Duy Hứa Hầu Phu Nhân (Chỉ Nguyện Nàng Là Phu Nhân Hầu Phủ)

Chương 22: Đêm qua



Rèm trướng chẳng biết từ khi nào đã buông xuống, ánh sáng long phượng hỉ chúc rực rỡ bị che khuất hơn phân nửa, mờ ảo phản chiếu khắp phòng, khiến mọi vật đều trở nên nhạt nhoà.

Chỉ có hơi thở nóng bỏng, cùng sức nặng bàn tay đặt nơi thắt lưng là bị phóng đại đến tận cùng. Từ lòng bàn tay rắn chắc kia, một dòng nhiệt lạ lẫm men theo eo bụng lan thẳng đến sống lưng Đỗ Linh Tĩnh.

Thân thể nàng cứng đờ, không tự chủ mà run rẩy.

Nam nhân rõ ràng nhận ra, bàn tay ở thắt lưng ch*m r** v**t v*, tựa hồ muốn trấn an nàng. Nhưng sự mềm nhẹ kia không khiến nàng an ổn, ngược lại khiến bụng dưới căng thẳng hơn, từng hồi siết chặt.

Nàng sớm đã nghĩ, đêm nay khó lòng tránh thoát, chỉ có thể cắn răng mà chịu.

Cố gắng hít sâu, nàng ép mình phải khống chế sự run rẩy.

Dường như cảm nhận được nàng có chút buông lỏng, hắn cúi đầu, môi khẽ cọ qua thái dương nàng.

Nhưng ngay sau đó, vòng tay siết chặt, mạnh mẽ đè ép xuống. Ngoài cửa mưa gió rền vang, hắn như thể muốn phá cửa mà vào, khí thế bức bách không thể ngăn cản.

Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc Đỗ Linh Tĩnh trống rỗng, toàn thân run lẩy bẩy, như rơi xuống hàn băng, máu huyết đông cứng, lạnh thấu tâm can.

Nam nhân khựng lại, thấp giọng gọi:

“Tuyền Tuyền?”

Tên gọi này đã bao lâu rồi chưa từng ai nhắc đến, vậy mà giờ lại vang lên từ miệng kẻ xa lạ trước mặt.

Đỗ Linh Tĩnh vẫn run rẩy, không cách nào kìm nén được.

Trong hỗn loạn, nàng mơ hồ hiểu được, đây là bản năng kháng cự từ tận sâu trong thân thể.

Kháng cự cuộc hôn nhân mù mờ này.

Kháng cự việc phải gả cho người ngoài Tam Lang.

Kháng cự cả vị hầu gia quyền thế, một mực cưỡng ép nàng.

Nhưng đến nước này, tên đã trên dây, cung đã phát ra, nàng còn có thể làm gì?

Trong ngực nàng dấy lên tuyệt vọng, chỉ cắn răng chịu đựng, mong giữ lại chút thể diện cuối cùng.

Song, nam nhân bỗng dừng lại.

Trong màn trướng tối tăm, hắn khẽ thở dài.

Kế đó, hắn buông lỏng thân mình, kéo lấy chăn gấm dày, trùm kín nàng từ chân đến cổ.

Chăn gấm ôm trọn lấy thân thể run rẩy, ấm áp, kín kẽ, phảng phất lưu lại hơi thở của nắng mai.

Đỗ Linh Tĩnh vô thức vùi mặt vào, hít lấy hương vị quen thuộc ấy, trong lòng thoáng an ổn. Sự rùng mình cũng dần tan biến.

Nhưng cảnh tượng vừa rồi rốt cuộc vẫn để lại sự quẫn bách.

Nàng cúi đầu, thì thầm khẽ:

“Xin lỗi.”

Có lẽ đã quấy nhiễu hứng thú của hắn. Song chuyện vợ chồng, sớm muộn gì cũng phải tiếp tục.

Nàng siết chặt bàn tay, cố gắng khiến mình bình tĩnh.

Nhưng hắn bất ngờ ôm cả người nàng lẫn chăn gấm, bế bổng lên, đặt xuống nơi cuối giường.

Phòng trong càng thêm tối tăm, Đỗ Linh Tĩnh bất giác ngẩng mắt nhìn hắn. Trên sống mũi cao thẳng lấm tấm mồ hôi, nhưng ánh mắt đã dần khôi phục vẻ trầm tĩnh.

