Hải Nhân Ngoại Truyện
Chương 53: Đi Tìm Sự Thật
Trong nháy mắt tất cả những phức tạp trong lòng bị loại bỏ, cả hai lại khát khao thân thể của nhau. Ngụy Châu hôm nay chủ động đến không ngờ khiến Cảnh Du có chút không phản ứng kịp. Nhưng khi ngọn lửa yêu đương đã bùng lên dữ dội Cảnh Du đưa cánh tay vòng ra sau ót Ngụy Châu, một tay lần theo cổ áo rộng đi vào bên trong của cậu ấy. Ngụy Châu chặn lại động tác của Cảnh Du lại, cậu đem đầu mình ghì chặt lên trán cậu ấy, áp chế đầu Cảnh Du tựa hẳn vào thành giường, hơi thở nóng hổi phả của Ngụy Châu phả vào tai Cảnh Du khiến đại não của Cảnh Du như một ngọn đuốc cháy hừng hực.Ngụy Châu ngồi trên bụng Cảnh Du, dựng thẳng lưng lên, từ từ cởi từng nút cúc áo của mình. Ánh mắt cậu nhìn Cảnh Du bằng cả niềm khát khao mà cậu đang có. Trước sự khơi gợi của Ngụy Châu sóng tình trong lòng Cảnh Du bắt đầu trào lên dữ dội. Cảnh Du kéo đầu Ngụy Châu xuống đặt môi mình lên môi cậu ấy hôn cuồng bạo, tất cả những tâm tình phức tạp vừa rội bị đẩy ra xa nhường chỗ cho những yêu đương cuồng nhiệt đang ào ạt kéo đến. Đại não Ngụy Châu bỗng trống rỗng, hai tay ôm chặt lấy cổ Cảnh Du điên cuồng đáp lại. Hai lồng ngực thở dồn dập dán vào nhau. Cảnh Du cắn lấy xương quay xanh của Ngụy Châu, bàn tay Ngụy Châu chạm vào lồng ngực căng bóng của Cảnh Du, cả hai truyền cho nhau ngọn lửa nóng cùng những yêu thương đang dâng trào trong huyết quản.Ngụy Châu vội vã cởi áo Cảnh Du, từng ngụm, từng ngụm cắn lên điểm nho nhỏ bên ngực trái của anh mình. Trong nháy mắt bàn tay Cảnh Du chui vào quần lót của Ngụy Châu, xuyên qua bụi cỏ rậm rạp đi tìm tiểu quái thú đã dựng đứng lên từ lúc nào. Những yêu thương nồng cháy được trao trọn, những khát khao cháy bỏng được thể hiện rõ ràng. Những ân hận, những dày vò được họ xóa tan đi bằng màn ái ân nồng cháy. Sẽ không còn những hiểu lầm, sẽ không còn những đau khổ. Tình yêu sẽ giúp họ vượt qua được tất cả những trở ngại mà cuộc sống đặt ra.Đang ngủ Cảnh Du bỗng rùng mình, cậu thấy lạnh. Kéo chăn phủ kín toàn thân Cảnh Du sờ tay sang phía Ngụy Châu, cậu sờ phải một khoảng giường lạnh buốt. Cảnh Du vội vàng ngồi bật dậy, cậu đảo mắt nhìn quanh vẫn không thấy Ngụy Châu đâu. Xuống khỏi giường đi ra ngoài tìm NGụy Châu thì Cảnh Du phát hiện ra cánh cửa hiên hé mở. Cậu đi lại gần phía hiên, mắt Cảnh Du bỗng mở to hơn, là tuyết đầu mùa, tuyết đầu mùa đã rơi rồi. Đang đứng ngây người ra nhìn thì Cảnh Du nghe tiếng chó sủa, cậu ra ngoài hiên nhìn xuống, khuôn mặt cậu bỗng rạng rỡ hẳn lên khi thấy Ngụy Châu đang đứng dưới sân bóng nô đùa cũng mấy con chó trong cô nhi viện. Người và thú nhảy nhót trên nền tuyết trắng xóa, cảnh tượng này khiến Cảnh Du thích thú. Đứng nhìn một lúc Cảnh Du khoác chiếc áo dày lên người, mở cửa đi ra phía ngoài. Không gian im lìm, mọi người trong Cô nhi viện vẫn đang say giấc.Bước từng bước chậm dãi đi ra ngoài sân bóng, trước mắt Cảnh Du là nền tuyết phủ trắng xóa, những bông hoa tuyết bay bay trên nền trời như có ai đó đang vãi lông lỗng từ trên cao xuống, trông nhẹ nhàng quyến rũ say đắm lòng người.Đứng ngẩn ngơ nhìn một lúc, Cảnh Du bật cười khi thấy Ngụy Châu đang nằm ngửa mặt lên trời để những bông hoa tuyết tự do phủ đầy trên mặt, mấy con chó chạy nhảy xung quanh cậu ấy trông rất ngộ nghĩnh. Cảnh Du cũng bắt chước Ngụy Châu, cậu cũng ngửa mặt lên trời, những bông hoa tuyết rơi xuống má cậu lạnh buốt. Ngụy Châu vẫn nằm im trên nền tuyết trắng, mắt nhắm nghiền lại mà không hề biết có sự tồn tại của Cảnh Du đang rất gần mình.Khi mấy con chó nhảy qua người Ngụy Châu chạy lại chỗ Cảnh Du Ngụy Châu mới mở mắt ra và ngồi bật dậy. Bốn mắt gặp nhau, khoảng cách của cả hai chỉ vài met nhưng không ai chịu dịch bước chân mình. Cảnh Du mỉm cười sau đó lại đứng ngửa mặt lên trời. Hình ảnh đó của Cảnh Du làm Ngụy Châu nhìn không chớp mắt. Giữa màu trắng tinh khôi của tuyết một thân hình cao lớn mặc toàn cây đen đang đứng ngửa mặt lên trời, thi thoảng lưỡi lại thè ra liếm những bông hoa tuyết. Nhìn Cảnh Du lúc này chẳng khác gì một đứa trẻ to xác đang tự hưởng thụ thú vui của mình.Ngồi ngắm Cảnh Du một lúc Ngụy Châu mới lên tiếng.- Sao anh lại ra đây. Cảnh Du mặt vẫn ngửa lên trời đáp nhẹ nhàng.- Chẳng phải em cũng ở đây sao?Khuôn mặt của Cảnh Du lúc này đã phủ đầy tuyết. Cậu vẫn đứng nguyên tư thế đó mà không hề nhìn Ngụy Châu. Mắt cậu nhắm nghiền, đầu thi thoảng lại lắc qua lắc lại làm những bông hoa tuyết bám trên mặt rơi xuống dưới trên rất buồn cười. Ngụy Châu tự nhiên liên tưởng hình ảnh Cảnh Du lúc này rất giống với hình ảnh của mấy con chó lúc nãy, khi hoa tuyết bám đầy người chúng chúng cũng lắc qua lắc lại đám lông cho tuyết rơi xuống.Nhìn thêm một lúc Ngụy Châu bỗng ngồi bật dậy chạy lại vật Cảnh Du xuống nền, cậu nằm đè lên người Cảnh Du. Cái lạnh giá của tuyết nhanh chóng được xua tan bởi thân thể nóng bỏng của cậu ấy. Cảnh Du biết Ngụy Châu đã ra đây từ lâu, chắc rằng em ấy đang có tâm sự. Cảnh Du luồn tay vào sau lưng áo ấm của Ngụy Châu hỏi nhỏ.- Em không ngủ được sao?Ngụy Châu gật đầu, sau màn ân ái mặn nồng, cậu nằm áp vào ngực Cảnh Du nhưng không hề ngủ, cậu thấy thương Cảnh Du rồi lại nghĩ đến bố mẹ mình. Khi Cảnh Du đã ngủ say Ngụy Châu rời giường đi ra hiên đứng, cậu phát hiện ra tuyết đã bắt đầu rơi. Hình ảnh bố mẹ cậu trong vụ tai nạn cũng xảy ra vào hôm tuyết trắng đường lại hiện lên. Ngụy Châu thấy đau lòng, cậu rời phòng xuống ân bóng, cậu muốn cái giá lạnh của tuyết có thể làm mình vơi bớt đi nỗi đau đang hiện hữu. Im lặng một lúc Ngụy Châu bỗng thở dài hỏi Cảnh Du.- Anh, chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu, chúng ta sẽ đi tìm sự thật bắt đầu từ đâu.Cảnh Du vỗ vỗ lên lưng Ngụy Châu lên an ủi.- Chúng ta sẽ bắt đầu từ người đưa những tấm ảnh này cho em. Sẽ tìm ra, tin anh đi.Sáng sớm Cố Hải và Bạch Lạc Nhân đến Cô Nhi viện, hôm nay ngày nghỉ nên họ muốn ở đây cả ngày với những đứa con của mình. Cảnh Du và Ngụy Châu đi từ trên phòng xuống liền gặp Cố Hải đang đi lên. Mặt Cảnh Du đỏ lừ, cậu chào ấp úng.