Hải Nhân Ngoại Truyện

Chương 32: Cố Hải Bị Bắt



Quá nửa đêm Ngụy Châu tỉnh dậy, cậu sờ sang bên cạnh không thấy Cảnh Du đâu. Ngụy Châu ngồi bật dậy nhìn xung quanh. Tất cả đều đang ngủ say. Đi ra phía hiên tìm kiếm Ngụy Châu vẫn thấy không có ai cả. Cậu bắt đầu lo lắng, anh mình làm gì mà cứ tự dưng lại mất tích thế này, chắc chắn là có chuyện gì đó mà anh đang muốn giấu.

Ngụy Châu nhẹ nhàng đi lại phía cửa để ra ngoài bỗng có một bạn trong phòng la lên.

- Ngụy Châu lại mộng du rồi.

Cả đám bật dậy như lò xo, chúng ôm lấy Ngụy Châu ném lên giường, đứa đè tay đứa đè chân khiến Ngụy Châu không thể cựa quậy. Ngụy Châu điên tiết gào lên.

- Mộng Du cái thằng cha chúng mày, thả ra.

Mấy đứa vẫn không thả, chúng còn nói như người mơ ngủ.

- Người mộng du hay cãi càn vậy sao?

Ngụy Châu cựa quậy một cách khó khăn, cậu lấy hết sức mình đạp đám bạn ra, ngồi bật dậy.

- Mộng du cái gì mà mộng du, tôi đi tìm anh Cảnh Du.

Lúc này cả đám mới thả Ngụy Châu ra nhìn xung quanh phòng, đúng là không có anh Cảnh Du thật. Một đứa trong đám đó bỗng reo lên.

- Không lẽ người bị mộng du là anh Cảnh Du à?

Ngụy Châu đấm cho thằng vừa nói một cái sau đó cậu đứng lên đi ra ngoài, cả đám chạy theo sau Ngụy Châu.

Đi dọc bãi biển tìm Cảnh Du, nhưng bãi biển vắng lặng không một bóng người. Ngụy Châu hét lên.

- Anh, anh ở đâu?

Cảnh Du đang nằm vật ra bờ cát, nước mắt vẫn chảy ròng ròng, khi nghe tiếng Ngụy Châu gọi cậu vội trườn xuống nước giả bộ như người đang tắm. Lấy hết sức lực còn lại Cảnh Du gọi Ngụy Châu.

- Anh ở đây!

Cả đám chạy lại chỗ Cảnh Du, Ngụy Châu thấy anh mình đang đứng dưới nước ngập đến ngang bụng, trên người anh mặc nguyên bộ quần áo dài. Ngụy Châu chạy ra ôm chặt lấy Cảnh Du, cậu nói như sắp khóc.

- Anh không sao chứ, sao lại ở đây?

Cảnh Du tựa cằm vào vai Ngụy Châu cắn cho em một cái thật đau, giọng nói vẫn chưa thể bình thường trở lại.

- Lại nghĩ anh có chuyện rồi, anh chỉ đi tắm thôi mà.

Cả đám học sinh cùng phòng cũng chạy ra chỗ Cảnh Du, đứa nào cũng lo lắng. Chúng nhìn Cảnh Du bằng ánh mắt ngạc nhiên.

- Sao anh lại đi tắm lúc nửa đêm. Anh không phải bị mộng du đấy chứ?

Cảnh Du cười sằng sặc gõ lên đầu đứa vừa hỏi.

- Chẳng phải ngày mai chúng ta sẽ về sao, anh chỉ muốn tận dụng thời gian còn lại để tắm cho thoải mái thôi.

Cả đám reo lên thích thú.

- Đúng rồi, chúng ta cũng đừng ngủ nữa, tắm thôi, mai phải về rồi.

Vậy là cả chục học sinh lại nhảy nhắt trên biển, chúng hò reo la hét phá tan đi không gian tĩnh mịch của đêm. Ngụy Châu nhảy lên lưng Cảnh Du ôm chặt lấy cổ anh khởi xướng.

- Chơi trò cõng nhau chạy trên bờ cát thôi.

Cả đám làm theo, Cảnh Du cõng Ngụy Châu chạy thật nhanh, Ngụy Châu ngửa mặt ra cười thích thú. Nỗi đau của Cảnh Du tạm thời bị tiếng cười của Ngụy Châu xua tan. Nhiệt huyết tuổi trẻ lại được hòa vào những trò chơi điên rồ lúc nửa đêm.

Một tháng trôi qua sau cuộc gặp gỡ đau lòng ấy, mọi hoạt động của Cảnh Du vẫn diễn ra hết sức bình thường. Cậu vẫn thường xuyên bị người lạ làm phiền nhưng cậu đã cố gắng giấu không để cho ai biết. Người nhà Cảnh Du rất muốn đến gặp Cố Hải và Bạch Lạc Nhân để nhận lại con nhưng trước lời đe dọa của Cảnh Du họ cũng không dám làm liều. Họ nhận ra con trai họ là đứa rất cương quyết, nếu họ làm không khéo không những không nhận lại được con mà ngay đến gặp nó cũng vô cùng khó khăn.

Ngụy Châu đã được nghỉ học còn Cảnh Du có một tháng ở nhà để ôn thi tốt nghiệp. Cảnh Du học rất chăm chỉ nhưng chỉ có một điều luôn hành hạ cậu mỗi khi đêm về đó là sự hấp dẫn của Ngụy Châu.

Bao giờ cũng thế Ngụy Châu ngồi đợi Cảnh Du học xong mới đi ngủ. Trước khi ngủ hai anh em sẽ an ủi nhau bằng những nụ hôn nồng cháy, " Tiều Châu tử" và " Tiểu Du tử" cũng được chủ nhân của chúng làm cho rất thoải mái bằng sợ mơn trớn của đôi tay và bằng sự điêu luyện của khuôn miệng. Mỗi lần được thoải mái Ngụy Châu và " Tiểu Châu tử" sẽ ngủ rất ngon nhưng Cảnh Du và " Tiểu Du tử" thì ngược lại. Khi Ngụy Châu rúc vào ngực mình để ngủ, hơi thở ấm áp của em ấy phả vào da thịt mình thì Cảnh Du lại ngứa ngáy khó chịu. Hình như " Tiểu Du tử" không chấp nhận được việc " Khóc lóc" bên ngoài. Sự va chạm với cơ thể của Ngụy Châu khiến nó cứ vừa " khóc" xong lại muốn "khóc" tiếp, " tiểu Du tử" muốn "khóc" trong hang tối nhưng không được nên nó hành hạ Cảnh Du cả đêm. Vì để ngăn " Đứa con hư hỏng" của mình không được làm càn Cảnh Du thường phải gồng mình lên chịu đựng nhưng đến lúc không chịu được nữa cậu liền chạy xuống nền nhà nằm. Cậu sợ mình sẽ làm Ngụy Châu sợ hãi, cậu sợ không thể giữ mình.

Vậy là hàng đêm khi Ngụy Châu đã ngủ say Cảnh Du sẽ lấy chăn quấn tròn vào người nằm dưới sàn, sáng sớm cậu lại leo lên giường nhằm ngăn Ngụy Châu phát hiện ra nguyên nhân khó ngủ của mình.

Đêm nay Ngụy Châu đang ngủ bỗng tỉnh dậy, không nhìn thấy anh đâu nhưng cậu cũng không hề lo lắng. Nghĩ anh đang đi vệ sinh nên cậu định nằm xuống ngủ tiếp. Nhưng chưa kịp nằm xuống Ngụy Châu phát hiện ra Cảnh Du đang nằm dưới đất. Cậu đi xuống ngồi ngay cạnh Cảnh Du, cậu không hiểu vì sao anh mình lại ngủ dưới đây, không lẽ anh ấy bị mình đạp rơi xuống.

Cảnh Du cựa mình mở mắt ra, cậu giật nảy mình khi thấy Ngụy Châu đang ngồi đó. Ngồi bật dậy ôm ngực để thở, Cảnh Du nhăn mặt lại hỏi Ngụy Châu.

- Sao em lại ngồi đây?

Ngụy Châu nhìn Cảnh Du không chớp mắt, vậy là không phải do mình đạp anh ấy rơi xuống mà là tự anh ấy xuống đây nằm, không lẽ anh ấy không muốn ngủ với mình nữa.

Cảnh Du thấy em nhìn chằm chằm mình như muốn hỏi, cậu dứng dậy vươn vai nói lấp liếm.

- Hôm qua anh dậy để học, lúc muốn ngủ lại sợ làm em thức giấc nên anh nằm ở đây.

Ngụy Châu vẫn nhìn Cảnh Du, cậu hỏi thật thà.

- Có phải anh không muốn ngủ với em nữa không?

Nhận thấy vẻ mặt Ngụy Châu hơi nghiêm trọng Cảnh Du ôm em vào lòng vỗ về.

- Sao anh lại ghét em, chẳng phải chúng ta yêu nhau sao, em đang nghĩ linh tinh gì thế.

Ngụy Châu vẫn không nhúc nhích, cậu lặp lại câu hỏi.

- Anh ghét em đúng không?

Cảnh Du thấy mình đã làm cho Ngụy Châu phải suy nghĩ nên cậu tự mắng mình " Mày đúng là đồ tồi, phải biết cố gắng mà chịu đựng chứ". Ngụy Châu vẫn nhìn Cảnh Du chờ đợi câu trả lời. Cảnh Du bật cười ôm Ngụy Châu ném lên giường, cậu nói như đang dỗ trẻ con.

- Anh sai rồi, người anh yêu nhất là em và người anh không muốn rời xa nhất cũng là em. Vì vậy không được nghĩ linh tinh nữa. Ngủ tiếp thôi.

Ngày mai là ngày Cảnh Du thi tốt nghiệp. Ngụy Châu ngồi trên giường đợi Cảnh Du học xong để đi ngủ. Cậu được nghỉ học rồi nên cả ngày quấn lấy Cảnh Du, cậu phục vụ anh từ a đến z, Cảnh Du thích thú khi được đứa em nghịch ngợm này phục vụ. Cả tháng ôn thi gần như Cảnh Du rất ít đi ra ngoài, cậu phải học và đồng thời cậu cũng không muốn ra ngoài để phải bị cái người lạ kia làm phiền. Bố mẹ ư ? cậu không cần. Ông ta giàu có ư ? cậu cũng không cần. Cậu muốn được yên ổn sống bên những người mà cậu yêu thương.

Đợt thi tốt nghiệp này trong Cô nhi viện có tới hơn mười đứa nên Cố Hải và Bạch Lạc Nhân đã xin nghỉ cả ngày để đưa con đi thi. Ngụy Châu theo Cảnh Du đến điểm thi, cậu hồi hộp còn hơn cả anh nữa. Trước khi Cảnh Du vào trong Ngụy Châu đưa cho Cảnh Du một cái móc chìa khóa hình con khỉ mà cậu đã mua từ hôm đi siêu thì với ba Cố. Cậu để dành hôm nay mới tặng xem như làm vật may mắn cho anh. Cảnh Du nhìn con khỉ ngộ nghĩnh Ngụy Châu đưa cho bằng ánh mắt xúc động. Cậu ôm lấy Ngụy Châu thì thầm.

- Em là thần may mắn của anh rồi, anh yêu em nhiều lắm.

Sau khi Cảnh Du đã vào phòng thi Bạch Lạc Nhân dặn dò Ngụy Châu.

- Con ngồi đây đợi anh nhé, lát ba quay lại.

Ngụy Châu vui vẻ nhận lời, trong lòng cầu mong anh mình sẽ thi tốt. Ngồi cách Ngụy Châu vài met là người mà bố Cảnh Du cử đến để bảo vệ con trai mình, anh ta nhìn Ngụy Châu rất kĩ, không cần nói anh ta cũng hiểu Ngụy Châu và Cảnh Du thân thiết đến mức nào.

Ngụy Châu đang ngồi thì có một người đàn ông lại đeo kính đen đứng trước mặt. Ông ta ngó lơ một lúc sau đó ngồi ngay cạnh Ngụy Châu. Ban đầu ông ta tỏ vẻ không để ý nhưng sau đó bắt đầu hỏi han bắt chuyện, khi Ngụy Châu nói mình ở Cô nhi viện Hải Nhân ông ta bỗng reo lên.

- Vậy cháu là con nuôi của Cố Hải sao, chú là bạn thân của ba cháu đó.

Ngụy Châu thấy người đàn ông này có vẻ thân thiện nên cậu cũng vui vẻ chuyện trò. Người đàn ông lạ mặt ngồi phía xa không có việc gì làm liền chăm chú theo dõi cuộc nói chuyện của Ngụy Châu, thi thoảng lại lấy điện thoại ra chụp mấy cái xem như trò tiêu khiển.

Trò chuyện vài phút người đàn ông đó đứng lên lại xe lấy ra một bọc quà đưa cho Ngụy Châu, giọng nói rất phấn khởi.

- Lâu rồi chú không gặp ba cháu, bây giờ chú phải đi rồi. Chú có món quà nhờ cháu chuyển lại cho ba, nói với ba là mấy hôm nữa nhất định chú sẽ đến thăm.

Ngụy Châu không nghi ngờ gì cả, cậu vui vẻ nhận quà. Khi thời gian thi gần hết Cố Hải và Bạch Lạc Nhân quay lại. Thấy Ngụy Châu ôm một cái hộp nhỏ, Bạch Lạc Nhân hỏi.

- Con có cái gì thế ?

Ngụy Châu thật thà.

- Có chú bạn ba Cố gửi cho ba, chú ấy nói vài hôm nữa chú ấy sẽ đến thăm.

Cố Hải thấy hơi lạ vì chuyện này nhưng đang là chỗ đông người nên hắn cũng không thèm mở ra xem là gì, Cố Hải đem hộp quà lại ném vào xe và hồi hội đứng đợi Cảnh Du.

Khi thời gian thi kết thúc cũng là lúc công an ập đến vây quanh Cố Hải. Chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì Cố Hải bị họ yêu cầu cho khám xe. Cố Hải và Bạch Lạc Nhân chết đứng khi họ lôi trong bịch quà mà Ngụy Châu đưa cho hắn là một bịch ma túy rất lớn. Cả đám đông nháo nhác cả lên, Cố Hải bị bắt đi trước sự ngỡ ngàng của mọi người.

Ngụy Châu đứng chôn chân tại chỗ, cậu không hiểu chuyện gì xảy ra. Tim cậu đập lộn xộn, hơi thở liên tục đứt đoạn, mặt cậu tái xanh. Cảnh Du ra đúng lúc nhìn thấy họ còng tay Cố Hải lên xe. Cậu chạy lại chỗ Bạch Lạc Nhân lo lắng hỏi.

- Ba, đã xảy ra chuyện gì ?

Bạch Lạc Nhân thở cũng không ra hơi nhưng để trấn an hai thằng con cậu đành tỏ vẻ bình tĩnh.

- Không sao đâu, chỉ là hiểu lầm thôi.

Cố Hải bị bắt đi rồi, đám đông vẫn còn vây kín mấy ba con Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân đẩy Ngụy Châu và Cảnh Du lên xe chạy thẳng về nhà.

Suốt đoạn đường về Ngụy Châu không nói câu nào hết, mắt cậu lạc đi, môi liên tục giật giật. Cảnh Du lo lắng ôm lấy em an ủi.

- Ba không sao đâu, em đừng làm anh sợ.

Bạch Lạc Nhân lái xe về nhà, dặn hai đứa con ở đấy sau đó cậu vội vàng đến chỗ Cố Uy Đình.

( Chương phúc lợi 110k. Bắt đầu ngược nhé.) 

( chương 33: ...Thẩm Điềm là chủ tịch hội đồng quản trị của công ty bất động sản nổi tiếng bên Mỹ - THẨM HOÀNG GIA. Hiện tại cả gia đình ông đang sống bên Mỹ, vợ ông vì đau xót đứa con đã thất lạc nên bị ốm triền miên, Cảnh Du là giọt máu duy nhất của Thẩm gia và là cứu sinh cho sức khỏe của vợ ông lúc này.

Đi vào bệnh viện thăm vợ Thẩm Điềm nhủ thầm " Em yêu, lần này anh sẽ đưa được con về cho em, hãy đợi anh nhé."

Thẩm Điềm chuẩn bị mọi giấy tờ cần thiết về thủ tục nhận con và bắt máy bay bay về Trung Quốc...)

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter; Bongdaso; Bongdapro; Keonhacaivip; W88; NEW88; NEW88;
Tele: @erictran21
Loading...