Hải Nhân Ngoại Truyện
Chương 36: Đau
Ngồi trên xe ra sân bay nước mắt Cảnh Du cứ trực trào ra, cậu phải cắn răng lại, bám chặt vào thành ghế để ngăn nó lại. Cậu tưởng tượng lúc Ngụy Châu phát hiện ra mình đã đi xa, lúc em ấy đọc lá thư của mình gửi cho em ấy em ấy sẽ như thế nào. Cảnh Du không dám nghĩ nữa, tim cậu đau thắt, hơi thở khó khăn, toàn thân cậu run lên bần bật. Cảnh Du nghĩ mình không thể cứ thế này mà đi được, cậu muốn biết người thân của mình sẽ như thế nào khi không thấy mình, cậu muốn nhìn thấy họ bình thường trở lại rồi cậu mới có thể yên tâm mà rời xa.Phải nghĩ cách để ở lại đây thêm một thời gian nữa, làm ở ở lại...là ý nghĩ duy nhất trong đầu Cảnh Du lúc này, làm cách nào cũng phải ở lại...Khi đến sân bay Cảnh Du bỏ hết sĩ diện của mình, gạt đi nỗi uất hận bấy lâu nay bất ngờ quỳ xuống trước mặt Thẩm Điềm, cậu nói rõ ràng từng chữ.- Ba, con cảm ơn ba đã giữ lời hứa, con cảm ơn ba đã cứu ba con. Nhưng con xin ba hãy cho con ở lại đây thêm một thời gian nữa, con không thể cứ thế này mà đi được.Thẩm Điềm nghe tiếng ba từ miệng Cảnh Du phát ra mà mắt ông ngân ngấn nước. Tiếng " ba" này ông đã khát khao được nghe đã nhiều năm nay. Ông đã đi tìm con mình nhiều năm nay để được nghe nso gọi một tiếng " ba" thân thương như thế này. Ông không thể ngờ Cảnh Du lại chấp nhận gọi ông là ba nhanh đến thế. Thẩm Điềm nhìn Cảnh Du, ông xúc động không thể nói nên lời.Cảnh Du vẫn quỳ trước mặt Thẩm Điềm, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt.- Ba, con sẽ nhận ba là ba, ba nói gì con cũng nghe nhưng xin ba hãy cho con ở lại đây thêm một thời gian nữa, chỉ cần biết người thân của con không sao là con sẽ đi ngay. Thẩm Điềm nhìn Cảnh Du đau xót, không lẽ thằng con ông nó lưu luyến nơi này đến vậy sao, ông cho nó đến nơi tốt gấp trăm lần nơi này mà nó phải cầu xin ông để có thể ở lại thêm vài ngày như thế này sao. Thì ra nó gọi ông là ba không phải vì nó đã chấp nhận ông mà nó gạt bỏ đi sĩ diện của mình quỳ trước người nó đang hận vì những người không máu mủ ruột già. Nhìn Cảnh Du lúc này khật khiến ông đau lòng hết sức.Cảnh Du vẫn không chịu đứng lên, Thẩm Điềm nhìn Cảnh Du hỏi thẳng.- Con nghĩ là con quan trọng với mọi người vậy sao? Vắng con là họ sẽ không sống nổi sao? Đừng quan trọng quá vấn đề lên thế. Con chấp nhận ta không phải vì ta là ba của con mà vì những người khác. Con có biết làm như thế khiến ta đau lòng đến mức nào không.Cảnh Du vẫn nói trong tiếng khóc.- Không phải là con quan trọng vấn đề, chỉ là vì bản thân con thôi. Nếu cứ ra đi thế này con sẽ chết mất, con nhớ họ, chỉ nghĩ đến họ sẽ buồn thôi là con không muốn thở nữa rồi. Ba, cho con ở lại thêm một thời gian, không phải là vì ai hết, chỉ là vì con thôi, vì con thôi ba. Con hứa khi về Mỹ con sẽ hoàn toàn là người của Thẩm gia, sẽ hết lòng vì Thẩm gia. Con hứa con sẽ giữ lời.Thẩm Điềm cắn chặt môi lại bước đi, ông không thể đồng ý cho Cảnh Du ở lại thêm được. Mấy năm nay đi đi lại lại từ Mỹ về Trung Quốc không biết bao nhiêu lần chỉ để tìm con, vợ ông vì hi vọng tìm thấy đứa con này nên mới gắng gượng để sống đến giờ. Bây giờ đã tìm thấy con, đã có cơ hội biến nó hoàn toàn thuộc về mình thì một giây để Cảnh Du đi ông cũng không thể.Cảnh Du vẫn quỳ ở sân bay, cậu không thể cứ như thế này mà đi được, cậu phải quay lại, cậu muốn biết Ngụy Châu thế nào, chỉ cần nhìn thấy em ấy vẫn bình thường thì cậu sẽ đi ngay. Nếu đi như thế này cậu sẽ vì đau khổ mà chết mất.Đi được một đoạn Thẩm Điềm quay lại vẫn thấy Cảnh Du đang ở đó, ông bực bội đi lại chỗ Cảnh Du kéo cậu đứng dậy, giọng tức giận.- Con đứng lên cho ta, đàn ông mà thế này sao, con làm ta thất vọng quá. Họ là ai hả, họ không phải là máu mủ của con, họ sẽ quên con nhanh thôi. Hà cớ gì con phải làm thế.Cảnh Du vẫn rất cương quyết.- Ba, ba nghĩ sao cũng được, ba mắng con sao cũng được nhưng hãy cho con ở lại thêm đi, là vì con thôi, vì con thôi ba à.Thẩm Điềm nghiến răng lại nhìn thẳng vào mặt Cảnh Du.- Ta có lỗi với con nhưng việc bỏ con ở trại trẻ mồ côi không phải là do ta. Ta hứa sẽ bù đắp cho con những ngày con sống cực khổ, nếu con muốn ta làm gì để trả ơn cho cái Cô nhi viện đó ta cũng sẽ làm, khó mấy ta cũng làm còn để con ở lại đây thêm là điều không thể. Con đứng lên đi.Cảnh Du vẫn không hề nhúc nhích, cậu vẫn nhìn Thẩm Điềm bằng ánh mắt khẩn cầu. Đã sắp đến giờ máy bay cất cánh nên Thẩm Điềm không thể kéo dài thời gian hơn. Ông biết lúc này dùng uy quyền với Cảnh Du sẽ không có tác dụng, ông chỉ còn cách dùng đòn tâm lí để giàng buộc Cảnh Du thôi.Hít một hơi thật sâu Thẩm Điềm nhìn thẳng vào mắt Cảnh Du nói thẳng thắn.- Thôi được, ta cho con ở lại thêm một tuần. Nhưng trong một tuần đó con chỉ được nhìn họ từ xa, tuyệt đối không được gặp họ. Con nên nhớ ngày con ra đi chính là ngày hôm nay. Từ giây phút này con đã không còn là Bạch Cảnh Du nữa, con là Thẩm Quân, đại thiếu gia của THẩm Hoàng Gia. Nếu con làm được điều đó thì ta cho con ở lại.Cảnh Du gật đầu lia lịa, bây giờ ông ấy nói gì cậu cũng đồng ý hết, chỉ cần cho cậu ở lại thêm thì cái gì cũng được, trước sau gì cậu cũng phải rời khỏi đây, cậu cũng không có ý định gặp lại mọi người, cậu chỉ muốn biết họ sẽ như thế nào trong những ngày đầu cậu rời đi thôi .Ngay sau câu nói cuối cùng của Thẩm Điềm kết thúc Cảnh Du liền đứng lên chạy vụt ra phía cổng. THẩm Điềm đau xót đứng nhìn theo con trai, ông nghĩ cho nó ở lại thêm vài ngày cũng tốt, ông về hoàn thành mọi thủ tục và làm công tác tư tưởng cho mọi người để sẵn sàng đón đại thiếu gia trở về. Thẩm Điềm quay lại nói với vệ sĩ đứng bên cạnh.