Hạ Cánh Bên Em - Ngọc Tự Nhân

Chương 75: Ngoại truyện 21 - Anh thấy tôi giả vờ ngây thơ chút là anh không nhìn ra tôi đang theo đuổi anh hả?



Từ khi phát hiện ra mình sống cùng khu với Lương Cốc Âm ở Hoa Đình Uyển, số lần Phó Uẩn về nhà ngủ cũng bắt đầu nhiều lên.
Cũng chẳng phải vì lý do gì đặc biệt, chỉ là cô gái ấy quá hay sang ăn chực, gần như tuần nào cũng tới năm bữa.
Phó Uẩn vốn quen sống một mình, lúc đầu còn thấy không quen, cũng chẳng để tâm mấy đến chuyện Lương Cốc Âm hay đến ăn cơm ké. Cho đến một lần anh ấy ra tỉnh ngoài làm nhiệm vụ một tuần, vừa về đến nhà gọi cô ấy sang ăn cơm, mới biết cô gái đó… nhập viện rồi.
Do ăn uống thất thường mà khiến niêm mạc dạ dày bị tổn thương, giờ đang phải truyền dịch trong viện.
“Cảm ơn anh nhé, đội trưởng Phó… vẫn còn nhớ tới tôi…” Giọng Lương Cốc Âm yếu ớt, nghe vừa đáng thương vừa tội nghiệp: “Hôm kia được nghỉ, tôi ngủ cả ngày ở nhà… quên ăn, rồi bụng bắt đầu đau …”
Phó Uẩn nhất thời không biết phải nói gì. Lối sống không lành mạnh như vậy, anh ấy đã lâu lắm rồi không gặp qua.
Vừa định bảo “vậy thì nghỉ ngơi đi”, thì đã nghe thấy giọng cô ấy bên đầu dây bên kia khẽ thở dài: “Trong viện chỉ có hộ lý chăm tôi, tôi thèm ăn cơm anh nấu quá…”
Rất kỳ lạ… Phó Uẩn hiếm khi có cảm giác “không nỡ”. Có lẽ là do hai tháng qua ở gần nhau, lần nào cô ấy sang ăn cơm cũng khen ngợi món anh ấy nấu, ánh mắt long lanh như thể đã lâu lắm rồi chưa được ăn một bữa cơm nhà đúng nghĩa.
Nghĩ kỹ lại thì, gia đình cô ấy tuy giàu có nhưng phức tạp, muốn cả nhà ngồi lại ăn một bữa cơm bình thường có lẽ là điều rất hiếm hoi.
Lương Cốc Âm thường xuyên sang ăn cơm, không ngớt lời khen, thậm chí còn muốn góp tiền cơm… Chắc cũng là vì sợ cô đơn thôi.
Phó Uẩn trầm ngâm một lát, rồi hỏi: “Phòng bệnh số mấy?”
Bốn mươi phút sau, Phó Uẩn xách theo hộp cơm giữ nhiệt đến bệnh viện. Lương Cốc Âm đang tựa vào đầu giường đợi anh ấy, mặc bộ đồ bệnh nhân sọc trắng xanh khiến khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm nhợt nhạt, môi cũng tái không còn giọt máu, trông mỏng manh như tờ giấy. Chỉ có đôi mắt là vẫn đen láy, thấy anh ấy bước vào thì ánh lên một tia sáng rực rỡ.
“Cảm ơn đội trưởng Phó nha.” Lương Cốc Âm vươn tay về phía anh ấy, cười tươi rói: “Cảm ơn đã cho tôi ăn ké.”
Động tác duỗi tay ấy rất giống như đang đòi ôm, nhưng cuối cùng cô ấy cũng chỉ dám nói ra hai chữ “ăn ké”.
Phó Uẩn tất nhiên không nghĩ ngợi gì nhiều, anh ấy tháo nắp hộp giữ nhiệt, múc cháo ra bát cho cô: “Ăn đi.”
Cháo thịt bằm trứng bắc thảo thơm ngào ngạt, hạt gạo được ninh nhừ đến mức bung nở, thịt thì ít mà trứng thì nhiều, đúng hương vị Lương Cốc Âm thích nhất.
Mắt cô ấy sáng lên, vừa ăn cháo vừa gắp thêm dưa mặn cắt hạt lựu, ăn ngon lành không kiêng nể gì.
Thật ra tay nghề nấu ăn của Phó Uẩn không đến mức tuyệt thế vô song, nhưng cái vị cơm nhà, mang theo cảm giác của gạo nước dầu muối tương dấm trà, cô chính là mê mẩn cái hương vị đó.
Khi đầu lưỡi chạm vào cháo mềm dẻo ấm nóng, Lương Cốc Âm cảm thấy tim mình như bị dòng ấm áp ấy làm bỏng một chút, sau đó từ từ lan xuống tận đáy dạ dày.
Xuyên qua lớp sương mờ nhạt, cô nhìn khuôn mặt lạnh lùng mà tuấn tú của Phó Uẩn, khóe mắt cong lên, càng thêm xinh đẹp.
Phải làm sao đây… ban đầu chỉ là muốn trêu đùa một chút thôi, nhưng giờ lại càng lúc càng nghiêm túc, muốn làm điều gì đó vì người đàn ông trước mặt này, một người hoàn toàn không thể dễ dàng đem ra đùa giỡn.
Một người ăn cơm cũng là ăn, hai người ăn cũng vậy, khác chăng chỉ là thêm một đôi đũa, một cái bát mà thôi.
Phó Uẩn khi nấu ăn vốn đã quen tay làm nhiều một chút, nếu ăn không hết thì để sáng hôm sau hâm lại ăn tiếp. Có thêm Lương Cốc Âm chỉ là… những món ăn ấy giờ không còn dư lại gì nữa.
Thế nên anh ấy kiên quyết không nhận tiền cơm cô ấy đưa, ngoài chuyện đó ra thì anh ấy không cảm thấy cuộc sống có gì khác biệt.
Nhưng đồng đội cùng tổ luyện tập với Phó Uẩn thì đã bắt đầu nhận ra điểm bất thường. Một buổi chiều sau khi huấn luyện kết thúc, Dung Kính thấy anh ấy lại chuẩn bị lái xe về, rốt cuộc không nhịn được mà trêu: “Đội trưởng Phó, anh thành thật khai báo đi, dạo này có chuyện gì đặc biệt không đấy?”
“Chuyện gì cơ?” Phó Uẩn cau mày, không hiểu ý cậu ta.
“Đừng giả bộ nữa.” Dung Kính cười cười gian tà: “Trước kia anh một tuần về nhà ở một, hai ngày đã là nhiều lắm rồi, giờ thì hận không thể ngày nào cũng về, bảo không có chuyện gì thì ai mà tin?”

“Nói thật đi, có phải gặp được người phù hợp rồi không? Gia đình giới thiệu à?”
Nếu thật sự là Phó Uẩn có đối tượng, Dung Kính chắc phải đốt pháo ăn mừng mấ, cậu ta kính trọng vị đội trưởng này nhất, nhìn thấy người ba mươi mấy tuổi rồi mà vẫn còn độc thân, trong lòng sốt ruột thay.
“Đừng nói linh tinh.” Phó Uẩn dừng một chút, cố gắng dùng giọng điệu khách quan nhất để giải thích về một hành động của mình: “Một người bạn… gần đây hay cùng tôi ăn tối mà thôi.”
“Bạn?” Dung Kính nhướng mày, hỏi một câu như đâm thẳng vào linh hồn: “Nam hay nữ?”
“…Cút.”
Phó Uẩn ném tập hồ sơ trong tay vào mặt cậu ta: “Hôm nay sắp xếp cho xong, mai tôi kiểm tra.”
“Trời ơi đội trưởng, có người khác phái là hết tình đồng chí luôn sao?”
Mặc kệ tiếng k** r*n thảm thiết phía sau, Phó Uẩn đi thẳng ra bãi đỗ xe ngoài đội. Anh ấy hiếm khi lựa chọn né tránh. Nhưng nếu thật sự trong lòng ngay thẳng, thì có gì mà không dám nói ra?
Chỉ là một cô gái quen biết sơ sơ thường đến nhà ăn tối, mà anh ấy thì… chẳng qua thấy thương cho cái dạ dày mệt mỏi của Lương Cốc Âm, thế thôi.
Thế nhưng, dù có tự thuyết phục bản thân thế nào, Phó Uẩn vẫn không thể giữ được sự điềm tĩnh thường thấy. Tối đó, anh ấy chỉ ăn ít đồ ăn, chủ yếu là uống canh.
Cô gái hay lặng lẽ để tâm đến từng biểu hiện nhỏ của Phó Uẩn làm sao không nhận ra sự bất thường. Cô nhịn không được hỏi: “Đội trưởng Phó, anh sao thế?”
Nghe thấy tiếng Lương Cốc Âm, Phó Uẩn ngẩng đầu nhìn cô ấy.
Trước mắt là một cô gái còn rất trẻ, ít nhất cũng nhỏ hơn anh ấy khá nhiều. Đôi mắt trong trẻo, ngây thơ, trong suốt như không vướng bụi trần. Dù đã quen biết vài tháng, cô ấy vẫn luôn gọi anh là “đội trưởng Phó” đầy quy củ.
Dù anh ấy từng nói có thể gọi là “anh”, nhưng Lương Cốc Âm chưa bao giờ vượt quá giới hạn, giống như thực sự kính trọng anh ấy như một người anh lớn.
Và chính Phó Duẫn cũng không nên có bất kỳ suy nghĩ không đúng đắn nào với cô ấy. Như vậy… sẽ là quá mức tội lỗi.
Phó Uẩn đè nén cảm xúc rối ren trong lòng, cụp mắt, lạnh nhạt đáp: “Không có gì… tuần sau tôi phải đi công tác.”
“Hả? Vậy là không thể đến chỗ anh ăn tối rồi.” Lương Cốc Âm kéo dài giọng, tỏ vẻ tiếc nuối: “Tôi quen với đồ ăn anh nấu mất rồi.”
Cách cô ấy nói nhẹ nhàng, bình thản, lại cứ như biết rõ sẽ khiến người ta rung động, khiến người ta không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
Nhưng “quen” là một điều vô cùng đáng sợ. Họ không thân, không họ hàng, thậm chí cho dù vài tháng qua có gần gũi hơn thì cũng chỉ là bạn bè. Nếu đã quen với sự hiện diện của nhau, thì chuyện đó chẳng có gì to tát cả.
Trong lòng Phó Uẩn, anh ấy chỉ cảm thấy cái gọi là “quen” của Lương Cốc Âm là vì cô ấy quá cô đơn. Nhưng điều này không bình thường, không nên có nên anh phải giúp cô ấy… cai nghiện.
Phó Uẩn chỉ hờ hững “ừ” một tiếng, cúi đầu uống canh. Trong đáy mắt không hề hay biết rằng đối diện, nơi khóe môi cô gái đang khẽ cong lên, một nụ cười trộm đầy tinh quái.
Lương Cốc Âm len lén nhìn gương mặt anh ấy cố tình lạnh nhạt, trong lòng mừng rỡ không thôi.
Cô ấy có thể cảm nhận rõ ràng sự khác thường của Phó Uẩn. Người đàn ông luôn sống quy củ, mỗi ngày làm gì, ăn gì đều như có lịch trình hẳn hoi, hôm nay lại thất thần một cách rõ rệt.
Và điều tuyệt nhất là sự thất thần ấy, hình như là… vì cô ấy.
Lương Cốc Âm thực sự có chút xúc động muốn reo lên. Bao tháng ngày vờ ngoan ngoãn, âm thầm thả thính, rốt cuộc cũng không uổng công! Nếu không phải vẫn còn ở trong nhà Phó Uẩn, cô ấy đã sớm không nhịn được mà nhảy cẫng lên vì vui sướng rồi!
Ăn cơm xong, cô ấy hiếm khi không viện cớ này nọ để bám lấy anh ấy trò chuyện, mà nhanh chóng về nhà rồi mới thả lỏng bản thân, hớn hở báo cáo tiến độ tình cảm với Trịnh Thư Hạ:
“Hạ Hạ yêu dấu ơi! Cây sắt nhà tớ cuối cùng cũng nở hoa rồi!”
“Anh Phó nhà mình… hình như bắt đầu có cảm giác rồi đó!”
Nhưng điều Lương Cốc Âm không biết là, quá vui sướng cũng dễ dẫn đến một kết cục mang tên vui quá hóa buồn.
Cô ấy cứ tưởng mình tính toán đâu ra đấy, nhưng thực ra tất cả chỉ là những chiêu trò từ góc nhìn của riêng cô ấy. Lương Cốc Âm nghĩ chỉ cần khiến anh ấy rung động, làm trái tim anh ấy lay chuyển, là sẽ thành công.
Cô ấy nghĩ, một khi anh ấy động lòng, mọi chuyện sau đó đều có thể theo đúng kế hoạch của mình mà tiến hành.
Nhưng sự thật… lại không phải vậy. Lương Cốc Âm chưa từng thật sự hiểu được Phó Uẩn.
Phó Uẩn hơn cô ấy nhiều tuổi, lớn lên trong một môi trường hoàn toàn khác biệt. Trải nghiệm sống, cách suy nghĩ, bản lĩnh… tất cả đều chẳng giống cô ấy chút nào.
Khi nhận ra bản thân đã bắt đầu “có gì đó không ổn”, phản ứng đầu tiên của Phó Uẩn là giữ khoảng cách, thứ hai là cắt đứt. Bởi anh ấy tỉnh táo hơn Lương Cốc Âm gấp trăm lần, biết rất rõ rằng giữa họ… là không thích hợp.
Cái gọi là “đi công tác” chẳng qua chỉ là cái cớ. Thực tế, anh ấy hoàn toàn không nhận nhiệm vụ gì. Pó Uẩn trở lại làm “cây sắt” như trước kia, một tuần bảy ngày hận không thể ăn ngủ ở đội, dồn toàn tâm toàn ý vào công việc.
Những người xung quanh cũng cảm thấy được sự thay đổi ấy của anh ấy, biết điều mà không hỏi thêm gì nữa.
Một hôm, Mạnh Chiêu gọi Phó Uẩn vào văn phòng, nói với anh ấy về việc điều động vị trí ở Đội Tiêm Kích J-1.
“Cậu… lên thay tôi?” Nghe tin này, tim Phó Uẩn như khựng lại một nhịp, phản ứng đầu tiên là thấy không ổn: “Cấp trên sắp xếp như vậy e là không thỏa đáng. Tôi không thích hợp với vị trí quản lý.”
“Đừng có khiêm tốn nữa. Mấy đứa các cậu đều là nhân tài tôi một tay nhìn ra, ai thích hợp làm gì, trong lòng tôi tự biết.”
Mạnh Chiêu trừng mắt nhìn anh ấy: “Nếu cậu cũng không thích hợp, thì giải tán luôn cái Tiêm Kích J-1 này đi cho rồi, hay là cậu muốn ông già này làm đến tám mươi tuổi mới chịu nghỉ hả?”
Phó Uẩn: “…”
“Tiểu Phó à, cậu cái gì cũng giỏi, chỉ là đôi khi lại quá hay xem nhẹ bản thân.”
Mạnh Chiêu thở dài, chỉ thẳng điểm yếu của anh ấy: “Cậu luôn đặt lợi ích tập thể lên trên lợi ích cá nhân. Bây giờ còn mấy ai làm được như thế?”
“Cả đội Tiêm Kích J-1 này, có ai thật sự không phục cậu? Chỉ là cậu quá khiêm nhường, chẳng bao giờ để ý đến những điều đó thôi.”
Phó Uẩn còn định nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị Mạnh Chiêu cắt lời. Ông trợn mắt, trừng trừng nhìn anh ấy, chất vấn: “Thằng nhóc chết tiệt, cậu thật muốn tôi làm việc đến tám mươi tuổi à?”
“…Không phải.”
Phó Uẩn đành nuốt hết lời muốn nói vào bụng: “Cấp trên sắp xếp thế nào, tôi nghe theo vậy.”
“Ừm, thế mới đúng.”
Mạnh Chiêu nhìn anh ấy, ánh mắt đầy hài lòng, nếu người đứng trước mặt là Lâm Dữ Kiêu, tên tiểu tử thối ấy chắc chắn đã cãi nhau với ông tới một trăm tám mươi hiệp rồi. Nhưng với Phó Uẩn thì khác, trầm ổn, biết nghe, đúng chuẩn người có năng lực quản lý vài tổ đội chiến đấu.
