Duy Hứa Hầu Phu Nhân (Chỉ Nguyện Nàng Là Phu Nhân Hầu Phủ)

Chương 7: Là hắn



“Xin thứ cho, ta có quen biết các hạ chăng?”

Lời vừa dứt, thân hình nam nhân thoáng khựng lại.

Một đoàn người nối đuôi nhau đi qua hành lang, ánh đèn dầu càng thêm mờ tối, tiếng nhạc hòa lẫn cùng tiếng người, khiến nơi thang lầu chìm trong bóng ám.

Ánh mắt hoang mang của nàng, xen lẫn vài phần dò xét, dừng lại trên người hắn.

Khóe môi nam nhân khẽ nhúc nhích, ánh mắt dưới cái nhìn của nàng dần thu lại:

“Nguyên lai là tại hạ thất lễ, nhận lầm người rồi.”

Nghe hắn nói thế, trong lòng Đỗ Linh Tĩnh mới thầm thở ra một hơi.

Nghĩ lại những lời cùng động tác khi nãy của hắn, nếu không phải là nhận sai người, e rằng càng khiến nàng thêm bất an.

Chỉ là trên người nam nhân ấy lại toát ra một loại khí tức khó hiểu, khiến nàng theo bản năng không muốn đến gần. Đỗ Linh Tĩnh chẳng hề có ý kết giao, chỉ khẽ hành lễ, rồi xoay người định đi.

Song vừa xoay lưng, giọng hắn lại vang lên phía sau:

“Có điều, Chẩm Nguyệt Lâu những ngày này quả thật hỗn tạp. Cô nương chẳng thà tìm đến quán trà nhỏ trên phố chợ đèn hoa yên tĩnh mà ngồi, càng thêm hợp lòng người.”

Lời nói vẫn là có ý khuyên nhủ.

Đỗ Linh Tĩnh khẽ nhướng mày, quay đầu lại nhìn, thấy vẻ mặt hắn thoáng nghiêm lại.

Ngọn đèn càng thêm tối, không khí náo nhiệt từ đại sảnh như chìm xuống, gió lạnh từ cầu thang len lỏi thổi qua.

Nam nhân dừng một lát rồi nói: “Đương nhiên… Chẩm Nguyệt Lâu cũng có cảnh sắc riêng. Chỉ là, chớ nán lại lâu thì hơn.”

Nói xong, hắn cũng không nhiều lời thêm nữa.

Đỗ Linh Tĩnh không hiểu vì sao người này lại tỏ vẻ bất mãn với Chẩm Nguyệt Lâu như thế, nhưng nàng thực chẳng muốn dây dưa cùng người này.

“Đa tạ các hạ nhắc nhở.”

Đúng lúc ấy, Nguyễn Cung từ trên lầu chạy xuống đón, Đỗ Linh Tĩnh xoay người, bước nhanh rời đi.

Nàng vừa khuất bóng, hương sách thoang thoảng còn vương nơi hành lang cũng theo đó tan dần.

Ánh đèn lay động, chiếu ra bóng sáng tối không đều, phản chiếu gương mặt nam nhân.

Hắn khẽ nhắm mắt, im lặng.

Trong góc tường khuất, hai thị vệ âm thầm quan sát.

Sùng An len lén nhìn hầu gia nhà mình, không nhịn được nhỏ giọng hỏi huynh trưởng Sùng Bình:

“Ca, chẳng lẽ Chẩm Nguyệt Lâu nợ tiền hầu gia?”

Sùng Bình: “…… Không có.”

“Vậy… Chẩm Nguyệt Lâu có cho hầu gia uống dấm chua hay sao? Sao hầu gia nói chuyện nghe chua thế?”

Sùng Bình cố nhịn, suýt nữa phun ra tiếng cười, lại thấy hầu gia khẽ dừng bước, vội vàng quát nhỏ:

“Mau ngậm miệng!”

Chưa dứt lời, nam nhân đã xoay đầu hỏi lại:

“Trong lâu đã định nhã gian chưa? Ở chỗ nào?”

Sùng Bình lập tức cúi đầu đáp: “Ở tây lâu, tầng ba.”

Thiệu thị đã đặt nhã gian lớn nhất bên đông lâu, Sùng Bình chỉ có thể thuê gian tốt nhất bên tây lâu, nhìn ra phố chợ.

Nghe vậy, hầu gia mới nhấc chân, tiếp tục bước lên lầu:

“Qua đó ngồi một lát.”

Ở đông lâu Chẩm Nguyệt Lâu, Đỗ Linh Tĩnh theo người dẫn đường tiến vào nhã gian.

Nơi đây rộng rãi tao nhã, gần như chiếm nửa tòa tửu lâu. Bình phong sơn thủy, cửa sổ chạm khắc họa tiết, danh sứ tỏa hương trà thơm, chỗ nào cũng toát vẻ tinh xảo.

Người nàng muốn gặp đang khoanh tay đứng trước cửa sổ, mình khoác áo gấm màu tía, đầu đội kim quan ngọc trâm. Trong thoáng chốc, Đỗ Linh Tĩnh lại chẳng thể gắn kết hình ảnh ấy với bóng dáng trong ký ức năm xưa.

Chừng mười một mười hai năm trước, khi nàng nhờ huynh muội Hỗ gia mà quen biết Thiệu Bá Cử, gia cảnh nhà họ Thiệu còn khốn khó, hắn ta khi ấy chỉ khoác những bộ y sam thô sơ, còn chẳng vừa người.

Mỗi khi Hỗ Đình Quân may áo cho đại ca, cũng không quên may thêm cho người này một bộ, miễn cho hắn ta phải mặc hoài mớ áo vải cũ kỹ, để người ngoài khinh khi…

Chuyện mười mấy năm về trước, nay nhớ lại mơ hồ như làn sương sớm, quay đầu tìm cũng đã tan biến dưới ánh nắng của quan lộ thăng hoa.

Mà giờ phút này, Thiệu Bá Cử đã toàn thân khí phái, sớm chẳng còn bóng dáng hàn vi thuở nào, khiến Đỗ Linh Tĩnh thoáng ngẩn ngơ. Đúng lúc ấy, hắn ta từ cửa sổ quay người lại…

Mày kiếm rậm, mắt sâu, thần sắc ung dung tự tại.

Đỗ Linh Tĩnh tiến lên hành lễ chào, hắn ta khẽ đưa tay hư đỡ: “Tĩnh Nương đã tới, không cần đa lễ.”

Nàng lúc này mới đứng dậy, chợt thấy bên cạnh hắn ta còn một người nữa, dung mạo có bốn năm phần tương tự. Thiệu Bá Cử giới thiệu: đó là đường đệ của hắn ta, xếp hàng thứ năm, tên gọi Thiệu Ngũ Hưng.

Đỗ Linh Tĩnh mơ hồ nhớ huynh đệ thúc bá của Thiệu Bá Cử vốn chỉ có bốn người, không rõ từ khi nào lại thêm một lão ngũ. Xem tuổi độ hai mươi, gương mặt mang nét mũi ưng, ánh mắt thoáng hiện vẻ sắc bén.

“Đỗ cô nương an khang.”

Thiệu Ngũ Hưng chào hỏi, nàng cũng đáp lễ.

Ba người lúc này mới ngồi xuống. Chưởng quầy Chẩm Nguyệt Lâu đích thân dâng trà, lại cùng Thiệu Bá Cử khách khí mấy câu rồi lui.

Thiệu Bá Cử ứng đối ung dung, tuyệt không còn nửa phần dáng vẻ túng bấn năm xưa.

Đỗ Linh Tĩnh cũng tập trung tinh thần, trước hết cùng hắn ta hàn huyên đôi câu. Nàng không trực tiếp nhắc đến chuyện hôn sự giữa hai nhà, chỉ khéo léo đưa lời, chuyển sang chuyện huynh muội Hỗ gia.

“Lần trước ta sai người đến Hỗ phủ thăm hỏi, nhưng nghe tin rằng phu thê Đình Quân cùng cả nhà Hỗ đại ca đều chẳng rõ tung tích, cũng không lưu lại lời nhắn. Không biết Thiệu đại ca có hay tin gì chăng?”

Nàng vừa hỏi, liền thấy Thiệu Bá Cử khẽ cau mày, đáp: “Việc này ta cũng lấy làm kỳ lạ, đã phái người tìm nhưng chưa có kết quả. Tiểu Ngũ,” hắn ta quay sang gọi Thiệu Ngũ Hưng: “có tìm ra chút manh mối nào không?”

Thiệu Ngũ Hưng lắc đầu: “Đại ca, hai ngày trước ta đã tăng thêm nhân thủ, nhưng đến nay vẫn chưa có tin tức. Bất quá, e cũng sắp có kết quả thôi.”

Thiệu Bá Cử dặn dò: “Vậy hãy tiếp tục phái thêm người nữa.”

“Vâng.”

Hai người vừa dứt lời, Đỗ Linh Tĩnh liền thấy Thiệu Bá Cử đưa mắt nhìn nàng.

“Hỗ gia việc ấy, ta sẽ tự để tâm. Tĩnh Nương mới hồi kinh, chẳng bằng đi đây đi đó tiêu khiển, đừng quá lo nghĩ.”

Đỗ Linh Tĩnh chậm rãi gật đầu, nhưng kế đó lại ngẩng mắt nhìn thẳng Thiệu Bá Cử:

“Thiệu đại ca nói cũng phải. Bất quá, trước đây Đình Quân từng gửi cho ta một phong thư, trong thư nhắc tới một việc, e rằng có liên quan đến tình cảnh của huynh muội nàng ấy hiện tại.”

Vừa dứt lời, chỉ thấy ánh mắt Thiệu Bá Cử thoáng ngưng lại, còn đường đệ Thiệu Ngũ Hưng bên cạnh thì gần như theo phản xạ hai mắt hơi nhíu đến mức không nhận ra.

“Chuyện gì?” Thiệu Bá Cử hỏi ngay.

“Đình Quân viết trong thư, nếu ta vào kinh, nhất định phải đến khu rừng phía tây Tích Thủy Đàm tìm lấy một vật.” Đỗ Linh Tĩnh khẽ cau mày, cố nhớ lại: “Nàng ấy đã dặn đó là vật trọng yếu, phải tìm bằng được và giữ cho cẩn thận.”

Nói đến đây, nàng thấy khóe mắt Thiệu Ngũ Hưng khẽ run, còn Thiệu Bá Cử lập tức mở miệng truy vấn:

“Đó là vật gì? Tĩnh Nương đã tìm được chưa?”

Hai huynh đệ cùng chăm chú nhìn nàng. Gương mặt Đỗ Linh Tĩnh không đổi, chỉ thong thả lắc đầu:

“Ta đã cho người tìm hai lượt, nhưng chẳng thấy gì cả.”

Nghe vậy, Thiệu Ngũ Hưng khẽ thở ra, Thiệu Bá Cử cũng chậm rãi thu lại ánh mắt.

Đỗ Linh Tĩnh lại hỏi: “Thiệu đại ca có biết đó là vật gì chăng? Hay Đình Quân đã lầm chỗ?”

“Ta cũng không rõ là vật gì. Nhưng nếu nàng đã tìm hai phen mà đều không có, ắt hẳn là không ở nơi đó, do nàng nghĩ sai thôi.”

“À.” Đỗ Linh Tĩnh khẽ đáp.

Huynh muội họ Hỗ đã mất tích hơn một tháng, thế mà Thiệu Bá Cử đối với chuyện hệ trọng này lại nói năng nhẹ bẫng như gió thoảng.

Đỗ Linh Tĩnh im lặng ngắm nhìn vị Thám Hoa lang năm nào, nay đã chẳng còn bóng dáng người xưa.

Mà Thiệu Bá Cử lại lảng sang chuyện khác:

“Thật ra… hôn sự của hai nhà chúng ta…” hắn ta đưa mắt nhìn nàng, mỉm cười: “Tĩnh Nương hẳn đã biết cả rồi?”

Đỗ Linh Tĩnh chỉ khẽ gật đầu.

Thiệu Bá Cử ánh mắt thoáng nhu hòa:

“Nàng cứ yên tâm gả về đây, ta tuyệt sẽ không bạc đãi nàng.”

Đây xem như một lời hứa hẹn chăng?

Đỗ Linh Tĩnh chưa từng nghe một câu hứa hẹn nào lại giống như lời mua bán chốn phố phường đến thế.

Nàng cụp mắt, khẽ đáp: “Ta đã biết.”

Lời đến đó, tựa hồ cũng chẳng còn gì để bàn.

Một mối hôn nhân sắp định, lại nhạt nhẽo đến mức chẳng khác nào giao dịch đôi bên.

Thiệu Bá Cử quay ra ngoài cửa hỏi, người hầu thưa rằng còn có khách đang chờ. Hắn ta liền đứng dậy:

“Tĩnh Nương đã lâu không trở lại kinh thành, đến Chẩm Nguyệt Lâu cũng nên vui chơi một phen. Chỉ là ta còn việc trọng yếu trong người, chẳng thể bồi lâu hơn.”

Đỗ Linh Tĩnh hiểu ý, hành lễ tiễn hắn ta ra cửa.

Người này vừa đi, nàng cũng chẳng có lòng ở lại nhã gian tinh xảo mà buồn tẻ ấy. Nàng bảo Nguyễn Cung xuống đại sảnh tìm một bàn nhỏ.

Đêm buông, Chẩm Nguyệt Lâu sáng rực như ban ngày, vũ cơ nâng đèn múa hát trên đài, ca vũ hòa nhạc dập dìu.

Đỗ Linh Tĩnh ngồi bên bàn nhỏ cạnh cửa sổ:

“Liền ở chỗ này chờ xem.”

Nguyễn Cung đáp lời, rồi khẽ thì thầm:

“Ta đã làm theo phân phó của cô nương, để Xương Bồ canh giữ tại Tích Thủy Đàm.”

Đỗ Linh Tĩnh gật đầu, đưa chén trà lên nhấp một ngụm.

Cái gọi là thư Đình Quân gửi nàng, bảo đến khu rừng trong Tích Thủy Đàm tìm vật, kỳ thực vốn không hề tồn tại. Nàng cũng đã nói với Thiệu Bá Cử rằng nơi đó chẳng có gì cả.

Nhưng nếu Thiệu Bá Cử vẫn đến Tích Thủy Đàm…

Đỗ Linh Tĩnh chậm rãi nhấp chén trà hương trong tay.

Chẩm Nguyệt Lâu chật kín người, tuy nàng ngồi ở góc vắng vẻ, nhưng vẫn nghe rõ mồn một tiếng bàn luận náo nhiệt của khách trà.

Cách Trung thu chỉ còn một ngày, cả tòa tửu lâu, ngoài đề tài ấy thì chẳng còn chuyện gì khác.

Lúc này có kẻ lên tiếng: “... Đều chờ Hoàng thượng ban tứ hôn cả. Nguyệt Lão còn chẳng gấp bằng Hoàng thượng kia. Nhưng năm nay Hoàng thượng muốn trước tiên phải lo cho hai vị kia trước, những người khác còn chưa để tâm đến được?”

Có người hỏi thẳng: “Nghe nói Thám Hoa lang năm nay muốn tục huyền, vậy rốt cuộc là quý nữ nhà nào? Đã định chưa?”

Bên cạnh có người đáp: “Định rồi, cũng đã đệ danh thiếp vào Tông Nhân Phủ!”

Người kia lại gặng: “Rốt cuộc là nhà nào?”

Có kẻ trực tiếp nói ra: “Chính là Đỗ gia ở phường Thành Khánh, phủ của cố Đỗ các lão!”

Người nghe kinh ngạc: “Không phải Đỗ các lão đã mất từ lâu sao? Chẳng phải dưới gối chỉ có một nữ nhi, đến giờ vẫn chưa gả chồng?”

“Đúng thế. Trước kia vị hôn phu chưa kịp thành hôn đã qua đời. Tuổi xuân lỡ mất, giờ lại muốn kết tóc chi hôn, sao có thể? Chỉ đành làm vợ kế người ta. May thay Thám Hoa lang chịu nạp kế thất, vị Đỗ cô nương kia coi như cũng có phúc vận!”

“Ha, đây gọi là cao gả đó. Nếu so theo thường tình, với gia thế và tuổi tác của nàng, làm gì còn cơ hội bước vào cửa nhà quyền quý? Cùng lắm cũng chỉ có thể làm kế thất cho mấy nhà hương thân mà thôi.”

Nguyễn Cung nghe thế, nhịn không được thấp giọng chửi vài câu. Nhưng Đỗ Linh Tĩnh, người đang bị đem ra làm trò bàn tán, lại chỉ an nhiên, nhấp thêm ngụm trà, gương mặt không gợn sóng.

Đám kia lại xoay sang chuyện khác: “... Nghe nói phủ Vĩnh Định hầu năm nay muốn nghênh hầu phu nhân, việc này chắc chắn rồi.”

Có người chen lời: “Ở tiệm cá cược Phường Thiên Hưng, có kẻ đặt đến năm trăm lượng bạc trắng, cược rằng Lục hầu gia năm nay tất sẽ cưới hầu phu nhân vào cửa! Chờ thêm hai ngày nữa, thánh chỉ ban xuống sẽ rõ ngay thôi!”

Lời kia vừa dứt, cả đại đường đồng loạt “A” một tiếng, khách khứa nửa sảnh đều quay đầu nhìn tới.

Đám người nọ cũng chẳng hề thu liễm, có kẻ hỏi: “Ai lại dám đặt cược chắc mẩm như thế? Chưa từng nghe tin nhà nào muốn cùng Vĩnh Định hầu phủ kết thân cả?”

Mọi người liệt kê từng nhà quyền quý, đếm tới đếm lui, cũng có mấy vị tiểu thư cao môn xứng đôi với hầu gia, nhưng rốt cuộc là ai, chẳng ai dám khẳng định.

Chợt có kẻ buông một câu: “Dù sao cũng chẳng thể là vị ở Đỗ gia kia, một gia tộc đã sa sút, còn là là gái quá lỡ lứa thì đã từng định hôn?”

Mặt Nguyễn Cung liền sa sầm, suýt nữa đứng lên cãi lẽ, may Đỗ Linh Tĩnh kịp ngăn lại.

Nàng chỉ khẽ cười: “Người ta nói cũng không sai.”

Vĩnh Định hầu quyền cao chức trọng, mắt tất nhiên cao hơn đầu. Vả lại, nàng vốn chẳng hề có ý gả vào nơi ấy.

Nhưng lời còn chưa dứt, bỗng nhiên cả đại đường lặng như tờ.

Mọi ánh mắt đồng loạt ngẩng lên nhìn về tầng ba tây lâu.

Trước lan can chạm khắc, một nam tử thân hình thon dài cao lớn đang đứng, khoác áo gấm màu lam, thân hình như một thanh trường kiếm bằng hắc thạch, lãnh túc mà kiêu ngạo. Ánh mắt hắn thong thả lướt xuống dưới sảnh, rồi dừng lại nơi bàn trà khuất bên cửa sổ.

Đỗ Linh Tĩnh khẽ sững sờ.

Là hắn.

Chính là người ở thang lầu khi nãy đã “hảo tâm khuyên nhủ”.

Nàng chẳng biết người ấy là ai, cho đến khi nghe có kẻ thấp giọng thì thầm: “Hóa ra Lục hầu gia thật sự đến!”

— Lục hầu?

Tim Đỗ Linh Tĩnh khựng lại.

Vĩnh Định hầu, Lục Thận Như?

Nàng ngẩng mắt nhìn, đúng lúc bắt gặp ánh mắt nam nhân kia quét qua, rơi xuống chỗ nàng ngồi.

Nàng giật mình, theo bản năng quay đầu né tránh.

Dẫu không nhìn nữa, song nơi khóe mắt vẫn thấy bóng dáng hắn đứng nơi lan can dừng lại một thoáng, rồi xoay người rời đi.

Bóng hắn vừa khuất, ồn ào lại dấy lên, cả sảnh xôn xao bàn tán không ngớt:

“Hầu gia tới thật! Đông lâu đãi Thiệu Thám Hoa, tây lâu nghênh Lục hầu gia, hôm nay là ngày gì mà hai vị ấy đều xuất hiện tại đây?”

Cách Trung thu còn một ngày, mà Chẩm Nguyệt Lâu đã náo động hơn cả hội trăng rằm.

Đỗ Linh Tĩnh khẽ chau mày.

Thiệu Bá Cử là do nàng mời, nhưng còn vị hầu gia kia…

Bên tai nàng chợt vang lên giọng nói khàn khàn khi nãy:

“Nơi đây không phải tốt lành gì, không nên lui tới.”

Lòng bàn tay ấm áp, sức mạnh nắm chặt nơi eo nàng, cảm giác kia vẫn chưa phai nhạt…

Đỗ Linh Tĩnh giật mình, chưa kịp định thần, thì Xương Bồ từ ngoài cửa hối hả chạy vào. Hắn ta vừa từ Tích Thủy Đàm trở về.

Chỉ một bước đã tới gần, hắn ta ghé bên tai nàng khẽ nói.

Nghe xong, Đỗ Linh Tĩnh hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra.

Nguyễn Cung lặng lẽ nhìn sắc mặt cô nương, thấy thần sắc nàng biến đổi, rồi đột nhiên khẽ hỏi một câu kỳ lạ:

“Ở phường Thiên Hưng, có phải đang có rất nhiều người đặt cược hôn sự của ta với Thiệu Bá Cử sao?”

Nguyễn Cung chưa kịp đáp, Xương Bồ đã chen lời: “Đúng vậy, cô nương. Người ta đều chờ thánh chỉ tứ hôn hai nhà Thiệu, Đỗ, coi đó là chắc chắn, đặt cược chẳng ít đâu!”

Nhưng Đỗ Linh Tĩnh chỉ khẽ mỉm cười, cực nhạt, rồi đặt chén trà trong tay xuống.

“Chỉ e… lần này, bọn họ phải thất vọng rồi.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...