Giọng nói người này khàn khàn, vốn đã mang chút áp bách, nay lại càng thấp trầm đến cực điểm:

“Hôm nay dừng tại đây.”

Đỗ Linh Tĩnh chưa kịp minh bạch ý tứ, chỉ thấy hắn vươn tay gạt sợi tóc vướng nơi khóe môi nàng, đầu ngón tay lướt nhẹ qua gò má, lại nói:

“Ta tự đi xử lý một chút.”

Nàng còn đang ngẩn người, hắn đã xoay người xuống giường, biến mất sau tầng tầng màn che.

Hắn... thật sự rời đi rồi.

Đỗ Linh Tĩnh bọc trong chăn gấm, ngồi ngẩn ngơ trên giường, đầu óc hỗn loạn mơ hồ.

Ngoài song, mưa thu lất phất như tơ, tạo thành những giọt nước rơi lộp bộp trên lá chuối tây, tí tách văng xuống chẳng biết nơi nào, tiếng mưa rền rĩ quấn lấy, kéo dài vô tận.

Nàng lắng nghe mà trong lòng trống rỗng, chẳng rõ qua bao lâu, ánh nến ngoài trướng bỗng “tách” một tiếng bùng lên.

Có bóng người đi qua màn lụa.

Dáng vóc hắn cao thẳng, vai rộng chân dài, eo gọn lưng dày, dẫu cách một tầng lụa mỏng vẫn toát ra uy vũ.

Hắn thân trên tr*n tr**, chỉ mặc hạ khố, trong tay cầm áo ngoài vò thành một đoàn, không biết bọc vật gì, tiện tay ném vào giỏ. Một thoáng, hương hoa thạch nam lan ra.

Đỗ Linh Tĩnh chấn động, còn chưa kịp nghĩ, hắn đã khoác y phục mới, đi đến bàn, ngửa đầu uống cạn một chén trà lạnh.

Ly rỗng, hắn cũng không vội quay lại, chỉ đứng đó, đưa mắt nhìn ra cửa sổ.

Ngoài cửa sổ im lìm, chỉ còn tiếng mưa trên lá chuối tây, tí tách liên miên.

Hắn không lưu lại lâu, xoay người trở về, tiện tay dập lửa lò hương mà nhóm ma ma đã đốt.

Đến trước màn, hắn đón lấy ánh mắt nàng, hơi bất ngờ:

“Còn chưa ngủ?”

Đỗ Linh Tĩnh lúc này mới ý thức được chính mình vẫn đang ngồi ngẩn ra, tầm mắt lại vô thức dõi theo hắn bấy lâu.

Hắn vén màn bước lên giường, nàng vội cụp mắt, song chỉ khẽ động, chăn gấm đã trượt khỏi vai, để lộ một mảnh da thịt trắng mịn.

Làn khí lạnh ùa đến khiến nàng giật mình, mới nhớ bản thân chưa mặc y phục.

Mà hắn đã ngồi trước mặt nàng.

Nàng cuống quýt, muốn kéo chăn che, hoặc đi tìm xiêm y, nhưng ý nghĩ thoáng lướt qua rồi khựng lại, chẳng phải vừa rồi bọn họ đã gần như phơi bày trọn vẹn? Lúc này vội vàng che giấu, tựa hồ càng dư thừa.

Song, y phục vẫn phải mặc. Nàng đảo mắt tìm, chẳng thấy yếm đâu, chỉ đành với lấy áo ngoài.

Chưa kịp đưa tay, áo đã ở trong tay hắn.

Nàng thoáng che ngực, định giành lại, nhưng hắn không đưa, chỉ khoác áo lên vai nàng. Nàng khó hiểu, chỉ đành thuận theo .

Ai ngờ, vừa xỏ xong tay áo, vạt áo đã bị hắn giữ lại.

Ngón tay hắn khẽ vuốt nơi vạt áo mỏng tang, vòng qua trước ngực nàng, dừng ở chỗ chưa buộc yếm.

Trái tim nàng loạn nhịp đập bang bang.

Nhưng nghĩ lại, vừa rồi trong lúc kịch liệt, hắn còn có thể dừng, tự kiềm chế mà rời đi, giờ phút này... hắn sẽ làm gì?

Trong vô thố, nàng chỉ có thể để mặc cho hắn.

Song, hắn không hề cúi xuống, ánh mắt cũng không rơi vào nơi da thịt lộ ra mà bình thản nhìn vào mắt nàng.

Nàng lúng túng né đi, hắn lại chậm rãi thắt đai lưng, sau cùng nắm lấy tay nàng.

“Ngủ đi,” hắn trầm giọng, “đợi khi nào nàng chuẩn bị tốt cũng chưa muộn.”

Ngoài cửa sổ, mưa thu rơi lộp bộp, bị lá chuối tây xẻ đôi, nửa văng vào đầm nước mịt mù, nửa còn lại tí tách nhảy vào tai Đỗ Linh Tĩnh.
Đêm qua mọi việc đều ngoài dự liệu của nàng, dù là chính nàng, hay là người kia bên gối.

Hắn thật sự như lời mình đã nói, chưa từng cưỡng ép gì thêm. Chỉ ôm nàng trong ngực, lặng lẽ cùng nghe tiếng mưa đêm mà chìm vào giấc ngủ.

Nàng vốn cho rằng, tư thế ấy nàng không thể nào ngủ được, nhưng cũng chẳng buồn giãy giụa.

Không ngờ, tiếng mưa dồn dập trên lá chuối tây lại ru nàng mơ hồ mê loạn, lặng yên thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, hắn đã không còn trong phòng.

Thu Lâm nghe động vội vã chạy vào, sốt ruột hỏi:

“Cô nương thế nào rồi? Nô tỳ canh giữ cả đêm, nghe thấy bên trong yên ắng chẳng động tĩnh gì, chẳng lẽ... hầu gia chưa từng chạm tới cô nương?”

Việc này... cũng không hoàn toàn đúng...

Đỗ Linh Tĩnh khẽ ngẩn, trong đầu chợt nhớ tới đêm qua, nhưng những gì đã xảy ra có vẻ không tiện kể cùng Thu Lâm.

Nàng chỉ thấy đầu óc hãy còn mơ hồ, hai mắt lại trướng nặng, bèn mím môi, không đáp.

Thu Lâm càng thêm hồ đồ. Rốt cuộc đêm qua cô nương cùng hầu gia đã xảy ra chuyện gì?

Đang định hỏi lại, liền nghe cô nương phân phó:

“Đôi mắt ta hơi ê ẩm, ngươi đi lấy khăn lạnh đến chườm.”

Lời còn chưa dứt, hầu gia đã từ ngoài bước vào.

“Mắt đau ư? Đau lắm sao?”

Hắn cất tiếng hỏi, Thu Lâm lập tức cảnh giác, ngước nhìn “tân lang” vừa tiến đến.

Đỗ Linh Tĩnh cũng nghe thấy, bất giác ngoảnh lại, nhưng vừa chạm ánh mắt hắn, nàng lập tức tránh đi.

Nàng nói không sao, hắn lại bước nhanh tới trước mặt.

Thu Lâm theo bản năng muốn chắn trước cô nương, song hầu gia cũng chẳng làm gì quá phận, chỉ nghiêng mình chăm chú nhìn mắt nàng.

Hắn ngồi gần thêm một chút, nàng không còn thần sắc lãnh đạm như trước, mà chỉ khẽ nghiêng mặt né đi ánh nhìn của đối phương.

Hầu gia nói đôi mắt của cô nương không bị sưng đỏ, “nhưng quanh mắt có vết hằn, thái dương nhức mỏi.”

Dứt lời, hắn kéo ghế ngồi xuống trước mặt nàng, vươn tay định ấn huyệt thư giãn.

Động tác ấy khiến Thu Lâm không khỏi lo lắng, cô nương có chịu không?

Quả nhiên, Đỗ Linh Tĩnh khẽ nghiêng người, cất giọng:

“Không cần phiền hầu gia đâu.”

Ngữ khí khách khí đến mức lạ thường. Thu Lâm ngầm cau mày, định mở miệng thay cô nương từ chối.

Nhưng hầu gia chỉ cười nhạt, bàn tay vẫn đặt lên, khẽ ấn huyệt quanh mắt nàng:

“Chốc lát sẽ dễ chịu thôi.”

Thu Lâm ngẩn ngơ, định xen vào, nhưng cô nương lại không nói thêm, chỉ nhắm mắt, để mặc hắn làm.

Hàng mi dài hơi run, sắc diện nhàn nhạt buồn bã, trong đó lộ vẻ mông lung, cùng chút an phận mặc cho số mệnh.

Thu Lâm nhìn đến, chỉ thấy tim mình vang một tiếng ong ong, đầu óc trống rỗng.

Nàng ấy càng thêm nghi hoặc, dưới trận mưa dài đêm qua, hầu gia cùng cô nương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Song cô nương không nói, hầu gia càng sẽ không nói.

Trong phòng an tĩnh, ngoài cửa sổ chỉ còn gió thu khẽ lay hoa lá.

Đỗ Linh Tĩnh lặng lẽ nhắm mắt, dáng vẻ an tĩnh ấy khiến nam nhân vô thức ngắm nhìn lâu hơn vài lần, trong mắt ẩn chứa trầm tư khó đoán.

Một bữa sáng vốn bình thường, vậy mà bày biện đến rực rỡ muôn màu; nha hoàn dâng thức ăn nói rằng đều do đầu bếp nữ khéo tay ở kinh thành chuyên chế tác món ăn Giang Bắc làm nên.

Đỗ Linh Tĩnh khẽ liếc nhìn hầu gia bên cạnh. Nam nhân lập tức bắt được ánh mắt nàng, khẽ cười:

“Hôm nay ăn ngon một chút, được chứ?”

Nàng thoáng lúng túng, chỉ yên lặng gật đầu, cúi đầu ăn cơm.

Dùng xong bữa, bọn họ cùng đi đến từ đường ở hậu viện.

Vừa bước đến trước cửa, nàng liền nhận ra người bên cạnh có điều thay đổi, khí tức của hắn đột nhiên thu liễm, thần sắc nghiêm chính. Hắn không để người hầu làm cho mình mà tự tay chậm rãi đẩy cửa gỗ nặng nề bước vào.

Vĩnh định hầu phủ, một nhà anh liệt.

Từ đường rộng lớn, bài vị chen kín, hàng cao hàng thấp bày đầy đủ.

Từ lúc đi vào bên trong từ đường, Lục Thận Như liền trầm mặc, không nói một lời.

Đỗ Linh Tĩnh nối theo sau, nhìn từng tấm bài vị nghiêm trang, thậm chí còn có không ít bài vị đồng hàng bối phận với hắn.

Đó là trận năm ấy phải không?

Năm Hoằng Khải thứ mười bốn, tiên đế tại vị, Lục thị suất lĩnh Vĩnh Định quân chặn Thát Đát ở nam hạ. Song vì triều đình văn võ tranh chấp, bỏ lỡ viện binh, hơn nửa tướng lĩnh Lục thị chết trận, gần như không còn ai trở về...

Kể từ ấy, công huân Lục gia được toàn triều ghi nhớ.

Nàng cũng theo hắn thu lại hơi thở, cung kính dâng hương trước linh vị các anh linh.

Khi đứng dậy, hắn lại rẽ sang một bên, dừng trước một linh vị cùng hàng bối phận với mình, khẽ cúi đầu nói gì đó.

Nàng nghe không rõ, chỉ thấy hắn vỗ nhẹ lớp bụi mỏng phủ trên mặt bài vị, rồi mới quay lưng, cùng nàng rời khỏi từ đường.

Theo lệ, hôm nay đáng lẽ phải vào cung khấu tạ Hoàng thượng vì thánh chỉ tứ hôn.

Nhưng vừa rồi trong cung truyền tin ra: buổi sớm lâm triều, có người dâng sớ xin cắt giảm binh phí, dẫn tới văn võ tranh cãi kịch liệt. Hoàng thượng hòa giải hồi lâu, trở về hậu cung thì choáng váng, không thể tiếp kiến.

Khấu tạ nghi lễ chỉ đành dời sang ngày mai.

Lục Thận Như cũng chẳng gấp gáp. Vốn hắn muốn ở lại bồi nàng, nhưng tiền viện có mấy tướng lĩnh mang lễ chúc mừng đến muộn, hắn không thể không ra tiếp.

Hắn vừa đi, Đỗ Linh Tĩnh mới nhẹ nhõm thở ra.

Mưa sáng sớm đã dứt, song ngoài sân còn đọng hơi ẩm thu tàn.

Nàng ngồi trước cửa sổ bên bàn trang, định lật vài tờ thư, nhưng không thể chuyên tâm, chỉ lặng lẽ ngắm cây chuối tây to rộng ngoài cửa sổ.

Dẫu là thánh chỉ tứ hôn, cũng không thể mù mờ mà gả qua. Về Lục hầu, nàng nghe được không ít, tận mắt cũng chứng kiến vài phần.

Hắn là quân hầu quyền khuynh triều dã, nắm quyền sinh sát trong tay, điều ấy không sai.

Ngay cả Vạn lão phu nhân được thế gia đại tộc trong kinh thành kính trọng, hắn cũng chẳng thèm để vào mắt, chỉ một bàn tay liền ép Cố Dương Tự suýt mất mạng.

Không trách văn thần đều hận hắn tận trời, cáo hắn lộng quyền, nắm binh nơi biên ải, uy h**p gốc rễ triều đình.

Hắn là quyền thần, thậm chí có thể là nịnh thần, mà loại người này, xưa nay chính là hạng người nàng chán ghét nhất.

Huống hồ là thành thân bất đắc dĩ, nàng vốn nghĩ đêm qua tất không có kết cục tốt.

Ấy vậy mà hắn lại không có hành động nào.

Chuyện chăn gối, vừa gặp đã thương, nàng khó lòng tin tưởng.

Chỉ là, hắn quả thực dành cho nàng một loại kiên nhẫn khác thường.

Nhưng hai người bọn họ có duyên gặp gỡ được mấy lần đâu cơ chứ?

Đỗ Linh Tĩnh nhức đầu, mắt càng thêm chưa xót.

Hơn một tháng trước, nàng còn ở Thanh Châu, trong rừng trúc cùng Tam Lang nói rằng sẽ sớm trở về. Vậy mà giờ đây, giữa một mảnh hỗn loạn, lại thành thê tử kẻ khác.

Sự chua xót dâng lên ngùn ngụt. Ngoài cửa sổ chẳng còn rừng trúc nào, chỉ có tấm màn cửa sổ khép hờ, và những tán chuối tây rộng lá lặng lẽ phất phơ theo gió.

Lục Thận Như đẩy cửa bước vào, liền thấy nàng chống tay bên song cửa, ngồi xuất thần nhìn ra ngoài.

Nàng không hề phát giác.

Hắn im lặng nhìn nàng một hồi rồi đi rót chén trà.

Nàng vẫn chẳng hay biết.

Hắn khẽ nhếch môi, bưng trà đến dứt khoát ngồi xuống ghế phía sau nàng.

Nàng không khoác hồng y hỉ phục, chỉ mặc một chiếc áo ngoài màu thủy lam, thêu ám văn thanh nhã. Tóc đen buông xõa vai, nàng chống cằm ngồi ngay trước cửa sổ tròn khắc hoa, trong mắt lặng lẽ dõi theo tán chuối tây ngoài hiên lay động theo gió.

Tựa hồ như một bức họa, cảnh đẹp chín tầng mây.

Nhưng lúc này không phải trong mộng, cũng chẳng phải hồi ức xa xăm.

Mà là ngay trong đáy mắt hắn.

Lục Thận Như lẳng lặng ngồi phía sau, không nhúc nhích, chỉ nhìn nàng. Ánh mắt vốn lạnh lùng uy nghiêm, chẳng biết từ khi nào lại dần trở nên mềm mại, ấm áp.

Gió khẽ lay song cửa, ánh sáng mờ nhạt rọi vào, hắn chợt thấy nàng âm thầm nâng tay, khẽ lau đi một giọt lệ nơi khóe mắt.

Trong lòng nam nhân khựng lại.

Hắn muốn mở miệng nói, đôi mắt nàng vốn đã không tốt, chớ nên khóc nữa, cũng đừng để thương tổn thêm. Nhưng cuối cùng, lời ấy lại nghẹn nơi yết hầu, chẳng thể thốt ra.

Hắn chỉ lặng yên mà nhìn, không quấy nhiễu, để nàng từ từ lấy lại bình tĩnh. Mãi đến khi thấy nàng dần khôi phục, hơi thở cũng thả lỏng, hắn mới nhẹ nhàng thở ra một tiếng.

— Gả cho hắn, nàng không cần buồn khổ, cũng không cần u sầu.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...