Hải Nhân Ngoại Truyện
Chương 33 : Lợi Dụng Cơ Hội Ép Cảnh Du
Ngụy Châu ngồi trên ghế, cả người run bần bật, môi cậu vẫn giật giật liên tục, nước mắt chảy ròng ròng nhưng cậu không thể khóc ra thành tiếng. Cảnh Du ôm chặt lấy Ngụy Châu, tim cậu thắt lại. Cậu không hiểu đã xảy ra chuyện gì, tại sao ba Cố lại bị bắt, tại sao em mình lại ra thế này. Toàn thân Ngụy Châu run lên, tiếng kêu từ trong họng cậu bật ra khiến Cảnh Du giật mình.- B...a....Con xin lỗi, con hại ba rồi....Cảnh Du ôm chặt Ngụy Châu hơn, cậu đau xé lòng khi thấy Ngụy Châu khóc nức nở như thế. Ngụy Châu liên tục nói trong hoảng loạn.- Ba...con xin lỗi...ba....con xin lỗi...Nước mắt Cảnh Du cũng trào ra ướt cả khuôn mặt. Câu dỗ dành Ngụy Châu.- Không phải lỗi của em, bình tĩnh lại đi đừng làm anh sợ.Ngụy Châu đẩy Cảnh Du ra khuôn mặt cậu hốt hoảng.- Anh, em phải tìm người đàn ông đó, em phải tìm ông ta.Cảnh Du gạt nước mắt trên má Ngụy Châu, đầu cậu gật gật.- Ừ, sẽ tìm, anh sẽ cùng em đi tìm.Mấy ngày trôi qua, không khí trong gia đình Bạch Lạc Nhân thật ảm đạm. Ngụy Châu nói gói quà đó là do một người đàn ông đưa cho mình nhưng nói cậu tả chi tiết ông ta cho công an thì cậu chỉ nhớ mang máng, ông ta cao to, da hơi đen, mặc bộ quần áo sẫm màu. Nhưng khi công an đưa tất cả những đối tượng tình nghi để Ngụy Châu nhận dạng thì cậu không thấy có ai giống vói người đó cả. Thật ra thời gian Ngụy Châu nói chuyện với người đàn ông đó chỉ vài phút, với lại lúc đó ông ta đeo kính đen và Ngụy Châu lại đang ngóng vào khu vực Cảnh Du thi nên cậu cũng không nhìn rõ mặt ông ấy. Tất cả những gì về người đàn ông đó với Ngụy Châu quá mơ hồ.Ai cũng nghĩ rằng Cố Hải không làm việc đó nhưng tìm bằng chứng chính xác để chứng minh Cô Hải vô tội thì không tìm ra được. Bạch Lạc Nhân sắp hóa điên, cả ngày cậu chạy như con thoi hết chỗ này đến chỗ khác để tìm cách cứu Cố Hải. Tội này không hề nhẹ, không tìm được bằng chứng thì việc Cố Hải ngồi tù thời gian dài là chuyện rất có thể xảy ra.Ngụy Châu cả ngày đẫn đờ, cậu luôn dằn vặt mình, chính mình đã hại ba Cố ra nông nỗi này. Cả nhà ai cũng an ủi cậu, nói lỗi không phải do cậu nhưng Ngụy Châu không nghe. Chỉ mấy ngày mà Ngụy Châu gầy hẳn đi, mắt lúc nào cũng sưng húp vì khóc.Cảnh Du nhìn em mà đau xót trong lòng, cậu tìm mọi cách để an ủi em nhưng không được. Cảnh Du đã cùng Ngụy Châu chạy long đong hết các con phố để xem Ngụy Châu có nhìn thấy người đàn ông đó không. Cản cũng không được nên Cảnh Du chỉ còn biết làm theo Ngụy Châu cho em ấy đỡ dằn vặt.Hôm nay hai anh em vào thăm Cố Hải, nhìn ba bị giam cầm cả hai không kìm được nước mắt. Cảnh Du đau lòng nói với ba.- Ba à, ba đừng lo, cả nhà đang tìm cách giúp ba. Ba phải giữ gìn sức khỏe nhé.Cố Hải gượng cười cho hai con yên tâm, giọng nói của hắn đầy lạc quan.- Ba không sao đâu, ba không làm việc gì ba phải sợ. Hai đứa cứ yên tâm, vài ngày nữa ba về thôi.Ngụy Châu nhìn Cố Hải, nước mặt giàn giụa, cậu nói trong tiếng nấc.- Ba, con đã hại ba, con ân hận quá...con...Cố Hải nghiêm mặt nhìn Ngụy Châu.- Không phải lỗi của con, đừng như thế ba đau lòng. Vài hôm nữa ba về thôi, không sao đâu.Hai anh em ra về Ngụy Châu bỗng nói với Cảnh Du.- Anh, em sẽ nhận là do em làm, em không để ba chịu tội vì em được.Cảnh Du ôm lấy vai Ngụy Châu, nhìn thẳng vào mắt em, cậu cố cắt nghĩa cho Ngụy Châu hiểu.- Ngụy Châu, em nghe cho rõ đây. Công an họ bắt quả tang hộp quà đó ở trên xe của ba, em có nhận tội thay thì họ cũng không tin, mà họ có tin đi chăng nữa thì ba để cho em làm vậy sao. Hãy nghe anh, đây không phải lỗi của em, ba sẽ được cứu thôi. Đừng như thế này nữa.Ngụy Châu hét lên.- Sẽ được cứu ư? Là bao giờ, cả một tuần trôi qua rồi mà không hề có manh mối. Anh nói em phải làm sao để chịu đựng chuyện này đây. Là em đưa gói quà đó cho ba, là em đã nhận nó. Có nói gì đi nữa em vẫn là đứa có tội, em phải sống sao đây. Cả Cô nhi viện trông cậy vào ba, em phải làm sao đây.Cảnh Du em chặt Ngụy Châu vào lòng, cậu hiểu tâm trạng của Ngụy Châu lúc này. Ngày nào ba Cố còn chưa được thả thì ngày đó Ngụy Châu còn sống trong dằn vặt. Nếu ba Cố mà có chuyện gì xấu hơn nữa thì em cậu phải sống như thế nào cậu cũng không tưởng tượng được.Thông tin Cố Hải bị bắt vì buôn bán ma túy tràn lan trên các mặt báo, người thương xót kẻ vui mừng. Những đối thủ cạnh tranh với Cố Hải thì xem như vụ này sẽ loại được một đối thủ lớn, người yêu thương Cố Hải thì xót xa cho một người tốt bị hãm hại. Công ty Hải Nhân lại bị một phen sóng gió.Người đàn ông lại mặt đi theo Cảnh Du hôm cậu tốt nghiệp nhớ đến mớ ảnh mình chụp hôm đó, anh ta mở lại xem thì phát hiện ra đây chính là bằng chứng để chứng minh Cố Hải vô tội. Anh ta điện cho ông chủ mình.- Thẩm tổng, tôi có bằng chứng chứng minh Cố Hải không làm chuyện đó, có nên báo với công an không?Thẩm Điềm ( Tên bố Cảnh Du) đang ngồi bỗng đứng bật dậy.- Cậu nói cái gì? Nói lại tôi nghe?Người đàn ông lạ mặt nói rất rõ ràng.- Hôm ông cử tôi theo cậu nhà tôi vô tình chụp được mấy bức ảnh người lạ mặt đưa cho con trai Cố Hải một bọc quà, tôi nghi đó chính là bọc ma túy bị phát hiện trên xe của Cố Hải.Thẩm Điềm như người chết đuối vớ được cọc, ông đang không biết làm sao để đưa được Cảnh Du về nhà mình, nay đã có cơ hội rồi và ông sẽ tận dụng triệt để ép Cảnh Du phải làm đúng như yêu cầu của ông.Thẩm Điềm là chủ tịch hội đồng quản trị của công ty bất động sản nổi tiếng bên Mỹ THẨM HOÀNG GIA. Hiện tại cả gia đình ông đang sống bên Mỹ, vợ ông vì đau xót đứa con đã thất lạc nên bị ốm triền miên, Cảnh Du là giọt máu duy nhất của Thẩm gia và là cứu sinh cho sức khỏe của vợ ông lúc này.