“Tiểu Phó, đợi sau khi cậu chính thức tiếp nhận vị trí, thì không cần lúc nào cũng tự mình ra trận nữa.”
Mạnh Chiêu dường như còn điều gì muốn nói, giọng nói khẽ dịu lại: “Sau này, trừ mấy phương án huấn luyện hàng quý và các cuộc diễn tập trọng điểm cần giám sát, phần lớn sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.”
Phó Uẩn biết ông có chuyện khác muốn bàn, liền gật đầu. “Vậy nên…”
Mạnh Chiêu cuối cùng cũng nói ra chủ đề chính: “Cậu cũng nên dành chút thời gian để suy nghĩ chuyện chung thân đại sự rồi.”
“Dạo trước, bà nhà tôi quen được một cô gái khá tốt, cậu có muốn… gặp thử xem sao?”
… Quả nhiên, bất kể thân phận hay địa vị thế nào, chỉ cần đến tuổi là đều không tránh khỏi cái “tật” muốn mai mối cho lớp trẻ xung quanh mình.
Phó Uẩn khẽ mấp máy môi, ban đầu định từ chối. Nhưng vừa nghĩ đến Lương Cốc Âm vẫn còn nhắn tin cho mình ngày hôm qua, lại gật đầu: “Được.”
Có đôi khi, chuyện nên dứt… thì phải dứt khoát luôn.
—–
Mạnh Chiêu vốn xuất thân từ gia tộc quân nhân, phu nhân ông là một tiểu thư khuê các đoan trang, dịu dàng. Cô gái được bà giới thiệu đương nhiên cũng không tầm thường.
Nhan sắc đoan trang, gia cảnh nề nếp, toát lên phong vị của một người được nuôi dưỡng trong môi trường tri thức.
Hai người hẹn gặp nhau ở một quán ăn tư nhân. Cô gái ăn uống rất nhẹ nhàng, cẩn thận châm ấm trà trên bàn, tráng ấm, hãm trà, đợi nước sôi rồi rót ra chén nhỏ, từ tốn thưởng thức.
Phó Uẩn không biết là vì anh ấy chưa từng tiếp xúc kiểu ăn uống như vậy, hay do anh ấy vốn không hợp với cái kiểu “văn nhã” có phần kiểu cách này, tóm lại là cả người đều cảm thấy không thoải mái.
“Tôi nghe dì Trương nói, anh là phi công à?”
Cô gái khoảng hai mươi ba tuổi, đôi mắt đen nhánh sau cặp kính gọng mảnh, gương mặt trắng trẻo luôn nở nụ cười dịu dàng. Cô ấy chủ động bắt chuyện với Phó Uẩn.
Dì Trương, chính là phu nhân của Mạnh Chiêu, người đã làm mối cho họ.
“Cũng tàm tạm.” Phó Uẩn trả lời chân thật: “Thời bình, công việc không đến mức nguy hiểm. Phần lớn thời gian là huấn luyện.”
Mà sau khi chính thức tiếp quản vị trí của Mạnh Chiêu, huấn luyện cũng không còn là nhiệm vụ thường xuyên nữa.
“Vậy…” Cô gái dừng lại một chút, như đang cân nhắc điều gì: “Còn lịch trình làm việc thì sao? Sau này có giống người làm công ăn lương không?”
Ý cô ấy là có thể sống cuộc đời sáng đi tối về, cuối tuần nghỉ ngơi?
Đây là điều rất quan trọng với một cuộc hẹn xem mắt có định hướng kết hôn, nhất là khi cả hai đều không còn ở độ tuổi yêu đương mơ mộng nữa.
Phó Uẩn im lặng vài giây, rồi lắc đầu: “Không.”
“Làm ở đội, vẫn bận rộn hơn dân văn phòng rất nhiều.”
“Nếu có nhiệm vụ hoặc diễn tập, một tuần chỉ về nhà được một, hai ngày.”
Cô gái “à” một tiếng, nhưng rõ ràng trong mắt đã hiện lên vẻ thất vọng.
Trước khi bữa ăn cầu kỳ đến mức có phần “quá đà” kết thúc, Phó Uẩn lấy cớ đi vệ sinh để tranh thủ ra quầy thanh toán.
Khi chia tay nhau ở cửa nhà hàng, cô gái mỉm cười với anh ấy: “Lần sau có cơ hội lại gặp nhé.”
Phó Uẩn chỉ khẽ “ừ” một tiếng. Thực ra trong lòng cả hai đều hiểu, sẽ không có cái “lần sau” nào cả. Một bữa cơm là đủ để nhận ra đối phương có phải người mình đang tìm kiếm hay không.
Cuộc xem mắt với “cây sắt nở hoa” thất bại, nhưng trong lòng Phó Uẩn chẳng có chút gợn sóng nào. Ngược lại, cả đội Tiêm Kích J-1 thì rần rần cả lên. Tin anh ấy đi xem mắt như một quả bom lớn đã truyền khắp đội, tất nhiên là do cái miệng không giữ mồm giữ miệng của Mạnh Chiêu mà ra.
Vừa quay về đội, từ Dung Kính cho đến đám nhóc bên Đội Hai, thậm chí cả Lâm Dữ Kiêu, đều kéo nhau tới bu lấy anh ấy, rôm rả hỏi han đủ kiểu.
“Còn thế nào nữa.” Phó Uẩn bất đắc dĩ cười cười: “Không hợp cho lắm.”
Cô gái ấy muốn có một cuộc sống mà anh ấy không thể trao được.
—–
Lương Cốc Âm nhận được cuộc gọi từ Trịnh Thư Hạ, nghe nói Phó Uẩn đi xem mắt, suýt nữa tưởng mình nghe nhầm. Nhưng bạn thân thì đâu có lấy chuyện này ra đùa. Mà cô ấy cũng rất hiểu rõ chuyện đó là thật.
Cúp điện thoại rồi, trong tai vẫn vang lên tiếng tút tút, Lương Cốc Âm đứng ngẩn ra một lúc, sau đó là một tràng cảm xúc như “trực thăng cất cánh”: tức nổ tung!!!
…Này không phải nói là đi công tác sao? Kết quả không những không có công việc gì mà còn đi xem mắt, đúng không hả?
Phó Uẩn, anh giỏi lắm đấy!
Nhiều ngày sau, Phó Uẩn quay lại khu căn hộ Hoa Đình Uyển. Vừa ra khỏi thang máy đã thấy Lương Cốc Âm đứng đợi ngay trước cửa nhà.
Gương mặt xinh đẹp rực rỡ của cô ấy như phủ một lớp sương lạnh, rõ ràng là “người đến không có thiện ý”. Phó Uẩn bước chân khựng lại, theo bản năng đứng sững tại chỗ.
“Hôm nay đúng là ngày thứ bảy,” Lương Cốc Âm liếc đồng hồ điện tử trên cổ tay, mỉm cười: “Chuyến xem mắt… thuận lợi chứ?”
Nụ cười này thế nào nhìn cũng thấy là “cười mà như không”. Phó Uẩn cảm thấy vô cùng gượng gạo, liền tránh ánh mắt cô ấy, cúi đầu mở cửa, giọng điềm đạm: “Chuyện riêng của tôi không cần…”
Chưa dứt câu, tiếng cửa đóng rầm một cái cắt ngang lời anh ấy.
“Dựa vào cái gì?” Lương Cốc Âm cười nhàn nhạt hỏi, ánh mắt lạnh mà sắc bén: “Phó Uẩn, anh rốt cuộc là giả vờ ngốc hay thật sự không hiểu vậy?”
Trước đây Lương Cốc Âm còn thấy anh ấy quá quy củ, quen biết bao lâu cũng chỉ gọi là “Đội phó Phó”.
Bây giờ… cô ấy trực tiếp gọi thẳng tên. Phó Duẫn cau mày, định nói gì đó, nhưng vừa mở miệng đã bị cô ấy chen ngang như pháo nổ liên hồi: “Anh thấy tôi giả vờ ngây thơ chút là anh không nhìn ra tôi đang theo đuổi anh hả?”
“Tôi sống thiếu gì, lại cần đến một bữa cơm của anh mà ngày nào cũng chạy tới?”
“Tôi đẹp thế này, đứng lượn qua lượn lại trước mặt anh suốt ngày, mà anh lại đi xem mắt với người khác?!”
Lương Cốc Âm tức đến bật cười: “Phó Uẩn, anh bị mù hay não anh không hoạt động thế?!”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...