rịnh Thư Hạ nghe thấy câu hỏi của anh thì sững người mất đúng một giây, rồi lập tức gật đầu thật mạnh: “Thích.” Dù không hiểu tại sao Lâm Dữ Kiêu đột nhiên lại hỏi vậy, cô vẫn lựa chọn nói thật.
“Vậy à.” Lâm Dữ Kiêu khẽ cười, trông như thể thật sự rất vui.
Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng v**t v* d** tai cô, rồi kéo cô gái đang quỳ gối trước mặt ngồi lên đùi mình, cúi xuống hôn khẽ lên chóp mũi cô.
Lâm Dữ Kiêu nhớ lại phần sau của cuộc khẩu chiến căng thẳng với Tống Lẫm ban nãy. Anh không hề kém cạnh, miệng lưỡi cũng sắc sảo chẳng ké.
“Tống Lẫm, cậu rất tự tin. Nhưng cậu sai một điều.”
“Cho dù Hạ Hạ có thích tôi hay không, từ giờ về sau, cậu cũng không bao giờ lọt vào mắt cô ấy nữa.”
“Cậu cứ mãi xem cô ấy là một đứa con gái ngây thơ non nớt, đó mới là sai lầm lớn nhất của cậu.”
Bản chất của Trịnh Thư Hạ là người ngưỡng mộ sức mạnh, chứ không phải mù quáng yêu thích. Nếu một người đàn ông không có khí chất khiến cô nể phục, thì cái gọi là rung động rồi cũng sẽ dần nguội lạnh, mất tác dụng.
Đặc biệt là với kiểu người như Tống Lẫm, không chỉ bị xé toạc lớp vỏ “giả mạnh mẽ”, mà còn lộ rõ bản chất nhỏ nhen, ích kỷ. Nếu còn mơ mộng rằng Trịnh Thư Hạ sẽ tiếp tục yêu mình… thì đúng là xem thường ánh mắt của cô gái ấy quá rồi.
Những lời Lâm Dữ Kiêu nói cũng là đánh vào lòng người, nhưng không phải kiểu hung hăng như Tống Lẫm, mà là đâm thẳng, bình thản, chân thực, càng khiến người ta không chịu nổi.
Chính vì thế mà hai người mới đánh nhau.
Tống Lẫm là người ra tay trước, còn anh thì đáp trả, hoàn toàn không để lộ bất kỳ sơ hở nào để người khác nắm thóp.
Chỉ có kẻ bị đánh trúng vào điểm yếu sâu kín nhất mới không kìm chế được mà ra tay trước… Lâm Dữ Kiêu cố tình chọc giận để cậu ta ra tay trước và đúng như dự liệu, cậu ta mắc bẫy. Nhưng như vậy có thực sự coi là thắng lợi không?
Trịnh Thư Hạ đúng là sẽ không yêu Tống Lẫm nữa. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ yêu anh một cách trọn vẹn.
Điều đó, Lâm Dữ Kiêu hiểu hơn ai hết.
Những gì anh nói là sự thật, nhưng… Tống Lẫm cũng không sai. Cuộc chiến bằng lời lẽ này, không có ai thực sự thắng cả.
“Hạ Hạ.”
Lâm Dữ Kiêu lại khẽ gọi, rồi mỉm cười: “Em có yêu anh không?”
“Thích” và “yêu” đó là hai tầng ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Trịnh Thư Hạ ngước lên, bắt gặp trong mắt anh như có sự trêu chọc, lại như đang thật lòng… Anh thật sự nghiêm túc hỏi cô sao? Trong hoàn cảnh và địa điểm như thế này?
Đột nhiên, một suy nghĩ hiện ra trong đầu cô: “Là Tống Lẫm đã nói gì đó với anh phải không?”
Đây chính là tránh né câu hỏi. Lâm Dữ Kiêu thoáng có chút thất vọng, nhưng cũng chỉ là thoáng qua.
“Cậu ta có gì đáng nói đâu.” Anh bật cười khẽ, đầy khinh miệt: “Toàn là những lời nhảm nhí.”
