Hải Nhân Ngoại Truyện
Chương 55 : Không Lùi Bước
Tiêu Phàm vẫn rất cương quyết nói với Cảnh Du.- Cậu khuyên cậu ấy dừng lại đi, tôi biết là khó khăn nhưng hãy dừng lại khi quá muộn.Cảnh Du đã từng nghe tên Lý Hàm Long, nhưng thực sự hắn là người như thế nào thì cậu cũng không rõ lắm. Tiêu Phàm đưa cho Cảnh Du một tập giấy, trong tập giấy đó chứa đầy đủ thông tin về Lý Hàm Long, Tiêu Phàm đã gặp nhiều vụ có tên hắn nhưng tất cả những vụ đó hắn đều thoát tội.Cảnh Du lật từng trang đọc rất cẩn thận, thông tin về Lý Hàm Long khiến cậu giật mình. Ngay từ khi còn rất trẻ Lý Hàm Long đã là một tay chơi có tiếng, hơn mười năm trước em trai mẹ hắn giữ chức chủ tịch thành phố Bắc Kinh, dựa vào quyền lực của cậu mình hắn đã mở một casino và một vũ trường. Công việc kinh doanh của hắn rất phát đạt. Vì có quyền và có tiền nên hắn gần như quen với tất cả quan chức ở thành phố này. Hiện tại hắn đang là ông chủ của một trong những casino và vũ trường lớn nhất Bắc Kinh và nhóm bảo kê cho hắn cũng thuộc hạng khiến mọi người phải kiêng dè. Không chỉ ở Bắc Kinh mà công việc làm ăn của Lý Hàm Long còn mở rộng ra rất nhiều thành phố trên đất nước Trung Quốc.Trước khi ra về Tiêu Phàm không quên nhắc nhở Cảnh Du.- Cậu suy nghĩ kĩ đi, tôi không sợ thế lực và quyền, tiền. Nhưng vụ này lại khác, Lý Hàm Long không chỉ có tiền, quen với nhiều người có quyền mà hắn còn là một trong những tay xã hội đen khét tiếng. Cậu yêu Ngụy Châu tôi cũng yêu Ngụy Châu, cậu lo cho cậu ấy tôi cũng vậy. Tôi không đủ tư cách để đưa ra lời khuyên cho Ngụy Châu, tất cả phải nhờ vào cậu thôi, mong cậu biết cái nào là cái lợi.Cảnh Du có chút hoang mang về thông tin mà Tiêu Phàm cung cấp. Nếu đúng Lý Hàm Long là người đã gây ra vụ tai nạn cho bố mẹ Ngụy Châu thì sự việc gay go rồi. Cả đất Bắc Kinh này ai không biết đến tên tuổi của hắn, không chỉ Bắc Kinh mà hắn còn làm vương làm tướng ở nhiều nơi. Thật sự muốn đụng đến hắn cần phải cân nhắc thật kĩ.Chiều tối đi làm về Cảnh Du không về phòng nữa mà cậu đi thẳng lên sân thượng ngồi, cậu thật sự thấy khó xử. Nếu bây giờ để Ngụy Châu tiếp tục thì quả là mạo hiểm, tìm được chứng cứ rõ ràng chưa hẳn đã làm gì được Lý Hàm Long, đằng này những chứng cứ họ thu thập được vẫn đang rất mơ hồ. Nhưng nếu khuyên Ngụy Châu nên dừng lại thì lại quá tàn nhẫn, thà em ấy không biết từ đầu còn được, thà cứ để em ấy nghĩ bố mẹ mình chết vì tự gây ra tai nạn còn được. Bây giờ em ấy đã biết bố mẹ mình bị đâm mới xảy ra tai nạn, em ấy biết được kẻ gây ra cái chết cho bố mẹ mình vẫn đang nhởn nhơ ở đâu đó mà không hề phải chịu trách nhiệm cho việc mình đã gây ra. Nếu nói em ấy dừng lại chắc chắn là điều không thể, mà vì một lí do nào đó em ấy dừng lại thì cũng giết dần giết mòn em ấy vì sự ân hận thôi.Ngụy Châu thấy muộn rồi mà Cảnh Du vẫn chưa về sinh ra lo lắng, cậu hết chạy xuống nhà rồi lại chạy lên lầu, gặp ai cũng hỏi xem thấy Cảnh Du về chưa. Một đứa em nhỏ thông báo thấy Cảnh Du đi lên sân thượng Ngụy Châu liền chạy nhanh lên đó.Thấy Cảnh Du đang ngồi bất động có vẻ suy nghĩ gì đó Ngụy Châu từ từ lại gần ngồi xuống. Cảnh Du mỉm cười nhìn Ngụy Châu. Cậu thấy thương Ngụy Châu vô hạn, tuổi thơ đã bất hạnh bây giờ vì muốn tìm hiểu về cái chết của bố mẹ mình mà lại đang đi vào chốn ngụy hiểm. Thấy anh nhìn mình bằng ánh mắt hơi lạ nên Ngụy Châu nhìn Cảnh Du ngạc nhiên hỏi.- Anh đang có chuyện gì à ?Cảnh Du nhìn thẳng vào mắt Ngụy Châu hỏi lại.- Sao em lại nghĩ như thế ?Ngụy Châu không nói gì. Cảnh Du với tay kéo Ngụy Châu ôm vào lòng, cậu đang thật sự thấy rất khó chịu. Có nên để Ngụy Châu tiếp tục hay không là câu hỏi đang xoáy sâu trong đầu cậu lúc này. Ngụy Châu ngồi im lặng trong lòng Cảnh Du, thi thoảng cậu nghe tiếng Cảnh Du thở dài. Thật sự thời gian gần đây cả hai đều cảm thấy mệt mỏi, họ gần như không có thời gian để nghỉ ngơi. Ngồi im lặng một lúc lâu Cảnh Du hỏi nhỏ.- Ngụy Châu, nếu bây giờ thấy mệt mỏi quá em có muốn dừng lại không?Ngụy Châu không hiểu Cảnh Du muốn nói gì, cậu ngồi thẳng lên nhìn Cảnh Du.- Ý anh là sao?Cảnh Du có chút bối rối, cậu không biết phải nói với Ngụy Châu như thế nào bây giờ. Cậu không muốn Ngụy Châu dừng lại nhưng nếu tiếp tục thì cực kì khó khăn. Cậu lo cho em ấy. Ngụy Châu nâng đầu Cảnh Du lên hỏi thẳng.- Anh đang định nói gì thế?Cảnh Du cúi đầu nhìn xuống, cậu không dám nhìn vào mắt Ngụy Châu. Ngó lơ đi chỗ khác mấy phút Cảnh Du lại nói nhỏ. - Vụ tai nạn này qua đã lâu, tìm kiếm gần tháng nay mà kết quả chưa đâu với đâu cả, hay là ta dừng lại thôi.Ngụy Châu nhìn Cảnh Du, cậu không còn nhận ra anh mình nữa. Mới hôm qua thôi anh ấy còn nói với cậu dù khó khăn mấy cũng phải tìm cho ra kẻ gây ra tai nạn. Anh ấy nói với cậu rằng dù vất vả như thế nào anh ấy cũng sẽ ở bên cậu cho đến cuối cùng. Bây giờ anh ấy nói dừng là sao, không lẽ anh ấy mệt mỏi rồi, không lẽ anh ấy đã thấy nản trí.Ngụy Châu đứng lên nói với Cảnh Du.- Anh, nếu anh thấy mệt mỏi thì anh cứ dừng lại, nếu anh thấy không thể tiếp tục cùng em nữa thì anh cứ dừng lại. Em xem như chưa nghe anh nói gì, em sẽ không bao giờ từ bỏ cho đến khi bắt hung thủ phải đền tội, ít nhất hắn cũng phải đến trước mộ bố mẹ em cầu xin họ tha thứ vì đã rũ bỏ tội của mình hơn mười năm nay.Cảnh Du đứng vội lên túm lấy tay Ngụy Châu, cậu phân trần.- Ngụy Châu, ý anh không phải thế. Chỉ là anh sợ em mệt mỏi, anh sợ em bị tổn thương.Ngụy Châu nhìn thẳng vào mắt Cảnh Du nói rất cương quyết.- Em vừa bị tổn thương rồi, em bị tổn thương vì lời nói của anh đó. Anh nghỉ đi, em sẽ làm một mình.Nói rồi Ngụy Châu chạy vội xuống phòng, cậu thật sự không hiểu vì sao Cảnh Du lại nói với cậu như thế, Cảnh Du là chỗ dựa của cậu, là nguồn sức mạnh để cậu có thể vượt qua mọi khó khăn, bây giờ anh ấy đang khuyên mình dừng lại, quả là đau lòng.Cả đêm đó hai anh em nằm trên giường nhưng không ai ngủ, Ngụy Châu nhắm nghiền mắt lại nằm im, cậu không cựa quậy. Cảnh Du ngồi dựa vào thành giường, thi thoảng liếc sang phía Ngụy Châu. Rất lâu sau cậu mới gọi khẽ.- Ngụy Châu, anh biết em chưa ngủ, hãy nghe anh nói.Ngụy Châu vẫn không mở mắt ra, cậu đáp dứt khoát.- Nếu anh muốn em dừng lại thì không cần phải nói gì nữa đâu.Cảnh Du nghĩ ngợi một lúc rồi đáp.- Anh xin lỗi đã nói như thế, vì anh lo lắng cho em thôi. Nếu em muốn tiếp tục thì anh vẫn sẽ đi cùng em, khó khăn mấy chúng ta cũng không nản trí. Nhưng Ngụy Châu , nếu có chuyện gì đó xảy ra không theo ý muốn thì em cũng không được nản lòng, phải giữ vững ý chí như bây giờ nghe chưa.Ngụy Châu gật gật đầu, cậu vẫn nhắm mắt, cậu biết Cảnh Du đang lo lắng cho mình nhưng lúc này cậu không muốn nói thêm gì cả, cậu đang cảm thấy bị tổn thương. Sau khi thuyết phục Ngụy Châu dừng lại không được cả Cảnh Du và Tiêu Phàm lại buộc phải tiếp tục giúp cậu ấy tìm chứng cứ. Đã không thể dừng lại nên họ làm việc gất hai lần thường ngày, cả ba đều muốn nhanh chóng thu thập chứng cứ để có thể gửi đơn lên tòa càng sớm càng tốt. Trước sự nỗ lực của ba người bằng chứng để lật lại vụ tai nạn gần như đầy đủ. Khi nghe được tin có kẻ đang muốn lật lại vụ tai nạn của hắn hơn mười năm trước Lý Hàm Long chỉ cười khẩy.- Nó là thằng nào, hỏi xem nó còn muốn sống nữa hay không.Tên đệ tử của hắn ghé tai nói nhỏ.- Thưa anh, nghe nói nó là con trai của vợ chồng bị chúng ta gây ra tai nạn năm đó, hiện nó đang sống trong Cô nhi viện Hải Nhân.Lý Hàm Long suy nghĩ một lúc rồi nói.- Chúng mày đến gặp nó nắn gân thử xem, nếu nó vẫn ngoan cố thì cho nó đi theo bố mẹ nó luôn. Nó nghĩ tao là ai mà dám đụng vào hả.Hôm nay, Cảnh Du và Ngụy Châu đang định đi đến nhà Cố Hải, cậu muốn báo cho ba biết ngày mai mình sẽ gửi đơn lên tòa. Cảnh Du xuống trước lấy xe, chưa kịp đến nhà xe thì có hai tên ăn mặc rất lịch sự tiến vào. Cậu nhìn thấy chúng trong lòng cậu dự cảm có điều gì đó không lành nên vội vàng chặn chúng lại.- Các anh tìm ai?Hai thằng đó nghiêng đầu nhìn Cảnh Du vài giây rồi nói.- Chúng tôi muốn gặp anh Cố Ngụy Châu.Tim Cảnh Du đạp thình thịch, nhìn chúng ăn mặc lịch sự nhưng khuôn mặt chúng vẫn toát ra vẻ lưu manh. Cảnh Du không suy nghĩ thêm liền tự nhận.- Tôi là Ngụy Châu, anh cần nói chuyện gì chúng ta có thể ra bên ngoài, ở trong này rất nhiều người sẽ không tiện.Cảnh Du muốn đi nhanh để tránh cho Ngụy Châu biết Lý Hàm Long đã cho người đến tận đây. Nhưng cậu và hai tên đó chưa kịp lên xe thì Ngụy Châu đã chạy ra đến sân gọi lớn.- Anh, đợi em với.Cảnh Du thở không ra hơi, Ngụy Châu nhìn thấy hai người đàn ông lạ mặt, cậu lịch sự chào hỏi.- Anh có khách à, tôi là Cố Ngụy Châu, chào hai anh.Hai tên lạ mặt đó nhìn sang phía Cảnh Du rồi nhanh chóng quay lại nói với Ngụy Châu.- Chúng tôi đến gặp anh, chúng ta đi đâu đó nói chuyện một chút.Cảnh Du đắng chát trong lòng, cậu nhìn Ngụy Châu đầy lo lắng. Cả bốn người đến một nhà hàng gần Cô nhi viện để nói chuyện. Chưa kịp hỏi han gì hai tên lạ mặt đó hỏi thẳng.- Anh Cố Ngụy Châu, chắc anh biết chúng tôi là ai đúng không?Ngụy Châu hơi ngạc nhiên, thật sự cậu chưa hề nhìn thấy hai người này bao giờ. Cảnh Du thấy tình hình có vẻ không được ổn nên nói ngay.- Tôi xin lỗi, bây giờ chúng tôi đang có chút việc. Chúng ta có thể nói chuyện vào hôm khác được không?Ngụy Châu nhận thấy Cảnh Du đang muốn giấu cậu điều gì đó, cậu liền gạt đi.- Hai anh cứ nói đi, tôi nghe đây?Hai tên lạ mặt ném cho Ngụy Châu một bọc giấy nhỏ kèm theo một câu nói lạnh ngắt.- Nghe nói anh đang muốn lật lại vụ án của bố mẹ anh, khôn hồn thì dừng lại ngay trước khi quá muộn.Ngụy Châu nhếch mép lên cười.- Các anh là do Lý Hàm Long cử đến đúng không? Quả là người có tật thì luôn giật mình.Hai tên lạ mặt không trả lời Ngụy Châu, chúng vẫn nhắc lại câu hỏi của mình.- Cậu có dừng lại không?Ngụy Châu nhìn thẳng vào mặt chúng nói cương quyết.- Nếu dừng được thì tôi đã không bắt đầu.Hai tên lạ mặt cầm lại bọc giấy và đi thẳng. Cảnh Du và Ngụy Châu tức giận nhìn theo, hành động này của Lý Hàm Long đã tiếp thêm cho cậu sức mạnh để thực hiện công lý, cậu không tin Lý Hàm Long một tay có thể che được cả bầu trời.Đêm trước khi nộp đơn lên tòa án Ngụy Châu và Cảnh Du đã không ngủ được. Cả hai đều biết bắt đầu từ ngày mai họ sẽ lao vào một cuộc chiến thật sự, cuộc chiến này có thể họ sẽ thua nhưng họ không thể dừng lại được nữa. Cảnh Du ôm chặt lấy Ngụy Châu, trong lòng cậu luôn thấy bất ổn. Từ khi bắt đầu công việc này cậu chưa lúc nào thấy yên tâm, khi biết được hung thủ là Lý Hàm Long thì quả thật trái tim cậu luôn trong tình trạng khó thở. Ngụy Châu càng cương quyết thì cậu càng lo, cậu lo Lý Hàm Long sẽ làm gì đó để hại Ngụy Châu.Sáng sớm, Ngụy Châu hồi hộp đứng trước gương, cậu tự động viên mình phải cố gắng làm thật tốt. Cảnh Du ngồi trên giường nhìn Ngụy Châu, cậu mỉm cười động viên. Ngụy Châu quay lại nói.- Anh, chúng ta sẽ thắng, anh tin em chứ?Cảnh Du gật đầu nhìn Ngụy Châu đầy ôn nhuTrước khi đến tòa án Ngụy Châu dẫn Cảnh Du đến mộ bố mẹ mình, cậu muốn nói cho bố mẹ biết cậu sẽ cố gắng rửa nỗi oan cho họ, cậu cũng muốn giới thiệu người cậu yêu thương với bố mẹ mình. Nhìn ảnh bố mẹ hồi lâu Ngụy Châu nói nhỏ.- Bố, mẹ. Con bất hiết đã để bố mẹ chết oan hơn mười năm nay. Hôm nay con bắt đầu hành trình bắt kẻ gây án phải đền tội, mong bố mẹ phù hộ cho con. Cảnh Du nắm chặt tay Ngụy Châu hứa thầm.- Cô, chú. Cháu sẽ giúp Ngụy Châu, khó khăn mấy chúng cháu cũng không lùi bước. Cô chú hãy tin ở cháu.Đứng trước mộ bố mẹ thêm một lúc để ổn định lại tinh thần Cảnh Du và Ngụy Châu rời nghĩa trang đến tòa án. Khi chiếc xe vừa ra khỏi cổng nghĩa trang một chiếc xe khác ầm ầm lao tới. Ngụy Châu đang ngồi xem lại một số giấy tờ bỗng cậu thấy Cảnh Du phanh kít lại, một tiếng rầm inh tai phát ra, chiếc xe bị hất lên trên không một đoạn rồi rơi xuống đất.( Hôm nay mới có chương phúc lợi 140k. Bận quá ko làm kịp, với lại thấy các thím cũng không có vẻ chờ đợi nên không có ai thúc tôi phải làm cho nhanh. Thủng thẳng mãi mới xong dc một cháp.)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương