Hạ Cánh Bên Em - Ngọc Tự Nhân

Chương 53: Lâm Dữ Kiêu vẫn luôn đi trước cô, loại bỏ mọi chông gai ở nơi mà cô có thể nhìn thấy.



Chớp mắt đã đến tháng Bảy rực nắng. Mỗi năm vào mấy ngày nóng nhất, nhà họ Trịnh lại bắt đầu bận rộn chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Trịnh Thư Hạ, cô công chúa duy nhất của dòng tộc, sinh nhật năm nào cũng phải tổ chức thật linh đình mới ra dáng.

Chỉ là… truyền thống này đã bị cô gái trẻ chủ động hủy bỏ từ sau khi nhập học trường quân đội. Lý do mà Trịnh Thư Hạ đưa ra rất đơn giản: Không có thời gian.

Một mặt, cô thật sự thấy phiền phức với những cuộc xã giao vô nghĩa, dù sao sau này cô cũng không định chen chân vào giới kinh doanh. Mặt khác, đó cũng là sự thật, khác với các trường đại học thông thường, trường quân đội quả thực chẳng để cô có thời gian nghĩ đến mấy chuyện như sinh nhật hay lễ lạt. Sau khi tốt nghiệp rồi vào quân ngũ công tác, càng không có chỗ cho những “nghi thức” ấy.

Năm nay, Giang Xu Nghiên và Triệu Duyên gọi điện cùng lúc, hỏi đi hỏi lại cô có định làm gì nhân ngày sinh nhật không. Nhưng Trịnh Thư Hạ vẫn một mực nói không có thời gian, thái độ kiên quyết không lay chuyển.

“Bé con à, về nhà ăn sinh nhật thì mất bao nhiêu thời gian đâu.” Giang Xu Nghiên hết lòng khuyên bảo: “Nếu con không thích rình rang, thì hai người đi ăn với nhau thôi cũng được mà, năm nay là sinh nhật đầu tiên con với Dữ Kiêu ở bên nhau đó.”

Trịnh Thư Hạ chớp chớp mắt, cuối cùng cũng hơi bị lay động.

Ừ nhỉ, bây giờ cô và Lâm Dữ Kiêu là vợ chồng rồi, có việc gì thì cũng nên cùng nhau quyết định.

Suy nghĩ một chút, cô nói: “Vậy để có thời gian con hỏi thử anh Kiêu xem sao.”

Dù sao thì cũng còn mấy ngày nữa mới đến sinh nhật cô, không việc gì phải vội. Cúp điện thoại xong, cô lại tiếp tục tập luyện, hoàn toàn không coi chuyện này là việc quan trọng gì.

Tối đến, người chủ động hỏi lại chuyện này ngược lại lại là Lâm Dữ Kiêu: “Sinh nhật em muốn đi đâu chơi không?”

Trịnh Thư Hạ chớp chớp mắt, trả lời rất thực tế: “Hình như không được nghỉ.”

Năm nay sinh nhật cô không trùng vào cuối tuần, đó cũng là lý do cô từ chối tổ chức rình rang dù bị Giang Xu Nghiên hỏi đi hỏi lại.

“Ngốc quá đi.” Lâm Dữ Kiêu bất đắc dĩ, đưa tay xoa đầu cô như thể đang thương hại: “Em biết cái khái niệm gọi là ‘điều chỉnh lịch nghỉ’ không?”

Trong đội vốn dĩ cũng chẳng quá cứng nhắc.

“Đừng xoa đầu em nữa, ghét.” Trịnh Thư Hạ khẽ nhíu chiếc mũi xinh xắn, đưa tay cẩn thận vuốt lại đuôi tóc: “Em muốn nuôi tóc dài.”

Cô nhìn Lâm Dữ Kiêu, trong ánh mắt thấp thoáng nét ngại ngùng của một cô gái nhỏ, thử thăm dò: “Anh thấy sao?”

“Được mà. Lần cuối anh thấy em buộc tóc chắc là hồi cấp hai nhỉ.” Lâm Dữ Kiêu cười: “Cứ nuôi đi.”

Trịnh Thư Hạ hơi sững người: “Anh còn nhớ hồi em cấp hai sao?”

“Nhớ chứ.” Lâm Dữ Kiêu cười khẽ: “Hồi đó anh trai bận đi hẹn hò nên nhờ anh trông em gái giùm. Kết quả là cô bé vừa thấy anh thì thất vọng thấy rõ, ghét ra mặt, chẳng buồn để ý…”

“Aiya.” Trịnh Thư Hạ xấu hổ đến đỏ cả tai, vội đưa tay bịt miệng anh lại: “Làm gì mà nói quá như thế…”

Đúng là người thù dai nhất hệ mặt trời.

“Sao lại không?” Lâm Dữ Kiêu tiếp tục trêu cô, càng nói càng quá đáng: “Hồi anh học cấp ba là thủ khoa khối tự nhiên đấy, thấy một số người học hành chẳng đâu vào đâu, còn chủ động định giảng bài cho cô bé nghe. Kết quả là người ta chẳng thèm để ý luôn, phí công anh một lòng khổ tâm…”

“Vậy thì sao?” Trịnh Thư Hạ biết rõ anh cố ý chọc mình, cũng không nhịn được bật cười, liền bật lại: “Cô bé cấp hai ngày ấy lạnh nhạt như thế, giờ là của ai rồi hả?”

Lâm Dữ Kiêu khựng ánh mắt lại trong một thoáng. Nhìn vào đôi mắt cười rạng rỡ của Trịnh Thư Hạ, anh vươn tay kéo lấy cổ tay cô, kéo người con gái ấy ôm trọn vào lòng mình.

Bàn tay thon dài của anh giữ lấy sau gáy cô, Lâm Dữ Kiêu khẽ hôn lên đôi môi chu chu cố tình nhõng nhẽo của cô gái.

Môi cô mềm mại, hồng hào, như phủ một lớp ánh sáng trong veo, khiến người ta không nỡ rời môi, nhưng hôn rồi lại không kiềm được, anh bắt đầu cắn nhẹ, dần dần càng thêm sâu, hơi thở cũng trở nên nặng nề.

“Của anh.” Lâm Dữ Kiêu đặt ngón tay lên môi đỏ của cô, giọng khàn khàn: “Cô bé của anh.”

“Lúc em học cấp hai anh đã quen biết rồi, sao mà không để ý cho được?”

Khóe môi Trịnh Thư Hạ ẩn hiện lúm đồng tiền nhỏ, cô hôn lên môi anh như đang dỗ dành: “Nhưng bây giờ em sẽ ngày nào cũng để ý đến anh.”

Có lúc ngẫm lại, cô thấy cuộc đời thật kỳ diệu. Năm lớp 9, trong đầu cô chỉ đơn thuần nghĩ: Không biết khi nào mới lại được gặp Tống Lẫm đây… Hoàn toàn không ngờ rằng, người sẽ cùng cô đi hết cuộc đời… lại đang ở ngay trước mắt.

Sau đó, hai người bàn bạc xong thì Trịnh Thư Hạ gọi điện về cho Giang Xu Nghiên, nói rằng sinh nhật năm nay chỉ cần hai người ăn với nhau một bữa là được.

Cô thật sự không thích những bữa tiệc linh đình. Là người lớn, cũng hiểu được điều đó nên không gặng ép thêm.
Dù sao từ lúc Trịnh Thư Hạ lên đại học, cô cũng rất ít khi về nhà đúng dịp sinh nhật. Năm nay chịu về là chuyện tốt rồi.

Chỉ là… nguyện vọng giản dị ấy, cuối cùng lại không thể thực hiện được.

Ngay trước ngày sinh nhật lần thứ 23 của Trịnh Thư Hạ, thành phố Cốc Dương bất ngờ xảy ra một trận động đất mạnh 7,2 độ richter. Chỉ sau một đêm, nửa thành phố hóa thành đống đổ nát, khiến cả nước bàng hoàng.

Hầu hết người trong đội Tiêm Kích J-1 đều được điều động ngay lập tức đến tiền tuyến cứu nạn bao gồm cả Lâm Dữ Kiêu, Trịnh Thư Hạ và toàn bộ đội J-1.

Ban đầu, Mạnh Chiêu định để Thẩm Sách ở lại doanh trại vì cậu ta vừa mới hồi phục xong. Nếu lỡ gặp dư chấn ở tiền tuyến thì quả thật là quá xui xẻo.

Nhưng đề nghị đó đã bị bác bỏ.

Thẩm Sách — người luôn lựa chọn con đường nguy hiểm nhất, gian khổ nhất để phục vụ cho người dân, tính cách cậu vốn dĩ là như vậy.

Ở vùng hoang tàn Cốc Dương, máy bay của cả nhóm chỉ có thể hạ cánh ở một huyện lân cận, rồi từ đó di chuyển bằng ô tô vào khu vực cứu hộ.

Đi qua những con đường đầy đá vụn, mặt đất thỉnh thoảng lại rung nhẹ, như báo hiệu cho một cơn bão lớn đang âm thầm kéo tới.

Dọc đường, bàn tay buông lơi trên đầu gối của Lâm Dữ Kiêu nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng siết chặt.

Mấy tiếng đồng hồ xóc nảy trên đường đủ để khiến bất kỳ ai dễ say xe đều thấy choáng váng. May thay, họ đều là những phi công đã trải qua hàng trăm, hàng ngàn lần huấn luyện chống choáng và xoay vòng.

Càng đến gần tâm chấn, dư chấn càng rõ rệt hơn. Khi cả nhóm xuống xe, Lâm Dữ Kiêu tự tay đội mũ bảo hộ cho Trịnh Thư Hạ, còn nhét vào miệng cô một viên ô mai.

Anh vẫn cười, hỏi: “Có sợ không?”

“Không sợ.” Trịnh Thư Hạ lắc đầu, đôi mắt trong veo nhìn anh chăm chú.

“Ừ nhỉ.” Lâm Dữ Kiêu dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào má cô, rồi có chút lưu luyến mà chậm rãi buông xuống: “Đã từng trải qua những nhiệm vụ còn nguy hiểm hơn cả lần này, nên sẽ không sợ.”

“Phải.” Trịnh Thư Hạ lại lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Lần này không sợ… là vì có anh ở bên cạnh.”

Con đường lưỡi dao dưới chân càng lúc càng hẹp, nhưng chỉ cần có anh ở đây, lòng cô lại luôn sáng tỏ, rộng mở. Dù phía trước là ngõ cụt… cô cũng không sợ.

Lâm Dữ Kiêu nhìn cô chăm chú rất lâu, chợt mỉm cười: “Hạ Hạ, hình như em càng ngày càng biết… hay phải nói là càng giỏi thể hiện rồi đấy.”

“Dĩ nhiên rồi.” Trịnh Thư Hạ ngẩng đầu, có chút đắc ý: “Em luôn nghĩ, nếu một người ngay cả yêu mà cũng không nói được, không thể hiện được… thì khác gì người câm đâu?”

Vì vậy, sau khi yêu anh, bất kể là cảm xúc gì, cô cũng muốn thẳng thắn bày tỏ. Dù ban đầu có xấu hổ, không được tự nhiên… nhưng cô thích nhìn dáng vẻ anh vui vẻ vì mình.

Lâm Dữ Kiêu im lặng nhìn cô một lúc, rồi bất ngờ cúi sát xuống, nói nhỏ một câu: “Chúc mừng sinh nhật.”

“Giờ nói câu này có lẽ không có nhiều ý nghĩa nữa…” Anh dừng lại, cười một cách đầy lẽ đương nhiên: “Nhưng với cô bé của anh, thì anh vẫn phải nói một câu chúc mừng sinh nhật mới được.”

Trịnh Thư Hạ hơi sững lại, hồi lâu sau mới bật cười. Cô không đáp lại lời anh, chỉ đeo balo căng phồng trên lưng, lúc rời đi thì ngầu lòi ném lại một câu: “Lâm Dữ Kiêu, lo mà cẩn thận, đừng có mà lấy mạng mình ra đùa.”

Binh chủng tác chiến kiểu họ, mỗi người đều đáng giá như trăm người. Lần này tiến sâu vào trung tâm tiền tuyến, tất nhiên phải phân tán đội hình để cứu hộ.

Khu vực chịu thiệt hại nặng nhất có thể xảy ra dư chấn và sụt lở bất cứ lúc nào, ai nấy đều phải căng não, cảnh giác đến mức tối đa.

Trong balo là đầy đủ thiết bị cứu hộ và đồ tiếp tế, thiết bị liên lạc đeo bên hông, chỉ cần chưa rời khỏi khu vực động đất thì vẫn luôn giữ được tín hiệu ổn định suốt 24 giờ.

Trịnh Thư Hạ được phân phụ trách khu vực phía Tây. Chỉ trong một buổi chiều, cô đã cứu được không ít nạn nhân bị vùi dưới đống đổ nát.

Lúc đầu, khi cô cùng đội cứu hộ và đội cứu hỏa vào giúp đỡ, nhiều người nhìn thấy bộ quân phục trên người cô, thấy cô là con gái thì tỏ ý nghi ngờ. Nhưng cho đến khi cô tay không bới từng viên gạch vụn, chẳng thua gì bất cứ người đàn ông nào, thì ánh mắt họ mới dần thay đổi.

Vào lúc chạng vạng tối, cả nhóm ngồi trên đống đổ nát, vừa uống nước ấm vừa gặm bánh bao khô.

“Nơi này trước đây là một ngôi trường.” Một người dân địa phương vỗ vỗ viên gạch dưới mông, sắc mặt u ám: “Không biết trận động đất này đã cướp đi bao nhiêu sinh mạng trẻ nhỏ…”

Trịnh Thư Hạ cắn miếng bánh bao khô khốc, nghẹn nơi cổ họng như có gai mắc lại, không sao nuốt trôi.

“Có mì ăn liền mới được đưa đến kìa!” Một tình nguyện viên chạy đến, hào hứng nói với họ: “Mọi người vất vả rồi, mau đến ăn chút gì nóng đi!”

“Đây chẳng phải thứ nóng hổi sao.” Trịnh Thư Hạ bật cười, lắc lắc bình nước nóng trong tay.

Bây giờ là ngày thứ hai sau động đất, số người thương vong vẫn chưa thể thống kê. Đa phần các đội cứu trợ khẩn cấp không thể tiếp cận kịp, hậu cần vận chuyển cũng vô cùng khó khăn.Trong giai đoạn gian khổ nhất này, vật tư còn quý hơn cả vàng.

Cô không dám đại diện cho người khác mà lên tiếng, nhưng bản thân thì có thể ăn ít đi một chút, bớt phần mì gói hay bánh quy lại. Dù sao thì rất nhiều nạn nhân vẫn còn mắc kẹt trong đống đổ nát, chỉ có thể dựa vào chút thực phẩm ấy để giữ lấy một hơi thở mỏng manh.

Ăn vội mấy miếng, đội cứu hộ lại tiếp tục công việc.

Lời nói “nơi này là trường học” không phải giả, vì trên suốt đường đi, họ gặp phải nhiều nhất chính là học sinh.

Hầu hết đều là những đứa trẻ khoảng mười tuổi, bị vùi dưới đống gạch đá, mặt mũi bẩn thỉu, vừa đau đớn vừa đói lạnh, đến mức gần như mất đi ý thức. Không khóc nổi nữa, chỉ là lúc tỉnh lúc mê…

Khi nhóm bác sĩ, y tá đầu tiên kịp đến nơi, Trịnh Thư Hạ đang ngồi cạnh một bé gái bị kẹt dưới tấm bê tông, đút bánh quy nén cho con bé.

Ngũ tạng của bé dường như đều bị sức nặng đè ép, đến thở cũng khó khăn chứ đừng nói đến việc ăn uống. Nhưng đối với một đứa trẻ thì, một ngày một đêm không có gì vào bụng gần như đã tới giới hạn sinh tồn.

Trịnh Thư Hạ chỉ có thể dùng nước nóng làm mềm bánh, từng chút một đút cho bé gái ăn. May mà đội y tế tới kịp thời, khi cô bé vừa yếu ớt nuốt được một ít, họ lập tức truyền dịch dinh dưỡng để giữ mạng. Đến sáng hôm sau, đội cứu viện mang theo đầy đủ thiết bị đã có thể bắt đầu công tác giải cứu.

Thiết bị dò tìm sự sống vẫn liên tục phát ra tín hiệu, chứng tỏ xung quanh còn có người sống.

Thấy đã có y tá ở lại chăm sóc bé gái, Trịnh Thư Hạ định rời đi, thì bất ngờ bị một giọng nói yếu ớt gọi lại: “Chị ơi…”

Cô quay đầu lại, thấy cô bé mở hé đôi mắt, cố gắng nở một nụ cười với cô: “Cảm… ơn chị…”

Viền mắt Trịnh Thư Hạ cay xè. Đứa bé này chỉ mới tám, chín tuổi, trong hoàn cảnh phải chịu đựng nỗi đau quá lớn như vậy mà vẫn giữ được sự ấm áp trong tim. Thật hiếm có biết bao.

“Không cần cảm ơn chị đâu.” Cô ngồi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé: “Đây là điều chị nên làm… vì sứ mệnh của chị là phụng sự nhân dân.”

Lời vừa dứt, mặt đất bất chợt rung nhẹ một trận. Trịnh Thư Hạ sững người trong thoáng chốc, rồi lập tức tháo mũ bảo hộ trên đầu mình đội cho cô bé, sau đó kéo tay y tá bên cạnh chạy nhanh về phía khu đất trống.

“A a a a a!” Y tá được giao nhiệm vụ ở lại trông nom cô bé giật mình hoảng loạn, vội nắm chặt cánh tay Trịnh Thư Hạ: “Lại… lại động đất rồi phải không? Tôi… tôi sẽ bị đá đè chết mất! Aaaa!”

“Im miệng!”
Trịnh Thư Hạ bịt miệng cô ấy lại, thầm than phiền: khoảng đất trống kia cách đây quá xa rồi.

Dư chấn hầu như xảy ra vài tiếng một lần, cảm nhận đều rất rõ rệt, thường ở khoảng cấp 3 đến 4. Nếu đang ở trong vùng bị tàn phá nặng nề bởi đống đổ nát, chỉ cần một trận dư chấn nhẹ cũng có thể khiến đá vỡ rơi xuống, gây thương tích.

Trịnh Thư Hạ suy nghĩ rất nhanh, rồi dẫn y tá đến một chỗ núp gần đó, dưới chân một bức tường xiêu vẹo tạo thành góc tam giác, cách vị trí cũ chừng mười mét.

Tuy khu vực này cũng chẳng an toàn gì, nhưng ở nơi địa hình xấu như vậy, chỉ cần dư chấn mạnh thêm một chút, đống gạch đá kia rất dễ sụp đổ mà người bị vùi lấp chắc chắn sẽ là họ.

Y tá run rẩy vì sợ, gần như nhào cả người vào lòng Trịnh Thư Hạ. Bộ quân phục dính đầy bùn đất với chất vải thô ráp cọ vào mặt khiến rát đau, nhưng cô ấy cũng chẳng còn tâm trí nào để ý nữa.

Trịnh Thư Hạ chỉ biết bất lực mà ôm lấy cô ấy bằng một tay, tay còn lại thì giơ ba lô đang đeo l*n đ*nh đầu cả hai như một tấm chắn thô sơ.

Hết cách rồi, chấn động dưới chân ngày càng dữ dội, đá trên đầu cũng bắt đầu lác đác rơi xuống. Một mình cô thì còn có thể nhanh chóng chạy đến vùng trống, nhưng y tá bên cạnh… Chắc chắn sợ đến mềm nhũn chân, chẳng thể đi nổi một bước.

Là quân nhân, nhiệm vụ khi đến tiền tuyến của cô chính là cứu người, nên cô không thể bỏ mặc y tá ở lại đây mà chạy thoát thân được.

Dù cho trong trận dư chấn này có bao nhiêu viên đá rơi xuống, khiến cho cả hai dù có co rút người lại vẫn bị đập đau ê ẩm, cô cũng không nao núng.

Y tá bắt đầu khóc. Trịnh Thư Hạ dứt khoát lấy luôn cả chiếc ba lô che hết cho cô ấy.

Sau dư chấn, thái dương của Trịnh Thư Hạ đã bị một mảnh đá đập trúng, máu chảy loang trên gương mặt lấm lem bụi đất rồi đông lại thành vệt.

“Trời ơi… chảy máu rồi!” Y tá hoàn hồn, thấy Trịnh Thư Hạ bị thương liền òa lên khóc lần nữa: “Tất cả là do… vừa nãy chị lấy ba lô che đầu cho tôi…”

“Đó là điều tôi nên làm.” Trịnh Thư Hạ nhìn cô ấy nước mắt lưng tròng, bất lực lắc đầu: “Đừng khóc nữa, giúp tôi xử lý vết thương tạm thời đi.”

“Vâng vâng vâng!” Y tá gật đầu lia lịa.

Thấy cô ấy lúng túng lục lọi hộp y tế, Trịnh Thư Hạ chần chừ một chút rồi hỏi: “Cô bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hai… hai mươi.” Y tá nhỏ cầm miếng bông gạc thấm dung dịch sát trùng lau vết thương cho cô, giọng lắp bắp có chút ngượng ngùng: “Tôi vẫn chưa tốt nghiệp, là thực tập sinh.”

Trịnh Thư Hạ cau mày: “Sao lại điều em tới khu vực thiên tai nghiêm trọng như thế này?”

Con bé này chẳng nắm được kỹ năng cấp cứu nào, đưa đến đây chẳng phải là hại nó sao?

“Em là người địa phương, tất cả nhân viên y tế của bệnh viện địa phương đều được huy động hỗ trợ…” Y tá nhỏ lí nhí: “Em biết đây là khu vực trọng điểm, nhưng tổ trưởng điều em đến đây thì em đi thôi…”

Trịnh Thư Hạ không nói gì nữa. Ở đâu cũng có những chuyện đấu đá nội bộ, cô không tiện đánh giá gì thêm, điều cô biết là, việc họ đang làm hiện giờ, chính là cứu người. Cứu được một người là một người, nhiều thêm một người cũng là điều tốt.

Chỉ là… cô thật sự không thể yên tâm giao việc cho y tá này.

Trước đó khi lên xe cùng họ còn có một lãnh đạo nói rằng: để cô y tá ở lại truyền dịch cho bé gái là được. Nhưng với cái kiểu phản ứng này, chỉ cần thêm một trận dư chấn nữa thôi thì mạng mình còn không giữ nổi.

Trịnh Thư Hạ suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Em tên gì?”

Y tá ngoan ngoãn trả lời: “Phàn Tương, chữ ‘Tương’ trong Tương Tú*.”

(*Chỉ nghề thêu Tương nổi tiếng ở Hồ Nam – Trung Quốc.)

“Được, Phàn Tương.” Trịnh Thư Hạ sờ nhẹ miếng băng dán trên vết thương trán, thấy xử lý tạm ổn rồi thì đứng dậy: “Đi theo chị, mình quay lại chỗ bé gái trước đã.”

Khoảng cách không xa, họ nhanh chóng quay lại hiện trường. Nhờ có chiếc mũ bảo hộ chắc chắn mà Trịnh Thư Hạ đã đội lên đầu cô bé lúc nãy, cô bé không bị thương thêm lần nữa. Cô yên tâm, cẩn thận đội lại mũ cho bé, chỉnh chặt quai dưới cằm.

Sau đó, Trịnh Thư Hạ dẫn theo Phàn Tương, dựa vào tín hiệu nhấp nháy trên thiết bị dò tìm sinh mệnh để tiếp tục rà soát khu vực. Họ lần lượt phát thức ăn, nước uống, và truyền dịch cho những nạn nhân còn sống bị mắc kẹt dưới đống đổ nát.

Đến khi màn đêm buông xuống, Phàn Tương đã mệt lả, như thể kiệt sức mất nửa cái mạng. Có lẽ vì quá mệt và vẫn còn sợ hãi, cô co ro ngồi sát bên Trịnh Thư Hạ, nước mắt cứ thế rơi lã chã, nấc nhẹ từng tiếng.

Trịnh Thư Hạ bỗng thấy… bận rộn vẫn là điều tốt hơn cả.

Ban ngày, tầm nhìn rõ ràng, đầu óc chỉ lo xoay vòng trong việc cứu người, chẳng còn dư dả tâm trí nào mà nghĩ ngợi buồn thương hay cảm xúc cá nhân.

Cô chẳng có thời gian quan tâm tới cảm xúc yếu đuối của Phàn Tương, hiếm hoi lắm mới có chút thời gian nghỉ ngơi, liền vội bật máy liên lạc nội bộ, kết nối đến kênh của Lâm Dữ Kiêu.

Khu vực anh phụ trách cách nơi cô rất xa, hai ngày nay họ chỉ liên lạc được nhờ thiết bị này.

Đã vào đêm, phần lớn mọi người đều đã nghỉ ngơi, nên Lâm Dữ Kiêu bắt máy khá nhanh.

Thiết bị liên lạc dĩ nhiên không thể so với điện thoại di động có sóng mạnh, giọng người đàn ông bị nhiễu bởi điện lưu, truyền đến ngắt quãng, khàn khàn đầy mệt mỏi mà vẫn như cười như không.

“Anh Kiêu.” Chỉ khi nói chuyện với anh qua máy liên lạc như thế này, Trịnh Thư Hạ mới để lộ chút mong manh của một cô gái nhỏ, khẽ khàng hỏi: “Anh… có mệt không?”

“Ai mà không mệt.” Giọng Lâm Dữ Kiêu dịu dàng: “Hạ Hạ, chỉ cần gắng gượng qua giai đoạn này là ổn rồi.”

Trên vai họ là trách nhiệm, là sứ mệnh khi đất nước gặp nạn, họ sẽ là người đầu tiên xông pha ra tiền tuyến, vượt qua giai đoạn gian khó nhất. Khi lực lượng cứu trợ và vật tư từ khắp nơi đổ về, họ mới có thể tạm thời nghỉ ngơi.

Anh cố gắng làm không khí nhẹ bớt đi, cười hỏi cô: “Hôm nay cứu được mấy người?”

Để giúp cô giữ tinh thần, họ đã cùng thỏa thuận: mỗi người cứu được đều phải ghi nhớ thật kỹ, đến tối sẽ “báo cáo” cho nhau.

Trịnh Thư Hạ khẽ trả lời một con số.

“Giỏi lắm.” Lâm Dữ Kiêu khen cô: “Còn giỏi hơn cả anh.”

“Nhưng vẫn có những người không thể cứu được…” Giọng Trịnh Thư Hạ nghèn nghẹn, viền mắt đỏ hoe, mũi bắt đầu sụt sịt: “Chiều nay có một bé trai không kịp cấp cứu… hai chân bị đè nát, mất máu quá nhiều nên tử vong rồi.”

“Nó mới tám tuổi thôi, mới học lớp hai tiểu học…”

Cô khóc và nói: “Nếu em phát hiện cậu bé sớm hơn một chút thì tốt biết mấy…”

“Trịnh Thư Hạ, không được nghĩ như vậy.” Giọng Lâm Dữ Kiêu trở nên nghiêm nghị, từng chữ vang lên dứt khoát: “Không phải vì em phát hiện ra cậu bé quá muộn, mà là vì em đã kịp thời phát hiện ra người khác trước, em hiểu không?”

Cô gái nắm chặt thiết bị liên lạc, siết đến mức khớp tay trắng bệch.

“Anh không tin vào số mệnh, nhưng đôi khi lại cảm thấy… dường như sinh mệnh mỗi người đều đã được định sẵn từ trước.” Lâm Dữ Kiêu khẽ thở dài: “Dù em có phát hiện được cậu bé ấy sớm hơn, kịp thời cứu sống, thì rồi cũng sẽ có một cậu bé khác được phát hiện muộn hơn.”

Bởi lúc này, tại thành phố Cốc Dương có biết bao nạn nhân, mà lực lượng cứu hộ tuyến đầu như họ thì có hạn, chẳng thể phân thân ra được.

“Em hiểu mà… mọi thứ chỉ có thể thuận theo tự nhiên.” Trịnh Thư Hạ tựa trán lên bộ đàm, thì thầm: “Chỉ là vẫn thấy tiếc nuối, cảm thấy không cam lòng…”

“Nhiều người cũng mang tâm trạng như vậy. Vì thế sau mỗi trận thiên tai, những người sống sót thường cần được hỗ trợ tâm lý.” Giọng Lâm Dữ Kiêu trầm thấp: “Nhưng còn chúng ta thì sao? Chẳng phải cũng cần được giúp đỡ à? Tận mắt chứng kiến biết bao sự sống vụt tắt.”

“Nhưng đồng thời… chúng ta cũng đang trực tiếp tham gia vào những lần ‘tái sinh’, đúng không?”

“Ngày mai lại là một ngày mới, vẫn cần có chúng ta góp sức.”

Trịnh Thư Hạ hít mũi một cái, khe khẽ đáp: “Ừm…”

“Lâm Dữ Kiêu.” Cô nhẹ giọng nói: “Em mệt quá…”

“Vậy thì cố gắng lên một chút nữa.” Người đàn ông bên kia bật cười: “Ráng thêm hai ba ngày nữa, chúng ta sẽ gặp lại nhau.”

Thật ra nhiệm vụ lần này, về mặt thể lực thì với những binh sĩ tinh nhuệ như họ cũng không tính là quá khắc nghiệt. Khi thực hiện các cuộc diễn tập dã chiến trước đây, họ đã từng trải qua những tình huống gian khổ hơn nhiều, thậm chí vài ngày không được ăn cơm là chuyện thường.So với trước, lần này còn được xem là đỡ hơn.

Điều thực sự thử thách là ở mặt tâm lý.

Như Trịnh Thư Hạ từng nói, khi chứng kiến tận mắt từng sinh mạng tươi trẻ dần tắt đi, ai mà chẳng thấy đau lòng, dằn vặt chỉ khi vượt qua được ranh giới đó, con người ta mới thật sự trưởng thành từ bên trong.

Vì vậy, Lâm Dữ Kiêu mới dùng từ “cố gắng lên”.

“Chị ơi…” Phàn Tương nghe được hai câu cuối mà Trịnh Thư Hạ vừa nói, chờ cô tắt liên lạc mới ngạc nhiên hỏi: “Là… đang gọi cho bạn trai ạ?”

“Không phải.” Trịnh Thư Hạ lắc đầu: “Là chồng chị.”

“Ch-ch-chồng?” Phàn Tương kinh ngạc đến lắp bắp: “Chị… kết hôn rồi ạ?”

Sao có thể chứ! Chị gái bộ đội đẹp trai thế này trông còn rất trẻ cơ mà!

“Ừ.” Trịnh Thư Hạ thấy rõ sự ngạc nhiên trong ánh mắt cô bé, trả lời đơn giản: “Chị kết hôn sớm.”

Nói xong, cô liền nằm xuống nghỉ ngơi, chẳng còn hứng thú gì để chiều theo sự tò mò của Phàn Tương nữa. Ngày mai chắc chắn lại là một ngày vắt kiệt cả thể xác lẫn tinh thần, điều duy nhất cô cần bây giờ là ngủ một giấc thật sâu.

Hai ngày sau, các đội cứu hộ từ khắp cả nước cuối cùng cũng đã tới Cốc Dương để hỗ trợ. Dư chấn hoàn toàn kết thúc. Ngay cả những khu vực thảm họa nghiêm trọng vốn chỉ có binh lính và một số y bác sĩ đặc biệt mới dám vào, giờ cũng đã có thêm nhiều đội cứu viện đến.

Đội hỗ trợ của Phi Đoàn Tiêm Kích J-1 cũng có thể tạm nghỉ ngơi, chỉnh đốn lại đôi chút.

Lúc Trịnh Thư Hạ rời khỏi khu vực thảm họa, chính Lâm Dữ Kiêu đã đến đón cô. Anh tìm được một chiếc xe jeep, lái từ khu Đông sang khu Tây, dù đường đi xóc nảy hiểm trở, nhưng lòng thì vui mừng khôn xiết.

Chung quy là… không thể chờ thêm được nữa.

Suốt bốn ngày qua, Trịnh Thư Hạ trung bình chỉ ngủ khoảng năm tiếng mỗi ngày, tinh thần và thể xác đã mệt mỏi rã rời, đôi mắt sụp xuống như chẳng thể mở nổi nữa.

Ngay khoảnh khắc thấy Lâm Dữ Kiêu xuất hiện trước mặt mình, cô lập tức nhào vào lòng anh, nhắm nghiền mắt lại.

“Mệt chết đi được…” cô lẩm bẩm.

“Ngủ đi.” Lâm Dữ Kiêu mỉm cười, cúi xuống hôn nhẹ lên mặt cô: “Có anh ở đây rồi, yên tâm mà ngủ.”

“Mấy hôm rồi chưa rửa mặt đâu đấy…” Trịnh Thư Hạ nhắm mắt cười: “Anh không thấy bẩn à?”

“Vợ anh thì bẩn chỗ nào chứ?”

Lâm Dữ Kiêu vừa nói, vừa bế cô lên, ôm ngang người đặt vào băng ghế rộng rãi phía sau xe.

Phàn Tương, cô y tá vẫn luôn đi theo Trịnh Thư Hạ, sững người khi chứng kiến cảnh tượng tương tác ngọt ngào giữa anh đẹp trai và chị gái xinh đẹp ấy, chỉ biết đứng ngây ra như phỗng.

Sau khi Lâm Dữ Kiêu sắp xếp cho Trịnh Thư Hạ ổn thỏa và đóng cửa xe lại, anh mới chú ý đến cô gái đang đứng đó, hơi nhướn mày hỏi: “Cô là…?”

“À, em là… y tá.” Phàn Tương có chút lúng túng tự giới thiệu, ánh mắt vô thức liếc về phía ghế sau xe: “Anh ơi, anh là chồng của chị Hạ Hạ thật ạ?”

“Ừ.” Lâm Dữ Kiêu gật đầu, mỉm cười hỏi: “Cô ấy có nhắc đến anh sao?”

“Có ạ! Em vẫn luôn theo chị Hạ Hạ hỗ trợ suốt mấy ngày nay, chị ấy từng cứu mạng em. Mỗi lúc rảnh rỗi chị thường hay kể về anh…” Phàn Tương nói một hồi chẳng đầu chẳng cuối, sau cùng rút ra một sợi dây đỏ đan thủ công tinh xảo, đưa cho anh: “Anh ơi, em phải về bệnh viện rồi, không biết sau này còn có dịp gặp lại chị ấy không. Anh… giúp em đưa cái này cho chị Hạ Hạ được không ạ? Đây là bùa hộ mệnh em luôn đeo bên người.”

“Em thực sự rất biết ơn chị ấy. Nhờ chị ấy mà em mới hiểu con gái cũng có thể dũng cảm đến như vậy. Em sẽ luôn biết ơn chị.”

Trịnh Thư Hạ ngủ một giấc khá dài, đến khi tỉnh dậy thì trời đã về chiều. Cô đã bỏ lỡ cả buổi sớm mờ sương lẫn trưa nắng chói chang. Vừa mở mắt ra, ánh hoàng hôn rực rỡ nhưng dịu dàng đã xuyên qua lớp vải mỏng của lều, chiếu vào trong.

Cô cảm thấy người dính bẩn, định dụi mắt nhưng lại cố nhịn, để bản thân từ từ tỉnh táo lại, ngây ngốc đờ ra một lúc.

Cho đến khi bên cạnh vang lên giọng nói trêu chọc: “Ngủ đủ chưa?”

Trịnh Thư Hạ quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Dữ Kiêu đang nằm ở bên kia lều. Thì ra họ vẫn luôn nằm cạnh nhau, bảo sao lúc ngủ lại cảm thấy… an tâm như vậy.

Cô ngáp một cái, lười nhác ừ nhẹ một tiếng. Sau đó cô chậm rãi đưa tay lên định lấy khăn giấy lau mặt, thì bất ngờ phát hiện cổ tay trắng muốt của mình không biết từ bao giờ đã được buộc một sợi dây đỏ, hiển nhiên là có ai đó nhân lúc cô ngủ mà lén buộc vào.

Trịnh Thư Hạ nhìn sang Lâm Dữ Kiêu, dùng ánh mắt để hỏi anh: “Là chuyện gì vậy?”

“Là cô y tá đi cùng em trước đó nhờ anh chuyển giúp.” Lâm Dữ Kiêu bắt chước giọng điệu ngây thơ của Phàn Tương, kể lại: “Cô ấy nói đây là bùa bình an đeo từ nhỏ, mong muốn chị gái sau này luôn được bình an thuận lợi.”

Sau đó anh tặc lưỡi cảm thán: “Mị lực của vợ anh đúng là không thể đùa được, mới có mấy ngày đã thu phục được cả fan girl rồi. Nếu cô bé đó là con trai chắc anh phải ghen chết.”

“Bớt nói linh tinh đi.” Trịnh Thư Hạ nhịn không được bật cười, đầu ngón tay nhẹ vuốt sợi dây đỏ nơi cổ tay: “Cô bé đâu rồi?”

“Được đưa về bệnh viện rồi.”

“Ồ…” Trịnh Thư Hạ khẽ đáp, có chút thất vọng.

“Biết ngay em sẽ buồn mà.” Lâm Dữ Kiêu lắc đầu: “Anh đã lưu số điện thoại của cô bé rồi, đợi sau khi chuyện này qua đi, hai người còn có thể liên lạc lại.”

Mắt Trịnh Thư Hạ sáng lên, vội gật đầu: “Ừm!”

Lâm Dữ Kiêu đúng là giống như con giun trong bụng cô vậy, luôn hiểu rõ cô nghĩ gì, muốn gì. Những chuyện anh làm đều như chạm trúng vào nơi mềm yếu trong tim cô.

Ngón tay Lâm Dữ Kiêu khẽ chạm vào vết trầy đã đóng vảy trên trán cô, mỉm cười: “Cái ‘huân chương danh dự’ này chắc là do em cứu cô bé ấy mà có nhỉ?”

Trịnh Thư Hạ thuận theo động tác của anh, cũng đưa tay sờ lên trán mình, có chút ngượng ngùng lầm bầm: “Mũ bảo hiểm thì em đưa cho nạn nhân rồi…”

“Lúc trước em nói với anh thế nào ấy nhỉ? Làm gì thì làm cũng phải biết giữ gìn sức khỏe đúng không?” Lâm Dữ Kiêu khẽ cười, có phần trách yêu: “Bé ngoan à, không được nói một đằng làm một nẻo thế đâu nhé.”

“Không có mà!” Trịnh Thư Hạ vội biện bạch: “Lúc dư chấn xảy ra, cô bé đó bị kẹt không thoát ra được…”

Còn cô thì… là người có thể tránh được.

Lâm Dữ Kiêu lặng lẽ nhìn cô một lúc lâu, rồi thở dài như có chút bất đắc dĩ: “Lần sau không được phép như vậy nữa.”

Thấy anh không nổi giận, Trịnh Thư Hạ nhẹ nhõm thở phào: “Nhất định rồi!”

“Anh thấy cô y tá đó cũng rất ngưỡng mộ em, tốt đấy.” Lâm Dữ Kiêu vươn vai, tâm trạng vô cùng mãn nguyện: “Vợ anh sắp thành thần tượng của người ta rồi, giỏi thật.”

Lâm Dữ Kiêu không do dự nhướng mày, “Anh cũng vậy sao?”. Trịnh Thư Hạ không nói gì, khuôn mặt hiện lên vẻ ngại ngùng.

“Chứ sao, từ lâu đã là hình mẫu được rất nhiều người ngưỡng mộ rồi.” Trịnh Thư Hạ nói mà chẳng cần suy nghĩ.

Thế nhưng Lâm Dữ Kiêu lại nắm bắt được trọng điểm trong câu nói có vẻ “tự nhiên” ấy của cô, nhướn mày cười: “Em cũng là một trong số họ à?”

Trịnh Thư Hạ không trả lời, gương mặt nhỏ như con mèo bông thoáng ửng đỏ đầy ngượng ngùng.

Tuy cô chưa từng nói ra, nhưng trong những năm tháng thanh xuân đó, bên cạnh cô luôn có một người mạnh mẽ và xuất sắc như vậy… làm sao có thể không thầm ngưỡng mộ cho được?

Chỉ là, nếu nói ra bây giờ… chắc chắn tên này sẽ tự đắc lắm đây. Thôi thì, để sau hẵng kể cho anh biết vậy.

Trịnh Thư Hạ mím môi không nói gì, với tay kéo mở khóa lều đang đóng chặt.

Ánh nắng chói chang lập tức khiến cô nheo mắt lại. Nửa người vừa ló ra đã chìm trong ánh chiều tà rực rỡ. Hoàng hôn thật đẹp, chỉ tiếc rằng đó là dấu hiệu của ngày tàn.

Trịnh Thư Hạ bỗng nảy ra một thôi thúc muốn giữ lấy khoảnh khắc ráng chiều này. Cô chui hẳn ra khỏi lều, để cả người tắm trong ánh nắng, nhắm mắt hít sâu luồng không khí trong lành, cảm giác như bản thân vừa được sống lại một lần nữa.

Tai qua nạn khỏi rồi… là lúc tái sinh. Từ phía sau, Lâm Dữ Kiêu vòng tay ôm lấy cô.

“Anh Kiêu,” Trịnh Thư Hạ không quay đầu lại, vẫn nhìn về phía trước, mỉm cười nói: “Em cảm thấy bản thân trước đây thật trẻ con.”

“Trước khi trải qua thiên tai thế này, em chỉ quanh quẩn với những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống. Khi còn học ở quân y, chỉ cần bị ai nói xấu sau lưng một chút là em đã thấy tủi thân đến phát khóc rồi.”

“Thậm chí… khi không có cơ hội tỏ tình với Tống Lẫm, em cũng thấy ấm ức, thấy vô vọng.”

“Chỉ khi thật sự đi qua ranh giới sống chết, em mới thấy bản thân ngày xưa yếu đuối đến thế nào. Cứ tưởng mất đi một mối tình là trời sập, giờ nghĩ lại… đúng là vô cớ than vãn.”

“Đừng nói như vậy.” Lâm Dữ Kiêu hôn khẽ lên tai cô: “Cuộc đời là vậy mà. Mỗi giai đoạn đều có cảm xúc riêng, không có gì là vô nghĩa cả.”

Huống hồ, cô gái của anh… xưa nay đã đủ kiên cường lắm rồi.

“Em biết.” Trịnh Thư Hạ xoay người lại, ngẩng đầu cười với anh: “Nhưng em vẫn cảm thấy bản thân trước kia như sống trong tháp ngà, được bảo vệ quá kỹ.”

“Sau này em sẽ không mù quáng ngây thơ nữa. Em sẽ sống thật tốt, không để bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào chiếm lấy cuộc đời mình.”

“Và… Lâm Dữ Kiêu, em sẽ yêu anh thật nhiều.”

Trong những ngày cứu trợ thiên tai này, Trịnh Thư Hạ đã vô số lần nghĩ đến Lâm Dữ Kiêu, cũng nhiều lần muốn nói ra những lời này.

Ngày mai hay bất trắc, chẳng ai biết điều gì sẽ đến trước. Cô muốn bày tỏ hết những cảm xúc chân thật nhất của mình vào giây phút hiện tại, dũng cảm và thành thật.

Lâm Dữ Kiêu lặng nhìn cô một lúc, rồi mỉm cười nhếch môi: “Anh thích nghe câu này đấy.”

“Chỉ nghe thôi sao?” Trịnh Thư Hạ chớp mắt nhìn anh, ánh mắt đầy mong đợi: “Anh cũng phải nói một câu đi chứ.”

“Anh á?” Lâm Dữ Kiêu bật cười: “Anh đâu phải kiểu người thích nói lời ngọt ngào sến súa đâu.”

“…”

“Nhưng… hôm nay nói một câu cũng được.” Anh ngừng lại, thu hết vẻ lười nhác thường ngày, trở nên vô cùng nghiêm túc: “Trịnh Thư Hạ, anh không chỉ yêu em…”

“Anh còn muốn cùng em đi hết quãng đời còn lại.”

Cái “quãng đời còn lại” mà anh nói, không phải một năm, hai năm, hay mười năm mà là cả một đời.

Trịnh Thư Hạ nghe ra hàm ý sâu xa trong lời anh, khẽ nở nụ cười mãn nguyện, đưa tay ôm lấy vòng eo anh.

“Được.” Cô dụi đầu vào ngực anh, giọng nói nhỏ nhẹ bị lớp áo vải dày cản lại, phát ra mơ hồ: “Chúng ta nhất định phải sống thật tốt.”

Ngày xưa, từ rất lâu về trước, Trịnh Thư Hạ còn non nớt và ngây thơ. Cô từng đọc tuyển tập những trích đoạn của Shakespeare, và tin tưởng câu: “Con đường của tình yêu chân thành sẽ chẳng bao giờ suôn sẻ.”

Nhưng đến bây giờ, cô mới nhận ra… câu đó thật vô nghĩa. Tình yêu vốn dĩ nên ngọt ngào, nên mang lại cảm giác an toàn. Tại sao lại phải đầy chông gai và đau khổ?

Người thực sự yêu bạn, sẽ không nỡ để bạn chịu ấm ức. Người đó sẽ luôn nghĩ đến bạn đầu tiên, từ thể xác đến tinh thần.

Anh ấy sẽ không nuôi bạn như một bông hoa trong nhà kính, mà sẽ cố gắng để bạn trở nên mạnh mẽ hơn, để có thể cùng nhau che chắn gió mưa.

Trịnh Thư Hạ biết rõ, Lâm Dữ Kiêu vẫn luôn như vậy, anh luôn đi trước cô, loại bỏ mọi chông gai ở nơi mà cô có thể nhìn thấy.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...