Chuyển ngữ: @motquadao
Hứa Nghiên giấu rất kỹ chuyện mình kết hôn, không nói đến bố mẹ cô hoàn toàn không hay biết, ngay cả Ba Đóa sống chung một nhà với cô cũng không nghe thấy tiếng gió.
Chỉ biết dạo gần đây, mỗi lần Hứa Nghiên nhắc đến Lâm Trạch là trên mặt lại tràn đầy tình ý, cả người bừng sáng rạng rỡ.
Ba Đóa trêu: “Quả nhiên trai đẹp chính là phương pháp làm đẹp tốt nhất cho phụ nữ.”
Hứa Nghiên cười hì hì. Nửa cuối năm nay cô luôn cảm thấy mọi chuyện không được thuận lợi cho lắm, mà việc ở bên Lâm Trạch lại là điều bất ngờ ngọt ngào nhất cô có được.
Chính Hứa Nghiên là người đề xuất chuyện “ẩn hôn”, dù Lâm Trạch không phản đối nhưng cô không chắc trong lòng anh có chút bất mãn nào không, vì thế cô muốn tặng anh một món quà.
Cô nhận ra, dù cô tặng thứ gì, có rẻ tiền đến đâu thì anh cũng đều dùng và giữ gìn cẩn thận. Điều đó khiến người tặng quà cảm thấy mình được trân trọng, và vì thế cô lại càng muốn tặng cho anh thêm nhiều món hơn nữa.
Những ngày không thể gặp mặt, họ vẫn chia sẻ cuộc sống với nhau qua điện thoại. Phần lớn thời gian là Hứa Nghiên gửi ảnh cho anh, còn anh thì gọi cho cô mỗi tối trước khi ngủ.
Để không ảnh hưởng đến việc luyện tập của anh, cô giới hạn thời gian mỗi cuộc gọi không quá 20 phút là chủ động chào tạm biệt rồi cúp máy.
Điều Hứa Nghiên mong ngóng nhất hiện tại là những ngày anh thi đấu, như vậy cô có thể đến sân xem anh, cho dù chỉ là nhìn bóng dáng đội mũ bảo hiểm của anh từ xa.
Lâm Trạch đâu được quyền quyết định lịch thi đấu của đội, nhưng anh có thể “đi cửa sau” để Hứa Nghiên đến xem những trận đấu được ghi hình trong chương trình.
Vẫn là cô biên tập nhỏ lần trước dẫn Hứa Nghiên vào sân. Lần này đã quen mặt, hai người còn trò chuyện với nhau vài câu.
Nói chuyện một hồi, thế nào lại phát hiện ra họ có bạn chung, còn hẹn nhau lần sau cùng đi chơi.
“Hân Hân, bọn cậu có vé vào sân gì đó thì cứ gửi trực tiếp cho mình là được, không cần lần nào cũng ra tận nơi đón đâu.” Hứa Nghiên thấy ngại vì phải làm phiền cô ấy, nghĩ biết đâu còn có cách khác đơn giản hơn.
Hân Hân chớp mắt: “Làm vậy thì thầy Lâm sẽ lo lắng đó. Đây là yêu cầu duy nhất của anh ấy, vậy nên mình phải làm tốt sứ mệnh hộ tống đóa hoa nhà anh ấy thui ~”
Hứa Nghiên nghe vậy thì bật cười, không nói thêm nữa.
Đã hơn 20 ngày kể từ lần cuối cùng xem đội tân binh thi đấu. Lần này cô phát hiện khí thế cả đội đã thay đổi hoàn toàn. Một người chẳng biết gì về khúc côn cầu như cô cũng nhìn ra họ đã biết phối hợp đồng đội.
Fan hâm mộ hò hét cổ vũ cho các tân binh, nhưng ánh mắt cô chỉ dõi theo Lâm Trạch đang đứng ở khu vực huấn luyện, khoanh tay đi qua đi lại quan sát trận đấu.
Hôm nay anh mặc đồng phục giống hệt các tuyển thủ, không đội mũ.
Chiếc mũ lưỡi trai đen của anh hiện đang đội trên đầu cô.
Lần này đội tân binh đấu với một đội trung học đến từ Bắc Thành, ít nhất thì về mặt thể hình đã hơn hẳn một bậc.
Không nằm ngoài dự đoán, đội tân binh vẫn bị ép sân, nhưng tỷ số không quá cách biệt, chỉ kém hai điểm trong suốt trận đấu.
Hứa Nghiên nghe thấy hai cô gái ngồi sau cảm thán về điểm số: “Mấy đứa nhỏ này lớn rồi nên EQ cao ghê ha, còn biết giữ thể diện, không dám thắng quá nhiều nữa chứ.”
Hứa Nghiên thấy cũng hợp lý.
Hóa ra là cô đánh giá quá cao đội mình rồi.
Nhưng cô vẫn coi mình là “nhà mẹ đẻ” của đội tân binh, nhìn đàn gà mờ nhà mình dũng cảm thi đấu lên sân băng, thậm chí có khi chẳng bị ai đụng cũng tự té nhưng rồi lại lập tức bật dậy chơi tiếp tục. Những hình ảnh đó thật sự khiến cô xúc động.
Mấy cô gái phía sau còn đang phân tích: “Ủa cái anh số 11 là ai vậy, có vẻ hơi rướn nhỉ? Chậc chậc chậc, kiểu này là đang đóng vai ngược fan chắc luôn. Kỹ năng thì chưa thấy tiến bộ gì cả, nhưng ngã một phát rồi nhỏ hai giọt nước mắt là đảm bảo lên hot search liền!”
Ồ, thì ra là vậy.
Hứa Nghiên ở phía trước liên tục gật gù, cảm thấy mình học được thêm bao nhiêu kiến thức vô tri nữa rồi.
Trận đấu kết thúc, đội tân binh thua hai điểm. Nhưng lần này, lúc rời khỏi sân, các tuyển thủ ai nấy đều cười toe toét, dường như tất cả đều cảm thấy hôm nay mình thi đấu không tồi.
Lâm Trạch vẫn là người đi cuối cùng trong nhóm ban huấn luyện. Huấn luyện viên trưởng đang nói chuyện với anh, anh cúi đầu lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu.
Hứa Nghiên đứng ngoài nhìn anh qua hàng rào kính. Tấm kính trong suốt như không hề tồn tại khiến cô có cảm giác chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào anh.
Lâm Trạch cũng nhìn thấy cô, nói gì đó với huấn luyện viên rồi cố ý đi vòng ra phía sau máy quay, nói vài câu với anh quay phim, sau đó vẫy tay ra hiệu bảo cô đi theo.
Thế là Hứa Nghiên đi theo anh, họ đi song song cùng nhau qua lớp hàng rào kính.
Nhân viên trong ekip đi ở phía trước, Lâm Trạch đi cuối hàng, vừa đi vừa nghiêng đầu cười với cô.
Ra đến cổng rào sắt, hai bên cửa có rất nhiều fan đang đứng tụ tập. Lâm Trạch nói với bảo vệ để cho Hứa Nghiên vào. Hứa Nghiên cũng giả vờ làm nhân viên trong ekip, cô nói “xin phép cho tôi đi nhờ” rồi len qua đám đông vào bên trong.
Cuối cùng hai người gặp nhau trong hành lang. Anh sải bước đi trước, cô lon ton chạy theo sau. Cô không ngẩng đầu, chỉ cảm nhận được mình vừa bước khỏi nơi có ảnh sáng vào một hành lang có mái che.
Xung quanh không còn ai. Lâm Trạch dừng lại, Hứa Nghiên thấy người trước mắt không còn di chuyển nữa cũng lập tức dừng chân, ngẩng đầu nhìn anh, cười toe toét: “Hi~ Lâu lắm rồi không gặp anh ~”
Có được tính là lâu không nhỉ, mới có tám ngày thôi.
Lâm Trạch giơ tay gỡ chiếc mũ lưỡi trai khỏi đầu cô, xoay ngược mũ lại cho vành nón quay về sau rồi dùng một tay vòng qua sau gáy cô, kéo cô vào lòng mình.
Trán Hứa Nghiên áp vào ngực anh, đồng phục của anh hơi lạnh, làm dịu hẳn nhiệt trên mặt cô.
Lâm Trạch chỉ ôm cô một chút rồi buông ra, ánh mắt anh tràn đầy ý cười: “Thứ ba tuần sau anh được nghỉ, em có muốn đi chơi ở đâu không?”
“Đi xem xe với em được không? Em muốn mua xe đi lại cho tiện.” Hứa Nghiên trả lời ngay lập tức. Lúc ở một mình, cô đã nghĩ rất nhiều về những buổi hẹn hò của hai người, lịch trình yêu đương đã liệt kệ ra dày cả tập.
“Okie.” Lâm Trạch đồng ý. Anh liếc nhìn phía phòng thay đồ đang có rất nhiều nhân viên trong ekip, nói với Hứa Nghiên: “Anh phải qua đó rồi. Em có thể tự đi theo lối này ra cửa sau để ra ngoài được không?”
Thực ra Hứa Nghiên đến đây chỉ để nhìn anh một chút, có thể nói chuyện với anh ở khoảng cách gần thế này đã vượt ngoài mong đợi của cô rồi.
Nhưng cô vẫn thấy luyến tiếc, cọ cọ đầu vào ngực anh hai cái rồi mới lùi lại, vẫy tay: “Bye bye!”
Hứa Nghiên sợ bị chú ý, bước nhanh ra cửa. Đi tới cuối đường cô mới quay đầu nhìn lại, thấy Lâm Trạch đang đứng trước cửa phòng thay đồ nhìn mình.
Cô lại vẫy tay, rồi hai tay luân phiên đưa lên miệng hôn gió mười mấy cái, đến khi Lâm Trạch híp mắt cười, cô mới xấu hổ quay người chạy đi.
Khi có một mục tiêu nhỏ để mong chờ, thời gian trôi qua đặc biệt nhanh. Huống hồ lần này chỉ còn chưa đến một tuần là họ lại được gặp nhau.
Hứa Nghiên còn chưa kịp trải nghiệm cảm giác tương tư đến mức ăn không ngon ngủ không yên thì Lâm Trạch đã được nghỉ rồi.
Anh về đến nhà lúc chạng vạng tối. Bố của Tống Miểu, chồng mới của bà Hy Á, ông Tống Thư Dật cũng đang ở nhà. Cả nhà chuẩn bị tham dự một buổi dạ tiệc từ thiện.
Tống Thư Dật vỗ vỗ cánh tay rắn chắc của Lâm Trạch: “Trông con có vẻ cường tráng hơn lần trước gặp nữa đấy.”
Bà Hy Á đưa bộ vest đã chuẩn bị sẵn cho anh: “Vừa được gửi tới, con thử xem có vừa không?”
“Vâng.” Trước khi về nhà, Lâm Trạch đã nhận được cuộc gọi của Hy Á, bà nói muốn dẫn anh “ra ngoài chơi”.
Dĩ nhiên buổi dạ tiệc không đơn thuần là để ăn tối. Việc Hy Á dẫn anh theo, vừa là muốn anh giao lưu làm quen với một vài người bạn cùng tuổi, cũng đồng thời hỗ trợ cho các mối xã giao của chồng bà. Dù sao thì việc chung sống hòa thuận với con riêng là vận động viên tuyển quốc gia sẽ là một điểm cộng cho công việc làm ăn của Tống Thư Dật.
Lâm Trạch thay đồ xong, bộ vest ôm vừa vặn.
Anh cảm ơn Hy Á rồi cùng Tống Miểu lên xe đi đến buổi tiệc.
Tống Miểu lúc nào cũng hoạt bát khi ở cạnh anh trai, ríu rít kể cho anh nghe chuyện ở trường, thậm chí còn thần thần bí bí nói có bạn nam viết thư tình cho mình: “Em chưa nói với ba mẹ đâu, anh phải giữ bí mật giúp em đấy.”
Nói rồi còn nhớ tới bác tài ngồi phía trước: “Chú Triệu cũng phải giữ bí mật nha!”
Tài xế cười ha ha.
Lâm Trạch dọa em gái: “Bí mật là thứ chỉ nên giữ cho mình biết thôi. Một khi nói ra với người khác thì sẽ không giấu nổi đâu.”
Anh còn đắc ý nói tiếp: “Em xem, anh yêu đương mà có nói với ai đâu.”
Tống Miểu giật mình há to miệng.
Vừa đến sảnh tiệc, con bé vừa xuống xe đã nhào đến chỗ Hy Á: “Mẹ ơi! Anh đang yêu!”
Giọng cô bé to đến mức mọi người ở cửa đều nghe thấy, ai nấy đều quay lại nhìn.
Lâm Trạch: “…”
Hy Á cũng cười, dí nhẹ vào mũi con gái: “Không được bắt nạt anh trai.”
Tống Thư Dật thì không quá quan tâm đến chuyện riêng của Lâm Trạch, chỉ khách sáo nói vài câu: “Lâm Trạch có bạn gái rồi à? Hôm nào đưa con bé về nhà ăn cơm nhé.”
Lâm Trạch gãi mũi, liếc mắt nhìn mẹ. Hy Á biết anh không muốn nói về chủ đề này nữa, liền chuyển sang nói về kiệt tác mới nhất của một họa sĩ nào đó được đấu giá mức cao kỷ lục.
Lâm Trạch chẳng hứng thú với mấy màn xã giao trong bữa tiệc. Hai bên anh là bạn của mẹ và Tống Miểu. Sau khi em gái đi chơi cùng mấy đứa nhỏ khác, bên cạnh anh trống một chỗ. Thỉnh thoảng có ai hỏi chuyện thì anh trả lời.
Thời gian còn lại thì rảnh rỗi nghịch điện thoại.
Anh chụp ảnh bàn ăn được bày biện đẹp mắt gửi cho Hứa Nghiên, cô đáp lại bằng một icon ch** n**c miếng, hỏi anh có ngon không.
Anh cúi đầu, thì thầm ghi âm một đoạn gửi đi: “Anh không ăn.”
Hứa Nghiên suýt quên mất, anh sẽ không tùy tiện ăn đồ ăn bên ngoài.
Cô cảm thấy anh hơi tội nghiệp, nhắn lại ngày mai sau khi mua xe xong sẽ dẫn anh đi ăn một bữa hoành tráng: “Ăn bao nhiêu xá lách cũng được!”
Lâm Trạch trả lời: “Anh lấy ít thịt từ chỗ cậu anh, để ở Áo Viên rồi.”
Hành động cứ thỉnh thoảng lại cầm điện thoại nói gì đó của anh khiến Hy Á chú ý. Bà nhìn mấy lần, cuối cùng dứt khoát ngồi sang chỗ Tống Miểu để trống, nói chuyện với anh: “Xin lỗi nhé, lẽ ra mẹ phải mang cho con ít bánh quy từ nhà tới.”
Bà nói cứ như thể đang tiễn con đi dã ngoại, còn chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho vào túi.
Lâm Trạch cầm chiếc bánh mì nhỏ trên bàn lên cắn một miếng: “Có đồ ăn mà, chỉ là con chưa thấy đói lắm.”
Hy Á: “Ở đây buồn quá à? Con có muốn cầm ly nước đi social một chút không?”
Lâm Trạch lắc đầu: “Ngồi thế này nghỉ ngơi rất tốt rồi.”
Hy Á nghe vậy cũng không ép nữa, khoác tay Tống Thư Dật đi chào hỏi khách quý.
Lúc này chỗ anh mới yên tĩnh hẳn. Lâm Trạch gửi tin nhắn thoại cho Hứa Nghiên: “Đừng quên mang quà cho anh đấy.”
Hôm cô xem xong buổi ghi hình, về đến nhà mới nhắn anh là quên mang quà theo.
Hứa Nghiên gửi một cái sticker một bé gái mũm mĩm phồng má tức giận: “Sao lại đòi quà tỉnh bơ vậy hả?”
Lâm Trạch nhìn thấy bé gái mũm mĩm kia như nhìn thấy hình bóng của Hứa Nghiên, đang định nói gì đó thì phát hiện trên sân khấu không biết từ bao giờ đã bắt đầu biểu diễn.
Anh ngẩng đầu nhìn, liền thấy một “người quen” đang chơi piano.
Lâm Trạch cố gắng lục lại trí nhớ. Hình như anh ta tên là Lộ Anh Kỳ, bạn trai cũ của Hứa Nghiên.
Lộ Anh Kỳ vừa chơi đàn vừa hát, giọng hát rất hay.
Nhưng Lâm Trạch không muốn để Hứa Nghiên nghe thấy giọng hát của anh ta nên mãi đến khi tiết mục kết thúc mới gửi lại tin nhắn thoại cho cô.
Anh hỏi một câu không đầu không cuối: “Bây giờ em còn thích đàn ông biết hát không?”
Hứa Nghiên đưa ra một câu trả lời chuẩn sách giáo khoa: “Bây giờ em thích đàn ông biết chơi khúc côn cầu!”
Khóe miệng Lâm Trạch khẽ cong lên. Anh nhìn về phía bàn tiệc bên kia nơi Lộ Anh Kỳ đang thì thầm cười nói rồi gửi tin cho cô: “It’s me.”
Hứa Nghiên chẳng biết gì về những chuyện vừa xảy ra bên phía anh. Cô trả lời anh bằng một sticker hai chú chó ngốc nghếch vỗ tay nhau, phía trên là dòng chữ “đồng quan điểm”.
Lâm Trạch không nói thì cô sẽ chẳng bao giờ biết được. Anh vừa chạm mặt Lộ Anh Kỳ, thậm chí trước khi rời đi còn chào hỏi xã giao.
Đó là người cô từng thích, cũng đã từng là một phần của cuộc đời cô. Anh không thấy khó chịu.
Dù sao thì, người cô thích hiện tại là anh.
Sáng hôm sau, Lâm Trạch dậy rất sớm để đến đón Hứa Nghiên. Cô nói muốn đi lái thử xe, đã hẹn sẵn mẫu xe, nếu thuận lợi thì hôm nay sẽ đặt mua luôn.
Nhân viên bán hàng nhìn thấy Hứa Nghiên bước xuống từ chiếc xe sang của Lâm Trạch nhưng lại đến hỏi về các dòng xe giá bình dân, còn quan tâm đến việc trả góp và lãi suất, trong lòng đầy dấu chấm hỏi. Nhưng nhờ vào kỹ năng nghề nghiệp mà vẫn giữ được vẻ mặt chuyên nghiệp, kiên nhẫn giải đáp từng câu hỏi của cô.
Trong suốt quá trình chọn xe, Lâm Trạch chỉ đút tay vào túi, lặng lẽ đi theo phía sau cô. Cô không hỏi ý kiến anh thì anh cũng không lên tiếng, đơn giản là ở bên cạnh cô.
Hứa Nghiên đã chuẩn bị rất kỹ, chiếc xe Nhật cô chọn cũng đã được hỏi qua ý kiến bố mình. Sau khi lái thử, cô quyết định ký hợp đồng ngay tại chỗ, hẹn lần sau đến lấy xe.
Vòng qua vòng lại như thế mà hết buổi sáng lúc nào không hay.
Họ vẫn như cũ, đi mua đồ ăn rồi trở về căn hộ hai tầng của Lâm Trạch để tự nấu ăn. Lần này đến lượt Hứa Nghiên trổ tài.
Trước khi nấu ăn, Hứa Nghiên lấy món quà đã chuẩn bị từ lâu đưa cho anh.
Lâm Trạch thò tay vào túi giấy lấy ra một con mèo màu cam nhỏ bằng lòng bàn tay, miệng như đang ngậm kẹo cao su. Lâm Trạch không cần ai dạy cũng biết bóp vào bụng nó, kẹo cao su càng lúc càng phồng to.
Thú vị thật, Lâm Trạch chỉ bóp một cái rồi ngay lập tức buộc nó vào dây kéo khóa còn lại của túi xách đeo chéo.
Trong túi giấy còn có một món gì nữa.
Một tờ báo.
Lâm Trạch mở ra xem, là một tờ báo tên “Sức Khỏe & Đời Sống”, nội dung hầu hết là về chủ đề dưỡng sinh và chăm sóc sức khỏe.
Anh không hiểu nên tưởng đó là giấy gói đồ chơi. Lúc anh định gấp lại vứt đi thì bất chợt nhìn thấy tên của Hứa Nghiên.
Ở mục quảng cáo nhỏ chính giữa trang, chỉ cỡ bằng miếng đậu hũ, là một tin thông báo:
“Chú rể Lâm Trạch và cô dâu Hứa Nghiên chính thức kết hôn vào ngày 19 tháng 9 năm 2019 dương lịch. Thông báo này được viết ra để gửi tới tất cả người thân và bạn bè, đồng thời cũng là một món quà lưu niệm.”
Cô không nói cho bất kỳ ai chuyện họ kết hôn, nhưng lại nói cho cả thế giới biết họ là vợ chồng.
Ai mà không muốn được công nhận chứ? Lâm Trạch nhìn chằm chằm vào “miếng đậu hũ” đó, cười tít mắt không khép nổi miệng.
“Hứa Nghiên!” Anh gọi to tên cô, cầm tờ báo chạy vào bếp, từ phía sau ôm chặt lấy eo cô, trịnh trọng tuyên bố: “Anh muốn treo tờ báo này lên tường!”
Tay Hứa Nghiên vẫn còn dính bột mì, bị anh ôm không nhúc nhích được, chỉ có thể giơ tay như đang đầu hàng: “Tuỳ anh thui.”
Lâm Trạch vẫn chưa chịu buông tha. Anh đặt tờ báo lên giá để đồ bên cạnh, nắm lấy tay cô giơ lên quá đỉnh đầu để cô xoay một vòng như đang khiêu vũ.
Sau đó anh nghiêng người, ép cô vào mép bàn bếp, để bột mì trên tay cô in hằn lên áo hoodie đen của anh, chiếc áo vốn sạch sẽ lập tức trở nên lem nhem: “Anh còn muốn hôn em nữa.”
— — —
Hết chương 18