- Ở lại bảo vệ con trai tôi, nếu nó có động tĩnh gì báo cho tôi ngay. Khi nào nó sang nếu anh muốn sang cùng nó cũng được mà muốn ở lại cũng được. Tôi sẽ chuyển khoản cho anh, nhớ chăm sóc con trai tôi thật chu đáo.Từ sân bay Cảnh Du chạy thẳng về Cô nhi viện. Cậu không thể để mọi người nhìn thấy mình nên Cảnh Du đành thuê khách sạn gần Cô nhi viện để ở. Tối đó Cảnh Du trèo tường vào trong, cậu trèo theo lan can lên phòng mình. Cảnh Du chết điếng khi thấy Ngụy Châu ngồi như một cái xác, Cố Hải và Bạch Lạc Nhân đang ở bên. Đứng ở hiên nhìn vào phòng, tim Cảnh Du đau thắt, cậu muốn chạy vào ôm lấy Ngụy Châu, muốn nói lời xin lỗi với em ấy nhưng cậu đã kịp ngăn mình lại. Trước sau gì cậu cũng phải đi, làm em ấy đau rồi lại cho em ấy hi vọng, khi cho em ấy hi vọng rồi lại làm em ấy đau chẳng phải sẽ tần nhẫn hơn gấp nhiều lần sao. Cảnh Du chỉ biết đứng đó nhìn và ôm chặt lấy ngược mình để ngăn tiếng khóc bật ra.Vậy là mấy ngày sau đó ban ngày Cảnh Du trốn trong khách sạn, ban đêm cậu lại trèo tường vào Cô nhi viện đứng ở lan can nhìn Ngụy Châu. Ở trong phòng Ngụy Châu ngồi như một chiếc bóng thì ở ngoài hiên Cảnh Du đau đến không còn là chính mình.Một tuần trôi qua như thế, nỗi đau của cả hai vẫn cứ dai dẳng như thế. Hết một tuần không thấy Cảnh Du về THẩm Điềm gọi điện cho vệ sĩ để gặp Cảnh Du. Cảnh Du nói rất thẳng thắn.- Con chưa thể về được, ba yên tâm con sẽ về nhưng không phải là hôm nay. Con không gặp họ đâu vì vậy ba đừng quá lo lắng.THẩm Điềm điên tiết quát.- Con có phải là con ta không hả, ta chưa bao giờ hứa mà không biết giữ lời.Cảnh Du hừ trong cổ họng " Tôi cũng đâu muốn làm con của ông". Biết là khổng thể ép Cảnh Du hơn được, thằng con ông quá cứng đầu, nó giống hệt ông ngày trước. Thẩm Điềm hạ giọng xuống hỏi Cảnh Du.- Vậy con sẽ ở lại bao lâu?Cảnh Du đáp.- Con sẽ về khi con thấy yên tâm mọi việc ở đây. Ba không phải lo đâu, con không gặp họ là được chứ gì.Nói xong cậu tắt máy và đưa lại cho vệ sĩ. Cảnh Du căn dặn.- Nếu ông ấy còn gọi nữa ông cứ nói tôi không muốn nghe. Vật vã đến đêm thứ mười Ngụy Châu bỗng hỏi Bạch Lạc Nhân.- Ba, có phải anh ghét con nên anh bỏ đi không?Bạch Lạc Nhân ôm lấy Ngụy Châu nói rất thật.- Ba không nghĩ là anh ghét con, chắc anh có chuyện gì đó khó nói. Anh con không phải là người làm việc mà không có lí do.Ngụy Châu vẫn hỏi rất thản nhiên.- Nếu ba yêu ba Cố ba có bao giờ bỏ ba Cố đi như thế không?Bạch Lạc Nhân lúc này mới nói với Ngụy Châu.- Ba cũng đã từng bỏ ba Cố con tới tám năm.Ngụy Châu đưa ánh mắt yêu ớt nhìn Bạch Lạc Nhân như muốn nói với ba rằng con không tin điều ấy. Bạch Lạc Nhân vuốt tóc Ngụy Châu nói ra nỗi lòng của mình.