Duy Hứa Hầu Phu Nhân (Chỉ Nguyện Nàng Là Phu Nhân Hầu Phủ)

Chương 5: Đột phát



Lời ấy khiến Đỗ Trí Kỳ chợt sững lại.

Từ lúc Thiệu thị sai người đến bày tỏ ý tứ cho đến nay, tính ra chưa đầy một tháng. Chỉ ít ngày nữa thôi, đã là Trung thu.

Tim ông ta đập thình thịch mấy nhịp, lại nghe Đỗ Linh Tĩnh tiếp lời:

“Nếu Thiệu thị chỉ muốn mượn sức Đỗ gia thì chẳng đáng sợ. Đáng sợ chính là, hắn vốn đang cùng phe Tuệ Vương tranh đấu, hoặc có khi còn giấu diếm điều gì khó lường, muốn mượn chút tên tuổi còn sót lại của Đỗ gia để che đậy.”

Trán Đỗ Trí Kỳ rịn ra từng giọt mồ hôi lạnh.

Đỗ gia, ngoài chút thanh danh còn sót lại, thì nay còn gì?

Ông ta bấy lâu ở ngoài làm quan, cộng lại ở kinh chưa đến nửa năm, có nhiều chuyện quả thật không nắm rõ. Nhưng ông vẫn thấy được một điều: phe Ung Vương và phe Tuệ Vương, long tranh hổ đấu ngày một kịch liệt. Những gì hiện ra bên ngoài đã đủ ghê gớm, dưới màn ngầm che giấu e còn nhiều hơn thế.

Tuệ Vương tuổi nhỏ, có lẽ chưa hiểu thấu; Quý phi lâu năm ở sâu trong cung, không tiện lộ diện. Nhưng Vĩnh Định hầu Lục Thận Như kia, há phải hạng người ăn chay?

Đỗ Trí Kỳ chợt cảm thấy mọi sự mình vốn nghĩ đơn giản, chân như rời đất, tay vội bấu vào lưng ghế rồi chậm rãi ngồi xuống.

Đỗ Linh Tĩnh thấy vậy, liền đứng dậy, ngay ngắn hành lễ:

“Chuyện hôn sự cùng Thiệu thị, chất nữ không đồng ý. Việc này giấu giếm cũng chẳng được lâu. Xin thúc phụ suy xét thật kỹ rồi mới định đoạt.”

Nàng cúi người khom mình, khi đứng lên chỉ thấy Đỗ Trí Kỳ chẳng còn vẻ bực bội, không kiên nhẫn như trước, mà ngược lại như vừa mới hiểu ra điều gì, đưa tay lau mồ hôi trán, khẽ nói một câu:

“Đã biết.”

Đỗ Linh Tĩnh không quấy nhiễu ông nữa, liền rời khỏi thư phòng.
Thu Lâm cùng Nguyễn Cung nhanh bước tới gần, thấy cô nương khẽ gật đầu, cả hai mới hít sâu một hơi, bình tĩnh lại.

Đỗ Nhuận Thanh tránh sang một bên, lặng lẽ nhìn ba người rời đi, rồi bưng trà tiến tới cửa thư phòng.

Nàng ta cất giọng khẽ khàng bước vào, thấy Đỗ Trí Kỳ đang ngồi trên ghế bành, một tay chống trán, hai ngón tay xoa bóp huyệt Thái Dương, trầm mặc không nói.

Nàng ta cẩn thận hỏi:

“Cha, hôn sự của đại tỷ cùng Thiệu thị…?”

Lời còn chưa dứt đã bị cắt ngang:

“Đủ rồi, việc này không cần nhắc lại.”

Đỗ Nhuận Thanh ngẩn ra, còn muốn nói thêm điều gì, nhưng thấy phụ thân đã ra hiệu bảo nàng ta lui ra.

Nàng ta đành buông khay trà, lùi bước ra ngoài, nghe thấy phía sau cánh cửa vang lên một tiếng than dài, tựa như bao nhiêu tinh lực gắng gượng tích tụ đều hóa thành vô vọng mà thở ra.

Xem ra đại tỷ đã thuyết phục được phụ thân, khiến ông ta phải dứt bỏ mối hôn sự này.

Rõ ràng hôm qua phụ thân còn hớn hở đắc ý, mà nay đã ủ rũ, cụp đầu chẳng khác gà rù.

Đỗ Nhuận Thanh không hiểu đại tỷ rốt cuộc đã nói gì, nhưng khi ra khỏi thư phòng, liền thấy xa phu từ Thanh Châu đã đánh xe ngựa vào, bọn người bên cạnh đại tỷ đang chỉ bảo lấy hành lý dọn vào.

Lúc ấy nàng ta mới chợt nhớ, bản thân còn chưa kịp sắp xếp chỗ ở cho đại tỷ.

Năm ngoái khi mẫu thân bị thương phải vào kinh tĩnh dưỡng, họ thấy chính viện thuận tiện, liền chuyển vào đó ở. Vì nàng ta là người chăm sóc mẫu thân, mẫu thân ở chính phòng, còn nàng thì ở Đông sương phòng.

Phòng bên Đông sương cổ kính, tao nhã, khi mới đến nàng ta đã vừa mắt, nhưng đó vốn dĩ là nơi đại tỷ từng ở suốt bao nhiêu năm thời còn tại kinh.

Trong lòng Đỗ Nhuận Thanh thoáng run: chẳng lẽ đại tỷ sẽ bắt nàng ta phải dọn khỏi Đông sương phòng? Dẫu sao tổ phụ ngày trước xây dựng phủ trạch từ căn tiểu viện thành cơ ngơi rộng lớn như hôm nay, cũng đều là công lao của bá phụ.

Nhưng nàng ta lại thấy bọn gia nhân mang hành lý đều đi về phía viện Tây lộ.

Đại tỷ không trở về chính viện, mà trực tiếp dọn đến thiên viện ở Tây lộ.

Đỗ Nhuận Thanh thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, dưới ánh trăng sáng sau cửa hai viện, đại tỷ đã thay xiêm y, thong dong bước tới.

“Nhị muội, ta đến thăm thím.”

Đỗ Nhuận Thanh vội vàng gác tâm tư riêng, dẫn nàng qua đó.

Năm ngoái, nhị phu nhân khi lên núi bái Phật, chẳng may xe ngựa trượt xuống vách núi, xa phu cùng hai nha hoàn đi theo đều mất mạng, chỉ có nhị phu nhân nhờ có xác nha hoàn làm đệm đỡ bên dưới mà nhặt về được một cái mạng.

Giờ đây, Đỗ Linh Tĩnh thấy nhị phu nhân lặng lẽ nằm trong trướng, khí huyết yếu ớt, chẳng nói chẳng động, hai mắt khép chặt.

“Nương bệnh nặng, cần tĩnh dưỡng. Phần lớn thời gian đều nhờ thuốc mới duy trì, mỗi ngày cũng chỉ tỉnh chừng hai ba canh giờ, mong tỷ tỷ chớ trách.”

Đỗ Linh Tĩnh nào có trách cứ, trái lại dịu dàng bảo:

“Muội vừa phải lo liệu trong nhà, lại phải chăm sóc thím, thật là vất vả cho muội.”

Đỗ Nhuận Thanh cúi đầu, lắc nhẹ:

“Đó là bổn phận của ta.”

Hai tỷ muội nói thêm dăm ba câu, nhưng bởi tuổi tác cách biệt, lại ít khi ở chung, Đỗ Linh Tĩnh thấy muội muội cũng chẳng muốn nói nhiều, bèn sai Thu Lâm để lại một tráp dược liệu cho Cố thị, rồi không quấy rầy nữa mà lui ra.

*

Ba ngày sau đó, Đỗ phủ yên tĩnh đến mức như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

Đỗ Linh Tĩnh một mình ở thiên viện Tây lộ. Nàng nhớ lại khi phụ thân mua Tây lộ viện, từng nói:

“Sau này thúc phụ ngươi cũng làm quan tại kinh, thì để cả viện này cho nhà hắn ở. Sân lớn, thoáng đãng, nhà hắn đông người, ở đó sẽ thoải mái.”

Nhưng thúc phụ nay vẫn chưa từng làm đến chức quan tại kinh thành, ngược lại nàng lần này nhập kinh lại là người dọn vào thiên viện Tây lộ này.

Thu Lâm vén rèm bước vào, nhỏ giọng bẩm:

“Nô tỳ để ý thấy Nhị lão gia không ra khỏi cửa, từ sáng sớm đã vào thư phòng, đến nay vẫn chưa ra, giống hệt như hai ngày trước.”

Hôm nay đã là mồng mười tháng tám, còn đúng năm ngày nữa chính là yến hội tứ hôn đêm Trung thu, được tổ chức trong hoàng cung.

Mà ngày hôm nay lại là kỳ hạn cuối cùng để Tông Nhân Phủ tiếp nhận danh thiếp. Quá ngày này, danh thiếp liền phải đưa vào trong cung, có muốn nộp cũng chẳng còn kịp.

Thu Lâm hận chẳng thể mở to mắt mà canh chừng Nhị lão gia từng khắc, suốt từ sáng sớm cho đến khi mặt trời lặn về phía Tây Sơn.

“Hôm nay cũng không ai đến tìm thúc phụ sao?” Đỗ Linh Tĩnh vừa lật qua một phong thư, bóng trúc ngoài cửa sổ in bóng lên trang giấy trong nắng sớm.

Thu Lâm đáp, kể ra có hai người tới rủ uống rượu:

“Chỉ là Nhị lão gia không có hứng thú, nên bọn họ cũng bỏ đi.”

Danh thiếp đưa vào Tông Nhân Phủ, tuyệt chẳng thể nhờ người khác tùy tiện mang đi. Nếu làm càn mà có sơ suất, ắt sẽ sinh chuyện. Nhị lão gia một khi không ra cửa, thì tự nhiên chẳng thể đưa danh thiếp đi được.

Thu Lâm lại sai thêm nha hoàn Ngải Diệp canh giữ bên ngoài thư phòng. Nghe thấy cô nương hỏi thêm:

“Người Thiệu gia, cũng chưa hề tới tìm thúc phụ sao?”

Câu hỏi này khiến sắc mặt Thu Lâm trở nên nghiêm trọng.

Nàng ấy đáp:

“Chưa từng thấy một bóng dáng nào.”

Rồi tiến lại gần hơn, thấp giọng:

“Cô nương không thấy kỳ lạ sao? Thiệu Thám hoa cùng cô nương chẳng phải người xa lạ, nay hắn ta đột nhiên nổi lòng muốn cưới cô nương, vì sao chẳng sai ai đến bày tỏ ý tứ, lại đi tìm Nhị lão gia trước?”

Quả thật, đây đúng là điều kỳ quái.

Đỗ Linh Tĩnh khép lại phong thư trong tay.

Thiệu Bá Cử và nàng vốn từng quen biết, ở kinh thành khi trước cũng có đôi lần qua lại.

Phụ thân nàng thuở còn ở kinh, thường chăm lo cho đôi nhi nữ của đồng liêu Hỗ bá. Muội muội Hỗ Đình Quân cùng tuổi với nàng, tình nghĩa thâm hậu, đến khi nàng hồi Thanh Châu vẫn thường thư từ qua lại. Còn huynh trưởng Hỗ Đình Lan thì là bạn thân cùng trường với Thiệu Bá Cử, giao hảo nhiều năm, thân thiết như tay chân.

Nàng cũng bởi nhờ huynh muội Hỗ thị mà quen biết Thiệu Bá Cử. Lần này Thiệu Bá Cử bỗng cầu hôn, lại chẳng thông qua huynh muội Hỗ thị, mà muốn trực tiếp cùng thúc phụ định đoạt, chẳng phải là điều bất thường sao?

Huống hồ, trong bức thư Đình Quân gửi cho nàng hai tháng trước, cũng không hề nhắc đến chuyện này.

Hôm qua, nàng đã viết một bức khác gửi cho Đình Quân. Hỗ gia ở Thương Châu, khoái mã hai ngày là đến, có thể nhanh chóng có hồi âm.

Đến quá ngọ, trong phủ vẫn yên ắng, chẳng có động tĩnh gì.

Mỗi khi mặt trời xuống núi thêm một tấc, khả năng Nhị lão gia kịp nộp danh thiếp vào Tông Nhân Phủ lại giảm đi một phần.

Tiền viện, Đỗ Trí Kỳ quanh năm quen thức đêm, giờ ngồi trong thư phòng, bực bội lật xem sách vở.

Bọn tôi tớ thì bận rộn chuẩn bị hương án tế nguyệt Trung thu, tạm thời đặt ở góc vườn sau.

Đỗ Nhuận Thanh thấy người bên ngoại trở về, là kẻ được nàng ta sai đi tặng lễ vật cho bà ngoại cùng cậu mợ nhân tiết lễ, liền hỏi dăm câu rồi trở lại chính phòng hầu hạ mẫu thân, Nhị phu nhân.

Toàn bộ Đỗ phủ tĩnh lặng, đến chim sẻ cũng chẳng dám kêu bừa, rúc đầu ngủ yên.

Thu Lâm nhìn mặt trời càng lúc càng ngả Tây, trong lòng thầm nhẹ nhõm.

Chỉ cần Nhị lão gia không đem danh thiếp nộp ra ngoài, thì hôn sự của cô nương sẽ chẳng rơi vào vòng khống chế của người trong cung, cũng chẳng cần phải đem nhân duyên mà buộc chặt giữa chốn kinh thành này. Vài ngày nữa thôi, bọn họ có thể hồi Thanh Châu.

Nàng ấy nói với Đỗ Linh Tĩnh:

“Cô nương lúc trước còn bảo, một đường thu tám bộ cổ bản, từ Thanh Châu đến tận ngoài cửa kinh thành, cứ như có ai cố ý dẫn chúng ta tới, thật là kỳ lạ. Nhưng nếu khi ấy không vào kinh, chẳng phải đến nay cũng không hay biết gì sao?”

Đỗ Linh Tĩnh chỉ khẽ cười, không nói. Thu Lâm còn định nói thêm, thì chính viện bỗng náo loạn—

Có tiếng kêu thất thanh, theo đó là bước chân hỗn loạn vang lên, tiếp liền tiếng khóc lẫn lời mắng chát chúa.

Đỗ Linh Tĩnh nhíu mày, Thu Lâm vội vã sai người đi dò, một tiểu nha hoàn hớt hải chạy đến bẩm:

“Nhị phu nhân vừa mới từ trong phòng bước ra, chẳng may không người kề cận đỡ, ngã từ thềm đá xuống, đầu va chảy máu!”

Đỗ Linh Tĩnh lập tức thay áo, đi thẳng sang chính viện.

Không khí chính viện căng thẳng như trước cơn mưa dông, nha hoàn và gia đinh đều nín thở, chẳng ai dám lên tiếng. Đỗ Linh Tĩnh bước nhanh tới, màn trướng được vén lên cho nàng.

Chỉ thấy Đỗ Nhuận Thanh ngồi trước giường Cố thị, trong tay cầm khăn trắng, tưởng chừng muốn lau vết máu trên trán mẫu thân. Cố thị gương mặt bê bết máu, đôi mắt hoảng hốt, đảo loạn chẳng yên.

Nàng ta vừa khẽ gọi một tiếng “Nương”, đưa khăn tới gần định lau máu, thì Cố thị bỗng vươn tay túm chặt lấy cổ áo nàng ta, hét lên chói tai:

“Ngươi là ai?! Ngươi muốn làm gì?!”

Thu Lâm đi bên cạnh Đỗ Linh Tĩnh giật thót, lập tức kéo tay áo cô nương. Đỗ Linh Tĩnh chưa kịp động, thì đã thấy Nhị muội Đỗ Nhuận Thanh đôi mắt đỏ hoe, chẳng để tâm đến việc mẫu thân giãy giụa, mà ôm chầm lấy bà, khóc nghẹn:

“Nương, là con, là Thanh Nhi đây! Người lại chẳng nhận ra con sao? Người bị ngã vỡ đầu chảy máu, con lau giúp người, băng lại cho người…”

Nhị phu nhân thần sắc hoảng loạn, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó, chẳng ai nghe rõ. Một lúc lâu sau, bà mới dõi mắt nhìn nữ nhi, khẽ run giọng:

“Ngươi… là Thanh Nhi?”

Lời vừa dứt, toàn thân bà liền mềm nhũn, ngã vật xuống. Đỗ Nhuận Thanh còn định gọi, thì thấy bà đột nhiên nghiêng đầu ngã xuống gối, hai mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh.

“Nương!”

“Phu nhân!”

Trước giường tức khắc loạn thành một đoàn.

Thu Lâm hoảng hốt, vội nắm chặt tay áo Đỗ Linh Tĩnh:

“Cô nương, chúng ta… phải làm sao?”

“Nhanh, đi thỉnh thúc phụ đến đây.”

Bệnh tình của thím còn nghiêm trọng hơn nàng dự liệu.

Lời vừa thốt ra, đã nghe ngoài cửa vang lên tiếng Đỗ Trí Kỳ.

Đỗ Linh Tĩnh bước lên hành lễ, nhưng ông ta chẳng kịp đáp, chỉ dồn dập hỏi Nhị phu nhân rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Đám nha hoàn lắp ba lắp bắp, kể rằng: khi nãy không hiểu sao trong phòng lại không có ai hầu hạ, Nhị phu nhân tỉnh dậy rồi tự mình xuống giường, đi thẳng ra cửa.

Bà nhận không ra người nào, thấy gia nhân trong viện liền kinh hãi hỏi: “Các ngươi là ai?” Sau đó, bọn gia nhân vội tiến lên đỡ, bà lại hoảng loạn kêu to: “Đừng tới gần!” Không ngờ trong lúc hoảng sợ, từ thềm đá trượt chân ngã xuống, trán va mạnh vào chậu hoa.

Đỗ Trí Kỳ nghe xong, mặt mày xanh mét, giọng lạnh lùng quở trách một trận. Đám nha hoàn sợ đến run rẩy quỳ đầy đất.

Đỗ Linh Tĩnh chỉ thấy Đỗ Nhuận Thanh vẫn nắm chặt tay mẫu thân, khóc không ngừng.

Mãi đến khi Đỗ Trí Kỳ cất tiếng:

“Thanh Nhi, đừng khóc nữa. Cha sẽ lập tức cho người mời lang trung đến.”

Nói đoạn, ông quay đầu phân phó kẻ hầu chạy đi tìm thầy thuốc gần đó. Nhưng Đỗ Nhuận Thanh chợt gọi lại:

“Cha, chẳng lẽ người không thấy bệnh của nương ngày càng nặng sao? Có thể… có thể mời thái y đến chẩn mạch cho nương một lần nữa không?”

Theo quan chức của Đỗ Trí Kỳ, muốn lập tức mời được thái y quả thật không dễ.

Nhưng bà ngoại của Đỗ Nhuận Thanh, tức Cố lão thái quân Vạn lão phu nhân, xưa nay thường mời thái y chẩn bệnh.

Đỗ Trí Kỳ trầm giọng đáp:

“Được, lập tức sang phủ Cố gia. Nói phu nhân gặp nạn, cầu lão phu nhân viết thiệp, hỗ trợ mời một vị thái y tới!”

Canh ba chưa tới, thái y đã đến. Nhưng thái y vừa bước qua cửa, bên ngoài lại có thêm một vị khách khác.

Đỗ Trí Kỳ nghe tin chấn động, vừa chỉnh lại y phục vừa vội vàng ra nghênh đón.

Chỉ thấy người tới đầu bạc trắng xóa, khí độ ung dung, song sắc mặt tái nhợt, đôi môi mím chặt, được người dìu vội vàng đi vào.

Đỗ Linh Tĩnh vừa nhìn thấy, trong lòng thầm giật mình.

“Nhạc mẫu đại nhân, sao… sao ngài lại tới?!” thúc phụ vội vàng thưa hỏi.

Người đó đúng là lão thái quân nhà họ Cố, mẫu thân của Nhị phu nhân, Vạn lão phu nhân.

Nhưng Vạn lão phu nhân dường như không nghe thấy Đỗ Trí Kỳ nói, hoàn toàn chẳng đoái hoài đến ông, chỉ một mực đi thẳng vào trong. Mãi đến khi thấy thái y, bà mới tạm dừng, mặt mày còn xanh xao, gấp gáp hỏi:

“Tiểu nữ vốn mắc chứng rối loạn tâm thần, sao càng lúc càng nghiêm trọng? Nếu cứ thế này, còn ra thể thống gì?”

Thái y điềm tĩnh đáp:

“Lão phu nhân chớ vội. Xin cho lão phu xem mạch cẩn thận, rồi sẽ bàn sau.”

Khám bệnh không thể trì hoãn, Vạn lão phu nhân liên tục cảm tạ, vội nhường thái y vào trước.

Trong viện thoáng chốc lặng như tờ. Đỗ Nhuận Thanh từ trong phòng đi ra, tiến lên hành lễ với bà ngoại. Vạn lão phu nhân ôm lấy nàng ta vào lòng, tiểu cô nương nước mắt lã chã, nép sát trong ngực bà.

Đỗ Linh Tĩnh cũng tiến tới hành lễ. Vạn lão phu nhân ngẩng mắt nhìn nàng, dưới mái tóc bạc, mí mắt chỉ khẽ lay động:

“À, đại cô nương cũng đã tới kinh rồi à.”

Đỗ Linh Tĩnh cung kính đáp, hành lễ xong liền đứng yên một bên.
Lúc này, Đỗ Trí Kỳ mới bước tới, cùng nhạc mẫu kể lại ngọn ngành. Vạn lão phu nhân nghe qua, chỉ khẽ “ừ” một tiếng, cũng chẳng nói thêm nhiều.

Đỗ Linh Tĩnh thấy thúc phụ nơm nớp lo sợ, cho đến khi thái y chẩn xong đi ra ngoài.

Mọi người vội vàng hỏi han, thái y chậm rãi đáp:

“Chư vị không cần quá lo. Phu nhân chỉ bị thương trán, không phải trở ngại lớn. Còn về chứng rối loạn tâm thần, xem mạch tượng cũng không thấy có dấu hiệu tăng nặng. Việc hôm nay, phần nhiều chỉ là ngoài ý muốn.”

Nghe vậy, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Thái y kê một đơn thuốc mới cho Nhị phu nhân, Đỗ Nhuận Thanh cẩn thận cất vào trong ngực. Đỗ Trí Kỳ kính cẩn đưa tiền khám, Vạn lão phu nhân cũng khách khí vài lời.

Trời đã ngả chiều, thái y cáo từ.

Vạn lão phu nhân cũng không ở lại lâu, từ đầu đến cuối sắc mặt vẫn chẳng khá hơn, chỉ ân cần dặn dò Đỗ Nhuận Thanh đôi câu, còn với Đỗ Trí Kỳ thì gần như chẳng nói mấy lời.

Đỗ Linh Tĩnh thấy thúc phụ xấu hổ đến độ chẳng biết làm sao. Khi Vạn lão phu nhân chuẩn bị rời đi, Đỗ Trí Kỳ vội vàng tiến lên:

“Lần này thật là con rể thất lễ, để ta tiễn nhạc mẫu một đoạn đường.”

Nhưng Vạn lão phu nhân nào muốn cho ông tiễn. Song Đỗ Trí Kỳ nào dám dừng bước, chỉ biết cúi đầu, theo sát phía sau bà.

Ông ta theo Vạn lão phu nhân ra tiền viện tiễn đi, còn đám tiểu bối thì vẫn ở lại nội viện.

Đỗ Nhuận Thanh liền sai người lấy dược liệu, chuẩn bị sắc thang thuốc theo đơn phương thái y vừa kê. Nhưng khi nha hoàn đã mang dược tới, nàng ta vẫn không yên lòng, quay sang nói với Đỗ Linh Tĩnh:

“Đại tỷ, có thể nhờ tỷ trông nom mẫu thân giúp ta một lúc chăng? Ta muốn tự tay đi sắc thuốc.”

Hai mắt nàng ta đỏ ngầu, trong mắt giăng đầy tia máu. Đỗ Linh Tĩnh khẽ thở dài, gật đầu chậm rãi:

“Ngươi cứ yên tâm, thím để ta chăm sóc.”

“Đa tạ đại tỷ.”

Đỗ Nhuận Thanh hành lễ rồi vội vã lui đi.

Đỗ Linh Tĩnh ngồi mép giường, nhìn Nhị phu nhân đang mê man. Nghĩ đến thím từ xưa vốn trọng thể diện, chưa từng chịu để lộ nửa phần chê cười trước người ngoài, nay lại chẳng còn hơi sức để giữ, quả là đáng thương.

Nếu chẳng nhờ nhà họ Cố và Vạn lão phu nhân còn ở tại kinh thành, e rằng mạng sống của thím cũng khó giữ nổi.

Thu Lâm thì chẳng nghĩ nhiều đến vậy, chỉ than:

“Quả là Vạn lão phu nhân, ở trong cung cũng có thể diện, dám thẳng thừng cho Nhị lão gia sắc mặt khó coi.”

Vừa dứt lời, nàng ấy chợt thấy thân hình cô nương khựng lại.

Chưa kịp hỏi, thì nha hoàn Ngải Diệp đã vội vàng chạy vào:

“Cô nương, Nhị lão gia đưa tiễn Vạn lão phu nhân, đến giờ đã nửa khắc mà vẫn chưa trở về.”

Lời còn chưa dứt, Thu Lâm đã thấy cô nương bật dậy, sắc mặt nghiêm nghị.

Nàng lập tức gọi Nguyễn Cung:

“Mau đi Tông Nhân Phủ!”

Thu Lâm đã lâu chưa từng thấy cô nương lộ thần sắc khẩn trương, lãnh túc như thế. Nhưng chẳng bao lâu sau, Nguyễn Cung quay trở lại, phịch một tiếng quỳ ngay xuống đất.

“Cô nương, tiểu nhân đến chậm một bước. Xe ngựa của Vạn lão phu nhân đã chở Nhị lão gia đến thẳng Tông Nhân Phủ. Khi ta tới nơi, Nhị lão gia đã đem danh thiếp… nộp vào rồi!”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...