Hải Nhân Ngoại Truyện

Chương 61 : Kỉ Niệm Mười Năm Ngày Cưới



Cố Hải vừa nấu ăn vừa ngắm nhìn vợ đang thoải mái ngồi trên ghế bên cạnh. Thời gian đã trôi qua rất lâu nhưng thói quen của cả hai vợ chồng họ gần như không thay đổi. Mỗi lần Cố Hải nấu ăn Bạch Lạc Nhân sẽ ngồi ngay ghế bên cạnh thưởng thức như đang thưởng thức một bức tranh tuyệt mỹ trên đời.

Cố Hải cũng vậy, vừa nấu vừa dán mắt lên người vợ hắn như cả thế giới này chỉ có cơ thể vợ hắn là đáng để cho hắn nhìn.

Sự lặp đi lặp lại ấy đã mười năm nhưng không ai chán, mỗi lần diễn ra cả hai đều thấy mới mẻ như lần đầu.

Bạch Lạc Nhân đang say mê thưởng thức cảnh một vị tổng tài "cao phú soái" đang nấu ăn thì Cố Hải cắt ngang niềm say mê ấy của cậu.

"Bảo bối, ngày mai anh phải đi công tác một tuần, anh sẽ chuẩn bị mọi thứ trong tủ lạnh cho em nhé."

Tâm tình Bạch Lạc Nhân đang ấm nóng bởi lửa tình bỗng nguội lạnh như bị ai đó dội cho một xô nước đá lên đầu. Trong lòng cậu hoang mang, một tuần ư, còn bốn ngày nữa là kỉ niệm mười năm ngày cưới của họ mà Cố Hải nói đi một tuần ư, không lẽ đến ngày cưới Cố Hải cũng không nhớ.

Thấy Bạch Lạc Nhân nhìn mình như người mất hồn Cố Hải tiến lại huơ huơ tay trước mặt cậu : "Nhân tử, sao thế, có gì không ổn à."

Bạch Lạc Nhân bỗng giật mình ngồi thẳng lại: "Không sao, cậu đi một tuần hả, vậy cứ làm tốt công việc của mình đi."

Cố Hải cười cợt trước Bạch Lạc Nhân: "Anh nói đi công tác cái là em nghệt mặt ra, có phải đang nghĩ xem tranh thủ lúc anh không có mặt ở nhà sẽ hẹn hò bí mật cô nào không."

Bạch Lạc Nhân tức giận đấm cho Cố Hải một cái đau điếng vào ngực: "Đồ thần kinh."

Nói rồi đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ.

Cố Hải nhìn bóng dáng nặng nề bước đi của Bạch Lạc Nhân mà thầm cười trong cổ họng, những lúc em bực bội như thế này trông rất đáng yêu có biết không.

Cả đêm nay Bạch Lạc Nhân không tài nào ngủ được. Bình thường cùng Cố Hải " chiến đấu' một hồi kiểu gì cậu cũng lăn vào lòng hắn ngủ ngon lành. Nhưng hôm nay cả hai người " Vật lộn" đến n lần mà Bạch Lạc Nhân vẫn không thể ngủ. Cậu thấy trống rỗng trong lòng, Cố Hải chết tiệt, đến kỉ niệm ngày cưới cũng không nhớ, lần này là kỉ niệm tròn mười năm, mười năm đấy.

Hậm hực trong lòng làm Bạch Lạc Nhân thấy bức bối.

Gỡ cánh tay đang ôm chặt của Cố Hải ra Bạch lạc Nhân ngồi dậy. Nhìn Cố Hải vẫn ngủ rất ngon mà cậu thấy chán ghét trong lòng. Không lẽ hắn không nhớ thật sao, hay là công việc dạo này bận quá làm hắn không để ý đến.

Nghĩ vậy nhưng Bạch lạc Nhân lại tự biện hộ cho Cố Hải, hắn không thể quên được, Cố Hải không phải là người như thế, những lần kỉ niệm trước toàn tự Cố Hải chuẩn bị lần này sao hắn có thể quên.

Bạch Lạc Nhân nảy ra ý định hay là cậu sẽ nhắc Cố Hải, sợ công việc bận rộn nên Cố Hải không để ý đến. Nhưng sự ngạo kiều trong lòng không cho phép cậu làm điều đó, quên thì quên, ông đây cũng không cần.

Sáng sớm Cố Hải chuẩn bị đồ đạc để đi công tác, Bạch Lạc Nhân lười biếng ngồi trên ghế sofa nhìn hắn. Vừa soạn đồ Cố Hải vừa tươi cười nhìn vẻ buồn rầu của Bạch Lạc Nhân.

"Bảo bối, xa anh buồn đến thế sao?"

Bạch Lạc Nhân không thèm nhìn Cố Hải, cằm vẫn dựa vào thành ghế: "Bỏ ngay cái thói tự tin hão đó của cậu đi!"

Cố Hải không buông tha cho Bạch Lạc Nhân , miệng vẫn không ngừng châm chọc: "Em thừa nhận thì mất đi mấy cân thịt à, chữ " Tôi buồn lắm khi phải xa lão công" đang hiện lên trên mặt em kìa."

Bạch Lạc Nhân cầm cái gối ném qua Cố Hải: "Cậu có im miệng không, chuẩn bị nhanh lên cho tôi còn đi làm."

Trong họng Cố Hải cười ùng ục, nhớ thì nói nhớ, buồn thì nói buồn, việc gì em cứ phải kìm nén cảm xúc của mình như vậy cho mệt hả vợ yêu.

Tiễn Cố Hải đi rồi, Bạch Lạc Nhân đến đơn vị với cái đầu trống rỗng. Cậu buồn bực xen lẫn thất vọng, không lẽ ở với mình lâu quá Cố Hải thấy nhàm chán rồi sao, đến kỉ niệm ngày cưới cùng không nhớ.

Ngày lại ngày trôi qua, Cố Hải vẫn đều đều gọi điện cho Bạch Lạc Nhân cả chục lần, nhưng tuyệt nhiên hắn không hề nhắc đến kỉ niệm ngày cưới của họ. Nhiều lần Bạch Lạc Nhân muốn nhắc nhở nhưng cậu lại thôi, hắn không nhớ mình nhắc để làm gì, đồ gian thương, quên cứ quên đi, ông đây cũng quên luôn cho biết mặt.

Hôm nay đúng kỉ niệm tròn mười năm ngày cưới của họ, Cố Hải vẫn không về. Bạch Lạc Nhân buồn đến chân cũng không muốn bước nữa. Cậu làm việc mà giống như người trên mây, cả ngày mặt không nặn nổi một nụ cười.

Lưu Xung thấy vẻ buồn rầu của Bạch Lạc Nhân liền thăm dò: "Bạch thủ trưởng, hôm nay chẳng phải kỉ niệm ngày cưới của cậu sao, sao giờ này còn ở đây."

Bạch Lạc Nhân nhìn Lưu Xung cười gượng gạo: " Ờ, lát tôi về, hôm nay nhiều việc quá."

Lưu Xung biết Bạch lạc Nhân đang buồn nên không nói gì thêm, lặng lẽ đi ra ngoài.

Trời sập tối, Bạch Lạc Nhân lê từng bước nặng nề về nhà, trong lòng cậu thấp thỏm mong đợi Cố Hải sẽ nhớ ra và đang ở nhà đợi cậu.

Mở cửa cổng ra, không gian vẫn tối om, căn nhà tĩnh mịch. Bàn chân Bạch Lạc Nhân đánh lửa trên từng bậc cửa, đến mở ổ khóa cậu cũng thấy khó khăn.

Cửa phòng vừa bật ra, cảnh tượng làm Bạch Lạc Nhân đứt đi vài nhịp thở. Chính giữa phòng khách, một màn hình lớn hiện lên, khuôn mặt tươi cười tràn đầy hạnh phúc của hai vợ chồng họ xuất hiện, những cánh hoa nhẹ nhàng bay ra, màn hình từ từ hiện lên dòng chữ.

" Nhân tử, anh xin lỗi đã làm em giật mình, chào mừng em về nhà"

Màn hình bỗng tắt phụt đi, Bạch lạc Nhân đang ngơ ngác thì màn hình kế bên lại hiện sáng.

" Nhân tử, cảm ơn em đã đến bên đời anh, cảm ơn em đã cho anh những tháng ngày hạnh phúc"

Màn hình lại vụt tắt, một màn hình khác lại hiện lên.

" Nhân tử, chằng đường chúng ta đã đi qua không quá ngắn cũng chẳng quá dài. Những thăng trầm trong cuộc sống chúng ta cũng đã từng nếm trải. Anh xin lỗi vì đã có lúc làm em buồn, anh xin lỗi đã có lúc làm em hoảng sợ"

Màn hình lại đột ngột tối om, một màn hình khác lại xuất hiện.

" Nhân tử, chúng ta thật may mắn khi tìm thấy nhau giữa hàng vạn người trên trái đất.

Chúng ta thật may mắn khi mỗi sáng được cùng nhau thức giấc. Thật may mắn khi được cùng nhau nấu ăn.

Chúng ta thật may mắn khi đã dùng thứ tình yêu nồng cháy quấn lấy nhau đến ngày hôm nay"

Nỗi xúc động trong lòng Bạch Lạc Nhân dâng trào thành từng đợt sóng. Cứ như vậy những màn hình hiện lên, những lời yêu thương được Cố Hải trao gửi.

Màn hình lớn nhất ở chính giữa lại bật sáng, khuôn mặt hạnh phúc của hai vợ chồng lại xuất hiện. Bạch Lạc Nhân như dán mắt vào dòng chữ.

" Nhân tử,điều làm anh cảm động nhất ngoài việc em nói yêu anh ra em còn nói với người khác rằng em chỉ yêu anh. Mười năm hạnh phúc đã đi qua, anh hi vọng chúng ta sẽ kỉ niệm nhiều cái mười năm như thế này nữa. Cảm ơn em đã chấp nhận gắn bó đời mình với một thằng gàn dở như anh. Anh nguyện đem từng hơi thở của mình để mỗi ngày trôi qua với em là một ngày hạnh phúc.

BẢO BỐI, ANH YÊU EM"

Một thân ảnh quen thuộc xuất hiện, trên tay cầm sâu kẹo hồ lô, miệng cười đẹp đến say lòng người. Những đợt sóng lòng cuộn lên khiến mắt Bạch Lạc Nhân long lanh. Bất ngờ này của Cố Hải làm Bạch Lạc Nhân chưa kịp thẩm thấu.

Một giọng nói trầm ấm vang lên.

"Bảo bối, lại đây với anh."

Bạch Lạc Nhân bước từ từ từng bước, mắt không dời khuôn mặt đang rạng ngời hạnh phúc của Cố Hải. Lúc này đây cậu không thể nói lên tư vị của lòng mình.

Cố Hải giơ xâu kẹo hồ lô trước mặt vợ: "Vị ngọt của những viên kẹo này chính là vị ngọt đang có trong lòng anh."

Cúi xuống cắn viên kẹo hồ lô trên tay Cố Hải Bạch Lạc Nhân bất ngờ áp miệng mình vào miệng chồng. Vị ngọt của viên kẹo hồ lô được đẩy qua sang miệng Cố Hải.

Khi vị ngọt của kẹo qua đi còn lại dư vị ngọt ngào của hạnh phúc. Hai đôi môi dính chặt lấy nhau, hai hàm răng va chạm đầy kích thích, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau không dời. Cả hai cuồng nhiệt như muốn nuốt đối phương vào trong cổ họng.

Mười năm đã đi qua, có những lúc thăng trầm trong cuộc sống làm cả hai thấy mệt mỏi, nhưng họ đã ở bên nhau, trao cho nhau hơi thở, trao cho nhau động lực. Thời gian có thể làm nhiều thứ thay đổi nhưng có một điều thời gian không thể đụng chạm đến đó là tình yêu họ dành cho nhau lúc nào cũng nồng nàn như phút ban đầu.

Cánh cửa phòng khách bật tung ra, cảnh tượng ngoài sân làm Bạch lạc Nhân giật mình. Một dàn pháo hoa bay lên rực rỡ, những khuôn mặt thân quen hàng ngày đã gắn bó với họ hiện lên, tiếng reo hò vang dội, một hàng chữ nhấp nháy ẩn hiện.

" CHÚC MỪNG KỈ NIỆM MƯỜI NĂM NGÀY CƯỚI CỐ HẢI- BẠCH LẠC NHÂN"

Niềm hạnh phúc của Bạch Lạc Nhân tràn ngập qua ánh mắt, cậu quay lại ôm ghì lấy Cố Hải, giọng nghẹn ngào: "Đại Hải ngốc, em yêu anh."

Sóng lòng Cố Hải kéo lên từng đợt làm hô hấp của hắn cũng trở nên loạn nhịp. Không cần biết bây giờ là ở đâu, không cần biết ngoài kia có bao nhiêu người. Cố Hải bế Bạch lạc Nhân lên hôn không dứt, hạnh phúc đã đốt cháy toàn bộ thân thể cả hai, cơn lửa tình bốc lên ngùn ngụt.

Hai thân thể lại dính chặt lấy nhau, họ trao nhau yêu thương, trao nhau hơi ấm, trao nhau những tiếng rên gợi tình. Cứ như vậy hết lần này đến lần khác hai thân hình cao lớn vẫn không dời nhau, họ "yêu nhau" bao nhiêu cũng thấy là chưa đủ.

Thời gian qua đi, cả tâm hồn và thể xác của họ càng trở nên hòa hợp. Bước vào tuổi trưởng thành họ không chỉ là hai người yêu nhau cùng nhau chung sống mà giờ đây họ là hơi thở của nhau, là động lực sống của nhau.

Tiếng hò reo bên ngoài lắng dần xuống, đợi mãi không thấy hai nhân vật chính xuất hiện, ai cũng hiểu chuyện gì đã diễn ra.

Không ai nhắc nhở ai, tất cả tự nâng ly chúc mừng, mọi người chúc cho một tình yêu đã vượt ra ngoài tất cả những rào cản của xã hội, vượt qua tất cả những gianh giới của cuộc sống, vượt qua thứ tình yêu đôi lứa thông thường. Họ đến bên nhau bằng định mệnh và họ gắn bó với nhau bằng tình yêu nồng nàn.

Vậy là đêm nay trong cùng không gian này có hai bữa tiệc đang diễn ra cùng một lúc. Phía bên ngoài là bữa tiệc rượu chúc phúc của mọi người dành cho hai vợ chồng Cố Hải. Phía bên trong là bữa tiệc tâm hồn và thể xác mà vợ chồng Cố Hải tự chúc phúc cho nhau.

"Mọi cuộc gặp gỡ trên cuộc đời đều là duyên phận và thật diệu kì khi ta gặp, ta yêu một người và cũng nhận được tình cảm từ người ấy. Yêu nhau, bên nhau như những giấc mơ, không biết đêm, ngày, bóng tối hay ánh sáng. Những khoảnh khắc hạnh phúc tưởng như vô hình và nhẹ bẫng ấy đôi khi lại là điều chúng ta phải tìm kiếm cả cuộc đời."

Cố Hải và Bạch Lạc Nhân đã gặp và yêu nhau như thế, hạnh phúc của họ đã phá vỡ mọi quy luật tình cảm tồn tại trên thế giới này.

Sống, gặp nhau đã là khó, gặp đúng người của mình lại càng khó hơn. Hạnh phúc cho đến tận bây giờ vẫn không ai có thể nhìn thấy được điểm khởi đầu cũng như điểm kết thúc. Nhưng có một điều chắc chắn rằng hạnh phúc sẽ luôn ở bên ta khi ta được sống với người muốn nắm tay ta đi đến cuối cuộc đời.

..

.

( Hôm nay tui phải đi đám cưới đến tối mò mới về, đăng sớm cho cả nhà nhé.  Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ)
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...