Mật chỉ truyền đến.
Lục Thận Như lập tức sai người đi mời Lục Hoài Như đến.
Chiếu thư đặt ngay trước mặt.
Lục Hoài Như chưa vội mở ra, trước tiên hỏi viên thị vệ truyền tin từ Đại Nội:
“Hoàng thượng bệnh nặng ư?”
“Đúng vậy.”
“Vì sao bệnh? Hiện tình trạng thế nào?”
“Hoàng thượng đột ngột hôn mê, chỉ thanh tỉnh chốc lát để viết chiếu thư này truyền cho nương nương cùng hầu gia! Còn lại, thần cũng không rõ.”
Lục Hoài Như khẽ chau mày, Lục Thận Như cũng nhìn nàng, ánh mắt hai tỷ đệ chạm nhau trong im lặng.
Cả hai lúc này mới cùng mở mật chiếu.
Chỉ một lần lướt mắt, hai người đều khẽ biến sắc.
Hoàng thượng trong đạo mật chỉ này… lại là chiếu phong hậu —
Ngài muốn phong Quý phi Lục Hoài Như làm Hoàng hậu, tuyên cáo thiên hạ, lập nàng làm Mẫu nghi thiên hạ.
Lục Hoài Như vốn dĩ từ lâu đã được định phượng mệnh hiếm thấy, nhưng Lục thị khi ấy chẳng lấy làm vui mừng, trái lại đầy lo âu. Chiếu phượng mệnh ấy, nàng ấy từng né tránh, từng thoái thác, song cuối cùng vẫn bước vào nhà đế vương.
Văn võ quần thần nâng đỡ, Vĩnh Định quân muốn huyết mạch Lục thị bước l*n đ*nh cao quyền quý, nàng ấy bắt đầu mong mỏi chiếu phượng mệnh ấy thành hiện thực. Nhưng suốt bao năm, Hoàng hậu chưa băng hà, Hoàng thượng chưa thể sách lập, nàng ấy chỉ có thể mãi đợi chờ nơi ngôi Quý phi.
Hôm nay, đạo thánh chỉ nàng ấy mong chờ bao năm… lại đến đột ngột như thế.
Trong điện chỉ còn lại tỷ đệ hai người.
Cả hai đều lặng thinh.
Lục Hoài Như khẽ than: “Hôm qua ta còn tới thăm Hoàng hậu nương nương. Dù không gặp được người, nhưng nghe nói tinh thần nương nương vẫn ổn, sao có thể đột ngột tạ thế?”
Lục Thận Như trầm mặc, ánh mắt sâu tối.
Đạo chiếu phong hậu này… hắn đã chờ bao năm. Chỉ cần nương nương lên ngôi Hoàng hậu, cháu ngoại Phùng Trinh sẽ đường đường chính chính là con đích của Hoàng thượng, là người duy nhất đủ tư cách nối ngôi.
Nhưng hắn không ngờ, chiếu phong hậu lại đến ngay lúc này, khi Hoàng hậu còn chưa tạ thế.
Hoàng thượng bỗng nhiên truyền ra mật chỉ như thế… là thế nào?
Hắn xoay người ra lệnh: “Bên hành cung có tin tức gì chưa?”
Lại quay lại dặn tiếp: “Mau sai người tới hành cung dò xét tình hình Hoàng thượng!”
Lệnh vừa ban, Sùng Bình tới báo: hành cung tạm thời chưa có tin tức gửi về. Mãi đến nửa khắc sau, người mà Lục Thận Như từng phái đi vấn an mỗi ngày mới trở về, báo cáo:
“Hầu gia, không gặp được Hoàng thượng!”
Lời còn chưa dứt, tỷ đệ hai người đã thoáng nhìn nhau.
Xem ra, hành cung thực sự xảy ra chuyện.
Nhưng kinh thành cách hành cung xa, bọn họ không thể lập tức dò được nội tình trong cung.
Lục Thận Như lập tức phái thêm nhân thủ đi gấp.
Lục Hoài Như ngồi yên, ánh mắt trầm tư sâu xa.
Đúng lúc ấy, thị vệ từ sơn phòng biệt viện bỗng chạy đến báo: tên mật thám người Hán bị giam kia có việc khẩn muốn cầu kiến hầu gia.
Lục Thận Như vốn chưa tra tấn gã, giữ lại lâu nay chính là để chờ ngày này.
Giờ phút này, khi từ hành cung chưa có tin tức, hắn lập tức nói:
“Dẫn hắn đến đây.”
*
Ngoại thành kinh thành
Đỗ Linh Tĩnh theo Liêu tiên sinh đến gặp Sở Mục – phụ tá cũ bên cạnh phụ thân.
Trước mắt nàng là một người tiều tụy, gầy yếu, hoàn toàn không còn phong tư tuấn lãng như năm xưa.
Đỗ Linh Tĩnh suýt không nhận ra ông, còn ông thì nhìn nàng thật lâu rồi mới thốt lên:
“Cô nương đã là một đại cô nương rồi… Các lão nếu còn sống, thấy cô nương ngày nay e chẳng biết phải vui buồn thế nào.”
Mũi Đỗ Linh Tĩnh cay xè, khóe mắt cũng nóng lên.
Nàng hỏi: “Tiên sinh, bao năm qua ngài ở đâu? Sao không về Thanh Châu tìm ta?”
Sở Mục chỉ khẽ lắc đầu.
“Không phải ta không muốn tìm cô nương, mà là con đường này quá đỗi hung hiểm. Các lão đã dặn trước khi rời nhà: núi đao biển lửa, người sẽ tự mình đi qua, chỉ mong cô nương an ổn ở lại trong nhà, để Tam Lang có thể bảo hộ cô nương.”
Lời ấy khiến Đỗ Linh Tĩnh khựng lại.
“Tam Lang…”
Nàng nhớ đến ngày Tam Lang sau khi phụ thân qua đời, từng đặc biệt tìm Lục Duy Thạch nói một câu:
“Cha giao toàn bộ ta cho Tam Lang?”
“Phải. Nếu không, các lão sao yên lòng mà ra đi?”
“Vậy năm đó phụ thân rốt cuộc trở lại triều đình làm gì? Vì sao giữa đường lại bỏ mạng?”
Nàng hỏi ra câu mà trăm lần nghĩ cũng chẳng tìm được đáp án.
Sở Mục khẽ thở dài, Liêu tiên sinh rót trà cho ông, ông gật đầu cảm tạ rồi nói:
“Rất nhiều chuyện các lão chưa từng nói thẳng với ta. Có lẽ vì quá sâu, nói ra chỉ gieo hoạ cho người.”
“Các lão từng bảo: người là phất thần. Phất thần là gì? Là vì gia quốc và bách tính mà hành động, dù có trái lệnh quân vương, cũng vẫn phải làm – đó chính là phất thần.”
“Ban đầu ta nghĩ các lão, hay Liêu tiên sinh, hay chúng ta… đều là phất thần – những người sẵn sàng vì nước vì dân mà không màng an nguy bản thân.”
Ông nói tới đây dừng lại một chút.
“Nhưng đến năm nay, ta rốt cuộc gặp lại người năm ấy đã dẫn các lão lên núi… và khi ấy ta mới hiểu, câu nói của các lão rốt cuộc có ý gì.”
Phụ thân vốn dĩ không nên đặt chân lên ngọn núi đó – quả thật ông đã bị người dẫn đi, rồi gặp phải tai ương.
Giọng Đỗ Linh Tĩnh khẽ run: “Là ai?”
Sở Mục lặng lẽ nhìn sâu vào mắt nàng…
“Là biểu đệ của Lục hầu gia, hiện đang giữ chức Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ – Ngụy Quyết.”
Giọng nói vừa rơi xuống, tai Đỗ Linh Tĩnh như ù đi.
Mọi hành vi kỳ lạ của Ngụy Quyết mà nàng từng không hiểu nổi, giờ đây như từng đợt sóng lớn ập đến, dội thẳng vào tim gan.
Khó trách… khó trách hắn ta từng tặng nàng lễ vật trọng hậu đến mức không thể hiểu nổi.
Khó trách hắn ở kinh thành tái ngộ, khi nàng nhắc đến phụ thân – người mà hắn ta từng kính ngưỡng nhất – hắn ta lại trầm mặc không đáp.
Khó trách hắn ta nhất định không chịu cưới tiểu thư nhà Ngũ thị.
Khó trách đến cả Bảo Quốc phu nhân cũng không nhìn thấu con người hắn ta.
Khó trách mấy hôm trước, vào đúng ngày giỗ phụ thân nàng, hắn ta lại một mình xuất hiện ở Thành Khánh phường, y như Đậu các lão…
Từng mảnh vụn trong ký ức xâu chuỗi lại, khiến trái tim nàng như bị ai bóp chặt.
Sở tiên sinh lại mở miệng, giọng khẽ mà nặng như đá:
“Cẩm Y Vệ Chỉ huy sứ Ngụy Quyết, chẳng qua chỉ là kẻ lĩnh mệnh hành sự mà thôi.”
Đỗ Linh Tĩnh ngước mắt nhìn ông, Sở Mục hạ giọng, từng chữ như lưỡi dao chém xuống:
“Kẻ thực sự ban lệnh cho hắn, người sai hắn diệt trừ các lão… chỉ có thể là Hoàng thượng.”
Khi nghe đến cái tên “Ngụy Quyết”, lòng nàng đã lờ mờ đoán ra đáp án này.
Hoàng thượng không hài lòng với tân chính mà phụ thân nàng khởi xướng, buộc Đỗ các lão phải thu hồi toàn bộ cải cách. Nàng từng nghĩ, quân thần bất đồng chí hướng là chuyện thường tình. Nhưng nàng chưa từng ngờ… Hoàng thượng lại có thể ngầm ra lệnh cho Ngụy Quyết mưu sát phụ thân nàng.
Nàng lặng thinh.
Sở Mục lại hỏi khẽ: “Cô nương gả cho Lục hầu gia… hầu gia đãi cô nương thế nào?”
Ông không tìm đến tận cửa hầu phủ, cũng không để người của Lục hầu đi theo, bởi vì Lục hầu – cũng như Ngụy Quyết và Hoàng thượng – quá mức thân cận với nhau, ông không dám chắc lòng dạ của họ.
Nhưng Đỗ Linh Tĩnh đáp rõ ràng:
“Hầu gia tuy là phụng chỉ cưới ta, nhưng…” – nàng khẽ mỉm cười – “nhưng chính phụ thân ta khi còn sống đã đích thân chọn hắn làm phu quân của ta.”
Sở Mục sững sờ, rồi chợt nở nụ cười khoan khoái:
“Thì ra là vậy. Ta vốn lo cô nương rơi vào chốn rồng hang hổ, không ngờ đây là an bài của các lão.”
Ông nói tiếp: “Nếu các lão đã định hầu gia làm phò mã, hẳn là đã sớm nhìn ra rằng, giữa loạn thế, chỉ có một nam nhân cường đại và hữu lực như hắn mới có thể bảo hộ cô nương chu toàn.”
Lời ấy khiến Đỗ Linh Tĩnh chợt nhớ đến những ngày trước Trung thu năm ngoái.
Sau khi phụ thân qua đời, cuộc sống của nàng tưởng như đã yên ổn, nàng nghĩ mình có thể ở Miên Lâu đọc sách viết chữ cả đời. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc thúc phụ suýt chút nữa vì lợi ích cá nhân mà gả nàng cho Thiệu Bá Cử, để gãnạp nàng làm kế thất.
Nếu loạn thế thực sự xảy ra, bá tánh bình thường còn chẳng tự bảo nổi, huống chi là nàng – con gái duy nhất của các lão – làm sao thoát khỏi vây hãm?
Chính Lục Duy Thạch đã nhất quyết cưới nàng, phá tan sự thông đồng giữa thúc phụ và Thiệu Bá Cử.
Đỗ Linh Tĩnh bỗng nhớ tới Tam Lang… chẳng lẽ ycũng đã nhận ra điều này?
Chẳng phải hắn đã viết lên mảnh giấy kia: “Thế đạo đã loạn, thân xác tàn tạ dùng gì để ngăn chặn? Chỉ có liên lụy mà thôi…”
Nàng nhắm mắt, từng tầng chân tướng như cuộn sóng dâng trào trong đầu.
Sở Mục tranh thủ lúc còn tỉnh táo, nói thêm cho nàng nhiều chuyện. Đỗ Linh Tĩnh đè nén cõi lòng hỗn loạn, lặng lẽ nghe từng câu từng chữ.
Nhưng càng nói, tinh thần Sở Mục càng yếu dần, lời lẽ bắt đầu đứt quãng rối loạn.
Liêu tiên sinh khẽ lắc đầu với nàng: “Tĩnh Nương về trước đi. Nếu còn điều gì muốn hỏi, sau này hỏi lại cũng không muộn.”
Đỗ Linh Tĩnh nhờ ông chăm sóc Sở Mục rồi cáo từ.
Xe ngựa lộc cộc lăn bánh trên đại đạo về kinh. Ánh nắng gay gắt như thiêu đốt, hun người trên đường thành tro bụi.
Trong lòng nàng không ngừng dội lại một việc: Hoàng thượng từng ra lệnh cho Ngụy Quyết sát hại phụ thân.
Ngay cả khi còn sống, phụ thân đã biết rõ Hoàng thượng không phải minh quân, nhưng ông vẫn giữ quyết tâm không thể lay chuyển, thà đi đường vòng cũng không chịu khuất phục.
Phất đảng. Phất thần.
Vì quốc gia, vì bá tánh, dẫu trái mệnh quân vương mà làm – đó là phất thần.
Vậy “phất” mà phụ thân muốn chống lại, chính là Hoàng thượng.
Nhưng… liệu phụ thân còn biết điều gì khác về Hoàng thượng hay không?
Nàng bỗng nhớ đến mảnh giấy Tam Lang để lại – có nhắc tới chuyện liên quan đến Ngụy phi, mẹ ruột của Hoàng thượng.
Tam Lang là người từng đỗ Giải Nguyên khi còn rất trẻ, nhạy bén tinh tường, lại được nghe từ tộc Tưởng thị những chuyện người ngoài không biết. Có lẽ y đã có những suy đoán khác thường về Ngụy phi, thậm chí cả về Hoàng thượng.
Ý nghĩ ấy lóe lên, nàng lập tức hạ lệnh:
“Quay xe! Đến Hồng La Tự, ta muốn gặp Tưởng Thái phi nương nương!”
*
Hồng La Tự
Phác ma ma bưng trà và điểm tâm lên rồi lui xuống.
Trong thiện phòng chỉ còn lại Đỗ Linh Tĩnh và Thái phi nương nương.
Đỗ Linh Tĩnh nêu ra nghi vấn liên quan đến Ngụy phi.
“Ngụy phi…” – Tưởng Thái phi thoáng kinh ngạc – “Tĩnh Nương muốn hỏi chuyện của người đã mất gần bốn mươi năm trước sao?”
“Vâng,” Đỗ Linh Tĩnh suy nghĩ rồi hỏi thẳng: “Ngài có biết trên người Ngụy phi nương nương… có gì kỳ lạ không?”
Lời vừa dứt, Tưởng Thái phi ngẩng đầu nhìn nàng chăm chú.
“Tĩnh Nương thật sự muốn biết?”
Nét mặt Đỗ Linh Tĩnh nghiêm lại, nàng lặng lẽ gật đầu.
Tưởng Thái phi im lặng giây lát rồi bắt đầu kể:
“Ngụy phi vốn là người của Ngụy thị ở Trung Khánh Bá phủ. Vì không phải dòng chính nên xuất thân không cao. Bà ấy gả cho tiên đế là sau ta.”
“Tính tình bà ấy nhút nhát, an phận thủ thường, xuất thân thấp kém, mà lại nhiều năm không sinh nở. Cũng may Hoàng hậu nhân từ, không làm khó chư phi tì thiếp. Nhưng Ngụy phi vẫn buồn phiền, một lần nhiễm phong hàn rồi mãi không khỏi.”
Tưởng Thái phi khẽ thở dài: “Ta thấy nàng ấy đáng thương nên khuyên hãy rời vương phủ ra ngoài dưỡng bệnh, cũng là để khuây khỏa tâm tư.”
“Ngụy phi xin tiên đế cho phép Hoàng hậu phê chuẩn, được chấp thuận rồi đi ra ngoài dưỡng bệnh.”
“Bà ấy đi một năm có thừa, ta còn gửi thư qua lại vài lần.”
Tưởng Thái phi dừng lại nơi ký ức, rồi nhìn thẳng vào mắt Đỗ Linh Tĩnh:
“Ta không ngờ, khi nàng ấy trở về… lại ôm theo một đứa bé.”
Tim Đỗ Linh Tĩnh như khựng lại.
“Nương nương cảm thấy… đứa bé ấy không thích hợp?”
Tưởng Thái phi gật đầu:
“Chưa nói đến chuyện Ngụy phi vào vương phủ bao năm vẫn chưa từng mang thai… chỉ riêng đứa trẻ ấy thôi đã có điều kỳ lạ…”
Bà nói: “Đứa bé ấy thoạt nhìn không giống hài nhi mới sinh. Nếu xét tuổi ước chừng, thì Ngụy phi hẳn đã mang thai từ trước khi rời vương phủ. Nhưng khi ấy, tiên đế đang cầm quân chinh chiến bên ngoài, mấy tháng liền không hồi phủ, mà Ngụy phi vì bệnh có mời đại phu xem mạch, đại phu chưa từng nói nàng ấy có thai.”
Tưởng Thái phi kể chuyện xưa đã xa, giọng bà rất khẽ, song trong lòng Đỗ Linh Tĩnh lại như có tiếng sấm nổ dội.
“Vậy nên ngài hoài nghi… đứa bé ấy không phải do Ngụy phi nương nương thân sinh?”
Tưởng Thái phi hơi gật đầu.
Nhưng bà lại nói: “Song đứa nhỏ ấy là được tiên đế bồng về. Dù có phải do Ngụy phi sinh ra hay không, thì cũng là huyết mạch của tiên đế, càng là đương kim hoàng đế.”
Những điều Tưởng Thái phi biết và có thể nói, cũng chỉ đến vậy.
Tâm tư Đỗ Linh Tĩnh vừa rồi còn rối bời như sóng nổi, giờ từng mối từng mối rơi xuống, tựa mưa bụi về nguồn.
Tưởng Thái phi chỉ biết đứa trẻ không phải con của Ngụy phi, nhưng lại là con của tiên đế.
Mà chỉ tiên đế mới biết đứa nhỏ ấy rốt cuộc là do ngài cùng ai mà có.
Song người đàn bà kia xuất thân không tầm thường, chẳng thể nghinh nạp vào vương phủ, càng không thể công khai truyền ra ngoài.
Vậy nên ngài cũng không ưa đứa bé đó. Dẫu sau khi thái tử chính thống qua đời, ngài do dự chẳng quyết nên lập người con nào, nhưng đến lúc chỉ còn Ngũ hoàng tử xếp hàng phía trước thì không hề chần chừ, nhanh chóng định lập Ngũ hoàng tử làm Thái tử.
Triều nội triều ngoại, có lẽ đều tưởng hoàng thượng vì bi thương bởi cuộc tranh đoạt giữa Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử nên mới quyết đoán như thế.
Nhưng cũng có thể còn vì một nguyên do khác.
Bởi ngài không muốn ngôi vị chí tôn của thiên hạ rơi vào tay một hài tử mang huyết mạch Thát Đát của người Hồ!
Mà Lục hoàng tử Ân vương, nay là đương kim hoàng đế, lại chính là kẻ ẩn mình trong sâu thẳm triều đình, mang huyết mạch Thát Đát!
Lòng Đỗ Linh Tĩnh chấn động không nguôi.
Nàng không tiện ở Hồng La Tự cùng Tưởng Thái phi dây dưa thêm chuyện này, nhưng nàng muốn lập tức hồi kinh, nói ngay cho hầu gia—người đang gánh trọng trách giám quốc—hay.
Hoàng thượng hãi sợ nhất chính là Vĩnh Định quân vẫn đang truy lùng mật thám; hơn nữa, hoàng thượng còn dùng thủ đoạn bỉ ổi giết cha nàng—kẻ có thể “phất” trái mệnh ngài vì thiên hạ.
Đã ở ngôi cửu ngũ chí tôn, ngài còn muốn làm gì nữa?
Nhưng Đỗ Linh Tĩnh còn chưa kịp rời Hồng La Tự, đã thấy một người xuất hiện nơi ấy.
*
Trong kinh
Lục Thận Như gặp người Hán mật thám nọ; tên này cũng đem hết thảy kể ra.
“… Tội nhân chỉ biết đến chừng ấy.”
Hắn ta hạ giọng: “Vương triều người Hán cùng bá tánh, không nên bị ngoại địch áp chế tàn hại. Thế mà kẻ ngồi trên cửu ngũ chí tôn kia… lại là hoàng đế.”
Hoàng đế.
Lục Thận Như từ từ khép mắt.
Hắn phất tay, bảo người đưa mật thám ấy lui xuống.
Thì ra hoàng thượng mới chính là kẻ đứng đầu đường dây thông tin với Thát Đát cửu vương, là tội nhân đẩy Vĩnh Định quân vào cảnh sinh tử tuyệt địa năm xưa.
Chỉ là năm ấy không ai hay biết. Còn ông ta thì thừa cơ giám quốc, trở tay mượn sức Vĩnh Định quân.
Những hoàng tử khác từng mưu tính cầu cưới đại tiểu thư Lục thị làm chính thê, rốt cuộc đều không toại nguyện; còn ông ta lại dùng thủ đoạn khiến tỷ tỷ của hắn vào phủ bằng một cỗ kiệu nhỏ, làm thiếp của ông ta.
Khớp ngón tay Lục Thận Như siết chặt, trong mắt bốc lên sắc đỏ.
Sau bình phong, Quý phi Lục Hoài Như ngồi trên ghế gấp, mi mắt khẽ run, rồi dần bình tĩnh trở lại.
“Duy Thạch.” Nàng khẽ gọi đệ đệ. “Trước mắt điều hệ trọng nhất là ứng đối thế nào với mật chiếu này.”
Lục Thận Như giật mình tỉnh ý.
Mật chiếu phong hậu.
Là hoàng đế thật sự muốn lập hậu, rồi truyền vị cho Tuệ Vương Phùng Trinh? Hay căn bản đang có mưu đồ khác?
Trong điện lặng ngắt. Đến khi Sùng Bình vội vã vào báo.
“Hầu gia!”
“Chuyện gì?”
“Phu nhân ra khỏi kinh hôm nay, bị người cướp đi!”
Ngay lúc này?!
Lục Thận Như bật dậy.
“Là ai cướp phu nhân?!”
“Là Tưởng Thám Hoa – Tưởng Phong Xuyên.”
*
Trên cỗ xe rời xa kinh thành
Đỗ Linh Tĩnh mày liễu chau chặt, lạnh mặt nhìn Tưởng Phong Xuyên:
“Ngươi lập tức thả ta về. Lục Lang, ta không đùa với ngươi.”
Tưởng Phong Xuyên chỉ khẽ lắc đầu.
Thấy chóp mũi nàng rịn mồ hôi, hắn ta cầm quạt hầu hạ phẩy gió. Đỗ Linh Tĩnh mặt càng lạnh, mắt không chớp mà nhìn đối phương.
Nam tử trẻ tuổi nhìn nàng giây lát, chậm rãi nói:
“Xưa kia ngươi và tam ca đã đính hôn; Tưởng thị ta ắt phải theo lễ ước, rước ngươi quá môn.”
“Tam ca đã mất, anh chết em kế tục.” Hắn ta dừng một thoáng. “Ngươi nên gả cho ta.”
Anh chết em kế tục…
Đỗ Linh Tĩnh kinh ngạc nhìn kẻ này.
“Ngươi đang nói cái gì?”
Dưới ánh nhìn phẫn nộ của nàng, hắn ta khẽ rũ mi.
Hắn ta biết nàng vẫn chỉ coi hắn là đệ đệ trong nhà.
Nhưng nay đã khác. Hắn ta ngẩng lên, bình thản đối diện nàng:
“Ta sẽ lấy ngươi, ta sẽ trân trọng ngươi; tuyệt không kém tam ca, càng không kém Lục Thận Như. Bọn họ có gì, ta cũng có. Ngươi an tâm gả cho ta. Việc ngươi đang mang thai, không hề gì.”
Nói xong, hắn ta rút khăn, đưa tay định lau mồ hôi nơi chóp mũi nàng—
Chưa kịp chạm, nàng đã bất thần vung tay, tát thẳng vào mặt tên này.
Chát!
Cái tát giòn vang.
“Ngươi điên rồi à?” Đỗ Linh Tĩnh quát.
Má bỏng rát.
Tưởng Phong Xuyên không đưa tay che cũng không lau đi, ngược lại cúi đầu khẽ cười.
“Đánh ta… cũng tốt. Xem như ta được hưởng đãi ngộ mà tam ca chưa từng có—ta và hắn, ở chỗ ngươi, rốt cuộc cũng khác nhau.”
Tên này còn cười.
Nhưng vẫn đưa tay, thừa lúc nàng sơ ý, lau đi giọt mồ hôi nơi chóp mũi.
Đỗ Linh Tĩnh trừng mắt, khó tin.
Nghe hắn ta trầm giọng:
“Ta không thể thả ngươi. Tình thế ngoài kia, không cho phép ta đưa ngươi về.”
Lời này khiến Đỗ Linh Tĩnh khựng lại: “Tình thế gì?”
Tưởng Phong Xuyên nhìn nàng:
“Ngươi ở còn kinh thành chưa biết. Hành cung đã truyền triệu Ung Vương điện hạ cùng Đậu các lão, muốn lập Ung Vương Phùng Kỳ làm Đông Cung Thái tử!”
Đỗ Linh Tĩnh sững người, bên tai vang dội.
Tưởng Phong Xuyên nói tiếp:
“Văn võ bất bình chất chứa đã lâu, kẻ ủng lập mỗi người một ý. Lục Thận Như nếu hay tin, hắn có chịu ngồi yên không?”
“Hắn nắm binh trong tay, không thể không động. Nhưng Ung Vương đã có chiếu thư lập trữ, Đậu các lão cũng có thể thỉnh binh hộ giá.”
Trận chiến này khó tránh.
Một khi khai đao, tất sẽ ngươi chết ta sống, phân cao thấp rõ rệt.
Hắn ta nhìn nàng:
“Nếu Ung Vương bại, ta bại, ngươi vẫn là Lục hầu phu nhân. Nhưng nếu Lục Thận Như bại, há ta có thể nỡ để ngươi cùng đứa nhỏ trong bụng, theo hắn đồng quy vu tận?”
Duy Hứa Hầu Phu Nhân (Chỉ Nguyện Nàng Là Phu Nhân Hầu Phủ)
Chương 96: Truyền triệu
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