Trong mắt anh thoáng qua nét u sầu, bị Trịnh Thư Hạ tinh ý bắt được, khiến cô lập tức cảm thấy bất an.
Cô lúng túng: “Câu hỏi lúc nãy của anh…”
“Hỏi chơi thôi.” Lâm Dữ Kiêu xoa đầu mái tóc ngắn mềm mại của cô, cười dịu dàng: “Đổi không khí một chút, đỡ để em cứ hỏi mãi vết thương của anh. Toàn là vết ngoài da thôi.”
Anh không muốn ép cô. Trịnh Thư Hạ nhíu mày, cảm thấy trong lời anh nói ẩn chứa điều gì đó chưa nói ra. Nhưng chưa kịp hỏi, Lâm Dữ Kiêu đã kéo tay cô đứng dậy: “Đói rồi, đi ăn chút gì thôi.”
Suốt cả buổi ở nhà họ Trịnh anh đều bận rộn tiếp khách, sau đó lại gặp chuyện với Tống Lẫm… Đến tận bây giờ vẫn chưa ăn gì, thực sự hơi đói rồi.
Rằm tháng Giêng, ở Bắc Kinh dù là nhà hàng lớn hay quán nhỏ cũng đều chật kín người. Muốn tìm một nơi vừa ăn ngon lại yên tĩnh để dùng bữa lúc này… đúng là khó như lên trời.
Lâm Dữ Kiêu gọi một cú điện thoại, sau đó lái xe chở Trịnh Thư Hạ đến một nhà hàng Trung Hoa trên đường Vĩnh An.
Giữa khu vực tam hoàn đắt đỏ này, chủ quán lại thuê hẳn một căn tứ hợp viện để mở nhà hàng kiểu cổ xưa đầy chất nghệ, khiến nơi này mang đậm không khí xưa cũ hiếm thấy.
Khi họ đỗ xe rồi bước vào, một người đàn ông chỉ mặc áo dạ cashmere mỏng manh giữa trời lạnh bước ra đón tiếp. Thấy Lâm Dữ Kiêu khoác vai dẫn người đi vào, anh ta khẽ nhướng mày cười: “Nhị thiếu, mặt anh bị làm sao mà trông như mèo hoang thế kia?”
Giọng điệu anh ta vừa biếng nhác vừa lơ đễnh, khiến Trịnh Thư Hạ đang được Lâm Dữ Kiêu ôm trong tay không nhịn được mà ngẩng lên nhìn vài lần.
Ừm… là một soái ca. Cô không khỏi nhớ đến Tạ Tung Châu mà mình từng gặp ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng… Ừ nhỉ, bạn của soái ca hình như cũng đều là soái ca cả.
“Bớt nói nhảm.” Giọng Lâm Dữ Kiêu chẳng có chút thái độ cầu cạnh, thậm chí còn tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Mau làm chút gì ăn đi, đói chết rồi.”
“Rồi rồi.” Người đàn ông kia chẳng để tâm, cặp mắt đào hoa còn liếc qua phía Trịnh Thư Hạ: “Đây là chị dâu nhỏ sao?”
“Chị dâu thì chị dâu.” Lâm Dữ Kiêu tỏ rõ không vui: “Thêm chữ ‘nhỏ’ làm gì cho thừa?”
Vẽ rắn thêm chân thôi.
“Ha, còn làm bộ nữa.” Người kia cảm thán, bật cười: “Trong giới ai mà chẳng biết nhị thiếu nhà các người là trâu già gặm cỏ non.”
“Nhưng mà nói thật, chị dâu trẻ thật đấy.”
Lâm Dữ Kiêu cố nhịn không lật mắt, ôm Trịnh Thư Hạ bước vào trong nhà hàng. Nói là nhà hàng, nhưng nơi này giống như một phòng triển lãm cổ vật hơn.
Toàn bộ trang trí bằng gỗ lim, gỗ dâu dát vàng, phong cách xưa cũ đặc trưng. Giữa đại sảnh là một chiếc bàn dài mô phỏng kiểu lưu thương khúc thủy, trên mặt bàn gợn sóng, từng chiếc đĩa nhỏ chứa các loại bánh ngọt đủ màu đủ vị lơ lửng trôi theo nước. Xa hoa lộng lẫy đến mức choáng ngợp.
Sau khi tìm được chỗ ngồi, Trịnh Thư Hạ không nhịn được ghé sát tai Lâm Dữ Kiêu thì thầm: “Chỗ này rốt cuộc là nhà hàng gì vậy?”
Lâm Dữ Kiêu chưa kịp nói gì, cô đã lẩm bẩm một câu như tự hiểu ra: “Chỗ như này, mà lại mở ngay khu đắt đỏ thế này, mỗi ngày chỉ nhận đúng mười bàn khách… Toàn đốt tiền.”
Không trách sao trước đây lúc cô cùng Tống Lẫm đi khắp thành phố tìm quán ngon, lại chưa từng phát hiện ra chỗ này.
Thật ra Trịnh Thư Hạ cũng không phải người có thú vui tao nhã gì cho cam. Tuy chỗ này giống như viện bảo tàng cổ vật, nhưng mục tiêu cô tới đây là để ăn.
Tối nay còn chưa kịp ghé căng tin bệnh viện đã phải vội vàng chạy sang viện khác, giờ thì… đói thật rồi.
Nhưng quán này chỉ có đúng một đầu bếp, lại còn làm món kiểu từ tốn, thong thả như “dạo chơi giữa vườn xuân”, nên… còn lâu mới có đồ ăn.
Lâm Dữ Kiêu thì hiểu rõ điều đó, nên không gấp gáp gì. Thấy Trịnh Thư Hạ ngồi đối diện cứ bồn chồn gõ đũa, cắn môi nhìn quanh như con mèo nhỏ bị bỏ đói, anh nhịn cười, kéo cô lại ngồi luôn lên đùi mình, trêu đùa.
Thi thoảng còn cúi xuống hôn chụt một cái, có lúc hôn tóc, có lúc hôn má, tùy hứng như chơi đùa.
Trịnh Thư Hạ đói quá nên bắt đầu bực bội, nhíu mày trốn đông trốn tây, còn giơ nắm đấm đập lên vai Lâm Dữ Kiêu. Trốn không nổi nữa, cô dứt khoát cắn mạnh vào đôi môi mềm mại của anh.
Lâm Dữ Kiêu tự chuốc lấy khổ, bị cắn đến rên khẽ một tiếng, nhưng vẫn không nhịn được cười khẽ đầy bất lực. Thấy trong nhà hàng chẳng có ai, những cái hôn hờn dỗi liền biến thành chuỗi hôn dày đặc đầy tình tứ.
Lúc Văn Trạm nhận được điện thoại của Dự Mộc Thanh rồi chạy đến, từ đằng xa đã thấy Lâm Dữ Kiêu ôm chặt một ‘cậu bé’ trên đùi mà hôn tới tấp.
Trịnh Thư Hạ lúc chạy vội đến bệnh viện vẫn mặc nguyên áo khoác lông vũ trùm ngoài bộ đồ tác chiến màu xanh lính, giày ủng đen, tóc cắt ngắn như con trai, mái rủ che gần hết trán.
Cánh tay gầy nhưng có lực đang ôm cổ Lâm Dữ Kiêu, từ xa nhìn lại, trông chẳng khác gì một thiếu niên trai trẻ.
Khoan… Cái quỷ gì thế này? Một đôi nam–nam công khai hôn nhau giữa nhà hàng??
“Mẹ nó.” Văn Trạm giật bắn cả mình, vội vàng chạy vào sau bếp tìm Dự Mộc Thanh — người đang liếc mắt đưa tình với đầu bếp, hoảng loạn kể lại cảnh tượng vừa thấy.
Dự Mộc Thanh ngẩn người một giây, rồi phì cười thành tiếng: “Cái gì mà hai thằng đàn ông…”
“Là chị dâu nhỏ đấy.” Giọng điệu lười nhác, như không coi chuyện đó ra gì.
“Hả?” Văn Trạm ngơ ngác: “Chị dâu nhỏ cool dữ vậy sao…” Nói xong, không kìm được mà lập tức chạy ra ngoài ngó xem người ta.
Lũ bạn bè ăn chơi của Lâm Dữ Kiêu, cả đám Tết nhất gọi cũng không thấy mặt, nghe tin anh đến ăn ở chỗ Dự Mộc Thanh liền lần lượt kéo đến. Không chỉ mình Văn Trạm, Tạ Tung Châu và vài người nữa cũng tới cả.
Trịnh Thư Hạ ban đầu chỉ nghĩ là ăn bữa cơm hai người, ai ngờ bị một đám bạn của Lâm Dữ Kiêu “đột kích”. Tuy cô không phải người sợ giao tiếp, nhưng giữa một đám đàn ông khí chất rực rỡ như ánh sao, cô gái nhỏ vẫn hơi choáng, luống cuống túm lấy tay Lâm Dữ Kiêu, nhỏ giọng hỏi: “Sao lại đông người thế này?”
“Biết chết liền.” Lâm Dữ Kiêu bất đắc dĩ trợn mắt: “Chắc tám chín phần là cái tên lắm chuyện Dự Mộc Thanh gọi đến.”
“Dự Mộc Thanh?”
“Chủ nhà hàng dẫn chúng ta vào ban nãy.”
…
Trịnh Thư Hạ chợt hiểu ra, đám người này đều là bạn bè quyền thế của Lâm Dữ Kiêu, tám phần là nghe lời Dự Mộc Thanh đến xem mặt “vợ anh ấy”. Dù sao thì… hai người cũng đâu có tổ chức hôn lễ gì đâu.
Đến nước này, Trịnh Thư Hạ biết rõ bản thân đang ăn mặc như “giả trai”, có phần lôi thôi nhếch nhác, nhưng cũng chỉ có thể bình tĩnh mỉm cười chào hỏi: “Chào các anh ạ.”
“Được được được!” Cả đám bắt đầu ồn ào: “Chị dâu ngầu thật đấy! Chị là phi công hả?”
“Vâng…”
Vài ba câu xã giao phá vỡ không khí lúng túng, mọi người nhanh chóng trò chuyện rôm rả. Trịnh Thư Hạ phát hiện bạn bè của Lâm Dữ Kiêu đều khá dễ gần, hoặc có thể do họ không tỏ vẻ gì trước mặt cô.
Họ cũng không hỏi chuyện riêng tư, thỉnh thoảng trêu chọc về quan hệ hai người, nhưng tổng thể vẫn hòa nhã và vui vẻ.
Chỉ là đến giữa bữa, lúc Lâm Dữ Kiêu đi vệ sinh, cả đám mới tranh thủ bàn tán: “Chị dâu nhà cậu ngoan ghê.”
“Sao cậu lại cua được người ta vậy?” Nói xong, ánh mắt bọn họ không hẹn mà cùng liếc nhìn Lâm Dữ Kiêu đầy khinh bỉ.
Anh chàng kia thừa dịp Trịnh Thư Hạ không có đó, châm điếu thuốc, vừa nhả khói vừa cười lười biếng và đắc ý: “Ghen tị cũng vô ích.”
Rồi anh nói: “Tự chịu đi.”
Mặc dù trên mặt Lâm Dữ Kiêu còn rõ ràng vết thương chưa lành, nhưng đám bạn thân quen này chẳng ai nể nang, vẫn ép anh uống mấy ly rượu như thường.
Là lần đầu tiên ra mắt trong vai “chị dâu”, Trịnh Thư Hạ cũng khó tránh khỏi bị mời vài ly. Chỉ là tửu lượng cô rất kém, mà đám người kia đối với con gái lại khá nhẹ nhàng, nên dù hơi say nhưng cũng chưa đến mức ngã ngửa.
Tan tiệc, Tạ Tung Châu lái xe đưa hai người về khu nhà công vụ. Trịnh Thư Hạ đúng thật là không biết uống rượu, tổng cộng cộng lại chắc cũng chỉ hết một chai rưỡi bia, vậy mà rượu vừa ngấm đã lăn ra bất tỉnh.
Cô cuộn tròn trong hàng ghế sau rộng rãi của chiếc Lincoln kéo dài, đắp đại tấm khăn choàng kẻ caro Burberry không biết là ai vứt lại ở đó, ngủ mơ mơ màng màng.
Lâm Dữ Kiêu ngồi ghế phụ phía trước, quay đầu ngắm bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, lát sau mới hạ kính xe một khe nhỏ, rồi châm điếu thuốc.
“Có chuyện gì à?” Tạ Tung Châu bật vách ngăn cách âm giữa hai hàng ghế, tránh làm Trịnh Thư Hạ tỉnh giấc, rồi mới hỏi: “Hôm nay trông cậu có vẻ không hứng thú lắm.”
“Sáng vừa mới đánh nhau với người ta, đang bực đây.” Lâm Dữ Kiêu cười cười, ngón tay thon dài nghịch chiếc bật lửa: “Hứng thú nổi gì chứ.”
“Thảo nào tụi này chuốc rượu cậu cũng không tránh.” Tạ Tung Châu lắc đầu: “Không giống phong cách của cậu tẹo nào.”
Lâm Dữ Kiêu cứ thế lật bật chiếc bật lửa, phát ra tiếng “tách tách” rõ ràng trong không gian yên ắng, không nói gì.
“Rốt cuộc là sao vậy? Có vợ thương như thế còn chưa thấy đủ à?” Tạ Tung Châu liếc anh một cái, cười khẩy: “Cẩn thận đấy, lòng tham không đáy thì có ngày nuốt luôn cả bản thân.”
Đám bạn chí cốt như họ, chơi với nhau lâu ngày, gặp chuyện lòng dạ rối ren là nhìn phát biết ngay.
Lâm Dữ Kiêu thừa nhận, bây giờ anh đúng là có chút “lòng tham không đáy”. Anh… hơi hối hận rồi.
Không biết là đang nói với Tạ Tung Châu hay đang độc thoại, anh khẽ giọng nói: “Tớ biết cô ấy từ năm cô ấy học lớp 9.”
Tạ Tông Chu nhướng mày: “Ồ, cậu với cô ấy có duyên từ sớm nhỉ.”
“Nhưng đến lớp 11 tớ mới thực sự để tâm.” Lâm Dữ Kiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt đen thẳm thoáng nét nuối tiếc: “Hồi đó cô ấy thích người khác. Giờ nghĩ lại, tình cảm tuổi học trò chưa chắc đã có lý trí gì, nếu hồi ấy tớ chủ động hơn, biết đâu đã có thể chiếm được vị trí quan trọng hơn trong lòng cô ấy.”
“Thì bây giờ cũng sẽ không phải vướng víu cái kiểu mập mờ nửa thật nửa giả thế này.”
“… Cậu điên rồi.” Tạ Tung Châu nhíu mày: “Lớp 9 mới mười bốn, mười lăm tuổi. Giờ cậu đang tiếc vì lúc đó không hóa thân thành thú dữ à?”
“Biến, mẹ nó.” Lâm Dữ Kiêu cười chửi một câu, đầy bất đắc dĩ.
Xe vừa đến khu công vụ, Trịnh Thư Hạ vẫn còn chưa tỉnh rượu. Cô cuộn người trong chiếc áo khoác phao rộng thùng thình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo đỏ bừng vì say, bị kéo dậy vẫn còn dụi mắt, mơ mơ màng màng tỉnh không nổi.
Lâm Dữ Kiêu chỉ biết bất lực cong khóe môi, cúi người xuống trước xe, ngồi xổm để cõng cô gái bé nhỏ kia về nhà.
Trịnh Thư Hạ nằm rạp trên tấm lưng rộng của người đàn ông, hai cánh tay mảnh khảnh buông thõng như sợi mì mềm oặt. Gương mặt đỏ bừng vì rượu dán sát vào má anh, nóng rực.
Cô dường như cảm thấy làn da mát lạnh của anh thật dễ chịu, vô thức dụi dụi vào dịu dàng như mèo con làm nũng.
“Trịnh Thư Hạ,” Lâm Dữ Kiêu bắt đầu cảnh giác, cảnh cáo: “Đừng có mà nôn lên người anh đấy.”
Cô gái lẩm bẩm không rõ lời, mơ màng không biết đang ở đâu. “Lẽ ra không nên để em uống…” Anh khẽ thở dài. Nhưng lại thấy cái cảm giác ấm áp sau lưng mình, kỳ lạ thay, lại khiến người ta thấy thật mãn nguyện.
Về đến phòng, Lâm Dữ Kiêu bế cô đặt lên giường, rồi quay vào nhà tắm giúp cô rửa mặt rửa tay.
Trịnh Thư Hạ dù đã say mềm nhưng lại rất ngoan, ngoan ngoãn như một học sinh tiểu học gương mẫu vậy. Anh bảo giơ tay thì giơ tay, bảo ngẩng mặt thì ngẩng mặt. Khi chiếc khăn mặt ấm áp lướt qua má, cô còn vô thức lè lưỡi l**m nhẹ một cái.
Ánh mắt Lâm Dữ Kiêu khựng lại, anh cúi người trêu chọc: “Bảo bối, hôn anh một cái đi.” Như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Và rồi anh nhận được một cái hôn “chụt” rõ to, dứt khoát. Anh bật cười vui vẻ, bế bổng Trịnh Thư Hạ đặt lên giường, để cô ngủ yên.
Đèn tắt, căn phòng chìm vào yên tĩnh. Khi Lâm Dữ Kiêu đang lim dim sắp ngủ thì bỗng như sực nhớ điều gì, quay sang nhìn Trịnh Thư Hạ, véo nhẹ cằm cô: “Không phải ai bảo hôn là em cũng hôn đấy chứ?” Thế này thì đúng là không thể để cô uống rượu nữa rồi.
“Ừm…” Trịnh Thư Hạ đang buồn ngủ díp mắt, mơ màng đáp lại. Lâm Dữ Kiêu hỏi: “Biết anh là ai không?”
“Biết mà…” cô lí nhí, mắt vẫn nhắm nghiền “Anh là… chồng…”
Trước khi chìm vào giấc ngủ, anh nghe thấy tiếng cô cười khúc khích bên cạnh.
Trịnh Thư Hạ mơ một giấc mơ hỗn loạn. Trong mơ, cô cùng Lâm Dữ Kiêu tham gia một nhiệm vụ. Cô lái chiếc phi cơ phụ trợ, còn anh điều khiển phi cơ chính, gánh vác phần khó khăn nhất, dò quét vùng không gian đầy nguy hiểm.
Thời tiết xấu, sương mù dày đặc, tầm nhìn tệ hại đến cực điểm, nhiệm vụ gặp sự cố. Trong tiếng ầm ầm hỗn loạn, máy bay của họ không ngừng rơi xuống, cứ thế lao dốc không có điểm dừng, như thể đang chìm vào vực thẳm vô tận…
Giấc mơ luôn thay đổi chỉ trong chớp mắt. Rõ ràng Lâm Dữ Kiêu đang điều khiển một chiếc phi cơ khác, vậy mà thoắt cái đã xuất hiện ngay trước mặt cô. Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn cô chằm chằm, rồi cúi xuống hôn cô.
Anh hỏi: “Nếu bây giờ là tận thế, trong lòng em sẽ nghĩ đến ai?”
“Hạ Hạ, em có thích anh không? Có yêu anh không?”
…
Những câu hỏi đó là điều anh từng hỏi cô trong bệnh viện. Trịnh Thư Hạ choàng tỉnh dậy, cơn say cuối cùng cũng tan hết. Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà tối om, hơi thở dồn dập, lồng ngực phập phồng.
Một lúc sau, cô nghiêng người sang, nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, phòng tối, nhưng thị lực ban đêm của họ đều rất tốt. Cô có thể thấy rõ từng đường nét góc cạnh trên gương mặt nghiêng của Lâm Dữ Kiêu.
Câu hỏi thứ hai trong bệnh viện… Hình như, cô vẫn chưa trả lời anh. Trịnh Thư Hạ nghĩ vậy, rồi lặng lẽ rúc vào lòng anh.
“Ừm.” Lâm Dữ Kiêu ngủ không sâu lắm. Cảm nhận được cô dịch chuyển, anh vòng tay ôm lấy cô, mắt vẫn nhắm, khẽ hỏi: “Tỉnh rượu rồi à?” Giọng anh nửa tỉnh nửa mê, khàn khàn, mang theo chút trầm thấp đầy mê hoặc.
“Rồi…” Trái tim Trịnh Thư Hạ bỗng đập thình thịch, má cũng đỏ bừng lên, vẫn còn ửng hồng: “Em có nói gì linh tinh không đấy?”
“Không có đâu.” Lâm Dữ Kiêu bật cười khẽ: “Em rất ngoan.”
Chỉ một câu cười bâng quơ mà giọng anh cũng dễ nghe đến thế… Trịnh Thư Hạ chợt cảm thấy hình như mình vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu.
Cô thấy nóng, khẽ kéo phần cổ áo ngủ, làn da trắng ngần chạm vào cánh tay anh, nhẹ nhàng mà mềm mại. Ngón tay Lâm Dữ Kiêu khựng lại, cơn buồn ngủ cũng tan đi vài phần.
“Anh ơi…” Trịnh Thư Hạ rúc sâu hơn vào lòng anh, lí nhí than thở: “Nóng quá…”
“Đã nóng còn đòi ôm à?” Anh bật cười, những ngón tay thon dài khẽ nhéo cằm cô: “Thật sự tỉnh rượu rồi hả?”
“Tỉnh rồi…” Cô nhìn đôi môi anh mấp máy, rồi bất ngờ nghiêng người, hôn anh.
Lâm Dữ Kiêu vốn không phải kiểu người dễ mất kiểm soát, ban đầu thấy cô còn vương men say, anh chẳng định làm gì, tất nhiên là trong trường hợp cô không chủ động dụ dỗ như thế này. Với tình cảnh hiện tại… anh cũng không phải là thánh nhân.
Chẳng mấy chốc, dưới đôi tay thuần thục của anh, quần áo trên người cô đã bị cởi bỏ sạch sẽ.
Trong bóng tối, Trịnh Thư Hạ cắn môi, kéo tay anh đặt lên ngực mình: “Anh… sờ thử xem…”
Cô nhóc này… Lâm Dữ Kiêu bật cười trầm, khẽ trêu: “Không ngờ em còn biết chủ động… giở trò lưu manh nữa đấy?”
Vừa nói, anh vừa đặt tay lên nhưng thứ chạm vào không phải da thịt mềm mại, mà là một vật gì đó mát lạnh, trơn nhẵn. Là mặt dây chuyền treo trước ngực cô, buộc bằng một sợi chỉ đỏ, kiểu nút kết bình an, ngọc bích, trong suốt.
Lâm Dữ Kiêu hơi sững người. Ánh trăng nhạt xuyên qua khe cửa sổ, chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Trịnh Thư Hạ. Cô đang cười, đôi mắt sáng lấp lánh: “Em thích anh…”
“Cũng rất yêu anh nữa.”
Tết Nguyên Tiêu còn chưa qua, đây quả là món quà đặc biệt nhất cho đêm rằm. Người may mắn, cuối cùng rồi cũng sẽ gặp được tri kỷ tâm giao. Lúc này đây, Trịnh Thư Hạ yêu anh tha thiết, nâng niu anh vô cùng. Cô không muốn Lâm Dữ Kiêu có bất cứ hiểu lầm nào trong lòng.
“Em tỉnh rượu rồi… và nhớ lại chuyện ở bệnh viện.” Cô vòng tay ôm lấy chiếc cổ cao gầy của anh, giọng nhỏ nhẹ nhưng từng chữ từng câu đều chắc nịch: “Em không biết Tống Lẫm đã nói gì với anh, nhưng em sẽ trả lời hết những câu hỏi anh từng hỏi.”
“Em thích anh, không phải vì cảm động.”
“Là vì yêu anh.”
