Duy Hứa Hầu Phu Nhân (Chỉ Nguyện Nàng Là Phu Nhân Hầu Phủ)

Chương 97: Mưu cục



“Ngươi định đưa ta đi đâu?”

Xe ngựa xóc nảy rời kinh, Đỗ Linh Tĩnh trầm giọng hỏi Tưởng Phong Xuyên.

Thanh niên ngước nhìn nàng, thấy nàng đối với mình thực sự chẳng có sắc mặt tốt, lại không giận, chỉ đáp:

“Tự nhiên sẽ không đưa ngươi đến gặp Đậu các lão và Ung Vương.”

Dù trước đó hắn ta từng trước mặt Ung Vương điện hạ cầu nàng, nhưng rốt cuộc nàng vẫn là phu nhân của Lục Thận Như.

Hai bên lúc này thế như nước lửa, hắn ta tự biết mình không đủ sức, điều ấy hắn ta nhìn rất rõ.

Hắn ta muốn bảo toàn nàng, không phải hại nàng.

Xe ngựa đi một mạch đến trước cổng một trang điền vắng lặng mới dừng.

“Đây là điền trang năm xưa Thái phi nương nương mua, ta mượn dùng. Chốn này yên ắng vắng người, ngươi cứ an tâm dừng lại.”

Đỗ Linh Tĩnh không muốn nhiều lời. Nàng ước tính quãng đường — nơi đây cách kinh thành không xa, hầu gia nếu phái người đến tìm, nhân thủ Tưởng thị căn bản không ngăn nổi.

Nàng lặng lẽ vào phòng trong trang. Tưởng Phong Xuyên đưa nàng vào sắp xếp xong thì bước ra.

Vừa đặt chân qua ngạch cửa, hắn ta đã hướng ra ngoài — nơi tưởng như không một bóng người — nói khẽ:

“Thị vệ hầu phủ theo suốt dọc đường, thật vất vả các vị. Không ngại đều ra cả đi.”

Tiếng vừa rơi, bốn bề trang viện tĩnh như tờ bỗng khẽ động.

Kế đó quả có thị vệ tuốt kiếm hiện thân.

Thấy số người không ít, hắn ta thoáng kinh ngạc.

“Đi theo một đường mà không dám động thủ, đủ biết các ngươi thật lòng lo an nguy phu nhân nhà mình.”

Hắn ta thản nhiên nói: thị vệ Tưởng gia đương nhiên không bằng người hầu phủ.

“Nhưng rước người về lúc này hay không, phải đợi hầu gia các ngươi quyết.”

Hắn ta mỉm cười nhìn bọn thị vệ:

“Địa điểm chính là ở đây. Không ai tự tiện xông vào, phu nhân nhà các ngươi cũng sẽ không rời đi. Mau trở về thỉnh ý hầu gia.”

Đám thị vệ khựng cả lại; Tưởng Phong Xuyên nói xong đã quay gót trở vào.

Bên Đỗ Linh Tĩnh còn có Nguyễn Cung và Thu Lâm. Nguyễn Cung vội vã thu xếp nơi ở tạm, Thu Lâm thì làu bàu dọn dẹp trong phòng.

Nàng ấy lầm bầm Lục gia bị điên, chỗ tốt đẹp nào không muốn, lại bắt phu nhân lưu lại nơi đây.

Những lời nàng ấy than thở, Đỗ Linh Tĩnh gần như không nghe vào, trong lòng vẫn cuộn dâng những biến cố vừa biết được hôm nay — nhất là điều cuối cùng.

Nàng lặng lẽ ngồi trên ghế gấp bên cửa sổ.

Hoàng thượng năm nào cũng đi hành cung tránh nóng; năm nay ngài muốn đi, không có gì lạ.

Nhưng lần này, vừa rời cung đã đột ngột hạ chiếu lập Ung Vương làm trữ.

Hầu gia và nương nương đều không ở bên cạnh ngài, bị lưu lại kinh sư, còn ngài thì ở ngoài truyền triệu Ung Vương lập trữ.

Rốt cuộc là thực tâm lập trữ, hay còn ẩn mưu khác?

Đỗ Linh Tĩnh lặng nghĩ suốt đêm không chợp mắt.

Rạng sáng hôm sau, Tưởng Phong Xuyên tới.

Nàng không muốn lại nghe hắn ta nói những lời hoang đường đòi cưới nàng; chỉ thấy hắn ta thuận theo, trước hỏi nàng ngủ có yên, muốn dùng món gì.

Nàng thủy chung không muốn đáp, hắn ta bỗng nói:

“Vừa rồi hành cung truyền tới một việc, ngươi ắt muốn biết.”

“Chuyện gì?”

Giữa lúc như thế, nàng khó mà không hỏi. Vừa mở miệng, hắn ta đã liếc dải lụa buông bên tay áo nàng, khẽ cười; song ngay đó lại nghiêm mặt:

“Hoàng thượng mất tích.”

“Mất tích… là ý gì?” Tai Đỗ Linh Tĩnh ù đi.

Tưởng Phong Xuyên hừ nhẹ:

“Tức là không tìm thấy.”

“Ít nhất người trong hành cung — Đậu các lão cũng vậy, Ung Vương điện hạ cũng vậy — đều tìm không ra Hoàng thượng.”

Đỗ Linh Tĩnh kinh hãi, trong lòng bất an càng cuộn dữ.
*

Hành cung tránh nóng

Qua một đêm, Hoàng thượng biến mất, kèm theo cả hoàng thúc Duyện vương, Tam hoàng tử Thừa vương, và đội Cẩm y vệ theo hầu.

Trọng thần trong hành cung rối loạn.

Đường đường thiên tử mất tích là đại sự. Họ không dám rêu rao thiên hạ, cũng không biết có nên báo gấp về triều hay không — vì người theo chuyến này phần nhiều là văn thần ủng Ung Vương, còn trong kinh hiện do Vĩnh Định hầu Lục Thận Như tọa trấn.

Có kẻ đoán:

“Chẳng lẽ là Lục thị bắt cóc Hoàng thượng?!”

Hoàng thượng vừa truyền chiếu lập trữ cho Ung Vương, hôm sau đã biến mất, lại còn Cẩm y vệ cũng không thấy.

“Phải biết Cẩm y vệ chỉ huy sứ Ngụy Quyết xưa nay cùng Lục thị cấu kết, bọn họ mang Hoàng thượng đi, ắt là bắt vua mưu phản!”
Không ít người đều nghĩ thế, bằng không vì sao Hoàng thượng lại đột nhiên biến mất?

Giờ phút này mọi người đều tụ cả bên Ung Vương Phùng Kỳ.

Đậu các lão thì tạm thời im lặng.

Người mà Thiệu thị đẩy đến hầu hạ Ung Vương mấy bữa nay ồn ào nhất, lúc này càng lắm miệng:

“Tất cả đều do cẩu tặc Lục Thận Như! Hắn nghe điện hạ được chiếu thư, không cam lòng bại trong gang tấc, bèn cùng Cẩm y vệ bắt cóc Hoàng thượng… Điện hạ đăng cơ sau này, nhất định phải đem Lục thị thiên đao vạn quả, đừng có nhớ nhung cái gọi là tình cũ gì nữa — bất quá xưa kia được Quý phi chút chăm sóc, đến lúc đó chỉ việc lưu nàng một mạng, đày vào lãnh cung, chớ còn vương vấn—”

Gã lải nhải, Ung Vương xưa nay nhiều nhất là nhíu mày không kiên nhẫn.

Nhưng lần này, khi lời xúc phạm Lục thị và Quý phi vừa thốt chưa dứt, thiếu niên thân vương bỗng quét ánh mắt sang.

Hắn ta mới chừng mười lăm mười sáu, vẫn là dáng thiếu niên. Thiệu thị cậy mình là mẫu tộc, vẫn quen coi hắn ta như hài tử.

Song lúc này, ánh mắt nghiêm nghị của người này đảo qua một lượt.

Chớ nói kẻ ồn ào kia, cả gian nghị sự đều lặng đi tức thì.

Kẻ vừa định biếm Lục Quý phi vào lãnh cung, giờ há mồm không nổi.

Phùng Kỳ lặng một lúc, rồi mới khẽ gọi Đậu các lão đã đứng đó bấy lâu:

“Cô muốn cùng Đậu các lão, nói chuyện riêng.”

Người khác nghe vậy nào dám trái, vội khom mình lui ra.

Đợi hết thảy lui, Đậu các lão đứng dậy hành lễ: “Điện hạ có điều gì muốn nói?”

Phùng Kỳ thu lại vẻ lạnh lùng vừa rồi; trong mắt thiếu niên lại hiện vài phần mịt mờ. Nghĩ ngợi một hồi, hắn ta hạ giọng hỏi:

“Phụ hoàng mất tích… có phải không phải bị bắt, mà là tự hạ lệnh cho Cẩm y vệ, lặng lẽ rời hành cung?”

Phụ hoàng đem Hoàng thúc Duyện vương và Tam đệ Phùng Tường theo, chỉ để mình hắn taở hành cung.

Phụ hoàng có để lại chiếu thư cho hắn ta làm Thái tử, nhưng cả kinh thành lại giao cho Lục hầu.

Hắn ta bỗng có cảm giác… phụ hoàng cũng chưa chắc thực tâm muốn cho mình kế vị…

Thiếu niên ngước nhìn Đậu các lão — người sớm nhất ủng hộ mình, trong lòng hắn ta người này còn nặng hơn cả mẫu tộc Thiệu thị.

Vừa hỏi xong, thiếu niên mới nhận ra tóc mai trên thái dương Đậu các lão đã bạc trắng từ lúc nào.

Đậu các lão khép mắt:

“Điện hạ nói… chẳng phải không thể.”

Quả thực có thể là bệ hạ bỏ lại hắn ta, rồi lặng lẽ đi! Mắt thiếu niên khẽ chấn động.

Nhưng Đậu các lão lại nói:

“Dẫu thế, chiếu thư lập trữ đã xuống tay ban cho điện hạ. Lục thị muốn ủng lập Tuệ Vương, lại nắm binh trong tay, há chịu thuận tay buông kiếm?”

Ông trầm giọng:

“Cục diện trước mắt, điện hạ bị cô lập nơi đây. Nếu không hành động, lão thần xin mạo phạm nói thẳng — chỉ e chờ người ta đến làm thịt mà thôi.”

Lục thị cầm dao thớt, còn bọn họ chỉ là thịt cá trên thớt.

“Điện hạ muốn tự bảo hộ,” Đậu các lão trầm giọng, “ắt phải triệu binh đến nơi.”

Mà một khi triệu binh, tức là cùng Lục thị đao kiếm tương kiến, thế cục tất sẽ đi đến bất khả vãn hồi…

Thiếu niên vẫn chỉ là dáng dấp chưa kịp lớn của một nam hài; hắn ta ôm tay, ngồi trên chiếc ghế bành rộng thênh, cúi đầu trầm mặc thật sâu.

*

Điền trang

Thấy Sùng Bình đến, Đỗ Linh Tĩnh đem toàn bộ những gì mình biết kể tường tận cho y.

“...Những chuyện này, hầu gia đã hay chưa?”

Sùng Bình đáp: hầu gia đều đã biết, “Chỉ có điều, riêng việc Đỗ các lão, hầu gia hẳn không lường tới.”

— Đỗ các lão là do Hoàng thượng lệnh Ngụy chỉ huy sứ bí mật thủ tiêu, thần bất tri quỷ bất giác.

Đến Sùng Bình còn kinh hãi.

Y lại hạ giọng, đem chuyện mật chiếu phong hậu hầu gia vừa nhận mà nói với phu nhân.

Đỗ Linh Tĩnh mất ngủ suốt đêm, quanh quẩn suy đoán hết thảy. Nay nghe Lục Duy Thạch cũng có chiếu trong tay, nàng bất giác lắc đầu.

“Hai đạo chiếu mật truyền hai ngả, giờ Hoàng thượng lại bặt tăm…”

Nàng nghĩ đến chuyện phụ thân bị sát, Hoàng thượng muốn một người biến mất, có trăm cách; thế mà ông ta lại chọn con đường hèn hạ nhất—ngầm giết người, ngoài sáng còn giả bộ thương tiếc.

Khi mới đăng cơ đã có thể dùng thủ đoạn như thế, nay lại song truyền chiếu cho hai bên—rốt cuộc muốn bày thêm ván cờ gì?

Nàng bảo Sùng Bình: “Ngươi đã đến, chúng ta hồi kinh.”

Nhưng nàng vừa dứt lời, Sùng Bình ấp úng:

“Phu nhân… chưa nên vội…”

Đỗ Linh Tĩnh khựng lại: “Ý gì?”

Nàng bỗng ngẩng mắt, nhìn thẳng Sùng Bình:

“Chàng không muốn ta về?”

Sùng Bình thấy phu nhân ngước nhìn, tim liền nhảy dựng; vội giải thích:

“Sao hầu gia lại không muốn phu nhân về? Chỉ là cục diện rối ren. Lúc nghe phu nhân bị đưa đi, hầu gia sắc mặt đổi hẳn, hận chẳng thể tự thân rời kinh đón phu nhân. Nhưng khi thị vệ về báo, hầu gia trầm ngâm một thoáng rồi nói: ‘Cứ để nàng tạm ở Tưởng gia; cũng tính là chỗ an ổn.’”

Giờ phút này, Sùng Bình đem lời ấy kể lại.

“Hầu gia vẫn nhớ phu nhân, chỉ là lúc này nơi đây là yên ổn hơn cả. Hầu gia đã điều nhiều thị vệ đến bảo hộ, tuyệt không để phu nhân tổn hại nửa phân.”

Những lời sau, Đỗ Linh Tĩnh không còn nghe rõ.

Trong đầu nàng chỉ vọng lại đêm ấy—hắn từ từ đường bước ra, dắt nàng về tiền viện, kể về tên của hắn.

Tên ấy do lão hầu gia đặt, không vì một mình hắn, mà là để cảnh tỉnh cả Lục thị:

“Thận chung như thủy.”

Lục thị là trung lương hộ quốc, không phải tặc nịnh loạn bang; quyết không vì tư dục mà dấy binh soán vị, khiến thiên hạ đại loạn, bách tính lầm than.

Hắn còn nói: nếu có ngày ấy, Chu thị Tĩnh An hầu sẽ là kẻ đầu tiên khởi binh dẹp hắn, rồi thiên hạ chư quân đồng loạt tiến phạt.
Thế mà hắn vẫn dằn giọng: “Nay bốn bể yên bình, thật khó được. Nhưng nếu kẻ ẩn nấp trong triều một hai muốn gây loạn, dùng thủ đoạn bẩn khuấy động triều cương—

Đến bước ấy, ta buộc phải khởi binh. Dẫu là loạn thần tặc tử, ta Lục Thận Như ta cũng đành.

Dù bị thiên hạ cùng công, không chết toàn thây, ta cũng chỉ có thể bước con đường nghĩa hiệp này!”

Đêm đó đình viện lặng như tờ, nàng chẳng hiểu vì sao lệ rơi.

Nàng nhớ: hắn từng muốn vào Giang Nam; mà loạn cục đã khiến hắn không còn rảnh ôm mộng Giang Nam ấy nữa. Nếu theo như lời hắn, thì Giang Nam cũng chỉ còn giấc mộng nam kha.

Bi thương đêm ấy, hóa thành giọt lệ bên khóe mắt.

Giờ đây, Đỗ Linh Tĩnh khẽ hỏi:

“Vậy… chàng không chịu đón ta về, là vì muốn động binh, phải không?”

Sùng Bình im lặng.

Đỗ Linh Tĩnh nhìn về hướng kinh thành xa tắt.

Cách bao nương đồng bãi cỏ, nàng nhìn chẳng thấy gì—chỉ như thấy hắn đang đơn độc, đứng trên thành lâu cao vời vợi của cung thành.

Hắn nắm binh trong tay, mà thiên hạ binh mã cũng sẽ đồng loạt nghênh chiến, từ bốn phương tám hướng ép tới.

“Phu nhân,” Sùng Bình nói khẽ, “Đậu các lão và Ung Vương ắt lấy chiếu lập trữ mà triệu tập chư quân hộ giá, đánh thẳng về kinh. Hầu gia đã không còn đường chọn lựa.”

“Hầu gia nhớ phu nhân mười hai phần; chỉ đành đợi hết thảy bình ổn rồi…”

Đợi… bình ổn…

Sống mũi Đỗ Linh Tĩnh cay xè.

Hắn một khi phất cờ, thiên hạ tất cùng công; dẫu thắng, cũng mang tiếng mưu triều soán vị; mà nếu bại—chỉ còn một kết cục:

—Đầu thân hai ngả.

*

Kinh thành

Trên thành nội cung, Lục Thận Như dồn dập phân phó, kỵ mã từ Hoàng thành tỏa đi bốn ngả.

Nam nhân khoanh tay đứng trên cao tường cung cấm; qua hàng cây che chở, trông thấy Tích Khánh phường Vĩnh Định hầu phủ.

Hầu phủ ẩn trong tàng cây, nhìn không rõ; nhưng hắn chỉ thoáng liếc đã nhận ra Tục Thạch đình trên chỗ cao nhất.

Họ từng, trong cơn mưa rơi ngoài đình, nàng nhận lời hắn, cùng tại Tụ Thạch Đình mở tiệc; hắn nói “đừng dính mưa”, ôm nàng về tân phòng.

Về sau, vẫn là Tụ Thạch Đình, nàng nhìn sắc mặt hắn đỏ bẽn, ôn tồn bảo:

“Phu quân thật anh tuấn—thế gian khó còn ai sánh.”

Ấy là lời dịu ngọt nhất hắn từng nghe nàng dịu dàng nói với mình.


Đêm nay, Tụ Thạch Đình vắng lặng. Đèn dầu leo lét, hầu phủ trống trải – nàng đã không còn ở nơi này.

Nhưng không ở trước mắt hắn, có lẽ lại là điều may mắn.

Nam nhân khẽ khép mắt.

Mối nhân duyên này, vốn là hắn cưỡng cầu mà có.

Hắn biết rõ lòng nàng từng đặt tâm nơi Tưởng Trúc Tu, hơn xa so với hắn.

Nàng từng thêu biết bao dải lụa gửi cho người ấy, mà nếu nói sẽ làm đai lưng cho hắn, e rằng cả đời này cũng không chờ được.

Chỉ là… nếu một ngày kia, hắn cũng ra đi…

“Tuyền Tuyền, có khi nào nàng sẽ nhớ đến ta như nhớ Tưởng Tam Lang chăng? Có khi nào thường hay nghĩ tới ta không?”

Giọng hắn khàn khàn, lời thấp tựa gió đêm nóng bỏng chưa tan.
Hắn tự hỏi rồi lại tự đáp, khẽ cười lắc đầu: “Thường xuyên nhớ tới… chỉ e là khó.”

Tưởng gia đã che chở nàng, nàng rồi sẽ quay về với rừng trúc và hương trúc mà nàng yêu.

Hắn cười nhạt:

“Nếu có thể, vì đứa nhỏ này mà ngẫu nhiên nhớ đến ta một hai lần, thế cũng đã đủ rồi.”

Hắn còn trông mong điều gì hơn? Nàng gả cho hắn, vốn dĩ là cưỡng cầu mà thành.

Trên đài cao, Quý phi Lục Hoài Như ngẩng đầu nhìn về phía đệ đệ.

Đệ đệ nàng đứng cô độc, ánh mắt không rời hầu phủ nửa khắc.
Hắn chẳng biết đang lẩm nhẩm điều gì, tự nói tự cười, vừa chua xót vừa tự giễu.

Lục Hoài Như khẽ mím môi.

Hắn đang nhớ Tĩnh Nương của hắn, nhưng lại không nỡ đưa nàng trở về.

Tính khí hắn cứng rắn như đá tảng, vậy mà vẫn có thể thích một người, chờ đợi người ấy hết năm này sang năm khác, chỉ mong một ngày nàng chịu nắm tay hắn trọn đời.

Nhưng giờ đây, vì tỷ tỷ trong cung, vì cháu ngoại còn thơ, vì trọng trách nặng như núi trên vai, hắn đã bị đóng đinh vào hoàng thành, vào ngôi vị cao kia – và không cách nào thoát ra.

Hốc mắt Lục Hoài Như nóng lên, im lặng nhìn đệ đệ: “Duy Thạch…”

Hắn xoay người: “Nương nương có việc gì?”

“Ta muốn gặp Phùng Kỳ một lần.”

Lời nói theo gió đêm thổi dạt trên thành lâu.

Nam nhân sững lại. “Nương nương muốn gặp Ung Vương? Sao có thể…”

*

Trong hành cung

Hoàng thượng bặt vô âm tín, như bốc hơi giữa hư không, tìm thế nào cũng không thấy.

Quần thần trong hành cung hoảng loạn rối bời.

Đậu các lão vẫn như cũ – phần lớn thời gian trầm mặc không lời.
Thiếu niên hoàng tử đuổi hết bọn ồn ào ra ngoài cửa, một mình lục soát thư phòng của hoàng thượng.

Lật đi lật lại, hắn ta lại tìm thấy một quyển vỡ lòng sử thư dùng dạy trẻ nhỏ.

Khi xưa dạy hắn ta học là Dư tiên sinh, người mà mẫu phi mời từ Vĩnh Định hầu phủ tới.

Dư tiên sinh kiên nhẫn vô cùng, e hắn ta không hiểu nổi điển cố, liền nghiền nát lời xưa, giảng giải thành ngôn ngữ trẻ thơ dễ hiểu.

Một lần nọ, sau buổi học, hắn ta chợt hỏi: “Tiên sinh, vì sao trong sử sách có nhiều chuyện huynh đệ hoàng gia tàn sát lẫn nhau như vậy? Nghe mà kinh sợ.”

Dư tiên sinh thoáng sửng sốt, rồi than: “Dưới bóng hoàng quyền, chân tình giữa cốt nhục khó mà giữ trọn.”

Nhưng câu ấy chỉ khiến thiếu niên càng thêm sợ hãi.

Hắn ta cũng có đệ đệ — không phải Phùng Tường, mà là Phùng Trinh, đứa bé mới sinh không lâu của mẫu phi.

Thiếu niênhoảng hốt hỏi: “Tiên sinh, ta và tiểu đệ… có trở thành như thế không?”

Tiên sinh vội xua tay: “Sẽ không. Nương nương thương điện hạ như con ruột. Điện hạ lại lớn lên bên người nương nương, với tiểu điện hạ ắt sẽ là huynh hữu đệ cung.”

Nghe vậy lòng hắn ta bình an đôi chút, rồi chạy về cung.

Vừa đến, hắn ta thấy mẫu phi đứng ở đình viện chờ mình tan học. Như chim nhạn sà vào tổ, thiếu niên lao vào lòng nàng ấy.

Ngày ấy, không hiểu sao hắn ta bất chợt thốt ra: “Mẫu phi…”

“Hửm?”

Nàng ấy khựng lại một thoáng.

Hắn ta tưởng sẽ bị trách mắng – bởi danh xưng này trong cung không thể tùy tiện xưng hô.

Nhưng nàng ấy chỉ ôm chặt hài tử vào lòng, khẽ nói: “Chúng ta… đừng để ai nghe thấy.”

Hắn ta mừng rỡ gật đầu, vùi cả đầu vào lòng mẫu phi.

Mẫu phi chính là mẹ của mình. Nếu một ngày mẫu phi không còn cần hắn ta nữa, hắn ta biết sống sao đây…

Thiếu niên lật sách vỡ lòng từ trang đầu đến tận trang cuối.

Trên những trang giấy ấy, bao nhiêu họa đoạt vị huynh đệ tương tàn, máu loang triều cương – cuối cùng chỉ để kẻ ngoài ngư ông đắc lợi.

Khép sách lại, thiếu niên nhắm mắt.

“Ta và tiểu đệ… rồi cũng sẽ bước tới con đường ấy sao?”

Ẩn sâu giữa một khu sân hẻo lánh, gió thu se lạnh thổi qua từng phiến lá khô.

Bên ngoài, Cẩm Y Vệ cùng đại nội thị vệ ba tầng trong, ba tầng ngoài trấn thủ nghiêm ngặt, tĩnh mịch không một tiếng động, tựa như nơi này hoàn toàn cách biệt khỏi thế gian.

“Chốn yên tĩnh thế này, đến nửa điểm hỗn loạn cũng không có.”

Nam nhân thon gầy thay bỏ long bào, chỉ khoác một thân áo gấm thêu long văn màu nâu, tay phe phẩy chiếc quạt giấy, thong dong ngồi trên ghế bập bênh dưới bóng cây râm mát.

“Hoàng thượng chọn chỗ này thật sự không sai.”

Người nói là Duyện Vương, người đang hầu ở bên.

Hoàng đế khẽ cười: “Đáng tiếc là lúc này vẫn chưa thể biết, kinh thành và hành cung sẽ đối phó ra sao.”

“Chuyện đó tất nhiên đã nằm trong dự liệu của bệ hạ,” Duyện Vương cúi đầu cung kính, “Ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay Hoàng thượng?”

Hoàng đế bật cười lớn hơn, chiếc quạt trong tay lại phe phẩy vài lượt như đang tự quạt gió cho mình: “Văn võ bá quan đều ghét bỏ trẫm, ngay cả tiên hoàng cũng chán ghét trẫm. Chán ghét trẫm là vì trẫm là đứa con mang nửa dòng máu Thát Đát, bị bỏ mặc ở hậu viện tự mình lớn lên. Gặp trẫm, ông ta chưa bao giờ có sắc mặt dễ coi.

Nhiều nhi tử như vậy, ông ta yêu thương từng đứa một, chỉ là… truyền ngôi cho ai thì do dự mãi không quyết, nhưng có một điều ông ta tuyệt đối không muốn — đó là truyền ngôi cho trẫm.”

Gã dừng lại, cười nhạt: “Nhưng cuối cùng, những hoàng huynh ấy đều vô dụng. Ngôi vị hoàng đế này, rốt cuộc vẫn rơi vào tay kẻ mang nửa dòng máu Thát Đát như trẫm.”

Duyện Vương không dám lên tiếng.

Việc này ông ta biết được hoàn toàn là vô tình, mà đã biết, thì cả đời chỉ có thể theo sát hoàng đế mà sống, nếu không ắt phải chết.

Hoàng đế khẽ ho một tiếng, rồi cười tiếp: “Tiên đế truyền ngôi cho trẫm, lòng tràn đầy không cam tâm, nhưng ông ta cũng chẳng dám công khai thiên hạ. Ông ta chỉ có thể giao phó trẫm cho kẻ mà mình tín nhiệm nhất – Đỗ Trí Lễ.

Không nói rõ, nhưng lại ngầm ra lệnh để Đỗ Trí Lễ giám sát trẫm.”

Ánh mắt người này lóe tia cười lạnh: “Thế là Đỗ Trí Lễ thực sự cho rằng mình có thể trở thành một ‘phất thần’.”

Gã cười nhạt, giọng châm biếm: “Phất thần ư? Là kẻ cãi lệnh hoàng mệnh, không coi thiên tử ra gì. Trẫm há có thể để hắn sống sót?”

Duyện Vương im lặng.

Năm ấy, khi Đỗ Trí Lễ hồi kinh phục chức, Hoàng thượng liền phái Ngụy Quyết, người tôn kính Đỗ Trí Lễ nhất, bí mật giết ông.

Đỗ Trí Lễ đã chết. Từ đó, Hoàng thượng càng tin dùng Ngụy Quyết hơn.

“Phụ thân hắn biết quá nhiều,” Hoàng đế nhếch môi, “Hắn không chịu làm việc cho trẫm, thì cả nhà hắn đều phải chết.”

Bởi bên ngoài, hắn là con của Ngụy phi.

Đỗ Trí Lễ – một người đã chết nhiều năm – không còn đáng để trẫm để vào mắt.

Giọng gã trầm xuống, nói về hiện cục:

“Trẫm hao hết tâm huyết mới bày nên cục thế hôm nay, vì nó mà hi sinh cả Vinh Xương bá.”

Chiếc quạt lại khẽ phe phẩy, ánh mắt gã lóe lên tia giễu cợt:

“Trẫm vốn định sai ngươi kích động lũ cử tử khiến lão tức chết, liệu bệnh cũ của lão cũng không chịu nổi cơn giận này. Không ngờ lão lại cương liệt đến mức tự rút kiếm tự vẫn.”

“Chuyện đó thần cũng không ngờ,” Duyện Vương đáp, “Lũ thư sinh mới một kích đã khiến ông ta rút kiếm tự tận.”

“Tự vẫn càng hay! Một đốm lửa đủ thiêu cháy cả cục cờ.”

Ánh mắt hoàng đế dần sâu thẳm: “Trẫm còn chưa chết mà chúng đã dám khởi binh – đều là tạo phản cả! Văn thần võ tướng đều cho rằng trẫm bất tài không đáng trọng dụng, chẳng ai coi trẫm ra gì, đều chờ ngày trẫm chết đi rồi một đòn dọn sạch hai phe.

Nhưng trẫm muốn xem đến lúc ấy, sắc mặt bọn chúng sẽ ra sao!”

Nam nhân lại ho khan, thân thể vốn đã không chịu nổi lâu hơn nữa.

“Chờ lần thanh minh này qua đi… để Thừa Vương lên kế vị.”

Gã đột nhiên hỏi: “Phùng Tường… có phải rất giống trẫm?”

Thừa Vương Phùng Tường vẫn đứng yên trong bóng tối cách đó không xa. Dáng người cậu cũng thon gầy như phụ hoàng, im lặng đến mức dễ bị người ta quên mất sự hiện diện.

Duyện Vương đáp: “Tam điện hạ cũng mất mẫu thân từ nhỏ, không ai chăm sóc, bị bỏ mặc lớn lên trong hậu cung.”

Nghe vậy, ánh mắt Hoàng thượng nhìn đứa con trai thứ ba ấy bỗng dịu lại hiếm có.

“Không chỉ thế… mẫu thân Phùng Tường cũng có nửa huyết thống Thát Đát.

Tiên đế vì điều đó mà ghét trẫm nhất. Trẫm cố tình muốn để Phùng Tường kế vị, để dòng máu ấy truyền tiếp đời đời.”

Gã nói tiếp, giọng như lưỡi dao lạnh: “Phùng Kỳ cũng được, Phùng Trinh cũng thế, hay cả Hoàng hậu – Thái tử cũng vậy… Bọn chúng đều không đủ tư cách.

Mẫu thân bọn chúng đều là thuần Hán nhân. Cưới người Hán, sinh con Hán, rồi đời đời cưới Hán sinh Hán – cuối cùng huyết thống ngoại tộc sẽ bị tẩy sạch, như triều Đường Lý thị ngày xưa.”

“Nhưng Phùng Tường thì khác. Trẫm sẽ để nó lấy một nữ tử Thát Đát, để huyết mạch này mãi không diệt mất.”

Giọng gã như đinh đóng cột: “Trẫm muốn để tiên đế nhìn xem – cái mà ông ta ghét cay ghét đắng, điều mà ông ta không muốn thấy nhất, trẫm nhất định khiến nó tồn tại đến cùng!”

Lần này, Duyện Vương cũng bật cười.

Dù sao, thiên hạ này và một thân tàn phế của ông vốn không còn quan hệ.

Ông đứng dậy cúi người hành lễ: “Hoàng thượng thánh minh. Có bố cục của bệ hạ, dù là Ung Vương hay Tuệ Vương, dù là Đậu các lão hay Lục hầu gia, tất cả đều không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Hoàng thượng. Bệ hạ nhất định sẽ một đòn quét sạch hai phe, tâm nguyện tất thành!”

Nghe vậy, khoé môi hoàng đế cong lên, nụ cười nhàn nhạt như bóng tối lan dần nơi đáy mắt.

Bao năm qua gã đã ẩn nhẫn, chịu đựng, nhẫn nhịn vì hôm nay.

Nếu phụ hoàng mình – tiên đế – nơi chín suối có linh, chẳng biết sẽ vui mừng hay kinh hãi trước cục thế hiện giờ?

*

Tại điền trang hẻo lánh, sau khi Sùng Bình rời đi cùng thị vệ, Đỗ Linh Tĩnh vẫn lặng lẽ ngồi nhìn về hướng kinh thành thật lâu.

Ánh mắt nàng sâu như hồ thu, trong lòng dấy lên một quyết định khó tả.

Cuối cùng, nàng gọi người hầu tới:

“Đi thỉnh Liêu tiên sinh tới đây. Còn nữa, hãy mời cả Sở tiên sinh – phụ tá năm xưa của phụ thân ta.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...