- Ba, ba đến ạ!Cố Hải nhìn Cảnh Du một lúc sau đó im lặng đi lên phòng. Hai anh em quay lại nhìn nhau sau rồi cùng đi theo sau Cố Hải. Hôm trước vì đang bị sốc nên Cố Hải mới nói những lời khó nghe vậy với Cảnh Du, khi về nằm suy nghĩ lại hắn thấy mình làm cha không nên để con cái phải buồn đến vậy.Cửa phòng vừa đóng lại Cảnh Du đã nói vội vàng.- Ba, con xin lỗi ba, con sẽ sống thật tốt để chuộc lỗi. Ba hãy cho con ở lại đây, con muốn được ở đây ba à.Cố Hải đứng nhìn vào khoảng không một lúc, sau đó hắn quay lại ôm lấy Cảnh Du, vỗ vỗ vào vai con trai mình nói rất nhẹ nhàng.- Được rồi, tại hôm đó ba sốc quá nên mới nói vậy thôi, con là con của ba và mãi mãi là vậy. Cứ ở lại đây nếu con muốn.Cảnh Du như trút được cả tảng đá đang đè nặng trong lòng, mắt cậu rưng rưng, cậu đã triệt để hiểu ra vì sao những đứa trẻ ở Cô nhi viện này lại may mắn khi được làm con của ba Cố và ba Bạch. Trong hai người có cả tố chất của một người cha và một người mẹ, hai tố chất đó hòa quyện vào nhau tạo nên một con người vừa mạnh mẽ vừa ôn nhu, vừa cương quyết vừa dịu dàng. Đối với những đứa trẻ trong Cô nhi viện như Cảnh Du và Ngụy Châu họ rất sợ ba Cố và ba Bạch nhưng không phải là sợ hãi mà sợ vì quá yêu thương, chúng cũng giống như Cảnh Du, làm việc gì cũng sợ, sợ họ sẽ đau lòng.Hôm ấy Cô nhi viện mở một bữa tiệc nhỏ, những món ăn do chính Cố Hải nấu, tình cha con được gắn bó hơn trong những bữa ăn như thế này. Chính tình thương của Cố Hải và Bạch Lạc Nhân đã làm cho nhưng đứa trẻ bất hạnh trong Cô nhi viện này cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất.Chập tối, sau khi cơm nước xong xuôi Cảnh Du và Ngụy Châu đi tìm Trương Đàm, ông sẽ là người đầu tiên có thể cho họ biết được chân tướng sự việc.Theo lời Trương Đàm, khi bố mẹ Ngụy Châu bị tai nạn ông và một người bạn nữa là người đầu tiên đến hiện trường. Sau khi có kết luận về vụ tai nạn Trương Đàm đã lên tiếng phản đối, không lâu sau đó ông bị buộc phải nghỉ việc vì lí do không hoàn thành nhiệm vụ. Người bạn đi cùng ông lúc đầu là người làm lại hiện trường, ông ta chính là người biết rõ nhất về vụ tai nạn này. Ông ta cũng là người đã chụp những bức ảnh cùng với Trương Đàm. Khi Trương Đàm tìm ông ấy để hỏi tại sao không lên tiếng phản đối cùng ông, ông ta chỉ im lặng. Vì hận người bạn của mình đã im lặng trước nỗi oan của bạn mình Trương Đàm đã không gặp lại ông ta lần nào nữa. Người mà Trương Đàm nói đến là Tiêu Thực, một cảnh sát đã về hưu.Sau vài ngày tìm kiếm Cảnh Du và Ngụy Châu cuối cùng cũng tìm ra nhà Tiêu Thực.Cả hai đến nơi khi Tiêu Thực đang câu cá trên ao nhà mình. Nhìn ông có vẻ rất ung dung , có thể từ khi về hưu ông đã tìm được thú vui mới cho mình.Tiêu Thực tiếp Cảnh Du và Ngụy Châu bằng thái độ rất cởi mở nhưng khi nghe họ trình bày lí do đến đây mặt Tiêu Thực bỗng đỏ lên, ông xua tay nói. - Các cậu tìm nhầm người rồi, tôi không biết một vụ tai nạn nào như thế cả.Thuyết phục mãi không được Cảnh Du và Ngụy Châu đành ra về. Vừa đi đến cửa họ gặp Tiêu Phàm, con trai Tiêu Thực. Anh ta hiện đang làm cảnh sát hình sự ở Bắc Kinh. Nhìn thấy Cảnh Du và Ngụy Châu Tiêu Phàm có chút ngạc nhiên, hắn nghiêng đầu hỏi.- Hai người là...Chưa kịp để Tiêu Phàm hỏi hết câu Tiêu Thực liền gạt đi.- Họ nhầm nhà thôi, không có gì đâu.Ngụy Châu và Cảnh Du ra về. Tiêu Phàm nhìn theo có chút khó hiểu.Ngày hôm sau cả hai lại đến nhà Tiêu Thực, nhìn thái độ của ông ta Ngụy Châu chắc chắn ông ta đang giấu giếm điều gì đó, chỉ người có tật như ông ta mới giật mình trước câu hỏi của mình. Vừa nhìn thấy Cảnh Du và Ngụy Châu Tiêu Thực liền từ chối thẳng thừng. - Tôi nói hai người nhầm người rồi mà, tôi không biết gì hết.Ngụy Châu vẫn không từ bỏ, cậu cố gắng thuyết phục Tiêu Thực. Khi Tiêu Thực bắt đầu phát cáu lên thì Tiêu Phàm trở về. Cậu thấy Cảnh Du và Ngụy Châu lại đến nhà mình nên hỏi ngay.- Hai cậu có chuyện gì sao? Nhìn thấy con trai, Tiêu Thực nói to.- Tiêu Phàm, con tiễn khách hộ ta. Bảo họ đừng đến làm phiền ta nữa nhé.Chưa kịp để con trai trả lời Tiêu Thực đi nhanh lên lầu. Tiêu Phàm ngồi nói chuyện với hai anh em Cảnh Du. Lúc này Tiêu Phàm mới nhìn kĩ họ. Cả hai đều soái khí ngời ngời, vẻ đẹp của Cảnh Du rất phong trần phóng khoáng, cậu ấy cho người đối diện cảm giác an toàn khi ở bên. Nhưng khi nhìn sang Ngụy Châu Tiêu Phạm bỗng giật mình. Ngụy Châu có cái gì đó rất thu hút cậu. Ngũ quan trên khuôn mặt cậu ấy hài hòa, khi chất mạnh mẽ nhưng ánh mắt Ngụy Châu rất buồn, ánh mắt cậu ấy khiến người khác muốn bảo vệ, chở che.Ngồi nói chuyện hồi lâu, biết được nguyên nhân hai anh em Cảnh Du đến đây Tiêu Phàm lắc đầu nói.- Thật tiếc quá, tôi không giúp được gì rồi. Chắc hai người có nhầm lẫn gì đó, ba tôi thực sự không biết gì đâu.Trước khi về Tiêu Phàm có nói với Ngụy Châu.- Hay là cậu để lại số điện thoại đây, nếu ba tôi có nói điều gì đó tôi sẽ báo cho hai người.Ngụy Châu vui vẻ hẳn lên, cậu đưa số điện thoại cho Tiêu Phàm, không quên nở nụ cười cảm ơn. Khuôn mặt Tiêu Phàm bỗng đơ đi mấy giây, nụ cười của Ngụy Châu còn thu hút hắn hơn cả ánh mắt của cậu ấy, hắn nhìn Ngụy Châu như bị thôi miên.Cảnh Du và Ngụy Châu đi rồi, Tiêu Phàm lấy tay gõ gõ vào đầu mình xem mình còn tỉnh táo không, sao tự nhiên bị ánh mắt và nụ cười của một đứa con trai làm cho tim đập loạn lên thế, trai đẹp hắn đã gặp thì thiếu gì, bản thân hắn cũng đang có một cô người yêu xinh như hoa hậu đó thôi. Tiêu Phàm vừa quay vào nhà vừa lầm nhẩm" Mày bị điên thật rồi..."Cả đêm đó Tiêu Phàm không ngủ được, cứ nhắm mắt lại hắn lại nhìn thấy nụ cười của Ngụy Châu. Ngụy Châu cho Tiêu Phàm một cảm giác rất lạ, cảm giác này hắn chưa có bao giờ. Đứng hít thở một lúc Tiêu Phàm chạy nhanh vào nhà lắm xả nước lạnh vào người, hắn tự mắng chửi mình đúng là đồ bệnh hoạn. Nhưng càng mắng chửi mình hắn càng bị nụ cười của Ngụy Châu xoáy vào tận tâm can. Trong lòng Tiêu Phàm lúc này không ngừng thúc giục " Phải giúp cậu ấy, phải gặp lại cậu ấy..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương