Hải Nhân Ngoại Truyện
Chương 54: Sự Thật Được Hé Lộ
Hôm nay Ngụy Châu hơi mệt lại không phải đi làm chiều nên cậu cho phép mình ngủ cả buổi. Đang ngủ thì cậu nghe chuông điện thoại reo um lên. Nghĩ là điện thoại của mình nên cậu khua khua tay tìm kiếm. Trong lúc mắt nhắm mắt mở Ngụy Châu mở máy ra nghe mà không biết mình đang cầm điện thoại của Cảnh Du.Chưa kịp lên tiếng một giọng phụ nữ lanh lảnh vang lên khiến Ngụy Châu giật nảy mình, tỉnh hẳn ngủ.- Thẩm Quân, mọi người đã đến sân bay, anh ra đón nhé.Ngụy Châu giơ điện thoại ra nhìn sau đó lại đảo mắt nhìn quanh, không thấy Cảnh Du đâu, giọng phụ nữ kia vẫn nheo nhéo nghe rất khó chịu.- Thẩm Quân, mọi người đang chờ anh, anh ra ngay nhé.Ngụy Châu miễn cưỡng trả lời.- Tôi biết rồi.Cảnh Du đang trong nhà tắm thay quần áo, cậu phải đi gặp đối tác ngay bây giờ. Vì đang xây dựng cơ sở hạ tầng ban đầu cho công ty nên công việc của cậu ngập bù đầu, cậu phải tranh thủ làm việc cật lực ban ngày để ban đêm đi tìm kiếm thông tin với Ngụy Châu. Thực sự việc này của Ngụy Châu khá nhạy cảm, cậu không muốn để Ngụy Châu phải đi tìm kiếm một mình dù chỉ một lần.Ngụy Châu đem điện thoại lại cửa phòng tắm cho Cảnh Du, cậu đỏ mặt lên khi thấy tấm lưng trần đầy quyến rũ của Cảnh Du trước mặt. Sau một phút bối rối Ngụy Châu quay đi, nói hững hờ.- Anh, ba mẹ anh đến sân bay rồi, cô vợ sắp cưới của anh kêu anh ra đón.Cảnh Du khoác cái áo sơ mi lên người, không thèm khuy lại đứng trước mặt Ngụy Châu khiêu khích.- Mặt em sao đỏ thế kia, không phải đang xấu hổ đấy chứ ?Ngụy Châu không nói gì, cậu quay lại giường, miệng lẩm nhẩm « Anh hơi nâng cao giá trị của mình rồi đấy. ». Nói thì nói vậy thôi nhưng bản thân Ngụy Châu cũng không thể phủ nhận được rằng bờ vai Cảnh Du quá hấp dẫn, nó đủ rộng, đủ vững chãi để người ta có thể tựa vào. Ở bên Cảnh Du dù trong hoàn cảnh nào Ngụy Châu cũng cảm thấy an toàn đến lạ.Cảnh Du bật cười trước dáng điệu này của Ngụy Châu, cậu đi từ từ phía sau sau đó bất ngờ đẩy Ngụy Châu xuống giường, miệng cắn không ngừng vào má cậu ấy nói thì thầm.- Bị anh kích thích rồi đúng không ?Ngụy Châu mắm môi lại đẩy Cảnh Du nằm xuống phía dưới thẳng thắn thừa nhận.- Đúng đó, bị anh kích thích đó, thì sao ? anh mà còn khiêu khích em lần nữa thì đừng trách em không để anh đi làm.Cảnh Du bẹo má Ngụy Châu nói rất thành thật.- Ngụy Châu, em đến đón ba mẹ giúp anh, anh phải đi bây giờ. Anh sẽ cố gắng xong việc sớm để đi đến nhà Tiêu Thực cùng em. Chịu khó nhé. Ngụy Châu im lặng một lúc rồi gật đầu, cậu biết Cảnh Du vì việc của mình mà đã không có thời gian để nghỉ. Nhiều lúc cậu cũng muốn đi một mình để anh ấy nghỉ ngơi nhưng Cảnh Du không đồng ý, hơn nữa Ngụy Châu cũng không muốn đi một mình.Ngụy Châu đến đón người nhà thay cho Cảnh Du. Vừa đến nơi cậu thấy có một chiếc xe rất sang trọng đang đứng đợi ở đó nhưng người nhà Cảnh Du chưa ai lên xe cả, chắc họ đang đợi anh ấy. Ngụy Châu tiến lại gần lễ phép chào và thông báo mình đến đón mọi người thay Cảnh Du. Nhìn thấy Ngụy Châu Thẩm Điềm hơi giật mình, bất giác trong lòng ông thấy bối rối. Càng nhìn kĩ cậu ấy ông càng có cẩm giác rất quen thuộc, không hiểu sao cái cảm giác tội lỗi lại ùn ùn kéo về càng thôi thúc ông tìm hiểu về Ngụy Châu, tìm hiểu toàn bộ thông tin về cậu ấy. Về cùng Thẩm Điềm lần này có cả bố mẹ của Lam Lam, Lam Lam và mấy người bạn của ông ở bên Mỹ.Lam Lam không thấy Cảnh Du đến nên thất vọng tràn trề, cô miễng cưỡng ngồi vào xe của Ngụy Châu. Khi vừa đi một đoạn cô hỏi.- Thẩm Quân vẫn ở cùng với cậu sao ?Ngụy Châu gật đầu. Lam Lam bĩu môi.- Tôi không hiểu Thẩm Quân thích thú gì ở cái Cô nhi viện đó nữa, vừa thiếu thốn vừa bẩn thỉu. Suốt ngày con nít chạy đi chạy lại đau cả đầu.Ngụy Châu liếc sang nhìn Lam Lam. Bây giờ cậu hiểu vì sao Cảnh Du không thích Lam Lam rồi, trong khi Cảnh Du vì những người ở trong Cô nhi viện đó mà chấp nhận điều kiện với Thẩm Điềm, khi mà Cảnh Du luôn muốn quay về đó để sống thì Lam Lam lại dè bỉu chê bai. Muốn làm người phụ nữ của người ta mà không hiểu một chút gì về người ta cả thì cô gái đó đã thất bại ngay từ cái nhìn đầu tiên.Từ khách sạn bố mẹ Cảnh Du trở về Ngụy Châu không đi về Cô nhi viện mà đến một quán uống nước, cậu muốn thư giãn một chút để chờ Cảnh Du. Cả tuần nay ban ngày đi làm ban đêm lại đi tìm kiếm thông tin khiến Ngụy Châu có chút mệ mỏi. Ngụy Châu bước vào phòng với tâm trạng không được tốt nên cậu không hề để ý gì xung quanh. Tiêu Phàm đang uống nước cùng bạn gái mình ở đó, tim hắn bỗng đập loạn lên khi thấy Ngụy Châu. Lại một lần nữa hắn mắng chửi mình. Tiêu Phàm không thể hiểu nổi tại sao Ngụy Châu lại làm cho hắn không còn là hắn nữa như thế. Làm trong nghề cảnh sát đã nhiều năm, từng trải qua nhiều khó khăn ngụy hiểm nhưng chưa lần nào trái tim Tiêu Phàm lại bị hành hạ như thế này. Ngụy Châu ngồi uống cafe, mắt dán vào mớ tài liệu trên tay. Tiêu Phàm ngồi cách cậu mấy bàn, cứ vài phút hắn lại liếc qua nhìn Ngụy Châu một lần. Hắn quan sát Ngụy Châu rất tỉ mỉ, mọi cử chỉ nhỏ của Ngụy Châu cũng khiến hắn thấy thích thú.Ngoài trời tuyết đã bắt đầu rơi nhưng trong người Tiêu Phàm đang nóng hừng hực. Mỗi lần nhìn thấy Ngụy Châu thè lưỡi ra tự liễm môi mình đều khiến Tiêu Phàm đỏ mặt lên. Người yêu Tiêu Phàm ngồi bên cạnh thấy bạn trai mình cứ liếc sang bàn bên rồi cười tủm tỉm thì bắt đầu nổi máu ghen, cô kéo má Tiêu Phàm đe dọa.- Anh đang nhìn cô nào đấy, nhìn cô nào mà có vẻ thú vị vậy ?Tiêu Phàm nhăn mặt lại cáu lên.- Em sao thế, nhìn cô nào đâu mà nhìn.Người yêu Tiêu Phàm vốn là cô gái nổi tiếng xinh đẹp cũng nổi tiếng làm mình làm mẩy, cô không thèm nói gì với Tiêu Phàm nữa mà đứng phắt lên giận dỗi bỏ về. Tiêu Phàm đứng lên ngăn lại, khi đi qua chỗ Ngụy Châu cô ta vùng vằng văng cái túi vào người cậu ấy. Tiêu Phàm rối rít xin lỗi rồi chạy theo bạn gái mình. Ngụy Châu ban đầu không để ý nhưng khi nhận ra Tiêu Phàm cậu chạy theo gọi.- Tiêu Phàm...Tiêu Phàm thấy xấu hổ với Ngụy Châu nên chỉ mỉm cười chào lại cậu rồi nhanh chóng đẩy bạn gái lên xe. Bạn gái Tiêu Phàm làm nũng đẩy cậu ra, bắt một chiếc taxi bỏ về. Nếu như những lần khác Tiêu Phàm sẽ chạy theo năn nỉ nhưng lần này hắn thấy cô ta làm vậy lại hay. Tiêu Phàm quay lại quán uống nước và tiếp tục quan sát Ngụy Châu.Cảnh Du bận bịu đến chiều mới xong công việc, cậu qua khách sạn chào hỏi người nhà của mình, ở lại đó một lúc rồi lấy cớ đang dở chút việc để về đi cùng Ngụy Châu. Mẹ cậu giận dỗi, Lam Lam giận dỗi nhưng Cảnh Du mặc kệ, cậu không thể để Ngụy Châu đi một mình. Dùng dằng thêm một lúc nữa Cảnh Du mới có thể rời khách sạn đến gặp Ngụy Châu.Thấy Ngụy Châu ngồi chờ đợi có vẻ sốt ruột Tiêu Phàm quyết định bắt chuyện. Cậy làm như mới quay lại đây, khuôn mặt lộ vẻ bất ngờ.- Ngụy Châu, vẫn chưa về sao ?Ngụy Châu mỉm cười chào lại Tiêu Phàm.- Tôi đang đợi anh Cảnh Du.Tiêu Phàm hơi nhếch mép lên tò mò hỏi.- Cậu với Cảnh Du có vẻ rất thân thiết, hai người là...Ngụy Châu không để Tiêu Phàm nói hết câu, cậu trả lời ngay.- Chúng tôi là anh em.Hai người đang nói chuyện rất vui vẻ thì Cảnh Du xuất hiện, cậu hơi bất ngờ khi thấy Tiêu Phàm cũng ở đây. Cảnh Du không hề nghi ngờ gì Tiêu Phàm vì cậu biết hắn đang có một cô người yêu rất xinh. Từ lúc Cảnh Du đến Tiêu Phàm quan sát thấy vẻ mặt của Ngụy Châu khác hẳn. Hắn đoán chắc giữa hai người này không chỉ đơn thuần là quan hệ anh em. Dù không hề muốn bị cuốn vào mối quan hệ này nhưng mỗi khi nhìn thấy Ngụy Châu Tiêu Phàm luôn muốn bảo vệ cậu ấy. Vậy là vụ án của bố mẹ Ngụy Châu có thêm sự giúp sức của một người. Cả ba đã lăn lộn khắp nơi gần tháng trời, cày nát cả đoạn băng ghi lại vụ tai nạn hôm đó cuối cùng cũng có chút kết quả, đúng là bố mẹ Ngụy Châu bị một chiếc xe khác đâm vào nhưng đoạn băng đã lâu năm nên hình ảnh rất mờ, tốc độ va chạm lại quá nhanh nên chiếc xe va chạm đó chỉ xuất hiện một giây rồi biến mất. Đã dùng đủ mọi cách để chụp lại biền số của chiếc xe đó nhưng kết quả vẫn chưa rõ ràng.Thấy con trai mình ban ngày đi làm, ban đêm lại theo Cảnh Du và Ngụy Châu đi đến kho lưu trữ đến khuya mới về Tiêu Thực hết sức lo lắng. Ông gọi Tiêu Phàm vào phòng nói thẳng.- Con vẫn đang giúp hai cậu thanh niên đó lật lại vụ tai nạn sao ?Tiêu Phàm mệt mỏi gật đầu. Tiêu Thực mặt vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào, ông lại hỏi.- Tìm ra được điều gì chưa ?Tiêu Phàm nói quá lên.- Đã tìm ra được chiếc xe gây tai nạn, bây giờ chỉ còn tìm chủ nhân của chiếc xe đó nữa là xong.Tiêu Thực đứng nhìn ra cửa sổ, ông nói như đe dọa.- Bảo chúng dừng lại đi, đừng tìm nữa.Tiêu Phàm không hiểu ý ba mình là gì, cậu hỏi lại.- Ba biết chuyện gì đó đúng không ? Ba đang che giấu sự thật đúng không ?Tiêu Thực quay lại nhìn thẳng vào mắt con trai, nói chắc chắn.- Đúng, ta biết sự thật. Nhưng con nên hiểu vì sao ta phải che giấu sự thật này hơn mười năm nay. Mọi việc không đơn giản như các con nghĩ đâu. Muốn tốt cho hai đứa nó con nên khuyên chúng dừng lại đi. Cả con nữa, con cũng đừng nhúng tay vào chuyện này.Tiêu Phàm vô cùng khó chịu, cậu không hiểu ý ba mình là gì, chẳng phải ông luôn dạy mình là phải chính trực sao, ông luôn muốn mình phải sống theo lẽ phải sao. Bây giờ ông nói vậy là có ý gì. Không lẽ những điều ông dạy cậu chỉ là lí thuyết suông.Tiêu Thực hiểu con trai mình đang nghĩ gì, ông đành nói thật với Tiêu Phàm.- Kẻ gây ra vụ tai nạn này là một kẻ không hề dễ chơi, con hãy suy luận một chút đi, hắn đã bưng bít được sự thật này hơn mười năm nay mà không có ai dám đụng đến. Hắn đã làm thay đổi cả một vụ tai nạn mà vẫn chẳng vấn đề gì. Con nghĩ người như thế các con có thể dễ dàng đụng vào sao.Tiêu Phàm nhìn thẳng vào mắt ba hỏi thẳng.- Người đó là ai, ba biết người đó là ai đúng không ?Tiêu Thực mắt đỏ ngầu nhìn Tiêu Phàm, ông cũng không thèm úp mở nữa.- Con biết Lý Hàm Long đúng không. Là hắn đó. Con suy nghĩ đi. Muốn tốt cho hai người bạn của con thì con nên khuyên họ dừng lại. Cả con nữa, ta không muốn thấy tuổi trẻ của con bị hủy hoại sớm như vậy đâu.Tiêu Thực nói xong vội vã bước lên lầu, mặt Tiêu Phàm vẫn chưa thể trở lại bình thường khi nghe câu nói của ba. Là Lý Hàm Long sao, nếu là hắn thì không được rồi. Phải ngăn Cảnh Du và Ngụy Châu lại, phải ngăn không cho họ tiếp tục vụ này.Sáng sớm Tiêu Phàm hẹn gặp Cảnh Du, cậu biết nói với Ngụy Châu điều này là vô cùng tàn nhẫn, cậu chỉ có thể nói với Cảnh Du, cậu muốn cậu ấy khuyên Ngụy Châu từ bỏ vụ này. Cậu không muốn thấy Ngụy Châu bị hại.Cảnh Du đang chuẩn bị đi làm thì nhận được điện thoại của Tiêu Phàm. Hai người gặp nhau, một lúc lâu mà Tiêu Phàm không thể mở miệng được. Mãi đến khi Cảnh Du thúc giục cậu mới nói một cách khó khăn.- Cảnh Du, cậu khuyên Ngụy Châu bỏ vụ này đi.Cảnh Du trừng mắt lên nhìn Tiêu Phàm, vẻ mặt cậu đầy khó hiểu.- Cậu đang nói cái quái gì thế ?Tiêu Phàm vẫn nhắc lại lời của mình.- Hai người hãy bỏ vụ này đi, dừng lại ở đây thôi.Cảnh Du điên tiết túm lấy cổ áo Tiêu Phàm, mắt đầu đỏ ngầu nhìn hắn.- Ý cậu là gì, cậu biết được điều gì đó đúng không ?Tiêu Phàm đẩy Cảnh Du ra nói thẳng.- Dừng lại đi, tôi không muốn Ngụy Châu gặp nguy hiểm.Cảnh Du nhìn Tiêu Phàm, cậu vẫn không hiểu vì sao Tiêu Phàm nói như thế. Tiêu Phàm ghé sát mặt vào mặt Cảnh Du nói nhỏ.- Tôi biết cậu yêu Ngụy Châu, tôi biết hai người không chỉ là quan hệ anh em. Cảnh Du, nếu thật sự yêu Ngụy Châu thì hãy khuyên cậu ấy dừng lại. Chuyện này không dễ dàng lật lại được đâu.Cảnh Du nhìn thẳng vào mắt Tiêu Phàm, cậu nói qua kẽ răng. - Dừng lại sao, cậu có biết em ấy đã khổ sở như thế nào để có thể lật lại vụ án không, cậu có biết em ấy đã dằn vặt như thế nào khi biết bố mẹ mình chết oan không. Đã gần một tháng nay em ấy ăn không được ngủ không yên, vừa chợp mắt được một chút lại giật mình bật dậy. Cậu có biết nhìn thấy người nhà mình chết oan mà chưa tìm được hung thủ nó khổ sở thế nào không, cậu nói vậy mà nghe được à, cậu có còn là con người không hả ?Tiêu Phàm không giấu nổi cảm xúc của mình nữa, hắn hét vào mặt Cảnh Du.- Cậu nghĩ có mình cậu lo lắng cho Ngụy Châu sao, cậu không hiểu vì sao tôi tình nguyện giúp hai người à, , vì tôi cũng yêu em ấy, tôi yêu em ấy cũng không kém cậu yêu em ấy là bao, tôi không muốn nhìn thấy em ấy vì muốn lật lại vụ án này mà bị người ta hãm hại. Cậu hiểu chưa.Khuôn mặt Cảnh Du đơ đi mấy giây trước lời thú nhận của Tiêu Phàm. Cậu luôn cảm nhận được cái nhìn của Tiêu Phàm đối với Ngụy Châu rất khác nhưng cậu không nghĩ Tiêu Phàm lại có thể thừa nhận chuyện này với cậu dễ dàng như thế. Cảnh Du hầm hừ trong cổ họng « Bạch Cảnh Du, lâu nay có kẻ luôn muốn cướp người yêu của mày ngay bên cạnh mày mà mình không hề hay biết, mày thật quá hồ đồ rồi. »
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương