Đám công tử quý tộc theo đàng trai đưa gả qua đây đều quay sang nhìn Đỗ gia.
Đỗ Tế Thương vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, song Đỗ Trí Kỳ đã xấu hổ đến cực điểm, mặt nóng bừng như lửa đốt, chỉ mong tìm chỗ trốn đi.
Chẳng lẽ lại phải vén khăn voan tân nương cho mọi người xem?
Chuyện này tuyệt nhiên không thể.
Mà Lục Thận Như cũng sẽ chẳng bao giờ cho phép.
Nhưng ngay khi ấy, hắn chợt phát hiện, bên kia, sợi tơ hồng lại lơi tay.
Hắn không khỏi thầm nghi hoặc, trong lòng chấn động.
Nếu nàng bị lời đồn nghi ngờ, tất sẽ siết chặt dây hồng, sao giờ đây lại nới lỏng?
Hắn im lặng nhìn, bàn tay đang nắm sợi tơ hồng dần trở nên căng cứng.
Sợi tơ hồng khẽ động, nàng dường như cảm giác được, bất giác quay đầu về phía hắn. Nhưng qua khăn voan đỏ thẫm, nàng chẳng thấy được gì, chỉ khẽ ngoảnh mặt đi, tay buông lỏng, từ đó chẳng hề động nữa, cũng không để tâm thêm.
Lục Thận Như lại minh mẫn, đem động tác hờ hững ấy đều thu trọn vào mắt.
Chính là nàng, không thể sai.
Khóe môi nam nhân khẽ cong, một nụ cười nhẹ nhàng dấy lên.
Dẫu cách lớp khăn voan, hắn cũng sẽ không cưới nhầm tân nương.
Bàn tay siết chặt sợi tơ hồng, vừa đúng lúc, kẻ cả gan ban nãy lại cười cợt buông lời:
“Ha, xem ra hầu gia đã nhận đúng người rồi.”
Mọi người bật cười. Lục Thận Như đưa mắt nhìn, mới hay đó là tiểu tử Tĩnh An hầu của Chu gia. Tĩnh An hầu phủ cùng Vĩnh Định hầu phủ vốn là minh hữu chung chiến hào, song từ đời lão hầu gia hai nhà đã khắc khẩu chẳng thôi, đối đãi nhau như nước với lửa. Trong đám ấy, chỉ có Chu tiểu tử là ỷ tuổi trẻ lém lỉnh, dám buông lời nửa đùa nửa thật.
Lục Thận Như lười chẳng thèm đáp lại, chỉ liếc qua một cái, khiến tên kia lập tức biết ý, rụt đầu ẩn vào trong đám người.
Ngoài cửa đã thúc giục bái biệt gia thân, chuẩn bị lên kiệu hoa.
Song thân đã mất, nàng chỉ còn hướng bài vị cha mẹ dập đầu ba lạy. Đỗ Trí Kỳ cùng Đỗ Tế Thương theo thứ tự an tọa ở ghế dưới.
Sau lễ, chính tay Đỗ Tế Thương nâng muội muội bước ra cửa, từng bước, từng bước đưa nàng qua ngạch môn rộng lớn của Đỗ phủ ở Thành Khánh phường.
...
Thánh chỉ tứ hôn, hầu gia nghênh thê.
Đoàn kiệu hoa đón dâu không theo đường vòng phía bắc hoàng thành, mà trực tiếp từ Trường An lộ mở rộng, ngang qua Thừa Thiên môn, từ đông thành thẳng sang tây thành.
Mưa bụi giăng trời, vẫn chẳng ngăn nổi khí vận hân hoan. Tiếng sáo, tiếng trống, nhạc cổ rộn vang hòa cùng tiếng mưa rơi, khiến cuối thu ảm đạm cũng tựa hồ hóa thành cảnh phồn hoa xuân hội.
Nam nhân khoác hồng bào cưỡi trên chiến mã cao đầu, uy phong hiển hách. Kiệu hoa đỏ thẫm kề bên, tân nương đội khăn voan an tọa trong đó.
Con đường quen thuộc đến thuộc lòng, nhưng trong lòng nàng lại thấy mịt mờ xa xăm, dường như đi suốt nửa đời người, vẫn chưa dứt nổi chặng đường này.
Ý thức nàng chập chờn theo tiếng nhạc, cho đến khi kiệu hoa chậm rãi dừng lại. nàng đã tới Vĩnh Định hầu phủ cao thâm uy nghi nơi Tích Khánh phường.
Không chỉ nàng, ngay cả hầu phủ cũng không còn song thân.
Trước linh vị cha mẹ, sợi tơ hồng trong tay như nặng trĩu. Nam nhân tựa hồ khựng lại đôi chút, giọng trầm thấp nhẹ khấn:
“Duy Thạch hôm nay thành thân.”
Lục Thận Như, Lục Duy Thạch.
Sau lễ bái thiên địa, bái cao đường, đến lúc phu thê giao bái, Đỗ Linh Tĩnh không biết sao lại khẽ choáng váng, bước chân lảo đảo.
Nam nhân lập tức đưa tay nâng đỡ, giọng ôn nhu vang bên tai:
“Nương tử, cẩn thận.”
Trong sảnh có tiếng cười khe khẽ, lại là một kẻ trêu ghẹo buông lời trêu ghẹo:
“Hầu gia gấp gáp cái gì? Đây là muốn nhập động phòng rồi à!”
Dưới lớp khăn voan đỏ thẫm, Đỗ Linh Tĩnh khẽ cắn môi, lập tức rút tay về.
Cánh tay nam nhân thoáng lơ lửng giữa không trung.
Khăn voan đỏ che khuất dung nhan nàng.
Nhưng lễ bái thiên địa, bái cao đường đã hoàn tất, từ nay nàng đã là thê tử Lục Thận Như, chẳng còn liên quan đến ai khác!
Người xướng hôn thúc giục nhập động phòng, mở khăn voan, phu thê uống rượu hợp cẩn.
Chúng nhân rộn ràng vây quanh, đưa đôi tân lang tân nương vào trong phòng.
Lục Thận Như e sợ giữa đám đông chen lấn, có kẻ giẫm vào gấu váy làm nàng vấp ngã, liền bảo Thu Lâm cùng vài nha hoàn che chở. Việc này lại dẫn tới một bầy thiếu niên quý tộc cười ầm lên. Mãi cho đến khi vào tân phòng, bên trong đứng đầy nữ quyến đến xem lễ, bọn tiểu tử ồn ào mới bị ngăn ngoài cửa.
Trong phòng thoáng yên tĩnh hơn đôi phần.
Hỉ bà tiến lên, dẫn bọn họ ngồi vào mép giường. Quả nhiên giường đệm êm ái mềm mại. Lục Thận Như khẽ nghiêng đầu, thấy nàng ngồi yên cúi mặt, vẫn không dám ngẩng lên.
Hỉ bà bắt đầu xướng lời cát tường:
“...... Nến đỏ cao soi hoa đường, phượng loan sáng rọi, phú quý trăm năm, phu thê ân ái, sánh uyên ương...”
Một tràng lời cát tường, đủ 36 câu, đều là những lời hoàn hảo. Lục Thận Như liền phất tay:
“Thưởng.”
Một hồi ban thưởng, hỉ bà thứ hai cũng cất lời, càng thêm lưu loát, xưng tụng phu thê như trời đất định sẵn, bỉ dực song phi, liền cành liền lá. Hầu gia lại trọng thưởng.
Hai hỉ bà không ai chịu kém, ngẫu hứng nối nhau, 36 câu, rồi lại 48 câu, lời cát tường vang khắp tân phòng. Các vị nữ quyến cười rộ lên, nói rằng:
“Hầu gia cưới tân nương, thật là vui mừng khôn xiết, hết thưởng lại thưởng!”
Lời lành chẳng ngại nói nhiều, cuối cùng cũng đến lúc mở khăn voan.
Hỉ bà lập tức dâng đòn cân. Trong phòng mọi ánh mắt đều theo đòn cân trong tay hầu gia, dõi về phía khăn voan đỏ phủ trên đầu tân nương.
Nam nhân cũng cúi đầu nhìn.
Dưới khăn voan, lộ ra cằm trắng ngần, đôi môi phơn phớt hồng, kiều nộn như cánh hoa anh đào sau cơn mưa.
Tim hắn thoáng run. Mũi nàng thanh tú, ánh mắt mơ hồ sau hàng mi cong dày, tựa mặt hồ thu lặng lẽ soi gương.
Trong phòng, có nữ quyến không kìm được thốt lên:
“Tân nương tử thật như tiên tử trong tranh bước ra.”
Nàng chỉ trang điểm nhẹ, phấn son không đậm đà, còn vương thoang thoảng mùi thư hương thanh nhã.
Trong lòng Lục Thận Như như có dòng suối ngọt chảy qua, lặng lẽ nhìn nàng.
Hắn tiếp tục đưa đòn cân nâng lên, chậm rãi gạt bỏ khăn voan. Ánh sáng trên cây nến long phụng hỉ chúc soi rọi khuôn mặt nàng. Trên gương mặt tân nương không có vẻ thẹn thùng, chỉ yên tĩnh ngồi đó, hàng mi khẽ nhíu, không một lần ngẩng lên nhìn tân lang trước mặt.
Nàng không khóc, song khóe mắt còn vương lại dấu vết của một giọt nước đọng.
Trong phòng bỗng lặng hẳn.
Hai hỉ bà im bặt, ngay cả ngọn nến hỉ chúc bốc lửa cũng như ngừng nổ lép bép.
Không ai dám thốt ra lời.
Ai ai cũng biết, vị Đỗ gia cô nương này vốn được hứa gả cho Giải Nguyên lang, người con trai độc nhất của Tưởng thái phi. Chỉ tiếc Giải Nguyên yểu mệnh, cô nương chưa từng xuất giá, lại vì người này thủ tang trọn ba năm.
Vốn định cả đời thủ tiết, nào ngờ một đạo thánh chỉ tứ hôn, lại đem nàng ban cho Lục hầu. Mà Lục hầu chỉ muốn cưới chính nàng, không hề để mắt đến những người khác trong Đỗ gia.
Giờ phút này, nàng đã lên kiệu hoa, bái thiên địa, khăn voan được vén khỏi đầu, danh phận hầu gia phu nhân đã định. Thế nhưng nàng vẫn không chịu vì hầu gia mà nở một nụ cười.
Không ai dám lên tiếng, ánh sáng long phượng hỉ chúc lay động, dường như cũng bị bầu không khí căng thẳng áp xuống đến mức sắp tắt.
Mọi người e ngại, chỉ sợ hầu gia sẽ đổi sắc mặt.
Nhưng nam nhân thần sắc vẫn như cũ, chỉ khẽ rũ mi mắt, rồi lại ngẩng lên.
Hắn chậm rãi vươn tay, nửa phủ trên gương mặt nàng, như thể chạm vào món sứ mỏng manh dễ vỡ. Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt còn đọng ở khóe mắt nàng.
Nàng vẫn lặng lẽ ngồi yên, không động đậy, chỉ càng cố gắng nghiêng mắt sang hướng khác.
Trong thiên hạ, có ai từng thấy cảnh tượng như vậy trong tân phòng?
Không một người nào dám mở miệng.
Chỉ có hầu gia dường như chẳng coi đó là gì, thanh âm cực nhẹ, khẽ hỏi nàng:
“Chúng ta cùng uống rượu hợp cẩn, được không?”
Nàng không đáp, nhưng cũng không cự tuyệt.
Hắn nghiêng đầu nhìn hỉ bà. Hai hỉ bà như bừng tỉnh, vội vã bưng rượu hợp cẩn tiến lên.
Đôi chén ngọc khảm liên hoa, hồng tuyến buộc song song. Lục hầu đón lấy một chén.
Hỉ bà dâng ly đến trước tân nương, trong lòng thầm run, chỉ sợ nàng không chịu nhận, lại khiến hầu gia phật ý.
Nhưng nàng không làm khó làm dễ, nhẹ nhàng đưa tay tiếp lấy.
Hai hỉ bà thở phào, vừa rồi lời chúc tụng lưu loát giờ đây lại nghẹn ở cổ, vội vàng lắp bắp nói ra:
“Lễ hợp cẩn giao bôi, vĩnh kết đồng tâm!”
Lục Thận Như nâng chén hướng nàng. Nàng vẫn không chịu ngẩng mắt nhìn hắn, nhưng vẫn đưa chén đáp lễ, ngửa đầu uống cạn.
Nghi lễ thành.
Đám người trong phòng lần đầu tiên xem lễ tân phòng mà kinh hồn khiếp vía, cuối cùng đồng loạt thở phào.
Chẳng mấy chốc, trong phòng đã tản hết, chỉ còn lại hắn và nàng ngồi trên mép giường.
Ngoài cửa, có người hô gọi hầu gia ra ngoài uống rượu. Hắn chẳng rõ vì sao, chỉ thấy bản thân không sao nhấc chân nổi, cứ thế ngồi yên, mắt chăm chú nhìn nàng.
Đỗ Linh Tĩnh tự biết trước kia mình đối với hầu gia đã quá vô lễ, giờ phút này càng không định tỏ vẻ lấy lòng. Dù thế nào thì nàng cũng đã là cá nằm trên thớt, cúi đầu hay không cúi đầu, kết cục đều chẳng khác biệt.
Hắn không nói lời nào, nàng cũng lặng im.
Bỗng nhiên, nàng nghe thấy tiếng hắn tựa như thở than, nàng ngẩn ra, khẽ cười trong lòng, nghĩ rằng người này hẳn là muốn mở lời trách cứ.
Nào ngờ, hắn chỉ khẽ hỏi:
“Đói bụng chưa? Từ hôm qua đến nay nàng chẳng ăn được bao nhiêu, ta cũng lo lắng trong lòng.”
Câu nói ấy khiến Đỗ Linh Tĩnh bất giác ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn... vì sao lại biết nàng từ hôm qua đã chẳng ăn gì?
Hắn tựa hồ hiểu được ý nàng, bèn giải thích:
“Là ta nghe cung cô nói lại.”
Đỗ Linh Tĩnh khẽ lắc đầu, quả thật nàng không thấy đói bụng.
“Kia cũng nên ăn một chút.” Hắn lại dịu giọng khuyên.
Phòng ốc xa lạ, màn che xa lạ, ánh đèn cũng xa lạ. Trước mặt là nam nhân nàng chỉ từng gặp đôi lần, giờ phút này lại càng trở nên xa cách.
Quyền cao chức trọng, nắm quyền sinh sát trong tay, cưới nàng là do thánh chỉ ép buộc hay là toan tính riêng tư, nàng không thể biết.
Dù là vì cái gì, trong mắt hắn, nàng cũng chỉ là thân phận “Đỗ thị trưởng nữ”, tuyệt chẳng phải bản thân nàng, Đỗ Linh Tĩnh.
Như vậy, cớ sao hắn còn phải dùng giọng điệu ôn nhu, thái độ nhẫn nại để đối đãi với nàng?
Nàng không hiểu.
Chỉ biết rằng, người kính ta, ta cũng kính người. Dù hắn hữu tâm hay vô tình, hư tình giả ý hay mưu tính sâu xa, nàng cũng không thể thất lễ.
Đỗ Linh Tĩnh khẽ mở miệng, giọng trong trẻo nhưng lạnh nhạt:
“Đa tạ hầu gia. Nếu có cần, ta sẽ nhờ người tới.”
Ngoài cửa, tiếng hô thúc giục hầu gia ra hỉ yến kính rượu lại vang lên. Lần này, hắn rốt cuộc đành phải đứng dậy.
Nhưng trước khi đi, hắn vẫn mỉm cười gật đầu với nàng:
“Được. Nếu đói bụng thì tùy thời sai người. Tân phòng có hai nha hoàn mới đưa vào, một người tên Doanh Bích, một tên Hương Di. Gọi các nàng, hay gọi bất cứ ai cũng được.”
Hắn dặn dò xong, lại chăm chú nhìn nàng một thoáng, lúc này mới chịu theo tiếng thúc giục ngoài kia mà rời đi.
Trong phòng, chỉ còn lại Đỗ Linh Tĩnh ngồi yên trên mép giường.
Ánh sáng long phượng hỉ chúc rực rỡ đến lóa mắt, nàng khẽ nhắm mắt lại, lòng rỗng tuếch, suy nghĩ mơ hồ.
Mãi đến khi Thu Lâm bước vào.
Nàng ấy từ trong tay áo lấy ra mấy túi điểm tâm, đưa tới:
“Cô nương, ăn chút cho đỡ đói.”
Đỗ Linh Tĩnh lắc đầu, vẫn không có khẩu vị.
Thu Lâm lại kiên quyết đặt một khối bánh vào tay nàng:
“Cô nương, dù sao cũng ăn một chút đi. Bằng không buổi tối sẽ đói. Huống hồ... tối nay...”
Nàng ấy nói đến đây thì dừng lại, ý tứ mịt mờ, nhưng Đỗ Linh Tĩnh đã hiểu.
Thì ra, khi nãy hầu gia bảo nàng ăn nhiều một chút, là có ý này sao?
Đêm nay... hắn tất sẽ không bỏ qua?
Ngọn nến trong phòng lay động, ánh sáng lung linh, phản chiếu nét mặt nàng dần trở nên trầm mặc.
Thu Lâm không biết nên khuyên ra sao.
Nếu là Tưởng Tam gia, nàng ấy còn có thể yên lòng, tình cảnh cũng dễ nói. Nhưng đây là hầu gia.
Mà hầu gia muốn thế nào, ai có thể ngăn cản?
Cuối cùng, chính Đỗ Linh Tĩnh mở miệng, giọng rất khẽ:
“Không sao. Ngươi lui xuống trước đi.”
“Cô nương...”
“Không có việc gì.”
Thu Lâm vừa lui xuống, trong phòng lại tĩnh mịch.
Phát quan ép chặt khiến da đầu nàng ẩn ẩn sinh đau, nhưng nàng vẫn ngồi bất động, mắt nhìn sắc đỏ hỉ sự trước mặt, trong lòng bỗng nhớ lại ngày đính hôn cùng Tam Lang.
Khi ấy chỉ là đính hôn, nhưng khách khứa đến vô số, bằng hữu hai nhà cũng đều tới. Tưởng gia còn được Tưởng thái phi ban cho một bộ Tống bản thư có dấu quan ấn vô cùng tinh xảo.
Nàng đứng bên phụ thân, chờ Tam Lang tới. Ngày đó, Thương đại ca cùng mẫu thân chọn cho nàng một bộ váy màu cỏ huyên hoàng, rực rỡ khác thường. Nàng ít khi mặc sắc thái minh diễm, trong lòng ngại ngùng, sợ Tam Lang thấy sẽ cười.
Nhưng đính hôn vốn là hỉ sự, nàng vẫn ngượng ngùng mặc vào.
Ai ngờ Tam Lang lại khoác một thân áo gấm đỏ rực hoa văn như ý bước vào.
Trong sảnh, mấy vị bá mẫu, thím đều bật cười, ngay cả phụ thân nàng cũng nhịn không được mà cười thành tiếng.
Nàng chưa từng thấy Tam Lang như vậy, mặt nàng đỏ bừng, nóng đến khó nhịn.
Đính hôn thôi mà, sao lại giống thành thân thế này?
Đúng lúc đó, Lục Lang, người vốn cùng Tam Lang thân thiết nhất, liền cười lớn:
“Các vị bá bá, bá mẫu, xin đừng chê cười. Tam ca của ta thật sự vui mừng, nên không cẩn thận mặc lộn... à không, là mặc đúng rồi mới phải!”
Mọi người nghe xong đều ồn ào cười rộ lên.
Đỗ Linh Tĩnh mặt nóng ran, liếc sang, thấy Tam Lang cũng cúi đầu, bị Lục Lang trêu chọc đến nỗi không biết nên làm sao. Nhưng gương mặt vốn tái nhợt tuấn mỹ của chàng, nay đỏ đến tựa như rơi vào thùng nhuộm.
Chàng thẹn thùng không nói, lại không nhịn được nhìn về phía nàng. Ánh mắt giao nhau trong khoảnh khắc, chàng mím môi khẽ cười.
Tựa như một cơn gió xuân, khiến hoa lá nở rộ khắp nơi.
Nàng quên cả đáp lại thế nào, chỉ thấy Lục Lang chạy lại, nhỏ giọng thì thầm, còn làm mặt quỷ:
“Tẩu tử, hôm nay tam ca đã mặc áo đỏ, vậy đến ngày thành thân, ca ta còn có thể mặc cái gì nữa đây?”
Phải rồi, đến ngày đó, chàng sẽ mặc gì? Nàng cũng muốn biết.
Nhưng cọc hôn sự vốn đã định này lại bị kéo dài mãi, rồi bỗng nhiên biến mất.
Giống như chính con người chàng vậy, đột ngột rời khỏi cuộc đời nàng, để lại quãng đời dài dằng dặc...
Trời đã tối đen.
Thu Lâm lại đi vào, mang theo hai nha hoàn mà hầu gia sắp xếp, cùng hai cà mèn đồ ăn.
Tâm trí nàng sớm đã bay xa, rời khỏi kinh thành, quay về Thanh Châu, rồi phiêu bạt khắp chân trời góc bể.
Chỉ đến khi ngoài kia cổ nhạc tắt dần, tiếng người cũng vãn đi, cửa phòng bị đẩy ra lần nữa.
Lục Thận Như bước vào, đưa mắt nhìn mép giường, nàng vẫn ngồi y nguyên ở chỗ cũ.
Là ngồi bất động từ nãy đến giờ sao?
Trên người hắn phảng phất mùi rượu. Hắn thay áo ngoài, ánh mắt lướt qua bàn nhỏ: điểm tâm chưa động, cà mèn vẫn nguyên vẹn.
Hắn thở dài, đi lại gần:
“Không ăn chút gì sao? Vậy uống nước nhé?”
Nói rồi, hắn rót một chén trà, đưa đến trước mặt nàng.
“Đa tạ.” Nàng nhận lấy, nhưng lại đặt sang một bên.
Đôi mắt nàng ửng đỏ, môi cũng khô nứt.
Đã khóc? Khóc rất lâu sao?
Nam nhân mím môi, lại cầm chén trà, giọng trầm mà dịu:
“Uống một ngụm thôi.”
Nàng đành khẽ uống.
Hắn cau mày, hiển nhiên không hài lòng với sự miễn cưỡng ấy.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng ma ma gõ cửa:
“Hầu gia, phu nhân, đã đến giờ rửa mặt thay đồ.”
Hắn đáp một tiếng. Cửa mở, bảy tám nha hoàn theo nhau tiến vào, người bưng nước, kẻ cầm khăn. Lão ma ma cười, tiến đến bên trướng, đặt một nén hương trên lò.
Hợp hoan chi hương.
Quả nhiên...
Đỗ Linh Tĩnh rũ mi, để nha hoàn cởi bỏ từng lớp hỉ phục nặng nề. Đến khi tháo mũ phượng, trán nàng nhói đau, vô thức hít khẽ một hơi.
Nam nhân lập tức quay đầu, thấy rõ dấu vết thật dài do mũ phượng hằn xuống trán nàng, còn rớm máu. Hàng mày hắn chau chặt, khiến cả đám nha hoàn lẫn ma ma đều lặng ngắt, không ai dám thở mạnh.
Ngay cả ma ma cũng thoáng giật mình, phu nhân vậy mà không chịu tháo phát quan.
Đỗ Linh Tĩnh buộc phải mở miệng, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Là ta sơ suất, không sao cả.”
Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhận lấy khăn từ tay ma ma, tự mình tẩm nước lạnh, ngồi xuống cạnh nàng, cẩn thận chườm lên trán.
Khoảnh khắc ấy, khoảng cách quá gần khiến nàng bất giác căng thẳng, muốn đưa tay nhận lấy khăn, nhưng hắn không buông.
Khói hương từ lư trầm lững lờ tỏa ra, hương vị hợp hoan dìu dịu, lan đầy trong phòng, khiến không gian càng thêm ngột ngạt.
Tiếng nến đỏ cháy kêu tí tách, hòa trong im lặng.
Lục Thận Như chăm chú chườm vết thương, ánh mắt bất giác dừng ở đôi mắt đỏ hoe phiếm lệ của nàng.
Nàng né tránh, không chịu đối diện.
Hắn thuận tay đặt khăn lên mi mắt nàng, hơi lạnh mát làm dịu đi những vết khóc còn vương. Nàng gần như không nhận ra, nhưng hơi thở thoáng cái khẽ run.
Hắn lại nhớ mùa hạ năm ấy, tại Miên Lâu ở Thanh Châu.
Nàng ngày đêm đều đuổi theo con chuột gặm sách trong Thư Lâu, càng ngăn cản càng không thể. Đành đứng bên song cửa sổ, ngẩn người mà thở dài.
Qua một vách ám môn, ngày nào hắn cũng nghe thấy, cũng đếm đượcnàng đã than thở bao nhiêu lần.
Cho đến một ngày, nàng đuổi chuột mà xông nhầm vào vách tối.
Bên ngoài nắng hè chói chang, mà trong gian phòng kia vẫn u tịch.
Nàng bất ngờ bước vào, hắn hốt hoảng nín thở, không muốn để nàng phát hiện. Nhưng nàng lại vô tình nắm trúng cổ tay hắn trong lúc truy bắt.
Hắn bất đắc dĩ chỉ biết nhắm mắt, khẽ lắc đầu bật cười.
Lúc ấy nàng mới sững sờ, nhận ra trong bóng tối còn ẩn một người.
Chưa kịp giải thích, nàng đã hoảng hốt bỏ chạy.
Sau khi trở lại, nàng đứng ngoài ám môn, mặt đỏ bừng, thì thầm:
“Xin lỗi, ta tưởng ngươi là con chuột trong Thư Lâu...”
Năm đó, nàng tưởng lầm hắn, chỉ một cái nắm ấy đã trộm mất lòng hắn, không bao giờ buông xuống được.
Vòng đi vòng lại, duyên phận rốt cuộc cũng dẫn đến hôm nay, nàng đã là thê tử hắn.
Khăn trong tay hắn nóng dần theo hơi thở, hương khí càng lúc càng nồng.
Khi khăn lướt qua khóe mắt rơi xuống môi, vô tình cọ nhẹ lên, mang theo thứ cảm giác quái dị khiến nàng muốn tránh đi.
Nhưng ngay khoảnh khắc nàng nghiêng đầu, hắn đã kịp nâng mặt nàng lên.
Môi hắn, ấm áp mà kiên định, rơi xuống môi nàng.
Chỉ là chạm khẽ, nhưng khiến cả người nàng bỗng chốc cứng đờ, tim như ngừng đập.
Ánh lửa lay động, nàng trong lòng chấn động, muốn né tránh, nhưng cũng hiểu đêm nay chính là nghi lễ tân hôn, khó có thể thoái lui.
Hắn mới đầu chỉ khẽ hôn như phiến lá rơi, nhưng dần dần càng thêm nóng bỏng.
Môi hắn ép xuống, hơi thở nàng khựng lại.
Chỉ một khắc ấy, hô hấp hắn cũng rối loạn, hai hơi thở quấn lấy nhau. Môi nàng như mật hoa ủ men, ngọt ngào khiến người ta mê luyến.
Hắn không kiềm chế được, hôn càng sâu, đầu lưỡi khẽ dò tìm, chạm lên hàm răng nàng.
Nàng vô thức khép chặt, hai tay đặt trước ngực hắn, như muốn chống đỡ.
Nam nhân khựng lại một thoáng, nhưng ngay sau đó, đột nhiên cúi người bế bổng nàng lên.
Hai chân rời khỏi mặt đất, nàng hoảng hốt hít vào, hắn nhân cơ hội ép mở hàm răng nàng.
Hô hấp nàng càng thêm dồn dập, ánh sáng long phượng hỉ chúc hắt lên khuôn mặt, khiến hàng mi dài run rẩy, đôi mắt ngấn nước lay động như sóng.
Hắn ôm nàng đi thẳng về giường, chỉ vài bước đã đến, chăn gấm mềm dày bao bọc lấy nàng khi thân thể được đặt xuống.
Hắn chống tay phía trên, trong khoảnh khắc nàng định tránh đi, lại cúi đầu hôn xuống lần nữa. Nàng không còn cách nào, chỉ có thể nhắm mắt, tiếp nhận.
Đỗ Linh Tĩnh hiểu rõ —— đêm nay là đêm tân hôn, viên hợp là lẽ tất nhiên.
Nàng đè xuống ngạnh ý trong lòng, chậm rãi tự tháo bỏ dải áo lót.
Nếu số mệnh buộc phải thế, chi bằng tự nàng chủ động, giữ lại cho mình chút thể diện.
Nam nhân thoáng khựng lại, ánh mắt hiện lên nét kinh ngạc.
Môi hắn rời khỏi, nhìn nàng, rồi nhìn theo từng lớp áo mỏng rơi xuống, ánh mắt dừng lại nơi dáng vẻ chưa từng để ai thấy.
“Được.” Hắn khàn giọng, âm thanh thô dày như bị nén chặt lại.
Hắn ngồi thẳng dậy, lồng ngực như thành đồng sừng sững trước mặt nàng.
Đỗ Linh Tĩnh không dám nhìn, chỉ khép chặt mắt.
Bàn tay hắn nóng bỏng, nhẹ lướt qua bờ vai, vén rơi dải lụa mỏng, quần áo theo đó tuột xuống.
Ngón tay chai sạn thoáng chạm, gió mang hương hợp hoan len vào trong trướng, khiến nàng khẽ run lên. Hắn liền buông màn che, gió lạnh ngoài phòng bị ngăn cách, chỉ còn hơi ấm đỏ thẫm quấn quanh giường.
Một tay nâng nàng, ngón cái ma sát n** m*m m**, ép nàng tựa vào gối dày.
Trong hơi thở nặng nề, hắn nghẹn giọng gọi khẽ:
“Tuyền Tuyền... nàng là thê tử của ta.”
Đỗ Linh Tĩnh chấn động —— Tuyền Tuyền là nhũ danh của mình, chỉ có Tam Lang từng gọi.
Nàng mở mắt, nhìn hắn bằng ánh mắt ngờ vực.
Hắn thản nhiên tiếp nhận cái nhìn ấy. Nhũ danh kia, nếu Tưởng Tam kia từng gọi, hắn há lại không thể?
Không đợi nàng hỏi thê, bàn tay hắn đã siết lấy cổ chân nàng, kéo cong lên.
Nàng hít sâu, toàn thân cứng lại.
Nam nhân như trút xuống bao nén nhịn, trong đôi mắt tràn đầy lửa giận xen lẫn không cam lòng. Lòng bàn tay thô ráp từ bắp chân dọc lên, x** n*n làn da trắng nõn, cuối cùng giữ chặt bên hông nàng.
Khoảnh khắc sau, hắn đột ngột cúi xuống, áp sát, chặn hết thảy khoảng cách, thẳng nhập vào cửa động.
Duy Hứa Hầu Phu Nhân (Chỉ Nguyện Nàng Là Phu Nhân Hầu Phủ)
Chương 21: Đại hôn (2)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
