Chuyển ngữ: @motquadao
Làm việc cùng sáu anh chàng đẹp trai là một trải nghiệm kỳ diệu mà Hứa Nghiên lần đầu tiên có trong đời. Cô cảm thấy bọn họ như bảy quả hồ lô trên cùng một dây leo, chỉ khác là cô thì như yêu tinh rắn biến thành.
Hứa Nghiên tìm tới Trương Húc: “Sư phụ à, thế này có hơi không ổn lắm nhỉ?”
Trương Húc: “Không phải cô nói là thích nhất đàn ông à? Nhất cô rồi còn gì nữa, thích gì được nấy, ngẩng đầu cúi đầu toàn là đàn ông.”
Hứa Nghiên: “Nhưng bọn họ chắc gì đã thích em đâu…”
Trương Húc: “Thế thì càng tốt, công ty cấm yêu đương nơi công sở.”
Hứa Nghiên: “Ơ…”
Ra khỏi văn phòng rồi Hứa Nghiên mới sực nhớ ra câu phản bác: Lỡ đâu bọn họ yêu đương với nhau thì sao?!
Hứa Nghiên quan sát kỹ mấy chàng trai đang họp cùng mình trong văn phòng, ngoài thanh niên nhỏ tuổi nhất vừa mới tốt nghiệp đại học ra, những người còn lại đều là nhân viên lâu năm trong công ty.
Họ đều có kinh nghiệm hơn cô nhưng cư xử rất lễ phép, miệng gọi “Chị Tiểu Nghiên” ngọt xớt.
Thậm chí có một ông anh lớn hơn cô hai tuổi cũng gọi là “Chị Tiểu Nghiên”.
Hứa Nghiên: “Đừng gọi chị nữa, anh lớn hơn em mà.”
Ông anh: “Chị là cách gọi thể hiện sự kính trọng.”
Hứa Nghiên: “Anh có nhiều kinh nghiệm hơn em, em phải là người kính trọng anh mới đúng.”
Ông anh: “Mặc dù đúng là anh nhiều kinh nghiệm hơn thật, nhưng cổ t* c*ng của anh ngắn hơn của em. Em mới là người giỏi hơn.”
Hứa Nghiên: ????
Ông anh này cởi mở quá, đúng là cái gì cũng dám nói thật!
Hứa Nghiên nhỏ giọng than phiền với Ba Đóa về tình cảnh hiện tại của mình, Ba Đóa cười đến đau cả bụng, còn xúi cô làm chuyện xấu: “Mày thử quan sát xem họ thuộc hệ nào, có bẻ thẳng được không?”
Hứa Nghiên: “Tao bẻ làm gì! Tao có bạn trai rồi đấy!”
Dù vậy cô cũng phải thừa nhận, làm việc cùng mấy anh đẹp trai quả thực rất dễ chịu. Cô còn học được không ít mẹo dưỡng da và bí kíp giảm cân, thậm chí còn bị một ông anh cơ bắp thích tập thể hình lôi kéo làm luôn thẻ năm ở một phòng tập gần công ty…
Sau đó Hứa Nghiên mới ngộ ra: Có khi nào đây là nghề tay trái của ông anh kia không?
Ngồi bàn giấy chưa được bao lâu cô đã bắt đầu đi thực chiến. Dự án lần này khá đông nhân sự nên Hứa Nghiên không cần tự mình gánh vác mọi việc. Phần lớn thời gian cô đi theo Trương Húc làm chân chạy và học hỏi. Có đôi lúc thiếu nhân sự thì nhiệm vụ luyện bè phối nhạc Trương Húc sẽ giao cho cô.
Mà tập duyệt thì không tránh khỏi việc đụng mặt Lộ Anh Kỳ.
Hơn một tháng không gặp mà anh ta gầy đi trông thấy
Trước kia cô luôn tranh thủ gọi video, gặp mặt trực tiếp và xem livestream của anh ta, tần suất thường xuyên đến mức chỉ cần một chút thay đổi cũng dễ dàng nhận ra ngay.
Nhưng kể từ khi hẹn hò, Hứa Nghiên quá bận rộn với Lâm Trạch nên không còn liên lạc với Lộ Anh Kỳ, giờ nhìn bộ dạng này của anh ta, cô không nhịn được lén nhắn tin hỏi: “Anh có đập đớ không đấy?”
Lộ Anh Kỳ đang nghỉ giải lao xem điện thoại, lập tức trả lời: “Anh đập cái đầu em ấy!”
Anh ta ngồi xếp bằng giữa sàn phòng tập, ngẩng đầu liếc Hứa Nghiên đang ngồi ở góc, hất cằm ra hiệu cho cô ra ngoài.
Anh ta đi trước, hơn hai phút sau Hứa Nghiên mới ra theo.
Lộ Anh Kỳ đứng ở hành lang dẫn tới nhà vệ sinh, vịn tay vào lan can nhìn ra dòng xe cộ tấp nập bên ngoài qua lớp kính.
Hứa Nghiên hỏi: “Gọi em ra đây làm gì?”
Đến gần rồi, Lộ Anh Kỳ mới thấy rõ gương mặt cô. Cô không trang điểm, quầng mắt hơi thâm, tròng mắt đỏ ngầu, trông có vẻ khá mệt mỏi vì dự án lần này nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, khuôn mặt cũng không hốc hác, thể trạng vẫn ổn.
Lộ Anh Kỳ hỏi: “Dạo này công việc sao rồi?”
Hứa Nghiên ngáp một cái thật dài: “Anh tập xong sớm thì em mới được về sớm.”
Cô không thèm giữ hình ảnh, cái ngáp này to đến mức có thể nhét vừa một quả quýt.
Mà ngáp thì dễ lây, Lộ Anh Kỳ cũng bất giác ngáp theo.
Kết quả là Hứa Nghiên lại ngáp thêm lần nữa, chảy cả nước mắt.
Hai người vừa ngáp vừa bật cười. Lộ Anh Kỳ nói: “Thêm chút nữa chắc ngủ gục ở đây luôn quá.”
Hứa Nghiên lại hỏi: “Không phải anh gọi em ra đây sao, có chuyện gì thế?”
Thực ra Lộ Anh Kỳ chẳng biết mình muốn làm gì, anh ta cũng không có chuyện gì muốn nói với cô cả. Chỉ là nhận được tin nhắn của cô nên muốn nói chuyện với cô một chút.
Tình cảm dành cho cô rất khó nói. Sau một thời gian lạnh nhạt, anh ta thật sự có cảm giác cô là “bạn gái cũ” của mình thật, thỉnh thoảng nhớ đến là lại muốn biết cô sống có ổn không.
Lộ Anh Kỳ biết Hứa Nghiên đang hẹn hò từ vài manh mối trong vòng bạn bè của cô. Anh ta không buồn nhưng cũng không chúc phúc nổi.
Anh ta không hỏi bạn trai cô là ai, vì anh ta không có tư cách mà hỏi cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Anh ta xoa đầu cô: “Thời gian vừa rồi anh ăn uống kiêng khem quá nên hơi chán ăn, giờ đang điều chỉnh lại. Thôi vào tập tiếp đi, anh tập xong sớm thì em mới được về sớm.”
Hứa Nghiên nghe lý do thấy cũng hợp lý, thầm nghĩ làm người nổi tiếng cũng thật khổ.
Ba Đóa từng nói cô đúng là thánh mẫu, không biết thù dai là gì.
Cô từng nghĩ sẽ không bao giờ tha thứ cho sự lợi dụng và phản bội của Lộ Anh Kỳ, vậy mà chưa đầy nửa năm trôi qua, cô đã chẳng còn cảm xúc gì.
Cô đã có cuộc sống mới, không còn yêu ghét gì Lộ Anh Kỳ nữa. Kể cũng lạ! Có lẽ cô không đủ thông minh, đầu óc trống rỗng không chứa nổi được quá nhiều phiền não như vậy.
Hứa Nghiên quay lại phòng tập trước, Lộ Anh Kỳ rửa tay xong xuôi rồi mới vào.
Hầu hết mọi người trong phòng đều biết về mối quan hệ giữa hai người, thấy họ một trước một sau bước vào, mọi người cũng ngầm hiểu mà không nói gì, ai làm việc nấy.
Buổi tập duyệt kéo dài tới tận nửa đêm. Tan làm, Hứa Nghiên và ông anh thích tập thể hình cùng nhau ra ngoài. Hai người vừa bước ra khỏi cửa, xe của Lộ Anh Kỳ lướt tới bên cạnh cô rồi dừng lại.
Anh ta hạ cửa sổ xuống, hỏi Hứa Nghiên: “Anh đưa em về nhé?”
Hứa Nghiên: “Không cần đâu, em đi cùng đồng nghiệp.”
Lộ Anh Kỳ nhíu mày, kéo cửa kính lên, bảo tài xế lái đi.
Ông anh: “Thật ra chúng ta cũng không nhất thiết phải về cùng nhau.”
Hứa Nghiên: “Ai nói em nhất định phải về với anh. Xe em đậu ở đây, chẳng lẽ không lái về?”
Ông anh: “Thì để anh lái xe em, em ngồi xe anh ta. Hoặc ngược lại, em lái xe, anh ngồi xe anh ta về cũng được.”
Hứa Nghiên trừng mắt: “Hay quá nhỉ, nhất định phải ghép đôi hả? Anh từ bỏ suy nghĩ đấy đi, Lộ Anh Kỳ thẳng tắp!”
Ông anh thích tập thể hình nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới. Ánh mắt ấy khiến Hứa Nghiên nổi hết cả da gà, tát nhẹ vào tay ông anh một cái: “Nhìn gì? Đừng bảo là anh thích em đấy nhé!”
Ông anh: “Anh chỉ đang quan sát xem chị Tiểu Nghiên có điểm gì đặc biệt để học hỏi thôi.”
Câu nói này khiến Hứa Nghiên nhớ tới mấy bình luận chê cô “bình thường” trên mạng.
Cô kiêu ngạo hừ một tiếng, lấy chìa khóa ra bấm mở xe: “Nói thêm câu nữa là khỏi cho quá giang luôn.”
Ông anh lập tức chui vào ghế phụ, che miệng: “Đừng đừng đừng, anh im rồi!”
Ngày hôm sau vẫn là một buổi tập duyệt. Lộ Anh Kỳ đang luyện tập vũ đạo với các dancer trên sân khấu. còn Hứa Nghiên thì chạy tới chạy lui kết nối các khâu. Mãi mới có thời gian ngồi xổm sau cánh gà ăn cơm hộp, cô nghe thấy Lộ Anh Kỳ gọi ông anh thích tập thể hình lại bàn bạc về các lối di chuyển đi.
Lộ Anh Kỳ: “Anh là Milk đúng không?”
Ông anh: “Thầy Lộ, tôi tên là Mike ạ.”
“À.” Lộ Anh Kỳ dường như còn chẳng quan tâm đến việc ông anh có phải là “sữa” hay không, dẫn Mike đi lại một lần cách di chuyển lên sân khấu vừa mới thiết kế rồi bảo anh ấy chỉ đạo lại cho nhóm dancer.
Xong xuôi, Lộ Anh Kỳ còn dặn: “Trời lạnh rồi, đừng để Hứa Nghiên uống Coca lạnh, dạ dày của cô ấy không tốt.”
Mike: “Vâng vâng, tôi sẽ cho vào lò vi sóng hâm nóng cho cô ấy.”
Lộ Anh Kỳ: …
Mike hướng dẫn nhóm nhảy xong mới chạy lại tìm Hứa Nghiên ăn nốt hộp cơm của mình.
Hứa Nghiên đã ăn xong, đang thu gọn rác, chuẩn bị ra liên lạc với người của bên nền tảng livestream, thấy ông anh quay lại thì tiện miệng hỏi han vài câu.
Mike: “Hoặc là anh ta hiểu lầm mối quan hệ giữa chúng ta, hoặc là… đang để ý đến anh, muốn tìm chủ đề để bắt chuyện.”
Hứa Nghiên: “Anh giai ơi, anh nói gì hợp lý tí đi! Anh ta thật sự thẳng như thước kẻ!”
Mike: “Không có “1” nào bẻ mà không cong, chỉ có “0” chưa đủ cố gắng!”
Hứa Nghiên hai tay ôm đầu sững sờ. Cô vừa nghe thấy cái gì cơ? Cô cứ tưởng ông anh này là top đấy?!
Nhìn cơ bắp rắn rỏi của ông anh, cô không thể tưởng tượng nổi đây lại là “chị em bạn dì”.
Cô tiện thể nhớ đến việc mình vì công việc bận rộn mà lơ là bạn trai mấy ngày hôm nay. Cô nhận ra lý do mình thân với Mike phần lớn là vì vóc dáng của ông anh này khiến cô có cảm giác như đang ở bên cạnh Lâm Trạch. Giờ thì… cô không dám tưởng tượng nữa!
Buổi diễn mở màn của tour diễn thành công vang dội. Tuy còn vài sơ suất nhỏ, nhưng tổng thể rất trơn tru.
Hứa Nghiên trải qua một tháng trời vất vả, cơ thể gần như là lột xác hoàn toàn. Cô về đến nhà là ngủ liền một ngày một đêm, Lâm Trạch gọi tới cũng không biết.
Hứa Nghiên tỉnh dậy lúc chạng vạng tối, do đói quá mà tỉnh.
Thấy cuộc gọi nhỡ của Lâm Trạch, cô lết xuống giường nấu mì rồi gọi lại cho anh.
Lâm Trạch đang lái xe đến Áo Viên, hỏi cô có muốn anh ghé qua đón không.
Lúc này Hứa Nghiên mới nhớ ra hôm nay anh được nghỉ.
Cô ảo não: “Anh đến mau đến mau nhé!”
Trời đã vào đông, cành khô rụng đầy lối đi, giẫm lên phát ra tiếng răng rắc giòn tan.
Hứa Nghiên mặc chiếc áo lông đen dài đến mắt cá chân. Đây là đồng phục trong tour diễn, nhưng vì thấy thoải mái nên cô mặc luôn ra ngoài.
Lâm Trạch đến sớm hơn cô vài phút, đứng cạnh xe đợi cô. Trời lạnh như vậy mà anh chỉ mặc một chiếc áo nỉ cổ cao màu xanh ô liu, không khoác áo ngoài.
Hứa Nghiên chạy tới bên anh, lập tức trách: “Sao anh không mặc áo khoác?”
Lâm Trạch mở cửa xe cho cô: “Anh để trong xe rồi, lười mặc thôi.”
Hứa Nghiên quay đầu nhìn, quả nhiên ghế sau xe có một chiếc áo parka thêu logo của câu lạc bộ.
Lâm Trạch vừa ngồi vào xe, Hứa Nghiên đã tiến tới kéo lấy cổ áo anh, hung dữ dặn: “Nhớ phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy nhé, không được để em phải lo lắng!”
Vừa nói vừa cắn anh một cái.
Cắn trên môi.
Lâm Trạch giơ tay đỡ lấy gáy cô, hôn cô một lúc rồi buông cô ra, khởi động xe.
Trên đường đi, anh đột nhiên thở dài: “Haizz, thì ra em cũng lo cho anh à. Anh tưởng em quên mất anh rồi chứ.”
Ôi, sao lại thế được!
Hứa Nghiên tưởng anh giận vì mấy hôm nay cô không nhắn tin, vừa về đến nhà là leo lên người anh như một con koala, ôm chặt lấy cổ anh không buông, chân cũng quấn lên eo anh, bám sát không rời: “Ngày nào em cũng nhớ anh, lo lắng không biết anh ăn có ngon không, có ngủ đủ giấc không, có bị thương không, tập luyện có mệt không.”
“Ừ.” Lâm Trạch vẫn lạnh nhạt.
Hứa Nghiên thấy rất lạ, sao hôm nay anh lại khó dỗ đến vậy. Cô dứt khoát không nói gì nữa, cúi đầu chủ động hôn anh.
Tuy ngoài mặt anh cứng rắn, nhưng lưỡi lại rất mềm, cô chỉ cần khều nhẹ một chút là anh đã bị cô dắt đi.
Anh bế cô lên, ôm vào nhà tắm trong phòng ngủ, ép cô lên tường, nụ hôn ướt át vang tiếng “chụt chụt”. Anh thở gấp, áp trán vào trán cô, nhìn thật sâu vào mắt cô.
Hứa Nghiên sờ má anh: “Anh ngủ không ngon hả? Mắt đỏ hết cả lên rồi kìa. Hì hì, có phải nhớ em quá không?”
Lâm Trạch nghiêng đầu cắn ngón trỏ cô, ngậm lấy trong miệng: “Ừm.”
Hứa Nghiên đỏ mặt, rút tay ra: “Anh làm gì đó!”
Lâm Trạch một tay ôm cô, một tay kéo cửa phòng tắm, lạnh lùng nói: “Ngoan nào, mạng cũng cho em luôn.”
Hứa Nghiên bật cười khanh khách.
Dù chẳng bao lâu sau, tiếng cười ấy đã bị tiếng nước rào rào lấn át và chuyển thành âm thanh khác.
Đến lúc này cô vẫn tưởng Lâm Trạch đang cosplay tổng tài lạnh lùng học từ tiểu thuyết.
Cho đến khi anh trở về đội, cô quay lại studio, Mike gửi cho cô một đường link, lúc đó cô mới hiểu.
Thì ra đúng là Lâm Trạch đọc tiểu thuyết thật. Mà lại là fanfic giữa cô và Lộ Anh Kỳ.
— — —