy khiến sắc mặt Đỗ Nhuận Thanh càng khó coi. Đỗ Trí Kỳ trước tiên sai người mời đại phu kê đơn thuốc, sau đó quay lại căn dặn nữ nhi:

“Ta thấy đại phu nói chẳng sai. Cũng tại ta quanh năm làm quan bên ngoài, không thể lo chu toàn việc trong nhà. Từ nay sẽ mượn thêm mấy quản sự hữu lực từ Cố gia đến giúp con san sẻ. Những việc trong phủ con cũng đừng để tâm nhiều quá, hãy bớt lo nghĩ đi.”

Ông cho rằng con gái mình vì việc vặt trong nhà mà mệt nhọc, Đỗ Nhuận Thanh chỉ cúi đầu khẽ đáp “vâng” bằng giọng khàn khàn.

Nói xong, ông liền đi ra ngoài cùng đại phu thương nghị, trong phòng chỉ còn lại tỷ muội hai người cùng mấy nha hoàn hầu hạ.

Đỗ Linh Tĩnh khẽ hỏi muội muội vài câu xem tình hình thế nào, nhưng ngược lại Thu Lâm lại đưa mắt đánh giá khắp căn phòng.

Đây chính là Đông sương phòng của chính viện, nơi ngày trước Đỗ Linh Tĩnh từng ở khi còn theo cha ở kinh thành.

Trong phòng, những đồ gia cụ lớn vẫn được giữ lại, đều là đồ do Đại lão gia trước kia đặt thợ giỏi chế tác riêng cho cô nương. Với tuổi tác hiện giờ của nhị cô nương, sử dụng vẫn rất hợp. Nhưng cách bày trí chi tiết bên trong thì đã thay đổi hoàn toàn.

Tiểu thư vốn tính tình trầm tĩnh, thường dùng nhiều đồ sứ men trắng thanh nhã. Còn nhị cô nương hiển nhiên hợp với tuổi thiếu nữ mềm mại, nên trang trí toàn hoa điểu phấn sắc.

Nhìn cũng đẹp, Thu Lâm thầm nghĩ trong lòng.

Nào ngờ nàng ấy còn chưa nói gì, nhị cô nương đã cất lời:

“Nơi này vốn là sương phòng của tỷ tỷ, là ta đường đột chiếm lấy, lại còn thay đổi bày biện, mong tỷ tỷ đừng để tâm.”

Giọng nàng ta nghẹn ngào, tựa hồ sắp khóc: “Tỷ tỷ sắp đến ngày đại hỉ, ta vốn không nên như thế. Nhưng hiện tại lại lâm bệnh, e rằng việc gì cũng lo liệu không xong, làm hỏng việc hỉ của tỷ tỷ, cũng làm mất…” nàng ta hơi ngập ngừng “…thể diện của hầu gia.”

Đỗ Linh Tĩnh chỉ lặng lẽ nhìn đối phương, lại nghe nàng ta cúi đầu nói tiếp:

“Ta không thể vì tỷ tỷ mà chia sẻ việc gì. Nương cũng cần tĩnh dưỡng, ngày mai ta sẽ đưa nương dọn ra ngoài, đến điền trang ở ngoại thành kinh thành tạm trú một thời gian. Mong tỷ tỷ chớ trách.”

Khi nàng ta nói những lời ấy, vẫn luôn cúi gằm mặt. Nàng ta không thấy, nhưng Đỗ Linh Tĩnh thì nhìn rõ: đôi mắt nhị muội đã đỏ hoe, tròng mắt còn long lanh, giọng mũi nghẹn nặng, tựa hồ đang gắng gượng để không bật khóc.

Đỗ Linh Tĩnh không lập tức đáp lời, chỉ lặng lẽ ngắm muội muội vài lần, rồi mới chậm rãi mở miệng:

“Nhị muội quả thật nghĩ ngợi quá nhiều. Việc hôn nhân này vốn chẳng phải ta mong muốn, Lục hầu cũng không phải phu quân ta. Nếu theo ý ta, kỳ thật không thành thì càng hay. Bởi vậy chuyện thể diện vui mừng gì đó, ta vốn chẳng để tâm, nhị muội không cần bận lòng.”