- Ngày đó ba cũng bằng tuổi anh con, ba đã nghĩ ra đi để ba Cố con sống tốt hơn và tám năm sau hai ba mới gặp lại nhau. Cuộc sống là thế đó, có những lúc mình bị đẩy vào tình thế không muốn làm nhưng vẫn phải làm. Anh con là đứa sống tình cảm, ba tin anh con bỏ đi vì một lí do nào đó rất đặc biệt. Nếu con cứ như thế này không những con đau, những người ở đây đau mà anh con cũng sẽ rất đau. Nhiều khi vì quá yêu người ta cũng có thể chọn cách trón chạy để tốt cho người mình yêu. Con lớn hơn một chút nữa con sẽ hiểu.Ngụy Châu không hỏi thêm gì nữa, cậu nhìn ra phía hiên. Cảnh Du giật thót mình nép vào tấm rèm cửa nín thở theo dõi. Ngụy Châu nhìn một lúc rồi nói với Bạch Lạc Nhân.- Ba, con muốn ăn.Bạch Lạc Nhân vui đến trào nước mắt, thằng con của cậu đã nghĩ thông rồi, nó đã có thể sống lại rồi. Ngụy Châu ăn một mạch hết một bát cháo, cậu cũng không biết mình đang ăn cái gì nữa nhưng cậu nghĩ cậu không thể cứ mãi thế này, Cảnh Du cũng đã đi rồi, cậu không thể để ba phải lo lắng thêm được nữa.Cảnh Du đứng ngoài hiên nhìn thấy Ngụy Châu ăn mà cậu khóc nấc lên, em cậu đã chịu ăn, em cậu đã nghĩ lại, cậu có thể yên tâm mà đi rồi.Hai ngày sau đó Ngụy Châu đã khá hơn. Cố Hải và Bạch Lạc Nhân vẫn chưa thể yên tâm khi để Ngụy Châu ngủ một mình. Đêm cuối cùng trước khi bay sang Mỹ Cảnh Du đứng cả đêm ở ngoài hiên, cậu muốn nhìn Ngụy Châu ngủ, cậu muốn ghi nhớ thật kĩ khuôn mặt Ngụy Châu lúc này. Khi Ngụy Châu vừa nằm xuống bỗng vai cậu run lên bần bật, tiếng khóc nức nở phát ra. Từ hôm Cảnh Du đi đến hôm nay Ngụy Châu mới có thể khóc. Cố Hải vỗ về Ngụy Châu.- Cứ cứ khóc cho thoải mái đi, khóc hết đêm nay rồi ngày mai không được khóc nữa nhé. Ba hiểu con đang cảm thấy như thế nào, nếu muốn cứ khóc cho những bứt rứt trong lòng tuôn ra ngoài, con sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn.Ngụy Châu cắn chặt một góc chăn khóc nức nở. Cảnh Du đứng nhìn cậu cũng phải ôm lấy ngực mình để ngăn tiếng khóc phát ra. Ngụy Châu đã khóc được là tốt rồi, em ấy sẽ khá hơn thôi. Cảnh Du ngồi thụp xuống nền cắn chặt răng vào tấm rèm. Đêm nay sẽ là đêm cuối cùng cậu ở đây.Ngụy Châu khóc một lúc mệt quá thì lăn ra ngủ. Cố Hải cũng nằm ngủ ngay bên cạnh Ngụy Châu. Cảnh Du đứng nhìn hai người mình yêu quý đang ngủ mà nước mắt chảy không ngừng, cậu nói thầm trong cổ họng " Ba, con xin lỗi, con đã làm khổ ba rồi. Ngụy Châu, anh xin lỗi, nếu còn gặp lại chúng ta nhất định vẫn sẽ là anh em, em nhất định phải sống thật vui vẻ. Anh yêu em, Ngụy Châu..."( Để đền đáp lại yêu thương là cả một sự cố gắng đến không còn là người. Thấy các thím buồn mà tui cg ko nỡ lặn. Các thím nói cho tui biết đau chừng đó là đủ chưa hay muốn đau hơn nữa. Nói đi, nói đi...nếu đủ 100 ý kiến tui sẽ cố sống mà ngoi lên còn không đủ thì tui đi chết đến hết tuần đây...phù phù...)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương