Duy Hứa Hầu Phu Nhân (Chỉ Nguyện Nàng Là Phu Nhân Hầu Phủ)

Chương 16: Chuyển Phượng



Cố phủ ở Hoàng Hoa phường.

Đỗ Nhuận Thanh chỉ cảm thấy tim mình đập dồn dập, tựa như trống trận nện vang.

“Nhưng… nhưng thánh chỉ đã ban xuống, há chẳng phải hôn sự thật sự đã định rồi sao?” tiểu cô nương chưa từng nghĩ đến loại khả năng này.

Vạn lão phu nhân liền nắm lấy tay nàng ta: “Ngươi đứa nhỏ này, chẳng lẽ quên bà ngoại là ai rồi ư?”

Đỗ Nhuận Thanh thất thần ngẩng nhìn.

Bà ngoại nàng ta, Vạn lão phu nhân, vốn được người đời xưng tụng là Nguyệt Lão của kinh thành.

Giờ phút này, vị “Nguyệt Lão” ấy đang dạy bảo ngoại tôn nữ của mình:

“Liên hôn giữa nhà quyền quý, vốn chẳng phải vì lưỡng tình tương duyệt, mà là để hai họ cùng vinh hiển. Thánh chỉ tứ hôn, trừ khi gả công chúa cho quận vương, mới ghi rõ họ tên. Còn lại, chỉ đề hai họ, mà không nêu đích danh ai. Rốt cuộc song phương ai thành hôn, còn tùy hai nhà bàn bạc.”

Đỗ Nhuận Thanh vẫn còn do dự, khẽ nói: “Nhưng hầu gia… hầu gia vốn đã gật đầu với tỷ tỷ, cũng từng gặp tỷ tỷ rồi.”

Vạn lão phu nhân mỉm cười, lắc đầu: “Ngươi quên lời hầu gia từng nói với ngươi sao? Hắn khen Đỗ gia có truyền thống thi thư lễ nghĩa, toàn môn thanh lưu, nên mới chịu giúp đỡ. Loại nhân vật như hầu gia, coi trọng đương nhiên là môn đình, đâu phải cá nhân? Chỉ là đại tỷ ngươi đúng lúc đến tuổi cập kê mà thôi. Nhưng ngươi nghĩ xem, hầu gia thật sự sẽ vừa ý nàng sao?”

Bà lại hỏi: “Ngươi nghĩ, đại tỷ ngươi có khí chất quý nữ dịu dàng, toàn tâm toàn ý hướng về hầu gia không? Hay là chỉ ương ngạnh, chẳng để ai vào mắt?”

Đỗ Nhuận Thanh khẽ lắc đầu. Bà ngoại lại nói tiếp:

“Ngươi mạnh hơn đại tỷ trăm phần. Nếu ngươi gả cho hầu gia, chỉ cần thường xuyên nhắc đến các lão bá phụ, ở trong sĩ lâm giúp đỡ thêm ít học trò nghèo, lâu dần trong kinh thành người ta chỉ nhớ ngươi là cháu gái của các vị đại nho, còn Đỗ Linh Tĩnh, con gái của Đỗ Trí Lễ, sớm đã bị quên lãng.”

Thay thế sao?

Đỗ Nhuận Thanh thoáng hoảng hốt, nhìn ra bà ngoại trong lòng đã sớm có an bài.

“Còn về phía hầu gia, ngươi tuy đem lòng mến mộ, nhưng cũng chớ nghĩ tới chuyện độc chiếm. Xuất thân hèn kém như thị thiếp, hầu gia nạp thêm mấy người cũng chẳng hề chi. Ngược lại, như vậy mới càng tỏ ra ngươi rộng lượng.”

Nạp thiếp… Trong lòng tiểu cô nương dâng lên một cảm giác khó tả, chẳng rõ là vị gì.

Vạn lão phu nhân thấy cháu gái ngẩn người, biết nàng ta tuổi còn nhỏ, chưa thể lĩnh hội nhiều. Bà ta không nói thêm nữa, chỉ ôn nhu ôm nàng ta vào lòng:

“Được rồi, chuyện sau này hãy để sau này bàn. Giờ việc cấp bách nhất là ngươi phải dưỡng cho thân thể khỏe mạnh. Chẳng phải ngươi sắp cập kê, còn sắp thành hôn sao? Chuyện nào quan trọng hơn thế? Đợi đến khi ngươi bình phục, cũng là lúc ngươi danh chính ngôn thuận trở thành hầu phu nhân.”

*Cá nhân tui và cả tác giả (có vẻ) không hưởng ứng việc kết hôn khi hai bên nam nữ chưa thành niên. Trong truyện, nữ chính Đỗ Linh Tĩnh 20 tuổi, nam chính Lục Thận Như 25 tuổi nhưng Đỗ Nhuận Thanh nếu chưa qua tuổi cập kê thì gần như chưa đạt được 16 tuổi.

Dặn dò xong, Vạn lão phu nhân để nàng ta nghỉ ngơi, rồi đứng dậy ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Đỗ Nhuận Thanh, hoảng hốt ngồi nơi mép giường.

Nàng ta thật sự sẽ gả cho hầu gia sao? Thật vậy chăng?

Nhưng… còn tỷ tỷ thì sao? Nàng có bằng lòng chấp nhận không?

Đỗ Linh Tĩnh rốt cuộc có thái độ thế nào, Vạn lão phu nhân cũng không vội. Trước hết, bà ta sai người mời con rể Đỗ Trí Kỳ tới.

Đỗ Trí Kỳ vốn không muốn bước chân ra khỏi cửa. Chỉ còn mấy ngày nữa là đến mồng sáu tháng sau đại hôn, điều ông ta sợ hãi nhất chính là chất nữ sơ suất một chút, lại gây cho mình thêm một nan đề nhức óc.

Ông ta chỉ nghĩ, cứ ở nhà nhìn chằm chằm chất nữ, rồi để nàng ngoan ngoãn lên kiệu hoa vào ngày ấy là xong.

Nhưng mà, hôn sự tốt như vậy, người khác cầu còn chẳng được, ông ta cùng chất nữ lại nháo loạn đến mức này, mong nhờ thơm lây cũng chẳng bấu víu nổi.

Đỗ gia nay đã thành thông gia với hầu phủ, một khi Tuệ Vương thất thế, thì Đỗ gia ắt là kẻ đầu tiên phải chịu họa.

Chỉ mấy ngày trôi qua, nơi khóe miệng ông ta đã mọc một không ít mụn nhiệt, nghĩ lại cảnh những ngày xưa làm quan nơi hẻo lánh, tuy chẳng được thăng chức, nhưng ít ra mỗi ngày còn thong dong uống trà làm thơ, tiêu dao nhàn tản...

Thế nhưng Cố Dương Tự phụng mệnh Vạn lão phu nhân, tự mình đến mời ông ta.

Đỗ Trí Kỳ bất đắc dĩ, chỉ đành đi.

Vừa vào Cố gia, nhạc mẫu đã trực tiếp nói trúng tâm sự hắn: “Nhìn bộ dạng ngươi miệng mọc mụn nhiệt kia, hẳn đang lo sau khi đại cô nương gả đi, tình cảnh của ngươi sẽ càng thêm khó khăn?”

Trong lòng Đỗ Trí Kỳ thầm kêu khổ, còn có thể thế nào? “Hầu phủ muốn cưới, Đỗ gia nào dám không gả?”

Ai ngờ nhạc mẫu thản nhiên buông lời: “Đã khó xử đến vậy, chi bằng thay hầu gia đổi một tân nương khác.”

Vạn lão phu nhân liền đem toàn bộ ý tứ nói cho con rể nghe. Đỗ Trí Kỳ vừa nghe xong, cả người mồ hôi lạnh túa ra.

Thế hôn nhân sao có thể tùy tiện tráo đổi? Đánh chết ông ta cũng chẳng dám nghĩ tới! Nhưng nhạc mẫu lại nói với vẻ chắc chắn như nắm thiên hạ trong tay.

Bỏ qua chuyện thánh chỉ không ghi tên, lại bỏ qua việc hầu gia chưa chắc đã ưng con bé nghịch ngợm kia, ông ta chỉ còn biết hỏi Vạn lão phu nhân:

“Vậy còn Tĩnh Nương? Chẳng lẽ lại trói nàng giấu đi? Vạn nhất nàng náo loạn thì phải làm sao?”

Ánh mắt ông ta bỗng dấy lên cảnh giác: “Nàng dù sao cũng là huyết mạch duy nhất của gia huynh, quyết không thể, quyết không thể…”

Vạn lão phu nhân liếc con rể một cái, hờ hững: “Cần gì phải phiền phức thế? Ngươi chỉ việc gọi nàng tới, hỏi thử nàng có đồng ý hay không, chẳng phải xong sao?”

Thấy con rể vẫn chưa hiểu, bà đành giải thích rõ ràng: “Chính là vì nàng ôm giữ bóng hình người xưa, nhất quyết không chịu lấy chồng. Nàng vốn đã chẳng muốn, vậy thì có gì mà không đồng ý? Chúng ta chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi. Nếu nàng thật sự không ưng thuận, thì cũng chỉ là trò cười thiên hạ mà thôi.”

Đỗ Trí Kỳ chợt bừng tỉnh.

Quả thực, kẻ một mực không muốn gả, chính là chất nữ kia.

Vạn lão phu nhân nhìn thấu tính toán của ông ta, thong thả nhấp một ngụm trà.

Đỗ Linh Tĩnh đã sớm không nghĩ đến chuyện lấy chồng. Chỉ cần Đỗ Trí Kỳ mở miệng, nàng tất sẽ thuận theo.

Mà đời này, nữ tử cho dù mê muội hay điên dại thế nào, cuối cùng cũng phải lấy chồng. Lần này nàng không chịu gả Thám hoa, lại từ chối gả cho hầu gia. Đến khi tuổi tác lớn thêm, ở trong tay Đỗ Trí Kỳ, nàng chỉ có thể gả cho một lão quan góa vợ nối duyên tục huyền.

Chỉ mong đến lúc ấy, nàng mới hiểu thế nào là phận nữ tử. Nhưng trên đời này nào có thuốc hối hận để mà mua?

Không biết khi ấy, vị con gái duy nhất của các lão nho ấy còn giữ lại được bao nhiêu phần thanh cao, ngạo khí?

Buổi tối, cơn mưa cuối cùng cũng trút xuống theo tiếng sấm ì ầm, khiến Tây viện Đỗ phủ lập tức trở nên mát lạnh.

Thu Lâm áo váy dính mưa, bước vào nhà nói với Đỗ Linh Tĩnh: “Cô nương, ngươi nói có phải kỳ quái không? Sáng nay Cố gia đã dân nhị cô nương đi, đến chiều lại chẳng nói gì chuyện muốn đón nhị phu nhân, trái lại còn mời nhị lão gia qua đó, giờ vẫn chưa trở về. Chẳng lẽ muốn bỏ mặc nhị phu nhân bệnh nằm giường để chúng ta chăm sóc hay sao?”

Thu Lâm vừa nói, vừa nhìn cô nương. Chỉ thấy khóe môi nàng hơi cong, khác hẳn hai ngày trước sau khi biết tin thành hôn, môi mím chặt thành một đường, im lặng đọc sách. Lúc này nàng lại nhàn nhã lật một trang sách, khẽ đáp:

“Nghĩ chắc Cố gia đang thương nghị đại sự, nên nhất thời chẳng quản thím.”

“Đại sự gì vậy?” Thu Lâm ngạc nhiên.

Chưa đợi cô nương mở miệng, Nguyễn Cung đã truyền lời: nhị lão gia Đỗ Trí Kỳ đã trở về.

“Nhị lão gia nói, nhị cô nương sắp đến lễ cập kê, ở Cố gia không tiện. Ngày mai, thỉnh cô nương cùng nhị lão gia đến Cố phủ, đưa nhị cô nương trở về.”

Thu Lâm tròn xoe mắt: “Hai phường chỉ cách nhau mỗi con phố Sùng Văn Môn, đón nhị cô nương về nhà mà cũng phải làm to chuyện vậy sao?”

Lời này lại khiến cô nương khẽ cười. Nụ cười ấy vừa vang lên, con chim sẻ tránh mưa dưới cửa sổ cũng nghiêng đầu, hướng về phía nàng mà kêu “pi pi” hai tiếng.

Bình thường cô nương chẳng bao giờ dám chạm vào mấy con vật nhỏ này, sợ kinh động chúng. Nhưng giờ phút này, nàng lại nghiêng đầu chăm chú nhìn con sẻ nhỏ, khẽ dặn Ngải Diệp đang đứng ở hành lang: “Bắt cho nó một con sâu đi.”

Ngải Diệp vâng lời đi ngay. Thu Lâm nhìn cô nương lúc này vẫn thản nhiên, chỉ chuyên chú nhìn con chim nhỏ kia.

“Xá nam xá bắc toàn x**n th**, chỉ thấy đàn âu ngày ngày tới* (một câu thơ của Đỗ Phủ). Mong rằng năm tới chúng ta có thể trở về Thanh Châu, để đầu xuân trong Miên Lâu cũng có đàn sẻ, đàn âu ngày ngày bay về.”

Trong khi nàng nói, Ngải Diệp đã mang đến một con sâu. Chim sẻ kêu “chụt” một tiếng, ngửa đầu nuốt gọn.

Thu Lâm nháy mắt liên tục, ngạc nhiên xen lẫn khó hiểu nhìn cô nương.

Cô nương thật sự tin rằng, sang năm có thể hồi hương về Thanh Châu ư? Vậy cái gọi là “đại sự” mà Cố gia hôm nay thương nghị, rốt cuộc là chuyện gì?

Thu Lâm có chút đoán được, nhưng chưa dám chắc.

Hôm sau, nàng ấy theo cô nương đến Cố phủ. Vạn lão phu nhân cùng Cố đại lão gia ngồi trên thượng vị, nhị lão gia nhà mình cũng ngồi một bên. Tất cả ánh mắt đều nhìn xuống phía dưới, nơi cô nương đang đứng. Nhị lão gia lên tiếng hỏi:

“… Ngươi đã một mực không muốn gả, vậy ta chỉ còn cách cùng muội muội ngươi bên ngoại để thương nghị, cho nàng thay ngươi xuất giá. Tĩnh Nương, ngươi có đồng ý không?”

Thu Lâm hít sâu một hơi. Cố gia bàn bạc suốt một ngày “đại sự”, hóa ra chính là chuyện này!

Nàng ấy vội vàng quay đầu nhìn về phía cô nương, chỉ thấy nàng không hề do dự, không chút phân vân.

Nàng khẽ gật đầu: “Ta đáp ứng.”

Đỗ Linh Tĩnh dứt khoát gật đầu, dù trong lòng Đỗ Trí Kỳ vốn đã có dự tính, lúc này cũng thoáng ngẩn ngơ.

Cố Dương Tự ngồi bên cạnh, khóe mắt như sáng rực lên vui mừng, quá tốt rồi, Vĩnh Định hầu trở thành tế tử ngoại tôn nữ của ông ta, về sau còn ai dám không tìmông ta nhờ vả?

Lương thị khẽ cau mày, liếc nhìn Đỗ Linh Tĩnh một cái.

Chỉ có Vạn lão phu nhân ngồi trên thượng vị, thần sắc hoàn toàn không bất ngờ.

Có những kẻ tưởng mình thông minh tỉnh táo, nhưng chẳng biết rằng chính họ lại khiến con đường đời ngày càng hẹp dần.

Người như vậy, nhất là nữ tử, bà đã thấy quá nhiều.

Bà chậm rãi nói: “Đại cô nương nếu đã ưng thuận, việc này từ nay đã định, không thể thay đổi.”

Bà ta không chỉ muốn Đỗ gia đại cô nương miệng hứa, mà còn phải lập thành văn chứng từ, để sự việc này càng thêm chắc chắn.

Ai ngờ còn chưa kịp nói đến chuyện viết giấy tờ, thì đã nghe vị cô nương kia bình thản mở miệng, trả lại bà một câu:

Một thân váy dài xanh biếc, dung nhan tĩnh lặng như hồ thu, nhưng lời tiếp theo lại như gợn sóng nổi lên giữa mặt nước phẳng lặng:

“Nhị muội thế hôn có thể. Nhưng ta cần thúc phụ trước hết đáp ứng ta một việc.”

Nàng dừng một thoáng, ánh mắt đảo qua từng người trong phòng, rồi dứt khoát nói:

“Phân gia.”

“Bắt đầu từ hôm nay, một nhà Đõ thị chia làm hai, mỗi phòng tách biệt, từ nay hoa nở hai nhánh, chẳng liên can đến nhau. Muội muội gả vào nhà cao cửa rộng, ta sẽ đưa hỉ lễ, còn nhân duyên cùng việc đời của ta, không cần thúc phụ phí tâm. Xin thúc phụ lập tức đồng ý, để ta và thúc phụ cùng lập chứng từ, ta sẽ tự mang về Thanh Châu giao cho tộc lão chứng giám.”

Giống như khi nãy nàng gật đầu đồng ý không chút do dự, giờ phút này nàng cũng thẳng thắn dứt khoát nói ra.

Đỗ Trí Kỳ hai mắt trợn tròn, ngơ ngác tại chỗ.

Cố Dương Tự chau mày, Lương thị cũng kinh ngạc, nhưng không dám lên tiếng.

Trên thượng vị, bàn tay Vạn lão phu nhân đang cầm chén trà khẽ run lên.

Bà ta không còn dùng khóe mắt đánh giá như trước, mà thân mình bất giác ngồi ngay ngắn, chăm chú nhìn về phía đứa con gái duy nhất của các lão nho Thanh Châu.

Chính bà ta đã dự liệu việc Linh Tĩnh không muốn gả, chuẩn bị sẵn để Nhuận Thanh thay thế. Không ngờ nàng lại đón đầu, lập tức đưa ra điều kiện phân gia!

Một khi tách riêng, nàng liền coi như tự lập môn hộ. Ở Thanh Châu, nàng còn có tông tộc Đỗ thị cùng Tưởng thị trợ giúp. Vạn lão phu nhân vốn nghĩ tìm một lão quan góa vợ để gả nàng đi nối duyên tục huyền, nhưng nếu phân gia, từ nay Linh Tĩnh không còn liên can đến họ nữa, đến cả Đỗ Trí Kỳ cũng chẳng thể can thiệp vào cuộc sống của nàng.

Không ngờ, thật sự không ngờ tới!

Ánh mắt Vạn lão phu nhân chằm chằm rơi trên người nàng: “Đại cô nương mới ngoài hai mươi, mà dám tự chủ trương muốn phân gia với thúc thúc? Thật là chuyện chưa từng nghe.”

Bà ta nói vậy, nhưng thấy sắc mặt Đỗ Linh Tĩnh vẫn bất biến, hoàn toàn không để tâm.

Vạn lão phu nhân bèn nói thẳng: “Nếu thúc phụ ngươi không đồng ý thì sao?”

Đỗ Trí Kỳ không khỏi nhìn chằm chằm vào chất nữ.

Ông ta nếu không chịu đáp ứng, nàng làm sao có thể phân gia tự lập môn hộ?

Thế nhưng Đỗ Linh Tĩnh đã thản nhiên mở miệng: “Nếu thúc phụ không chịu phân, thì chuyện thế gả chỉ có thể bỏ qua.”

Nàng nói không vội, cũng chẳng hề gấp gáp.

Vạn lão phu nhân xưa nay chưa từng gặp qua cô nương nào trầm ổn như thế, bèn lạnh giọng: “Thế gả vốn là muội muội ngươi thay ngươi chia ưu. Sao? Chẳng lẽ đại cô nương ngươi còn muốn tự mình gả đi? Ngươi quên Tưởng gia Tam Lang rồi sao?”

Một câu đã trực tiếp đem Tưởng Tam Lang ra uy h**p nàng. Thu Lâm nghe mà tức đến nắm chặt tay, hận không thể cho lão thái bà kia một quyền, lại càng sốt ruột nhìn về phía cô nương nhà mình.

Nào ngờ cô nương lại khẽ mỉm cười, hoàn toàn không đáp lại, chỉ đứng dậy nói:

“Trong phòng có chút ngột ngạt, Đỗ Linh Tĩnh xin phép ra viện hóng gió. Kính mời chư vị trưởng bối cứ tiếp tục dùng trà.”

Dứt lời, nàng thẳng thắn dẫn người ra ngoài.

Nàng vừa đi, Cố Dương Tự liền hỏi Đỗ Trí Kỳ: “Chất nữ ngươi đây là có ý gì?”

Đỗ Trí Kỳ cúi đầu, không nói một lời. Lương thị lại nhìn thấy sắc mặt Vạn lão phu nhân thoáng biến đổi.

Cố Dương Tự tuy chưa rõ, nhưng Vạn lão phu nhân đã hiểu.

Chuyện thế gả này, bề ngoài là thuận theo ý Đỗ Linh Tĩnh không muốn gả, nhưng thực chất, kẻ tha thiết muốn thành hôn, lại chính là Cố gia và Đỗ gia nhị phòng.

Nếu họ còn muốn chuyện này được như ý, thì chỉ có một con đường, đáp ứng phân gia. Nếu không, ai cũng đừng mơ yên ổn.

Thoạt nhìn như họ đang uy h**p Đỗ Linh Tĩnh, nhưng thực ra, cô nương ấy sớm đã nhìn thấu tâm tư của họ.

Nhiều năm nay, Vạn lão phu nhân chưa từng bị người ta chặn đứng như vậy. Thế mà giờ lại bị một đứa bé mồ côi, không cha không mẹ, nắm chặt gân cốt.

Bà ta tức giận đến bực bội, quay sang trách Đỗ Trí Kỳ: “Ngươi làm thúc thúc, ngay cả chất nữ cũng quản không nổi, thật là để người ta chê cười!”

Đỗ Trí Kỳ không đáp, chỉ cúi đầu thở dài: “Nàng khăng khăng đòi phân gia…”

Lúc này Cố Dương Tự mới hiểu ra, ông ta không chút do dự: “Vậy thì phân đi! Sau này Thanh Nhi đã gả vào hầu phủ, vinh hoa phú quý cái gì chẳng có? Còn phải bận tâm mấy món của cải ở Thanh Châu hay sao?”

Lời nói là vậy, nhưng Vạn lão phu nhân càng nghe càng thấy nghẹn nơi ngực, khung cảnh trước mặt thoáng hoa lên.

Nhưng lẽ nào bọn họ thật sự có thể mặc kệ Đỗ Linh Tĩnh?

Một khi nàng trở thành Lục hầu phu nhân, Cố gia mới chính là kẻ phải đối diện nguy cơ diệt vong.

Không cần nghĩ cũng biết, lúc này trong đại sảnh Cố gia, bầu không khí đã nặng nề ngột ngạt.

Thu càng về sâu, ngoài viện gió lạnh cũng dần lùa vào tận xương, khiến người khó lòng đứng yên.

Thu Lâm khẽ hỏi: “Vạn nhất bọn họ không chịu đáp ứng thì sao, cô nương?”

Đỗ Linh Tĩnh không đáp ngay, chỉ ngẩng đầu nhìn khoảng trời thu cao rộng trên đỉnh.

Lúc ấy, ma ma quản sự bên cạnh Vạn lão phu nhân bỗng đến truyền lời, nói Vạn lão phu nhân thỉnh nàng trở lại.

Đỗ Linh Tĩnh bước vào đại sảnh, ánh mắt thoáng lướt qua thúc phụ, rồi dừng lại trên người Vạn lão phu nhân.

Trong khoảnh khắc, ánh nhìn của hai người chạm nhau, cả gian sảnh như ngưng trệ. Mắt Đỗ Linh Tĩnh phẳng lặng như hồ nước, còn ánh mắt Vạn lão phu nhân lại dần dần rạn vỡ.

“Thúc phụ ngươi đã đáp ứng… phân gia.”

Lời vừa rơi xuống, Thu Lâm suýt nữa muốn bật lên reo to. Nhưng quay sang nhìn cô nương vốn trầm ổn, lại thấy dưới tay áo nàng cũng âm thầm nắm chặt bàn tay.

Vạn lão phu nhân lập tức sai người mang giấy bút đến. Nhưng Đỗ Linh Tĩnh đã sớm chuẩn bị, hôm qua buổi tối nàng đã viết sẵn công văn phân gia.

Thấy nàng có sẵn giấy tờ, sắc mặt Vạn lão phu nhân càng thêm khó coi.

Đỗ Trí Kỳ cúi đầu, nhìn từng điều khoản phân chia trong công văn, ánh mắt dao động không thôi. Một lúc lâu sau, ông ta không nhịn được cất tiếng hỏi:

“Ngươi… chỉ cần Miên Lâu thôi sao?”

Đỗ Linh Tĩnh lặng lẽ gật đầu.

Gia sản, ruộng đất, cửa hiệu, thậm chí cả dinh thự lớn ở phường Thành Khánh, nàng đều không màng. Nàng chỉ giữ lấy Miên Lâu, tòa thư viện phụ thân từng vì nàng mà xây nên, cùng với của hồi môn mẫu thân để lại, và mấy tôi tớ đã theo nàng và phụ thân nhiều năm.

Lương thị kinh ngạc nhìn nàng, còn Cố Dương Tự thì khẽ bật tiếng “hừ” qua mũi, thúc giục Đỗ Trí Kỳ: “Vậy còn chờ gì nữa, viết biên nhận, đóng ấn đi thôi.”

Chỉ riêng Vạn lão phu nhân là khẽ hạ giọng nhắc Đỗ Trí Kỳ: “Miên Lâu vốn là vật báu thiên kim của Đỗ gia. Dù chẳng cần dinh thự, thì khắc bản của ấn xã cũng nên trở lại dưới danh nghĩa của ngươi mới phải.”

Miên Lâu sở dĩ có thể tồn tại kiên cố đến nay, đâu chỉ nhờ tài lực Đỗ gia? Còn có ấn xã khắc bản xuất bản, liên tục đem lợi nhuận dồi dào, nuôi sống cả thư lâu.

Nghe đến đây, Thu Lâm đã suýt không nhịn được, muốn bật lời phản bác.

Ấn xã Đỗ thị có được cơ nghiệp như ngày nay, bảy phần mười là công sức cô nương. Thế mà Vạn lão phu nhân lại muốn đem ấn xã phân về danh nghĩa nhị lão gia? Không có ấn xã, chỉ còn Miên Lâu, cô nương sao giữ nổi?

Đỗ Linh Tĩnh khẽ nhíu mày. Nàng có thể không cần gì khác, nhưng Miên Lâu là chí nguyện của tổ phụ và phụ thân, nàng nhất định phải giữ cho đến cùng, không để tan biến.

Chỉ khi Vạn lão phu nhân toan đoạt ấn xã, trong lòng bà mới thoáng cảm thấy dễ chịu hơn chút, lại nhìn sang Đỗ Trí Kỳ: “Ngươi phải nghĩ cho kỹ.”

Ai ngờ Đỗ Trí Kỳ khẽ lắc đầu: “Nếu lấy đi ấn xã, Miên Lâu ắt sẽ sụp đổ.”

Ông ta nhìn về phía Đỗ Linh Tĩnh, trầm giọng nói: “Ngươi mang đi đi.”

Đỗ Linh Tĩnh thoáng ngẩn người.

Vạn lão phu nhân thì tức nghẹn đến mức suýt không thở nổi. “Cô gia có bị ngốc không vậy?!”

Ngay vào lúc then chốt thế này, ông ta lại tái phát cái thói hồ đồ! Khó trách làm quan bao nhiêu năm vẫn không thể tiến lên được!

Nhưng Đỗ Trí Kỳ chỉ lắc đầu, trầm mặc cầm bút, ở công văn phân gia ký tên, lại ấn xuống dấu tay.

Đỗ Linh Tĩnh cũng theo đó ký tên, ấn dấu.

Chỉ trong chốc lát, việc phân gia của Đỗ thị nhị phòng đã định.
Bình tĩnh, mà cũng quá nhanhm ngay cả bản thân Đỗ Linh Tĩnh cũng chưa nghĩ đến sẽ thành như vậy.

Đỗ Trí Kỳ chỉ nói với nàng hai câu:

“Ngươi trở về Thanh Châu, nhớ chép lại công văn này, đốt dâng trước linh vị tổ phụ và phụ thân ngươi. Nhà này là do ngươi đòi phân, không phải ta. Còn nữa…” Ông ta nhìn nàng một cái, “Ngươi tự mình gắng gượng mà sống cho tốt.”

Đỗ Linh Tĩnh gật đầu, nhìn tờ công văn phân gia trước mắt, trong lòng không khỏi dâng lên chút hoang mang.

Phụ thân khi còn sống, vì bản thân không được như các huynh đệ, nên tận lực nâng đỡ thúc phụ trên đường làm quan, luôn mang trong lòng áy náy. Mỗi lần phân chia sản nghiệp, đều cố ý để lại phần cho thúc phụ, rồi lại dặn nàng:

“Mong ngươi chớ để thúc thúc sinh lòng hiềm khích với ta. Sau này khi ta về già, quy ẩn, vẫn muốn cùng hắn ở một chỗ.”

Vậy mà nay, phụ thân mới mất sáu năm, nàng đã tách nhà, phân hộ với thúc phụ.

Nhưng nhà đã phân, thì thúc phụ không còn quyền quản nàng nữa. Mà Vạn lão phu nhân kia, nàng chậm rãi ngẩng mắt nhìn về phía thượng vị, thấy gương mặt bà thoáng xanh xám, trong lòng liền thêm kiên định.

Từ nay, bà ta cũng không thể nhúng tay vào hôn sự của nàng!
Khi Đỗ Linh Tĩnh bước ra khỏi cổng Cố gia, chỉ cảm thấy trời cao đất rộng, thở ra một hơi dài.

Xương Bồ lập tức nhảy cẫng lên chúc mừng: “Chúc mừng cô nương! Tự lập môn hộ, thoát khỏi liên hôn!”

Hắn ta còn hăng hái hỏi: “Hôm nay cô nương khí vận hanh thông, có muốn tiểu nhân chạy một chuyến đến Thiên Hưng phường đặt cược, không không không, không phải đánh cược.”

Đỗ Linh Tĩnh còn chưa kịp đáp, Nguyễn Cung đã giơ chân đá hắn ta lăn sang ven đường: “Tiểu tử, ngươi chán sống rồi phải không? Có muốn ta đem ngươi quăng lên sòng, xem thử có lang quân nào chịu ‘đặt cược’ mua ngươi không?”

“A —— đừng, đừng, Cung gia tha mạng!”

Đỗ Linh Tĩnh, Thu Lâm và Ngải Diệp đều bật cười. Ngải Diệp còn phun một câu trêu hắn ta: “Xứng đáng!”

Trong lòng Đỗ Linh Tĩnh cũng nhẹ nhõm hơn phần nào, khẽ cười nói: “Không còn sản nghiệp, chúng ta phải chắt chiu trong ba năm, tích cóp tiền bạc, để mua Tống bản cho Tam Lang. Ba năm này chắc chắn sẽ chẳng rảnh rỗi gì…” Nói đến đây, giọng nàng thoáng mềm lại, “Chỉ mong hắn đừng vì vậy mà không vui là tốt rồi.”

Thu Lâm liền an ủi: “Tam gia sao có thể không hiểu? Vì để có thể hồi hương, cô nương đã nghĩ ra bao nhiêu biện pháp, thế này đã là rất tốt rồi.”

Nhưng sau lại nói thêm: “Chỉ là… nhị muội vừa cập kê đã gả đi, thật sự là nguyện ý sao?”

Đỗ Linh Tĩnh mỉm cười: “Ta nghĩ nhị muội là bằng lòng. Nếu không, ta sao nỡ để nàng ta thay ta gả cho hầu gia kia?”

Chỉ là, khi nhắc đến “người kia”, nụ cười nơi khóe môi nàng chợt khựng lại.

Nàng mơ hồ cảm thấy trong lòng bàn tay như còn phảng phất hơi ấm nóng bỏng của ai đó.

Tim nàng bất giác khẽ run lên, đúng lúc ấy, Thu Lâm thấp giọng hỏi:

“… Vậy còn hầu gia?”

Ý cười nơi môi nàng tắt hẳn, giọng nói thoáng mang lạnh lẽo:

“Quyền thần, hậu duệ quý tộc, ta hầu hạ không nổi.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...