Gần đây, Lương Cốc Âm thường xuyên lui tới căn cứ của tiêm kích J-1. Nhưng cô ấy không đến với mấy lý do linh tinh để kiếm cớ làm phiền người khác, mà là đến đường hoàng, quang minh chính đại.
Ba cô ấy vì sĩ diện nên đã sắp xếp cho cô ấy một công việc tại tòa soạn báo với danh nghĩa là phóng viên ảnh. Lương Cốc Âm tính cách ham chơi, lại chẳng mấy bận tâm chuyện công việc. Đối với cái công việc mua bằng tiền này, cô ấy chẳng mấy khi nghiêm túc, ba ngày đi làm, hai ngày nghỉ đi chơi, trước giờ toàn là lấy lệ.
Ra trường gần hai năm, cộng lại số buổi cô ấy đi làm còn chưa tới một nửa. Người trong tòa soạn ai nấy đều biết cô ấy là kiểu “công chúa trời sinh”, “thiên long nhân” nắm trong tay một công việc tốt đến thế mà chẳng mấy để tâm, ngày ngày chỉ muốn nằm không hưởng thụ.
Kiểu người như cô ấy chẳng được xem là đối thủ cạnh tranh thực sự, dân văn phòng chẳng buồn giận, chỉ biết thở dài ngưỡng mộ, rồi dần dần cũng thành quen.
Thế mà dạo gần đây, khi nghe tin tòa soạn có một chuyên mục về căn cứ quân sự, công chúa bỗng hứng thú, chủ động nhận phần công việc chụp ảnh.
Lương Cốc Âm từ khi nào lại nhiệt tình với công việc như thế chứ? Đến mức khiến cả trưởng ban cũng phải giật mình. Nhưng khi hiểu ra ý đồ thực sự của cô ấy, ông ta cũng không khỏi lúng túng.
“Tiểu Lương này, chuyên mục quân đội bên tổng biên rất coi trọng, đã được xếp vào nhóm dự án rồi. Nếu cháu chỉ muốn… trải nghiệm công việc thì để chú sắp xếp việc khác nhé.”
Nói trắng ra là khéo léo bảo cô ấy đi chỗ khác chơi, đừng làm loạn thêm.
Trong lòng Lương Cốc Âm âm thầm trợn trắng mắt, ngoài mặt vẫn phải cười nịnh nọt: “Trưởng ban ơi, cho cháu đi mà. Cháu tốt nghiệp chuyên ngành nhiếp ảnh đấy, hoàn toàn có năng lực để thực hiện các bộ ảnh trong quân đội mà.”
Trưởng ban chỉ biết thở dài thườn thượt trong lòng. Thật ra, bọn họ chẳng ngại gì việc “thiên long nhân” không làm việc, cái đáng sợ là khi mấy người đó bỗng dưng muốn “chấn chỉnh bản thân”.
Từ chối thẳng thì lại sợ làm mất mặt con cháu nhà quyền quý, hậu quả khó lường. Mà không từ chối, nhỡ ảnh hưởng đến tiến độ hay kết quả dự án, thì thiệt cũng là về phía họ. Thật là xui xẻo hết phần thiên hạ.
“Trưởng ban, cháu muốn tham gia dự án này vì… có người quen của cháu đang làm việc ở J-1.” Cốc Âm thấy ông vẫn lưỡng lự, đôi mắt nhanh nhảu đảo qua đảo lại, tiếp lời: “Có mối quan hệ như thế, cháu nghĩ việc chụp ảnh sẽ thuận lợi hơn ạ.”
“Thật sao?” Nghe lý do ấy, vị trưởng ban vốn định từ chối thẳng đã bắt đầu lung lay. Cuối cùng, thấy Cốc Âm kiên trì, ông đành đồng ý cho cô ấy đi cùng nhiếp ảnh chính, làm trợ lý hỗ trợ, coi như là có tham gia dự án.
———-
Khi kể lại chuyện này cho Trịnh Thư Hạ nghe, Lương Cốc Âm đầy vẻ bực bội: “Ảnh của tớ từng được đăng tạp chí, còn đoạt giải nữa cơ đấy, chẳng qua là không buồn chơi với bọn họ thôi. Giờ tớ chủ động xin đi làm nhiệm vụ, ông trưởng ban lại còn làm bộ làm tịch, đúng là quá đáng…”
“Có quá đáng gì đâu!” Trịnh Thư Hạ không nhịn được mà ngắt lời: “Bình thường thì không chịu làm việc, giờ vì muốn theo đuổi trai mà dùng việc công làm việc tư, ông ấy không tin cậu mới là chuyện bình thường.”
Trịnh Thư Hạ không phủ nhận năng lực nhiếp ảnh của Cốc Âm, chỉ là trước giờ cô ấy chưa từng thể hiện điều đó.
Lương Cốc Âm chỉ “hì hì” cười, không phản bác. Trong lòng cô ấy biết rõ, Thư Hạ nói chẳng sai tí nào, than thở thì cũng chỉ là than thở thôi.
“Ai nói tớ vì theo đuổi người ta mới nhất quyết đòi đi dự án này?” Cô ấy ôm lấy tay bạn mình, cười tít mắt: “Không phải vì cậu cũng ở đó sao? Tớ là vì cậu đó.”
“Xạo vừa thôi.” Trịnh Thư Hạ bật cười: “Rõ ràng là trọng sắc khinh bạn!”
Lương Cốc Âm nhanh chóng đổi giọng: “Thì cậu mau dẫn tớ ra ngoài chụp vài tấm ảnh đi, để tớ xem có cơ hội ‘vô tình’ gặp được anh Phó không.”
Trước mặt Phó Uẩn, cô ấy ngoan ngoãn gọi một tiếng “đội trưởng Phó”, điệu bộ ngoan ngoãn hết chỗ nói, đến cái cách gọi “anh Phó” cũng không dám vượt quá ranh giới. Chỉ có sau lưng, lúc ở riêng với chị em bạn bè, mới dám thả lỏng và nói năng quá trớn hơn nhiều.
“Đi cũng được, nhưng giờ cả đội đang huấn luyện, cậu định ‘tình cờ gặp’ kiểu gì?” Trịnh Thư Hạ bất đắc dĩ, nghĩ một lát rồi nói: “Trưa nay mình dẫn cậu đến ăn ở nhà ăn quân đội nhé, chắc sẽ gặp được anh Phó đấy.”
“Thật hả? Thật hả?” Lương Cốc Âm nghe xong thì mừng rỡ như trẻ con “Mình nghe nói cơm ở nhà ăn quân đội ngon lắm, cuối cùng cũng có cơ hội được nếm thử rồi!”
“…Đúng là đồ tham ăn.”
Trưa hôm đó, Trịnh Thư Hạ dẫn Lương Cốc Âm đến nhà ăn, lập tức khiến cả căn tin xôn xao. Người của J-1 tuy là những tinh anh đứng trên đỉnh kim tự tháp, nhưng nói cho cùng, ngoài khả năng quân sự ra, họ cũng chỉ là những người đàn ông bình thường.
Họ có đầy đủ cảm xúc, cũng biết rung động trước cái đẹp, nhất là ở trong môi trường khép kín như tu viện thế này. Giờ bỗng dưng xuất hiện một đại mỹ nhân như Lương Cốc Âm, có người còn huýt sáo trêu chọc, chẳng khác gì mấy nam sinh cấp ba nghịch ngợm đang nổi máu tò mò.
Lương Cốc Âm từ nhỏ đã quen với ánh mắt nhìn ngắm, giờ lạc vào “bầy sói” cũng không hoảng hốt, vẫn bình tĩnh mỉm cười duyên dáng. Có người của đội Một, quen biết với Trịnh Thư Hạ, dám mặt dày đến bắt chuyện, bị cô kéo ra ngoài trong tình cảnh dở khóc dở cười.
“Sớm biết thế này thì không nên đưa cậu theo rồi…” Thư Hạ làu bàu, đảo mắt một vòng rồi ghé sát tai Lương Cốc Âm thì thầm: “Kia kìa.”
Lương Cốc Âm vui ra mặt, liếc nhìn một cái rồi lập tức thu lại ánh mắt, nhoẻn miệng cười: “Cảm ơn bảo bối của tớ nha~”
Hai người vừa xếp hàng lấy cơm, vừa thì thầm trò chuyện, ánh mắt đều ánh lên niềm vui, chẳng tránh khỏi bị người xung quanh để ý. Sau khi lấy cơm, họ tùy ý tìm một bàn trống ngồi xuống. Lương Cốc Âm gắp một miếng món “tủ” của căn tin, vừa ăn vừa tấm tắc: “Ừm, ngon thật đấy!”
Trịnh Thư Hạ nhìn cô ấy ăn vui vẻ, không nhịn được hỏi: “Không qua đó à?”
Không tranh thủ cơ hội để bắt chuyện làm quen sao? Thế chẳng giống phong cách của Lương Cốc Âm chút nào.
“Không thể hấp tấp được!” Cô ấy thì thầm, đôi mắt lém lỉnh như hồ ly “Phải đợi có cái cớ mới được.”
“…Cậu bữa nay bị gì thế?” Trịnh Thư Hạ thật sự không hiểu nổi.
“Thôi đi, đừng nói như thể tớ suốt ngày chủ động đi cua người ta không bằng. Trước giờ toàn là người khác theo đuổi tớ thôi nhé!” Lương Cốc Âm hạ giọng, nói liến thoắng “Với lại, mỗi người phải có cách tiếp cận khác nhau chứ. Nếu tớ mà chạy đến trước mặt anh Phó bảo thích anh ấy, có khi dọa người ta chạy mất luôn ấy chứ!”
Hai người biết rõ xung quanh toàn tai mắt, nên vẫn cố hạ giọng khi nói chuyện, nào ngờ một giọng nam chen ngang: “Nói chuyện thầm thì gì mà bí mật thế?”
Lương Cốc Âm giật mình, ngẩng đầu lên thấy Lâm Dữ Kiêu đang cười nửa miệng, tay bưng khay cơm, rồi chẳng khách sáo mà chen vào ngồi cạnh Trịnh Thư Hạ.
“Anh Lâm, đây là bàn con gái tụi em ngồi, anh đến làm gì?” Lương Cốc Âm ‘hừ’ một tiếng, giọng điệu ngọt ngào mà đầy giễu cợt “Muốn làm kẻ thứ ba à?”
“Sao? Con trai thì không được ngồi cùng à?” Lâm Dữ Kiêu nhướng mày, đáp tỉnh queo “Thế thì để anh gọi người ngồi cùng. Anh thấy anh Phó cũng được đấy.”
Anh vừa nói vừa làm bộ như định gọi thật: “Anh Phó ca.”
“Đừng gọi!” Lương Cốc Âm hoảng hốt, vội vàng chặn lại: “Được rồi được rồi, anh ngồi thì ngồi đi, đừng gọi người!”
Vừa nói xong, cô ấy như sợ Phó Uẩn sẽ để ý đến sự bất thường bên này, cúi đầu không dám nhìn quanh nữa. Lương Cốc Âm mà cũng có lúc cẩn trọng như vậy thật hiếm thấy.
Trịnh Thư Hạ thấy thế liền đẩy nhẹ tay Lâm Dữ Kiêu: “Anh dọa cậu ấy làm gì?”
“Anh có dọa gì đâu.” Lâm Dữ Kiêu cười hờ hững “Ăn cùng anh Phó chẳng phải chuyện bình thường à?”
“…”
Người này đúng là đáng ghét hết chỗ nói! Lương Cốc Âm tức tối nghĩ, vừa nghĩ vừa lấy đũa chọc chọc vào đống thức ăn.
“Ở căn tin của J-1 là không được lãng phí thức ăn đâu đấy.” Lâm Dữ Kiêu liếc nhìn động tác của Lương Cốc Âm “Em có chọc nát rau cũng không sao, nhưng nhớ ăn hết nhé.”
“…”
“Công nhận món này… cũng khá ra gì đấy chứ?” Anh nói thêm.
“……”
Lương Cốc Âm không muốn nói gì nữa, cúi đầu tiếp tục ăn.
Cô ấy vốn tưởng Lâm Dữ Kiêu chỉ đang cố tình đùa giỡn, nhưng liếc mắt nhìn quanh, phát hiện dù là nam hay nữ, ai cũng ăn hết sạch cơm, rồi cầm khay trống đến khu rửa. Không có ai để thừa thức ăn cả…
Cô ấy bắt đầu hơi hoảng. Vốn ăn ít, bữa nay lại không biết quy định “ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu”, lúc lấy cơm chẳng cân nhắc gì, giờ thật sự không thể cố thêm được nữa.
Thế nhưng quanh đây không ai bỏ mứa. Dù mặt có dày đến mấy, Lương Cốc Âm cũng không dám mang khay vẫn còn nửa suất đi đổ.
“Âm Âm.” Trịnh Thư Hạ đã ăn xong từ lâu, thấy cô ấy ăn mãi không xong thì khẽ cau mày: “Cậu ăn không nổi nữa à?”
“…Ừm.” Lương Cốc Âm gật nhẹ, có phần ảo não.
“Là lỗi của tớ, quên không nhắc cậu là ở đây phải lấy vừa đủ ăn.”
“Liên quan gì cậu chứ.” Lương Cốc Âm lầm bầm “Lúc xếp hàng tụi mình toàn lo… lo tám chuyện, cậu mà có nhắc thì chắc tớ cũng quên thôi.”
Chính cái tính tùy hứng này mới khiến cô ấy luôn lạc điệu với môi trường đầy kỷ luật như quân đội.
“Hay là để tớ ăn giúp cậu nhé?” Lâm Dữ Kiêu đi mất rồi, Trịnh Thư Hạ liền đưa tay định cầm khay của cô ấy.
“Thôi đi, cậu ăn thêm nữa là no quá đấy.” Lương Cốc Âm kéo khay lại, lầm bầm “Tớ… tớ tự ăn được mà…”
Cho người khác ăn phần thừa của mình, chuyện đó chỉ có mấy đứa ba tuổi mới làm thôi. Trịnh Thư Hạ không thể giúp được gì, đành ngồi đối diện nhìn cô ấy chậm rãi ăn tiếp.
“Thư Hạ, cậu phải quản anh Lâm nhà cậu cho kỹ vào.” Lương Cốc Âm chu môi, ấm ức “Anh ấy dọa người quá đáng. Nhỡ mà đi gợi ý gì với anh Phó, kế hoạch theo đuổi của tớ coi như phá sản!”
“Ừ.” Trịnh Thư Hạ gật đầu “Sớm biết vậy tớ đã không kể với anh ấy rồi.”
Hôm đó uống hơi nhiều, nghĩ gì nói nấy. Giờ nghĩ lại, với kiểu người như Lâm Dữ Kiêu, thái độ nửa đùa nửa thật của anh đúng là có thể khiến chuyện này đổ bể.
Nhưng Trịnh Thư Hạ hiểu rõ bạn thân mình, biết Lương Cốc Âm không phải loại con gái xấu xa hay tùy tiện.
Hiếm lắm cô ấy mới thật lòng thích một người, đương nhiên phải giúp cô ấy theo đuổi đến cùng.
Vả lại, Phó Uẩn thì tốt thật, nhưng Lương Cốc Âm cũng đâu kém gì. Họ mà đến với nhau, chẳng ai thiệt thòi cả…
Nghĩ đến đây, Trịnh Thư Hạ bất giác ngẩng đầu, nhìn về phía Phó Uẩn. Đúng lúc anh ấy vừa ăn xong, chuẩn bị rời đi, ánh mắt tình cờ chạm phải ánh mắt cô.
Phó Uẩn hơi sững lại, rồi bước tới hỏi: “Tiểu Hạ, có chuyện gì sao?”
Mấy tiền bối lớn tuổi hơn chút đều gọi Trịnh Thư Hạ là “Tiểu Hạ”. Dù gì cũng không còn trẻ con, không tiện gọi kiểu thân mật như “Hạ Hạ” nữa.
Nghe thế mà cứ như cách biệt cả một thế hệ vậy. Không được, nếu sau này ở bên nhau, tuyệt đối không thể để anh ấy gọi mình là “Tiểu Lương”… Lương Cốc Âm lơ đễnh nghĩ vẩn vơ.
“Không có gì đâu, chỉ là…” Trịnh Thư Hạ không giỏi nói dối, vội kiếm đại cái cớ “Vừa vặn nhìn qua thôi.”
Phó Uẩn liếc nhìn chiếc khay trống trước mặt cô: “Ăn xong sao chưa đi?”
“Dạ…” Trịnh Thư Hạ ngập ngừng, rồi liếc mắt nhìn về phía Lương Cốc Âm, đầy do dự. Phó Uẩn nhìn theo ánh mắt của Trịnh Thư Hạ, thấy trên khay của Lương Cốc Âm vẫn còn chút cơm và thức ăn thừa.
Lần trước ăn chung một bữa, anh đã phần nào đoán được khẩu phần của cô gái này, nên giờ nhìn thoáng qua đã hiểu ngay. Anh hỏi: “Ăn không nổi nữa à?”
“Dạ…” Lương Cốc Âm chớp mắt, chu môi vô tội nói “Không cẩn thận lấy hơi nhiều, mà để thừa thì lại ngại quá…”
“Không sao, để tôi.” Phó Uẩn cầm lấy khay của cô ấy “Hai người cứ đi trước.”
“Hả?” Lương Cốc Âm sững người, vội vàng nói “Như vậy… có ổn không?”
“Lần đầu tiên cô ăn ở căn tin, không biết quy định cũng là chuyện bình thường.” Phó Uẩn mỉm cười “Dù sao tôi cũng phải mang khay đi rửa, cứ nói là tôi lỡ tay lấy nhiều quá, ăn không hết.”
Lương Cốc Âm không chắc mặt mình có đỏ lên không, nhưng rõ ràng cô cảm nhận được tai mình đang nóng bừng.
“Làm phiền anh quá…” Miệng thì ngại ngùng, lòng thì thầm nghĩ: Nếu có thể phiền anh thêm chút nữa thì tốt quá rồi…
“Không sao đâu.” Phó Uẩn đáp nhẹ “Bình thường tôi chẳng bao giờ để thừa, thỉnh thoảng một lần, mấy cô bác trong bếp cũng không trách đâu.”
Nói xong, anh xếp hai khay lên nhau rồi đi về phía khu rửa khay. Cánh tay còn lại khoác quân phục, bóng lưng thẳng tắp cao lớn, vừa gầy vừa rắn rỏi.
Lương Cốc Âm không hề giấu giếm ánh mắt dõi theo anh ấy suốt cả một lúc lâu, đến khi anh ấy khuất khỏi tầm nhìn, cô ấy mới quay đầu lại.
Trịnh Thư Hạ nhìn Lương Cốc Âm, cười trêu: “Nhìn chăm chăm như vậy, bị mê mẩn thật rồi hả?”
“Chứ sao nữa.” Lương Cốc Âm nheo đôi mắt hồ ly, khẽ lẩm bẩm: “Đáng tin thật đấy…”
Không chỉ là gương mặt, mà cả bóng lưng kia cũng là hình ảnh đẹp nhất cô từng thấy, vai rộng eo thon, gầy nhưng rắn rỏi, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta muốn dựa vào.
Phải làm người có phúc để dựa vào tấm lưng ấy mới được.