Đi vào bệnh viện thăm vợ Thẩm Điềm nhủ thầm " Em yêu, lần này anh sẽ đưa được con về cho em, hãy đợi anh nhé."Thẩm Điềm chuẩn bị mọi giấy tờ cần thiết về thủ tục nhận con và bắt máy bay bay về Trung Quốc.Khi nhìn đống ảnh trong máy điện thoại của vệ sĩ Thẩm Điềm trong lòng nở hoa, ông biết Cố Hải bị hại và ông là người duy nhất có bằng chứng để chứng minh Cố Hải vô tội, ông sẽ dùng nó để đổi lấy đứa con của ông. Lật đi lật lại đống ảnh Thẩm Điềm cười rất tươi. Trong đống hảnh đó tên vệ sĩ đã chụp được cả lúc người đàn ông đưa bọc qùa cho Ngụy Châu và còn may mắn hơn có cả một bức rõ mặt hắn ta khi hắn ta lại xe bỏ kính ra với nụ cười đắc ý sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Thẩm Điềm ra lệnh cho tên vệ sĩ.- Tìm người đàn ông này cho ta, lục tung cả đất nước Trung Hoa lên cũng phải tìm bằng được đem về đây.Tên vệ sĩ đi rồi Thẩm Điềm gọi điện đến Cô nhi viện xin gặp Cảnh Du. Cảnh Du vừa ở nhà Cố Hải về, cậu đang vô cùng mệt mỏi vì lo lắng cho ba Cố và cho cả Ngụy Châu. Vừa đi ngang qua phòng khách một mẹ trong Cô nhi viện ra gọi lớn.- Cảnh Du, con có điện thoại.Ngụy Châu mặt vẫn đẫn đờ bước đi lên phòng, Cảnh Du nhìn theo em sau đó vào nghe điện thoại. Thẩm Điềm nói nhẹ nhàng.- Cảnh Du, ta muốn gặp con.Cảnh Du bực quá hét lên.- Tôi không rảnh.Cậu định dập máy thì nghe Thẩm Quân nói với lại.- Ta có bằng chứng chứng minh Cố Hải vô tội.Cảnh Du trợn tròn mắt , lắp bắp hỏi lại.- Ông vừa nói gì?Thẩm Điềm vẫn rất từ tốn.- Con gặp ta ngay bây giờ ta sẽ cho con biết.Dù không rõ thực hư thế nào nhưng bây giờ chỉ có một tia hi vọng dù là nhỏ nhất để cứu ba Cố Cảnh Du đều không bỏ lỡ. Cậu chạy một mạch lên phòng nói với Ngụy Châu.- Ngụy Châu, em ngủ đi, anh ra ngoài một lát anh về.Ngụy Châu đứng bật dậy.- Em đi với anh.Cảnh Du ấn Ngụy Châu ngồi xuống, giọng năn nỉ.- Ngụy Châu, em nghe lời anh đi, nằm nghỉ ngơi một lát. Em như thế này ba cũng không yên tâm đâu. Anh đi một lúc thôi, anh hứa đấy.Ngụy Châu đành ngoan ngoãn ở nhà. Cảnh Du lái xe đến địa điểm hẹn với Thẩm Điềm. Vừa mở cửa vào phòng Cảnh Du chạy lại ngay trước mặt THẩm Điềm hỏi gấp gáp.- Ông nói có bằng chứng để cứu ba tôi là sao, nó đâu? Thẩm Điền gặp lại con trai nên rất vui mừng, ông ân cần hỏi han đủ chuyện, Cảnh Du không muốn nói chuyện với ông ta nên hỏi lại.- Ông nói có bằng chứng chứng minh ba tôi vô tội, bằng chứng đó đâu?Thẩm Điềm vẫn rất điềm tĩnh nói với Cảnh Du.- Con uống nước đi, mới mấy ngày mà nhìn con xanh quá.Cảnh Du bực dọc đứng quát vào mặt THẩm Điềm.- Ông đang tính đùa cợt với tôi phải không?Lúc này Thẩm Điềm mới chịu đi vào nội dung chính.- Ta có những bức ảnh hôm người đàn ông đó đưa gói quà cho Ngụy Châu. Ta sẽ đưa cho con với một điều kiện.Cảnh Du ghé sát mặt vào mặt Thẩm Điềm nói rõ ràng.- Những bức ảnh đó đâu?Thẩm Điềm vẫn nhẹ nhàng.- Nếu con đồng ý với điều kiện của ta thì ta sẽ đưa nó cho con.Cảnh Du hỏi ngay.- Điều kiện của ông là gì?Thẩm Điềm rất thẳng thắn.- Con theo ta về Mỹ.Cảnh Du nghiến răng lại nhìn thẳng vào mắt Thẩm Điềm.- Ông đang mơ đấy à. Đưa những bức ảnh đó cho tôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương