Duy Hứa Hầu Phu Nhân (Chỉ Nguyện Nàng Là Phu Nhân Hầu Phủ)

Chương 94: Danh tính



Đêm ấy hắn gần như không ngủ, trằn trọc trở mình, cuối cùng không chịu nổi mà đứng dậy đi ra ngoài dạo bước.

Đỗ Linh Tĩnh trong mơ hồ có nghe thấy chút động tĩnh, nhưng thân thể quá mệt mỏi, một giấc ngủ liền kéo dài đến tận hừng đông. Thu Lâm bưng điểm tâm vào hỏi nàng có muốn ăn gì không.

Nàng chẳng còn tâm trạng ăn uống, khẽ xua tay bảo thôi, rồi gọi Sùng An vào hỏi:

“Tuệ Vương điện hạ thế nào rồi?”

Sùng An lắc đầu, vẫn chưa nghe được tin tức gì.

Một đêm đã trôi qua, nếu đến giờ vẫn không có chuyển biến tốt, chỉ e dữ nhiều lành ít. Khi đó nếu thực sự xảy ra chuyện… liệu có thể giấu nổi thiên hạ bao lâu?

Đỗ Linh Tĩnh nghĩ tới những điều ấy mà càng nuốt không trôi nổi thứ gì, chỉ lặng lẽ ngồi trên ghế bành, u sầu lật giở vài quyển sách cho khuây khoả.

Trong gian chính viện yên tĩnh chỉ còn tiếng gió thổi làm tàu lá chuối tây ngoài cửa sổ khẽ đong đưa.

Bỗng, tiếng bước chân quen thuộc của một nam nhân vang lên, nhịp bước gấp gáp đang tiến về phía nàng.

Đỗ Linh Tĩnh lập tức buông sách đứng dậy, định ra đón thì người nọ đã vén rèm bước vào.

Chưa kịp thấy rõ thần sắc hắn, nàng đã bị đôi tay rắn chắc kéo vào lòng, ôm chặt đến mức như muốn ép cả người nàng vào trong ngực hắn.

Trong vòng tay đầy run rẩy ấy, nàng nghe thấy giọng nói khàn đục mang theo chút run run bật ra từ lồng ngực hắn:

“Vương thái y… đã cứu được thính lực của Phùng Trinh rồi!”

Cả người Đỗ Linh Tĩnh như người bị dìm dưới nước bấy lâu nay bất ngờ được kéo lên mặt nước, cơn ngột ngạt nghẹt thở bỗng hóa thành hơi thở phì phò dồn dập.

Nam nhân cúi đầu nhìn nàng, thoạt tiên hơi sững lại, rồi bật cười khe khẽ:

“Nương tử vì sao còn khẩn trương hơn cả ta?”

Hắn lại hỏi:

“Nương tử cũng để tâm lắm sao?”

Đỗ Linh Tĩnh liền hỏi ngược:

“Làm sao có thể không khẩn trương? Sao có thể không để tâm?”

Nam nhân bỗng nhìn sâu vào mắt nàng, hỏi một câu đầy ý vị:
“Tuyền Tuyền để tâm… đến cái gì?”

“...” Đỗ Linh Tĩnh khựng lại, đáp cứng nhắc:

“Tất nhiên là để tâm đến Tuệ Vương tiểu điện hạ rồi.”

Nghe vậy, hắn cũng khựng trong thoáng chốc rồi mỉm cười:
“À, cũng đúng.”

Đỗ Linh Tĩnh thoáng nhận ra ý đồ của hắn — chẳng lẽ hắn muốn nghe nàng nói rằng nàng để tâm đến hắn hơn ư?

Sao có thể đem hắn ra so với một cháu ngoại đang bệnh tật chứ? Nàng lườm hắn một cái thật dài.

Nam nhân tựa hồ cũng nhận ra bản thân hơi lố, bèn cười trừ hai tiếng để che lấp sự bối rối. Nhưng niềm vui thì không cách nào giấu nổi, đã sớm bay vút nơi khóe mắt đuôi mày.

Không biết có phải vì tin mừng này hay không, mà Đỗ Linh Tĩnh bỗng thấy bụng đói cồn cào, liền hỏi hắn có muốn cùng dùng bữa sáng.

Hắn đáp có, thế là nàng gọi người dọn cơm.

Trong lúc hai người vừa ăn vừa trò chuyện, nàng hỏi:

“Vương thái y nói cụ thể thế nào?”

Lục Thận Như đáp, tối hôm qua tình hình có phần hung hiểm, đến nỗi vị lão thái y luôn miệng cười nói kia cũng chẳng dám mở miệng, cả đêm mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm bảy chiếc khăn. Ông đã châm không biết bao nhiêu mũi lên người Phùng Trinh, còn bảo Quý phi nương nương ở bên tai con trai suốt đêm không ngừng nói chuyện.

“Nương nương nói suốt một đêm, đến hừng đông thì giọng đã khàn đặc. May sao, Phùng Trinh tỉnh dậy, thính lực cũng khôi phục, còn có thể trò chuyện đáp lời với nương nương.”

Đỗ Linh Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, rồi lại hỏi:

“Vương thái y dặn dò thế nào?”

“Ông nói thính lực của Phùng Trinh chỉ là tạm thời bảo toàn, còn về sau thì…” – hắn ngừng lại rồi tiếp – “Vương thái y bảo ông sẽ trở về nghiên cứu kỹ càng, nhưng cần thêm thời gian.”

Nói đến đây, sắc mặt Lục Thận Như có phần kỳ quặc:

“Nương tử đoán xem ông ấy đã nói gì với nương nương?”

“Đã nói gì?”

“Hắn nói, chỉ cần ta chịu yên ổn nghỉ ngơi, không phải không việc gì cũng cưỡi ngựa xông pha, gây chuyện sinh sự… thì ông ấy mới có thời gian tra cứu y thư.”

Hắn chưa từng nghe có ai lại dùng cái lối ví von “không việc gì cũng chạy nhảy lung tung” để chỉ vào hắn – đường đường một hầu gia. Sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi.

Đỗ Linh Tĩnh lại bật cười:

“Theo ta thấy, Vương thái y nói chẳng sai chút nào.”

Trước kia hắn trúng tên thì thôi, sau lại không biết lượng sức mà kéo cung bắn tên đến toạc cả huyết nhục, rồi còn cưỡi ngựa phi nước đại trở về kinh. Thương thế chính mình chưa khỏi, khiến nàng té xỉu suýt mất cả thai nhi – chuyện trước chuyện sau, có cái nào không khiến Vương thái y phải đau đầu chứ?

Nàng nói:

“Hầu gia hãy nghe lời đi, đừng quên là phải ‘thưởng hậu hĩnh’ đó.”

Nam nhân cũng cười, bất đắc dĩ lắc đầu:

“Ông ta nói ta thì ta phải nghe, lại còn phải ‘thưởng hậu hĩnh’ nữa. Thôi được, nếu ông thật sự có thể chữa khỏi thính lực của Phùng Trinh, ta sẽ thật mạnh thưởng cho cả nhà ông ta!”

Đỗ Linh Tĩnh: “...”

Câu ấy sao nghe lại kỳ quặc đến thế?

Nàng nhấp môi cười, bữa sáng của hai người cũng vì thế mà ăn lâu hơn nửa khắc. Cuối cùng, khẩu vị của Đỗ Linh Tĩnh đã dần khôi phục.

Lúc ấy, Ngụy Tông cho người đến báo tin: vị Cửu Vương Thát Đát kia đã bị phó tướng áp giải tới kinh.

Lục Thận Như lập tức vào cung.

Hắn vừa thấy vị phó tướng kia, suýt nữa không nhận ra:

“Ngươi gầy đi tận ba vòng rồi đấy?”

Phó tướng quả nhiên tiều tụy hơn nhiều, song tinh thần vẫn còn quắc thước:

“Hầu gia, thế tử, lần này mạt tướng áp giải phạm nhân vào kinh, dọc đường năm lần bảy lượt bị cản trở, nên tốn không ít thời gian, vòng vo mãi mới đến nơi.”

Chỉ cần người còn an toàn là được, những chuyện khác đều không tính là gì.

Ngụy Tông hỏi:

“Trên đường đi ngươi có hỏi han lão chứ?”

Phó tướng đáp:

“Tự nhiên là có. Nhưng theo mạt tướng thấy, vị Cửu Vương Thát Đát kia chỉ biết một điều, chứ chưa chắc đã biết điều thứ hai.”

Lục Thận Như hiểu ý.

Hắn đi sâu vào sơn phòng biệt viện nơi giam giữ phạm nhân, xuyên qua hành lang tối tăm quanh co, ánh lửa leo lét hắt lên những bức tường âm u.

Ở nơi sâu nhất của địa lao, kẻ bị treo lên – Cửu Vương của Thát Đát – liếc nhìn hắn một cái, rồi bật ra một tràng cười kỳ dị khó hiểu.

“Vĩnh Định hầu…”

Lời còn chưa dứt, roi da trong tay nam nhân đã rút ra.

Hắn không nói thêm một lời, chỉ nghe “vút” một tiếng phá không, roi dài như mãng xà giáng thẳng xuống thân thể gầy gò của Cửu vương Thát Đát.

Một roi. Hai roi. Ba roi.

Mỗi roi đều nặng như sét đánh, máu thịt của người kia bị xé nát văng tung tóe, đau đớn đến mức hắn gần như ngất lịm đi.

Lục Thận Như nghiến răng, giọng căm hận gầm lên giữa không gian lạnh lẽo:

“Thay cho phụ thân ta – người đã mất sớm trong chiến loạn thời tuổi trẻ!

Thay cho Ngụy tướng quân – người bị các ngươi chém đầu!

Thay cho hàng ngàn hàng vạn binh sĩ đã hy sinh trong trận chiến năm ấy, thay cho những người đã chết oan uổng nơi sa trường này!”

Ba roi ấy, chính là hắn thay mặt tất cả những vong linh ấy mà giáng xuống.
Cửu vương Thát Đát tuy đau đớn đến gần phát điên, vẫn cười gằn qua hơi thở đứt đoạn:

“Lục Thận Như! Cho dù ngươi đánh chết ta, cũng đừng hòng biết được kẻ năm đó bí mật truyền tin cho ta là ai!”

Lão rống lên như dã thú:

“Đó là huyết mạch còn sót lại của bộ tộc ta – là một quý nhân đang ẩn thân nơi triều đình người Hán, địa vị hắn cao không thể tưởng, hắn ẩn mình sâu đến mức các ngươi căn bản sẽ không bao giờ biết được đâu!”

Lão ngửa cổ phá lên cười điên loạn:

“Trong triều đình Đại Hán các ngươi… lại đang nuôi giấu huyết mạch Thát Đát của ta! Hảo… hảo… hảo!”

Lục Thận Như nhìn kẻ đang cười như kẻ điên kia, ánh mắt lạnh như sắt:

“Ngươi yên tâm. Cho dù hắn có ẩn sâu đến đâu, ta – Lục Thận Như – nhất định cũng sẽ tìm ra!”

Hắn lạnh lùng phân phó:

“Lôi lão đi giam lại. Nhốt cạnh gian phòng của tên mật thám người Hán kia. Mỗi ngày đánh chín roi, đánh đến khi lão phun ra hết mọi điều hắn biết!”

Cửu vương Thát Đát bị áp giải đi, tiếng roi tiếp nối tiếng roi, mỗi nhát đều kéo theo tiếng kêu thảm thiết vang vọng không dứt.

Bức tường đá dày nặng ngăn cách gian lao, bên kia có một người vẫn lặng lẽ dưỡng thương suốt cả mùa xuân hạ. Khi nghe những tiếng kêu ấy truyền đến từng đợt, bàn tay đang cầm nhánh hoa nhỏ của hắn run lên bần bật.

“Người bị nhốt bên kia là ai?” – hắn cất tiếng hỏi, chẳng mong nhận được câu trả lời.

Thủ vệ đáp:

“Hầu gia bắt được Cửu vương Thát Đát – kẻ đã khiến quân Vĩnh Định thảm bại năm đó – rồi nhốt lão ngay gian bên cạnh.”

Đóa hoa non mềm nở rộ trong im lặng, nhưng tiếng kêu thảm thiết xuyên qua vách tường kia lại từng đợt từng đợt xông vào trong viện, xé toạc sự yên bình giả tạo.

Người mật thám gốc Hán ấy khựng lại, bàn tay đang cầm hoa run không ngừng.

*

Lục Thận Như trở về phủ, cầm cây roi còn dính máu của Cửu vương Thát Đát, đặt nghiêm trang trước hàng hàng lớp lớp bài vị trong từ đường. Bên cạnh còn có một tấm ngọc bài khắc ký hiệu – giống hệt loại từng tìm thấy bên mật thám kia.

Kẻ giấu huyết mạch Thát Đát trong triều đình rốt cuộc là ai… hắn nhất định sẽ truy ra cho bằng được.

Hắn dập đầu ba cái trước linh vị tổ tiên, rồi mới đứng dậy rời khỏi từ đường.

Đêm đã khuya. Nghe nói phu nhân đã nghỉ ngơi, hắn không bước vào chính viện nữa.

Nhưng khi vừa ra khỏi từ đường, dưới ánh trăng như nước, hắn lại thấy có người đứng đó khêu đèn, lặng lẽ nhìn về phía hắn.

Nàng khẽ nghiêng đầu, đôi mày cong nhẹ.

“Sao không ngủ?”

Đỗ Linh Tĩnh lắc đầu. Quả thực nàng chẳng thể chợp mắt.

Nhưng mùi máu tanh còn phảng phất trên người hắn khiến nàng nhăn mũi khẽ rụt lại.

Hắn lập tức hiểu ra, từ đường cách ngoại viện khá gần, lại thuận đường đến gian tẩy uế.

“Nếu nàng chưa ngủ, có muốn cùng ta tới Xa Tụ Các thay áo không?”

Nàng gật đầu, giọng dịu dàng:

“Được.”

Trái tim hắn mềm nhũn. Hai người sánh vai bước đi dưới ánh trăng, đến ngoại viện thì hắn thay y phục sạch sẽ, rồi cùng nàng ngồi nói chuyện giữa đình viện đêm gió lộng.

Hắn kể, tên mật thám kia là người mà triều đình từ lâu đã muốn bắt.

Một kẻ có thể ẩn thân sâu đến vậy mà không bị phát hiện, tất nhiên thân phận không tầm thường. Tuy hiện nay triều chính có phần rối ren, nhưng thiên hạ nhìn chung vẫn là bốn bể yên bình.

Dưới ánh trăng, hắn xoay xoay chén trà trong tay, những lá trà non xoáy tròn lơ lửng trong làn nước.

“Thi thoảng có thiên tai, nhưng không có chiến loạn, đó là phúc phận của bách tính,” hắn khẽ nói. “Không biết kẻ ấy là đã toại nguyện, an phận giữ cho thế gian này thái bình, hay tâm loạn chưa dứt, vẫn còn mưu toan gây họa thiên hạ?”

Đỗ Linh Tĩnh lặng lẽ trầm mặc.

Kẻ ấy có thể che giấu thế nhân, nhưng thân thể mang huyết mạch Thát Đát, trong tay lại nắm giữ mạng lưới mật thám, liên lạc với người Thát Đát vẫn chưa dứt.

Chỉ cần hắn còn ở trong triều, lại chiếm cứ địa vị cao, thì thiên hạ vĩnh viễn chẳng thể an ổn.

Nàng nhìn sang người đàn ông bên cạnh. Hắn vẫn xoay chén trà, nước trà giờ đã sẫm màu hơn trước.

Chợt hắn cười nhẹ:

“Thiên hạ đều gọi ta – Lục Thận Như – là loạn thần tặc tử, đề phòng ta như phòng hổ dữ. Nhưng người lo sợ nhất không phải họ, mà là tổ tiên Lục thị.”

Hắn khẽ nói:

“Bọn họ sợ rằng một ngày kia, tước vị Vĩnh Định hầu truyền đến tay một kẻ không còn là trung thần hộ quốc, mà lại trở thành tặc tử diệt cơ nghiệp tổ tông, làm loạn giang sơn.”

Hắn ngẩng lên nhìn nàng, ánh mắt sáng trong ánh trăng:

“Tuyền Tuyền có biết tên ta từ đâu mà ra không?”

Đỗ Linh Tĩnh lắc đầu:

“Không biết. Nhưng ta vẫn cảm thấy cái tên này… hình như không hợp lắm với tính cách của hầu gia.”

Nàng vừa dứt lời, hắn liền bật cười.

“Vậy Tuyền Tuyền nghĩ, ta nên tên là gì?”

“‘Thận’ thì không thể rồi.”

“‘Hoài Như’, ‘Hằng Như’ đều rất hợp với tính cách của nương nương và nhị gia…” – nàng nghĩ ngợi mãi mà chưa nghĩ ra cái tên nào hay hơn.

Chợt trong đầu lóe lên một chữ.

“‘Quán’.” – nàng khẽ nói.

“Quán?” – hắn nhướng mày, có chút ngạc nhiên. – “Tại sao lại là chữ đó?”

Đỗ Linh Tĩnh mỉm cười nhìn hắn:

“Tính tình của hầu gia, đã muốn thứ gì thì nhất định phải có cho bằng được. Trời có muốn ngăn, cũng bị ngài ‘quán’ mà kéo xuống. Không phải rất hợp sao?”

Lục Quán Như – cái tên ấy khẽ vang lên giữa đêm trăng.

Giọng nói vừa dứt, nam nhân đã phá lên cười.

Một hàng sẻ nâu ngủ trên mái ngói bị tiếng cười ấy làm giật mình, bay vù vù. Sùng An vội chạy tới dò xét, còn tưởng có biến, đến gần mới biết hầu gia đang cười.

Đỗ Linh Tĩnh xua tay bảo lui, để hắn cười cho thỏa rồi mới dừng.

“Hèn nào nương tử lại dính cái tật của lão Vương thầy thuốc,” hắn lắc đầu bất đắc dĩ, khóe mắt vẫn còn ý cười.

Đỗ Linh Tĩnh chỉ cười không đáp, hỏi lại:

“Vậy rốt cuộc vì sao hầu gia lại mang cái tên này?”

Lục Thận Như hơi trầm ngâm rồi nói: tên là do tổ phụ đặt.

“Nhưng không phải đặt cho riêng ta,” hắn tiếp, “mà là để cảnh tỉnh cả một nhà Lục thị.”

— Thận như: thận trọng như nước, chung thủy như một.

“Tổ phụ nói, Vĩnh Định hầu phủ tồn tại là để chống ngoại tặc, bảo toàn gia quốc và bá tánh. Bởi nhờ đó mà được quân dân tín trọng, tay cầm trọng binh, thì càng tuyệt đối không được xoay đầu mũi thương, khởi binh làm loạn, nghiền nát cái an bình vốn đã khó mà có.”

Bởi vậy, phải thận, phải chung như nước.

Đỗ Linh Tĩnh không đùa nữa, bưng chén nhấp ngụm trà.

Hắn lại nói: “Cho nên Vĩnh Định hầu phủ không nhúng tay vào thế lực quân vụ ngoài Tây Bắc.”

“Hồi ban đầu vốn ta không nên can dự Bắc quan,” hắn nói, “nhưng đó là ý Thánh thượng. Còn như binh ở Liêu Đông, Mộc phủ Tây Nam, nhất là Chu thị Tĩnh An hầu trấn thủ Đông Nam mấy đời — Lục thị tuyệt không động đến.”

Hắn nói vận mệnh của Quý phi nương nương vốn gập ghềnh:

“Mẫu thân ta và thế tử phi Tĩnh An hầu vốn là bạn cũ. Trưởng tôn Chu gia lại hơn nương nương một tuổi, mẫu thân từng nghĩ nhân duyên ấy mà kết thân, để nương nương gả qua Chu gia. Chu thị tính tình điềm hòa, tất sẽ chu toàn với nàng.”

Nhưng chuyện vừa đưa ra, hai nhà lại do dự:

“Lão hầu gia của Chu thị và tổ phụ ta đều lo: Lục – Chu hai họ mỗi bên cầm trọng binh, chiếm Tây Bắc – Đông Nam; nếu lại liên hôn chính mạch trưởng tôn, e khiến trong cung bất an, triều thần sinh dị tâm.”

Còn đang lưỡng lự, “thì nương nương đã được phê phong Phượng mệnh. Phượng mệnh vừa xuống, Chu gia càng không thể cưới. Việc ấy từ đó không nhắc nữa.”

Lục Thận Như ngẩng đầu, ngân hà như chảy, tinh quang thôi nhiên.
“Ngày thường Vĩnh Định hầu và Tĩnh An hầu vẫn cùng nhau canh giữ bờ cõi,” hắn nói, “nhưng vì đều là vì bá tánh – gia quốc. Nếu Lục gia có kẻ khởi binh làm loạn, người đầu tiên dấy quân tiêu diệt ắt là Chu gia; ngược lại cũng thế.”

Đỗ Linh Tĩnh không ngờ Lục – Chu hai họ quan hệ thân cận mà vi diệu đến vậy.

Nàng khẽ than: “Bá tánh tầm thường, nếu từ tiếng khóc chào đời cho đến lúc xuống mồ mà vẫn tránh được lửa binh, ấy là phúc khó cầu. Kẻ khởi binh gây họa, chẳng qua là lấy phúc phận của muôn dân mà thúc đẩy tư dục của mình.”

Lục Thận Như gật đầu, liếc nàng mỉm cười: “Đúng vậy.”

Hắn xoay chén trà trong tay, cuối cùng nhấc lên uống một ngụm:

“Trước mắt bốn bể yên lành, thật chẳng dễ. Nhưng nếu kẻ ẩn mình trong triều kia một mực muốn gây loạn, dùng thủ đoạn bỉ ổi khuấy đảo cương thường…”

Hắn ngừng một thoáng, giọng chợt lạnh:

“Nếu đến bước ấy, ta buộc phải khởi binh. Dẫu bị mắng là loạn thần tặc tử, Lục Thận Như này cũng không màng.”

“Dẫu thiên hạ cùng công mắng chửi, dẫu không được chết yên lành… ta cũng chỉ có thể đi con đường ấy.”

Đình viện lặng như tờ; lũ chim vừa rồi bị giật mình đã bay đi mất hút.

Đỗ Linh Tĩnh không biết nên nói gì, chỉ thấy khóe mắt bỗng ươn ướt.

Nàng cúi đầu. Hắn trông thấy giọt lệ trong veo ở khoé mắt nàng:
“Sao lại khóc?”

Hắn kéo ghế lại gần, ôm nàng vào lòng, bàn tay v**t v* vai nàng, an ủi:

“Phu quân của nàng chỉ giả thiết thôi, chưa chắc đã đến nông nỗi ấy.”

Mà nàng lại bỗng nghĩ tới giấc mộng Giang Nam của hắn. Loạn cục trước mắt đã khiến hắn chẳng rảnh để đi Giang Nam; nếu thực sự đến bước ấy, thì Giang Nam trong mộng cũng hóa hư không.

Một nỗi bi cảm khó nói thành lời chợt trào lên. Nước mắt rơi xuống, đầu ngón tay chai sạn của hắn khẽ lau đi:

“Tuyền Tuyền đừng khóc. Ta chỉ tiện miệng nói vậy.”

Hắn mỉm cười: “Nhạc phụ thích ta — còn thích hơn nàng thích ta kia — ta tất sẽ hộ nàng, và hộ cả hài nhi của chúng ta.”

Nàng không nói, chỉ nhìn hắn. Đôi mắt hắn phản chiếu sắc hồng trong mắt nàng.

Không hiểu sao, hắn lại thấy lòng mình ấm lên:

— Dẫu vẫn không bằng Tưởng Trúc Tu trong lòng nàng, thì ít ra, vì hắn… nàng cũng đã rơi một giọt lệ.

*

Đêm ấy, nàng ngủ lại ở Xa Tụ Các của hắn. Sáng hôm sau tỉnh dậy, đã thấy hắn sai người bày sẵn bữa sớm.

Khẩu vị của nàng khá hơn trông thấy, ngửi mùi cơm canh cũng thấy động lòng. Nàng thay y phục, hắn bỗng nhìn bụng nhỏ của nàng, hỏi:

“Tuyền Tuyền, có phải… sẽ sinh cho ta một cô con gái không?”

Hắn vẫn một lòng nhớ thương nữ nhi.

Đỗ Linh Tĩnh lắc đầu cười: “Nếu ta biết trai hay gái, thì đã đi làm thái y được rồi.”

Nàng nhớ chuyện hôm trước hắn nhất quyết “hòa hảo” với nàng, giữa lúc nàng còn giận, chỉ để nàng sinh cho hắn một tiểu nữ nhi.

Nàng liếc kẻ khăng khăng đòi con gái kia: “Thế nếu là con trai thì sao?”

Hắn cười: “Tiểu tử cũng tốt. Đám người trong quân Vĩnh Định kia, thấy phụ thân bọn họ đang nóng lòng mong mỏi thế tử ra đời, hẳn cũng sẽ không tới quấy rầy hai ta nữa.”

Nàng lười tranh luận cái đạo lý khó hiểu ấy, thấy bụng đói liền ra bàn ăn trước đình.

Sùng Bình tự tay múc canh cho nàng. Nàng sợ phiền hắn, còn chưa kịp nói gì thì Sùng An đã chạy vào bẩm:

“Liêu tiên sinh đến, xin gặp hầu gia và phu nhân.”

Liêu tiên sinh còn chưa xuất phát đi nhiệm sở, vậy mà giờ đã tới. Đỗ Linh Tĩnh vội nói:

“Xin mời tiên sinh lại đây dùng cơm luôn.”

Lục Thận Như gọi người thêm bát đũa, cười: “Liêu tiên sinh đến thật đúng lúc.”

Ai ngờ Liêu tiên sinh vào, sắc mặt lại có chút cổ quái.

“Tiên sinh có gì, vừa ăn vừa nói,” Lục Thận Như mời.

Nhưng Liêu tiên sinh xua tay bảo đã dùng rồi, đưa mắt nhìn hai người, chậm rãi nói:

“Vị phụ tá Sở Mục từng mất tích bên cạnh Đỗ các lão — ta đã tìm được.”

Đỗ Linh Tĩnh lập tức buông đũa. Lục Thận Như nói ngay:

“Tin lành. Người ở đâu?”

Liêu tiên sinh đáp: Sở Mục tinh thần không tốt, sợ người, chỉ chịu gặp riêng mình ông một lần.

Rồi ông nhìn sang Đỗ Linh Tĩnh: “Hắn nói muốn gặp Tĩnh Nương. Có lẽ có chuyện quan trọng cần nói riêng… nhưng… hắn chỉ muốn gặp một mình Tĩnh Nương trước.”

Đỗ Linh Tĩnh khẽ sững: “Vì sao?”

“Hắn không nói.”

Nàng vô thức nhìn về phía nam nhân bên cạnh.

Lục hầu lại chẳng lấy làm lạ:

“Thân phận ta ở đây, Sở phụ tá cố kỵ cũng phải. Vì vậy bao năm qua ta mới chậm chưa tìm ra tung tích hắn.” Rồi hắn nhìn nàng: “Ta chỉ lo cho an nguy của nàng; còn lại không sao cả.”

Hắn nói thì nhẹ như không.

Đỗ Linh Tĩnh bèn hỏi Liêu tiên sinh khi nào thích hợp.

Liêu tiên sinh đáp: “Chưa vội. Ta xem hắn tinh thần rối loạn, hãy để hắn tĩnh dưỡng bên chỗ ta vài ngày. Đợi ổn thỏa rồi hẵng mời Tĩnh Nương đến.”

“Vậy cũng được.”

*

Tiết Vạn Thọ qua đi, nắng oi bức kéo đến. Hoàng thượng quyết xuất kinh tránh nóng.

Lần này không mang Quý phi; Tuệ Vương lại đang bệnh. Hoàng thượng điểm Ung Vương cùng Thừa Vương theo hầu; Hoàng hậu vẫn theo lệ khó rời cung. Đậu các lão cùng một số văn thần cũng theo giá trước.

Kinh sư lưu nội các phụ chính; ngoài ra, tất nhiên là Vĩnh Định hầu Lục Thận Như trấn thủ kinh thành.

Hoàng thượng còn chưa đi, mà Lục Thận Như đã bận tối mắt.

Đúng lúc ấy, Tây An truyền tin về:

Một nhóm cử tử thi trượt trong kinh trở về quê, nghe đồn hai công tử nhà Vinh Xương Bá vốn bị lưu đày, lại được người nhà lén bày mưu định đón về, tính chuyện phục hồi.

Đám cử tử ấy trước đã nghe chuyện Đại tiểu thư Dương nhà Vinh Xương Bá bị gièm pha; nay về tới quê lại càng phẫn nộ, liền dấy động nửa thành Tây An tụ tập trước cửa phủ Vinh Xương Bá, chất vấn ông có phải ỷ công lao mà muốn làm càn, trong mắt còn có vương pháp hay không.

“Bá gia vốn vì việc nhà không thuận nên thân thể đã yếu; lần này bị thư sinh vây cửa, nghe tiếng mắng phẫn nộ ầm ầm, bèn… huy kiếm tự vẫn.”

Nghe tin, lòng Đỗ Linh Tĩnh chợt thót.

Việc này vừa xảy ra, cả kinh thành xôn xao; tấu chương công kích qua lại giữa văn – võ hai đường ùn ùn bay vào trong cung như lá rụng mùa thu.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...