Sau Tết Nguyên Tiêu, cái không khí năm mới cũng chính thức khép lại. Vết thương ở cánh tay của Lâm Dữ Kiêu hồi phục theo đúng liệu trình, tiến triển rất tốt, huống chi tâm trạng anh dạo này cực kỳ vui vẻ. Tâm trạng tốt, thì tất nhiên giúp không ít cho việc hồi phục.
Thậm chí mấy thành viên trong Đội Một dạo này cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, vị đội trưởng vốn nghiêm khắc chẳng hiểu sao gần đây trở nên ôn hòa bất ngờ, dễ nói chuyện hẳn. Mà phó đội vốn phụ trách huấn luyện thì xưa nay đã là kiểu nửa vời, rộng rãi đến mức có thể gọi là… “buông lỏng quản lý”.
Cho đến khi đông tàn xuân tới, đúng vào tiết Xuân Phân, Lâm Dữ Kiêu nhận được một cú điện thoại khiến anh cụt hứng, phá tan chuỗi ngày tâm trạng tốt đẹp. Là Triệu Duyên gọi đến, ban đầu chỉ là hỏi han tình hình hồi phục của anh, nhưng nói tới nói lui, giọng bà càng lúc càng trở nên gay gắt, đầy bực bội.
Lâm Dữ Kiêu nhanh chóng nhận ra có gì đó không đúng, thăm dò một chút thì biết được gần đây nhà họ Lâm và nhà họ Tống đang “khai chiến” thương mại.
Thì ra chuyện xô xát vào đúng đêm Nguyên Tiêu bằng cách nào đó lại truyền đến tai hai bên gia đình. Mà vốn dĩ quan hệ giữa hai nhà đã chẳng mấy tốt đẹp, chuyện này đến tai thì đương nhiên ai cũng đứng về phía người nhà mình.
Hai bên thậm chí còn lười điều tra đầu đuôi câu chuyện, trực tiếp mở màn một cuộc chiến thương trường đơn giản, thô bạo.
Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, hai bên đã đấu qua đấu lại bằng đủ mọi chiêu trò. Nhưng vì nhà họ Lâm nắm giữ quyền vận chuyển hải quan có thể nói là bóp trúng “huyết mạch lưu thông” nên tạm thời chiếm thế thượng phong.
Lâm Dữ Kiêu nghe một hồi, cuối cùng cũng không nhịn được mà cạn lời: “Mọi người thật là… trẻ con quá mức.”
“Trẻ con thì sao chứ? Ai bảo nhà họ Tống bắt nạt người trước! Bao nhiêu năm rồi cứ cố tình bôi nhọ chúng ta, giờ lại còn dám ra tay đánh con!”
Triệu Duyên càng nói càng tức giận: “Mẹ bảo ba con và anh con làm rối loạn chuyện làm ăn nhà họ, dù chúng ta không kiếm được gì thì cũng phải khiến họ điên đầu!”
“Tùy mọi người thôi.” Lâm Dữ Kiêu chẳng buồn quan tâm, chỉ nhàn nhạt đáp: “Đến lúc lỗ vốn thì đừng có đổ tại con.”
“…”
“Nhớ đừng có lôi cả phần cổ phần của con vào mà làm tiêu luôn đấy.”
“Lâm Dữ Kiêu!” Triệu Duyên nổi giận: “Cái thằng con không có lương tâm này!”
“Mẹ à, hết cách rồi.” Lâm Dữ Kiêu đặt điện thoại lên bàn, vừa bóc quýt vừa thong thả nói: “Con còn phải nuôi vợ, với cả… cháu nội tương lai của mẹ nữa.”
“Hả? Triệu Duyên sững người một chút, rồi bất ngờ vui mừng: “Hạ Hạ có tin vui rồi à?”
“Không phải đâu…” Lâm Dữ Kiêu bất lực đáp: “Con đã nói là cháu tương lai mà mẹ, mẹ không thể cứ cố tình bỏ qua từ ‘tương lai’ như thế được.”
…
Vậy chẳng phải là vẽ bánh vẽ cho người ta đó sao? Triệu Duyên tức đến mức tay run lên, dứt khoát dập máy. Lâm Dữ Kiêu thì chẳng hề cảm thấy có lỗi vì đã chọc giận mẹ ruột. Ngón tay thon dài của anh chọn mấy múi quýt ăn được một nửa, rồi chụp hình gửi cho Trịnh Thư Hạ.
Cô trả lời rất nhanh: [Ăn hết luôn nhé.]
…Thật đau lòng. Lâm Dữ Kiêu thở dài, đành nhăn mặt mà ăn nốt nửa còn lại.
Anh không kén ăn, nhưng trái cây lại là một trong số ít những thứ anh không ưa nổi, mà thực ra là, gần như mọi loại trái cây anh đều không thích, đặc biệt là mấy loại trái cây nhiệt đới.
Người không thích ăn trái cây thì hiếm lắm. Khi biết điều này, Trịnh Thư Hạ đã rất bất ngờ. Nhưng cô biết trong trái cây và rau xanh có nhiều dưỡng chất tốt cho cơ thể, đặc biệt là trong thời gian hồi phục chấn thương, nên dù Lâm Dữ Kiêu không thích, cô vẫn nhất quyết ép anh phải ăn.
Trịnh Thư Hạ thậm chí ngày nào cũng đến nhà ăn lấy cho anh đủ loại trái cây tươi khác nhau. Cô phải huấn luyện sáng tối, nên yêu cầu Lâm Dữ Kiêu sau khi ăn xong phải chụp ảnh vỏ trái cây gửi cho cô, coi như là hình thức “báo cáo giám sát”. Lâm Dữ Kiêu chỉ khi gửi ảnh vỏ cam đã ăn sạch sẽ, cô mới hài lòng mà “tha” cho anh.
Buổi huấn luyện sáng vừa kết thúc, Trịnh Thư Hạ tranh thủ cầm điện thoại lướt linh tinh một lúc, vừa định cất đi thì một cuộc gọi bất ngờ hiện lên màn hình. Nhìn thấy tên lưu trên màn hình, cô nhíu mày. Là Tống Lẫm…
Thật thú vị, chuyện đánh nhau hôm đó cô còn chưa hỏi tội, vậy mà anh ta lại chủ động gọi điện tới. Trịnh Thư Hạ đương nhiên chẳng có gì phải ngại, không chút do dự mà bắt máy. Chỉ là… bắt máy rồi cũng không nói gì, như thể dùng sự im lặng của mình để đối đầu với người bên kia.
“Hạ Hạ.” Tống Lẫm đành phải đầu hàng trước, mở lời bằng giọng gượng gạo: “Giữa chúng ta giờ… chỉ có thể căng như dây đàn thế này sao?”
“Xin lỗi.” Giọng cô lạnh lùng: “Tôi không có gì để nói cả.” Huống hồ, cuộc gọi này là do anh ta chủ động gọi tới.
“Anh biết… giờ trong mắt em, anh chắc là ghê tởm lắm, ích kỷ, bỉ ổi, không ra gì.” Giọng Tống Lẫm vừa tự giễu vừa mỉa mai: “Dù sao thì bây giờ trong lòng em chỉ có Lâm Dữ Kiêu thôi.”
“Tống Lẫm, anh nói mấy lời này để làm gì?”
Trịnh Thư Hạ ngước mắt nhìn trần nhà, bất đắc dĩ: “Nếu không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây.” Biết thế này thì lúc nãy khỏi cần nghe.
Tống Lẫm: “Giờ đến cả một tiếng ‘anh’ em cũng không gọi, không có chút kiên nhẫn nào với anh sao?”
“Anh Tống Lẫm.” Trịnh Thư Hạ gọi, nhưng giọng cứng như đá: “Khi anh đánh người, anh có kiên nhẫn không?”
“Anh đánh người?” Tống Lẫm ngớ người một lúc, sau đó tức giận: “Có cần hỏi xem rốt cuộc ai là người khơi mào trước không?”
“Dù sao thì cái thằng Lâm Dữ Kiêu đó…”
“Tôi không cần biết.” Trịnh Thư Hạ cắt lời ngay, giọng điệu thản nhiên: “Dù là Lâm Dữ Kiêu gây sự trước… thì cũng không phải lỗi của anh ấy.”
“…Cái gì cơ?”
“Anh Tống Lẫm, anh không còn ở Phi đội Tiêm Kích J-1 nữa, thậm chí…” Cô ngập ngừng giây lát rồi nói tiếp: “Ngay cả nếu đúng như anh nói, thì sao?”
Trên phương diện pháp luật, người ra tay trước luôn là người sai, nếu không chịu nổi vài câu trêu chọc, vậy chỉ có thể nói là bản lĩnh còn chưa đủ cứng.
“Trịnh Thư Hạ.” Giọng Tống Lẫm cũng lạnh hẳn đi: “Giờ em thiên vị đến mức này thật à?”
“Từ ‘thiên vị’ dùng chưa đúng đâu.” Trịnh Thư Hạ nghĩ một chút rồi tốt bụng sửa lại: “Lâm Dữ Kiêu là chồng tôi. Tôi không đứng về phía anh ấy thì đứng về phía ai?”
Thật ra ban đầu cô muốn nói rõ ràng, dứt khoát hơn để sau này khỏi phải nhận những cuộc gọi vô lý như thế này nữa. Nhưng dù sao cũng đã quen biết nhiều năm, cho dù sau này không làm bạn nổi nữa thì cũng không nên tuyệt tình quá mức. Nghĩ vậy, cô nhẫn nhịn, không nói tiếp.
Nhưng Tống Lẫm gọi điện đến không chỉ để than phiền vài câu. Anh ta nghẹn họng hai giây, rồi lập tức chuyển giọng lạnh băng: “Em đứng về phía cậu ta, nên nhà họ Trịnh cũng theo nhà họ Lâm đối đầu với nhà anh luôn đúng không?”
“Anh nói cái gì vậy?” Trịnh Thư Hạ cau mày: “Tôi nghe chẳng hiểu gì hết.”
Cô cả ngày ở trong quân đội, mấy chuyện trong giới kinh doanh dĩ nhiên là hoàn toàn không hay biết.
Tống Lẫm cũng biết rõ điều đó, nhưng vẫn cố nhịn tức để kể lại mấy chuyện gần đây, nhà họ Lâm cố tình đối đầu, gây khó dễ với nhà họ Tống trên thương trường, còn thêm mắm dặm muối vào.
Dù vậy, cũng không phải là nói quá đáng lắm, bởi vì hiện tại nhà họ Lâm đúng là thà tự chịu lỗ còn hơn để nhà họ Tống yên ổn.
Trịnh Thư Hạ chăm chú lắng nghe, nhưng nghe xong chỉ thản nhiên đáp: “Những chuyện này tôi không biết, mà cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả.”
“…”
“Anh Tống Lẫm, tôi xưa nay chưa từng hỏi han gì đến công việc của gia đình. Họ làm gì tôi cũng không can thiệp được.”
Trong lúc cần thiết, giả ngơ cũng là một cách hay. Nói xong, cô cũng chẳng quan tâm xem Tống Lẫm có tức đến hộc máu không, dứt khoát cúp máy.
Đường Tử Lệ chạy tới gọi cô cùng đi nhà ăn ăn trưa. Trịnh Thư Hạ đáp lại một tiếng, lúc cất điện thoại thì trong đầu toàn nghĩ đến chuyện hôm nay nhà ăn có loại trái cây gì…
Nếu là dưa thì tốt rồi, Lâm Dữ Kiêu không thích ăn hoa quả, chỉ miễn cưỡng chấp nhận mấy loại như dưa hấu hay dưa vàng thôi.
Nhưng thật không may, hôm nay nhà ăn lại phát dứa và xoài. Toàn là loại trái cây nhiệt đới mà Lâm Dữ Kiêu ghét nhất. Trịnh Thư Hạ âm thầm mặc niệm cho anh một giây… rồi vẫn vô tình múc đầy một hộp mang về.
Buổi trưa ăn xong cơm, dưới ánh mắt giám sát của cô gái nhỏ, Lâm Dữ Kiêu bị ép phải bịt mũi ăn hoa quả, ăn đến mức suýt muốn nôn.
“Anh thật sự không thích xoài mà.” Anh chớp mắt, ánh mắt nhìn Trịnh Thư Hạ chẳng khác gì đang làm nũng: “Cái mùi nó cứ như bị hỏng, bị ôi thiu ấy.”
“Anh xin em đấy, đừng bắt anh ăn nữa mà…”
…
Tên này vì không muốn ăn trái cây mà mất hết thể diện làm nũng như vậy, thật sự là… đáng yêu muốn chết.
Trịnh Thư Hạ cố nhịn cười, không chút nể tình lắc đầu: “Không được.”
“…”
“Ăn trái cây tốt cho việc hồi phục vết thương.” Cô nói xong thì cúi người lại, hôn lên má anh như đang dỗ trẻ con: “Anh ăn ngoan nha~”
“Anh khỏi gần xong rồi mà, em nên mang cho Thẩm Sách ăn ấy.” Lâm Dữ Kiêu dùng nĩa xiên lấy miếng xoài trong hộp, ủ rũ nói: “Cậu ta mới là người bị thương nặng, cần ăn hoa quả bổ sung hơn.”
“Thật không đó?” Trịnh Thư Hạ nghiêng đầu, chớp mắt ngây thơ hỏi lại: “Anh đang bảo em mang hoa quả em chuẩn bị cho anh đi đưa cho người đàn ông khác à?”
“…Không được!” Lâm Dữ Kiêu lập tức đầu hàng, thở dài nhận thua rồi kéo cô lại hôn một cái: “Chỉ được cho anh thôi, em ăn cùng anh nhé.”
Vị xoài chua chua ngọt ngọt như bùng nổ giữa đôi môi hai người, Trịnh Thư Hạ mặt đỏ bừng, đẩy anh ra. Lâm Dữ Kiêu cũng không có ý chiếm lợi mãi, ngoan ngoãn chuyển sang xiên dứa ăn tiếp.
Trịnh Thư Hạ chống cằm ngồi cạnh nhìn anh ăn, chợt nói:“Hồi nãy Tống Lẫm gọi cho em.”
Động tác của Lâm Dữ Kiêu hơi khựng lại, nghiêng đầu nhìn cô: “Ờ, cậu ta nói gì?”
Giờ nhắc đến người này, cả hai đều bình tĩnh như không, chẳng phải cố tỏ ra dửng dưng, mà là thật sự tâm đã lặng sau khi đã rõ lòng nhau.
“Cậu ta bảo công ty nhà em với nhà anh bắt tay nhau ‘đánh’ nhà họ Tống.” Trịnh Thư Hạ tóm gọn lại ý Tống Lẫm, nhún vai: “Không biết có thật không.”
“Thật.” Lâm Dữ Kiêu kể lại cuộc điện thoại mẹ anh gọi đến, nói: “Chỉ vì chuyện đánh nhau rằm tháng Giêng, ai cũng tức không chịu nổi.”
“Ồ.” Trịnh Thư Hạ gật gù, nghĩ một lát rồi hỏi tiếp: “Nhưng chuyện này mình cũng đâu giúp được gì đâu nhỉ?”
“Dĩ nhiên rồi.” Lâm Dữ Kiêu nhướng mày, nói như lẽ đương nhiên: “Mấy trò đấu đá ngầm trong thương trường ấy, hai ta có hiểu cái quái gì đâu.”
Cho nên không hiểu cũng chẳng cần xen vào, có lý mà mặc kệ.
“Em cũng thấy thế.” Trịnh Thư Hạ cong mắt cười: “Vậy nên anh ta nói với em những chuyện đó, chẳng phải là đàn gảy tai trâu sao?”
Ánh nắng ban trưa xuyên qua ô cửa sổ sáng sủa rọi lên chân mày và hàng mi của cô, tựa như viền quanh bằng lớp ánh vàng rực rỡ, long lanh như có sao lấp lánh. Nhìn mà… đáng yêu vô cùng.
Lâm Dữ Kiêu nheo mắt lại, cảm thấy cô gái nhỏ gần đây hình như bị anh “lây” hư rồi. Có tính là gần mực thì đen không nhỉ? Nghĩ vậy, anh cũng không nhịn được bật cười theo.
Cuối tháng Năm, cuộc chiến thương mại trẻ con giữa nhà họ Lâm và nhà họ Tống rốt cuộc cũng kết thúc một cách miễn cưỡng.
Trịnh Thư Hạ không rõ nhà mình có tham gia hỗ trợ gì không, cô cũng chẳng hỏi Trịnh Kỳ Xuyên, dù sao thì trong lĩnh vực kinh doanh cô đúng là mù tịt, đi hỏi người ta chẳng khác gì tạo thêm áp lực.
Thích làm gì thì làm, cô thật sự không quan tâm cũng không muốn can thiệp. Mỗi người đều nên xử lý phần việc mình giỏi nhất. Cô chỉ cần làm tốt công việc ở trong quân đội là đủ.
Thẩm Sách – người bị thương nặng nhất trong tai nạn lần đó, nhờ thể chất vượt trội nên phục hồi cũng khá nhanh. Lúc này, cuối cùng cậu cũng được quay lại đội, bắt đầu tập những bài cơ bản cùng mọi người.
Không còn cái vẻ lạnh lùng ngút trời như trước, đồng đội nào gặp cũng không nhịn được hỏi han đôi câu.
Có lẽ là vì đã từng cận kề cái chết, tính khí của Thẩm Sách cũng dịu đi nhiều. Người gầy đi một vòng, nét mặt cũng mềm mại hơn, gặp ai cũng chỉ cười nói: “Tôi may mắn thôi.”
Trải qua một tai nạn như thế, tuy đau đớn là không tránh khỏi, nhưng nếu không để lại di chứng, vẫn có thể tiếp tục làm công việc mình yêu thích… vậy thì cũng là may mắn rồi.
Thấy Thẩm Sách vừa chạy mười cây số xong đang chống đầu gối thở hổn hển, Trịnh Thư Hạ đưa cho cậu ta một chai nước.
Cô nói: “Đừng cố quá sức.”
“Ừ, mới hồi phục nên hơi mệt chút.” Thẩm Sách uống liền nửa chai, ánh mắt lạnh lùng thường ngày giờ thoáng chút ủ rũ, nhưng vẫn gắng gượng: “Nhưng rồi tôi sẽ sớm quay lại phong độ như trước thôi.”
Trước khi bị thương, cậu ta là một trong ba người có thể lực mạnh nhất đội.
Trịnh Thư Hạ gật đầu chắc nịch: “Cậu sẽ làm được. Chắc ba bốn tháng là phục hồi thôi.”
Nghe giọng cô kiên định như vậy, Thẩm Sách ngạc nhiên: “Sao cậu biết?”
“Đội trưởng nói đấy…” Trịnh Thư Hạ liếc mắt nhìn về phía Lâm Dữ Kiêu, lúc này đang đeo kính râm tránh nắng, đứng trên bậc thềm trò chuyện với Qúy Phỉ.
Nghe vậy, Thẩm Sách càng khó hiểu: “Đội trưởng biết sao?”
“Vì anh ấy từng bị thương nặng y như cậu.” Trịnh Thư Hạ khẽ giọng, thở dài: “Là trong một tai nạn mấy năm trước.”
Thẩm Sách ngây người, ánh mắt vô thức nhìn về phía Lâm Dữ Kiêu, trong mắt không giấu được sự chấn động.
Một người như đội trưởng… cũng từng bị thương sao?
Qua lần hợp tác sống chết vừa rồi, trong lòng cậu ta đã sớm xem Lâm Dữ Kiêu là hình mẫu lý tưởng mạnh mẽ không gì phá nổi, một người mà cậu thật sự kính phục. Chỉ là, Lâm Dữ Kiêu vốn không hề ngại việc để người khác thấy anh không phải bất khả chiến bại.
“Đúng vậy, chỉ cần là thân thể bằng xương bằng thịt thì đều có thể bị thương. Bị thương rồi phải tạm dừng một thời gian cũng không sao cả, chỉ cần tin là mình có thể vượt qua được.” Trịnh Thư Hạ nhìn Thẩm Sách, nghiêm túc nói: “Đây là lời anh ấy nhờ tớ chuyển đến cho cậu.”
Chữ “anh ấy” là ai, khỏi cần nói cũng biết. Vì người lính dưới quyền của mình, Lâm Dữ Kiêu sẵn sàng lộ ra mặt yếu đuối, chỉ để người đó thấy được một ví dụ sống động và không gục ngã.
Ánh mắt Thẩm Sách dao động trong thoáng chốc, sau đó gật đầu: “Ừ.” Cậu ta nói: “Tôi sẽ không để đội trưởng thất vọng.”
Cậu vừa dứt lời, còn chưa kịp nghe Trịnh Thư Hạ đáp lại, đã bị một bàn tay mạnh bạo khoác ngang vai từ phía sau, kèm theo tiếng cười hô hố vang trời: “A Sách, giờ cậu gà thật đấy, chạy không lại tôi rồi! Gà quá gà quá gà quá! Hahahahahahaha!”
“…”
Trịnh Thư Hạ cố nhịn cười đến nỗi bả vai run lên, tay cũng siết chặt lấy đường viền quần.
“Cậu!!” Mặt Thẩm Sách đỏ bừng vì tức, gắt lên: “Tôi mới vừa quay lại đội mà!”
“Thì sao, bây giờ cậu đúng là không bằng tôi!” Đường đường chính chính, Đường Tử Lệ nói với giọng đầy tự hào, một tay quàng lấy vai Thẩm Sách, vừa lôi vừa kéo: “Giờ cậu yếu như vậy thì phải ăn bồi bổ nhiều vào, đi đi đi, ra căn tin, cậu không thích ăn thịt cũng không được đâu…”
Tay kia của cậu ta tiện thể kéo luôn cả Trịnh Thư Hạ theo.
Dưới ánh nắng rực rỡ, bóng ba người họ đùa giỡn, xô đẩy nhau kéo dài thành một vệt dài loang lổ trên mặt đất, vừa sống động, vừa ấm áp.