Nàng nói xong đã khiến muội muội ngẩng đầu nhìn về phía nàng. Đỗ Linh Tĩnh lời nào cũng là thật tâm, nàng cũng để mặc muội muội nhìn mình lom lom.

Sau một lúc lâu, Đỗ Nhuận Thanh mới bừng tỉnh, vội vàng cúi đầu: “Tỷ tỷ nói phải.”

Nàng ta thấy đại tỷ quả thật không chút để tâm đến đại hỉ sự, chỉ khuyên mình an tâm dưỡng bệnh, rồi dẫn Thu Lâm rời đi.

Nhưng ngay khi Đỗ Linh Tĩnh chủ tớ vừa đi, nha hoàn Nhược Tuyết liền không nhịn được nói:

“Đại cô nương thật là cổ quái. Thám hoa nối duyên, nàng lại chướng mắt; hầu gia nghênh thú, nàng cũng chẳng màng. Chẳng lẽ trong lòng đại cô nương vẫn chỉ có Tưởng Tam gia? Nhưng Tưởng Tam gia đã mất ba năm rồi…”

Nhược Tuyết lẩm bẩm khó tin, ngay cả Đỗ Nhuận Thanh cũng thoáng ngẩn người, chưa kịp nói gì.

Một lát sau, Nhược Tuyết lại hỏi: “Cô nương, vậy chúng ta thật sự muốn rời kinh, trả lại sương phòng này cho đại cô nương sao?”

Đỗ Nhuận Thanh vừa định mở miệng đáp, thì bên ngoài đã có tiểu nha hoàn đến truyền lời:

“Là ma ma quản sự bên người Vạn lão phu nhân tới. Lão phu nhân nghe nói cô nương sáng sớm phát sốt hôn mê, trong lòng đau xót, muốn mời cô nương đến Cố phủ ở tạm vài ngày.”

Tại Hoàng Hoa phường, trong Cố phủ.

Vạn lão phu nhân phân phó người dọn sương phòng của chính mình ra.

“Cô nương nay đã sắp cập kê, không thể cứ dùng lại đồ cũ ngày trước. Phải thay mới hết, khí cụ cũng phải đổi mới luôn, để dời đi uế khí, nuôi dưỡng thân thể. Cũng là cho nàng một chút thể diện tôn quý.”

Cố Dương Tự lại chẳng buồn quan tâm đến việc an bài cho cháu ngoại gái, chỉ cau mày: “Nương, người còn để tâm mấy chuyện ấy làm gì? Hôn kỳ đã định vào mồng sáu tháng sau. Chẳng lẽ Lục hầu thật sự muốn cưới Đỗ Linh Tĩnh? Hắn thực sự vừa mắt nàng sao?”

Vạn lão phu nhân nghe vậy hừ khẽ một tiếng: “Chưa chắc đã thế.”

Ánh mắt bà chuyển sang nhìn nhi tử: “Ngươi cũng thấy tình thế của Thiệu thị hiện nay rồi đó.”

Bà nhắc tới chuyện Thiệu Bá Cử bị nghi giết người, gây ra dư luận xôn xao. Vốn chỉ là một việc nhỏ chẳng mấy ai để ý, nhưng bởi Vĩnh Định hầu phủ đứng đầu phe Tuệ Vương lại hùa theo công kích Thiệu thị vi phạm pháp luật. Tuy Thiệu Bá Cử chỉ là tân khoa tiến sĩ, song vụ việc này kéo theo chuyện “vương tử phạm pháp, cùng dân thường chịu tội như nhau”, khiến phe Ung Vương trở tay không kịp.

Trong triều vốn có những kẻ xưng là “trung thần”, không muốn dính líu vào tranh đấu của hai phe. Nhưng một khi Thiệu thị bị lôi ra làm gương, họ cũng chẳng dám tiếp tục để Ung Vương dựa vào văn thần. Việc này vừa bùng nổ, nhiều thần tử vốn còn do dự cũng lập tức xoay chiều.

“Trong tình thế như vậy, nếu Lục hầu thuận theo ý chỉ của Hoàng thượng, nghênh thú nữ nhi dòng thanh lưu họ Đỗ làm hầu phu nhân, tức là tỏ lòng kết giao với văn thần. Chẳng phải vừa khéo lôi kéo được một bộ phận văn thần đứng về phía Tuệ Vương sao? Dù cho hai bên không thật sự hợp lại, thì ít nhiều những văn thần ấy cũng sẽ có thêm phần tán thành Vĩnh Định hầu phủ.”

Vạn lão phu nhân chậm rãi giảng giải: “Đỗ gia nghèo túng, đã chẳng còn như trước. Nhưng trong cơn gió xoay vần này, nữ nhi Đỗ thị lại càng hợp thế hơn bất kỳ tiểu thư quý tộc nào.”

Nói xong, bà chăm chú nhìn nhi tử, nhưng Cố Dương Tự vẫn chau mày: “Nhưng đối với nhà chúng ta thì… chẳng có chút lợi ích nào.”

Ông ta nói ra chuyện mà ai cũng biết, Thiệu gia cùng Đỗ gia định liên hôn, vốn chính là do Vạn lão phu nhân tác hợp: “Thiệu thị nay đã mất đi ân sủng của Hoàng thượng, chúng ta cũng bị liên lụy. Mấy ngày nay, người đến cửa thật sự thưa thớt, đáng thương vô cùng.”

Xưa nay ông ta vẫn trông cậy vào những kẻ tìm đến nhờ vả, thừa cơ thu chút lợi lộc. Nay không còn ai lui tới, thì chỗ tốt dĩ nhiên cũng tiêu tan.

Ban đầu, Cố gia cùng Vạn lão phu nhân chủ ý là không ngả hẳn về một phe hoàng tử nào trong triều. Bất kể tông thân hay quý huân, văn thần hay hương thân, bà ta đều ra sức tác hợp hôn sự. Như vậy, dẫu sau này bất luận vị hoàng tử nào kế thừa đại thống, Cố gia cũng giữ được thế đứng bất bại.

Chỉ là, Vạn lão phu nhân coi như cũng xuất thân từ hoàng thân (bà là bào muội của Vạn phi thời Tiên đế), lại quen lui tới với quý huân nhiều hơn, lần này Thiệu thị ngỏ ý, bà nghĩ một hồi liền thuận theo. Nếu có thể giúp Thiệu thị liên hôn, vậy tức là đứng vững cả hai bên.
Ai ngờ việc này bỗng chốc thất bại, Cố gia ngược lại bị trói buộc cùng Thiệu thị, liên đới chịu họa.

Lúc này, Cố Dương Tự không nhịn được oán trách mẫu thân:

“Nương cũng thật là… Nhi tử xưa nay thấy người làm việc luôn ổn thỏa, cớ sao lần này lại đắc tội với Đỗ Linh Tĩnh? Trước mắt nàng sắp thành hầu phu nhân, ắt hẳn sẽ không cho chúng ta chút thể diện nào trước mặt hầu gia. Thế chẳng phải chúng ta cũng bị trói chung với Thiệu thị sao?”

Ông ta tức khí chẳng nguôi: “Lần này nương một nước đi sai, còn liên lụy cả nhi tử!”

Trước lễ Trung Thu, về chuyện ban tứ hôn, Vạn lão phu nhân còn quả quyết với nhi tử rằng sẽ không có sai sót. Vậy mà thánh chỉ vừa ban, liền thành long trời lở đất.

Cố Dương Tự bực bội, vừa lúc có nha hoàn dâng trà lên, bước đến gần, tay run run. Ông ta trừng mắt quát, khiến tiểu nha hoàn sợ đến nỗi suýt đánh rơi cả ấm trà.

Vạn lão phu nhân vội cho tiểu nha hoàn lui xuống, rồi bảo con dâu Lương thị: “Cung Dung, con tự mình đi rót trà cho nó đi.”

Lương thị liền vội vàng bước tới, khuyên giải an ủi trượng phu. Đợi đến khi nhi tử bình tâm hơn, Vạn lão phu nhân mới ôn tồn nói:

“Chuyện này tuy không như ta dự liệu, nhưng chưa chắc đã không còn đường xoay chuyển. Nếu chúng ta có thể cùng hầu phủ kết giao, thì sẽ chẳng cần lo lắng chuyện bị trói buộc cùng Thiệu thị nữa.”

Cố Dương Tự cau mày: “Nương hồ đồ rồi sao? Đỗ Linh Tĩnh há có thể khiến chúng ta cùng hầu phủ giao hảo? Nàng đâu phải là Thanh Nhi.”

Vạn lão phu nhân chẳng để tâm lời con bất kính, ngược lại còn mỉm cười:

“Nàng đương nhiên không phải Thanh Nhi. Nhưng hầu phu nhân của Lục hầu, chưa chắc có thể là nàng.”

Cố Dương Tự ngẩn người.

Đúng lúc ấy, hạ nhân đến bẩm báo, nói ma ma quản sự đã đưa biểu cô nương tới trước cửa.

Vạn lão phu nhân liền sai Lương thị tự mình ra nghênh tiếp, đưa Đỗ Nhuận Thanh vào phủ.

Đỗ Nhuận Thanh vốn không dám làm phiền mợ, nhưng Vạn lão phu nhân lại vội vàng dìu nàng ngồi xuống, hỏi han thân thể, rồi nhìn qua phương thuốc đại phu kê. Thấy nàng ta vẫn còn chút suy yếu, bà đích thân dẫn nàng ta đi về sương phòng.

Đỗ Nhuận Thanh không ngờ sương phòng nay đã sửa sang lại, tất cả đồ đạc đều quý trọng tinh xảo hơn hẳn.

Nàng ta vừa muốn mở miệng, đã thấy bà ngoại xua tay đuổi hết mọi người lui xuống, trong phòng chỉ còn lại tổ tôn hai người.

Đỗ Nhuận Thanh thoáng bối rối, lại nghe ngoại tổ mẫu mỉm cười nói:

“Tháng chín này chính là lễ cập kê của ngươi. Hai ngày tới hãy an tâm ở đây dưỡng sức, chờ ngày cập kê, bà ngoại sẽ thay ngươi lo liệu chu tất một phen.”

Từ khi tỷ tỷ cùng hầu gia định hôn, chuyện cập kê của chính mình, Đỗ Nhuận Thanh gần như đã quên sạch.

Nàng ta cúi đầu khẽ nói: “Ngoại tổ mẫu đừng vì cháu mà nhọc lòng, chỉ cần làm lễ cắm trâm ở trong nhà là được.”

“Thế sao có thể được? Sau lễ cập kê, ngươi đã là đại cô nương có thể gả chồng, há lại qua loa cho xong?”

Vạn lão phu nhân không đồng ý. Nhưng Đỗ Nhuận Thanh trong lòng vốn chẳng hề có tâm tư gả chồng, liền càng cúi thấp đầu: “Cháu… cháu không muốn lấy chồng…”

Chữ còn chưa dứt, nàng ta đã thấy bà ngoại nhướng mày.

“Ngươi mới ở cùng đại tỷ có mấy ngày, sao lại học nàng, thành ra trái luân thường phản đạo thế này?”

Giọng nói mang vài phần nghiêm khắc, khiến Đỗ Nhuận Thanh vội ngậm miệng.

Chỉ thấy bà ngoại sắc mặt nghiêm nghị nhìn nàng ta: “Xưa nay ta dạy ngươi thế nào? Sinh ra làm nữ nhi ở thế gian này là điều khó nhất. Nếu không thông minh một chút, đường đi sẽ càng thêm gian nan. Ngươi nói, nữ tử thông minh thì nên thế nào?”

Lời vừa hỏi, Đỗ Nhuận Thanh nào dám không đáp, vội vàng nói: “Đương… đương nhiên phải trinh cẩn nhu thuận, thuận theo thời thế mà làm.”

Nghe nàng ta đáp như vậy, trong mắt Vạn lão phu nhân thoáng hiện ý hài lòng.

“Phải rồi. Thế đạo này vốn là đạo của nam nhân. Chúng ta nữ tử có thể làm được gì, chẳng qua là nương nhờ nam nhân, khéo léo thuận theo thời thế, để tự mình có được ngày tháng yên ổn.”

Bà ta nói chậm rãi: “Như đại tỷ ngươi đó, đọc được mấy quyển sách liền sinh ương ngạnh, không màng ai khác, cứ khăng khăng làm bậy, như thế là không được.”

Vạn lão phu nhân thở dài một tiếng: “Kỳ thật sai lầm này cũng chẳng hoàn toàn trách nàng. Là do cái tên của nàng ngay từ đầu đã đặt sai. Nữ nhân sinh ra vốn nên hưng thịnh gia tộc, trợ giúp môn đình. Ấy vậy mà phụ thân nàng lại đặt cho nàng một cái tên như thế.”

Gió mát lùa qua hiên, khe khẽ thổi, trong tiếng tùng reo lạnh lẽo.

— Linh Tĩnh.

“Nghe cái tên kia mà xem, chỉ lo giữ lấy thân mình thanh tĩnh, đó là tên nữ tử nên có sao? Nếu nửa đời sau nàng vẫn chỉ mơ an nhàn, thuận ý vui vầy, theo ta thấy, sớm muộn cũng nên sửa tên đi thôi.”

Đỗ Nhuận Thanh chợt nhớ đến việc mợ Lương thị năm xưa vào cửa. Lúc ấy, bà ngoại cũng đã bắt bà sửa lại danh tự.

Khuê danh nguyên gốc của mợ là gì, nàng ta không còn nhớ rõ. Nhưng bà ngoại lại đặt cho hai chữ “Cung” và “Dung”, từ đó về sau, mợ chỉ được gọi là Cung Dung.

Có một lần, bà ngoại nói ngay cả chính tên của mình nghe quá giống nam tử, không đủ kiều nhu vui vẻ, vốn định đổi, nhưng cuối cùng lại thôi.

Giờ phút này, Đỗ Nhuận Thanh không dám cất lời, chỉ nghe bà ngoại chậm rãi nói: “Danh tự ảnh hưởng cả một đời người. Nàng tên kia, thật sự là sai rồi. Sau này ngày tháng e rằng chẳng được tốt đẹp.”

Đỗ Nhuận Thanh hơi ngờ vực.

“Nhưng tỷ tỷ chẳng phải sắp gả cho hầu gia đó sao, sao lại bảo là không tốt?”

Nàng ta nghẹn giọng thốt ra lời này, bà ngoại liền mỉm cười, ánh mắt dừng trên gương mặt nàng:

“Nếu ta đoán không lầm, thì đây mới chính là căn nguyên bệnh của ngươi phải không? Lục hầu… chẳng phải chính là ý trung nhân mà ngươi nhớ mãi không quên sao?”

Đỗ Nhuận Thanh ngẩn người. Nàng ta vốn vì sốt cao mà ngất đi, nhưng lúc này cơn mê man đã lui hẳn.

Ngoại tổ mẫu… sao lại biết được?

Trong lòng nàng ta bối rối, mà trong óc không kìm được hiện lên cảnh lần đầu tiên ình gặp hầu gia.

Đó là năm ngoái, khi nàng ta vừa đến kinh thành. Khi ấy mẫu thân bỗng phát bệnh, hai vị đại phu quanh vùng thi châm đều không thể khiến bệnh tình ổn định. Bà ngoại cùng mợ lại ra kinh lễ Phật, bất đắc dĩ, nàng ta chỉ có thể cầm bái thiếp của phụ thân, tự mình đi sang phía tây thành thỉnh danh y trị chứng rối loạn tâm thần.

Nào ngờ giữa đường, đoàn ngựa xe của một nhóm đại quan quý nhân chắn lối, nàng ta sốt ruột đến phát hoảng, bèn sai gã sai vặt tiến lên cầu xin họ nhường đường.

Không ngờ người đứng giữa đường chính là Vĩnh Định hầu, Lục Thận Như.

Lúc ấy, nàng ta nghe được danh hiệu hầu gia, trong lòng đã kinh hãi. Không ngờ hầu gia nghe gã sai vặt bẩm báo, liền hướng xe ngựa của nàng ta mà nhìn tới.

“Nguyên lai là xe ngựa Đỗ gia,” hắn khẽ nói, rồi lập tức quay sang các quan viên đồng hành, mở miệng: “Xin chư vị nể mặt Lục mỗ một lần, nhường đường cho xe ngựa Đỗ gia đi trước.”

Nàng ta kinh ngạc đến ngây người. Chưa kịp hoàn hồn, cả đoàn đại quan quý nhân đã sôi nổi tránh sang, mở ra một lối đi thẳng tắp cho mình.

Khi xe ngựa đi ngang qua đoàn người, nàng ta không nhịn được quay đầu nhìn về phía hầu gia.

Hôm ấy, hắn khoác trên người một bộ gấm xanh đen thêu ám văn, khoanh tay đứng nơi đường cái. Thân hình hắn cực kỳ cao lớn, nổi bật giữa đám đông. Khi ánh mắt hắn lướt qua mọi người mà dừng nơi nàng ta, hắn khẽ mỉm cười nhạt, rồi gật đầu chào.

Tim nàng ta trong lồng ngực bỗng chốc đập dồn dập không kiểm soát.

Đợi khi nàng ta vội vã thỉnh được đại phu, lại sai gã sai vặt đưa đại phu về phủ trước, nàng ta tức tốc quay trở lại nơi khi nãy.

Nam nhân ấy đã cùng các quan viên vào trong tửu lâu, chỉ còn hai thị vệ đứng canh nơi cửa.

Nàng ta siết chặt khăn tay, tiến lên nói: “Đỗ thị Nhuận Thanh đến đây, muốn dâng lời cảm tạ hầu gia.”

Thị vệ nghe vậy, liền đi lên lầu bẩm báo, thoáng sau đã quay trở lại.
Hầu gia không chịu gặp nàng, cũng chẳng lấy làm lạ. Nàng ta nghe thị vệ truyền lời:

“Hầu gia nói, hôm nay vốn là mọi người chiếm đường, nên nhường là phải đạo. Cô nương không cần nói cảm tạ.”

Nàng ta cúi đầu, cho rằng chỉ có thế. Nhưng thị vệ lại nói tiếp:“Hầu gia còn dặn: Thanh Châu Đỗ thị vốn có truyền thống văn thơ lễ nghĩa lâu đời, là thanh môn quý đình. Ngày sau nếu cô nương có điều khó xử, cứ việc tìm đến hầu phủ, hầu gia tất sẽ ra tay.”

Lời ấy đã vượt quá phạm vi khách sáo, khiến nàng ta kinh ngạc chẳng thôi.

Sau đó hai tháng, lúc nàng ta đi mua thuốc cho mẫu thân, có một vị thuốc hiếm khan, chạy mấy cửa hiệu đều nói không có, phải chờ mấy tháng mới điều về được.

Nàng ta sợ bệnh tình mẫu thân chậm trễ, tâm can rối loạn, chợt nhớ đến lời hầu gia đã nói hôm ấy. Lý ra, nàng ta không nên coi là thật, nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy, hầu gia chính là người nàng ta có thể nương nhờ.

Nàng ta liền sai người cầm thiệp đến hầu phủ. Không ngờ, dược liệu mà các cửa hàng đều nói phải hơn một tháng mới điều tới, chỉ qua ngày hôm sau đã được đưa thẳng đến cửa Đỗ gia!

Nàng ta biết tâm tư mình sớm không thể giấu nổi bà ngoại, bèn dứt khoát thổ lộ hết thảy:

“… Không chỉ có dược liệu được đưa đến, mà hầu phủ còn tự bỏ tiền ứng trước.”

Vạn lão phu nhân tuy đã đoán trúng tâm tư ngoại tôn nữ, nhưng không ngờ lại còn có chuyện như vậy.

Sắc mặt bà hiền hòa hẳn lên: “Vậy ngươi chẳng lẽ chưa theo lễ nghĩa, đích thân đến hầu phủ nói lời cảm tạ?”

“Cháu gái nào dám thất lễ, đã tự mình đến cửa. Chỉ là đầu năm biên quan khởi chiến, hầu gia đã xuất kinh, nên vẫn chưa gặp được.”

Nàng ta khẽ siết tay, giọng nhỏ lại: “Cháu gái từng muốn hoàn trả số tiền ấy cho hầu phủ, nhưng quản sự lại nói đó là hầu gia phân phó, bảo Đỗ gia không cần trả lại, cũng dặn cháu gái chớ để trong lòng.”

Lời nói vừa thốt ra, gương mặt vốn còn mang vẻ bệnh khí của tiểu cô nương bỗng ửng đỏ.

Vạn lão phu nhân liền nở nụ cười, ánh mắt càng thêm từ ái nhìn nàng: “Hóa ra hầu gia cùng Thanh Nhi đã kết duyên từ trước. Đây quả là chuyện tốt.”

Trong lòng Đỗ Nhuận Thanh khẽ chấn động, nhưng thoáng chốc lại nhớ ra điều gì, sự trống rỗng ùa đến, khiến cổ họng nghẹn ứ.

“Nhưng hầu gia… đã là hôn phu của tỷ tỷ.”

Bà ngoại nàng lại khẽ nhướng mày: “Thật vậy sao? Đại tỷ ngươi đối với hôn sự này có nói gì không?”

Đỗ Nhuận Thanh hơi ngơ ngác, chưa rõ ý tứ bà ngoại, nhưng liền nhớ tới lời đại tỷ buổi sáng, bèn thuật lại cho bà nghe.

Vạn lão phu nhân vừa nghe liền bật cười: “Thấy chưa, đại tỷ ngươi vốn chẳng ưng thuận.”

“Nhưng… nhưng cho dù thế, thánh chỉ đã ban, đại tỷ tất phải gả cho hầu gia.”

Lời ấy lại khiến bà ngoại bật cười lớn hơn.

“Ai nói vậy? Lúc phụ thân ngươi đi điền danh sách ở Tông Nhân phủ, là ta chỉ điểm cho hắn viết. Nếu ta nhớ không lầm, khi ấy bên trên ghi không phải ‘con gái duy nhất của Đỗ Trí Lễ’, mà là ‘cháu gái của Đỗ Nhất Kính’.”

Ngày ấy, Vạn lão phu nhân vốn cố ý để lại một đường. Trong lòng bà nghĩ, biết đâu có cơ duyên, còn có thể đem ngoại tôn nữ gả cho Thám hoa lang Thiệu Bá Cử.

Ai ngờ Thiệu Bá Cử không thành, thế mà lại đổi thành Vĩnh Định hầu!

Ánh mắt bà chằm chằm nhìn ngoại tôn nữ Đỗ Nhuận Thanh: “Tổ phụ ngươi nào chỉ có một cháu gái là nàng? Ngươi, cháu của ta, sang tháng này vừa cập kê, há chẳng phải có thể gả chồng rồi sao? Ngươi nói xem, có phải là cơ duyên xảo hợp, vừa vặn ứng đúng đạo thánh chỉ tứ hôn này?”

Lời rơi xuống, trong phòng tĩnh lặng như tờ.

Đỗ Nhuận Thanh chỉ nghe thấy trái tim mình đập dồn dập, tựa như tiếng trống vang rền.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...